Vay nóng Tinvay

Truyện:Say mộng giang sơn - Hồi 0598

Say mộng giang sơn
Trọn bộ 1220 hồi
Hồi 0598: Tâm như lê hoa nở rộ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1220)

Siêu sale Shopee

Trong gian nhà chính Lý gia cũng mừng khách nườm nượp. Đừng thấy người trong gian phòng khách này không có tư cách đến hậu trạch ngồi cùng các cao môn phiệt chủ, nhưng cũng là các đại nhân vật danh chấn một phương. Nếu Dương Phàm không phải là khách do Lí gia đặc biệt mời đến, chức quan ngũ phẩm của hắn ở trong gian phòng này e cũng chỉ miễn cưỡng được ngồi ở vị trí thấp nhất mà thôi.

Sau khi Dương Phàm từ hậu trạch đi ra, không hề rời đi ngay lập tức, mà đến nhà chính uống rượu. Rất nhiều chuyện không cần phải nói quá rõ ràng, một động tác nhỏ có thể khéo léo truyền đạt suy nghĩ của bạn đến đối phương. Dương Phàm tuy cương quyết cự tuyệt sự mời mọc của Thế gia, nhưng hắn vẫn chưa phất áo bỏ đi, điều này ý chỉ sự cự tuyệt của hắn không phải là đối địch với Thế gia, mà chỉ là do điều kiện đối phương đưa ra không khiến hắn hài lòng mà thôi.

Khắp phòng, tân khách lần lượt thay nhau nâng chén. Dương Phàm đến sảnh chính tìm kiếm tứ phía, đang muốn tìm một chỗ trống thì Trường An phủ lệnh Liễu Tuẫn Thiên đã đứng dậy, tươi cười hớn hở vẫy tay về phía hắn:

- Dương lang trung, đến đây, đến đây!

Dương Phàm đáp một tiếng, đi đến bên cạnh Liễu Tuẫn Thiên. Liễu Tuẫn Thiên mỉm cười nói:

- Dương lang trung, mời ngồi.

Đợi hắn ngồi xuống, Liễu Tuẫn Thiên liền rót cho hắn ly rượu. Hai người trước cạn ly, sau Liễu Tuẫn Thiên mới nghiêng người, hạ giọng nói:

- Nhị lang thật là tuổi trẻ nóng nảy. Đối với những danh gia vọng tộc này, bản lĩnh nét mặt vẫn cần phải chú ý. Lần trước ngươi và Lư thị tranh nhau một cô gái, đã đắc tội với Lư gia, hôm nay lại vì chuyện thi phú mà đắc tội với toàn bộ Thôi vương Lý Trịnh. Chuyện này không khỏi có ảnh hưởng lớn đến thanh danh và tiền đồ của ngươi...

Những lời này của Liễu Tuẫn Thiên lại là thực bụng thực dạ, ngữ khí chân thành, khác biệt rất lớn so với lúc Dương Phàm đến bái kiến y mấy ngày trước, thành ngữ tiếng quan thoại của y bây giờ trôi chảy lưu loát, rất tinh tế. Dương Phàm nghe ra y thực lòng khuyên nhủ, hơi có chút ngạc nhiên.

Liễu Tuẫn Thiên vỗ vỗ vai hắn, lời nói sâu xa:

- Làm quan tối kị nhất là lộ rõ tài năng, người như thế, chỗ dựa dù to, cũng chỉ có thể càn rỡ nhất thời. Trung dung khiêm hòa, kết giao rộng rãi, mới là vương đạo. Những người không thích hợp để đối địch, không thể đối địch, tạm thời không tồn tại quan hệ thiệt hơn, đều có thể là bằng hữu, bất luận là bằng hữu thật hay bằng bữu giả, cũng không thể thành cừu gia thật sự!

Dương Phàm hiểu rồi.

Chuyện hôm nay hắn đến dự thọ yến Lí gia đã không thể giấu được người, ngay cả Hoàng đế cũng đã phái người đến chúc mừng, thì không biết còn có bao nhiêu đại quan triều đình cũng đã phái người đến, sao có thể không thấy sự xuất hiện của hắn ở Lí gia. Huống hồ còn có "kim bài tiểu mật thám" của nữ hoàng đế - Liễu Tuẫn Thiên ở đây.

Năm đó nữ hoàng đế tranh đoạt hậu vị, tranh đoạt đế vị, Quang Lũng Thế gia và Sơn Đông Thế gia vẫn luôn là cản trở lớn của bà ta. Nhưng lực lượng hai tập đoàn sĩ tộc này thực sự quá lớn, cứ cho là bà ta có cả đống quyền mưu thủ đoạn, đối với những Thế gia này cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn rút củi dưới đáy nồi từ từ dập tắt.

Đối với vị nữ hoàng đế độc tài ngang ngược này mà nói, cứ cho là hoàng tộc, bà ta cũng giết hàng hàng loạt, nhưng đối với những danh gia vọng tộc này lại chỉ có thể cẩn thận ứng phó. Điều này khiến bà ta đối với danh gia vọng tộc càng thêm kiêng dè. Bà ta ra sức đề bạt nhiều người xuất thân hàn vi là để chống lại các danh gia vọng tộc, phái tâm phúc như Liễu Tuẫn Thiên đến Trường An, là để giám thị các gia đình hào môn.

Liễu Tuẫn Thiên đã là tâm phúc của Nữ hoàng đế, thái độ đối với các danh gia vọng tộc dĩ nhiên cũng giống hoàn toàn với Nữ hoàng đế. Thái độ khinh thường và thù địch của Dương Phàm đối với con cháu Thế gia ở hậu hoa viên đã khiến Liễu Tuẫn Thiên coi hắn là tri kỉ. Làm một con chó săn trung thành với Nữ hoàng đế, hắn nhất định sẽ mật báo cặn kẽ với bà về biểu hiện của Dương Phàm ở Lí gia hôm nay.

Với tư liệu hắn nắm được trong tay, Dương Phàm vốn là một đại thần xuất thân hàn vi được nữ hoàng đế coi trọng, lại thêm thái độ thù địch của hắn đối với các danh gia vọng tộc, ngày sau tất sẽ càng được nữ hoàng đế ưu ái trọng dụng. Thế thì theo đạo lý làm quan "trung dung khiêm hòa, kết giao rộng rãi" của mình, hắn đương nhiên là muốn kết giao bạn bè trước với người sắp được nữ hoàng đế coi trọng này.

Vẻ mặt Dương Phàm nhanh chóng ngưng trọng lại, trong khóe mắt lại lóe lên vẻ hối hận tỉnh ngộ, trịnh trọng gật đầu nói:

- Liễu phủ quân giáo huấn phải lắm. Dương Phàm thực quá lỗ mãng!

Toàn bộ thay đổi trên khuôn mặt hắn đều bị Liễu Tuẫn Thiên trông thấy. Nụ cười của Liễu Tuẫn Thiên càng thêm ân cần niềm nở. Y vỗ vỗ vai Dương Phàm, an ủi:

- Cũng may việc ngươi làm lần này, không có xung đột quá mức đối với danh gia vọng tộc, nghĩ lại thì các bậc trưởng giả của cao môn Thế gia cũng sẽ không quá để tâm. Có điều, sau này cần phải ghi nhớ kỹ đạo làm quan, tất cả đều không thể hành sự lỗ mãng.

Dương Phàm vội vã gật đầu, đoạt lấy bình rượu rót đầy ly cho Liễu Tuẫn Thiên rồi nâng ly lên, thành khẩn tạ ơn:

- Tiểu đệ tuổi còn trẻ, kinh nghiệm ít ỏi, không hiểu lắm về chuyện quan trường, sau này mong huynh trưởng chỉ giáo nhiều hơn!

Dương Phàm vẫn là người có tài năng diễn trò thiên phú. Nếu hắn không đi làm quan, không ngại bái xin làm môn hạ của Như Mi đại sư, nói không chừng còn có thể trò giỏi hơn thầy, cũng là một nghệ nhân lớn át cả giáo phường ty.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※

Ninh Kha ngồi xếp bằng, hai tay đặt lên đầu gối, tĩnh tọa ngồi trên giường.

Trước giường đang đốt mấy lò đàn hương nhỏ, khói nhẹ vấn vít, khiến dung nhan thuần khiết xinh đẹp của nàng nảy sinh một loại cảm giác thánh thiện.

Nàng mặc bộ quần áo trắng tinh mỏng như cánh ve, tơ lụa trắng xóa dán chặt vào hai cánh tay và sống lưng, thấp thoáng lộ ra làn da trắng mịn như ngà voi. Ninh Kha tuy rất gầy, nhưng da dẻ toàn thân trắng như tuyết, gầy mà không trơ xương, chỉ hiện rõ dáng vẻ vô cùng nhỏ nhắn mỏng manh.

Nữ tử Độc Cô gia chỉ cần sinh ra, sẽ được các nữ trưởng bối trong tộc dùng phương thuốc bí truyền do tổ tiên để lại, mỗi ngày dùng các vị thuốc tắm rửa, đây là phương thuốc bí mật phải hao tốn nhiều dược liệu quý giá, mãi đến khi bé gái được bảy tuổi mới dừng lại. Sau khi dùng phương thuốc này, nữ tử trưởng thành, da dẻ tự nhiên sẽ trơn bóng như lụa, trắng như tuyết, mượt mà như ngọc, hơn nữa còn có một loại hương thơm tự nhiên.

Nữ tử thế này ôm vào lòng, thật giống như ôm noãn ngọc ôn hương, cực kỳ mê hồn. Cho dù là nữ tử dung mạo bình thường, có một làn da hiếm có thế này, cũng có tư cách được tôn xưng là báu vật nhân gian.

Danh gia vọng tộc của tập đoàn Quan Lũng không chỉ có một mình Độc Cô Thế gia. Độc Cô Thế gia cũng không phải là một trong mấy gia tộc có thế lực mạnh nhất trong tập đoàn Quan Lũng. Thế nhưng, chỉ có Độc Cô Thế gia là nhiều lần sinh ra hoàng hậu, việc này không phải là không có nguyên nhân.

Có điều, phương thuốc này chỉ nằm trong tay người con dâu nắm quyền quản lý gia tộc thuộc chi chính của Độc Cô Thế gia, truyền cho con dâu không truyền cho con gái, mà người có tư cách sử dụng nó, cũng chỉ có con gái của chi chính. Thế nên con gái của vợ lẽ dù cùng là người của Độc Cô Thế gia nhưng cũng không có tư cách dùng.

Lúc này Ninh Kha đang ngồi tĩnh tọa thổ nạp. Đây là môn yoga do một đạo sĩ yoga của Thiên Trúc truyền cho nàng. Căn bệnh bẩm sinh của nàng khó mà trị khỏi, lại vì cơ thể yếu ớt không thể luyện tập môn vận động nào khác, nên chỉ có thể nhờ thuốc thang cộng thêm thuật yoga nhu hòa chậm rãi này điều tiết thể xác và tinh thần. Nàng tuy cơ thể ốm yếu, nhưng chưa đến mức gầy trơ xương, là nhờ công của môn này.

Ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ, nghiêng nghiêng rọi xuống đầu giường. Ninh Kha xếp bằng tĩnh tọa, tóc dài buông rũ, lưu vận thoải mái uyển chuyển, như hồ điệp bay xuống theo dòng thác đổ tuyệt đẹp giữ núi rừng, rãnh lưng lõm vào, vòng eo thon nhỏ không chịu nổi một cái nắm chặt, dáng vẻ mảnh khảnh, trong ánh mặt trời êm dịu đọng lại thành một bức tranh tuyệt mỹ.

Thuyền nương đến trước khuê phòng của tiểu thư, ngập ngừng trong chốc lát rồi vẫn giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa phòng. Trong phòng không có tiếng đáp lại, thuyền nương cũng không mong chờ tiếng trả lời, đợi một lát, bà ta bèn nhẹ nhàng đẩy cửa đi đến đứng bên cạnh giường của cô gái, khẽ nói:

- Dương lang trung đã đến phủ!

Mi mắt Ninh Kha khẽ động đậy, đôi mắt long lanh chăm chú nhìn thuyền nương, con ngươi mơ hồ có chút lưu động.

Sau khi hầu hạ tiểu thư búi tóc thay quần áo, trang điểm xong xuôi, thuyền nương liền dìu Ninh Kha, chậm rãi bước ra khỏi khuê phòng.

Ninh Kha thuở nhỏ cũng là một cô bé hoạt bát, sau này vì lí do sức khỏe, dần dần chân không bước ra khỏi phòng, tính khí ngày càng lạnh nhạt. Bình thường nàng rất hiếm khi xuất môn, ra khỏi khuê phòng càng hiếm đi lại, chỉ thỉnh thoảng ngồi ở lan can trên lầu. Trong nhà có khách đến, nàng cũng thường không gặp, chỉ có bậc trưởng bối chí thân trong gia tộc đến, nàng mới ra bái kiến một lát.

Căn bệnh bẩm sinh vẫn luôn luôn tra tấn cơ thể yếu ớt của nàng nhưng nàng trước giờ không hề để lộ ra dáng vẻ mệt mỏi suy nhược trước mặt người ngoài.

Nàng chẳng qua là một người tịch mịch, thân ở giữa đám đông nhưng lại xa rời mọi người, giống như chị Hằng sống đơn độc nơi cung trăng, luôn là một người lạnh lùng, tính cách lạnh lạnh lùng lùng.

Ngoại trừ lúc huynh trưởng cùng nàng bàn bạc về những quyết định trọng đại và tương lai của gia tộc ra, thuyền nương là người nói chuyện với nàng nhiều nhất, nhưng số câu nói của hai người trong một ngày lúc nhiều cũng không quá năm câu.

Thuyền nương đã chăm sóc cho nàng từ khi nàng còn rất bé, sớm đã coi nàng như con gái ruột, trông thấy cảnh nàng trong lòng buồn bã như vậy, nhưng bà cũng đành bất lực, mãi cho đến khi Dương Phàm xuất hiện.

Sự xuất hiện của Dương Phàm giống như linh đan diệu dược, thuyền nương phát hiện mỗi lần hắn xuất hiện, tiểu thư liền nói nhiều hơn, nụ cười trên khuôn mặt cũng tăng lên, đối với những chuyện mà bình thường nàng luôn lạnh nhạt cũng rất hào hứng. Vì vậy, hôm nay Dương Phàm đến phủ, vốn hoàn toàn không cần tiểu thư phải ra tiếp khách, thuyền nương nghĩ ngợi một lát, vẫn chạy đến báo cáo với tiểu thư.

Nàng quả nhiên là muốn gặp hắn.

Thuyền nương rất vui, nhưng bà không chút biểu hiện ra bên ngoài. Tiểu thư da mặt non nớt, nếu để nàng phát giác, e rằng nàng sẽ không rời khỏi khuê phòng nữa.

- Tiểu muội!

Độc Cô Vũ và Dương Phàm đang ngồi trò chuyện trong phòng khách, bỗng thấy Ninh Kha đến, liền vội vã tiến lên phía trước đỡ nàng. Ninh Kha lại không chút biểu hiện giãy dụa thoát ra khỏi tay hắn. Chẳng hiểu lí do vì sao, rõ ràng mọi người đều biết nàng thân thể yếu ớt, nhưng nàng lại không muốn lộ ra dáng vẻ mong manh yếu đuối trước mặt Dương Phàm.

- Nhị lang đến rồi!

Ninh Kha vừa lên tiếng, giọng nói liền có chút ngượng ngập, vì cả ngày nay nàng vẫn chưa hề mở miệng.

Dương Phàm mỉm cười vái chào:

- Ninh Kha tiểu thư!

- Nhị lang ngồi là được rồi, đừng khách sáo!

Ninh Kha ngồi xuống vị trí phía dưới của ghế đầu của Độc Cô Vũ, mỉm cười duyên dáng liếc nhìn Dương Phàm, vui vẻ tán thưởng:

- Nhị Lang một bước làm ra bài thơ "Hạc minh cửu cao", tài năng khiến tất cả phải kinh ngạc. Sau khi trở về, Ninh Kha đã đặc biệt chép lại bài thơ này để thưởng thức nhiều lần. Tài học của nhị lang, Ninh Kha khâm phục không bằng!

Độc Cô Vũ cười nói:

- Vi huynh vừa mới nói chuyện này với Nhị Lang. Lợi hại! Quả thực lợi hại! Nhị Lang bước đi nhanh quá, lại không thấy cảnh cả gia chủ và khách khứa đều trợn mắt há mồm, dáng vẻ kinh hãi không thôi, hà hà...

Dương Phàm cười nói:

- Không giấu gì Độc Cô huynh và Ninh Kha cô nương, Dương mỗ trước khi dự yến đã biết Lí thái công ắt hẳn sẽ tỏ ý, vì vậy bài thơ này đã làm trước ở nhà rồi, dùng để lòe người mà thôi. Ha ha, nói đến làm thơ, Dương mỗ còn làm được, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn thế mà làm ra một bài thơ thì không được đâu.

Độc Cô Vũ ngây người, rồi bật cười khanh khách:

- Ta đã nói mà, phải nói ta từ nhỏ đã chịu cảnh nhồi nhét thi từ, nhưng nào có được tài năng làm thơ nhanh như thế của Nhị Lang? Sau khi dự yến, vi huynh vì thế mà ủ rũ không thôi, hóa ra là do Nhị Lang làm từ trước rồi, ha ha, Nhị Lang thật là mưu trí!

Ninh Kha duyên dáng nói:

- Thế... còn bài "Yến Lí gia trạch" thì sao?

Lúc Ninh Kha vừa mới nói chất giọng có chút khàn khàn, sau khi nói mấy câu, thanh đới dần mở ra, bèn khôi phục lại cảm giác trong trẻo êm tai.

Dương Phàm giảo hoạt đáp lời:

- Bài thơ đó sao, cũng đã sớm làm từ trước rồi. Năm xưa khi Dương mỗ ở... Giao Chỉ, đã từng tham gia thọ yến của một vị trưởng bối, làm bài này để chúc thọ vị trưởng bối đó, nay bị người ta ép buộc, bèn đem bài thơ đó thay hình đổi dạng một chút là dùng được rồi!

Độc Cô huynh muội đều sững sờ, sau đó liền bật cười sảng khoái. Độc Cô Vũ cười cũng thôi đi, Ninh Kha cô nương bình thường đến nói cũng chẳng nói mấy câu, nay bật cười, không chịu nổi phải ho khan, nhưng nàng dù bị ho vẫn tiếp tục muốn cười.

Thuyền nương đứng bên cạnh, nhìn thấy dáng vẻ vui thích như vậy của tiểu thư nhà mình, nước mắt vui mừng chảy dài, liền vội vàng nhân lúc người ta không chú ý, hơi xoay đầu đi, dùng ống tay áo lau lau khóe mắt.

Độc Cô Vũ cười đến mức thở hổn hển, chỉ vào Dương Phàm cười nói:

- Ngươi a ngươi a, thật xảo quyệt!

Ninh Kha nói:

- Dù cho là đã sớm làm từ trước, cũng là một tác phẩm xuất sắc, không biết Nhị Lang làm hai bài thơ này, mỗi bài mất bao nhiêu thời gian?

Dương Phàm nói:

- Chỉ cần nghĩ ra ý thơ hay, phần còn lại bất quá cũng chỉ là cân nhắc đắn đo tìm từ cụ thể, để vế đối tinh tế, cân đối, gieo vần thích hợp mà thôi. Dù sao chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi văn chương, còn có thể dùng bao nhiêu sức lực chứ, non nửa canh giờ là được rồi.

Lúc đáp lời, Dương Phàm đã lấy từ trong mâm một quả lê thủy tinh, dùng tiểu đao gọt bỏ lớp vỏ với tốc độ cực nhanh, lời vừa nói dứt, quả lê cũng vừa gọt xong.

Ninh Kha tán thưởng nói:

- Nhị Lang từ trước đến giờ không quá để tâm đến thi từ, nhưng lại có được trình độ như thế, so với Trịnh Vũ Vinh Dương mười ngày làm một bài thơ đã cao minh hơn nhiều rồi.

Dương Phàm cười nói:

- Đối với bậc thầy về thi từ thật sự, tiện tay đã nhấc được lời hay ý đẹp, Dương mỗ kì thực cũng rất tán thưởng, chẳng qua, tên Trịnh Vũ đó chỉ là một gã mọt sách, thi từ phải làm có hồn mới hay, còn thơ của hắn lại làm luôn tuân theo quy củ, chỉ quan tâm đến câu đối ngay ngắn, gieo vần thích hợp, không hề có đặc sắc gì đáng nói, căn bản không phải là nhân tài làm thơ.

Nói xong, Dương Phàm bóc bỏ hoàn toàn lớp vỏ lê dính vào ruột lê, đặt quả lê sáng óng vào trong chiếc dĩa nhỏ, đưa cho Ninh Kha nói:

- Quả này nhuận hầu ngừng ho, rất có lợi đối với cô nương.

- Đa tạ Nhị Lang!

Ninh Kha vui sướng đón lấy, ngọt ngào cắn một miếng. Độc Cô Vũ và thuyền nương nhìn thấy, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ninh Kha thích sạch sẽ, không bao giờ đút thức ăn mà người khác đưa cho vào miệng, hơn nữa sức khỏe nàng không tốt, trong nhà cũng có điều kiện quan tâm chú ý, đối với thức ăn càng xét nét kỹ càng, nhưng Dương Phàm vừa đưa đến, nàng liền ăn, ăn rất tự nhiên.

Ninh Kha lại không phát hiện ra phản ứng của mình hôm nay có chỗ nào khác thường, cắn thêm một miếng nữa, miếng lê chín muồi thơm ngon ngọt dịu trôi qua miệng, miệng nàng rất ngọt, trong lòng còn ngọt hơn.

Dương Phàm lại không biết một hành động tùy tiện của mình đối với Ninh Kha cô nương mà nói là lần đầu phá lệ, sau khi đưa lê qua, vẻ mặt nói cười của hắn dần dần thu lại trở nên nghiêm trọng:

- Khinh bỉ Sơn Đông sĩ tộc, làm Quan Lũng vui mừng, an ủi triều đình, ba mục đích đều đã đạt được rồi, tiếp theo, nên hạ cho Sơn Đông sĩ tộc một liều thuốc mạnh, bức họ phải cúi đầu nhường bước, phương thuốc này, có thể phối chế được rồi sao?

Độc Cô Vũ mỉm cười, ung dung trả lời:

- Tất cả đều thuận lợi, Nhị Lang cứ yên tâm, tin rằng thêm vài ngày nữa, sẽ thấy được kết quả cuối cùng!

- Rốp!

Ninh Kha cắn một miếng lê ngọt ngào giòn tan, đôi mắt cười, hóa thành hai vầng trăng khuyết.

Độc Cô trả lời dứt khoát, Ninh Kha cắn một miếng cũng dứt khoát.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1220)


<