← Hồi 0358 | Hồi 0360 → |
Thiên Ái Nô nghe vậy, liền cân nhắc, lại lo có người thăm dò vào trong, vội phi thân nhảy, vọt lên phía trên cái tủ sách trên tường, trong phòng này không có cửa sổ cũng không có đèn, ánh sáng rất mờ nhạt, ngoài cửa có chút ánh sáng chiếu vào, có vẻ khá sáng, nhảy lên trên giá sách trên tường, lại ép xuống, cho dù thăm dò cũng rất khó phát hiện có người.
Khi Trương Lập Lôi mở khóa, sai nha kia quả nhiên thò đầu vào trong nhìn lướt qua một lượt, đợi khi gã thu đầu lại, cửa phòng răng rắc một tiếng đã khóa lại, ánh sáng duy nhất trong phòng chỉ có lại chút ánh sáng nhạt nhẽo truyền vào qua khe hở.
Dương Phàm mở to mắt nhìn về phía giá sách, trong bóng tối, giá sách đều chỉ còn sót lại một cái bóng mông lung, một người nằm sấp trên đó, hắn cũng nhìn không rõ, chỉ thấp giọng gọi:
- A Nô?
Thiên Ái Nô nghe thấy hắn gọi tên mình, trong lòng chợt kích động, không kìm nổi mà rớt nước mắt. Nàng hít mũi một cái, nhảy xuống khỏi giá sách, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Dương Phàm, không thốt lên lời nào, chỉ là giơ tay sờ sờ vào cái xích sắt trên tay hắn, dùng sức kéo một chút.
Dương Phàm nhỏ giọng nói:
- Vô dụng, còng sắt này không phải địa khảm ở trong lương trụ, chính là dùng đại chùy dưới nền đất, căn bản không nhổ ra được.
Thiên Ái Nô vẫn không lên tiếng, chỉ là sờ sang sợi xích, thả người nhảy lên xà, lại cẩn thận sờ xoạng một lúc, muốn rút nhổ ra nhưng quả thật không thể nào rút ra được, đành nhảy xuống, rút đao ra khỏi vỏ.
Dương Phàm lắc đầu, lại nói:
- Không phải thử, còng sắt này vốn là dùng hình để treo phạm nhân trên không trung, rất chắc chắn, đao thép khó gãy, trừ phi trong tay muội có cái vũ khí thần binh gì đó trong truyền thuyết, có thể chém sắt như chém bùn! A Nô, muội tới Lạc Dương khi nào vậy?
Thiên Ái Nô vẫn không nói gì, nàng nhặt cái xích sắt đó lên, theo như lời Dương Phàm nói, xích sắt thô như vậy, không phải là đao thép có thể chặt đứt được. Nằng không cam tâm sờ vào tay Dương Phàm, nghĩ thử có thể chắt đứt cái còng sắt trên tay hắn không, cái còng sắt đo bằng thép, rộng bằng cổ tay, dầy khoảng ba tấc, Thiên Ái Nô không khỏi có chút tuyệt vọng.
Dương Phàm thấy nàng trước sau vẫn không nói gì, không khỏi kỳ lạ nói:
- A Nô? Ta nghe ra giọng nói của muội, muội chính là A Nô, tại sao không nói chuyện.
Thiên Ái Nô lạnh lùng nói:
- Huynh muốn ta nói gì?
Dương Phàm nghe ngữ khí của nàng rất lạnh lùng, có chút kinh ngạc, lập tức liền hiểu ra, hắn trầm mặc một lát, thấp giọng nói:
- Muội...biết việc ta lấy vợ à? A Nô, hôm đó ở Minh Uy Thú, có chút việc ta chưa nói rõ với muội. Sau đó muội gấp gáp bỏ đi, ta cũng đi...
Thiên Ái Nô ngắt lời nói:
- Huynh không cần nói nữa, bây giờ ta đã xuất gia, tất cả mọi chuyện phàm trần, không liên quan gì với ta hết.
- Gì cơ?
Dương Phàm kinh ngạc nói:
- Muội xuất gia rồi? A Nô, là vì ta sao?
Thiên Ái Nô không lên tiếng, chỉ ngồi xổm xuống, sờ lên cái xích ở cổ chân Dương Phàm.
Dương Phàm cũng ngồi xổm, đỡ lấy bờ vai nàng:
- A Nô, muội nghe ta nói, có vài việc, không phải như muội nghĩ, thực ra khi ta ở sa mạc...
Ngón tay của Thiên Ái Nô xẹt qua cái khóa sắt lạnh lẽo khiến người ta tuyệt vọng, chợt một chưởng đánh trên mặt Dương Phàm. Dương Phàm bị đánh ngây người không khỏi câm bặt lại. Thiên Ái Nô chảy nước mắt, phẫn nộ nói:
- Ta hận huynh! Huynh biết không, ta.. trước đây ta chưa từng hận ai như vậy, ta hận huynh! Ta...hận bản thân ta.
Đúng vậy, nàng hận Dương Phàm, hận Dương Phàm cho nàng cơ hội yêu, nàng cũng hận bản thân, hận mình không buông được, không bỏ được. Vốn dĩ Dương Phàm không hứa hẹn gì rõ ràng với nàng, là nàng tự mình tơ tưởng, bó buộc như vậy, lại không thể giải thoát được.
Lúc này, Lâm Sát Ngự sử Vạn Quốc Tuấn vừa mới vào trước phủ gặp Vương phu nhân, vội vàng mời nàng tới. Vạn Quốc Tuấn là một trong những tâm phúc của Lai Tuấn Thần, bộ " La chức kinh" mà Lai Tuấn Thần làm kia chính là đồng tác giả với người này. Vạn Quốc Tuấn nghe rõ việc Vương phu nhân đến, không khỏi khó xử nói:
- Phu nhân, làm như vậy không hợp pháp à.
Vương phu nhân thản nhiên nói:
- Ta đương nhiên biết không hợp pháp, nhưng những việc các ngươi làm bất hợp pháp còn ít sao? Nương tử Dương gia chỉ là muốn thấy mặt của chồng nàng ta, nói vài lời thôi, đây có gì không thể chứ? Nếu ngươi không làm chủ được việc này, ta đi tìm Trung Thừa của các ngươi vậy.
Vạn Quốc Tuấn vẻ mặt tươi cười nói:
- Phu nhân nói quá lời! Ha ha ha, nếu như vậy, vậy được thôi, Vạn mỗ ngoại lệ một lần vậy.
Vạn Quốc Tuấn đi cùng Vương phu nhân và Tiểu Man tới chỗ giam Dương Phàm, nói:
- Dương Phàm bị nhốt trong gian phòng này, nương tử Dương gia nếu có lời gì, mau mau nói đi?
Vương phu nhân nháy mắt với y nói:
- Để nàng ấy nói chuyện qua cửa sao?
Vạn Quốc Tuấn nói:
- Phu nhân, đây chỉ là phòng giam tạm thời, không phải là hàng rào..
Vương phu nhân nói:
- Vậy để cho nàng ta vào không được sao?
Vạn Quốc Tuấn cười mỉa nói:
- Phu nhân, trọng phạm mưu phản được thăm hỏi đã coi là..., coi là ân xá ngoài vòng pháp luật rồi, đây còn là nể mặt của phu nhân, nếu cho phép tiếp xúc riêng, điều này thật sự...
Vương phu nhân cười lạnh, nói:
- Bổn phu nhân có thể diện lớn như vậy à, đây gọi là thăm ư? Chẳng lẽ ngươi để nương tử Dương gia nói chuyện qua cánh cửa hay sao? Để phu thê họ gặp nhau, nói vài câu cũng coi là việc bình thường, Vạn Ngự Sử không thể dàn xếp một chút sao?
Vạn Quốc Tuấn chần chừ nói:
- Việc này.. phu nhân có dặn dò, Vạn mỗ vốn không nên từ chối. Nhưng trọng phạm của triều đình, ngộ nhỡ có chuyện gì...
Vương phu nhân không kiên nhẫn nói:
- Tiểu nương tử của Dương gia là một nữ nhi, có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Vạn Quốc Tuấn vội nói:
- Phu nhân có điều không biết, nương tử Dương gia vốn vẫn là nữ thị vệ trong cung, võ công không tầm thường, ngộ nhỡ nàng ta..., phu nhân, tại hạ không gánh nổi trách nhiệm đâu.
Vương phu nhân chậm rãi nói:
- Vậy ngươi không thể nghĩ cách sao? Tốt xấu gì ta cũng đã tới rồi, ngươi bảo ta cứ như vậy đưa nương tư của Dương gia rời khỏi sao?
- Tiểu Man? Là cô đang ở ngoài sao?
Giọng nói bên ngoài cùng vang lên, Dương Phàm và Thiên Ái Nô đều không lên tiếng nữa, âm thanh bên ngoài nói chuyện với nhau mơ hồ truyền tới, Dương Phàm nín thở nghe trong chốc lát, nghe ra là Tiểu Man tới thăm, không khỏi kích động kêu lên.
- Lang quân.
Tiểu Man nghe được giọng nói của Dương Phàm, không kiềm chế nổi, nàng vội xông lên phía trước, bổ nhào vào cửa, bi thương nói:
- Lang quân, Tiểu Man tới thăm huynh đây.
Vương phu nhân lạnh lùng nhìn Vạn Quốc Tuấn, sắc mặt dần trầm xuống, Vạn Quốc Tuấn có chút không chịu được, y do dự một lát, dùng ngữ khí thương lượng nói:
- Phu nhân nếu muốn để họ gặp nhau cũng được, nhưng...Tại hạ để nương tử của Vương gia đeo xích vào phòng trừ ngộ nhỡ, phu nhân bà thấy...
Vương phu nhân ngẫm nghĩ một lát, chậm rãi gật đầu, Vạn Quốc Tuấn như trút được gánh nặng, vội vàng sai nha dịch nói:
- Ngươi đi lấy một bộ xiềng xích tới đây.
Rồi lập tức nghiêng người quay lưng về phía Vương phu nhân, nói nhỏ:
- Lấy còng tay lại nữa.
Sai dịch kia phi như bay, trong chốc lát đã mang một bộ xiềng xích tới, bộ xích này nặng khoảng bảy tám cân, hình chữ nhật, độ dày như tấm gạch, sau khi còng hai tay lại, trừ phi dùng khóa mở, nếu không cho dù là dùng đại chùy đập, chỉ sợ nát cổ tay, cũng không chắc đập được nó ra.
Vạn Quốc Tuấn cẩn thận như vậy, một là biết bản lĩnh của Tạ tiểu Man, hai cũng là vì việc cướp ngục đêm hôm trước khiến y đề cao cảnh giác. Y là tâm phúc của Lai Tuấn Thần, cho nên y rõ, đêm hôm đó người tới cướp ngục kỳ thật chỉ có một người, mà là một người phụ nữ.
Thật ra bọn họ cũng từng nghi ngờ Tiểu Man, chẳng qua cô gái che mặt là xông vào đại lao, không phải chỗ giam Dương Phàm. Mà chỗ giam giữ Dương Phàm không phải một bí mật, ít nhất người chùa Bạch Mã kia đều biết, nếu nương tử của Dương gia có ý cướp ngục, không thể không biết địa điểm chính xác giam giữ Dương Phàm.
Vạn Quốc Tuân sai người còng tay Tiểu Man lại, kiểm tra không có sai sót gì, lúc này mới để Trương Lập Lôi mở cửa lao.
- Tiểu Man.
- Lang quân.
Tiểu Man bước vào cửa lao, nhìn dáng vẻ Dương Phàm, nước mắt lập tức chảy đẫm hai mắt, nàng từ từ đi mấy bước, chợt nhào tới ôm lấy Dương Phàm. Thiên Ái Nô nằm trên giá sách khẽ cắn môi, từ từ nằm ngửa ra, hai mắt nhìn lên trần nhà tối om.
Tiểu Man cố hết sức nâng hai tay mang còng nặng lên, nhẹ nhàng vuốt hai má gầy yếu của Dương Phàm, vuốt ve cái cằm thô ráp, nức nở nói:
- Lang quân, huynh gầy quá..
Trên tủ sách Thiên Ái Nô nghe thấy lời của nàng, trong lòng thấy chua chát. Người ta là có tư cách biểu lộ sự quan tâm thân thiết với Dương Phàm nhất, còn nàng thì sao? Nàng chỉ có tư cách tỏ ra hận thôi. Trong lòng Thiên Ái Nô cảm thấy vô cùng mất mát.
Một đám người ngoài cửa đứng ở đó, Vạn Quốc Tuấn đứng ở chính giữa cùng với vương phu nhân, phía sau Vương phu nhân còn có hai nha hoàn, hai nô bộc, bên ngoài là năm sau sai nha.
Vương phu nhân nói với Vạn Quốc Tuấn:
- Đóng cửa lại để phu thê bọn họ nói chuyện tự nhiên đi.
Nương tử Dương gia đã bị còng tay, ngươi còn lo bọn họ trốn ra sao.
Lần này, Vạn Quốc Tuấn rất thẳng thắn đồng ý, còn theo yêu cầu của Vương phu nhân, gọi người mang đèn vào. Khóa cửa lại xong, Vạn Quốc Tuấn sai hai nha dịch canh giữ ngoài cửa, rồi ân cần nói với Vương phu nhân:
- Phu nhân, mời sang bên phòng này nghỉ ngơi một lát.
Vương phu nhân gật đầu, đi tới phòng ký tên, thuận tiện nói:
- Trung thừa của các ngươi đâu?
Vạn Quốc Tuấn nói:
- Có hai vị đồng nghiệp vì thẩm án mà tranh cãi, Trung thừa gọi hai người đó tới, đại khái là đang nói chuyện, phu nhân muốn gặp Trung Thừa sao?
Vương phu nhân nói:
- Không cần, đây là việc tư ta nhờ ngươi, ông ta bận vậy, không cần để ông ta biết.
- Lang quân.
Trong nhà lao, Tiểu Man nhào vào lòng Dương Phàm, nghĩ đến mấy ngày nữa hai người phải sinh ly tử biệt, không khỏi khóc không thành tiếng.
Dương Phàm nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, dịu dàng nói:
- Muội đó, lại khóc, ta chỉ là bị giam ở đây, chịu khổ để gặp muội, hóa ra Tạ Đô Uy khí phách uy phong đi đâu rồi? Ttừ khi muội gả cho ta lại trở lên như búp bê hay khóc thế này, khiến người ta thấy lại tưởng ta bắt nạt muội.
Thiên Ái Nô nằm trên giá sách, lửa giận trong bụng bắt đầu bốc lên:
- Khốn kiếp! Có bao giờ dỗ dành ta như vậy đâu? Rõ ràng biết ta ở đây còn chàng chàng thiếp thiếp để chọc giận ta.
Tiểu Man nghe thấy lời nói của Dương Phàm, càng khóc thảm hơn, nàng nghẹn ngào nói:
- Lang quân, Hoàng đế đã hạ chỉ, phán quyết tất cả mọi người treo cổ, phơi xác ba ngày, còn có năm ngày nữa, sẽ chấp hình rồi, huynh...
Nụ cười trên mặt Dương Phàm lập tức cứng lại, trong chốc lát, hắn mới thất thanh nói:
- Hoàng đế đã phán quyết rồi sao? Vừa rồi bọn họ còn thẩm vấn ta...
Tiểu Man buồn bã nói:
- Ý chỉ tuy còn chưa ban bố chính thức, nhưng là Lai Tuấn Thần đã nhận được khẩu dụ của Hoàng đế rồi, Lai Tuấn Thần là tâm phúc của Thiên tử, trước đây có Chu Hưng, hai người giữ cân bằng với nhau, còn có thể kiềm chế nhau. Hôm nay, Lai Tuấn Thần một nhà độc đại, coi trời bằng vung, còn có việc gì mà hắn không làm ra được? Lang quân, Tiểu Man vô dụng, không cứu được huynh.
Dương Phàm bị tin này làm chấn kinh, trong lòng như sóng to gió lớn, nhưng thấy Tiểu Man khóc thương tâm, hắn chỉ tạm thời kiềm chế tâm trạng, cúi đầu khuyên:
- Dương Phàm từ khi còn nhỏ tới bây giờ, không biết có bao nhiêu lần thân vùi vào chỗ chết, cuối cùng đều vượt qua, ông trời đối với ta không bạc đâu.
Nếu lần này ta không vượt qua được, vậy cũng là ý trời, muội đừng buồn. Tiểu Man, nếu..., ta thật có gì bất trắc, muội phải sống vui vẻ, muội còn trẻ, còn cả một con đường dài phía trước phải đi. Điều may mắn nhất của ta bây giờ là.. , chưa từng chiếm được thân thể muội, muội quên ta đi.
- Ta không muốn, ta không muốn.
Tiểu Man nước mắt đầy mặt, lắc đầu:
- Lang quân! Tiểu Man hận nhất chính là chưa từng trao thân cho huynh. Nếu không phải Tiểu Man tùy hứng, có thể để lại một đứa con cho huynh, cũng coi như là để lại huyết mạch cho Dương gia, là Tiểu Man có lỗi với huynh! Lang quân, nếu huynh thật sự phải chết, Tiểu Man tuyệt không tái giá, ta sẽ vì lang quân thủ tiết cả đời.
Bụng Thiên Ái Nô không tức giận nữa, nhưng nàng thực sự kiềm chế được sự tò mò trong lòng:
- Bọn họ thành thân lâu như vậy rồi, không ngờ còn chưa động phòng? Nương tử của hắn còn là trinh nữ? Sao lại có chuyện này?
Tuy Thiên Ái Nô còn không hiểu chuyện gì xảy ra giữa họ, nhưng sự ghen tuông kia cũng giảm đi nhiều.
- Nha đầu ngốc, muội đúng là nha đầu ngốc.
Dương Phàm vuốt ve mái tóc của Tiểu Man, nghĩ tới hai người đều là cô nhi, sau khi mình chết, cô ấy càng cô độc hơn, trong lòng cũng thương cảm. Hắn chợt nghĩ tới một việc, không kìm nổi hỏi:
- Tiểu Man, ta nhớ, muội có một a huynh bị thất lạc từ nhỏ, vẫn chưa tìm thấy huynh ấy sao?
Tiểu Man lắc đầu, nghĩ tới a huynh thất lạc từ nhỏ trước sau không hề có tin tức, hôm nay lại phải mất phu quân, không khỏi bi thương. Dương Phàm chán nản nói:
- Ta có một tiểu muội, cũng không tìm thấy. Vốn dĩ, ta đã nhờ người tìm muội ấy, nếu không xảy ra chuyện bất ngờ này, có lẽ là đã có tin tức của muội ấy. Nếu ta không còn nữa, giúp ta tìm muội ấy, chăm sóc muội ấy, được không?
Tiểu Man chảy nước mắt, cố gắng gật đầu, nói:
- Lang quân yên tâm, tâm nguyện của huynh, Tiểu Man nhất định giúp chàng hoàn thành.
- Được.
Dương Phàm ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của nàng, nhớ lại nói:
- Muội muội của ta, tên là Nữu Nữu....
Tiểu Man nghe thấy lời nói của Dương Phàm, cả người cứng đờ.
Dương Phàm không để ý, tay hắn bị còng, chân hắn bị xích, Tiểu Man cũng mang một bộ còng tay, dựa vào nhau lại không quá gần, thân thể mềm mại của Tiểu Man khẽ run rẩy, hắn hoàn toàn không chú ý tới.
Lúc này Dương Phàm đang suy nghĩ phiêu du về thời niên thiếu xa xôi ở phủ Quảng Châu, hắn nhẹ nhàng nói:
- Ta là cô nhi, muội ấy cũng vậy, chúng ta không phải huynh muội ruột, lại thân hơn huynh muội ruột. Chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, cùng đi ăn xin. Sau đó, có một vị Bùi đại nương nhận nuôi muội ấy. Lúc đó ta thân khó bảo toàn, đã nghĩ một cô gái như muội ấy, đây cũng là một đường ra.
Tiểu Man rùng mình, tóc gáy cũng dựng lên, trái tim vui mừng của nàng cũng muốn nổ ra, nhưng tiếng hô cứ dồn trong cổ họng không thể phát ra ngoài. Nàng muốn khóc, nhưng lại cố gắng mở to mắt, vểnh đôi tai, sợ nghe sai một chữ, sợ không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
Dương Phàm nói;
- Từ nay về sau, chúng ta chia tay rồi, cũng không gặp lại nữa. Ta vốn đã nhờ người tìm muội ấy, bây giờ ta có chuyện, cũng không biết họ có thể liên hệ với ta nữa không. Đúng rồi, vị Bùi đại nương kia rất có thân phận, lúc đó, bà ta đi ra từ đô đốc phủ Quảng Châu, đô đốc Quảng Châu Lộ Nguyên Duệ đích thân tiễn bà ta ra cửa. Bùi đại nương còn dẫn theo một bé gái, đó là con gái của bà ta.
Tiểu Man nhẹ nhàng rời khỏi lòng Dương Phàm, rung động nói:
- Đứa bé đó, họ kép là Công Tôn. Lưng của cô ấy cũng cao như trường kiếm trên người mình. Cô ấy có một cái trâm cài tóc hình con bướm rất đẹp. Nữu Nữu lúc nhỏ không hiểu chuyện, ầm ĩ cũng muốn có, thế là a huynh của nó...làm cho nó một cái trâm cài tóc hình con bướm đẹp nhất thế gian..
Nàng nói xong, hai hàng nước mắt tựa như hạt minh châu bị đứt chảy xuống. Nước mắt chảy xuống miệng, mằn mặn.
Dương Phàm kinh ngạc nhìn nàng, một câu cũng không thốt ra được.
- A huynh, muội... chính là Nữu Nữu...
Tiểu Man nhào tới, tay ôm lấy cổ Dương Phàm, khóc to hơn. Dường như đã phát tiết toàn bộ sự vướng bận và chua xót của mười mấy năm qua ra ngoài.
Từ thời thơ ấu chia tay với a huynh, nàng đã rất lâu rồi không khóc. Từ khi Dương Phàm bắt đầu vào ngục, nàng tuy thường đau lòng rơi lệ, nhưng vẫn khóc rất áp lực, rất kiềm chế. Lúc này, nàng cuối cùng cũng mở rộng lòng mình. Giống như hồi nhỏ chịu ủy khuất, bổ nhào vào lòng a huynh của nàng, khóc đầm đìa, dù là nước mắt nước mũi chảy ra, cũng không sợ xấu, cũng không cần e dè.
- Nữu Nữu, muội thật sự là Nữu Nữu.
Dương Phàm không dám tin mà nhìn Tiểu Man. Tiểu Man khóc nói:
- Muội là NỮu Nữu! A huynh, lúc đầu muội đi cùng với Bùi đại nương tới Trường An, theo tiểu thư luyện võ công. Sau đó sư phụ của muội cũng chính là sư muội của Bùi đại nương nhắm trúng muội, đưa muội vào cung làm nữ thị vệ. A Huynh, muội...muội tìm huynh khổ quá.
- Nữu Nữu.
Dương Phàm ôm chặt lấy nàng, vui mừng nói không ra lời. Nỗi nhớ bao nhiêu năm, không biết bao nhiêu điều muốn nói, nhưng khi việc tới, ngàn lời vạn lời đều muốn nói lại ngưng kết lại, ngay cả một câu cũng không thốt ra lời, hắn chỉ muốn ôm chặt Nữu Nữu của hắn. Sợ hễ buông tay là nàng sẽ lại biến mất.
Tiểu Man tâm tình với hắn, ôm chặt lấy hắn, nghe tiếng tim đập của nhau, không nói câu nào, nhưng cảm thấy rất an tâm.
- Ầm.
Trong sự tĩnh lặng, trên giá sách chợt truyền tới một âm thanh, ở đây là nhà lao, vốn không nên có người khác, Tiểu Man giật mình, vội vàng rời khỏi lòng Dương Phàm, quay người, thấp giọng quát:
- Ai?
← Hồi 0358 | Hồi 0360 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác