← Hồi 478 | Hồi 480 → |
Trải qua gần mười ngày hành quân gian khổ, Hạng Chính dẫn ba ngàn tinh binh cuối cùng đã vượt qua đông Thái Sơn, thừa dịp ban đêm đến trong rừng rậm cách phía đông thành Lâm Truy hai mươi dặm.
Lúc này, ba ngàn tướng sĩ sớm đã mệt mỏi sức cùng lực kiệt, Hạng Chính vừa ra lệnh nghỉ ngơi và chỉnh đốn ngay tại chỗ, vừa thông qua liên lạc khẩn cấp với Ô Mộc Nhai đối với Lâu Kính. Vào ban đêm, Lâu Kính vội vàng đi tới trong quân Hạng Chính.
Từ sau lần bức tử Triệu Viêm, Lâu Kính đã hoàn toàn đầu nhập và nước Sở rồi.
Nghe nói Hạng Chính chỉ có ba nghìn binh giáp, Lâu Kinh quá sợ hãi nói;
- Thái tử, sao lại vậy?
Hạng Chính nghe vậy chỉ thản nhiên cười, không nói gì, nhưng trong ánh mắt nhìn Lâu Kính lại toát lên vẻ kiên nghị.
Lâu Kính thở dài, trầm giọng nói:
- Có điều Thái tử không biết đó thôi, Tề Vương Hàn Hạp cực kỳ mẫn cảm, mấy ngày trước hắn tăng thêm binh lực đóng ở Tiểu thành, hiện giờ cấm quân tiến vào chiếm giữ Tiểu thành đã đạt đến năm ngàn người, mà trong đại doanh ngoài thành lại đóng giữ không dưới hai vạn quân đội, Thái tử chỉ có ba nghìn binh giáp, binh lực thật sự cách nhau quá xa.
Trong đầu Hạng Chính lập tức hiện lên những đánh giá của Bách Lý Hiền với Lâu Kính. Bách Lý Hiền cho rằng Lâu Kính về mặt mưu lược có thể nói là nổi trội xuất sắc, nhưng về mặt dụng binh cùng với quyết đoán lại không đủ, nhân tài như vậy chỉ có thể làm Tướng quốc, không thể làm Thượng tướng, hiện tại xem ra câu này thật đúng.
Lập tức Hạng Chính nói:
- Cái gọi là binh quý tinh bất quý đa (ý chỉ chú trọng chất lượng chứ không phải số lượng), tại hạ chỉ có ba nghìn binh giáp, nhưng cũng không sợ một trăm ngàn đại quân, chỉ mong Tướng quốc có thể toàn lực tương trợ, tại hạ vô cùng cảm kích.
Đối với trận chiến sắp xảy ra với Lâm Truy, có thể nói Hạng Chính tin tưởng mười phần.
Có ba nhân tố lớn quyết định thành bại chiến tranh là thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Quân Tề luôn coi quân Sở là ác mộng, quân Sở có thể đêm tối phát động tập kích bất ngờ có thể nói đó là thiên thời; thông qua Ô Mộc Nhai, Hạng Chính có Đại thành Lâm Truy, hoàn toàn toan tính được Tiểu Thành, đó là địa lơi; cộng thêm có Lâu Kinh cùng với thế gia hào tộc ở trong thành giúp đỡ, đó là nhân hòa.
Trận chiến này quân Sở đã chiếm hết thiên thời, địa lợi cùng với nhân hòa, muốn không thắng cũng khó.
Lâu Kính bất đắc dĩ, nghĩ thầm đây đúng là nghé con mới đẻ không sợ hổ. Chiến sự nào có dễ dàng như vậy? Luôn luôn vô cùng hung hiểm và luôn biến hóa, nhưng dù sao đối phương cũng là Thái tử, lập tức nói:
- Nếu Thái tử đã quyết, tại hạ cũng không nói gì thêm nữa. Có gì cần tại hạ giúp, Thái tử cứ việc phân phó.
- Được, vậy tại hạ xin nói thẳng.
Hạng Chính khẽ mỉm cười, nói:
- Sau khi tướng quốc trở về, hãy lập tức liên lạc với các thế gia cường hào đáng tin cậy trong thành vào giờ tý ban đêm mở cửa nam ra, lại bố trí nhiều củi đốt ở phía đông Tiểu thành, tạo nên thế lửa lớn, lại dẫn làm phiền tướng quốc đến ngoài thành nói Tề vương đã châm lửa tự thiêu.
Lâu Kính nghe vậy lập tức hai mắt tỏa sáng. Một chút liền đoán được dụng ý của Hạng Chính. Cẩn thận ngẫm lại thật sự là có khả năng thành công. Lập tức Lâu Kính vái chào thật sâu với Hạng Chính, xoay người rời đi.
- Tướng quốc chờ chút.
Thấy Lâu Kính đi vội vàng, trong lòng Hạng Trang chợt động, giơ tay hô:
- Làm phiền tướng quốc chuyển lời đến các thế gia hào tộc trong thành, nói là tại hạ đã có lời với phụ vương đề nghị phân phong tướng quân Điền Hoành làm Tề Vương, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, phụ vương sẽ đồng ý.
- Tại hạ nhất định chuyển lời.
Lâu Kính xoay người thi lễ, sau đó nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
***
Buổi chiều ngày hôm sau, mười mấy thế gia hào tộc trong thành Lâm Truy đều tới tụ tập ở phủ tướng quốc Lâu Kính.
Nghe nói Sở vương đồng ý phân phong Điền Hoành làm Tề vương, những gia chủ thế gia hào tộc này đều vô cùng phấn chấn. Từ hai trăm năm trước Điền Thành Tứ Tử thế tôn Điền Hòa phế bỏ Tề Khang Công, vương tộc nước Tề từ họ Khương trở thành họ Điền, trải qua hai trăm năm sinh sống sinh sôi nảy nở, họ Điền đã trở thành dòng họ lớn nhất trên đất Tề, có thể nói là đông con nhiều cháu, thâm căn cố đế.
Tận đến lúc chạng vạng hội nghị mới chấm dứt, các gia chủ gia tộc quyền thế đều tự hồi phủ chuẩn bị.
Đây cũng là Lâu Kính cẩn thận, chạng vạng các gia chủ trở về chuẩn bị giờ tý tối nay phát động, tuy có chút gấp gáp nhưng lại ngăn được khả năng tiết lộ bí mật.
***
Thời gian đêm tối lặng yên trôi qua, nửa đêm sắp tới.
Hạng Chính dẫn ba ngàn giáp sĩ lặng yên xâm nhập vào ngoài thành cửa nam, ngẩng đầu nhìn lên, đầu thành Lâm Truy yên lặng như tờ, gác tốt phụ trách gác đêm không biết sớm đã đi ngủ từ lúc nào, chỉ có mấy cây đuốc cành thông cắm nghiêng ở trên đầu thành, bốn phía tản ra ánh sáng âm u, khiến thành trì càng tăng thêm sự nghiêm lạnh.
Vừa rồi Hạng Chính đã xem xét kỹ, thời gian chỉ còn nửa khắc nữa.
Tính toán thời gian, hiện tại cũng sắp đến giờ, Hạng Chính liền lập tức phân phó tiểu giáo phía sau:
- Phát tín hiệu!
- Vâng!
Tiểu giáo lên tiếng, lập tức đập vào cây đuốc dẫn chay hỏa tiễn sau đó kéo cung thật mạnh bắn hỏa tiễn về phía thành lầu nửa nam. Hỏa tiễn bắn lên trời đêm vẽ thành một đường cầu vồng, hướng về thành lầu. Ngay khi cầu vồng sắp tan đi, bên trong thành cửa nam đột nhiên vang lên tiếng hò hét như sóng thần núi thở.
Hạng Chính đang nấp trong bụi cây lập tức nhảy dựng lên, rút đao hú dài:
- Đánh lại cây đuốc!
Một mảng lớn cây đuốc được đánh lên, chỉ trong chốc lát đã đem trọn cửa nam ngoài thành chiếu sáng như ban ngày, từng hàng binh giá nước Sở giương hoành đao sát khi nghiêm mật, áo giáp đen tuyền phản xạ dưới ánh lửa tỏa ra ánh sáng lạnh đẹp mắt, có một gác tốt quân Tề đang ngủ chợt bừng tỉnh, thò đầu ra thăm dò, lập tức bị dọa chết khiếp.
Không đến một lát, một tốp võ sư gia đinh đập vào cây đuốc, vác kiếm xông lên đầu thành, một trận chiến loạn qua đi, lính thủ thành quân Tề rất nhanh bị chém tận giết tuyệt, cửa thành nhắm chặt lập tức mở ra, cầu treo trên cao cũng chậm rãi hạ xuống.
Hạng Chính cầm đao đi trước dẫn đầu, lớn tiếng hạ lệnh:
- Tả Tư Mã, dẫn nhân mã bản bộ tấn công tiểu thành Lâm Truy, Trung quân Tư mã, Hữu quân Tư Mã, dẫn nhân mã bản bộ theo bản Thái tử đi ra đại doanh ngoài thành, đi!
Hạng Chính ra lệnh một tiếng, ba ngàn tinh binh thoáng chốc chia binh làm hai đường, một ngàn tinh binh vòng quan Đại Thành Lâm Truy, thẳng đến tiểu thành, hai ngàn binh giáp khác thì giơ đuốc cầm gậy đánh trống reo hò đi hướng đông, trước tiên ở ngách cửa nhỏ bên ngoài hướng đông hội hợp với mười mấy tư binh của các thế gia hào tộc, sau đó cuồn cuộn giết chạy về đại doanh quân Tề tại thành đông.
***
Hàn Hạp đang ngủ say loáng thoáng nghe được tiếng chém giết, vội khoác áo đứng dậy ra khỏi cấm cung, thấy ngoài cửa nam Tiểu thành đã dấy lên ngọn lửa lớn ngút trời, mà tiếng chém giết bất chợt cũng trở nên lớn hớn, khoảng cách dường như gần hơn. Hàn Hạp cả kinh, quân địch ở đâu ra?
Rất nhanh, liền có cấm quân giáo úy hốt hoảng chạy tới ngự tiền Hàn Hạp.
- Sao lại thế?
Hàn Hạp vác Vương kiếm lên, lớn tiếng quát hỏi:
- Tiếng chém giết ở đâu?
- Đại vương, tai họa rồi, tai họa rồi!
Giáo úy cấm quân sầu thảm nói:
- Một đội đại quân nước Sở đột nhiên giết ra, Đại thành Lâm Truy đã mất, hiện tại bọn hắn đang tấn công cửa nam Tiểu thành.
- Nói láo, con mẹ nó ngươi nói láo!
Hàn Hạp khó tin nói:
- Chẳng phải quân Sở đang ở Tiết Quận sao, sao lại đến Lâm Truy rồi hả? Chẳng lẽ bọn họ từ trên trời bay tới sao?
- Đại vương, thật sự là quân Sở, thật sự là quân Sở.
Cấm quân Giáo úy cười khổ không ngừng.
- Đi, đi xem một chút.
Hàn Hạp trước sau đã hai lần thạm gia đại chiến Tứ Thủy, dù sao cũng đã từng chứng kiến những trận chiến lớn, nên không hề rối loạn lập tức mang theo nội thị trong cung vội vàng đuổi tới đại doanh cấm quân, lại điểm cấm quân lên thẳng thành lầu cửa nam của Tiểu Thành. Đi lên đầu thành nhìn ra bên ngoài, quả nhiên bên ngoài thế lửa đã ngập trời rồi.
Xuyên thấu qua ánh lửa thiêu đốt hừng hực, mơ hồ như có thể nhìn thấy binh giáp quân Sở bày sẵn trận địa sẵn sàng đón địch, nhưng lại không biết có bao nhiêu quân tốt.
- Đại vương, làm sao bây giờ?
Cấm quân Giáo úy sợ hãi, hỏi Hàn Hạp:
- Có phải vứt bỏ Lâm Truy đi Lâm Cù không?
Đại quân sáu nước Sở, Hán, Hàn, Triệu, Yến, Bắc Điêu chia ba đường xâm phạm, Hàn Hạp sớm đã chuẩn bị tốt việc dời đô. Lang Tà, Giao Đông, Tế Bắc, hay là Tiết Quận tuyệt đối không thể đi được, nếu thật sự dời đô, vậy chỉ có thể di dời từ Lâm Truy đến ni càng sâu, mà lựa chọn tốt nhất vẫn là tiểu thành Lâm Cù tại Cù Hạ Sơn.
Thành trì Lâm Cù tuy nhỏ nhưng dễ thủ khó công, để tị nạn là lựa chọn hàng đầu.
Thậm chí Hàn Hạp đã an bài một ít, trước tiên phái một đội cấm quân tiến vào chiếm giữ Lâm Cù, lại phái mấy trăm nội thị cùng với mấy ngàn thợ thủ công đến đó xây dựng tu sửa, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
- Gấp cái gì? Hiện tại tình hình địch chưa rõ, vẫn chưa là lúc dời đô.
Hàn Hạp lãnh đạm nói:
- Truyền lệnh xuống, gia tăng phòng giữ, ngăn chặn trong ngoài, không có ý chỉ của trẫm, tuyệt đối không được mở thành.
***
Khi ngoài cửa thành anm vừa mới có biến đổi, Triệu Tịch còn chưa yên nghỉ đã bị kinh động.
Là lão tướng còn lại quả nước Tề, hơn nửa tháng nay Triệu Tịch gần như ăn không ngon, ngủ không yên, ông ta từng ra sức khuyên can Hàn Hạp đừng xưng đế, nhưng Hàn Hạp không nghe, hiện tại thật sự đã dẫn tới sáu nước liên binh thảo phat, Triệu Tịch làm Thượng Tướng Quân nước Tề cũng là không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nơm nớp lo sợ, chỉnh quân chuẩn bị chiến đấu.
Lão tướng quân vừa mới điểm nhân mã, ngoài đại doanh liền xuất hiện một đội quân Sở.
Triệu Tịch không dám chậm trễ vội lệnh cho đại quân triển khai trận thế, chuẩn bị nghênh địch.
Trận hình hai quân hình tròn, một tiểu tướng từ trong trận quân Sở đánh ngựa ra, vừa đến ngoài năm mươi bước, chắp tay hành lễ với Triệu Tịch, nói:
- Tại hạ Hạng Chính, bái kiến Triệu lão tướng quân.
- Hạng Chính?
Triệu Tịch biến đổi sắc mặt, nói:
- Thái tử nước Sở?
- Đúng vậy.
Hạng Chính vui vẻ vuốt cằm, nói tiếp:
- Triệu lão tướng quân, đại quân nước Sở ta kỳ binh trời giáng, Tề Vương Hàn Hạp đã tự thiêu chết rồi.
Quan sát Triệu Tịch cùng với hơn mười viên thuộc cấp phía sau, Hạng Chính nói tiếp:
- Nếu lão tướng quân cùng với các vị tướng quân không tin thì hãy nhìn về phía ánh lửa ngập trời kia, có phải là hướng tiểu thành hay không?
Triệu Tịch cùng các chư tướng đều biến đổi sắc mặt, bọn họ đã thấy ánh lửa ngập trời trong thành Lâm Truy, chỉ có điều không biết như nào mà thôi, bây giờ nghe nói Tề vương tự thiêu, sao không kinh hãi chứ?
Đương nhiên Triệu Tịch không dễ dàng tin tưởng người khác, lập tức quát to:
- Tiểu tử Hạng Chính đừng vội nói những lời yêu tà mê hoặc người khác, Tiểu thành Lâm Truy chắc chắn vô cùng, trong thành cũng có năm nghìn cấm quân đóng ở đó, sao có thể dễ dàng thất thủ...
- Triệu lão tướng quân!
Hạng Chính đột nhiên cắt ngang lời Triệu Tịch, lạnh lùng nói:
- Ông chịu theo Hàn Hạp độc tài mà quyết chiến với đại quân nước Sở ta để ngọc nát đá tan sao?
Dừng một chút, ánh mắt Hạng Chính sắc bén nhìn mấy chục viên thuộc cấp đứng sau Triệu Tịch, nói:
- Ông không nghĩ cho mình, chẳng lẽ không nghĩ cho mấy vạn tướng sĩ dưới trướng sao?
Hạng Chính nói xong lập tức thổi kèn, các gia tộc thế gia hào tộc, gia đinh, cùng với môn khách trong quân hiểu ngay, lập tức tiến đến, người thì gọi Tam nhi, người gọi tiểu Tứ, còn người thì gọi huynh đệ, đều nói Tề vương đã tự thiêu chết rồi. Các tướng sĩ phía sau Triệu Tịch lập tức bắt đầu dao động.
← Hồi 478 | Hồi 480 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác