Vay nóng Tinvay

Truyện:Sở Hán tranh bá - Hồi 436

Sở Hán tranh bá
Trọn bộ 515 hồi
Hồi 436: Hợp tung liên hoành
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-515)

Siêu sale Shopee

Năm nay Quan Trung nhất định nghênh đón một mùa đông giá rét máu tanh.

Kể từ khi Bạch Mặc dùng thế vạn quân sấm chớp giải trừ binh quyền của Lã Đài, lại dùng Chu Quan Phu chém giết Lô Oản, lúc quay về Quan Trung lại liên kết với Trần Bình phát động quy mô tẩy trừ quyền lực, những lão thần có kinh nghiệm và tư cách từng trung thành với Lưu Bang cũng lọt vào sự thanh trừ đó. Cùng lúc đó, với huynh đệ Chu Quan Phu, huynh đệ Thúc Tôn Anh tuổi trẻ tuấn kiệt cầm đầu, tài đức đều được nắm quyền lực trung tâm trong triều đình.

Thông qua việc thanh trừ quyền lực quy mô lớn, tướng quyền Bạch Mặc đã từng bước được củng cố.

Đông đi xuân đến, vạn vật sống lại, đã định ra một niên đại mới đầy sức sống.

Hôm nay hội triều, Bạch Mặc ban tấu nói:

- Đại vương, trận chiến năm ngoái, nước Sở mặc dù đã bị tổn hại nặng nề nhưng chưa hề động tới nền tảng lập quốc, nhưng nước đại Hán ta thì đã tổn thương đến nền tảng lập quốc. Một khi nước Sở lại phát động đại quân tấn công đến, thật là khó có thể ngăn cản, thần nghĩ, việc cấp bách hiện nay là liên hoành với các nước Hàn, Triệu, Tề cùng nhau kháng Sở.

Trận chiến Miện Thủy năm ngoài, quân Sở cố nhiên là chết thê thảm và nghiêm trọng, nhưng quân Hán thì gần như toàn quân bị diệt!

Ngoại trừ Lã Đài, Chu Quan Phu mang theo năm mươi ngàn kỵ binh ngàn dặm liên tục chiến đấu ở các chiến trường quay về Quan Trung, còn lại hơn năm trăm ngàn đại quân sống sót trở về không tới năm mươi ngàn người, còn lại không phải bị chết trận, bị bắt, thì cũng là trốn vào trong núi biệt tung tích.

Trước Đại chiến, Quan Trung, quận Tam Xuyên ước có hơn bốn triệu người, tráng đinh hơn triệu, hiện tại đã tổn thất năm trăm ngàn đại quân, tráng đinh trong nước tổn thất quá nửa, nguồn mộ lính gần như khô kiệt, thật sự là nền tảng lập quốc đã bị tổn hại, hơn nữa quân bị tổn thất trong thời gian ngắn khó có thể bù đắp lại được, cho nên Bạch Mặc mới nhắc tới việc liên hoành kháng Sở.

Cái gọi là liên hoành kháng Sở, chính là đem bốn nước Hán, Triệu, Tề từ tây đến đông liên hoành hợp lại, cùng nhau đối kháng nước Đại Sở lớn mạnh phía Nam. Giống như năm xưa Tiền Tần Chiến quốc, các nước Yến, Triệu, Ngụy, Hàn, Tề, Sở đã dọc liên hợp lại, cùng nhau đối kháng nước Đại Tần cường mạnh phía Tây. Tình hình cũng khác nhau là mấy, tuy nhiên một là liên hoành, một là hợp tung.

Bạch Mặc vừa nói xong, Lã Đài liền phản bác:

- Hàn Vương Hàn Tín thay đổi thất thường, Triệu Vương Trương Ngao yếu đuối vô năng, trông cậy vào bọn họ để cùng nhau đối kháng nước Sở cường mạnh, thật là mơ mộng hão huyền.

Dừng một chút, Lã Đại lại hướng về Lưu Hằng, nói:

- Thần nghĩ việc cần làm là vứt bỏ việc thủ Cửu Nguyên, co rút lại binh lực trấn giữ Trường Thành. Không làm như thế, không đủ để tự bảo vệ mình.

Hiện giờ tuy là Lã Đài đã mất hết quyền lực, nhưng quan điểm của y cũng nhận được không ít sự tán thành của nhiều người.

Với tình hình hiện nay của nước Hán, cứ tiếp tục trấn thủ tại quận Cửu Nguyên đích thật là việc làm vô bổ, thà rằng đem một trăm ngàn đại quân đóng ở Cửu Nguyên chống đỡ sự uy hiếp của Hung Nô, không bằng rút binh lực về dọc tuyến trong Trường Thành, kể từ lúc đó, chỉ cần một chút binh lực cũng có thể chống đỡ sự tập kích quấy rối của Hung Nô, xuất nhiều binh lực ở đó ra đủ để dùng gia tăng sự phòng ngự Hán Trung, Tam Xuyên cùng với Đồng Quan.

Bạch Mặc không để ý tới Lã Đài, ngược lại nói thẳng với Lưu Hằng:

- Xin Đại Vương thành toàn.

Lưu Hằng không chút do dự:

- Quả nhân tin tưởng Tướng phụ, tướng phụ nói thế nào, thì làm thế đó.

Bạch Mặc cười khổ lắc đầu, lập tức nói lời thành khẩn, sâu xa nói:

- Đại vương, Cửu Nguyên không thể để mất, một khi Cửu Nguyên thất thủ, quân ta sẽ đánh mất nơi khởi nguổn quân mã lớn nhất, nghiêm trọng hơn chính là, Hung Nô từ phía tây Hà Sáo qua sông Hà Thủy có thể trực tiếp uy hiếp đến Hà Tây, đến lúc đó, các bộ lạc Hưu Chư, Hồn Tà, Nguyệt Thị đều đầu nhập Hung Nô, nước Đại Hán ta bốn phía đều là địch!

Lã Đài nghe vậy sợ hãi, y thật sự không nghĩ vứt bỏ Cửu Nguyên thì dẫn đến phản ứng dây chuyền như vậy.

Tuy nhiên Lã Đài càng thêm hiểu rõ, Bạch Mặc không phải là dọa suông. Hà Sáo thất thủ, quân Hán liền đánh mất nơi khởi nguồn quân mã lớn nhất, nay quân kỵ binh Hậu Hán càng đánh càng yếu, mà Hung Nô lại có thể không kiêng nể gì áp bức các bộ lạc Hà Tây Hưu Chư, Hồn Tà cùng với Nguyệt Thị. Dưới sự áp bức không ngừng của Hung Nô, các bộ lạc Hà Tây một ngày nào đó sẽ phản bội đầu nhập Hung Nô.

Thật sự tới ngày đó, bốn phía Quan Trung đều là địch, cục diện sẽ khó giải quyết.

Lưu Hằng vội hỏi:

- Lời Tướng phụ rất đúng, không biết phái người nào đi sứ nước Hàn, Triệu, Tề?

Bạch Mặc khẽ vuốt cằm, nói:

- Đại vương, lần này liên hoành quan hệ trọng đại, chỉ nói là cho phép thành công không được thất bại cũng chưa đủ, cho nên, thần quyết định đích thân đi một chuyến.

***

Nửa tháng sau, An Ấp Hàn Vương cung.

Hàn vương Hàn Tín thần sắc âm trầm bất định, hỏi Triệu Ký:

- Quân sư, ngươi thấy sao?

Ngay nửa canh giờ trước, Hàn vương Hàn Tín vừa mới tiếp kiến Thừa Tướng nước Hán Bạch Mặc, đối với việc Bạch Mặc đề nghị liên hoành kháng Sở, Hàn vương Hàn Tín cũng không ngay lập tức đồng ý.

Bởi vì dựa theo đề nghị của Bạch Mặc, các nước không chỉ liên kết đồng minh đơn giản như vậy.

Một khi nhập đồng minh, nước Hán phải nhận nước Hán làm minh chủ lãnh đạo, bất kể nước Sở phát động tiến công với bất cứ nước đồng minh nào, thì toàn bộ quân đội nước Hàn đều phải chịu sự điều hành của nước Hán. Hơn nữa, đây không phải là nói ngoài miệng hoặc là trên giấy tờ đơn giản như vậy, Hàn vương Hàn Tín còn phải giao binh phù ra, đây không phải là việc đùa giỡn.

Triệu Ký nói:

- Đại vương, sự việc cho tới bây giờ, chúng ta còn có lựa chọn nào khác sao?

Hàn Vương Hàn Tín nghe vậy im lặng. Năm trước nước Sở tác chiến hai tuyến, đông tuyến đối kháng nước Tề, tây tuyến đối kháng nước Hán, cuối cùng hai trận chiến toàn thắng. Tuy nói cuối cùng quân Sở bởi vì trận ôn dịch mà tử thương thê thảm và nghiêm trọng, nhưng không hề làm tổn hại đến nền tảng lập quốc. Nói không khoa trương chút nào, thực lực nước Sở vẫn còn vượt xa các nước còn lại, nếu như đơn đả độc đấu, bất luận một quốc gia nào cũng không phải là đối thủ của nước Sở.

Cho nên, các quốc gia nhất định phải liên hợp lại, hơn nữa cũng không thể không chút ràng buộc như liên hợp trước đây, mà các quốc gia nhất định phải thật sự kết minh, giống như sự đề nghị của Bạch Mặc vậy, một khi nước nào đó có nguy hiểm, các đội nhất định phải đặt dưới sự chỉ huy thống nhất. Duy nhất như thế mới có thể ngăn cản được quân tiên phong nước Sở.

Triệu Ký thở dài nói:

- Nếu không liên hợp, các quốc gia sớm muộn cũng bị nước Sở lần lượt tấn công tiêu diệt.

- Cũng được.

Hàn Vương Hàn Tín cuối cùng quyết định, nói:

- Vậy thì tham gia kết minh liên hoành.

Triệu Ký ngẫm nghĩ một chút, chợt nói thêm:

- Đại vương, thần có một đề nghị, sao không bổ nhiệm Bạch Mặc làm Thừa tướng Đại Hàn?

- Ngươi nói cái gì? Bổ nhiệm Bạch Mặc làm thừa tướng Đại Hàn?

Hàn Vương Hàn Tín nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó ngẫm nghĩ thật lâu, ngẫm lại, bổ nhiệm Bạch Mặc làm Thừa tướng cũng không phải là không chấp nhận được, ít nhất cũng tỏ vẻ được quyết tâm nhập minh, thứ hai có thể mượn dùng tài năng của Bạch Mặc để thực thi biến pháp ở nước Hàn, khiến cho nước Hàn hùng mạnh lên.

***

Làm một người xuyên qua, Hạng Trang cho tới bây giờ không còn là một người cần chính (siêng năng) nữa, chính sự đều giao hết cho Lệnh Doãn Hạng Tha, quân sự thì giao hết cho Thượng Tướng Quân Tất Thư, còn mình thì trốn được là trốn, không cần nói đến học tập Minh Thái Tổ, Tùy Dương Đế cuồng công việc trên lịch sử, hay là lão già Ngụy Thanh thập toàn, chỉ riêng việc siêng năng đã không bằng rồi.

Tuy nhiên mấy tháng nay, Hạng Trang ngày nào cũng đi về sớm tối, phê duyệt tấu chương tới mỏi cả tay.

Cái gì mà việc nông khẩn quận Đãng, cái gì mà sĩ tử tranh cãi tại kỳ thi quốc gia quận Đông Hải, quận Tứ Thủy, cái gì mà việc di chuyển nhân khẩu quận Nam Dương, cái gì mà việc mua lương thực Ba Thục, không một chuyện nào là không nhỏ khiến cho Hạng Trang choáng váng cả đầu óc, nhưng vẫn không thể không xốc lại tinh thần, cẩn trọng ứng phó. Không còn cách nào khác, lúc này nước Sở đang ở thời kỳ quan trọng, không thể không cẩn trọng.

Đêm nay, Hạng Trang lại triệu tập Lệnh Doãn Hạng Tha, Thượng Tướng Quân Tất Thư thảo luận quân chính đại sự.

Hạng Tha cầm hoàng sách nhân khẩu nói với Hạng Trang:

- Đại vương, con số nhân khẩu mới nhất đã được thống kê, Đại Sở cai trị mười bảy quận, kế có nhập hộ khẩu là hơn ba triệu sáu trăm ngàn hộ, khẩu có hơn chín triệu bảy trăm ngàn, tuy nhiên, tráng đinh nam trưởng thành lại chỉ có không tới hai triệu, nhất là năm ngoài đã bổ sung quận Đãng, Trần vào Đại Sở, nhiều hộ khẩu nhập vào chỉ là mẹ góa con côi, cuộc sống vô cùng quẫn bách.

Hạng Trang nghe vậy im lặng, nước Sở vốn có nhân khẩu ước chừng tám triệu, nhiều như vậy nhưng có gần hai triệu nhân khẩu vốn là thuộc nhân khẩu nước Lương, nước Hoài Nam, nhưng các quận đất Lương từ lâu gặp chiến loạn, các quân Hoài Nam cũng gặp bị họa Anh Bố, cho nên, nhân khẩu nước Sở tuy rừng tăng không ít, nhưng tráng đinh lại gần như không có gia tăng.

Lập tức Hạng Trang hỏi:

- Ước chừng cần bao lâu, loại tình hình này phải bao lâu mới có thể đổi mới?

Kết cấu nhân khẩu các quận đất Lương, Hoài Nam mất cân bằng nghiêm trọng, việc này cũng có nghĩa trong một thời gian dài mới có thể ràng buộc được những quận này với nước Sở. Nước Sở không chỉ không thể trưng lương thực từ vài quận này, đến ngay cả một binh cũng không có. Hơn nữa, trái lại còn phải vận chuyển lương thực để tiếp tế, còn phải điều động phủ binh từ các quận Giang Đông, Kinh Tương, Ba Thục tới đó để đóng giữ.

Hạng Tha nói:

- Trong vòng ba năm chỉ sợ là khó đổi mới, may ra mười năm sau thì mới có thể đổi mới được.

- Mười năm?

Hạng Trang nhíu mày, trầm giọng nói:

- Mười năm lâu lắm, rất lâu!

Hạng Tha cười khổ:

- Đại vương, nếu có thể trong vòng mười năm đổi mới đất Lương, Hoài Nam cũng không tệ.

Hạng Tha thấy, mười năm thật sự là thích hợp, lúc trước thâu tóm được Ba Thục, Kinh Tương dồi dào cũng phải mất ba năm thời gia mới thuận lợi khiến sáu quận Ba Thục, Kinh Tương chân chính nhập hẳn vào nước Sở, mà các quận đất Lương, Hoài Nam so với sáu quận Ba Thục, Kinh Tương còn rách nát hơn nhiều, mười năm có thể đổi mới đã là may mắn lắm rồi.

Hạng Trang khoát tay, nói:

- Nhiều nhất là ba năm nhất định phải đem đất Lương, Hoài Nam đi vào quỹ đạo.

Năm nay Hạng Trang vừa mới tròn bốn mươi tuổi, qua mười năm nữa là năm mươi tuổi, có thể nói là tuổi xuân đang chín, sở dĩ hắn không muốn đợi mười năm nữa cũng là bởi vì Hung Nô đã bắt đi một lượng lớn thợ thủ công từ đất Yến, Triệu, Hàn, nhất là mấy chục ngàn thợ rèn kia, càng khiến trong lòng Hạng Trang thêm cảnh giác. Qua mười năm nữa, nào biết Hung Nô sẽ hùng mạnh tới mức nào?

Cho nên, Hạng Trang nhất định phải trong vòng ba năm khiến cho đất Lương, Hoài Nam đi vào quỹ đạo, sau đó trong vòng hai năm chỉ huy bắc phạt, đánh diệt nước Tề, Triệu, Yến, sau đó tập trung toàn lực lên phía bắc đối phó Hung Nô. Tuy rằng Hung nô bắt đi một lượng lớn thợ thủ công ở Trung Nguyên, nhưng trong vòng năm năm, cục diện vẫn có thể khống chế được, Hung Nô dù hùng mạnh cũng không hùng mạnh đi đâu được.

Cho nên, Hạng Trang nhiều nhất cho phép trong thời gian ba năm để tiêu hóa hấp thu đất Lương, Hoài Nam.

- Cái gì, ba năm?

Hạng Tha thất thanh:

- Sao có thể? Việc này hoàn toàn không thể?

- Nếu dựa vào thủ đoạn bình thường, nếu muốn trong vòng ba năm khiến đất Lương, Hoài Nam đi vào quỹ đạo đương nhiên là không thể, nhưng nếu sử dụng thủ đoạn phi thường thì sao?

Hạng Trang theo bản năng gõ bàn, thoáng chút suy nghĩ, nói:

- Ví dụ như...

Còn chưa dứt lời, Khuất Bất Tài bỗng nhiên vội vàng đi vào, khom người bẩm báo:

- Đại vương, An Ấp có bồ câu đưa tin tới!

Nói xong, Khuất Bất Tài đem một cuộn tin mật đưa cho Hạng Trang, Hạng Trang vội mở cuộn giấy nhỏ ra xem, sắc mặt lập tức trầm xuống. Hạng Tha, Tất Thư đứng bên cạnh cùng trầm xuống theo, lại xảy ra chuyện rồi!

*****

Thấy Hạng Trang vẻ mặt âm trầm, Hạng Tha không kìm nổi hỏi:

- Đại vương, xảy ra chuyện gì?

Hạng Trang không trả lời, chỉ cầm mật tin trong tay đưa cho Hạng Tha. Hạng Tha xem xong mật tin sắc mặt cũng trầm xuống, lại đưa mật tin cho Tất Thư.

Tất Thư xem xong mật tin thì lại khẽ cười, nói:

- Sư huynh ta lại thành Thừa tướng nước Hàn?

Hạng Tha nói:

- Đại vương, ta nghĩ việc này không đơn giản như vậy, càng không thể để nó trở thành một cô lập, nước Hán vốn là liên bang với nước Đại Sở ta, hiện tại lại quay lưng liên minh đầu nhập Hán, biết đâu nước Triệu, nước Yến sẽ noi theo?

- Đây chắc chắn không phải là sự việc cô lập.

Tất Thư nói:

- Nếu ta đoán không sai, sư huynh ta hẳn là muốn làm theo Tô Tần Liên hoành với Hàn, Triệu, Yến, Tề, Nam Việt để cùng kháng Đại Sở ta.

- Hợp tung liên hoành?

Hạng Trang nghe vậy trong lòng lập tức nghiêm nghị.

Tô Tần hợp tung các nước yếu kém, bội lục quốc tương ấn. Về điển cố Trương Nghi lấy liên hoành phá hợp tung hắn đương nhiên nghe nói qua. Hai vị này đều là đại gia Tung Hoành lưu danh sử sách, hơn nữa cũng là truyền nhân Quỷ cốc!

Hơn nữa, Hạng Trang còn hiểu rõ hơn, một khi Bạch Mặc thật sự liên hoành thành công, thúc đẩy sáu nước Hán, Tề, Yến, Triệu, Nam Việt cùng tiến cùng lui, vậy thì nước Sở có phiền toái lớn rồi! Cục diện nước Sở sẽ không hề khác hơn so với nước Tần năm xưa. Năm xưa nước Tần chỉ đối mặt với sự uy hiếp của một hướng, mà nước Sở có khả năng còn phải đối mặt với kẻ thù tại ba hướng tây, bắc, nam.

Vận mệnh thiên hạ hiện nay sáu nước Hán, Tề, Triệu, Yến, Hàn, Nam Việt chỉ cần xuất ra một hoặc hai nước cũng không phải là đối thủ của nước Sở, nhưng nếu sáu nước cùng liên minh kháng Sở, vậy thì nước Sở không thể nắm chắc phần thắng, bởi vì trận chiến tiếp theo sẽ hoàn toàn khác biệt với trận chiến Tứ Thủy và Miện Thủy.

Trận chiến Tứ Thủy, Miện Thủy là trận chiến ở cửa nhà nước Sở, hơn nữa nước Sở là bị động ứng chiến, là vì cầu sinh tồn nhưng trận chiến thống nhất tiếp theo sắp tới, lại là quân Sở chủ động tiến công, chiến trường cũng là trên đất của nước khác, hơn nữa tính chất cũng biến thành các quốc gia còn lại vì cầu sinh mà liều chết đánh cuộc với quân Sở.

Đại vận mệnh Liên hoành cuối cùng có hình hành được hay không cũng chưa thể biết, nhưng nước Sở và Hạng Trang không thể không xem trọng, chẳng những phải tính toán phá hỏng thật tốt, hơn nữa nhất định còn phải chủ động xuất kích, tận khả năng phá hỏng kế sách Liên Hoành của Bạch Mặc!

Hạng Tha cũng kêu lên:

- Bạch Mặc muốn Liên Hoành với các nước Hàn, Triệu, Yến, Yề và Nam Việt ư?

Tất Thư nhẹ nhàng vuốt cằm, lại nói:

- Hơn nữa, sư huynh ta dường như đã báo cáo trận chiến mở màn thắng lợi rồi.

Hạng Trang nói:

- Nước Hàn đã rơi vào tay giặc, không biết trạm dừng thứ hai của Bạch Mặc là gì?

Tất Thư nói:

- Theo thần thấy, trạm dừng thứ hai của Bạch Mặc tất nhiên chính là Hàm Đan, bởi vì nhân khẩu nước Triệu đông, quốc lực giàu có, hơn nữa địa thế hiểm yếu, nước Triệu lại nằm giữa nước Yến và nước Tề, lại đứng song song cách Hà Thủy với nước Sở ta, Bạch Mặc chỉ có thể thuyết phục quân thần nước Triệu Liên Hoành kháng Sở thì Đại vận mệnh cuối cùng mới có thể thành hình!

- Nguy rồi!

Hạng Tha vội la lên:

- Có lẽ lúc này nên phái Thượng Đại Phu lại đi Phiên Ngu.

Tất Thư lắc đầu, nói:

- Lệnh Doãn, sư huynh Bạch Mặc ta không chỉ có tài ăn nói cao siêu, lại càng am hiểu đạo Tung Hoành, còn Thượng Đại Phu tuy rằng tài ăn nói cũng rất cao nhưng lại thiếu vài phần năng lực tùy cơ ứng biến. Không phải là tại hạ khinh thường Thượng Đại Phu, ngay cả Thượng Đại Phu đi Hàm Đan chỉ sợ cũng không ngăn cản được việc liên minh của nước Triệu, hơn ữa...

Hạng Tha sốt ruột hỏi:

- Hơn nữa cái gì?

Tất Thư nói:

- Hơn nữa nếu muốn phá giải Đại vận mệnh Liên Hoành kháng Sở, mấu chốt không phải là ở nước Triệu.

Hạng Trang nheo hai mắt lại, trầm giọng nói:

- Nếu muốn phá giải đại vận mệnh Liên Hoành kháng Sở, mấu chốt là ở nước Tề!

Tất Thư nghe vậy hai mắt sáng ngời, vô cùng khâm phục Hạng Trang, nói:

- Đại vương anh minh!

- Nước Tề?

Hạng Tha có chút hoang mang, khó hiểu hỏi Hạng Trang:

- Đại vương, nước Tề là đồng minh với nước Hán, vì sao lại trở thành mấu chốt phá giải đại vận mệnh Liên Hoành?

Hạng Trang nói:

- Bởi vì nước Tề là điểm nút mấu chốt nằm ở Hợp Tung!

- Nước Tề nằm ở điểm nút mấu chốt Hợp Tung?

Hạng Tha nghe vẫn không hiểu.

Tất Thư khẽ mỉm cười, đứng dậy đi đến trước tấm bản đồ được giắt trên tấm bình phong, chỉ vào bản đồ, giải thích:

- Lệnh Doãn ngươi xem, sư huynh ta nếu muốn thúc đẩy đại vận mệnh Liên Hoành kháng Sở, các nước Nam Việt, Yến xa xôi, trợ lực có hạn, hòn đá tảng Liên Hoành chỉ còn là Hán, Hàn, Triệu cùng với nước Tề. Bốn nước này từ tây sang đông gần như là nằm ở một đường thẳng tắp, đây là Liên Hoành.

Hạng Tha gật đầu, buồn bực nói:

- Việc này tại hạ biết, tuy nhiên Liên Hoành này không hẳn là Liên Hoành trước kia.

Hơn một trăm năm trước, Trương Nghi Liên Hoành đã phá giải Tô Tần hợp tung, mà nay Liên Hoành của Bạch Mặc lại là Liên hợp với các nước yếu cùng kháng nước Sở.

Tất Thư nói:

- Liên hoành này đích xác không phải là Liên hoành kia. Liên hoành kia đúng thời cơ mà phát sinh, tuy nhiên là để phá giải thế hợp tung. Nếu chúng ta muốn phá giải thế Liên Hoành, tất nhiên phải mượn lực đạo Hợp Tung.

- Hiểu rồi.

Hạng Tha bừng tỉnh hiểu ra, nói:

- Năm xưa Trương Nghi lấy đạo liên hoành phá giải thế Tô Tần hợp tung, vậy thì hôm nay, Đại Sở ta cũng muốn lấy đạo Hợp Tung để phá giải thế Liên Hoành của Bạch Mặc. Cái gọi là hợp tung cũng chính là liên hợp các nước yếu ở phái Nam Bắc là nước Yến và nước Nam Việt. mà nước Tề vừa đúng là điểm nút ở tuyến giữa, là nhân tố then chốt!

- Đúng là như thế.

Tất Thư mỉm cười nói:

- Không hợp tung, không đủ để phá giải liên hoành.

Hạng Tha gật gật đầu, lập tức lại nói:

- Tuy nhiên, quân Tề đã đại bại tại Tứ Thủy, Hàn Tín cũng bởi vậy mà chết, chỉ sợ nước Tề rất khó dứt bỏ hiềm khích để kết minh với Đại Sở ta?

Đây thật sự là vấn đề nan giải, cái gọi là thù giết cha không đội trời chung, Tề vương Hàn Hạp sao có thể chịu yên?

Tất Thư lại khoát tay, không cho là vậy, nói:

- Thắng bại là số, sinh tử là đạo, đều là ý trời, quân thần nước Tề hẳn là sẽ không tính toán với nước Sở chúng ta đâu.

Hạng Trang cũng nói:

- Trên thế giới này cho tới bây giờ vốn không có hữu nghị vĩnh hằng, càng không có thù hận vĩnh hằng mà chỉ có lợi ích vĩnh hằng. Chỉ cần nước Sở chúng ta nhất trí lợi ích với nước Tề, thuyết phục nước Tề cùng kết minh với chúng ta thì không phải là không có khả năng.

Hạng Tha ngẫm nghĩ một chút, lại nói:

- Nhưng nếu không thành, Đại Sở ta không thể cùng...

Hạng Trang cười to nói:

- Tử Dực ngươi quên là có Học Kiếm, Bạch Mạch với tiên hiền Tô Tần, Trương Nghi đều là môn hạ cùng xuất ra từ Quỷ Cốc môn sao? Môn nhân Quỷ Cốc lấy đạo tung hoành mà vang danh hậu thế, sao nói Đại Sở ta không thể có tung hoành gia địch nổi với Bạch Mặc?

- Thượng Tướng Quân cũng am hiểu đạo Tung Hoành ư?

Hạng Tha đã có chút không tin. Việc này cũng khó trách, thật sự là biểu hiện quân sự của Tất Thư quá mức sáng chói, đến nỗi Hạng Tha lựa chọn bỏ qua năng lực khác của Tất Thư, vốn là, nếu một người ở mặt nào cũng xuất sắc như vậy, thì chẳng phải đó là yêu nghiệt sao?

Tất Thư nói:

- Chưa tới mức am hiểu, chỉ biết một phần mà thôi.

Hạng Trang lại nói:

- Học Kiếm đừng quá khiêm nhường, đảm nhiệm trọng trách đi sứ nước Tề phá giải liên hoành không phải ngươi thì là ai!

- Nếu Đại vương có lệnh, thần xin quên mình phục vụ.

Tất Thư vái chào Hạng Trang thật sâu, nói tiếp:

- Tuy nhiên, trước khi thần đi sứ nước Tề còn phải phiền Đại vương diễn một vở tuồng.

***

Doanh Trinh lôi kéo Bách Lý Y Thủy và mấy cơ thiếp của Hạng Trang ngồi chơi bài. Bài này đương nhiên là Hạng Trang là người xuyên qua đưa ra, thực ra đấu địa chủ đến từ thế kỷ hai mươi mốt, bài này một khi phát minh ra đã lập tức thịnh hành toàn bộ đất Sở, hậu phi trong cung nhàn nhã không có việc làm cũng thích chơi bài để tiêu khiển.

(Đấu địa chủ: Một kiểu chơi bài của TQ, na ná như tiến lên, nhưng cách tính lớn bé các quân bài có khác đôi chút, đặc biệt là họ không quan trọng về chất (cơ rô bích, nhép). Tên tiếng Anh là Landlords

Bách Lý Y Thủy vừa kêu địa chủ, vừa nói:

- Tỷ tỷ, có phải tỷ nghe được chuyện gì không?

Doanh Trinh lười biếng chia bài, nói:

- Chuyện gì? Có chuyện gì? Lại có thần tiên nào xuất hiện à?

Bách Lý Y Thủy cười nói:

- Thần tiên thì không có, nhưng hôm trước bỗng xuất hiện một cháu trai bổn gia của vương hậu, nói còn là cháu ruột của Ngụy vương, đây thật sự là chuyện ngạc nhiên.

- Cháu trai bổn gia của Vương hậu?

Doanh Trinh lập tức ngẫm nghĩ, Ngụy Vương Báo Lưu có hậu duệ ư?

- Ai biết được đây có phải là hậu duệ thật sự của Ngụy vương hay không?

Bách Lý Y Thủy ra số ba, lại nói tiếp:

- Hứa thị là người thấy đại vương gây dựng được văn hóa vốn có đất Ngụy, cho nên muốn nhảy ra nhận mặt với Ngụy vương.

Bách Lý Y Thủy có ý nghĩ như vậy cũng không lạ, trên thực tế ở nước Sở cũng có cách nói này, cho rằng hẳn là bồi dưỡng hậu duệ Ngụy vương để phục quốc.

Việc này nhất định phải nói đại thế lúc trước, thời kỳ Tiền Tần, phân phong chế tài là Vương đạo, Tần Thủy Hoàng tuy rằng đã thống nhất được hoàn toàn Hoa Hạ, đã thực hiện chế độ trung ương tập quyền tại các quận, huyện trong phạm vi cả nước, nhưng không may, Đế quốc Đại Tần thống trị gần mười năm liền thông cáo sụp đổ, việc này được đánh dấu bởi hệ thống "chính sách bạo tàn" của các quận, huyện.

Trong lịch sử, Lưu Bang sau khi hoàn thành thống nhất cũng muốn học theo Tần Thủy Hoàng thi hành chế độ quận huyện với hình thức trung ương tập quyền, lại bị các đại thần dưới trướng cực lực phản đối, bất đắc dĩ, Lưu Bang đành phải lùi bước, trước tiên phân phong chư hầu vương, đợi khi địa vị đế vương của mình được củng cố thì sẽ chậm rãi xử lý các lộ chư hầu vương đã được phân phong này.

Cho nên nói, chế độ phân phong lúc đó là hình thái ý thức chủ lưu, nếu không phải Hạng Trang bởi vì nước Hán chưa diệt, thù lớn tiên vương chưa trả mà đè nặng lên người, chỉ sợ cũng đã sớm có đại thần đề xuất chế độ phân phong với hắn rồi, đây cũng là chuyện thường tình của con người, mọi người đi theo ngươi đổ máu liều mạng đấu tranh giành thiên hạ, giang sơn cuối cùng cũng đã được gầy dựng, vậy thì cũng nên phân chia lợi ích?

Cho dù không được ăn miếng thịt cùng ngươi, ít ra cũng phải được uống canh.

Nhưng, Hạng Trang vẫn bị áp lực đè nặng, phía dưới vẫn không ít những tiếng xì xào nghị luận cho rằng Sở vương cũng nên phân phong công thần.

Nhất là các trận chiến liên tục thắng tại Tứ Thủy, Miện Thủy, lại sau khi thâu tóm được sáu quận đất Lương, những tiếng xì xào này càng lớn hơn.

Vào hai ngày trước, thình lình lại xuất hiện ra một đứa cháu ruột trẻ tuổi của Ngụy Báo, còn lộ liễu đi vào hoàng cung nhân người thân. Vương hậu Ngụy Duyệt bố trí người này ở trong biệt quán, bởi vì thân phận không thể xác định, Ngụy Duyệt cho người phong tỏa tin tức nghiêm mật, Bách Lý Y Thủy chỉ là vô tình mà nghe được.

- Còn có việc này sao?

Bách Lý Y Thủy giả vờ vô tâm nói ra, Doanh Trinh lại là người có lòng để nghe.

Bản tính Vương Hậu Ngụy Duyệt lương thiện, không tranh đấu với người khác. Doanh Trinh lại là người có dã tâm, lại cực giỏi tâm kế, nữ nhân này không lúc nào là không nghĩ đến việc khôi phục lại vinh quang Đế quốc Đại Tần, sự việc trước mắt càng khiến nàng thấy được hy vọng. Nếu như thật sự có thể thúc đẩy Ngụy vương phân phong, không những mua được lòng vương hậu, lại còn có thể khiến cho tương lai nước Tần có cơ hội ngóc dậy, có sao mà không làm?

C

*****

Chu Quan Phu gọi mấy thân binh đi cùng đến trước mặt, dặn dò với giọng điệu nghiêm nghị nói:

- Trước khi muốn đi qua khe núi Hồ Quan, các ngươi nhất định phải tìm hiểu kỹ vách đá rừng rậm ở hai sườn khe núi, bất luận có tơ nhện hay ngựa gì cũng không được buông tha, an nguy của Thừa Tướng rất quan trọng, tuyệt đối không thể lơ là, tất cả hiểu chưa?

Mấy thân binh đáp lời một tiếng, lĩnh mệnh đi.

Bạch Mặc ngồi ở trên xe ngựa lắc đầu mỉm cười nói:

- Thắng Chi, có ngươi ở bên cạnh ta, còn có thể xảy ra chuyện gì?

Chu Quan Phu lắc nhẹ đầu, không nghĩ là đúng nói:

- Tuy rằng thần có chút võ nghệ, nhưng chỉ có một mình, nếu lọt vào vòng vây của thích khách, chưa chắc đã có thể bảo vệ được Thừa Tướng an toàn.

Bạch Mặc cười nói:

- Thắng Chi ngươi lo lắng quá rồi, nơi như thế này không có thích khách đâu.

- Nói vậy cũng không đúng.

Chu Quan Phu nói:

- Người Ô Mộc Nhai ở chỗ nào cũng có, hành tung của Thừa Tướng ở Quan Trung còn có thể giữ bí mật, chỉ sợ khi nào vào Hàn Quốc thì bọn họ sớm đã biết, mà trong lòng thằng nhãi Hạng Trang coi Thừa Tướng như một mối họa lớn, khi biết được hành tung của Thừa Tướng sao lại có thể giả vờ như không thấy? Phái thích khách ám sát là điều tất nhiên.

- Việc này cũng không chắc.

Bạch Mặc khua tay, thản nhiên nói:

- Tuy rằng Hạng Trang coi ta như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, nhưng chưa chắc sẽ làm tùy tiện như vậy. Mặc dù Ô Mộc Nhai giỏi về dò hỏi tin tức, nhưng thế lực lại đơn độc, chẳng lẽ mấy chục tử sĩ lại có thể làm gì được Đại Hán Phiêu Kỵ tướng quân và ba trăm lính tinh nhuệ sao?

Chu Quan Phu nói:

- Làm sao biết Ô Mộc Nhai sẽ không đưa đại quân đến Triệu quốc?

Nói đến đây, Chu Quan Phu lại chợt lo lắng, khuyên Bạch Mặc nói:

- Thừa Tướng, thần nghĩ nếu cứ như vậy đi Hàm Đan thật sự là rất nguy hiểm, mặc kệ như thế nào, Triệu quốc vẫn là liên minh với Sở quốc!

- Yên tâm đi, quân thần Triệu quốc sẽ không khôn ngoan như thế!

Bạch Mặc khua tay áo, thản nhiên nói:

- Huống chi, hai nước giao chiến không chém sứ, vì sao Triệu quốc lại đổi bổn tướng lấy bất lợi? Việc này không có đạo lý mà.

- Nhưng...

Khi Chu Quan Phu còn muốn giải thích nhưng lại bị Bạch Mặc ngăn lại.

Bạch Mặc cười ngăn Chu Quan Phu lại, hạ giọng nói:

- Thắng Chi, không ngại nói cho ngươi biết, thật sự là bổn tướng đã sắp xếp chu đáo rồi, lần này đi Hàm Đan tuyệt đối không có chút gì nguy hiểm.

*****

Hạng Trang đi dọc theo đại lộ Chiến Thắng đến bến đò, lại tiễn Tất Thư lên đò.

Hô Diên tay cầm Nguyệt Kiếm đứng ở phía sau Tất Thư, ồm ồm nói:

- Đại vương, người cứ yên tâm đi, chỉ cần mạt tướng còn một hơi thở, tuyệt đối Thượng Tướng Quân sẽ không phải rơi một nửa sợi lông!

- Ngươi nói cái gì?

Hạng Trang trợn trừng hai mắt, lớn tiếng khiển trách:

- Ngươi còn sống, Thượng Tướng Quân không thể mất một cọng lông, ngươi chết, Thượng Tướng Quân cũng không thể mất một cọng lông!

- Vâng!

Hô Diên ầm ầm trả lời, chắp tay thi lễ ba lần.

Hạng Trang lại liên tục dặn dò Tất Thư nói:

- Học Kiếm, lần này đi Lâm Truy, ngươi phải cẩn thận, mặc dù chúng ta đã bố trí an toàn. Nhưng cũng không dám chắc chắn thằng nhãi Hàn Hạp sẽ hành động gì, lui lại một bước, cho dù thằng nhãi Hàn Hạp có cũng xuất phát từ lợi ích mà suy xét, nhưng cũng không thể cam đoan văn thần võ tướng Tề quốc sẽ có kiêng dè gì.

Tất Thư vẫn chắp tay nói:

- Đại vương yên tâm, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, đạo lý này thần hiểu.

Hạng Trang vẫn lo lắng, lại dặn dò lần cuối cùng nói:

- Học Kiếm, việc này trước khi chưa nắm chắc được, tuyệt đối không tiến vào thành Lâm Truy, chỉ cần không vào thành, nếu quân thần Tề quốc có lòngbất lợi đối với ngươi, ba trăm thiết kỵ Hô Diên cũng hoàn toàn có thể che chở người thong thả chạy khỏi, quả nhân sẽ sai Khương Tế dẫn thủy quân theo đường biển tiếp ứng cho ngươi.

Tất Thư nói:

- Đại vương yên tâm, quân thần Tề quốc muốn lấy tính mạng thần sẽ không dễ dàng như vậy.

- Rất tốt.

Rốt cục Hạng Trang cũng buông tay, lại phất tay ra hiệu cho người chèo thuyền mở thuyền, sau đó chắp tay thở dài hướng Tất Thư nói:

- Học Kiếm, quả nhân ở Tỷ Lăng chờ tin tốt lành.

- Đại vương mời trở về đi.

Tất Thư thi lễ, mỉm cười nói,

- Thần... Nhất định sẽ không làm nhục mệnh!

Hạng Trang không trở về, vẫn đứng ở bến nhìn theo bóng dáng Tất Thư biến mất xa xa ở trên mặt sông mênh mông, lúc này trong lòng nặng trĩu mới quay trở về thành Tỷ Lăng.

*****

Triệu vương Trương Ngao triệu Tướng quốc Quán Cao, Á tướng Trương Cảnh, Thượng Tướng Quân Triệu Ngọ còn có Thứ Tướng Quân Bạch Tuyên vào hoàng cung suốt đêm, sau đó truyền đạt lại tin tức khiến bốn vị đại thần quan trọng khá kinh ngạc: Hán quốc Thừa tướng Bạch Mặc đã tới Du Thứ rồi, xe ngựa chỉ cách Tỉnh Hình là tiến qua biên giới Triệu quốc!

Trương Cảnh nghe vậy rất kinh ngạc, không hiểu nói:

- Đại vương, nhưng Lưu Bang ủy thác đại thần Bạch Mặc, lúc này hắn không ở Hàm Dương giúp đỡ Lưu Hằng, chạy tới Triệu quốc làm gì?

- Để ý đến hắn làm gì chứ?

Triệu Ngọ lại vẻ mặt dữ tợn nói:

- Năm đó trên đường ở Kim Ngưu, Bạch Mặc mai phục suýt nữa đã làm hại tính mạng của Sở vương, từng nghe người ta nói, Sở vương hận không thể ăn thịt hắn, sao chúng ta không bắt Bạch Mặc, đem áp giải hắn đến thành Tỷ Lăng? Kể từ đó, đại Triệu ta và Sở quốc liên minh chẳng lẽ không phải khăng khít hơn sao?

- Việc này chỉ sợ không ổn?

Bạch Tuyên nhíu mày nói:

- Cái này gọi là hai nước giao chiến không giết sứ giả, lần này Bạch Mặc là sứ giả đến Hàm Đan, nếu đại Triệu ta bắt, chẳng lẽ không phải là thất tín với người khắp thiên hạ sao?

- Thất tín với người thiên hạ thì sao?

Triệu Ngọ kêu rên lên một tiếng, không cho là nói đúng:

- Hiện giờ Sở quốc là một quốc gia cường thịnh có thực lực, đại Triệu ta dựa lưng vào nước Sở mạnh, khinh thường chư hầu, ai có thể dám nói nửa câu đàm tiếu? Hừ!

- Dựa lưng vào nước Sở mạnh?

Bạch Tuyên lạnh lùng nói:

- Làm sao biết nước Sở sẽ không thèm muốn đối với đại Triệu ta?

- Ngươi...

Lập tức Triệu Ngọ không nói được gì, sau đó lại già mồm nói lẽ phải tiếp:

- Bạch Tuyên, ngươi cùng bản tướng quân đối đầu khắp nơi, mục đích cuối cùng là gì? Nhiều lần ngươi phá hư đồng minh Triệu Sở, ý muốn đẩy đại Triệu ta vào nguy hiểm sao?

Bạch Tuyên cũng không có để ý tới lời nói của Triệu Ngọ, hướng Trương Ngao nói:

- Đại vương, Sở quốc chinh phục cả thiên hạ đã sắp thành công, lúc này nếu vẫn duy trì được liên minh với Sở quốc, giống như bảo hổ lột da, không ngày nào được yên ổn, thần nghĩ, nếu đại Triệu ta quyết đoán vứt bỏ liên minh với Sở quốc, ngược lại liên minh với Hán, Hàn, Tề kháng Sở, như vậy còn có thể có một con đường sống!

- Bạch Tuyên!

Triệu Ngọ quát to:

- Đừng vội nói như vậy!

Nhìn thấy Triệu Ngọ và Bạch Tuyên ầm ĩ lên, Trương Ngao liên tục xua tay nói:

- Đủ rồi đủ rồi, hai vị ái khanh đừng ầm ĩ, đừng ầm ĩ, có chuyện gì từ từ nói...

Thật vất vả áp chế lời nói của Triệu Ngọ, Bạch Tuyên, Trương Ngao lại hỏi Quán Cao nói:

- Lão Tướng quốc, theo ý kiến của ngươi thì sao?

Quán Cao lông mày trắng toát giật giật, nhìn xung quanh nói:

- Đại vương, thần nghĩ việc này phải bàn bạc kỹ hơn.

Trương Ngao cười khổ, chuyển ánh mắt hỏi Á tướng Trương Cảnh, ánh mắt Trương Cảnh sáng lên, nói:

- Thần nghĩ, hai vị tướng quân nói đều có lý, tuy nhiên lão Tướng quốc mới là lão thành mưu quốc nói như vậy, việc này nên bàn bạc kỹ hơn.

Triệu Ngọ, Bạch Tuyên đã như nước với lửa, Quán Cao, Trương Cảnh cũng không nghĩ dễ dàng cuốn vào trong đó.

- Cũng được.

Trong lòng Trương Ngao não nề, suy sụp nói:

- Việc này tạm thời không tranh luận nữa, đợi khi đến lúc Bạch Thừa tướng đuổi tới Hàm Đan thì bàn tiếp, chư vị ái khanh cũng mời trở về đi.

*****

Từ khi Hạng Trang thay đổi quy chế, nhất là sau khi phổ biến chế độ thi cử quốc gia, vận mệnh quyển lực quốc gia đã thay đổi trời long đất lở! Hệ thống thế gia gia tộc quyền thế trước kia bị chèn ép phá thành mảnh nhỏ, thay vào đó là hệ thống huân thích, sĩ tử hoàn toàn mới.

Hiện nay quan viên Sở quốc được phân thành hai hệ thống lớn là quan văn quan võ.

Võ quan lấy hậu duệ quý tộc người có công lao là chính, dựa vào chiến công thưởng cho thăng chức, quan văn đều xuất phát từ trường Thái Học, dựa vào chiến tích khảo hạch thăng chức, hơn mười năm, hai hệ thống này đều đã dần dần vào chuẩn mực, tương đối hoàn mỹ, ví dụ như xác nhập thêm sáu quận nước Lương, trong khoảng thời gian ngắn ở phủ Lệnh Doãn đã lựa chọn đề bạt sáu Quận Thủ, hơn bảy mươi Huyện lệnh, đây là hệ thống lực.

Đây cũng là nhờ Hạng Trạng tạo giấy thuật, thuật in ấn trợ lực, nếu không phải Hạng Trang phát minh tạo giấy thuật, thuật in ấn, đã khiến rất nhiều thư tịch truyền bá trở thành khả thi, đúng lúc Hạng Trang thi hành chế độ kỳ thi quốc gia, hiện trạng người đọc khan hiếm vẫn như cũ không thay đổi, cái gọi là kỳ thi quốc gia cũng chỉ có thể trở thành bài trí, thiết nghĩ một chút, nếu hàng năm chỉ có mấy trăm người dự thi, như vậy còn gì là kỳ thi?

Tuy nhiên hiện tại, toàn bộ Sở quốc lại không cần phải nghĩ đến phương diện này, toàn bộ Sở quốc có tám triệu nhân khẩu, ít cũng có một trăm nghìn người đọc sách, hơn nữa tuổi cao tỉ lệ đọc sách càng cao, thậm chí Hạng Trang còn có chút lo lắng, nếu cứ thế mãi, có thể tất cả mọi người trẻ tuổi đều lựa chọn đọc sách, như vậy thì làm gì còn ai đi làm binh lính, ai đi đánh giặc?

Tuy nhiên hệ thống quan văn dù sao vẫn còn ít thời gian, ít nhất ở trong triều đình còn chưa thành hình.

Hiện tại ở triều đình Sở quốc, địa vị trung tâm vẫn là võ tướng xuất thân có công lao chiếm cứ, cùng với dòng họ hậu tộc xuất thân hậu duệ quý tộc, thí dụ như là quan văn đứng đầu Lệnh Doãn Hạng Tha, bản thân chính là dòng dõi họ Hạng, là hậu duệ có quyền thế quý tộc nhất! Còn có thân là võ tướng đứng đầu Thái úy Hạng Đà, cũng là dòng dõi họ Hạng.

Nói cách khác, hiện giờ ở trong triều đình, hậu duệ quý tộc lời nói có uy quyền rất lớn!

Những hậu duệ quý tộc đó phần lớn đều là từ núi thây biển máu mà dành được, bọn họ không giống những quan văn được bồi dưỡng ở trường Thái Học ra, quyền lực quan văn đến từ chính vương quyền, mất đi vương quyền ủng hộ, bọn họ sẽ không là cái gì, mà hậu duệ quý tộc quyền lực đến từ những chiến công của chính mình, dù đó là Sở vương, cũng không có thể dễ dàng cướp được chiến công của bọn họ.

Việc này xuất hiện một loại cục diện, quan văn càng trung thành với quốc quân, bởi vì quốc quân có thể cho bọn họ quyền lực lớn hơn, mà quan võ thì lại trung thành với chính gia tộc mình, bởi vì chỉ có gia tộc hưng thịnh, mới có thể thu hoạch được càng nhiều tài nguyên, có càng nhiều tài nguyên, mới có thể đi tranh được càng nhiều chiến công, sau đó trái lại có thể củng cố được quyền thế và địa vị của gia tộc.

Nói cách khác, võ quan càng thêm để ý đến lợi ích nhu cầu của gia tộc mình!

Mà nhu cầu lợi ích cao nhất của gia tộc chính là phân đất phong hầu.

Kỳ thật, nhóm hậu duệ quý tộc đã sớm phân đất phong hầu, bọn họ đa số không phải người trẻ tuổi, mắt thấy không mấy năm sống tốt, nếu như không phân đất phong hầu có lẽ cũng không cản nổi, chỉ có điều uy vọng của Hạng Trang rất cao, lại lấy cớ thù lớn của tiên vương chưa trả đè nặng, nếu không, bọn họ đã sớm đứng lên đòi ban tước.

Cho nên, sau khi có tin tức truyền lại vương hậu Ngụy Duyệt có cháu trai tìm đến làm nơi nương tựa, tựa như một tảng đá rơi xuống ao, trong khoảnh khắc tạo nên gợn sóng tầng tầng, thời gian chưa đến hai ngày, cháu đích tôn của Ngụy Vương thỉnh cầu được phong đất phân hầu, tấu chương lập Ngụy quốc được xem trọng tựa như tuyết bay vào Sở vương cung, một đống đầy trên bàn Hạng Trang.

*****

Một trận tiếng cười sang sảng từ trong thư phòng Hạng Trang truyền ra, Hổ Bí vệ ở bên ngoài nhìn qua khe cửa sổ vào bên trong, vừa hay có thể nhìn thấy Sở vương cùng quân sư Bách Lý Hiền ngồi đối diện nhau, nói chuyện vui vẻ.

Bách Lý Hiền tay lật xem tấu chương, nói:

- Hai ngày mà đã nhiều như vậy, còn đều là đòi phong Ngụy vương sao?

- Ai nói không phải? Xem ra có một số người sốt ruột rồi, bọn họ là muốn thông qua đòi phong Ngụy vương để nhắc quả nhân tỉnh.

Hạng Trang mỉm cười lắc đầu, lại nói:

- Tuy nhiên, đích xác quả nhân cũng đã suy xét chuyện phong thưởng công thần, mắt thấy rất nhiều lão thần cũng đã lớn tuổi, không muốn để cho bọn họ mang theo tiếc nuối mà đi gặp tiên vương?

Bách Lý Hiền vui vẻ nói:

- Đại vương suy nghĩ rất thấu đáo, hiện giờ Lưu Bang, Hàn Tín đều đã chết, Tề, Hán đều đã bị thương nặng, Đại Sở ta hùng mạnh đã hình thành thế nuốt cả thiên hạ, có lẽ cũng nên phong thưởng cho công thần rồi, nếu là có công không thưởng, có tước cũng không phong, làm giảm sĩ khí trong lòng quân không có lợi.

Hạng Trang nói:

- Tử Lương, hôm nay quả nhân gọi ngươi đến, chính là muốn bàn bạc với ngươi việc phong thưởng.

Bách Lý Hiền nghe vậy cứng lại, lại có chút mất tự nhiên nói:

- Đại vương, dường như việc phong thưởng nên triệu tập Lệnh Doãn, Thái Úy cùng với Ngân Hương Hầu, Thư Xã Hầu, Y Xã Hầu, Lâu Xã Hầu và trọng thần cùng bàn bạc, thần người nhỏ, lời nhẹ, chỉ sợ...

Hạng Trang xua tay ngăn Bách Lý Hiền lại, cảm thấy có chút xúc động, họ Bách coi như là tôn vinh cực kỳ, Bách Lý Y Thủy vì quý Vương phi, Bách Lý Hiền thân là quân sư, rất được Hạng Trang coi trọng, trong quân cũng đều biết Bách Lý Mậu có công lao, có thể ở bên trong thành Tỷ Lăng có nhiều nhà quyền quý lập nhiều công lao, nhưng vai trò của gia tộc Bách Lý là quan trọng nhất.

Giống Hằng gia, Quý gia, Cao gia cùng với Bàng gia và những nhà quyền quý, những gia nô nam nữ trong nhà thường thường sẽ thể hiện quyền uy, nhất là con cháu gia nô trong phủ Thái úy và Lệnh Doãn rất ghê ghớm, thường ỷ vào dòng họ mà làm điều xằng bậy, huyện lệnh Tỷ Lăng là một huyện lệnh rất mạnh, những cũng thường xuyên chạy đến trước mặt Hạng Trang kêu khổ.

Nhưng, Hạng Trang thật sự là chưa từng nghe qua tin tức Bách gia tiêu cực.

Tuy nhiên, điều để cho Hạng Trang cảm thấy vui mừng chính là, Bách gia thủy chung vẫn duy trì khoảng cách với Doanh Trinh. Nguyên do bởi vì Hạng Thuật biết quan hệ của Bách gia với Doanh Trinh cực kỳ đặc thù, nhiều lần Doanh Trinh cũng thể hiện thiện ý với Bách gia, ý đồ vì ô dù, tuy nhiên Bách Lý Hiền không có tiếp nhận thiện ý của Doanh Trinh, ngược lại lại cố ý làm bất hòa mối quan hệ.

Đối với những hành động ở sau lưng của Doanh Trinh, có thể nói Hạng Trang thấy rất rõ, hắn cũng biết Doanh Trinh là có cái dã tâm nữ nhân. Càng biết nàng có ý đồ muốn phục hưng Đế quốc Đại Tần, tuy nhiên Hạng Trang cũng không thèm để ý, chính là một hậu phi, trong tay không binh lại không quyền, đứa con cũng không phải là Thái Tử, có thể thành làm được chuyện gì?

Nhưng đối với thái độ của Bách Lý Hiền, Hạng Trang lại vô cùng tán thưởng!

Rất hiển nhiên, Bách Lý Hiền là một người cực kỳ cẩn thận, lại có trí tuệ phi thường hiểu được tiến thoái, nguyên nhân chính là Bách Lý Hiền cẩn thận và cơ trí, Hạng Trang mới càng thêm tín nhiệm hắn.

Đại sự cũng đều tìm hắn bàn bạc, thí dụ như phong thưởng người có công lần này. Hạng Trang muốn tìm một người bàn bạc, trong đầu nghĩ ngay đến một đại thần đó là Bách Lý Hiền.

Hạng Trang nói:

- Tử Lương, ngươi không cần có điều gì e dè, có cái gì nên cái gì.

- Được rồi, thần bạo gan nói vài câu.

Bách Lý Hiền thật sự đùn đẩy không được, đành phải suy nghĩ một số từ, sau đó nói:

- Đại vương, Hoàn Sở, Quý Bố, Ngu Tử Kỳ, Chung Ly Muội, Chu Ân vài vị tướng quân có tư cách và kinh nghiệm nhưng đã già, chiến công lại có hạn, phong hầu là đủ. Cao Sơ, Bàng Ngọc hai vị này, chỉ sợ phong hầu là không đủ, tuy nhiên, khó phong nhất vẫn là Thượng Tướng Quân.

Hạng Trang yên lặng gật đầu, Bách Lý Hiền nói lời này đã là từ trong tâm khảm của hắn, các lão tướng Hoàn, Quý, Ngu, Chu ở trong quân sớm không có căn cơ, dễ dàng xử lý.

Cao Sơ, Bàng Ngọc vốn đã là triệt hầu rồi, hai người chiến công lớn lao, nếu chỉ gia tăng huyện thành thì kẻ dưới khó phục tùng, cho dù hai người ngoài miệng nói không, nhưng trong lòng khẳng định là không phục, tuy nhiên khó xử chính là, hai mươi cấp tần tước trung triệt hầu đã là cao nhất, nếu trên nữa phải phong vương, tuyệt đối Hạng Trang cũng không muốn phong vương.

Là một người hiểu biết, Hạng Trang biết rõ nguy hiểm của việc phong vương khác họ.

Thậm chí con cháu cùng dòng họ phong vương cũng không được, hán sơ thất vương chi loạn, tấn sơ bát vương chi loạn, cũng không chính là đồng họ Vương rối loạn? Hạng Trang sớm cũng đã quyết định, tuyệt đối không phong vương!

Đương nhiên, lần này phong Ngụy vương là ngoại lệ, bởi vì phối hợp với vở tuồng mà Tất Thư đề xuất ra.

Nhưng mà, Cao Sơ, Bàng Ngọc không phải là khó phong nhất, khó phong nhất chính là Tất Thư, luận chiến công, trước tiên ở chiến trường Tứ Thủy đánh diệt Hàn Tín, lại ở chiến trường Miện Thủy đánh bại Lưu Bang, có thể nói không có ai có thể sánh kịp Tất Thư, kể cả là Cao Sơ, Bàng Ngọc cũng không thể so sánh, riêng là công lao hai đại chiến, chỉ sợ cũng đủ để phong vương.

Nhưng, thật có thể phong vương Tất Thư sao? Đương nhiên không thể!

Không, Hạng Trang không muốn phong vương, chỉ sợ nhiều võ tướng Sở quốc có nhiều công lao không phục, bởi vì thật sự tư cách kinh nghiệm của Tất Thư quá nhỏ bé.

Phong hầu không đủ, phong vương không thể, nên phong như thế nào?

Bách Lý Hiền thấy rõ ràng trong lòng Hạng Trang khó xử, lập tức đề nghị nói:

- Đại vương, vì sao không gia tăng một bậc tước vị ở giữa triệt hầu và chư hầu vương?

- Lại thêm một bậc tước vị?

Trong lòng Hạng Trang vừa động:

- Quốc công?

*****

Ở trong trận chiến Tứ Thủy Qua Thắng bị trọng thương, Cao Sơ suy nghĩ tình cảm lúc xưa, liền sắp xếp cho hắn một công việc an nhàn, tuy nhiên Thanh Bì không phải là một người an phận thủ thường, rất nhanh cùng tâm phúc Khuất Bất Tài và những người có khả năng liền thống lĩnh Ô Mộc Nhai, nửa năm trước bị phái tới Hàm Đan chủ trì đại cục.

Gia nô Triệu phủ đốt đèn lồng, từ sau cửa đem lại dẫn vào hậu viện.

Hiện giờ lại công khai thân phận giàu có đến từ Hoài Nam, chuyên kinh doanh tơ lụa, kinh doanh vải bông, cũng bí mật ngầm kinh doanh muối, và kinh doanh lương, chung quanh trước cửa hiệu mặt tiền ở bên trong thành Hàm Đan, ở ngoài thành còn có hai nơi trang viên.

Vừa mới đi qua trung môn, Thanh Bì đã sớm nhìn thấy Triệu Ngọ đứng ở ngoài cửa thư phòng, lập tức thi lễ nói:

- Ai nha, Thượng Tướng Quân quá khách khí, quá khách khí.

Triệu Ngọ mỉm cười nói:

- Thanh Công chính là khách quý, lẽ ra nên như vậy.

Hai người hàn huyên, Triệu Ngọ liền dẫn Thanh Bì vào trong thư phòng.

Hai người phân chủ khách ngồi xuống, Triệu Ngọ liền đuổi người hầu cùng gia nô ra ngoài cửa bảo vệ.

Thanh Bì liền lấy trong ngực ra một phong mật tin đưa cho Triệu Ngọ nói:

- Thượng Tướng Quân, đây là mật tin từ thành Tỷ Lăng phát tới.

Triệu Ngọ khẩn trương quỳ xuống, sau đó hai tay tiếp nhận mật tin trong tay Thanh Bì, ánh mắt Triệu Ngọ thoáng chốc lộ vẻ vui mừng, hóa ra Triệu Ngọ đã sớm âm thầm kết giao với Sở quốc, Sở vương đã ở tin trung đồng ý, chỉ cần Triệu Ngọ điều động quân Triệu phối hợp với Ô Mộc Nhai đánh chết Hán tướng Bạch Mặc, liền phong hắn thành Thường Sơn vương.

Đem đốt mật tin ngay trước mặt Thanh Bì, sau đó Triệu Ngọ mới nói:

- Thanh Công, sự tình sợ là không dễ làm, hôm nay triều đình bàn bạc, không ngờ Bạch Tuyên làm trái với ý lão phu, Quán Cao, Trương Cảnh hai vị này lại dùng thủ đoạn giấu đầu, vốn Triệu vương cũng không đồng ý sai người hạ sát Bạch Mặc, cho nên, việc ám sát này nên nghĩ biện pháp khác.

- Bạch Tuyên lại kiêu ngạo như thế?

Thanh Bì nghe vậy thoáng chốc chau mày.

Thanh Bì rất rõ ràng, Bạch Mặc thân là Thừa tướng Hán quốc, lần này đi sứ Triệu quốc tất nhiên sẽ có tinh binh mãnh tướng đi theo bảo vệ, chỉ bằng người Ô Mộc Nhai, nếu muốn ám sát hắn ngang bằng khó hơn lên trời, cho nên Thanh Bì mới nghĩ tới mua chuộc Triệu Ngọ, sau đó điều động đại quân Triệu quốc đi phục kích Bạch Mặc, tuy nhiên hiện tại xem ra sự tình cũng không thuận lợi.

Triệu Ngọ thở dài, có chút gượng ép nói:

- Mấy tháng trước, lão phu lui binh ở Lâm Truy chưa báo chiếu thư với Triệu vương, đã làm cho Triệu vương không vui, Quán Cao này là lão thất phu và lão phu có oán hận chất chứa, hiện tại thái độ của Trương Cảnh đều mờ ám khó hiểu, cho nên Bạch Tuyên mới dám không kiêng nể gì khiêu chiến với quyền uy của lão phu.

Thanh Bì mắt lộ ra hung ác, trầm giọng nói:

- Vậy diệt trừ Bạch Tuyên!

Triệu Ngọ nghe vậy mừng rỡ, xúc động nói:

- Nếu có thể diệt trừ Bạch Tuyên, thì Quán Cao, Trương Cảnh thực không cần suy nghĩ, lão phu có thể đem Triệu vương đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Dừng lại một chút, Triệu Ngọ lại có chút lo lắng nói:

- Tuy nhiên Bạch Tuyên võ nghệ cao cường, bên cạnh lại có mười tám kiêu tướng một tấc cũng không rời, nếu muốn diệt trừ hắn chỉ sợ cũng khó.

- Chung quy ám sát Bạch Tuyên không khó bằng ám sát Bạch Mặc?

Thanh Bì lại nói:

- Thượng Tướng Quân, chúng ta đã không có lựa chọn nào khác, dù thể nào cũng không để cho Bạch Mặc còn sống tiến vào Triệu quốc! Nếu không tại hạ sẽ không thể giải thích với Sở vương, chỉ sợ Thượng Tướng Quân ngươi cũng không làm đươc Thường Sơn vương, cũng không thể nào nói đến Triệu gia phục hưng.

Họ Triệu vốn là vương tộc, Triệu Ngọ cũng là vương tộc, giấc mộng chính của hắn là khôi phục nước Triệu.

Sở dĩ lần này lựa chọn hợp tác với Sở quốc, Triệu Ngọ muốn mượn lực lương Sở quốc giúp mình thực hiện giấc mộng, lập tức nhìn Thanh Bì nói:

- Thanh Công yên tâm, lão phu phối hợp toàn lực ổn thỏa!

- Tốt.

Thanh Bì nói:

- Sự việc khẩn cấp, đêm nay lập tức động thủ.

- Động thủ ngay đêm nay?

Triệu Ngọ nói,

- Có phải gấp gáp quá hay không?

Thanh Bì nói:

- Việc này không nên chậm, chậm thì sinh biến, Thượng Tướng Quân nên triệu tâp người luôn.

- Được.

Triệu Ngọ đập bàn đứng dậy, lại ngẩng đầu quát:

- Triệu Trọng đâu?!

Một bóng dáng to lớn lên tiếng trả lời xuất hiện, ngang nhiên nói:

- Chủ công có gì chỉ bảo?

Triệu Ngọ tiến lên vỗ bả vai Triệu Trọng, hỏi:

- Triệu Trọng, lão phu đối đãi với ngươi như thế nào?

- Chủ công, người ân trọng như núi!

Triệu Trọng nghiêm nghị nói:

- Vì chủ công, dù là lên núi đao hay vào biển lửa, tuyệt sẽ không một chút do dự.

- Tốt!

Triệu Ngọ nói:

- Câu cửa miệng nói nuôi quân nghìn ngày, dụng binh một giờ, đêm nay chính là dùng ngươi rồi!

- Chủ công yên tâm.

Triệu Trọng thi lễ Triệu Ngọ vái chào, lại quay đầu quát to:

- Tử sĩ Triệu gia đâu?

Ở hậu viện Triệu phủ thoáng chốc vang lên tiếng bước chân hỗn độn, trong chốc lát, hơn năm mươi tử sĩ Triệu gia đã tụ tập tới trong viện, bầu trời đêm hạ u ám, chỉ thấy một đám tất cả đều cường tráng giống như nghé con, hình dung lạnh như sắt, Triệu Ngọ có chút đắc ý với Thanh Bì nói:

- Thanh Công, thấy tử sĩ Triệu gia ta như thế nào?

Ánh mắt Thanh Bì nhìn theo năm mươi tử sĩ bên sườn giắt trường kiếm xẹt qua, nhíu mi nói:

- Trang bị quá kém, chỉ bằng từng ấy người, nếu muốn công phá Bạch phủ chỉ sợ là giấc mơ, như vậy đi, tại hạ liền trở về làm cho năm mươi nỏ đưa đến đây!


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-515)


<