← Hồi 429 | Hồi 431 → |
Để tỏ thành ý, Hàn vương Hàn Tín để cho quân Hán tạm thời đóng quân trong thành nghỉ ngơi và chỉnh đốn.
Hôm sau, Hàn vương Hàn Tín tự mình áp giải năm nghìn thạch quân lương, mấy nghìn xe ngựa cỏ khô cùng với năm trăm đầu gia súc đến khao thưởng quân Hán, Lữ Đài cũng không có khách khí với Hàn vương Hàn Tín, vui lòng xin nhận hết.
Ở hành dinh trong thành, Lữ Đài cung kính với Hàn vương Hàn Tín nói:
- Hàn vương, bản tướng quân chưa từng chuẩn bị rượu ngon, chỉ có thể lấy nước thay rượu cảm tạ người thôi.
Vừa dứt lời, liền có một thân binh mang ấm nước đi tới.
- Ta đến.
Bỗng nhiên Chu Quan Phu tiến lên phía trước hai bước, đoạt lấy ấm nước trong tay thân binh.
Nhìn thấy Chu Quan Phu đang đằng đằng sát khí hướng về phía mình, lập tức Hàn vương Hàn Tín cả kinh ngồi thẳng người lên, đại tướng quân Hàn theo hầu phía sau Hàn vương Hàn Tín Giải Phúc, Tôn Phấn chẳng những không dám tiến lên, ngược lại liền lui vài bước, lúc này, Hàn vương Hàn Tín và Tấn Dương quân Hàn đều đã được nghe kể sự tích Chu Quân Phu trong nghìn quân chém chết Kê Chúc.
Đối với Kê Chúc, quân Hàn trên dưới cũng không xa lạ gì, đó là kiêu tướng danh chấn đại mạc!
- Thắng Chi, không được vô lễ.
Lữ Đài nhíu mày, khẽ quát ngăn Chu Quan Phu.
Lúc này Chu Quan Phu mới hừ một tiếng, mang ấm nước nặng nề đặt trên trước án trước mặt Hàn vương Hàn Tín.
Chu Quan Phu lui xuống, Lữ Đài lại hỏi Hàn vương Hàn Tín nói:
- Xin hỏi Hàn vương, có biết tình hình nước ta gần đây?
- Thưa Thượng Tướng Quân, quả nhân thật không biết.
Mặc dù Hàn vương Hàn Tín rất muốn thể hiện thiện ý với Lữ Đài, thế nhưng thực sự hắn không biết tin tức của Quan Trung và phía bên Tam Xuyên kia nữa, đã hơn nửa tháng, tâm tư của hắn vẫn đang nghĩ xem chống đỡ sự xâm lấn của Hung Nô như thế nào, hắn đã không thể nào chú ý đến thế cục giữa Sở Hán.
Lữ Đài im lặng không nói gì, ánh mắt tràn ngập vẻ sầu lo.
Đã qua cuộc chiến Miện Thủy hơn một tháng, cũng không biết Đại vương sống hay chết? Còn có đại quân Sở quốc, đã đánh vào Quan Trung hay chưa? Chỉ mong Á tướng có thể ngăn được cơn sóng dữ, bảo vệ cho Quan Trung, nếu Quan Trung đã thất thủ, vậy thì hắn và mấy chục nghìn kỵ binh sẽ không có nhà để về.
*****
Trong rừng sâu thăm thẳm, một đội hơn mười quân Hán vượt mọi chông gai, gian nan đi lên phía trước.
Đội quân Hán này rõ ràng hơn một tháng trước đã chui vào Nghiêu sơn.
Chẳng qua, chiến bào trên người bọn họ đã bị bụi gai đâm vào rách nát, bì giáp cũng bị tán loạn, lộn xộn, hơn nữa một đám đầu tóc rối bù, tiều tụy không chịu nổi, rất giống với thổ dân hoang dã.
Thúc Tôn Anh một kiếm chém bụi rậm bụi gai ngăn cản ở trước mặt, lại chặt bỏ mấy cây nhỏ, lột bỏ cành lá đặt trên hai núi đá ẩm ướt.
Sau đó quay đầu lại dặn dò ngự lâm vệ nâng cáng:
- Để ý dưới chân, đừng trượt chân!
Hai tên ngự lâm vệ không dám chậm trễ, nâng cáng cẩn thận đặt xuống tảng đá lớn, Trần Bình nhờ cây gậy cũng chậm chạp xuống bãi đá trơn, sau đó tiến đến trước cáng thân thiết hỏi han:
- Đại vương, Đại vương?
Nằm ở trên cáng Lưu Bang hơi nhướn mắt lên, lại cố hết sức giơ tay phải lên vẫy vẫy.
Bản thân thua trận ở Miện Thủy, Lưu Bang trên đường trốn chạy cảm thấy lo lắng sợ hãi, sau khi vào núi thì ăn cơm ngoài sương gió, ngủ ngoài trời. Dù sao tuổi cũng đã hơn bảy mươi, sau khi vào núi được mấy ngày liền đổ bệnh, mặc dù Trần Bình tinh thông y thuật, khắp nơi trong núi là thảo dược, thế nhưng Lưu Bang tuổi tác đã cao, thể chất suy yếu, bệnh tình ngày ngày tăng thêm.
Trên cáng Lưu Bang đã không mở được mắt, ánh mắt Trần Bình không khỏi sầu lo, bệnh tình của Đại vương ngày một nghiêm trọng. Nhưng mở mắt nhìn lên, phía trước rừng núi trùng trùng điệp điệp, cũng không biết lúc nào mới có thể đi ra ngoài? Chẳng lẽ Đại vương thật sự chết trong núi sao?
Nhìn trời đã chuyển tối, Thúc Tôn Anh tìm chỗ đất trống, chuẩn bị cắm trại.
Thúc Tôn Anh bỏ túi xuống chuẩn bị đi tìm nước, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên như phát hiện ra điều gì, mới đầu Thúc Tôn Anh cũng không để ý, nhưng rất nhanh. Hắn đột nhiên quay đầu lại, nhanh chóng đi về phía triền núi cách đó không xa, hành động khác thường của Thúc Tôn Anh làm cho hơn mười ngự lâm vệ chú ý, đều quay đầu đi theo lên phía trước.
Ngay sau đó, hơn mười ngự lâm vệ cùng nhau đứng dậy, mặt lộ vẻ vui mừng khôn xiết.
- Khói bếp!
Thúc Tôn Anh chỉ tay lên phía trước, cuối cùng ngạc nhiên không hiểu vui mừng kêu to lên,
- Là khói bếp!
- Ừ?!
Trần Bình đang bắt mạch cho Lưu Bang bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn theo hướng ngón tay của Thúc Tôn Anh, quả nhiên có một làn khói bếp đang từ phía sau triền núi từ từ dâng lên. Tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng Trần Bình vẫn có thể tinh tường phán đoán ra, kia không phải là sương mù trong núi, thì phải là khói bếp!
Phía trước có người! Mắt Trần Bình thoáng chốc lộ vẻ vui mừng, rốt cục đã đi ra Nghiêu sơn!
- Đại vương!
Thoáng chốc trong lòng Trần Bình tràn ngập hạnh phúc, sau đó quay đầu giúp đỡ Lưu Bang, vui mừng mà khóc nói:
- Đại vương, phía trước có người, chúng ta đã đi ra, ha ha ha, cuối cùng chúng ta đã đi ra, Đại vương người được cứu rồi, rốt cục người được cứu rồi, ha ha ha...
Lưu Bang ở trên cáng không hề có phản ứng gì.
- Đại vương? Đại vương!
Sắc mặt Trần Bình thay đổi, vội tiến đến bên tai Lưu Bang hô lớn nói:
- Đại vương, những đường núi hiểm trở chúng ta đã đi qua đến đây, phía trước chính là đường bằng phẳng, người nhất định phải cố gắng, nhất định phải cố gắng, Đại vương!
Trần Bình vẫn la hét liên tục, nhưng rốt cục mắt Lưu Bang vẫn nhắm chặt, đôi môi sớm đã khô khốc cũng đã nhẹ nhàng rung động, Trần Bình thấy liền trầm xuống, vội vàng tiến lại gần đễn lỗ tai Lưu Bang, mơ hồ nghe được Lưu Bang đang nói:
- Mau, mau chút triệu Thái Tử, Tiêu Hà còn có Bạch Mặc đến đây...
*****
Chập tối hôm sau, một kỵ binh lao vào cửa đông Hàm Dương như gió cuốn mây tan.
Kỵ sĩ trên lưng ngựa phong trần mệt mỏi, hơn nữa vẻ mặt dữ tợn, trên lưng buộc một túi vải màu vàng, sau vai còn cắm hai lệnh kỳ tam giác màu đỏ tươi, mặt trên thêu chữ "cấp bách".
- Tránh ra!
- Mau tránh ra!
- Tất cả tránh ra!
- Hỏa tốc, những người cản đường sẽ chết!
Mặc dù đang ở phố xá sầm uất, nhưng kỵ sĩ trên lưng ngựa vẫn như cũ phóng ngựa chạy như điên, một bên liên tục gào thét.
Một ông lão phu xe tránh né không kịp, một chút đã bị ngựa phóng chạy như điên đụng vào ngã người trên mặt đất, đợi khi người bên cạnh tiến lại nâng ông lão dậy thì kỵ sĩ đã dọc theo phố dài đi xa rồi, chỉ có tiếng vó ngựa như gió táp mưa rào, còn đang nhảy vọt người lên phía trước, kéo dài không nghỉ.
*****
Từ khi Cung Vị Ương được hoàn thành, cung Trường Nhạc liền trở thành Đông cung của Thái Tử Lưu Doanh.
Sau khi Lưu Doanh ốm chết, Lưu Hằng được sắc lập Thái Tử, rất nhanh cũng được đưa vào cung Trường Nhạc.
Lưu Bang tự mình dẫn đại quân chinh phạt Sở quốc, Thái Tử Lưu Hằng phụng mệnh Giám quốc, có thể nói nơm nớp lo sợ, như đi lên lớp băng mỏng, trừ những ngày ở cung Trường Nhạc triệu tập đến bàn luận việc triều đình, Lưu Hằng còn thường xuyên triệu tập lão Tướng quốc Tiêu Hà cùng với Á tướng Bạch Mặc tiến cung, nhất là sau khi nhận được tin cuộc chiến Miện Thủy thua trận, Tiêu Hà, Bạch Mặc lại càng tiến cung thường xuyên hơn.
Dù nói như thế nào thì Lưu Hằng mới chỉ có mười tám tuổi, hơn nữa trong cảm nhận của Lưu Bang, cho tới bây giờ người lý tưởng nhất chọn làm Thái Tử vẫn là Lưu Như Ý, cho nên cũng không để ý bồi dưỡng Lưu Hằng, bởi vậy Lưu Hằng không có một chút kinh nghiệm về chính trị, hiện tại lại gặp phải hoàn cảnh ác liệt phức tạp như vậy, tự nhiên trong lòng cảm thấy rối loạn.
Lưu Hằng triệu tập Tiêu Hà, Bạch Mặc nghị sự, hơn nữa trì hoãn không chịu thả hai người về phủ.
- Thái Tử điện hạ xin yên tâm, thần và lão Tướng quốc đã bố trí toàn bộ mọi việc tốt rồi.
Bạch Mặc đành phải khuyên giải an ủi Thái Tử tuổi trẻ,
- Hai vị tướng quân Ly Thương, Mai Quyên đã ngày đêm chạy tới Hán Trung, Tam Xuyên, hai vị này là hai lão tướng đã trải qua trăm trận chiến trên sa trường, Hán Trung, Tam Xuyên có bọn họ trấn thủ nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.
Dừng lại một chút, Bạch Mặc lại nói:
- Về phần Võ quan, nếu muốn đoạt lại từ trong tay quân Sở chỉ sợ rất khó, tuy nhiên thần và Tướng quốc sớm đã có kế hoạch, chỉ chờ đến cuối tháng phát động tất cả phu dịch ở Quan Trung đào rừng mà vào phía tây, và phía nam ở sông Vị Thủy xây dựng cải tạo một tòa quan mới, như thế dù không đoạt được lại Võ quan thì quân Sở cũng sẽ bị tòa quan ải mới xây dựng che chắn bên ngoài quan.
- Rất tốt.
Lưu Hằng nói liên tục:
- Việc xây dựng cửa quan tuyệt đối không thể kéo dài.
-Thái Tử có thể yên tâm.
Tiêu Hà nói:
- Lão thần đích thân sẽ quan tâm đến việc này.
- Rất tốt.
Lưu Hằng vội ngồi dậy, đầu tiên là cung kính vái chào Tiêu Hà, nói tiếp:
- Có lão Tướng quốc đích thân lo liệu việc này, có lẽ sẽ không xảy ra sai lầm...
Còn chưa nói xong, chợt có một người hầu hai tay cầm một túi vải màu vàng giơ lên đi vào hoàng cung, một bên đi nhanh một bên hô lớn nói:
- Đại vương cấp chiếu, Đại vương cấp chiếu, Đại vương cấp chiếu...
- Phụ vương?!
Lưu Hằng bỗng nhiên quay đầu lại, vẻ mặt vui mừng.
- Rốt cục có tin tức của Đại vương sao?
Tiêu Hà, Bạch Mặc tâm trạng phấn chấn.
Không hơi khi, người hầu liền cầm túi vải vàng đi tới dưới bậc thềm, Lưu Hằng tiếp nhận túi vải vàng trên hai tay người hầu mở ra, lấy chiếu thư ở trong giữa ra, vội vàng xem hết, trong khoảnh khắc sắc mặt Lưu Hằng trở nên trắng bệch!
Tiêu Hà vội lấy chiếu thư trong tay Lưu Hằng, chưa kịp xen hết liền kêu lên một tiếng bi thảm " Đại vương" rồi ngất tại chỗ.
- Lão Tướng quốc?!
Lưu Hằng, Bạch Mặc giật nảy mình, nhanh chóng tiến lên nâng Tiêu Hà dậy, một bên lại sai người hầu triệu gấp đại y nhập cung nhanh khám và chữa bệnh cho Tiêu Hà, tranh thủ lúc này, Bạch Mặc nhặt chiếu thư lên vội vàng xem hết, trong khoảnh khắc mặt cũng biến sắc, nhưng Hán vương khẩn cấp gửi chiếu thư cho Thái Tử, Tướng quốc cùng với mình đi tới Thằng Trì, xem ra là đại nạn đã rơi xuống rồi!
Chỉ sau một lát, hơn mười thái y liền mang theo hòm thuốc vội vàng đi vào cung.
Sau một hồi châm huyệt, cuối cùng Tiêu Hà cũng đã tỉnh dậy, tuy nhiên ánh mắt vẫn buồn bã, khí sắc trên mặt trở nên thảm thương, rõ ràng đây là tình trạng qua đời rồi.
Bạch Mặc cũng tinh thông y thuật, làm sao lại không nhìn thấy hoàn cảnh của Tiêu Hà?
Lập tức Bạch Mặc gọi Lưu Hằng ra ngoài cung, thở dài nói:
- Thái Tử, khẩn trương cùng thần xuất phát đi tới trước sảnh.
- Nhưng...
Lưu Hằng quay đầu nhìn lại vào cung, khó xử nói,
- Lão Tướng quốc bệnh nặng, sao có thể đi?
Bạch Mặc buồn bã nói:
- Sợ rằng lão Tướng quốc không đi được đến Thằng Trì, chúng ta cần phải khẩn trương xuất phát, xuất phát ngay lúc này!
Lập tức Bạch Mặc sai người hầu thay quần áo cho Lưu Hằng, lại lệnh ngự lâm vệ chuẩn bị hai con ngựa, sau đó cùng Lưu Hằng cưỡi ngựa, chỉ mang theo hơn một trăm ngự lâm vệ, quất roi thúc ngựa, ngay đêm đi thẳng đến Thằng Trì.
*****
Trần Bình gấp đến độ giống như là kiến bò trên chảo nóng, đi qua đi lại bên ngoài huyện nha huyện Thằng Trì, thỉnh thoảng dừng lại nhìn khúc cong đường trên phố tây xa xa, thấy không có ai đi đến thì lại ảo não thở dài, sau đó lại tiếp tục chắp hai tay sau lưng, tiếp tục đi qua đi lại cửa lớn bên ngoài huyện nha, hơn nữa tốc độ bước đi thong thả càng lúc càng gấp hơn.
Phía sau Trần Bình cách đó không xa là lão tướng quân Ly Thương.
Ly Thương là Quận thủ Tam Xuyên vừa mới được Tiêu Hà bổ nhiệm, đang chuẩn bị tới Lạc Dương nhậm chức, kết quả ngoài ý muốn lại nghe được tin Đại vương đang trú tại huyện nha huyện Thằng Trì liền vội vàng tới yết kiến. Tuy nhiên thủ vệ Ngự Lâm Vệ lại không chút do dự ngăn Ly Thương ở ngoài cửa lớn, Trần Bình cũng không có ý cho gã đi vào, lúc này không thể để cho Ly Thương biết tin tức bệnh tình Đại vương nguy kịch.
Sai kỵ binh phi ngựa đến Hàm Dương truyền chiếu đã ba ngày, tính tính thời gian, hẳn là sắp đến nơi.
Trần Bình trái không thấy người, phải không gặp người, đang định phái Ngự Lâm vệ ra ngoài thành xem thế nào thì đột nhiên tiếng vó ngựa dồn dập từ đường dài phía tây phi đến. Trần Bình vội chăm chú nhìn, thấy hơn trăm kỵ Ngự Lâm vệ đang bảo vệ hai người trên đường phi nhanh về huyện nha, người đó chẳng phải là Thái Tử Lưu Hằng sao?
- Thái Tử? Thái Tử!
Trần Bình khẩn trương đi lên đón.
Lưu Hằng xoay người xuống ngựa, vội vàng vái chào Trần Bình rồi chạy thẳng vào trong huyện nha.
Trần Bình và Bạch Mặc đáp lễ cũng đi theo vào huyện nha. Ly Thương cũng muốn đi vào trong, nhưng bên trong lại xuất hiện Ngự Lâm Trung Lang Tướng Thúc Tôn Anh chắn đường, thản nhiên nói:
- Ly lão tướng quân, Quận thủ Tam Xuyên là yếu địa biên phòng, không thể một ngày không có chủ. Ngươi vẫn nên nhanh chóng đi Lạc Dương nhậm chức, không nên trì hoãn nhiều thời gian ở nơi này nữa.
Ly Thương có chút ngượng ngùng lui ra, trong lòng tràn đầy thất vọng, vẻ mặt ảm đạm.
Ly Thương tính tình trung hậu không cần phải nghĩ, chỉ có điều cảm thấy không thể chào hỏi Đại vương thì có chút tiếc nuối thôi.
Không đề cập tới việc Ly Thương với cõi lòng đầy thất vọng đi Lạc Dương nhậm chức. Lại nói sau khi Lưu Hằng đi vào huyện nha, không cần chỉ dẫn, chỉ đi theo từng trạm Ngự Lâm Vệ là tìm được bắc phòng hảo hạng nơi Lưu Bang nằm dưỡng bệnh. Vừa bước vào cửa, Lưu Hằng đã thấy Lưu Bang mê man bất tỉnh trên giường bệnh, nhìn thần sắc Lưu Bang tái mét úa tàn, bất giác Lưu Hằng cảm thấy đau thương, quỳ xuống trước sập mà gào khóc.
Bạch Mặc, Trần Bình đi theo tiến vào, nhưng không có khuyên can, chỉ một trái một phải đứng ở phía sau Lưu Hằng.
Hình như bị tiếng khóc của Lưu Hằng làm cho bừng tỉnh, Lưu Bang cố gắng nhướn mi lên, thấy Lưu Hằng đang quỳ trước sập, trong con ngươi mờ đục của Lưu Bang toát lên một tia hiền từ. Lưu Hằng càng lúc càng đau lòng, khóc càng lúc càng bi thương, việc này cũng khó trách, từ trước tới giờ Lưu Bang luôn đối xử với y lạnh lùng, chứ có thân thiết ôn hòa giống như hôm nay đâu?
- Thái Tử, chớ có bi thương, nào có ai không phải chết?
Lưu Bang cố gắng vươn cánh tay khô héo nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mệt mỏi phong trần của Lưu Hằng, nói tiếp:
- Quả nhân năm nay bảy mươi hai tuổi, xem như là rất thọ rồi.
Lưu Hằng không nói lời nào, chỉ quỳ gối trước giường bệnh Lưu Bang khóc lớn. Lưu Hằng lúc này đã bị một loại cảm xúc khác thường hoàn toàn bao phủ, y thầm muốn đem những ấm ức thiệt thòi đã chịu đựng mười tám năm giải phóng ra hết.
Lưu Bang than nhẹ một tiếng, lão đương nhiên biết những thiệt thòi ấm ức bấy lâu nay của Lưu Hằng.
Lưu Bang lại nhướng mắt lên, thấy Trần Bình, Bạch Mặc đứng trước sập, lại không thấy Tiêu Hà, liền hỏi:
- Tử Nghiễn, sao không thấy lão tướng quốc?
Bạch Mặc không dám lừa gạt, lập tức chắp tay hành lễ, vẻ mặt ảm đạm nói:
- Lão Tướng quốc nghe tin Đại vương bệnh tình nguy kịch, trong người cũng đã ngã bệnh rồi, chỉ sợ không lâu nữa cũng sẽ về với nhân gian thôi.
Lưu Bang nghe vậy sửng sốt, rồi lập tức thở dài nói:
- Cố nhân điêu linh rồi.
Bạch Mặc, Trần Bình im lặng không nói, hiện tại cũng không phải là thời điểm bọn họ chen vào nói.
Lưu Bang bỗng nhiên gắng gượng muốn ngồi lên, Bạch Mặc, Trần Bình vội vàng bước tới, một trái một phải đỡ Lưu Bang lên. Sắc mặt Lưu Bang vốn đã úa tàn nay chợt hồng hào lên, hai tròng mắt đục ngầu cũng cũng đột nhiên trở nên sáng ngời, lập tức nói với Lưu Hằng:
- Thái Tử, con hãy quỳ xuống trước Á tướng và quân sư.
Lưu Hằng không dám chậm trễ, lập tức xoay đầu gối hướng về Bạch Mặc, Trần Bình.
Lưu Bang thở hổn hển, nói với Bạch Mặc:
- Tử Nghiễn, quả nhân nay phế chức vị Tướng quốc, Á tướng, phục hồi lại vị trí Thừa tướng, bổ nhiệm ngươi làm Thừa tướng nước Đại Hán, hy vọng ngươi có thể tận tâm tận lực, phụ tá tân Vương.
Bạch Mặc vái chào thật sâu, nghẹn ngào nói:
- Kẻ sĩ chết vì tri kỷ, thần...hết lòng quên mình phục vụ.
Lưu Bang vui vẻ vuốt cằm, lại dặn dò Lưu Hằng:
- Thái Tử, Thừa tướng là quốc sĩ, con hãy hành lễ đi.
Lưu Hằng không chút do dự khấu đầu trước Bạch Mặc, thành khẩn nói:
- Tướng Phụ.
- Không dám, không dám.
Bạch Mặc nghe vậy hoảng sợ, vội vàng đỡ Lưu Hằng dậy.
Lưu Bang lại nói với Trần Bình:
- Trần Bình, quả nhân muốn lập Thái sư, nghĩ rằng công huân đứng đầu này không phải là ngươi thì sẽ chẳng còn ai khác, nay Tử Phòng đã chết, trong quân giờ chỉ còn dựa vào ngươi bày mưu nghĩ kế và Thừa tướng tận tâm tận lực cùng nhau phò tá tân Vương mà thôi.
Trần Bình mặc dù cảm thấy có chút khó chịu vì không ngờ Bạch Mặc đến sau nhưng lại chiếm đoạt địa vị Thừa tướng cao như thế, nhưng mặc kệ nói như thế nào, hiện tại lão chỉ là đại thần ủy thác, liền hành lễ nói:
- Thần... tuân chỉ.
Lưu Bang mỉm cười gật đầu, lập tức suy sụp nằm trở lại trên sập, tắt thở.
Lưu Hằng lập tức nhào đến ôm lấy xác chết Lưu Bang, gào khóc thảm thiết:
- Phụ vương, phụ vương thật quá nhẫn tâm, sao lại vứt bỏ nhi thần mà đi, phụ vương...
Bạch Mặc bùi ngùi thở dài, Lưu Hằng khóc tiên vương thảm thiết, đây cũng là nghĩa phụ tử, gã cũng không muốn ngăn cản, nhưng hiện giờ tiên vương vừa băng hà, tân Vương vừa lập, nước Đại Hán loạn trong giặc ngoài, gã là Thừa tướng mới được lập cũng không dám có một tia sơ sẩy lập tức mời Thái sư Trần Bình ra bên ngoài nghị sự.
Mỗi lần quốc quân mới cũ thay thế, luôn luôn đi cùng với gió tanh mưa máu!
Nước Hán chỉ sợ cũng không ngoại lệ, hiện tại là loạn trong giặc ngoài, hung hiểm vạn phần.
Về hoạn bên ngoài, có nước Sở, nước Hàn, cộng thêm Hung Nô, dựa vào kế độc ôn dịch của Trần Bình cuối cùng chỉ tạm thời ngăn trở được quân Sở quy mô tiến công, nhưng theo thời tiết chuyển lạnh, ôn dịch chắc chắn biến mất, đến lúc đó quân Sở nguyên khí bị tổn hại, dù không thể xâm chiếm Quan Trung nhưng vẫn có lực uy hiếp với Hán Trung, nhất là quận Tam Xuyên.
Nước Hàn nhỏ bé nghèo khổ, thật ra không cần lo lắng.
Về phần Hung Nô, cũng là họa lớn, tuy nhiên Hung Nô vừa mới cướp sạch các nơi đất Yến, Triệu, Hàn, căn cứ và tin tức do mật thám cung cấp, Hung Nô đã từ đất Triệu, Hàn bắt người cướp của hơn của ba trăm ngàn phụ nữ và trẻ em cùng với thợ thủ công. Đến lúc này, ít nhất năm nay Hung Nô không có khả năng quy mô xuống phía tấn công nước Hán.
Cho nên nói, hoạ ngoại xâm lớn nhất vẫn là nước Sở.
Về phần loạn trong nước, rất phức tạp, Lô Oản trấn thủ Cửu Nguyên, nắm giữ giữ mười vạn hùng binh là họa âm thầm lớn nhất.
Khi tiên vương còn sống, đương nhiên là không vấn đề gì. Nhưng một khi tiên vương băng hà, Lô Oản có nảy sinh dị tâm hay không thì rất khó nói! Còn có Thượng Tướng Quân Lã Đài nữa. Lã Đài không biết tin tức Quan Trung, Bạch Mặc thì lại rất rõ hành tung của Lã Đài, hiện giờ Lã Đài cầm giữ năm mươi ngàn binh đang nghỉ ngơi và chỉnh đốn ở đất Hàn, nếu hắn biết tin tức tiên vương băng hà, vậy hắn có nảy sinh dị tâm gì không?
Mà thật ra, Lô Oản, Lã Đài cũng chưa phải là lo lắng bên trong, mà lo lắng bên trong lớn nhất lại chính là bản thân Bạch Mặc gã!
Bạch Mặc tuy là truyền nhân Quỷ cốc, mười năm cải cách đã giành được nhiều thành tích, nhưng dù sao tư cách và kinh nghiệm của Bạch Mặc gã cũng nông cạn. Khi tiên vương còn sống, nhiều lão tướng huân tích có nhiều còn không dám nói cái gì, nhưng một khi tiên vương băng hà, những lão trọng thần này còn phục gã không? Sau này, quân lệnh, chính lệnh nước Đại Hán còn có thể thông suốt sao?
Nghĩ đến đây, Bạch Mặc không kìm nổi liếc mắt nhìn Trần Bình một cái. Người khác tạm không nói đến, chỉ riêng Trần Thái sư thôi, chỉ sợ trong lòng cũng đã khó chịu không phục gã rồi.
Việc này thật đúng là quá phức tạp, cơ trí như Bạch Mặc cũng không biết nên bắt tay từ đâu, tuy nhiên có một điều mà gã rất hiểu, đó là phải bí mật phát tang, tin tức Đại vương băng hà tuyệt đối không thể để tiết lộ ra ngoài, ít nhất là trước khi Lô Oản, Lã Đài trở lại Hàm Dương thì quả quyết không thể tiết lộ. Nếu không, ngày mà Đại Hán bị diệt vong sẽ đến.
Lập tức Bạch Mặc hỏi Trần Bình:
- Thái sư, tạm thời phát tang hay không phát tang?
Trần Bình yên lặng vuốt cằm, trong lòng lão đích xác có chút khó chịu đối với việc Bạch Mặc chiếm đoạt địa vị Thừa tướng, nhưng lão cũng hiểu rõ, tiên vương đã di chiếu bổ nhiệm Bạch Mặc làm Thừa tướng không phải không có nguyên nhân, Trần Bình lão tuyệt kế không hề kém Trương Lương nhưng nói đến thống trị quốc gia dù thúc ngựa cũng đuổi không kịp một phần Bạch Mặc. Cho nên, địa vị Thừa Tướng ngoài Bạch Mặc ra thì không còn ai thích hợp hơn nữa.
Hơn nữa Trần Bình cũng hiểu rất rõ ràng, một khi tin tức tiên vương băng hà bị tiết lộ ra ngoài, chắc chắn Lô Oản và Lã Đài sẽ có lòng thay đổi, có thể chưa hẳn Lã Đài đã tạo phản, nhưng việc nắm giữ bình quyền quan trọng, cũng có khả năng đe dọa đến quyền lực của tân Vương nước Hán; còn về phần Lô Oản, chắc chắn sẽ không chút do dự mà dẫn binh xuống phía nam, hành thích vua soán vị, đối với Lô Oản, Trần Bình tin rằng tuyệt đối không hề nhìn nhầm.
Bạch Mặc lại nói:
- Quận Thủ Tam Xuyên Ly Thương, Quận Thủ Hán Trung Mai Quyên đều là người trung nghĩa, chắc sẽ không làm điều xằng bậy, vả lại hai người này có mối thù truyền kiế với Sở, quả quyết sẽ không phản bội Hán đầu nhập Sở. Tuy nhiên Thượng Tướng Quân Lã Đài, Quận Thủ Thượng Quận Lã Thích Chi, Quận Thủ Bắc Địa Lã Sản sau khi nghe được tin tức tiên vương băng hà, rất khó mà đoán được họ sẽ làm gì?
Sau vụ ám sát tại Trường Nhạc cung, thế lực họ Lã đã rơi vào sự suy yếu, tuy nhiên bởi vì trước đó Lã Trạch đã có công cứu giá, nên vẫn giữ lại cho họ Lã chút thế lực. Khi tiên vương còn sống, chút thế lực ấy đương nhiên không tính là gì, Thượng Tướng Quân Lã Đài tuyệt đối không nổi dậy, nhưng khi tiên vương băng hạ, những chuyện khác rất khó nói.
Dừng một chút, Bạch Mặc lại nói:
- Càng lo lắng hơn chính là Quận Thủ Cửu Nguyên Lô Oản.
Lô Oản ở Đại Hán tồn tại tách biệt với các lão trọng thần, dựa vào quan hệ không bình thường với Lưu Bang thường tác oai tác quái ở Quan Trung, tuy rằng Lưu Bang biết nhưng không hề làm khó lão ta, chỉ điều lão ta đi làm Quận Thủ Cửu Nguyên, vốn xem như là an bài rất tốt, nhưng hiện tại trở thành thế đuôi to khó vẫy.
Nhất là không lâu sau Tiêu Hà lại điều Ly Thương rời Cửu Nguyên càng khiến cho Lô Oản càng lúc càng không thể kiểm soát được.
Trầm ngâm một lát, Trần Bình nói:
- Phía bên Thượng Tướng quân rất khó có thể xử lý được, còn bên Lô Oản, có thể bắt chước di ngôn tiên vương, viết một phong tin mật dối gạt điều hắn ta quay về Hàm Dương.
Bạch Mặc nói:
- Vậy thì phía bên Thượng Tướng Quân do ta phụ trách, còn bên Lô Oản thì kính nhờ Thái sư.
Trần Bình nói:
- Thừa tướng có thể yên tâm, chỉ là một Lô Oản, bản Thái sư chẳng coi ra gì.
← Hồi 429 | Hồi 431 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác