← Hồi 399 | Hồi 401 → |
Hàn Hạp giữ chặt thang dây đặt lên tổ xe, gấp gáp nói:
- Phụ vương mau chạy đi, để nhi thần cản phía sau!
Hàn Tín thản nhiên lắc đầu, nếu ông bỏ chạy, chỉ sợ trong khoảnh khắc liên quân sẽ binh bại như núi đổ, nếu ông còn ở lại chỗ này, trong khoảng thời gian ngắn liên quân vẫn còn chưa đến mức sụp đổ, nói cho cùng, quân Sở đột nhập vào trong liên quân chỉ có hai mươi ngàn người, chỉ cần có Hàn Tín ông ở lại, chỉ cần đại kỳ của Tề vương ông còn chưa đổ xuống, liên quân dù loạn nhưng tạm thời cũng sẽ không sụp đổ.
Thừa dịp chút thời gian ấy có thể vì nước Tề mà giữ lại một chút quân lực.
Trận đánh này, Hàn Tín đã biết liên quân đã không thể tránh được sự thất bại, hiện tại điều cần suy xét duy nhất chính là tận khả năng giữ lại một chút binh lực cho nước Tề. Còn về phần ông, dù sao đã không còn sống bao lâu nữa.
Hàn Tín quay đầu nhìn Hàn Hạp, thản nhiên nói:
- Hạp nhi nhanh lĩnh quân đi đi, nước Tề giao cho con.
- Phụ vương, còn người...
Hàn Hạp nghe vậy vô cùng sốt ruột, Hàn Tín lại không để ý tới gã, quay sang nói với Triệu Viêm:
- Tử Căng, quả nhân đem nước Tề phó thác cho Thái Tử và ngươi, ngươi nhất định phải phụ tá thật tốt cho Thái Tử.
Triệu Viêm vái lạy Hàn Tín, sầu thảm nói:
- Đại vương yên tâm, thần sẽ tận hết khả năng phò tá Thái Tử.
Hàn Tín nhẹ nhàng vuốt cằm, lại tiếp tục nói lời tạm biệt với các tướng Tiết Âu, Triệu Tịch, Lã Chương, Hứa Khanh. Cuối cùng ánh mắt Hàn Tín mới rơi trên người Khoái Triệt, thở dài:
- Quả nhân hối hận vì đã không nghe lời tiên sinh nói, nên mới có họa ngày hôm nay, ôi...
Trong lòng Khoái Triệt cũng đau đớn, vái chào thật sâu với Hàn Tín, trong lúc nhất thời nghẹn ngào không biết nói gì.
Giây lát, Hàn Hạp, Triệu Viêm cùng với các tướng Triệu Tịch đều đi hết, chỉ còn Trình Hắc, Khoái Triệt ở lại.
Hàn Tín vịn tay vào vòng bảo hộ, quan sát quân Sở phía trước đang càng lúc càng gần, không quay đầu lại mà hỏi:
- Trình Hắc, sắp chết đến nơi rồi, sao các ngươi còn chưa đi?
Trình Hắc kiên quyết nói:
- Đại vương ở đâu, thần ở đó!
Nói xong, Trình Hắc xoay người đi xuống tổ xe, triệu tập cấm quân.
Khoái Triệt không biết Hàn Tín còn sống được bao lâu nữa, nhưng cũng đoán ra được mạng của Hàn Tín đã sắp tận, liền thở dài bước hai bước đến bên Hàn Tín, đau lòng nói:
- Tề vương, năm xưa tại hạ cũng đã từng muốn phụ tá người đạt thành đại sự, đáng tiếc lại không được như ý nguyện, đoạn đường cuối cùng này hãy để tại hạ cùng đi với người...
Hàn Tín mỉm cười, nói:
- Cũng được, vậy làm phiền tiên sinh rồi, ha ha.
Nhìn nụ cười thản nhiên trên mặt Hàn Tín, dáng người cô đơn trong làn mưa bụi kia, đột nhiên Khoái Triệt kích động muốn khóc thật to, con đường cuối cùng của anh hùng, đây thật sự là con đường cuối cùng của anh hùng...
***
Hai mươi ngàn dũng sĩ Hổ Bí của Tấn Tương như bão táp xông tới.
- Cút!
Tấn Tương chém một đao làm Giáo úy quân Tề đứng chắn trước mắt bị chém thành hai nửa từ vai trái tới sườn phải. Nửa người trên của Giáo úy quân Tề liền sụp xuống, mặc dù bị phân thây nhưng Giáo Úy quân Tề vẫn chưa hề tắt thở mà còn kêu gào khóc thảm thiết, tình cảnh vô cùng máu tanh, kinh hoảng.
Tấn Tương đột nhiên tiến lên trước hai bước, tổ xe đã gần ngay trước mắt.
Ở trên tổ xe, dù mưa bụi mịt mùng nhưng vẫn có thể thấy rõ hai bóng người đứng ở trên đó, người đứng bên phải khoác áo bào màu tím, khí độ không hề tầm thường, chắc chắn đó là Hàn Tín rồi.
Chỉ trong chốc lát, trong con ngươi của Tấn Tương bừng lên sát khí khác thường!
- Oanh!
Một bóng người nhanh như chớp nhảy tới trước mặt Tấn Tương.
Trong nước bùn bắn khắp nơi, Trình Hắc chậm rãi giơ trọng kiếm hai lưỡi lên, mũi kiếm chỉ vào Tấn Tương, lạnh lẽo nói:
- Có ta ở đây, ai cũng đừng mở muốn qua đó, hừ!
Phía sau Trình Hắc là hơn trăm cấm quân còn lại cuối cùng kết thành phương trận dày đặc.
- Châu chấu đá xe!
Tấn Tương bĩu môi, giương đao hung hãn chém xuống đầu Trình Hắc.
Đao kiếm va vào nhau, chỉ nghe những tiếng "keng keng" vang lên điên cuồng, lực lượng hoang dã lập tức như thủy triều cuốn quay về, Trình Hắc chỉ cảm thấy như có một tòa núi lớn ập xuống, trọng lưỡi hai kiếm bị gãy đôi, cổ tay cầm kiếm bị chấn động tóe nát, máu tươi bắn ra, chân trái trong phúc chốc không chống đỡ nổi liền khụy xuống trong vũng đất lầy lội.
Tiếp theo chốc lát, Tấn Tương bay lên đá chân phải vào giữa mặt Trình Hắc.
Chỉ nghe được "Răng rắc" một tiếng giòn vang, đầu Trình Hắc giống như quả dưa hấu vỡ vụn ra, não tủy máu chốc lát bắn tung tóe...
Gần như là cùng lúc, dũng sĩ Hổ Bí phía sau Tấn Tương cũng đã ùa lên, chém hơn trăm cấm quân nước Tề đang tụ tập dưới tổ xe thịt nát xương tan.
- Hạ bàn tời, hạ bàn tời...
Tấn Tương gầm lên giận dữ, sớm đã có hơn mười dũng sĩ Hổ Bí tiến lên nhanh chóng chuyển động bàn tời đem tổ xe cao ngất trên không trung hạ xuống. Tình hình trên đó càng lúc càng rõ ràng, đích xác chỉ có hai người, một người đàn ông mặc áo bào màu tím, một tú sĩ mặc áo xanh.
Tấn Tương nhận ra tú sĩ áo xanh kia, đó chính là Tướng quốc nước Hoài Nam Khoái Triệt.
Không đợi tổ xe hạ xuống hẳn, Tấn Tương đã nắm lấy dây thang nhảy lên thùng xe.
- Khoái Triệt tiên sinh?
Tấn Tương cầm hoành đao trong tay chỉ vào người đàn ông mặc áo bào màu tím, hỏi Khoái Triệt:
- Lão ta là Hàn Tín?
Khoái Triệt yên lặng gật đầu, trong con ngươi của Tấn Tương thoáng chốc sắc nhọn, hoành đao trong tay thuận thế chém tới, khi đang định chém Hàn Tín, Khoái Triệt bỗng nhiên thở dài, nói:
- Tấn Tương tướng quân, Tề vương đã chết rồi, có thể để hắn toàn thây được không?
- Hả?
Mũi đao của Tấn Tương khựng lại, lại giơ tay thăm dò hơi thở của Hàn Tín, quả nhiên đã chết.
- Cũng được.
Tấn Tương chém một đao chặt đứt đại kỳ bên cạnh Tề vương, rồi lập tức ngửa mặt lên trời rít gào:
- Hàn Tín đã chết, liên quân đã bại, liên quân đã bại...
- Hàn Tín đã chết, liên quân đã bại!
- Hàn Tín đã chết, liên quân đã bại!
- Hàn Tín đã chết, liên quân đã bại!
Dũng sĩ Hổ Bí đang cuồn cuộn đi theo cũng rít gào theo.
Hàn Tín, tuyệt thế binh gia Hàn Tín không ngờ đã bị Hổ Bí Quân bọn họ giết chết, ha ha!
Rất nhanh, âm thanh của hai mươi ngàn dũng sĩ Hổ Bí hội tụ lại thành những tiếng gầm rất lớn vọng lên tận trời cao, xuyên kim nứt đá. Nghe được tin tức này, vẻ mặt tướng sĩ quân Sở phấn chấn, sí khí tăng cao, trái lại tướng sĩ liên quân vẻ mặt thê lương, ý chí chiến đấu tinh thần sa sút, chỉ trong chốc lát, quân tâm của liên quân tan rã, binh bại như núi đổ...
***
Nghe được tiếng rống vang dội của Hổ Bí Quân, bình tĩnh như Tất Thư cũng không kìm được sự kích động, cả người run rẩy.
Tiếp theo chốc lát, Tất Thư đột nhiên hất áo bào ướt sũng ra sau, giơ hai tay cao quá đầu, kích động khàn khàn ngửa giọng lên trời hét:
- Hàn Tín đã chết, liên quân đã bại, mọi người hãy đi lấy đầu địch đi, đi lấy đầu kẻ địch...
Giọng nói Tất Thư cao mà khàn khàn, tướng sĩ quân Sở vốn đang trong tình trạng kiệt sức đều ngửa mặt lên trời rít gào, nhìn liên quân binh bại như núi đổ kia, nhìn từng đầu người di chuyển, bọn họ thấy rõ được những chiến công phần thưởng ngay trước mắt, trong tiếng hô như sóng thần, tướng sĩ quân Sở giống như mãnh hổ xuống núi, đuổi theo chém giết.
***
Trong nước bùn đục ngầu, Anh Bố bước thấp bước cao chạy như điên.
Phía trước, trong mưa bụi mờ mịt có thể mơ hồ thấy được Bành Thành nguy nga, phía sau, lơ thơ hơn trăm cấm quân thê lương chạy theo.
Tiếng hoan hô của quân Sở như sấm dậy, liên quân binh vỡ như núi, giờ khắc này, Anh Bố thật muốn quỳ xuống mà gào khóc. Quân Hoài Nam xong rồi, nước Hoài Nam xong rồi, Hoài Nam vương lão cũng xong rồi!
***
Sắc trời dần dần tối đen, mưa dầm lại càng lúc càng dày đặc.
Trong mưa dầm kéo dài, Hàn Hạp ghìm ngựa quay đầu nhìn lại, nhìn xa xa phía nam ồn áo náo động, chiến trường hỗn loạn, môi bạc bị gã cắn chặt vào như muốn vỡ nát ra, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, gã đã coi Hàn Tín là thần tượng của mình, trong cảm nhận của gã, Hàn Tín chính là vị Vương giả vượt trên thiên hạ, vĩnh viễn không bao giờ thua, nhưng hôm nay, thần tượng của gã đã sụp đổ.
Triệu Viêm khẽ thở dài, tiến lên khuyên:
- Thái Tử, chúng ta đi thôi.
Hàn Hạp hướng về màn đêm đen phía nam thoáng nhìn chiến trường lần cuối, sau đó ghìm quay đầu ngựa, lại phóng nhanh đi về hướng Bắc, tận đến khi phi được mấy chục bước, dưới màn đêm mới truyền đến giọng nói lạnh như băng của gã:
- Từ lúc này, quả nhân chính là Vương nước Tề, không còn là Thái Tử nữa, Triệu Viêm, ngươi nhớ kỹ cho quả nhân.
Vẻ mặt Triệu Viêm ảm đạm, đánh ngựa đuổi theo.
***
Nửa khắc sau, Tất Thư đứng trước thi thể của Hàn Tín.
Hàn Tín đã chết nhưng vẫn duy trì sự tôn nghiêm vương giả, xác chết không dựa vào gì nhưng vẫn không hề ngã, hai đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng về phía trước, mặc dù đã không còn sức sống nhưng lại sâu thẳm như biển, bên trong có kiêu ngạo, có khinh thị, có bi thương, có tiếc nuối và dường như có chút thản nhiên cô độc. Một thần tiên binh gia - đã điêu tàn như vậy
Không chút do dự gì, Tất Thư tiến lên hai bước vái chào thật sâu với Hàn Tín.
- Học Kiếm, ngươi thắng rồi, ngươi đã đánh bại Hàn Tín.
Khoái Triệt nhìn Tất Thư, vẻ mặt đầy phức tạp.
Có đôi khi, Khoái Triệt từng nghĩ, nếu lúc trước y đuổi theo Tất Thư và thuyết phục Tất Thư ở lại Hoài Nam, vậy thì hiện tại sẽ thế nào? Liên quân có thể bại sao? Nước Hoài Nam có thể vong sao? Đối mặt với hai đại binh gia tuyệt thế là Hàn Tín, và Tất Thư, nước Sở dù cường thịnh lớn mạnh chỉ sợ cũng chỉ có khóc mà không làm gì được.
- Tử Thông huynh, sau này huynh có dự định gì?
Tất Thư vái chào xong đứng lên, hỏi.
- Thần mất nước, còn có thể dự định gì chứ?
Khoái Triệt lắc đầu, đáp:
- Chỉ có chết mà thôi.
Tất Thư hơi nhíu mày, khuyên nhủ:
- Sở Vương hùng tài đại lược, có tấm lòng rộng lượng bao dung. Với tài của huynh, nhất định sẽ được trọng dụng, còn tốt hơn gấp trăm lần so với việc làm cây cỏ già cỗi...
Khoái Triệt khoát tay, cắt ngang lời Tất Thư:
- Học Kiếm không cần khuyên tại hạ nữa, lúc đầu tại hạ theo Tề, sau lại theo Lương, sau đó lại theo Hoài Nam, cứ chuyển qua lại thật sự đã quá mệt mỏi rồi, tại hạ rất muốn nghỉ ngơi.
Tất Thư nghe vậy im lặng, hắn biết danh sĩ giống như Khoái Triệt, một khi đã quyết định thì khó mà thay đổi được, chỉ tiếc Khoái Triệt một thân tài học, chưa kịp thi triển liền phải vĩnh viễn chìm vào bóng tối, thật sự khiến cho người khác tiếc nuối.
Khoái Triệt khẽ mỉm cười, xoay người đi, giây lát, trong làn mưa bụi mờ mịt truyền đến âm thanh bi thương của ông ta:
"Hữu hàn sĩ khởi vu Phạm Dương hề, tính Khoái danh Triệt; thường độc thi thư lễ nhạc dịch hề, học hữu sở thành; thường hoài bão phụ dĩ tể thiên hạ hề, chí bất đắc toại; nhĩ kim tráng chí thành không tâm hôi ý lãnh hề, đãn cầu nhất tử..."
***
P/S: Lời tác giả Tịch Mịch Kiếm Khách: Đại chiến Hoài Nam cuối cùng đã kết thúc, Kiếm Khách cũng không kìm nổi phải cảm thán vài câu.
Về Hàn Tín, Kiếm Khách trước sau vẫn cho rằng ông là một trong những binh gia vĩ đại nhất từ cổ chí kim!
Lịch sử năm nghìn năm Hoa Hạ chính là một bản anh hùng ca chiến tranh rộng lớn, trong đó có vô số binh gia nhưng không có một binh gia nào giống như Hàn Tín vậy. Hàn Tín đã đánh bại một đại binh gia chính trực đỉnh cao cùng thời, mà cho dù là quân thần Tôn Tẫn đánh bại được Bàng Quyên cũng khó mà sánh bằng được.
Bởi vì, Hàn Tín đã đánh bại được Hạng Vũ, một dũng tướng tuyệt thế!
Trận chiến Cai Hạ, một trăm ngàn quân Sở của Hạng Vũ là do thiếu lương thực, nhưng mọi người còn nhớ đoạn "đập nổi chìm thuyền" (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀), là một nhân vật đại diện cho trận dũng chiến của Hoa Hạ. Hạng Vũ cực kỳ giỏi về khích lệ sĩ khí phấn khởi của tướng sĩ khi lâm vào tuyệt cảnh, năng lực này có thể nói mãi mãi không ai sánh bằng, về điểm này ngay cả Hàn Tín cũng phải ca ngợi.
Nếu không phải Hàn Tín, thì dù cho phải đối mặt triệu quân Tần, chỉ sợ cũng không ngăn được một trăm ngàn tinh nhuệ của Hạng Vũ.
Nhưng, chỉ với ba trăm ngàn quân Tề của Hàn Tín chặn lấy, Hàn Tín chẳng những chặn được sự đột kích cuồng bạo của Hạng Vũ, hơn nữa còn trước bại sau thắng. Thần tích giống như đánh bại Hạng Vũ kia của vô số binh gia trong lịch sử sông dài, ngoại trừ Hàn Tín ra thì ai có thể làm được?
Cho nên, trận đại chiến Hoài Nam rất khó viết, bởi vì Hàn Tín thật sự lợi hại, muốn đánh bại ông ta thật sự rất khó.
Nói thật lòng, đại chiến Hoài Nam lần này Kiếm Khách viết vô cùng cẩn trọng. Cuộc đấu trận giữa Hàn Tín và Tất Thư, Kiếm Khách đã tận hết khả năng của mình, tóm lại đây là mức độ cao nhất của Kiếm Khách rồi, nếu vẫn không thỏa mãn kỳ vọng của mọi người, thật sự là hết cách. Kiếm Khách chỉ hy vọng, biểu hiện của Hàn Tín trong trận chiến này có thể khiến cho mọi người hài lòng.
← Hồi 399 | Hồi 401 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác