← Hồi 030 | Hồi 032 → |
Lần tập kích đêm này quân Sở cũng là ở vào tình thế bắt buộc mà thôi!
Hạng Trang dẫn đầu tướng sỹ, đích thân mạo hiểm trước hòn tên mũi đạn, Kinh Thiên, Cao Sơ dẫn theo hai trăm thân binh thề chết theo cùng. Hai trăm thân binh này đều là những binh sỹ tinh nhuệ cao lớn, mạnh mẽ và quả cảm hơn người, người mặc trọng giáp, tay cầm hoàn đao không có xích. Mũi tấn công mà hai trăm thân binh này tạo thành không khác gì một mũi đao nhọn sắc bén, thoáng cái là đã cắm ngập vào đại doanh quân Hán!
Theo sát phía sau là hai mãnh tướng Hoàn Sở, Tiêu Công Giác mỗi người dẫn theo tám trăm tinh binh len lỏi đánh vào.
Mặc dù quân Hán đã liều mạng chống trả nhưng vẫn bị đánh giết bức cho phải liên tiếp thối lui, Thuần Vu Hổ la hét không ngừng cũng vẫn không có cách gì cứu vãn được tình thế. Mắt nhìn quân Hán đã cầm chắc thất bại, Thuần Vu Hổ không khỏi giận giữ điên cuồng, rút kiếm chém liên tiếp mấy người, lớn tiếng hét:
- Tất cả nghe rõ đây, không được hoảng loạn, viện binh sắp tới rồi, kiên trì lên, cố chống đỡ!
- Viện binh sắp tới rồi, cố lên!
- Viện binh sắp tới rồi, cố lên!
- Viện binh sắp tới rồi, cố lên!
Đám thân binh sau lưng Thuần Vu Hổ đồng thanh hô lớn, tướng sỹ quân Hán hào hứng hô đáp, lòng quân có phấn chấn lên được đôi chút.
Đúng vào lúc này, bỗng có một luồng hơi lạnh từ phía trước ập tới, phủ trùm lên người Thuần Vu Hổ.
Thuần Vu Hổ bị luồng hơi lạnh làm cho rùng mình một cái, vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cách đó chừng mấy mươi bước, có một cặp mắt đỏ sọc thấp thoáng đang nhìn y tròng chọc, ngay sau đó, một bóng người đồ sộ như núi nhanh thoắt như thiên tướng xuống trần, hua thanh trường đao lạnh như băng xông về phía y với một sức mạnh không thể nào ngăn cản được!
Võ tốt mặc trọng giáp tràn lên ngăn chặn đều bị chém không thương tiếc!
Khinh binh tử sỹ lớp lớp xông lên đều bị đao chặt ngang lưng.
Bất luận là tướng tá hay sỹ tốt, chỉ cần dám cản tất chết dưới đao!
Hạng Trang! Đây là Hạng Trang! Là tên Hạng Trang đã chém chết mãnh tướng hạng nhất của quân Hán Phàn Khoái!
Thuần Vu Hổ thấy lạnh buốt tim gan, dù cho cách xa đến mấy mươi bước nhưng y vẫn cảm nhận được một cách rõ rệt sự lạnh lẽo ghê người toát ra từ lưỡi đao của đối phương, cả tia nhìn chết chóc khiến cho người khác không thể thở được phát ra từ tròng mắt của đối phương nữa! Không do dự gì nữa, Thuần Vu Hổ quay người bỏ chạy, lúc này đây y chỉ muốn chạy khỏi nơi này, chạy càng xa càng tốt.
- Tướng giặc đừng hòng chạy, lãnh đao của ta!
Hạng Trang đời nào chịu bỏ qua cho chủ tướng quân Hán, vung đao lên, hết sức chém xuống!
Trong tiếng rít chói tai, thanh hoành đao nặng đến hai mươi cân thoáng chốc cắt qua hư không, nhanh như chớp phóng đến, Thuần Vu Hổ mới kịp chạy được hai bước, đã bị thanh đao đâm xuyên người, mũi đao sắc nhọn đâm xuyên từ sau ra trước, thuận đà đẩy luôn thân hình Thuần Vu Hổ cắm mạnh vào cây cọc buộc ngựa phía trước!
Uy lực của một nhát đao, thì ra là như vây!
- Thượng tướng quân uy vũ!
- Thượng tướng quân uy vũ!
- Thượng tướng quân uy vũ!
Thấy Hạng Trang phóng đao giết chết chủ tướng quân Hán, hai trăm thân binh hò reo rầm trời, đám binh sỹ của Hoàn Sở, Tiêu Công Giác cũng nhờ thế mà càng lên tinh thần, càng đánh càng hăng! Sỹ khí của quân Hán thì thoáng chốc rớt xuống đáy vực, phòng tuyến vốn đã lung lay giờ sụp đổ trong khoảnh khắc, binh bại như núi lở!
Tuy nhiên, kiếp nạn của quân Hán vừa mới bắt đầu thôi!
Gần như cùng với lúc quân Hán vỡ doanh trại ùa ra, bốn xung quanh chợt rực lên hàng ngàn ánh đuốc, dưới ánh lửa hừng hừng như thiêu đốt đó có rất nhiều quân Sở từ bốn phương tám hướng ùa đến, bọn quân Sở đáng chết, bọn quân Sở giảo hoạt, bọn chúng còn có cả quân mai phục xung quanh doanh trại nữa, bọn chúng sớm đã tính trước cả rồi!
Kết quả chẳng cần nói cũng biết, quân Hán sớm đã mất hết ý chí chiến đấu giờ căn bản chẳng còn lòng dạ nào mà đánh nữa, bọn tháo chạy tán loạn bốn phía giống như những chú nai con đang hoảng sợ. Đám đông quân Sở đang tràn đến thì không khác gì bầy sói xông vào giữa đàn dê, con nào con nấy há ngoác cái mồm đỏ lòm, để lộ ra lỗ họng đen ngòm sâu hút, bắt đầu tận hưởng bữa tiệc máu tươi thịnh soạn!
Trên đường núi gập ghềnh uốn lượn, Lưu Khấu đang dẫn theo ba ngàn tinh binh vội vã tiến về phía trước.
Lưu Khấu là đại tướng dưới trướng của Lương vương Bành Việt, trong những lần Bành Việt càn đánh nước Sở, y cũng nhiều lần dẫn quân xâm nhập vào trung thổ nước Sở, giết cướp bắt người đốt phá không chừa việc gì là không làm. Cùng với việc gây nên những hành vi tàn ác và đổ máu, bọn chúng cũng được rèn luyện thành một đội quân khát máu không khác gì hổ sói. Đây chính xác là một bầy thú dữ, ngay trong bọn chúng cũng không coi tính mạng của nhau ra gì, càng không coi tính mạng của người khác ra gì!
- Nhanh, nhanh nữa lên!
Lưu Khấu bước nhanh như bay, và không ngừng quay lại thúc giục đám quân sỹ dưới trướng.
Giờ khắc này, Lưu Khấu chỉ hận mình không mọc ra được đôi cánh để bay thẳng tới phía trước, y muốn chính tay chặt lấy đầu của tên tiểu tử Hạng Trang, lập lấy một phần công trạng, rồi được tấn phong tước Hầu!
Người khác e ngại sự võ dũng của Hạng Trang, nhưng y không sợ.
Giết được Khàn Khoái thì đã sao? Phàn Khoái sở dĩ có danh tiếng như vậy là do y là thân tín của Lưu Bang mà thôi, cộng thêm vài lời khen thưởng của Hạng Vũ trong bữa tiệc Hồng Môn, nên mới được truyền tụng ra ngoài. Lưu Khấu y nếu có được cơ may như thế, nói không chừng tiếng tăm còn nổi hơn cả Phàn Khoái cũng nên, nói không chừng còn sớm vượt qua cả Hạng Vũ, trở thành danh tướng hàng đầu trong thiên hạ cũng nên!
- Nhanh, nghe cho rõ đây, con mẹ đứa nào dám đi chậm lại, lão tử đây sẽ chém chết!
Lưu Khấu vừa chạy đi chạy lại, vừa lớn tiếng la hét, thấy tên nào rớt lại phía sau là chẳng đợi phân trần thẳng chân cho một đạp vào mông, thấy tên nào không chạy nổi nữa mà gục xuống là rút đao chém xuống một cách hết sức tàn nhẫn, thoắt cái đầu rơi máu đổ, tung tóe khắp nơi, quân sỹ Lương vương bốn phía kinh hãi gào thét, ai cũng vội co cẳng mà chạy như bay về phía trước.
Lưu Khấu ha ha cười lớn, lập tức co cẳng lao tới trước.
Ba ngàn quân Lương vương này chính là một bầy thú dữ, một bầy thú sữ khát máu!
Máu tươi của kẻ địch có thể khiến bọn chúng hưng phấn đến phát cuồng.
Máu tươi của đồng loại cũng có thể khiến bọn chúng hưng phấn, cũng có thể khơi lên cơn cuồng sát trong bọn chúng!
Ba ngàn quân Hán của Thuần Vu Hổ đã hoàn toàn sụp đổ, Quý Bố, Chung Ly Muội, Ngu Tử Kỳ đang dẫn theo binh sỹ của mình tản ra đuổi giết số còn sót lại. Hạng Trang, Hoàn Sở, Tiêu Công Giác thì đang thu dọn chiến trường, chủ yếu là thu thập lương thực, sau đến là thu thập binh khí, đặc biệt là số hoàn đao của hai trăm thân binh, tuyệt đối không được bỏ sót, một mảnh vỡ cũng không được bỏ sót.
Dù cho công nghệ chế tác còn thô sơ, phẩm chất cũng chưa đủ tinh xảo, nhưng hoàn đao vẫn cứ là hoàn đao!
Trong trận chiến đêm nay, hoàn đao được sử dụng lần đầu mà trong lúc giao đấu đã chiếm được ưu thế áp đảo rõ rệt trước song đao kiếm. Hai trăm thân binh được trang bị hoàn đao, mà trong trận giáp chiến tàn khốc như thế này chỉ tử trận có mười mấy người, điều này đương nhiên là có liên quan đến khả năng chiến đấu đơn lẻ của hai trăm tinh binh, nhưng cũng có phần công lớn không thể phủ phận của những thanh hoàn đao sắc bén!
Mặc dù trong lúc đao kiếm va chạm với cường độ mạnh cũng có hơn mười thanh hoàn đao bị nứt vỡ, nhưng không đáng kể gì so với uy lực hung hãn của hoàn đao! Đây chính là hung khí tuyệt thế được đưa vượt thời gian. Trong lịch sử ghi chép lại, kỵ binh nhà Hán có thể nhờ vào hoàn đao mà đánh cho quân Hung nô tan tác phải rút chạy về phía tây, điều đó không phải là không có lý.
Hạng Trạng chậm rãi bước đến chỗ chiếc cọc đang găm xác tướng Hán, vung tay rút lại thanh hoành đao.
Thi thể Thuần Vu Hổ mất đi sức chống đỡ của thanh đao, chầm chậm trượt theo thân cột đổ xuống đất, trầm ngâm một lát, Hạng Trang đột nhiên dùng đao cắt phăng áo giáp trên người tướng Hán, rồi dùng mũi đao khắc lên ngực thi thể năm chữ: mới chỉ là khởi đầu! Đúng lắm, đây mới chỉ là khởi đầu, cuộc chiến sống còn giữa Hạng Trang hắn và Lưu Bang bây giờ mới vừa bắt đầu.
Nghĩ một thoáng, Hạng Trang lại khắc tiếp hai chữ "Hạng Trang" xuống mé dưới bên phải coi ký tên.
Vừa mới khắc xong thì Cao Sơ chạy đến bẩm báo:
- Thượng tướng quân, viện binh của quân Hán đã tới!
- Ừ? Tới nhanh lắm!
Hạng Trang thoạt ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy trên nền trời đêm mé trái xuất hiện một dãy đuốc kéo dài, đang gấp rút tiến về phía này với khoảng cách mắt thường cũng nhìn thấy được, cánh quân Hán này đến quả thực rất nhanh, ít nhất cũng mười dặm đường núi, thế mà trong vòng chưa tới nửa canh giờ bọn chúng đã kịp đuổi tới!
- Thượng tướng quân, phía núi bên kia cũng có viện binh của quân Hán!
- Thượng tướng quân, bên này nữa, bên này cũng có viện binh của quân Hán!
- Thượng tướng quân, bên kia nữa, bên kia cũng có viện binh của quân Hán!
Trong chốc lát, mấy hướng còn lại cũng xuất hiện quân cứu viện của quân Hán, không thể không thừa nhận, phương án tiễu trừ mà Trương Lương đề ra cũng khá là ghê gớm, chỉ cần bất kỳ một cánh quân nào bị công kích, thì các đạo quân liên quân khác ở gần đó sẽ đánh hơi mà đến, xa hơn chút nữa còn rất đông liên quân đã chuẩn bị sẵn sàng, tầng tầng lớp lớp chặn đường, lần lượt tiêu diệt.
Nếu theo thông thường, chỉ cần quân Sở dám lộ diện thì đương nhiên sẽ rơi vào trùng vây của liên quân, lãnh kết cục toàn quân bị diệt!
Chỉ đáng tiếc, lần này Trương Lương gặp phải Úy Liễu, lại có cả người vượt thời gian là Hạng Trang, bọn họ đã sớm nghĩ ra cách đối phó để hóa giải phương án tiễu phạt của quân Hán!
Nhìn qua một lượt cảnh viện binh quân Hán đang đổ đến từ bốn phía như ong, Hạng Trang thản nhiên nói:
- Thổi tù và, chia quân rút lên núi!
Kinh Thiên quay người phất tay ra hiệu, sớm đã có mười mấy tên thân binh tinh nhuệ cầm tù và bằng sừng trâu đưa lên thổi vang, trong tiếng tù và vang lên không dứt, những nhóm quân Sở đang truy đuổi tàn binh Hán khắp núi lập từng quay đầu, trong phút chốc chia thành mấy nhóm, chia nhau lủi vào rừng rậm. Đợi tới lúc các cánh viện binh của quân Hán đuổi đến, thì trên bãi sông ngoài mấy trăm thi thể quân Hán ra không hề thấy bóng dáng quân Sở.
- Đáng giân!
Đại tướng Lưu Khấu của Lương quốc giận đến mức nổi trận lôi đình, căm hận nói:
- Quân Sở đâu? Quân Sở đi đâu cả rồi?
Tư Mã Chử Thuần của một cánh quân khác bước lên phía trước, cẩn trọng nói:
- Tướng quân, lúc nãy hình như ta thấy có một nhóm quân Sở lủi vào khu rừng rậm trên núi, xem ra hình như cũng có mấy trăm người.
- Sao? Lủi vào khu rừng rậm trên núi?
Lưu Khấu nghe thế không khỏi ngạc nhiên đến tròn mắt.
Phải biết rằng hành quân đánh trận không giống như tiều phu đi đốn củi, có thể leo trèo thoăn thoắt trên nhưng địa hình núi cao hiểm trở. Đại quân khi hành quân còn phải mang theo đồ quân nhu, trên vai còn phải vác theo binh khí nặng hàng chục cân và áo giáp, chỉ cần địa hình hơi dốc một chút là đã không thể leo trèo, hơn nữa, một khi vào rừng rồi các nhóm các bộ sẽ rất dễ mất liên lạc với nhau mà tụt lại phía sau, đến cuối cùng có thể sẽ bị lạc mà đói chết ở trong rừng.
Đám quân Sở này chẳng lẽ không sợ? Đang lúc Lưu Khấu còn hoài nghi bất định, bỗng có tên thân binh ở phía trước thảng thốt kêu lớn:
- Tướng quân, người mau tới đây xem, ở đây có người để lại chữ này!
Lưu Khấu sải bước tiến đến, một thi thể nằm phơi bụng hiện ra trước mắt y.
- Thuần Vu Hổ!?
Nhìn thấy thi thể, Lưu Khấu không khỏi nhíu mày, rồi định thần nhìn kỹ lại lần nữa, quả nhiên nhìn thấy trên ngực Thuần Vu Hổ bị người ta dùng mũi đao sắc khắc một hàng năm chữ, phía dưới còn có ký tên.
← Hồi 030 | Hồi 032 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác