Vay nóng Tinvay

Truyện:Sở Hán tranh bá - Hồi 286

Sở Hán tranh bá
Trọn bộ 515 hồi
Hồi 286: Chạy đua với thời gian
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-515)

Siêu sale Shopee

Mưa dầm kéo dài, trên đường nhỏ đi thông qua Giang Châu đến Lãng Trung, quân Sở đang đội mưa đi trước.

Ông trời chết tiệt! Hạng Trang vừa lau nước mưa trên mặt vừa thầm rủa trong lòng, lúc cần mưa thì không mưa, đúng lúc này lại mưa chứ? Chắc là muốn cái mạng già của Hạng Trang hắn rồi, đường núi ẩm ướt trơn trượt, đừng nói là la ngựa, ngay cả sĩ tốt đi cũng trắc trở. Chỉ trong chốc lát, hơn mươi con ngựa đã trượt chân rơi xuống vách núi.

Bách Lý Hiền phe phẩy quạt lông, đi gấp đuổi theo Hạng Trang, đề nghị:

- Đại vương, trời mưa đường trơn, đường núi lại gồ ghề khó đi, không bằng nghỉ ngơi và hồi phục nửa canh giờ, đợi mưa tạnh rồi đi được không?

Hạng Trang ngẩng đầu lên nhìn bầu trời âm u, lắc đầu nói:

- Không được.

Lúc này đang là mưa dầm liên miên vào cuối mùa xuân, trận mưa này cũng không biết khi nào dừng, quân Sở một khi dừng lại, vậy không biết phải đợi tới khi nào. Nhưng quân Hán sẽ không chờ, tối đa ba năm ngày, lão già Lưu Bang sẽ nhất định nhận được tin tức, một khi quân Hán có phản ứng, việc muốn giành Hán Trung là tuyệt đối không có khả năng.

Quân Sở tiếp tục đi, mưa càng lúc càng lớn, điều không ổn chính là, sương mù mờ mịt từ trên dãy nũi cùng tràn xuống, bao phủ cả con đường nhỏ. Việc hành quân của quân Sở càng lúc càng trắc trở, gần nửa ngày mà đã có mấy con ngựa tốt và sĩ tốt trượt chân rơi xuống khe sâu rồi.

Nhưng Hạng Trang không có ý hạ lệnh cho quân ngừng.

Là một chính trị gia ưu tú, nặng nhẹ thế nào Hạng Trang hiểu rất rõ.

Hạng Trang cũng càng hiểu rõ, hiện tại hành quân dưới mưa, tỉ lệ ngựa và sĩ tốt rơi xuống vách núi có lẽ cũng chỉ có một số ít. Chỉ khi nào quân Sở không thể chạy tới Lãng Trung kịp lúc, tắc nửa đường tại Lãng Trung, một khi đại quân Hán Vương đoạt được Lãng Trung trước quân Sở, thì lần chinh phạt Thục Ba cũng tuyên quý bố thất bại, hơn nữa, đến lúc đó số người chết tuyệt đối không chỉ có mười sĩ tốt.

- Nghe đây, không được ngừng nghỉ, tốc độ hành quân phải nhanh hơn, trận mưa này nhanh sẽ ngừng thôi!

- Nam nhi Đại Sở, hãy cắn răng chịu đựng, phía trước là đường lớn cách đó không xa rồi.

- Chờ đoạt được Hán Trung, quả nhân sẽ mở tiệc đãi các ngươi, ai cũng có thịt ăn, rượu uống.

Hạng Trang không để ý nguy hiểm, phóng ngựa vượt qua đường núi, cố gắng động viên các tướng sĩ quân Sở, nhưng đúng lúc này, đội ngũ phía trước đột nhiên dừng lại.

- Xảy ra chuyện gì?

Hạng Trang giục ngựa tiến lên, lớn tiếng quát:

- Vì sao dừng lại?

Đại tướng Bàng Ngọc đánh ngựa bước tới, bẩm báo:

- Đại vương, phía trước có dòng suối chảy xiết, chỉ có một chiếc cầu độc mộc có thể đi qua, nhưng chiếc cầu độc mộc này đã lâu năm mục nát, nếu đi qua có thể gãy đoạn, ngựa tuyệt đối không thể đi qua, người thì còn đi được. Cho nên chỉ có thể từng người một đi qua.

- Đi, đi xem một chút.

Hạng Trang lập tức cùng Bàng Ngọc tiến thẳng về phía trước.

Đi chưa tới năm dặm đường, phía trước quả nhiên là xuất hiện một dòng suối khe núi chảy xiết, thật ra dòng suối cũng không rộng, nhưng giữa dòng nước cực kỳ chảy xiết, hơn nữa phía dưới không xa là vực sâu vạn trượng, mạo hiểm lội nướ qua cũng không phải là hành động sáng suốt, nhìn chiếc cầu độc mộc gác qua dòng suối kia, quả đúng như lời Bàng Ngọc nói, rõ ràng là đã quá lâu đến mục nát rồi.

Chiếc cầu độc mộc như thế, nếu từng người đi qua, vậy thì chờ đến khi nào?

Hạng Trang chau mày lại, thật đúng là nhà dột gặp trời mưa suốt đêm, lúc này là thời khắc mấu chốt, gặp trận mưa dầm kéo dài đã là không may rồi, mà chưa hết, lại còn một địa hiểm đang chờ ở đây, vậy chẳng phải là ý trời hay sao? Ý trời đã không cho quân Sở thuận lợi đoạt được Ba Thục ư?

Lau nước mưa trên mặt, Hạng Trang quyết định thật nhanh, nói:

- Tử Ngang, quả nhân dẫn hai nghìn Thiên Lang duệ sĩ qua cầu trước, ngươi ở lại bên cầu, đợi qua được cầu rồi, lại dẫn đội nhân mã qua!

- Đại vương không thể, hãy để mạt tướng qua cầu trước!

Bàng Ngọc nghe vậy kinh hãi, đám người Bách Lý Hiền cũng tiến đến khuyên can.

Nhưng Hạng Trang lại vung tay lên, kiên quyết nói:

- Cứ quyết định như thế!

Lại quay đầu lại thét gọi Hô Diên Chính Đức:

- Hô Diên, chọn hai nghìn duệ sĩ, theo quả nhân qua khe suối!

Dứt lời, Hạng Trang cũng không quay đầu lại bước lên cầu độc mộc.

Lập tức, quân Sở phải thi chạy với thời gian, tuyệt đối không thể do dự.

Hán Trung, trên đường đi Nam Trịnh, ba nghìn quân Hán đang ở trong mưa hướng về phía trước.

Trong trận quân Hán, một cây cờ đỏ đã bị nước mưa cuộn thành bó, tuy nhiên, xuyên thấu qua mặt bên ngoài lá cờ có thể thấy được lờ mờ, mặt trên thêu chữ "Bạch".

Không sai, đây chính là Đội hộ pháp của Tả tướng đại Hán quốc Bạch Mặc.

Trải qua mười năm thay đổi, sĩ tộc, hào tộc Quan Trung, Ba Thục ngang ngược tuy rằng từ lâu đã quen với tân pháp, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là bọn họ quên đi phản kháng. Nhất là hiện tại, quân Hán quy môt Bắc phạt dân tộc Hung Nô, Quan Trung, Ba Thục đương đối trống rỗng, các sĩ tộc hào cường bình thường rất ngang ngược này cũng rất có khả năng mượn cơ hội để gây chuyện.

Cho nên, Bạch Mặc đã đồng ý với Lưu Bang trước khi xuất chinh, mang ba nghìn tinh binh đi tuần, lần này là dò xét địa phương, kỳ thực còn làm sĩ tộc ngang ngược của Quan Trung, Ba Thục kinh sợ, cảnh cáo bọn họ không nên có hành động thiếu suy nghĩ.

Tả Tướng kiêm đại thần biến pháp Bạch Mặc đi tuần, Chu Quán Phu thân là hộ pháp tướng quân đương nhiên cũng đi theo.

Lúc này, Chu Quán Phu đang càu nhàu, phụ thân Chu Bột dẫn năm mươi vạn đại quân chiến đấu với người Hung Nô tại Cửu Nguyên, tướng quân Phiêu Kỵ Lã Đài với dũng sĩ trung lang cũng đem đám Lưu Nhị đi cả, còn Chu Quán Phu hắn ngày đêm ở hậu phương không nghỉ, dò xét địa phương, ngẫm lại thật có chút không cam lòng, đánh Hung Nô sao lại thiếu y được chứ?

Bạch Mặc cười nói:

- Thắng Chi, có phải ngươi đang oán giận bổn tướng không?

- Không có.

Chu Quán Phu thẳng thắn nói:

- Mạt tướng nào dám.

- Còn nói không có.

Bạch Mặc lắc đầu, cười nói:

- Đều viết hết trên mặt ngươi rồi kìa, ha hả.

Chu Quán Phu mếu máo, không nói gì. Bạch Mặc lại nói:

- Thắng Chi, ngươi cũng đừng quá thất vọng, trận đánh này với người Hung Nô tại Cửu Nguyên ngươi đúng là đuổi không kịp. Tuy nhiên, giữa đại Hán và người Hung Nô không chỉ có mỗi trận đó! Trận chiến này, đại chiến Cửu Nguyên cũng tuyệt đối không có khả năng tiến đánh tiêu diệt người Hung Nô, tương lai, ngươi sẽ có cơ hội so chiêu với người Hung Nô.

Lúc này Chu Quán Phu mới nói:

- Mạt tướng dù cho thủ Hàm Dương, từ mười năm trước sau khi đại chiến tại hà Tây, thì đã mười một năm chiến đấu rồi. Thiết kích trong tay mạt tướng đây, đã sớm uống máu không biết bao người rồi.

Bạch Mặc mỉm cười nói:

- Thắng Chi, tại Thục Trung, nói không chừng cũng có cơ hội hoạt động gân cốt đó.

- Thục Trung?

Chu Quán Phu không tin, nói:

- Tả Tướng ý nói là, sĩ tộc cường hào Thục Trung ngang ngược sẽ tạo phản?

Bạch Mặc gật đầu, hơi ngẫm nghĩ nói:

- Hơn nửa tháng trước, bổn tướng nhận được mật báo của Quận Thủ Thục Quận, nói là trong thời gian gần đây, sĩ tộc Ba Thục ngang ngược hoạt động nhiều lần, rất có khả năng sẽ có hành động bất thường.

- Có phải Tả Tướng suy nghĩ nhiều quá không?

Chu Quán Phu không tin nói:

- Bọn họ có gan sao?

Bạch Mặc nói:

- Nếu như chỉ là đám sĩ tộc ngang ngược Ba Thục, bọn họ đương nhiên không có gan, nếu sau lưng có thế lực khác tham gia, vậy là đúng rồi.

- Thế lực khác?

Chu Quán Phu nói:

- Ý Tả Tướng nói, là nước Sở?

- Đúng.

Bạch Mặc thái độ trở nên nghiêm trọng, thấp giọng nói:

- Thắng Chi ngươi không biết đó thôi, tại Quan Trung, Ba Thục vẫn có gian tế của nước Sở hoạt động, chỉ là bọn chúng trà trộn vào tiểu thương của Quan Đông, không phân biệt được, lúc này chủ lực quân Hán ta quy mô bắc chinh Hung Nô. Quan Trung, Ba Thục trống rống, ngươi nói lúc này gian tế nước Sở sẽ thờ ơ sao?

- Hắc hắc, điều này có chút ý nghĩa.

Chu Quán Phu xoa hai tay, các đốt ngón tay vang lên tiếng lục cục, trên mặt cũng toát lên biểu hiện dữ tợn, nói:

- Tốt nhất là bọn chúng chuẩn bị đi, thiết kích trong tay mạt tướng muốn uống máu người rồi, bằng không, lần này hành trình tới Ba Thục không còn hứng thú nữa.

Thành Đông Lãng Trung, Đình Thập Lý.

Cận Tuyền mạo hiểm nguy hiểm cực lớn rốt cuộc từ trong đường nhỏ hiểm trở đi ra, tuy nhiên, ngựa của y lại rơi xuống vách núi vạn trượng, bản thân cũng vài lần ngã xuống khe núi. Đến lúc này, y bào trên người y bị rách nát, búi tóc trên đầu cũng rối loạn, hơn nữa đã vài ngày không được ăn cơm nóng, có thể nói là chật vật không gì sánh được.

Lảo đảo đi vào chòi nghỉ chân, chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi, trừ trong vài tòa cỏ tranh của đình nghỉ chân xuất hiện ra hơn mười người vạm vỡ, trong đó có một tên đại hán hai tay chống nạnh, quát lớn:

- Tên kia, mau đưa những vật đáng giá trên người giao ra đây, bằng không, cái đầu trên cổ ngươi khó giữ, hừ!

Cận Tuyền nghe vậy giận giữ, Đình Thập Lý có người đánh cướp? Từ lúc nào mà Lãng Trung lại có đạo phỉ quấy nhiễu vậy? Huyện Lệnh Lãng Trung làm ăn cái gì không biết? Lập tức y quát to:

- Những tên tặc đáng giết nghìn đao này, dám cướp đường trước mặt bản quận, quả thực là chán sống rồi. Bản quận trở về sẽ điều binh diệt các ngươi!

Cận Tuyền vốn tưởng rằng nói ra, đám cướp kia sẽ chạy trối chết.

Nhưng mà, khiến Cận Tuyền kinh ngạc chính là, đám cướp kia không những không chạy, mà còn lộ ra vẻ mặt cổ quái, tên dẫn đầu vạm vỡ hạ giọng nói:

- Ngươi là Quận Thủ Ba Quận?

- Thật sự là bản quận.

Cận Tuyền lãnh đạm nói:

- Các ngươi hiện tại hãy đi cùng bản quận đến huyện nha Lãng Trung tự thú, bản quận có thể xử nhẹ cho. Bằng không, chờ bản quận đem người tới bắt các ngươi rồi, hừ, sẽ là bêu đầu thị chúng!

- Hắc hắc, Cận quận thủ, chỉ sợ ngươi không có cơ hội này.

Tên vạm vỡ dẫn đầu bỗng nhiên bật cười lên.

Trong chốc lát, mười mấy hán tử vốn đang rải rác bốn phía tức thì đồng loạt vây quanh, hơn nữa tất cả đều rút đoản đao sắc bén ra.

- Các ngươi...

Cận Tuyền nghiêm nghị, trầm giọng nói:

- Là gian tế của nước Sở?

- Cận Bá Thủ, ngươi hiện tại đi gặp quỷ đi.

Đạn Hán dẫn đầu không trả lời, vung tay lên cao giọng:

- Các huynh đệ kề vai, giết hắn!

Đại hán dẫn đầu ra lệnh một tiếng, mười mấy đại hán liền như lang sói đói đánh về phía Cận Tuyền.

Cận Tuyền cũng là lão tướng sa trường trăm trận, trên chiến trường cũng đã từng công phá không ít binh sĩ quân địch bao vậy, bởi vậy cũng không để vào mắt mười mấy hán tử này, lập tức lạnh lùng cười nói:

- Chỉ bằng đám phế vật các ngươi mà muốn giết bản quận thủ, đừng mơ!


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-515)


<