← Hồi 027 | Hồi 029 → |
Ngay lập tức Hạng Trang ra lệnh cho Kinh Thiên thả Úy Liêu, càng làm cho tất cả mọi người cách đó trăm bước chạy lại.
Úy Liêu day day cổ tay, cười khổ nói:
- Nếu Thượng Tướng Quân đã hiểu rõ như vậy, sẽ không khiến lão phải khó xử như vậy chứ? Hơn nữa năm nay lão già này cũng đã gần bảy mươi rồi, đã đến cái tuổi gần đất xa trời, thật sự là không giúp được điều gì cho Thượng Tướng Quân.
Hạng Trang khoát tay, nói:
- Úy Liêu tiên sinh, ở trong này hiện giờ chỉ có ông và ta, không có bất kỳ người nào khác, có điều gì muốn nói cứ việc nói ra cho rõ, nếu ta không nhầm có thể hiểu được mà nói với ông, ta vô cùng hướng tới Đế quốc Đại Tần hùng mạnh, đối với người của Đại Tần không thù hận, ta cũng không cho rằng Thủy hoàng đế là bạo quân, lại càng không cho rằng chính sách pháp luật của Đại Tần là tàn bạo.
Úy Liêu nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, những lời nói này của Hạng Trang thực sự nằm ra ngoài sự dự đoán của ông ta.
Cho tới nay, nghĩa quân Quan Đông ra cờ hiệu chính là giết bạo quân, ngoại trừ chính sách tàn bạo, mà Sở, Hán chính là hai quân đội có ảnh hưởng lớn nhất đến nghĩa quân. Hiện tại cũng là hai đại quân này tranh giành thiên thạ, hiện tại Hạng Trang còn nói Thủy hoàng đế không phải bạo quân, cũng không cho rằng Đại Tần là bạo tần, điều này chứng tỏ là phủ định toàn bộ nghĩa quân!
- Ta hiểu trong lòng tiên sinh đang nghĩ điều gì.
Hạng Trang thản nhiên cười, nói tiếp:
- Không giấu gì ông, ta cũng không cho rằng nghĩa quân Quan Đông là đúng với ý trời, hợp với lòng dân. Trên thực tế, cái gọi là nghĩa quân chính là một đám bạo dân, Đại Tần sở dĩ diệt vong, chính là bởi vì Nhị thế Hồ Hợi cùng với gian thần Triệu Cao!
- Ôi.
Úy Liêu không kìm nổi thở dài, những lời nói này của Hạng Trang đã nói trúng tâm can ông ta.
Sau khi Tần Thủy Hoàng chinh phục sáu nước, không chỉ thống nhất văn tự cùng với đo lường, đồng thời cũng soạn ra những phép tắc nghiêm ngặt đối với toàn bộ thiên hạ, kết quả bị người dân sáu nước phản đối chống cự, nhưng Quan Đông liên minh của sáu nước đều bị đại quân của Tần Thủy Hoàng tiêu diệt.
Chính như khi Vệ Ưởng cải cách chính trị, các thế gia vọng tộc của nước Tần ngăn cản không được thi hành tân pháp giống nhau, các di tộc Quan Đông liên minh sáu nước không thể ngăn cản Đại Tần thi hành pháp luật ở cả nước.
Thế nhưng, ngay tại Quan Đông khi dân chúng dần dần thích ứng với pháp luật của nước Tần, sáu nước dần dần đánh mất sức ảnh hưởng, Tần Thủy Hoàng đột nhiên băng hà. Hơn nữa, bởi vì Tần Thủy Hoàng không có sắc lập Thái tử, kết quả gian thần Triệu Cao đã chớp lấy thời cơ, dựa vào thế lực của Nhị thế Hồ Hợi, Triệu Cao nắm giữ quyền bính Đế quốc Đại Tần.
Sau đó, Triệu Cao và Nhị thế Hồ Hợi liên tiếp làm những điều ngang ngược, rốt cuộc dân chúng Quan Đông phải chịu khổ không thể tránh được bạo loạn xảy ra, trong đó di tộc sáu nước gần như đã đánh mất lực ảnh hưởng nhân cơ hội này gia nhập, chẳng cần phải nhắc đến kết quả xu thế của cuộc bạo loạn này như đám lửa cháy lan ra đồng cỏ, rất nhanh chóng lan rộng ra khắp các địa phương Quan Đông sáu nước.
Nhưng là như thế này, loạn quân Quan Đông cơ bản cũng lung lay trước Đế quốc Đại Tần.
Chỉ cần Hoàng đế đế quốc có năng lực, hoặc là các quyền thần nắm giữ quyền bính đế quốc có chính sách mới, Đế quốc Đại Tần vẫn có thể trở mình mà dập tắt loạn quân trấn đông. Nhưng thật đáng tiếc, Nhị thế Hồ Hợi có cái đầu của một con lợn, người giữ quyền bính lại là một hoạn quan Triệu Cao, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sự việc sau này lại xảy ra như vậy, việc duy nhất mà hắn nghĩ tới đó chính là hưởng thụ kiếp sống xa hoa và được tôn vinh!
Kết quả chính là, Nhị thế Hồ Hợi và gian thần Triệu Cao liên kết với Mông Điềm, Mông Nghi, Lý Tư lật đổ Đế Quốc Đại Tần. Cuối cùng chỉ còn lại Chương Hàm trung thành đến cuối cùng.
Chương Hàm không cam lòng, dẫn hai trăm nghìn quân Tần đứng lên nổi loạn.
Đến lúc này, cho dù Thủy hoàng đế có tái sinh cũng không cứu vãn được vận mệnh của đế quốc Đại Tần. Đế quốc Đại Tần giống như một tòa nhà hoa lệ bị sụp đổ hoàn toàn!
Cho nên, đối với những lời nói của Hạng Trang, có thể nói lòng Úy Liêu tràn đầy sự đồng cảm!
Chỉ có điều Úy Liêu không nghĩ tới, không ngờ Hạng Trang lại nói ra những lời như vậy!
Những lời nói này nếu như bị Hoàn Sở, Quý Bố và đại tướng quân Sở nghe được, e rằng sẽ có phong ba tới, chẳng những Hạng Trang từ nay về sau sẽ đánh mất uy tín, mà còn làm cho quân Sở dao động cũng là lẽ tất nhiên!
Úy Liêu lập tức trầm giọng nói:
- Thượng Tướng Quân không sợ lão già này đem những lời nói vừa rồi nói cho người khác biết hay sao?
- Tiên sinh là một bậc quốc sĩ, làm sao có thể có những hành động tiểu nhân như vậy chứ?
Hạng Trang khoát tay, thản nhiên nói:
- Hơn nữa, ta cũng không sợ nói cho tiên sinh, Sở Hán tranh đấu một ngày nào đó có thể thẳng được, thống nhất thiên hạ, Đại Sở ta ngoại trừ không thể tiếp tục sử dụng Đại Tần làm quốc hiệu, ở các phương diện khác có thể rập khuôn chính sách pháp luật của nước Tần, nhất là hệ thống canh chiến!
- Thượng Tướng Quân những lời nói này của ngài là thật sao?
Úy Liêu nghe vậy không khỏi biến đổi sắc mặt.
Nếu như sau khi thống nhất thiên hạ Hạng Trang thực hiện ý nguyện thi hành hệ thống pháp luật của Đại Tần, như vậy sự thù hận giữa Tần Sở cũng sẽ không có giá trị. Bởi vì Đế quốc Đại Tần lấy pháp trị quốc, nghiêm cấm tư đấu báo thù. Về cơ bản giữa hai nước Tần Sở có ân oán, nhưng sau khi Đại Sở ở Đại Tần, như vậy lại biến thành thù riêng.
Hạng Trang thản nhiên nói:
- Hạng Trang ta đến cuối cùng vẫn nói như vậy, tịn hay không là tùy thuộc vào tiên sinh!
Thời điểm này, Hạng Trang đã đưa ra những quân bài của mình, hiện tại chỉ đợi Úy Liêu lựa chọn.
Úy Liêu trầm tư một lúc lâu, không hề nghi ngờ, vừa rồi ngôn luận của Hạng Trang thật mạnh mẽ, Úy Liêu cũng không cho rằng những lời nói vừa rồi của Hạng Trang có ý lừa gạt để lấy được sự tín nhiệm của ông. Hạng Trang có thể nói ra được những lời này là bởi vì, chứng tỏ hắn đã có một sự hiểu biết sâu sắc về chính sách pháp luật của Đại Tần cùng với hệ thống canh chiến.
Đối với chính sách pháp luật cùng với hệ thống canh chiến của Đế quốc Đại Tần, Úy Liêu tương đối sùng bái.
Mặc kệ là ai, chỉ cần hắn khắc sâu hiểu biết về chính sách pháp luật cùng với hệ thống canh chiến của Đại Tần, nhất định trong đó sẽ ẩn chứa thật lớn năng lượng, cùng với uy lực thật lớn. Tuy rằng Hạng Trang xuất thân từ di tộc Sở quốc, nhưng hiển nhiên hắn đã bị sức hấp dẫn của chính sách pháp luật cùng với hệ thống canh chiến của Đại Tần thuyết phục.
Bỗng nhiên Úy Liêu nhận thấy, bản thân mình dường như đã sống lại những ngày tháng cũ.
Trên thực tế, cho tới bây giờ sự tranh tâm của Úy Liêu chưa thực sự mất đi. Trước đây ẩn cư u cốc, đó là do tình thế bức bách, Đế quốc Đại Tần huy hoàng là thế nay sụp đổ. Sở Hán chi tranh bất kể cuối cùng là ai thắng, đều không có khả năng kế thừa di phong của Đế quốc Đại Tần. Cho nên, Úy Liêu dù có tranh tâm, cũng không có cơ hội nào.
Nhưng mà hiện tại, Hạng Trang lại hiểu được tâm tư của ông, một khi Hán Sở chi tranh Sở thắng, Hạng Trang sẽ thực hiện theo chính sách pháp luật của Đại Tần, khôi phục di phong Đại Tần! Không hề nghi ngờ, đây là cơ hội, Úy Liêu đã có cơ hội, chính sách pháp luật cùng với hệ thống canh chiến của Đại Tần có cơ hội thực hiện.
Sắc mặt của Úy Liêu biến đổi, một lúc lâu sau mới nói:
- Thượng Tướng Quân, lão tin tưởng người!
- Tốt lắm!
Hạng Trang nghe thấy thế không khỏi vui mừng, lập tức hung hăng nắm chặt tay nói:
- Ta được sự trợ giúp của tiên sinh, ngày phục hưng của Đại Sở đã sắp tới!
Úy Liêu lại lắc lắc đầu, cười khổ nói:
- Lão không có khả năng cáng đáng nổi việc này đâu Thượng Tướng Quân khen nhầm người rồi.
- Làm được, tiên sinh hoàn toàn có khả năng làm được!
Hạng Trang nói một chút, lại thành khẩn nói:
- Tiên sinh, trước tay ta làm theo chiến lược ba bước, không biết có được hay không?
Úy Liêu gật gật đầu, nói:
- Tình hình đại cục, Thượng Tướng Quân đề xuất chiến lược ba bước là hoàn toàn anh minh. Tuy nhiên, lão lại nghĩ, Thượng Tướng Quân điều quân về phía trước Giang Đông, trước hết sẽ đánh tan được tập hợp liên quân Hoài Tứ. Chỉ có như thế, nước Sở mới có cơ hội khơi mào các lộ chư hầu và Lưu Bang phân tranh, sự nghiệp phục hưng mới có hi vọng!
- Trước tiên là làm cho tập hợp liên quân Hoài Tứ tan rã phải không?
Hạng Trang nhíu mày, hỏi ngược lại:
- Việc này khả năng thực hiện như thế nào?
Hiển nhiên, trên thực tế Úy Liêu đã phản đối hoàn toàn chiến lược của Hạng Trang.
Úy Liêu giải thích nói:
- Thượng Tướng Quân, Hán Vương Lưu Bang hầu như đã chinh phục được cả thiên hạ. Nếu lão là ông ta, chấm dứt việc đánh dẹp Thượng Tướng Quân, bất kể là như thế nào, sẽ lập tức tước đoạt binh quyền của các vương hầu, sau đó sẽ phân công ba người Hàn Tín, Bành Việt, Anh Bố đến cố sở 9 quận. Như thế, Thượng Tướng Quân vừa liền đánh hồi Giang Đông, khả năng sẽ như thế nào?
Hạng Trang nghe xong lập tức toát mồ hôi, khó trách hắn không đúng, tất nhiên trong lúc cấp bách đã quên những điều cần thiết?
Trong lịch sử, Lưu Bang có điều Hàn Tín, Anh Bố và Bành Việt tới vùng phụ cận Giang Đông hay không? Hàn Tín là Sở Vương, Giang Đông trực tiếp do hắn cai quản chính là lãnh thổ một nước. Hoài Nam Vương Anh Bố cũng chỉ cách Giang Đông có một con sông. Lương Vương Bằng Việt cũng cùng ở đó chỉ cách có vài trăm dặm. Tình hình như vậy, nước Sở còn nói chuyện phục hưng gì nữa chứ?
Hàn Tín, Tề Bố, Bành Việt đều bị Lưu Bang hợp nhất lại, dưới trướng bọn họ chỉ có mấy vạn quân quốc binh. Tuy nhiên Hạng Trang cũng đồng dạng với bọn họ, trên chiến trường họ đều là những người uy danh hiển hách, chỉ dựa vào năm nghìn tàn quân của Hạng Trang, sao có thể là đối thủ của bọn họ chứ?
- Cho nên...
Úy Liêu dừng một chút, nghiêm nghị nói:
- Trước tiên Thượng Tướng Quân phải tước bỏ được binh quyền trong tay các chư hầu của Lưu Bang, làm tan rã tập hợp liên quân của Hoài Tứ!
Hạng Trang nghe vậy nghiêm nghị, lập tức khiêm tốn thỉnh giáo nói:
- Như vậy, làm thế nào để có thể khiến liên quân tan rã?
Chợt Hạng Trang lại quay đầu lại hướng Kinh Thiên, Cao Sơ nói:
- Mau đưa bản đồ lại đây.
Kinh Thiên, Cao Sơ lập tức mang bản đồ đến, mở bản đồ ra.
Úy Liêu tìm được vị trí Ngao Thương trên bản đồ, sau đó chỉ vào Ngao Thương nói:
- Nếu muốn liên quân tan rã, chỉ có thể mạo hiểm đánh vào Đại Biệt Sơn, đường dài bôn tập Ngao Thượng, cắt đứt đường cung ứng lương thảo của liên quân. Như thế, tất nhiên liên quân Hoài Tứ sẽ thiếu lương quân, quân lương một khi thiếu, thì các quốc gia liên quân tất nhiêu phải suy nghĩ!
- Ừ
Hạng Trang gật đầu thậ mạnh, chấp nhận nói:
- Cắt đường quân Lương ở đây!
Ngao Thương chính là nơi Tần Thủy Hoàng xây dựng, chuyên dùng để trữ hàng lương thực nộp vào quốc khố của sáu nước Quan Đông.
Bởi vì chính sách của nước Tần là đối xử bình đẳng đối với các gia tộc của Quan Đông, lại thêm Thượng Đế thưởng cho canh chiến, ngoại trừ thu hoạch chiến công, việc nộp thế cũng đồng nghĩa với việc có thể đạt được tước vị, kết quả dân chúng Quan Đông nhiệt tình tăng vọt chưa từng có, từng nhà tranh nhau nạp lương nạp quyên. Bởi vì dân chúng Quan Đông chưa nộp thuế lương thực nhiều lắm, Tân Thủy Hoàng liền hạ lệnh cải tạo xây dựng Ngao Thương chuyên dùng vào việc cất trữ lương thực nộp thuế của Quan Đông!
Ngao Thương cất trữ được bao nhiêu lương thực, sách sử cũng không ghi rõ lại, nhưng sự thật chắc cũng khiến cho người khác kinh ngạc!
Quân Tần cùng với loạn quân Quan Đông đánh nhau 3 năm, sau khi Đế quốc Đại Tần bị diệt vong, Sở Hán lại đánh nhau năm năm, 8 năm loạn lạc, Ngao Thương liên tục phát ra lương thực, rất nhiều hầm không ngờ còn có lương thực dư!
Trận quyết chiến ở Cai Hạ, sở dĩ Hạng Võ bị bại trận, nguyên nhân rất lớn chính là hắn đã đánh mất Ngao Thương!
Hiện tại, Ngao Thương trữ lương thực đều không ăn hết, tập hợp 700 nghìn liên quân Hoài Tứ, quân lương phần lớn đều từ Ngao Thương chuyển tới.
*****
- Còn sau đó?
Hạng Trang lại nói:
- Chỉ chiếm Ngao Thương thôi thì e rằng chưa đủ?
- Đương nhiên là không đủ! Cực kỳ không đủ!
Úy Liêu vuốt vuốt chòm râu dài dưới cằm, lại nói:
- Thượng Tướng Quân lấy được Ngao Thương. Tất nhiên sẽ khiến cho các đường liên quân, không còn lòng dạ nào ham chiến, nhưng Lưu Bang cũng có thể tướt đi quyền cầm quân của bọn họ trước, sau đó lại phái đại tướng tâm phúc thống lĩnh đại quân, đi truy giết Thượng Tướng Quân. Nếu là như vậy, thì đại sự chẳng thành rồi.
Hạng Trang sờ sờ cằm, trầm giọng nói:
- Sau khi chiếm được Ngao Thương, lại đông kích Đại Lương?
- Đúng, đông kích Đại Lương!
Úy Liêu vui vẻ gật đầu nói:
- Tốt nhất là có thể một lần hành động là lấy được Đại Lương, như vậy quân Lương nhất định lòng quân dao động, Lương vương Bành Việt cũng chắc chắn sẽ dẫn quân trở về ứng cứu Đại Lương. Lúc này, Lưu Bang chỉ có thể trơ mắt nhìn Bành Việt đem quân về nước. Bởi vì nếu hắn đoạt đi binh quyền của Bành Việt vào lúc này, thì không chỉ Bành Việt sẽ đem lòng oán hận, mà kể cả các đường chư hầu khác cũng sẽ lục đục trong nội bộ.
- Tuyệt hay!
Hạng Trang vô cùng tán thưởng nói:
- Đợi khi Bành Việt dẫn quân về Đại Lương, ta lại chuyển quân về phía đông, dùng binh bức đánh Lâm Truy!
Lúc này, Hạng Trang chỉ có thể thở dài, Úy Liêu quả không hổ danh là một đại binh gia nổi danh như là Tôn Vũ, Ngô Khởi. Tầm nhìn chiến lược đúng là uyên thâm lão luyện. Nếu thật phải đối mặt với cục diện thế này, dù có là Trương Lương, Trần Bình chỉ e rằng chỉ có thể thấy đòn nào thì đỡ đòn đó, ứng phó một cách bị động thôi. Đây cũng chính gọi là dương mưu, đường đường chính chính, tuyệt đối không chút gian xảo!
- Đúng, tiếp đến lại dùng binh bức đánh Lâm Truy!
Úy Liêu gật gật đầu, lại nói:
- Tề Vương Hàn Tín đối với Lưu Bang tuy rằng nhất mực trung thành, nhưng sự trung nghĩa của hắn dành cho Lưu Bang là tình nghĩa anh em, chứ không phải là tình nghĩa của thần tử. Một khi Lâm Truy báo nguy cấp, Hàn Tín cũng y như rằng sẽ điều quân trở về giải cứu, Lưu Bang trứơc đó không dám đoạt binh quyền của Bành Việt, bây giờ sẽ càng không dám lấy đi binh quyền của Hàn Tín!
- Tốt!
Hạng Trang lại lần nữa tán đồng một cách mạnh mẻ, tiếp lời nói:
- Kế tiếp có phải như vậy không, đợi Hàn Tín dẫn quân về nước Tề, quân Sở ta lại sang sông Hoàng Hà đi về hướng Tây, tiến đánh nước Triệu; Đợi khi quân Triệu chuyển quân quay về, quân Sở lại bước sang Đại Hành sơn, tiến đánh nước Hàn; Đợi quân Hàn điều binh về nước, quân Sở lại lần nữa vượt sông Hoàng Hà đi về phía tây, công kích nước Tần, cuối cùng ép Lưu Bang quay trở về Quang Trung?
- Đúng, chiến lược lớn này căn bản là như vậy.
Úy Liêu gật gật đầu, lại nói:
- Chỉ cần Thượng Tướng Quân có thể ép quân của các đường chư hầu, quay trở về ổ của chúng. Lưu Bang có muốn điều họ quay về, sẽ khó như lên trời. cuộc phân tranh giữa Sở Hán sau này, sẽ là cuộc đọ sức giữa Thượng Tướng Quân và Lưu Bang!
Lời này của Úy Liêu cũng không phải là nói bừa, Lưu Bang và Hạng Võ quyết chiến tại Cai Hạ. Lúc bắt đầu cũng chỉ là cuộc chiến đơn thuần giữa hai nước Sở Hán, cho đến khi bị bại trận, Lưu Bang mới nghe theo lời kiến nghị của Trương Lương và Trần Bình, đem Hoài Tứ chia ra cấp cho Hàn Tín và Bành Việt, vậy nên rốt cục cũng điều được bốn trăm ngàn đại quân của hai người đó, Cuối cùng mới có thể đánh bại được Hạng Võ.
Hiện tại, Hạng Võ đã chết, Sở quốc chỉ còn trên danh nghĩa. Lưu Bang còn muốn điều động đại quân của Hàn Tín, Bành Việt, thế thì không dễ dàng rồi. Nói cho cùng, Lưu Bang là vương, Hàn Tín, Bành Việt, Anh Bố bọn họ cũng là vương, chúng chỉ xem Lưu Bang là anhem thôi. Cùng lắm thì thừa nhận hắn là một bá vương, mà chưa bao giờ cảm thấy Lưu Bang là Hoàng đế cao hơn chúng một bậc!
Điều quan trọng hơn là, Lưu Bang chẳng còn mảnh đất Hoài Tứ thứ hai để chia cho Hàn Tín và Bành Việt nữa.
Tuy nhiên rất nhanh, Úy Liêu lại thở dài và ảm đạm nói:
- Nhưng Thượng Tướng Quân có từng nghĩ tới chăng, muốn hoàn thành một trận viễn chinh xưa nay chưa từng có như vậy, cuối cùng còn phải đánh Giang Đông, giữa núi cao ngàn dặm, hành trình đẫm máu, xin phép cho lão đây nói thẳng, chỉ dựa vào năm ngàn quân của Thượng Tướng Quân hiện giờ, e rằng khó mà làm được!
Hạng Trang im lặng, cho dù hiện giờ binh mã trong thiên hạ này, đều quy tụ ở Hoài Tứ, còn toàn bộ Trung Nguyên, Tề Quốc, Hà Bắc, Quang Trung đều phòng thủ lỏng lẻo. Nhưng nếu Hạng Trang muốn dựa vào năm ngàn tàn quân, thực hiện một cuộc viễn chinh chưa từng có trong lịch sử, đích thực là khó khăn trùng trùng. Phải biết rằng, quân Sở đơn độc tác chiến, trên đường khó mà kiếm được lực lượng bổ sung đấy!
Sau một lúc lâu, Hạng Trang mới nói:
- Tiên sinh cho rằng, cần bao nhiêu nhân mã?
Úy Liêu nói:
- Hiện nay binh mã thiên hạ tập trung ở Hoài Tứ, các nơi khác đều canh phòng lỏng lẻo, nhưng muốn hoàn thành trận viễn chinh xưa nay chưa từng có, lão đây cho rằng ít nhất cũng cần ba mươi ngàn tinh binh!
Ba mươi ngàn tinh binh? Hạng Trang chỉ có thể lắc đầu.
Đừng nói là ba mươi ngàn, hiện giờ còn chưa đến ba ngàn tinh binh.
Úy Liêu lại thở dài một hơi, tiếp đến lại nói:
- Hơn nữa, cho dù Thượng Tướng Quân có ba mươi ngàn tinh binh, việc này vẫn là khó khăn nghìn trùng. Bởi vì trước khi Thượng Tướng Quân tấn công Ngao Thương, phải có ít nhất một đại tướng lĩnh quân yểm trợ và chấn giữ tại nơi này. Thật sự thu hút được sự chú ý của Lưu Bang và đại quân của các chư hầu khác, mà đây, căn bản là điều không thể được.
Hạng Trang gượng cười, đây đích thật là một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành được!
Nếu như năm ngàn tàn quân đều ở lại, dựa vào địa hình đa dạng và phức tạp, cùng núi non trùng điệp của Đại Biệt sơn, hoặc giả có thể tạm thời giữ chân đại quân của Lưu Bang và các đường chư hầu. Nhưng một khi Hạng Trang dẫn theo quân chủ lực nước Sở đi khỏi, chỉ dựa vào số ít tàn quân còn lại, lại làm sao có thể ngăn được mấy trăm ngàn liên quân? Hơn nữa phái ai để đóng giữ đây?
Hoàn Sở? Tiêu Công Giác? Dũng mãnh có thừa, trí mưu thì không đủ!
Quý Bố? Chung Ly Muội? Trí dũng vẹn toàn, nhưng không đủ gan dạ!
Ngu Tử Kỳ? Năng lực thì có, nhưng trước giờ chưa từng đơn độc tác chiến bao giờ.
Lâu thật là lâu, Hạng Trang mới hỏi:
- Thế thì tiên sinh, có còn chiến lược nào có thể lựa chọn không?
- Không có.
Úy Liêu thở dài nói:
- Vẫn là câu nói đó, Hán vương Lưu Bang đang có thế lực nắm giữ thiên hạ, Nếu quân Sở có thể trước lúc Lưu Bang phân chia thiên hạ, làm cho liên quân hoàn toàn tan rã, bắt các đường chư hầu phải dẫn quân về tự cứu, vậy thì còn có một tia hy vọng. Nếu không, thì chỉ có thể đợi lúc Lưu Bang mắc sai lầm, nhưng theo lão phu nhận thấy, là chắc chắn sẽ không phạm sai lầm!
Hạng Trang im lặng, Lưu Bang không phạm sai lầm, vậy thì đành nghĩ cách khiến cho các chư hầu dẫn quân về nước thôi.
Nhưng vấn đề là, Hiện giờ Hạng Trang căn bản là không có đủ số quân đội, cũng thiếu một đại tướng có thể một mình chấn giữ ở đây. Việc này, thật sự làm khó Hạng Trang rồi.
Cao Sơ bên cạnh đột nhiên kiến nghị nói:
- Thượng Tướng Quân, hay là trực tiếp tập kích Ngao Thương đi!
- Không được.
Hạng Trang gượng cười lắc đầu, nếu như bây giờ tập kích Ngao Thương, vậy thì ít nhất phải mất nửa tháng đi vượt ngọn núi lớn này.
Trong nửa tháng đó, liên quân tìm mãi không ra tàn quân nước Sở, khẳng định là sẽ cho rằng tàn quân Sở đã chết trong núi, như vậy thì tiếp đến, Lưu Bang chắc hẳn sẽ nhân thời cơ này cấp phong thiên hạ, sau khi cấp phong thì sẽ tướt đoạt binh quyền, một khi để Lưu Bang nắm được binh quyền của các chư hầu, thì cho dù quân Sở có lấy được Ngao Thương, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Kinh Thiên bỗng nhiên nắm chặt nắm tay, la lên nói:
- Thượng Tướng Quân, dù gì cũng chết, cũng đừng chạy đi Ngao Thương xa xôi làm gì, cứ ở lại Đại Biệt sơn này liều mạng với bọn quân Hán đi!
- Liều mạng ư?
Hạng Trang nghe xong lập tức trong lòng dao động.
Co rụt đuôi, lo trứơc sợ sau, lại há có thể thành đại sự?
Chui đầu ra cũng là một đao, rút đầu vào cũng là một đao, trái hay phải cũng chết, không bằng liều mạng đi!
Có một mạng thì liều một mạng, có khi còn có thể sống xót, miễn cưỡng mở ra một con đường máu!
Hạng Trang lập tức nói với Úy Liêu:
- Tiên sinh, nếu như quân ta có thể đánh cho liên quân không dám lên núi thì sao?
- Đánh cho liên quân không dám vào núi à!?
Úy Liêu nghe vậy liền nghiêm nghị, thầm nghĩ Thượng Tướng Quân cũng đúng là khẩu khí lớn thật!
Tuy nhiên, nếu như quân Sở có thể đánh cho liên quân không dám vào núi, vậy thì quân Sở đích thật có cơ hội thừa nước đục thả câu rồi.
Đạo lý rất đơn giản, chỉ cần liên quân không dám vào núi truy quét, thì chỉ cần để lại một đội quân nhỏ, là có thể công khai bám sát liên quân các nước đến cùng. Mà nhân cơ hội này, Hạng Trang thân trinh dẫn binh chủ lực đi theo hướng bắc, ra khỏi Đại Biệt Sơn, tập kích Ngao Thương, đợi khi tập kích Ngao Thương thành công, dù cho liên quân biết được chân tướng sự việc cũng không sao cả.
Chỉ có điều, muốn đánh cho liên quân không dám lên núi, có được không đây?
- Ta biết việc này không dễ dàng gì, nhưng bất kể có khó khăn đến đâu, cũng nhất định phải làm được!
Hạng Trang đứng thẳng người dậy, nhìn về chân trời phía đông đầy u ám, nói với giọng điệu lạ lùng:
- Bởi vì, Đại Sở đã không còn đường lui nữa rồi, chúng ta chỉ có thể xông lên trước, mới mong mở được một con đường máu!
Trên con đường thông giữa Cai Hạ với Khúc Dương, Lưu Bang thân trinh dẫn quân chậm rãi tiến về hướng tây.
Lúc này, bên trong lãnh thổ Khúc Dương, nước lũ vẫn chưa rút, tất cả các quốc lộ, đại lộ toàn bộ bị chiềm ngập, quân nhu của đại quân chỉ có thể đi theo con đường nhỏ trên núi, quả thực khổ không kể xiết.
Tuy nhiên, Lưu Bang cũng không vì vậy mà từ bỏ ý muốn đích thân cầm quân.
Bởi vì Lưu Bang biết rõ, Hạng Trang đã thay thế Hạng Võ trở thành kẻ địch hàng đầu của hắn, Hạng Trang không chỉ là con cháu chính thống của họ Hạng, mà càng tỏ ra có đủ dũng lược, trước thì đánh bại Phàn Khoái, sau đánh bại Lý Tả Xa chính là một minh chứng!
Lưu Bang không phải là Hạng Võ, hắn tuyệt đối không nuôi ong tay áo, càng không cho dư nghiệt nước Sở có bất cứ cơ hội nào để mà tro tàn lại cháy.
Đương nhiên, Lưu Bang cũng không nhất thiết phải thân chinh, Hàn Tín, Quý Bố, Bành Việt bọn họ cũng có thể thu thập được Hạng Trang.
Lưu Bang khăng khăng phải đích thân cầm binh xuất trận, cốt yếu là không muốn cho các đường chư hầu có cơ hội một mình dẫn binh. Mắt nhìn thiên hạ sắp thống nhất rồi, các đường chư hầu cũng sắp giao nộp binh quyền, Lưu Bang thật không muốn xảy ra rắc rối vào lúc này. Đối với đám chư hầu vương này, trong lòng Lưu Bang cả trăm lần không thể yên tâm được.
Lưu Bang cũng từng nghĩ đến việc đoạt binh quyền ngay lúc này, sau đó lại phái đại tướng thân tín đi thảo phạt Hạng Trang. Nhưng làm vậy khó tránh khỏi làm cho Hàn Tín, Bành Việt, Anh Bố đám người bọn họ sinh lòng bất mãn, Lưu Bang ngươi nóng lòng đến thế sao?
Cứ thế này không tin tưởng được anh em bọn ta à? Dư nghiệt Hạng Sở còn chưa giết sạch mà, đã gấp gáp đòi lấy binh quyền của bọn ta rồi?
Một khi các đường chư hầu sinh lòng bất mãn, vậy cục diễn sẽ phức tạp hẳn lên. Đám chư hầu này cũng không phải nhánh đèn cạn dầu, một khi liên quân tạo phản, vậy thì không phải chuyện đùa đâu. Cho nên, trừ phi Lưu Bang nhẫn tâm chút, bây giờ luộc chín cả đám bọn họ đi, nếu không thì đừng nghĩ đến việc đoạt binh quyền nữa thì tốt hơn.
Cân nhắc hết lần này đến lần khác, Lưu Bang cuối cùng cũng từ bỏ ý nghĩ đoạt binh quyền vào lúc này.
Không thể đoạt binh quyền, lại không muốn các chư hầu có cơ hội tự mình dẫn binh, Lưu Bang đành phải đích thân dẫn binh ra trận. Cũng may là Hạng Trang chỉ có mấy ngàn tàn binh, địa bàn Thọ Xuân là nơi nằm trong tầm tay, bây giờ càng bị hắn tự mình dẫn nước làm cho ngập lụt, cứ như vậy một nhánh quân không có viện trợ từ bên ngoài, căn bản là chỉ đơn độc một mình, vậy chẳng phải sẽ bị tiêu diệt dễ dàng như chơi sao?
Mặc dù Hạng Trang liên tiếp đánh bại Phàn Khoái, Lý Tả Xa, nhưng Lưu Bang thật sự chẳng xem hắn ra gì.
Hạng Trang có lợi hại đi nữa, có thể lợi hại bằng Hạng Võ không?
Một trăm ngàn đại quân của Hạng Võ, đều bị Lưu Bang hắn đánh cho tan thành tro bụi, Hạng Trang ngươi chỉ có mấy ngàn tàn quân, khó lòng mà đấu lại với bảy trăm ngàn đại quân của Lưu Bang ta!?
Cho nên, có vất vả đi nữa cũng chỉ là việc của mười ngày nửa tháng trở lại, chịu đựng một chút là được rồi.
Ba năm phạt Tần, năm năm đánh Sở, cả hành trình gian khổ suốt tám năm liền, Lưu Bang hắn còn có thể vượt qua, còn phải để tâm đến thời gian vỏn vẹn có mười ngày hay nửa tháng này sao?
← Hồi 027 | Hồi 029 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác