Vay nóng Homecredit

Truyện:Sở Hán tranh bá - Hồi 267

Sở Hán tranh bá
Trọn bộ 515 hồi
Hồi 267: Đại Hán Phiêu Kỵ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-515)

Siêu sale Shopee

Ở khu vực Hà Tây

Lúc này trên cao nguyên Cô Tạng, nơi tọa lạc của vương triều Nguyệt Thị đâu đâu cũng thấy người và ngựa, khung cảnh hỗn loạn bày ra trước mắt. Vì né tránh mũi quân tiên phong của người Hung Nô, vừa mới đây Nguyệt Thị Vương đã hạ lệnh cho tất cả bộ tộc rời khỏi Tây Vực.

Tuy rằng rất luyến tiếc khu vực Hà Tây có đồng cỏ tươi tốt và nguồn nước phong phú, nhưng những người Nguyệt Thị đã không còn cách nào khác.

Người Hung Nô hùng mạnh không phải là đối tượng mà người Nguyệt Thị có đủ khả năng đối kháng, tuy bộ lạc Nguyệt Thị có hơn bốn mươi vạn nhân khẩu, cùng với hơn mười vạn tráng đinh, nhưng số nhân khẩu và tráng đinh của người Hung Nô còn nhiều hơn gấp đôi, trước đó không lâu Hung Nô cũng đã thôn tính được bộ lạc Hưu chư và Hỗn Tà Bộ Lạc, do vậy người Nguyệt Thị càng thêm phần thế cô lực độc.

Tuy nói nước Đại Hán từng phái sứ giả tới, tỏ ý muốn liên minh cùng Nguyệt Thị chống chọi với Hung Nô, nhưng Nguyệt Thị Vương cũng không quá trông chờ, kỳ vọng vào người Hán, trước kia đúng là Trung Nguyên đế quốc (Đại Tần) từng có lực lượng kỵ binh hùng mạnh và đã từng đánh tơi tả quân Hung Nô, khiến suốt ba mươi năm sau còn không dám bước chân xuống phía nam, nhưng hiện tại, kỵ binh của người Trung Nguyên đã suy yếu đi nhiều.

Cho nên, Nguyệt Thị Vương cuối cùng đã quyết định phải di chuyển, di chuyển đến một nơi cách xa hẳn Tây Vực.

Trên cao nguyên Cô Tạng, đàn ông bộ lạc Nguyệt Thị đang bận rộn thu dỡ lều trại, đem tất cả các nhu yếu phẩm thiết yếu như đồ gốm, đồ gỗ chất lên xe bò, những người phụ nữ thì vội vàng tập hợp dê bò súc vật, còn những đứa trẻ có thể đi đứng được đều đang giúp người lớn thu dọn hành trang, những đứa trẻ nít không có bàn tay chăm sóc của người lớn đang la khóc trên mặt đất, chỉ thấy một cảnh tượng thê lương đang bày ra trước mắt.

"Đi, đi, đi..." Một thiếu niên Nguyệt Thị chừng mười tuổi tay cầm roi dài, đang ne đuổi đàn dê nhà mình đi lên phía trước, đột nhiên, dường như hắn cảm nhận được hoặc là nghe được cái gì, liền quay đầu lại nhìn lên, chỉ thấy trên đường chân trời ở hướng đông bắc xuất hiện một dải màu đen quỷ mị. Đó là... Người Hung Nô?!

- Quân Hung Nô! - Thiếu niên quăng cây roi dài trong tay, vừa chạy vừa hoảng hốt kêu to - Quân Hung Nô đến rồi!

- Quân Hung Nô đến rồi!

- Quân Hung Nô đến rồi!

- Quân Hung Nô đến rồi!

Thoáng chốc, tin quân Hung Nô đánh đến nơi đã như gió truyền khắp cả vương triều Nguyệt Thị, đám đàn ông Nguyệt Thị đang sắp xếp hành trang liền dừng việc, vội vàng cầm lấy những cây xào ba chạc hoặc là rút từ trong bao hành lý những thanh đoản kiếm bằng đồng dài không quá hai gang tay. Sau đó nhảy phốc lên ngựa phóng như bay về phía vương triều.

Bấy giờ người bộ lạc Nguyệt Thị vẫn còn đang ở trong thời đại đồng thau.

Trên thực tế, thời bấy giờ ở châu Âu, Ai Cập cùng với Tiểu Á Tế Á hầu hết đã tiến vào thời đại đồ sắt, nhưng khắp phương Đông cũng chỉ có tộc người Hoa Hạ có được kỹ thuật luyệt sắt, các bộ tộc man di ở chung quanh như Hung Nô, Đông Hồ, Nguyệt Thị, Khương Đẳng chủ yếu vẫn đang ở thời đại đồ đồng, thậm chí là thời kì đồ đá.

Trong nhiều bộ phim của đời sau đều thấy người Hung Nô và Nguyệt Thị cơ bản đều sử dụng đao quắm, điều này thật là nực cười, đúng ra mãi đến thời nhà Tùy Đường mới có đao quắm do người phương Tây truyền vào Đông thổ. Đó chính là đao quắm Đại mã sĩ cách nổi tiếng, trước đó ở phương Đông về cơ bản không có đao quắm, với kỹ thuật luyện sắt thời kỳ Tần Hán cũng chưa đúc được đao có hình dáng uốn cong.

Cho nên nói, bấy giờ bất kể là người Hung Nô hay là người Nguyệt Thị, ngoài cung tên ra thì binh khí chủ yếu cũng chỉ có đoản kiếm được chế tạo từ đồng thau. Hơn nữa chỉ có những dũng sĩ trong tộc mới có tư cách được trang bị đoản kiếm đồng thau, những kỵ binh người Hồ bình thường thì chỉ có thể sử dụng chạc rũi cỏ hoặc chạc chăn ngựa được làm từ gỗ, hoặc là dùng những cây mác được mài giũa từ xương thú.

Nửa khắc đồng hồ sau, hơn sáu vạn kỵ binh của Vương triều Nguyệt Thị đã tập kết đầy đủ.

Cả bộ lạc Nguyệt Thị tuy có hơn mười vạn kỵ binh, nhưng lại bị phân tán ở hơn một trăm ốc đảo rải khắp khu vực Hà Tây để chăn thả gia súc. Do vậy, trong lúc cần kíp nếu Nguyệt Thị Vương muốn triệu tập tất cả kỵ binh trong bộ lạc đến Vương đình là điều không thể thực hiện. Trên thực tế, đối với Nguyệt Thị Vương có thể tập hợp được hơn nửa số kỵ binh đến vương đình đã là quá tốt rồi.

Nếu Nguyệt Thị Vương có thể mang theo hơn sáu vạn kỵ binh này di chuyển đến Tây Vực, như vậy về cơ bản nguyên khí của cả bộ lạc Nguyệt Thị Bộ Lạc có thể được bảo lưu lại. Với lực lượng ấy, sau khi Tới Tây Vực cũng có thể nhanh chóng chiếm cứ một vùng đồng cỏ và nguồn nước, rồi từ đó mà trùng hưng lại bộ lạc Nguyệt Thị, nhưng tiếc là quân Hung Nô đến quá nhanh.

Khi Nguyệt Thị Vương dẫn theo mấy trăm dũng sĩ tới nơi thì quân Hung Nô cũng đã đến rất gần.

Chỉ thấy phía đông bắc thảo nguyên đã hoàn toàn bị quân kỵ binh Hung Nô vây đen kín, đưa mắt nhìn xa, suốt vài dặm trước mắt chỉ thấy toàn là đầu ngựa cùng với vô số đầu người, khắp một thảo nguyên xanh ngút ngát trước đây không lâu giờ đã không còn nhìn thấy được một chấm xanh nào. Nguyệt Thị Vương không khỏi trầm lòng xuống, quân kỵ binh Hung Nô quả là quá đông!

"Yzù..." Mạo Đốn nhẹ nhàng hãm ngựa, đồng thời từ từ giơ tay phải lên.

Trong nháy mắt, từ đội hình kỵ binh của Hung Nô liền vang lên tiếng tù và trầm hùng, nương theo những âm thanh trầm hùng bất tận ấy, những kỵ binh Hung Nô đang ào ạt lên trước liền bắt đầu giảm tốc độ, và cuối cùng đã dừng lại hoàn toàn.

Mạo Đốn Du Nhiên quay đầu, chỉ thấy sau lưng những kỵ binh Hung Nô đang lố nhố lay động, giống như đại hải bát ngát khôn cùng, liền sau đó, Mạo Đốn vưỡn ngực oai vệ, ngón trỏ tay phải chỉ về phía trước nhẹ nhàng áp xuống, dặn dò Tả Cốc Lãi Vương Cao A Đóa đi bên cạnh: - Tả Cốc Lãi Vương, hãy phái sứ giả lên trước chiêu hàng.

"Rõ!" Tả Cốc Lãi Vương đưa một tay lên bạ trước ngực hướng Mạo Đốn phụng mệnh, rồi quay đầu lại vẫy tay một cái, một kỵ binh Hung Nô tách khỏi đám đông mà ra, nhanh như chớp điện phi thẳng đến trận địa của quân kỵ binh Nguyệt Thị cách vài dặm trước mặt.

Chưa đầy một khắc, sứ giả Hung Nô đã tới trước trận địa của quân Nguyệt Thị.

- Người đến dừng bước! Một dũng sĩ Nguyệt Thị tiến lên, chặn sứ giả Hung Nô.

Sứ giả Hung Nô nghe vậy thì ghìm ngựa lại nhưng vẫn ngẩng cao đầu, ngạo nghễ nói: - Đại Hung Nô sứ giả, phụng lệnh Đại Thiền Vu đến truyền lời, Nguyệt Thị Vương đâu?!

Nguyệt Thị Vương thúc ngựa tiến lên, nói: - Bổn vương ở đây, tôn sứ có lời gì mau nói?

Sứ giả Hung Nô lạnh lùng liếc nhìn Nguyệt Thị một cái, lớn tiếng nói: - Nguyệt Thị Vương nghe cho kỹ đây, Đại Thiền Vu Mạo Đốn chính là hậu duệ của Thiên Lang thần, chúa tể của cả thảo nguyên! Đại Hung Nô ta có ngàn dặm thảo nguyên, dê bò vô số, kỵ binh tinh nhuệ có đến trăm vạn quân!

- Trăm vạn kỵ binh của Đại Hung Nô nếu tất cả nhấc chân một cái thì ngay cả Kỳ Liên sơn cũng bị đạp phá, nếu tất cả cùng giương cung thì trận mưa tên bắn ra thậm chí có thể che hết ánh nắng mặt trời, bộ lạc Nguyệt Thị nhỏ bé của các ngươi nếu không muốn bị diệt tộc, Nguyệt Thị Vương ngươi nếu không muốn đầu của mình bị Đại Thiền Vu chặt xuống làm bình rượu, thì hãy lệnh cho cả tộc đầu hàng Đại Hung Nô ta!

- Đáng ghét!

- Ở đâu ra cái lý lẽ đó!

- Thằng nhãi này quá kiêu ngạo!

- Đại vương, hãy giết tên này!

- Đúng vậy, người Nguyệt Thị chúng ta không phải là hạng thấy lớn thì sợ, hừ!

Trong chốc lát, mấy chục Vạn phu trưởng, Thiên phu trưởng đứng quanh Nguyệt Thị Vương bỗng hò la rầm rầm. Phàm là những tộc người du mục trên thảo nguyên, không lúc nào là không phải đấu tranh với môi trường tự nhiên nghiệt ngã nên ít nhiều đều có huyết tính trong người, trước một sứ giả Hung Nô không biết kiêng nể gì, ỷ thế hiếp người không coi ai ra gì như vậy thì thử hỏi có mấy người Nguyệt Thị có thể chịu được?

Nguyệt Thị Vương đưa tay ra rồi hét lớn: - Đem Bảo điêu cung của bổn vương ra đây!

Lập tức một dũng sĩ Nguyệt Thị đem Bảo điêu cung dâng lên, Nguyệt Thị Vương đón lấy cây cung rồi rút một mũi trọng tiễn làm bằng răng sói lắp vào dây cung, sứ giả Hung Nô thấy tình thế không ổn toan thúc ngựa quay đầu bỏ chạy. Nhưng sự việc nói thì chậm xảy ra thì nhanh, Nguyệt Thị Vương sớm đã kéo căng dây cung, chỉ đợi phóng tiễn. Sau một tiếng "Pưng" vang lên, tên sứ giả Hung Nô chưa chạy được vài bước liền ngã khỏi mình ngựa.

Đám kỵ binh Nguyệt Thị ở mấy hàng trước thấy vậy liền reo hò ầm vang như sóng biển vỗ vào vách núi.

Trước trận địa quân Hung Nô.

Nhìn thấy Nguyệt Thị Vương bắn chết sứ giả Hung Nô, Mạo Đốn không những không tức giận, khóe miệng ngược lại hé lộ điệu cười ngụy dị, rồi lại giơ tay phải lên hướng về phía trước nhẹ nhàng áp xuống, thản nhiên nói: - Các bộ lạc Hưu Chư, Hồn Tà, lên hết cho ta.

Hưu Chư Vương, Hồn Tà Vương đang ở trên lưng ngựa xoay nhẹ người, đưa tay bạ trước ngực hương Mạo Đốn phụng mệnh, rồi phăng phăng rút ra thanh trường kiếm hai lưỡi giơ lên cao quá đầu, hung hăng dẫn đầu, hơn ba vạn kỵ binh Hưu Chư ở cánh tả cùng hơn hai vạn kỵ binh Hồn Tà ở cánh hữu tức tốc rút ra những thanh đoản kiếm đồng thau hoặc là giơ cao mã trạc xiên, gào thét xông về phía trận địa kỵ binh của quân Nguyệt Thị.

Tả Cốc Lãi Vương Cao A Đóa không hiểu ra, hỏi Mạo Đốn nói: - Đại Thiền Vu, bọn người Hưu Chư và Hồn Tà là những kẻ nhu nhược, người Xanh Lê (người trời) chúng ta chỉ cần năm nghìn dũng sĩ cũng đủ để đánh bại năm vạn kỵ binh của bọn chúng, tại sao lại phái bọn chúng đánh tiên phong? Nếu chẳng may thất bại thì thật là mất mặt người Xanh Lê chúng ta quá, đâu còn thể diện của Đại Hung Nô chúng ta nữa chứ.

- Cao A Đóa, ngươi thì biết cái gì? Mạo Đốn buồn hừ một tiếng, nghiêng đầu liếc nhìn người công thúc bên cạnh nói.

Trước ánh nhìn sắc bén của Mạo Đốn, công thúc chỉ còn biết cười nhạt cầu tài. Để cho hai bộ lạc vừa mới đầu hàng là Hưu Chư và Hông Tà đánh trận đầu chính là kiến nghị mà công thúc đề xuất với Mạo Đốn, Công Thúc cho rằng, chỉ có bộ lạc Xanh Lê của Mạo Đốn mới là bộ lạc trung tâm của Hung Nô, chỉ khi bộ lạc Xanh Lê đủ mạnh thì Hung Nô mới có thể cường thịnh.

Cho nên nói, để cho bộ lạc Hưu Chư và Hồn Tà đánh trận đầu rõ ràng là rất cần thiết, như vậy trước có thể tiêu hao nhuệ khí của quân Nguyệt Thị để tiện cho dũng sĩ của bộ lạc Xanh Lê dễ dàng tung đòn chí mạng đối với kỵ binh của quân Nguyệt Thị, sau thì có thể nhân cơ hội này mày làm suy giảm thực lực của bộ lạc Hưu Chư và Hồn Tà, đó gọi là nhất cử lưỡng tiện.

Trước trận địa Nguyệt Thị.

Nhìn thấy hàng loạt kỵ binh Hung Nô phóng ra từ hai cánh tả hữu, Nguyệt Thị Vương không chút do dự liền rút ra trường kiếm xông thẳng tới trước dẫn đường, hơn sáu vạn kỵ binh Nguyệt Thị ở phía sau nghiêm trận sẵn sàng đánh địch cũng đã lên ngựa, hò la nghênh đón đám kỵ binh Hung Nô đang hùng dũng tiến đến. Trong tiếng vó ngựa như sóng triều vỗ bến, những kỵ binh Nguyệt Thị nhanh chóng đã hợp thành một cơn bão kỵ binh hùng mạnh tiến lên.

Rất nhanh, hai nhánh kỵ binh đã lọt vào tầm bắn của cung tên kỵ binh.

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, những kỵ binh xung phong liều chết ở phía trước của quân Nguyệt Thị và quân Hung Nô dường như giương cung cùng lúc, ngay sau đó, vô số mũi tên từ trận địa của Nguyệt Thị và Hung Nô vút lên không trung bay về phía trận địa của đối phương, hai lớp mũi tên đan vào nhau trên không trung tạo thành một màn mưa tên dày đặc phủ kín bầu trời, sau đó hướng phía mục tiêu của mỗi bên rồi giáng xuống tàn ác.

Tức thì một lớp người ngựa ở tiền trận của hai bên trúng tên ngã xuống, tiếng xương gãy vỡ nghe răng rắc, tiếng quân sĩ kêu la thảm thiết cùng với tiếng ngựa hí hoảng loạn cơ hồ làm nổ tung bầu trời. Cảnh tượng trước mặt, không chỉ kỵ binh Nguyệt Thị mà cả kỵ binh Hung Nô đều đang giãy giụa ngã xuống vũng máu trong màn mưa tên bạo liệt do hai bên tạo ra...

*****

Trong lúc người Nguyệt Thị đang kịch chiến với người Hung Nô, ở cách dó mấy mươi dặm hai vạn kỵ binh Đại Hán đang vội vàng tây tiến.

Chu Quan Phu tự mình dẫn mấy chục thám báo kỵ binh quân Hán, đóng giả dân du mục Nguyệt Thị đi trước đại quân phụ trách quét sạch lực lượng cơ sở ngầm của người Hung Nô và người Nguyệt Thị. Vì để bảo đảm chắc chắn hành tung của đại quân không bị bại lộ, ngay cả là người Nguyệt Thị cũng tuyệt không buông tha.

Trên thảo nguyên trống trải, mười mấy kỵ binh Hung Nô đang lượn lờ không có mục đích.

Đây là một nhóm thám báo của người Hung Nô, là bá chủ của thảo nguyên, người Hung Nô cực kỳ sùng bái tập tính của loài sói, khi những con sói thảo nguyên tập trung vào việc ăn tập thể cũng không quên cảnh giác, thông thường đều cử ra vài con sói làm nhiệm vụ cảnh giới, người Hung Nô theo đó cũng đã học được tập tính của loài sói thảo nguyên, bất luận trong mọi thời điểm đều không quên cử cắt cử những thám báo.

Bỗng nhiên, từ phía trước trên thảo nguyên vọng lại tiếng vó ngựa lúc ẩn lúc hiện.

Mười mấy kỵ binh Hung Nô thoáng chốc đều dỏng tai lên nghe, tiếp tục ngẩng đầu nhìn thì chỉ thấy hai kỵ binh Nguyệt Thị kỵ đang hướng phóng ngựa vội vã về phía tây, gần như cùng lúc người Hung Nô phát hiện người Nguyệt Thị, người Nguyệt Thị người cũng đã phát hiện người Hung Nô, lập tức lặc quay đầu ngựa chạy về theo đường tới, mười mấy kỵ binh Hung Nô kỵ binh nhất thời hò rô, phóng ngựa đuổi theo.

Đối với người Hung Nô mà nói, người Nguyệt Thị chính là con mồi, là chiến công của bọn họ.

Truy đuổi chừng được một lát, mười mấy kỵ binh Hung Nô đã nhanh chóng đuổi kịp người Nguyệt Thị.

- Bắn tên! Tên cầm đầu đám kỵ binh Hung Nô hét lớn một tiếng, mười mấy kỵ binh Hung Nô đang ở trên lưng ngựa nhất loạt giương cung bắn tên, tức thì hai kỵ binh người Nguyệt Thị đang chạy ở phía trước theo tiếng mà ngã ngựa.

Mười mấy tên kỵ binh Hung Nô cười lớn, từ từ ghìm ngựa chạy chậm lại, đang chuẩn bị tiến lên xem xem hai gã người Nguyệt Thị sinh tử thế nào thì bất chợt từ trong các bụi cỏ ở bốn phía xung quanh mấy chục con chiến mã như ma quỷ hiện ra, ngồi trên lưng ngựa không phải là những người Nguyệt Thị thân mặc áo da cừu. Mà là những kỵ binh Đại Hán mình khoác chiến bào đỏ tươi.

- Không xong rồi, bị trúng mai phục rồi!

- Chết tiệt, chia ra phá vòng vây!

- Nhanh chóng hồi báo với Thiền Vu, bên ngoài phía đông hai mươi dặm phát hiện kỵ binh quân Hán!

Tên cầm đầu đám kỵ binh Hung Nô ra lệnh một tiếng, mười mấy kỵ binh Hung Nô liền vội vàng cho ngựa quay đầu, cố gắng chia ra tán chạy trốn. Đáng tiếc mọi nỗ lực cũng đã muộn, chỉ thấy tên tiểu tướng cầm đầu quân Hán vừa hạ lệnh một tiếng, mấy chục kỵ binh quân Hán nhất loạt giương cung, mười mấy tên kỵ binh Hung Nô đang chạy nháo nhác liền lần lượt ngã xuống khỏi lưng ngựa, chỉ có tên cầm đầu đám kỵ binh người Hung Nô xoay người kịp tránh thoát mũi tên bắn về phía hắn rồi thục mạng mà phóng ngựa thoát ra khỏi vòng vây.

Quân Hán tiểu tướng từ từ giang cánh tay lên, cây bảo điêu cung trong tay liền bị kéo căng hết cỡ tạo thành một vòng tròn, liền đó mũi tên răng sói được lắp lên trên dây cung cũng đã như tia chớp bắn đi ra ngoài, tên kỵ binh Hung Nô chạy thoát cách đó mấy chục bước liền rớt khỏi lưng ngựa. Mũi tên được tiểu tướng của quân Hán bắn ra đã xuyên thẳng từ sau ót của hắn ra phía trước trán.

Mấy chục kỵ binh quân Hán thừa cơ hợp vây, khóa chặt mười mấy kỵ binh Hung Nô lúc này đang bị thương.

Tên tiểu tướng cầm đầu quân Hán không ai khác chính là Chu Quan Phu, Chu Quan Phu quay đầu lại vẫy tay một cái, lập tức có hai kỵ binh quân Hán tinh thông tiếng Hung Nô cùng bước lên, Chu Quan Phu quát: - Đi, tìm cách cho mấy tên Hung Nô kia mở miệng ra. Hỏi xem đại quân Hung Nô của Mạo Đốn bây giờ đã đi đến đâu rồi, và đến bao nhiêu người?

- Rõ! Hai tên kỵ binh quân Hán đáp lệnh cái rập, lĩnh mệnh bước đi.

Nửa khắc đồng hồ sau, đại quân Lữ Đài đã đuổi tới, lúc này Chu Quan Phu cũng đã biết được tất cả những gì hắn muốn biết.

Tuyệt đại bộ phận người Hung Nô bị bắt sống đều rất cứng đầu. Thà chết chứ không chịu khai báo, nhưng cũng không phải là tất cả, trong số những người Hung Nô cũng vẫn có kẻ tham sống sợ chết, hai thám báo quân Hán rất nhanh đã tìm ra được một người như thế. Sau đó đem dóc thịt sống vài người Hung Nô trước mặt gã, tức thì nhanh chóng ý chí của người đó liền bị lung lạc, rồi đem khai báo hết thảy mọi chuyện.

Nghe nói Mạo Đốn dẫn theo ước chừng sáu vạn kỵ binh tiến đến Hà Tây. Hơn nữa trên đường còn điều động thêm ba vạn kỵ binh của bộ lạc Hưu chư và hai vạn kỵ binh của bộ lạc Hồn Tà, cặp lông mày lưỡi mác của Lữ Đài không khỏi chau lại, đại quân Hung Nô của Mạo Đốn có chừng mười một vạn kỵ binh, nhiều gấp hơn năm lần kỵ binh qân Hán, dù có tính cả người Nguyệt Thị thì bên ta cũng vẫn ở tình thế bất lợi.

Nếu như là Lưu Bang lĩnh quân, hoặc là đổi cho các lão tướng như Chu Bột hay Lữ Trạch thì quá nửa khả năng là họ đã rút lui rồi.

Nhưng đây là Lữ Đài, gã chỉ hơi chau mày một chút rồi rút kiếm quát: - Mười một vạn kỵ binh Hung Nô thì đã sao? Trăm vạn thì đã sao? Trong mắt bổn tướng quân, người Hung Nô cũng chỉ là một đám gà đất chó sứ! - Nói đến đó Lữ Đài lại giơ thanh bảo kiếm về phía trước, tiếp tục lớn tiếng quát to - Lệnh cho toàn quân, đẩy nhanh tốc độ. Tiến về thảo nguyên Cố Tạng!

- Rõ! Tên lính liên lạc phía sau Lữ Đài đáp lệnh rồi nhanh chóng thúc ngựa đi truyền lệnh.

Chu Quan Phu, Lưu Tị cũng lần lượt quay đầu ngựa, hò hét thúc ngựa về phía trước, nhất là trong ánh mắt Chu Quan Phu tựa hồ như trong sâu thẳm còn có hai luồng liệt hỏa đang thiêu đốt bên trong. Lời nói vừa rồi của Lữ Đài đã hoàn toàn kích phát chiến ý từ sâu thẳm trong lòng Chu Quan Phu, lúc này đây, Chu Quan Phu chỉ muốn vung kích đánh giết vào trong đám quân Hung Nô, đánh cho trời đất mịt mù, thây phơi đầy đồng.

Trên thảo nguyên Cô Tạng, cuộc chiến đang hồi kịch liệt.

Trận kịch chiến giữa người Nguyệt Thị với bộ lạc Hưu chư và Hồn Tà đã kéo dài hơn nửa canh giờ, bất kể là người Nguyệt Thị, hay là người Hưu Chư người hoặc là người Hồn Tà, lúc này cũng đã sức cùng lực kiệt, lượng mũi tên hai bên mang theo đến tham chiến cũng đã vơi đi tương đối, nhưng xét về tổng thể, thì người Nguyệt Thị rõ ràng đã chiếm được thế thượng phong.

Điều này cũng rất dễ hiểu, người Nguyệt Thị chiến đấu vì sự sinh tử tồn vong của bộ lạc do vậy không tiếc sinh mạng mà chiến đấu, còn người Hưu Chư và người Hồn Tà là vì bị ép buộc mà tham chiến, chiến đấu với tâm lý nửa muốn nửa không. Bên này suy thì bên kia thịnh, chiến cục rõ ràng đã nghiêng về người Nguyệt Thị, nhưng người Nguyệt Thị muốn đánh bại triệt để người Hưu Chư và Hồn Tà thì cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Đặc biệt điều khiến cho người Nguyệt Thị không khỏi lo lắng chính là đại quân của Mạo Đốn vẫn đang án binh bất động!

Trước trận địa quân Hung Nô.

Công Thúc Thuyết cười đầy vẻ bí hiểm, thúc ngựa tiến lên nói với Mạo Đốn: - Đại Thiền Vu, giờ khắc quyết định đã sắp đến rồi.

- Uhm. - Mạo Đốn gật đầu lia lịa, lập tức rút ra bảo kiếm giơ lên cao qua đầu quát to, - Các dũng sĩ Đại Hung Nô, thời khắc để các ngươi triển hiện dũng võ đã tới, toàn quân xuất kích, theo Thiền Vu ta tiêu diệt Nguyệt Thị, lấy đầu Nguyệt Thị Vương cho Thiền Vu ta làm hũ rượu, ha ha ha ha ha...

Trong lúc nói chuyện, Mạo Đốn đã thúc ngựa từ từ tiến về phía trước.

Liền đó, đám kỵ binh Hung Nô phía sau Mạo Đốn liền hò la ầm ĩ.

Ngay sau đó, từng lớp lớp kỵ binh Hung Nô liền hăm hở thúc ngựa đi theo Mạo Đốn từ từ tiến về phía trước.

Từ trên cao nhìn xuống, cảnh tượng giống như những đợt sóng biển từ từ tiến về phía trước, cùng với tốc độ chiến mã được gia tăng, những lớp sóng biển cũng dần biến thành cơn sóng thần cường liệt. Trong khung cảnh mặt đất run rẩy, bầu trời lẩy bẩy, hơn sáu vạn kỵ binh Hung Nô thế như dời non lấp biển cuồn cuộn tiến về chiến trường đầy hỗn loạn phía trước.

Mạo Đốn đầu tàu gương mẫu, thúc ngựa chạy trước trận hình kỵ binh.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vô số dũng sĩ Hung Nô đang quơ đoản kiếm, mâu xương thú và trạc xiên, thề chết đi theo. Trong bức tranh kia, chỉ thấy hàng hàng lớp lớp đầu ngựa đang lố nhố đi theo, những chiếc bờm ngựa đang dập dờn theo nhịp phi của ngựa, và còn có cả tiếng vó ngựa ầm ầm truyền tới tưởng chừng như muốn làm rung chuyển cả dãy núi Kỳ Liên Sơn, sắc trời cũng như ảm đạm hơn, nhường chỗ cho đao quang kiếm ảnh rợp trời. Đại Hung Nô có được đội quân hùng mạnh như vậy, hỏi ai có thể địch được?!

- Ngao ô! Mạo Đốn ngửa mặt lên trời thét dài, tức thì có mấy kỵ binh Hung Nô tách khỏi đám đông phía sau đi ra.

Mạo Đốn lại đồng thời giơ hai tay lên, hướng về hai bên nhẹ nhàng chỉ, tức thì đám kỵ binh theo sau nhanh chóng chuyển hướng tiến, thúc ngựa men theo vòng ngoài chiến trường phía trước tà tà áp tới. Trong tiếng vó ngựa chuyển động, sáu vạn kỵ binh Hung Nô nhanh chóng triển khai trận thế hình dẻ quạt vây lấy chiến trường đang hỗn loạn phía trước, khiến người Nguyệt Thị, người Hưu Chư và cả người Hồn Tà đều bị khóa cứng ở giữa.

- Ngao Cáp! Mạo Đốn giơ cao tay phải lên nắm chặt thành quyền rồi đột nhiên giáng xuống, mấy vạn kỵ binh Hung Nô tức thì thi nhau giương cung bắn tên, hàng vạn mũi tên vút lên bầu trời rồi đan vào nhau thành một màn mưa tên tử vong bát ngát khôn cùng, sau đó hướng về phía những cái đầu người Nguyệt Thị, Hưu Chư, Hồn Tà đang chém giết điên cuồng ở phía trong.

Bị vây chặt ở giữa trận địa, người Nguyệt Thị, Hưu Chư và Hồn Tà lần lượt ngã xuống từng lớp, từng lớp.

"A, a... a!..." Một tên kỵ binh Nguyệt Thị mới vừa dùng mã trạc xiên xiên ngã một kỵ binh Hưu Chư xuống ngựa, đang chuẩn bị bồi thêm một xiên vào cổ họng đối phương thì một mũi tên chợt từ không trung bay tới, chớp mắt đã bắn thủng đầu hắn, kỵ binh Nguyệt Thị đau đớn kêu la thảm thiết được vài tiếng rồi ngã khỏi mình ngựa, khí tuyệt thân vong.

Tên kỵ binh Hưu Chư bị ngã trước đó được phen hả hê cười lớn, toan giơ đoản kiếm chuẩn bị cắt lấy đầu của tên kỵ binh Nguyệt Thị kia thì lại cũng bị một mũi tên từ không trung bay tới cắm phập sau gáy, mũi tên sắc bén theo đà quán tính xuyên thẳng ra yết hầu khiến tên kỵ binh Hưu Chư không kịp kêu la lập tức cũng khí tuyệt thân vong.

Cách đó không xa, hai tên kỵ binh Hồn Tà bỗng giật mình, ngẩng đầu nhìn lên thì chỉ thấy lớp lớp mưa tên đang từ không trung lao xuống, hai tên chỉ biết kêu lên hoảng hốt rồi vội trốn nấp dưới bụng ngựa, nhưng chớp mắt hai con ngựa mà chúng núp cũng đã bị màn mưa tên dày đặc bắn thành con nhím, chiến mã vừa đau vừa hoảng sợ, lại không bị khống chế nên tung vó bỏ chạy...

Hai tên kỵ binh Hồn Tà bị bấy giờ bắt đầu quay ra chửi mắng người Hung Nô.

Cách đó mấy chục bước, Hưu Chư Vương ra sức quơ trường kiếm trong tay, liều mạng đón đỡ từng lớp mưa tên từ không trung lao xuống, thình thoảng có mũi tên lọt qua bắn trúng người Hưu Chư Vương nhưng cũng bị áo giáp trên người chấn cản rơi xuống, nhưng những kỵ binh Hưu Chư vây quanh Hưu Chư Vương thì không có áo giáp hộ thân, nhất thời liền từng lớp ngã xuống trong vũng máu.

- Mẹ kiếp! - Trong lúc mưa tên ngừng lại đôi chút, Hưu Chư Vương phẫn nộ nắm chặt nắm tay, giận dữ quát, - Bọn người Hung Nô chết tiệt này, đúng là còn ác hơn cả lang sói trên thảo nguyên, ít ra thì những con sói trên thảo nguyên cũng không cắn bằng hữu của mình, đằng này bọn người Hung Nô ngay cả minh quân của mình cũng không buông tha, lũ chó chết!

Phía xa xa, Nguyệt Thị Vương sắc mặt cũng đã trắng bệch.

Đại quân Hung Nô gia nhập chiến đoàn sau nhưng chẳng hề phân biệt trắng đen xanh đỏ đã làm ra một trận mưa tên, đích thị là muốn tuyệt diệt người Nguyệt Thị, sau khi cơn mưa tên của người Hung Nô đi qua, binh lực của người Nguyệt Thị ít nhất cũng đã bị tiêu hao mất quá nửa, số còn lại đa phần cũng chỉ là những thương binh, tàn binh đã không còn sức lực để tiếp tục chiến đấu. Sau trận chiến này ưu thế của người Nguyệt Thị đã không còn!

*****

Trong thâm tâm Nguyệt Thị Vương tự nghĩ nhất định sẽ phải chết, bỗng nhiên phía đông vang lên tiếng kèn lúc trầm lúc bổng.

- Ủa, đấy không phải là tiếng kèn sao?

Nguyệt Thị Vương nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy phía đông tận chân trời xa xôi không biết từ khi nào toát ra màu đỏ nhàn nhạt, hơn nữa theo thời gian, màu đỏ càng nhìn rõ hơn, hai cánh quân cấp tốc kéo tới, đó là... kỵ binh sao?!

Dường như cùng lúc đó, Mạo Đốn cũng phát hiện ra điều khác thường.

Màu đỏ? Chẳng lẽ là kỵ binh người Hán sao?!

Mạo Đốn chau mày lại, kỵ binh người Hán lúc này đột nhiên xuất hiện trên Cô Tàng Nguyên, nhất định là đến trợ giúp người Thị Nhân. Lập tức Mạo Đốn kêu lên một tiếng, quay đầu lại quát:

- Tả hữu hiền vường, mang hai vạn kỵ binh giao cho Thiền Vu ngăn chặn bọn chúng, còn lại các bộ, đi theo Thiền Vu đánh diệt Nguyệt Thị!

Phía sau Mạo Đốn, các quý tộc Hung Nô tuân lệnh hô lớn, lập tức chia ra hai vạn kỵ binh quay đầu ngựa hướng về phía đông cuốn sạch tất cả mà tiến tới kỵ binh người Hán, còn lại bốn vạn kỵ binh không hơn không kém đều giơ cốt mâu, đoản kiếm cùng với mã xoa đi theo Mạo Đốn xông vào chiến trường hỗn loạn.

- Ha ha!

Chu Quan Phu hét lớn một tiếng, đồng thời dùng hai chân đạp mạnh vào bụng ngựa, khiến con tuấn mã đau đớn lập tức ngẩng lên trời hí lớn, bắt đầu tăng tốc.

Phía bắc gió thổi vù vù, lúc này chính là lúc thủy triều rút xuống.

Bỗng nhiên, một đội kỵ binh Hung Nô ồ ạt hướng tới phía đông.

- Người Hung Nô sao? Ha hả, người Hung Nô!

Chu Quan Phu khóe miệng hiện lên một tia sát khí, liền gỡ đôi thiết kích trên lưng xuống, hừng hực khí thế tiến tới giáp công. Sau đó bỗng nhiên giơ lên không trung, hình ảnh này, trông giống như con cua lớn có một đôi càng sắt, treo lơ lửng trong không trung.

- Đại Hán uy vũ!

Chu Quan Phu cao giọng hô lớn.

- Đại Hán uy vũ! Đại Hán uy vũ! Đại Hán uy vũ!

Mấy trăm kỵ binh phía sau Chu Quan Phu lập tức hô lớn, rồi đến rất nhiều kỵ binh theo sau, cho tới cùng, hai vạn kỵ binh quân Hán đều bắt đầu điên loạn rống to, lớn tiếng hô lớn vang vọng trời cao. Dường như trong đáy lòng sĩ tướng quân Hán đều hừng hực chiến ý, Đại Hán uy vũ, quân Hán tất thắng!

Bỗng nhiên ở giữa, hai bên đều bắn cung lẫn nhau.

Kỵ binh quân Hán sử dụng cung sừng rõ ràng tầm bắn xa hơn một bậc, tuy nhiên bây giờ lại ngược gió. Còn người Hung Nô thuận gió, tốc độ gió làm giảm uy thế cung sừng của quân Hán. Hai bên cùng bắn tên, chỉ trong chốc lát, mưa tên dày đặc bay vào khoảng không, hướng về đối phương gào thét mà đến.

Sau một thời gian ngắn lơ lửng trên không trung, mưa tên nhiều như châu chấu cuối cùng cũng rơi xuống.

Chỉ trong chốc lát, quân Hung Nô và quân Hán trong trận một mảnh người ngã ngựa đổ, tuy nhiên trúng tên té ngựa kỵ binh Hung Nô vượt trội hơn so với quân Hán, không chỉ bởi vì kỵ binh Quân Hán đều mặc giáp trụ thiết, mũ giáp cùng với lân giáp che ngực, càng bởi vì quân Hán sử dùng tiễn sắt lực sát thương rõ ràng vượt xa tiễn đồng thau của người Hung Nô.

Dường như bắn ra được một mũi tên, kỵ binh quân Hán cùng người Hung Nô đều ném cung tiễn, rút binh khí ra.

Kỵ binh thực sự tốc độ quá nhanh, cưỡi ngựa bắn cung vốn chỉ có trăm bước, kỵ binh hai bên đều đã xông tới. Khoảng cách trăm bước cũng chỉ trong nháy mắt, nếu không vứt cung nỏ đi rút binh khí kịp thời, đợi đến khi quân địch tiến tới trước mặt, cũng chỉ có thể lấy cung tiễn đối chiến với đao kiếm của đối phương. Vây cơ bản là lắm chắc cái chết không thể nghi ngờ.

- Giết!

Chu Quan Phu hét lớn một tiếng, hai tay cầm hai thiết kích giận dữ bổ xuống vạn quân. Lúc này,

Dường như cùng lúc này, Chu Quan Phu trên cưỡi con tuấn mã cũng đánh bay một kỵ binh Hung Nô khác.

Sau khi liên tục chém chết sáu kỵ binh Hung Nô. Chu Quan Phu vọt lên phía trước một cách mạnh mẽ, rốt cục cũng bị chặn lại, tại trận địa dày đặc kỵ binh Hung Nô. Chiến mã bắt đầu chạy chậm lại, cũng như vậy, chiến mã người Hung Nô cũng chậm lại, kỵ binh hai bên quyết đấu, rất nhanh sau đội kỵ binh tiếp đến là bộ binh chém giết lẫn nhau, kỵ binh hai bên đã hoàn toàn quấy lại cùng nhau.

Bởi vì Chu Quan Phu mã tốc quá nhanh, cuối cùng đã lọt vào vòng vây của người Hung Nô.

Tuy nhiên, Chu Quan Phu không chút sợ hãi, rang rộng hai đại thiết kích, trên dưới bay lên, chỉ trong giây lát, mấy chụ người Hung Nô cưỡi ngựa vây quanh hắn liền bị Chu Quan Phu chém giết hầu như không còn ai, máu tươi từ người Hung Nô lập tức bắn tung tóe khắp nơi, khiến Chu Quan Phu cả người lẫn ngựa đều nhuộm màu máu, giống như đang ở trên chín tầng mây!

- Gừ!

Một gã Thiên Phu Trưởng người Hung Nô gào thét, thúc ngựa hướng tới Chu Quan Phu.

Luồng điện quang thạch hỏa phóng ra, một chiếc xiên sắt sắc bén thẳng tới cổ họng Chu Quan Phu, Chu Quan Phu nở nụ cười khinh bỉ, giơ thiết kích bên trái nhẹ nhàng chống đỡ, chiếc xiên của kỵ binh Thiên Phu Trưởng của Hung Nô liền lệch về một bên, thiết kích bên tay phải thuận thế, liền đâm mạnh vào bụng Thiên Phu Trưởng Hung Nô.

- Ạch...

Thiên Phu Trưởng Hung Nô liền kêu lên một tiếng thảm thiết.

Chu Quan Phu cánh tay phải nhẹ nhàng càng lực, tung ra ba trăm cân trọng lực khiến Thiên Phu Trưởng của Hung Nô văng ra không trung, lưỡi thiết kích thuận thế đâm vào bụng Thiên Phu Trưởng của Hung Nô, máu cùng với nội tạ liền tràn ra khoang bụng phun ra. Thiên Phu Trưởng người Hung Nô còn chưa khí tuyệt, vẫn kêu ‘ ai ai’ thảm thiết.

Vù! Dường như nghe thấy tiếng gió từ phía sau truyền đến, bỗng nhiên, Chu Quan Phu theo bản năng nghiêng người sang một bên, nhất mũi tên Lang Nha dường như xẹt qua mặt hắn, tiễn thau đồng sắc bén thoáng chốc để lại một vệt xước nhỏ trên giáp mặt của hắn. Chu Quan Phu dũng mãnh quay đầu lại, chỉ thấy cách khoảng hai mươi bước, một gã Hung Nô to lớn đã lại dương cung lên.

- Đi tìm cái chết đi!

Chu Quan Phu không cần suy nghĩ, tay phải cầm thiết kích hung tợn văng tới.

Dường như cùng lúc đó, cách đó khoảng hai mươi bước xa người Hung Nô cũng buông lỏng dây cung, xạ thủ Hung Nô bắn ra Lang Nha tiễn cùng lúc Chu Quan Phu giơ thiết kích lên, chỉ nghe ‘ keng’ một tiếng rất nhỏ. Lập tức Lang Nha tiễn của xạ thụ Hung Nô liền bị đẩy lùi lại, Chu Quan Phu đột nhiên ném thiết kích ngược trở lại, nhanh như tia chớp bắn về phía xạ thủ Hung Nô.

- Không ổn rồi!

Xạ thủ Hung Nô giật mình, cố gắng né tránh thì đã muộn.

Rất nhanh, lập tức thiết kích của Chu Quan Phu ném ra đã đâm thủng bụng xạ thủ Hung Nô, đại thiết kích thế lực còn dư, không ngờ mang theo xác của xạ thủ Hung Nô bay xa mấy chục bước mới rơi xuống đất. Về phần người Hung Nô bị thiết kích đâm chúng, đã sớm tuyệt khí bỏ mình trên không trung.

Sau trận Quân Hán, Lã Đài cùng mấy trăm thân kỵ binh đang vây quanh xem cuộc chiến.

Nơi Lã Đài đứng là một chỗ tiểu thổ trên sườn núi, đứng trên sườn núi, từ trên cao nhìn xuống, dù cho phía trước cách xa vài trăm dặm, chiến trường người Nguyệt Thị cùng người Hung Nô chém giết hoặc nơi chiến trường kỵ binh quân Hán cùng người Hung Nô chém giết, đều trong tầm mắt, đột nhiên, Lã Đài khóe miệng nở nụ cười đắc ý..

Phía trước cục diện người Nguyệt Thi thực sự không hề khả quan, tuy nhiên giữ vững nửa canh giờ cũng không thành vấn đề.

Ngược lại kỵ binh quân Hán cùng kỵ binh Hung Nô đang chiến đấu rất quyết liệt, nhưng rất nhanh cũng đã phân thắng bại. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tiếp sau đó không qua nửa canh giờ, theo tình hình bấy giờ đội kỵ binh Hung Nô ắt sẽ tan tác.

Nói cho cùng, kỵ binh Hung Nô không giỏi quyết chiến trực tiếp.

Điểm này, khi phục kích người Hung Nô ở Bạch Vu Sơn khẩu lần trước, Lã Đài cũng đã phát hiện, ưu thế của người Hung Nô đó là kỵ binh của bọn chúng chạy nhanh như gió, khiến bộ binh quân Hán không thể đuổi theo, chỉ khi nào thế cục hai bên cuốn vào cuộc hỗn chiến, người Hung Nô quả thực không phải đối thủ của quân Hán. Binh khí và áo giáp quân Hán cũng phải để trang trí!

Trên thực tế, nếu là quyết đấu trực diện, một nghìn quân Hán có thể cản trở được mười nghìn quân Hung Nô!

Nếu có năm nghìn quân Hán, ngay khi đối mặt một trăm nghìn quân Hung Nô cũng có thể cầm cự, điều này không phải truyện nghìn lẻ một đêm. Trong lịch sử trong trận Bạch Đăng, Mạo Đốn có bốn vạn kỵ binh, lại ngơ ngẩn không làm được gì dưới một tòa chỉ có mấy trăm quân Hán đóng ở thổ sơn, còn có tướng Hán Lý Lăng cùng năm nghìn sỹ tốt đối mặt với một trăm nghìn kỵ binh Hung Nô, nhưng vẫn có thể đánh lại thoát đi.

Trong lịch sử, kỵ binh Hung Nô vốn có thể khiến đế quốc Đại Hán run sợ gần trăm năm nay, ngoại trừ uy hiếp Mạo Đốn Thiền Vu bằng chiến lược, nguyên nhân chủ yếu chính là đế quốc Đại Hán không có kỵ binh, cho nên đối với Hung Nô có thể cố thủ khi lâm vào hoàn cảnh bất lợi, khắp nơi đều bị động, khắp nơi đều bị đánh, bị đánh nhiều lắm, đế quốc Đại Hán liền lâm vào sợ hãi.

Tới thời Vũ Đế, một khi đế quốc Đại Hán thành lập đội kỵ binh, lập tức người Hung Nô không có gì đáng lo ngại.

Kỵ binh Hung lợi hại bởi có thể chạy đi chạy lại nhanh như gió, khiến người Trung Nguyên khó lòng phòng bị, nhưng thật muốn đánh trận đánh ác liệt, người Hung Nô vốn không phải đối thủ của người Trung Nguyên. Lần này đại chiến Cô Tàng, Mạo Đốn vì chinh phục bộ lạc Nguyệt Thị, không ngại để kỵ binh Hung Nô cùng quân Hán trực tiếp quyết chiến, cũng là phạm phải sai lầm lớn rồi...

Trong loạn quân, Mạo Đốn đang cùng với mấy trăm dũng sĩ bên cạnh tung hoành ngang dọc.

Người Nguyệt thị đã thất thế, nhưng người Hung Nô cũng không thể nhanh chóng đánh bại họ hoàn toàn. Mạo Đốn có phần sốt ruột. Nhất là người Hưu Chư cùng người Hồn Tà, bấy giờ hai bộ lạc này đang đứng ngoài vây xem người Hung Nô cùng người Nguyệt Thị đánh nhau.

Mạo Đốn trong lòng có phần tức giận, quay đầu lại quát:

- Ngươi tới, nói với Hưu Chư vương, Hồn Tà vương, bọn chúng nếu có thể trợ giúp Đại Hung Nô đánh bại người Nguyệt Thị, bản Thiền Vu còn có thể bồi thường cho bọn chúng mọi tổn thất, còn nếu bọn chúng đứng ngoài không chụi xuất lực, đến lúc đó đừng trách bản Thiền Vu trở mặt, hừ!

Phía sau hơn mười người Hung Nô cưỡi ngựa tuân lệnh hô lớn, lĩnh mệnh đi.

Mạo Đốn thở hổn hển, đưa ánh mắt nhìn ra chiến trường phía xa xa, nhưng trong lòng không khỏi rùng mình!

Thân ở bên trong loạn quân, tuy rằng Mạo Đốn nhìn không rõ lắm, nhưng đại khái vẫn nhìn thấy được tình hình, Tả Hữu Hiền Vương cầm hai vạn kỵ binh, không ngờ không thể chống đỡ nổi sao? Đại sợ có thể không ổn, một khi kỵ binh người Hán đánh tan hai vạn kỵ binh Tả Hữu Hiền Vương, một trận kia cũng chẳng khác gì kiếm cút ba năm thiêu một giờ.

*****

- Giết!

Chu Quan Phu hét lớn một tiếng, liền chém Bách Phu Trưởng Hung Nô thành hai đoạn.

Chu Quan Phu phóng ngựa tiến lên, tiếp tục tìm kiếm đối thủ, khi này phát hiện trước mặt đã không còn một người Hung Nô, không ngờ đã vô tình đột phá trận địa, mạnh mẽ quay đầu lại. Cách đó không xa, Lưu Tị máu chảy qua trọng giáp, cầm trong tay trường mâu cũng giết sâu vào trận địa địch, nhìn tương đối kỹ lưỡng, liền ngửa mặt lên trời cười ha hả.

- Ha, ha ha, chúng ta thắng rồi!

Chu Quan Phu dương kích hét lớn.

- Quân Hán thắng, Đại Hán uy vũ!

Lưu Tị giơ thương chỉ lên trời, cao giọng thét lớn.

- Quân Hán thắng, quân Hán thắng, quân Hán thắng!

Đi theo Chu Quan Phu, Lưu Tị phía sau phá trận mà mấy trăm kỵ binh quân Hán đứng lên hoan hô như sống thần, còn đang trong trận khổ chiến kỵ binh quân Hán nghe tiếng rất phấn chấn, lập tức đám người cùng tiến đánh, hướng tới người Hung Nô hô hào tấn công như nước thủy triều lên.

Quân Hán sau trận, trên sườn núi.

Lã Đài nhẹ nhàng giơ tay phải lên, chỉ ngón trỏ về phía trước, thản nhiên nói:

- Hiệu lệnh toàn quân, tiếp tục tiền về phía trước, nhân lúc Mạo Đốn không kịp trở tay, tiến tới phía trước đánh tan hoàn toàn người Hung Nô.

Trong loạn quân, Công Thúc Thuyết phóng ngựa tới trước mặt Mạo Đốn, vội vã nói:

- Đại Thiền Vu, quân Hán dáng vẻ rất kiêu căng, mà quân ta thì đã mất tiên cơ, sự thể khó thành, không bằng tạm thời lui quân, từ từ tính kế sau?

- Ngươi nói cái gì?

Mạo Đốn giận dữ, nói:

- Lúc này lui binh sao?

Lúc này lui binh, khiến Mạo Đốn cam tâm được sao?

Người Nguyệt Thị sẽ hoàn toàn tan tác ngay trước mắt, một khắc, nhiều nhất là một khắc nữa, người Nguyệt Thị binh sĩ bại như núi đổ. Hắn Mạo Đốn có thể chặt bỏ đầu người Nguyệt Thị ngâm rượu. Lúc này lui binh, chằng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?

- Đại Thiền Vu!

Công Thúc Thuyết vội vàng la lớn:

- Kỵ binh Quân Hán như hổ lang, quân ta ở xa đuổi không kịp, một khi bị quân Hán đuổi kịp, muốn chạy thoát thân chỉ sợ cũng khó!

Ngừng lại một chút, Công Thúc Thuyết lại hạ giọng nói:

- Đại Thiền Vu, đừng quên lần này xuất chinh đều là dũng sĩ bộ lạc Xanh Lê, một khi mất nhuệ khí, thì Đại Hung Nô tương lai...

Mạo Đốn nghe vậy có vẻ sợ hãi, Công Thúc Thuyết nói đúng, lần này xuất chinh Mạo Đốn đều lệ thuộc trực tiếp vào kỵ binh bộ lạc Xanh Lê, một khi cùng quân Hán đánh ‘ lưỡng bại câu thương’, người Hán chưa chắc sẽ mất nhuệ khí, Mạo Đốn chỉ sợ khó đàn áp được các bộ lạc còn lại. Đại Hung Nô chỉ sợ sẽ sụp đổ trong nháy mắt.

Hít vào một hơi thật sau, Mạo Đốn rút cục hạ lệnh:

- Truyền Hiệu lệnh của bản Thiền Vu, Tả Đại Đô Úy dẫn hai ngàn quân cản lại phía sau, còn lại các bộ, lập tức rút lui, chúng ta trở về Cửu Nguyên!

Mạo Đốn ra lệnh một tiếng, đang giao đấu cùng người Nguyệt Thị, người Hung Nô đều quay đầu ngựa, hướng về phía bắc chạy như điên. Chỉ có hai nghìn quân Hung Nô từ đại đội phân ra, không chút do dự ào ạt hướng về phía kỵ binh quân Hán mà đánh, Mạo Đốn không hổ là người có dã tâm trên thảo nguyên kiêu hùng, ở thời khắc quan trọng nhất có thể từ bỏ tất cả.

Quân Hán sau trận, trên sườn núi.

Lã Đài thở dài, nói:

- Đáng tiếc, nếu là Mạo Đốn ham chiến thêm một chút nữa, người Hung Nô đã xong rồi!

Ngừng lại một chút, Lã Đài quát lớn:

- Truyền lệnh, toàn quân quay đầu chuyển hướng tấn công sang người Hưu Đồ, người Hồn Tà. Trước khi người Hung Nô xâm nhập vào thảo nguyên Hà Tây, bây giờ cần loại bỏ hai nanh vuốt này.

Hàm Dương, cung Trường Nhạc.

Lưu Bang đang mở tiệc chiêu đãi, Bạch Mặc, Tiêu Hà, Trương Lương, Trần Bình cũng đều ngồi tại đó.

Lưu Bang người không hề có bản lĩnh. Biết người khéo dùng bản lĩnh, cũng không ai có thể đụng, một khi hắn ủy nhiệm Bạch Mặc làm tả tướng thay hắn toàn quyền phụ trách công việc biến pháp, trước mắt sẽ không có bất kỳ trở ngại nào, chỉ có điều hiện tại chiến sự cùng người Hung Nô vẫn chưa kết thúc, dự định chọn Chu Quan Phu làm họ pháp tướng quân còn chưa tới đảm nhiệm, cho nên tạm thời chỉ có thể phát triển chầm chậm.

- Tử Nghiễn, hãy thử một chén.

Lưu Bang giơ chén rượu lên. Kính Bạch Mặc, nói:

- Rượu này gần đây vừa mới xuất hiện tại chợ ở Hàm Dương, theo như lời người nói, rượu xuất sứ ở Giang Đông bên trong có gì khác biệt gì không.

Rượu trắng sao?

Bạch Mặc nghe thấy rượu, phẩy ống tay áo, một hơi uống cạn sạch, tuy nhiên rất nhanh nhíu mày nói:

- Đại Vương, rượu trắng của quan lại ở Trung Nguyên vẫn có điều khác biệt. Thoạt nhìn. Xem ra, thương nhân Sở quốc không có đem rượu trắng chính gốc tới Quan Trung.

- Sao hả?

Lưu Bang nghe vậy cả giận nói:

- Đây chính là quả nhân dùng số tiền lớn để mua, không ngờ là rượu không ngon sao?

Trương Lương cười cười, khuyên giải Lưu Bang:

- Đai Vương, thương nhân Quan Đông mang rượu trắng phiến đến Quan Trung, đường xá xa xôi, xa xôi mệt nhóc, chứa nhiều gian khổ, thù lao có ít, bởi vậy rượu bên trong có pha thêm chút nước, theo lẽ tự nhiên, bằng không, những thương nhân này sẽ không được lợi, làm sao có thể buôn bán rượu trắng ở Quang Trung?

- Việc này quả nhân không cần biết.

Lưu Bang hừ một tiếng, lại quay đầu bảo Hạ Hầu Anh, ngươi dẫn ngươi đi tới quan rượu mới mở ở chợ phía đông, bắt tất cả những thương nhân Quan Đông lại! Người đời đều biết quả nhân thích uống rượu, nhưng những thương nhân Quan Đông dám bán rượu kém cho quả nhân, quả thực đáng buồn cười.

- Vâng!

Hạ Hầu Anh tuân lệnh hô lớn, xoay người nghênh ngang đi.

Ủa, Hà Tây đại thắng sao?

Phiêu Kỵ tướng quân đánh thắng trận sao?

Còn chưa dứt lời, Lưu Bang, Tiêu Hà, Trương Lương, Trần Bình, Bạch Mặc năm người đưa ánh mắt nhất tề nhìn xuống người Tùy Hà, Lưu Bang bỗng nhiên đứng dậy, vội vàng hỏi:

- Tùy Hà, Lã Đài đánh trận sao?

- Vâng!

Tùy Hà gật đầu thật mạnh, vừa hai tay run rẩy đưa thư thắng lợi từ Lã Đài, vừa run rẩy nói:

- Ba ngày trước, Phiêu Kỵ Tướng Quân ở Cô Tang một trận chiến đánh bại Hung Nô, trảm thủ hơn tám nghìn quân địch, Thiền Vu Hung Nô Mạo Đốn dẫn quân trốn chạy, Phiêu Kỵ Tướng Quân thừa cơ chiêu hàng hai bộ lạc Hưu Chư, Hồn Tà, như vậy đã có được người Hồ Kỵ chưa!

- Ngươi nói cái gì?

Lưu Bang hú lên quái dị, khó có thể tin nổi, nói:

- Tên tiểu tử Lã Đài không chỉ có đại bại người Hung Nô, mà còn bức hàng được mấy vạn quân Hồ Kỵ hai bộ lạc Hưu Chư, Hồn Tà sao?

Được Tùy Hà khẳng định lại, Lưu Bang mặt không khỏi có chút ửng hồng.

Tiêu Hà, Trương Lương, Trần Bình, Bạch Mặc bốn người nhất tề quỳ xuống, hướng tới Lưu Bang chúc mừn, Lưu Bang vui mừng khôn xiết, liền chỉ Tiêu Hà, nói:

- Tướng Quốc, lập tức triệu tập văn võ bá quan, quả nhân phải nêu ra ăn mừng cùng quần thần, ha ha, ha ha! Tên tiêu tử Lã Đài này, thật đúng là không phụ lòng kỳ vọng của quả nhân đối với hắn.

Tuy nhiên cười chưa được vài tiếng, Lưu Bang đang tươi cười bỗng nhiên có phần cứng ngắc.

Lã Đài đánh bại người Hung Nô, việc này thực sự làm người khác vui mừng, tên tiểu tử Lã Đài có thể đánh như vậy, lại càng khiến Lưu Bang trong lòng có phần cảm thấy bất an, cần biết Lã gia là ngoại thích, như thế là đại thế ngoại thích, không có lợi cho Lưu gia thống trị. Một khi Lưu Bang hắn chết đi, Thái Tử Lưu Doanh nhu nhược, quyền binh Đại Hán chẳng phải rơi vào tay Lã thị hay sao?

Khiến ánh mắt Lưu bỗng nhiên dừng lại trên người Bạch Mặc, đột nhiên trong lòng khẽ cười.

Lã thị thế lớn, gần như không ai có thể sánh bằng, Lưu Bang hắn khi còn sống không có chuyện gì, một khi hắn Lưu Bang hắn chết đi, lão Lưu gia thống trị có thể nguy cấp, xem ra ắt Lã thị trở thành đối thủ. Tiêu Hà, Trương Lươn tuổi đã cao, tuổi thọ, tinh lực không đủ để chống lại Lã thị, Trần Bình trẻ trung khỏe mạnh, kinh nghiệm lý lịch danh vộng đều có thể đủ chống lại Lã thị. Tuy nhiên, chỉ là thế đơn lực cô, nếu thêm một Bạch Mặc nữa, vậy không có gì khác biệt lắm.

Tại Bành Thành, trong cung Hoài Nam vương.

Vũ Thiệp hướng về phía Anh Bố vái chào, nói:

- Đại Vương, nghe nói biến pháp Hoài Nam quốc có chút khó khăn, chuyện này là sao vậy?

Anh Bố nhíu mày, không nói gì, Khoái Triệt khẽ mỉm cười, nói:

- Vốn không có gì khó khăn, chẳng qua có một số sĩ tộc làm ảnh hưởng tới lợi ích quốc gia, cho nên tạo ra chút trở ngại nho nhỏ. Tuy nhiên bổn tướng đã cùng họ nói chuyện, tất cả mọi vấn đề đều đã được giải quyết, cho nên Thượng Đại Phu không cần phải lo lắng.

Vũ giọng điệu có phần cứng lại, nói:

- Đại Vương của ta muốn tại hả chuyển cáo tới Hoài Nam Vương, hai nước làm liên bang, về lý nên giúp đỡ lẫn nhaum cho nên nếu Hoài Nam Quốc cần lời nói, Đại Vương ta nguyện ý giúp đỡ hết khả năng ủng hộ biến pháp Hoài Nam Quốc, thí dụ như đem toàn bộ sĩ tộc này tới Giang Đông xung quân, không biết ý của Hoài Nam Vương như thế nào?

- Oh, là như thế hả?

Anh Bố nghe vậy trong lòng không khỏi có chút động tâm.

Phải thừa nhận, đây đúng là một biện pháp tốt đẹp, nếu bọn người kia không muốn hợp tác cùng biến pháp Tướng Quốc, có thể đem bọn chúng tới Giang Đông sung quân, trước mắt không trông thấy phiền hà nữa phải không?

Khoái Triệt mỉm cười, nói:

- Thượng Đại Phu, nếu bổn tướng không nhầm, quý quốc biến pháp chỉ sợ cũng gặp khó khăn lớn, có phải vậy không?

So với Anh Bố, Vũ Thiệp nhãn lực có phần cao minh hơn.

Vũ Thiệp khẽ gật đầu nói:

- Không dám lừa gạt tướng quân, quốc gia ta biến pháp thực sự cũng gặp nhiều khó khăn, trong nước không ít sĩ tộc làm tổn hại tới đại cục, cố ý chống đối tân pháp, thậm còn có không ít quan viên tham gia vào đó, bởi vậy, nếu có Hoài Nam quốc sĩ tộc thiên nhập Giang Đông, đúng là bài học đối với sĩ tộc tại Giang Đông.

Cũng là trước khi Vũ Thiệp rời đi, Hạng Tran, Phạm Tằn, Bách Lý Hiền định ra sách lược.

Sở quốc biến pháp gặp khó khăn, việc này tuyệt đói không giấu diếm được, tuy nhiên, Hoài Nam quốc còn có Ô Mộc Nhai chưa linh thông, cho nên, Anh Bố cùng Khoái Triệt chưa chắc biết được tình hình thực tế của Sở quốc. Việc này tạo cơ hội cho Sở quốc, chỉ cần Anh Bố, Khoái Triệt cảm thấy đưa sĩ tộc tới Giang Đông, hợp tác hai bên đều có lợi, ắt đại sự thành công.

- Không ít sĩ tộc sao???

Khoái Triệt lãnh đạm nói:

- Thượng Đại Phu, nếu bổn tướng đoán không nhầm, sĩ tộc quý quốc cũng đang chống đối? Ha hả, khiến thế khanh, sĩ tộc cùng thứ dân tất cả đều phải nạp phú, từ xưa tới nay chưa hề có biến cách, sĩ tộc quý quốc nếu không cùng chống đối, kia mới là chuyện quái lạ.

- Này...

Vũ Thiệp nghe vậy nghiêm nghị nói, Khoái Triệt, thật đúng là chuyện gi cũng không không giấu diếm được hắn à.

Lập tức Khoái Triệt phẩy tay áo, nói:

- Thượng Đại Phu, việc của quý quốc, Đại Vương ta dĩ nhiên biết rõ, về việc trợ giúp biến pháp hay không, Đại Vương ta ngày mai có quyết định, ngài hãy về trước dịch quán nghỉ ngơi đi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-515)


<