Vay nóng Tima

Truyện:Sở Hán tranh bá - Hồi 252

Sở Hán tranh bá
Trọn bộ 515 hồi
Hồi 252: Lại diệt Đại Sở
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-515)

Siêu sale Lazada

Tiểu nương bước lên kỳ đài, những học tử xung quanh bỗng vang lên những tiếng thở dài, vừa rồi do ở trên lầu ngọn đèn mờ nhìn không rõ, lúc này lên tới đài, ánh đèn chiếu sáng, các học tử mới phát hiện, tiểu nương này đúng là một báu vật hồng nhan khiến người khác say đắm.

Điều đáng tiếc đó là, tiểu nương trên mặt che một chiếc khăn trắng, không thấy rõ dung mạo, lộ ra ngoài chỉ có đôi lông mày và cặp mắt sáng đẹp như sao, thế cũng đủ khiến người khác động lòng, Tất Thư đứng ở một bên kỳ đài, mắt cũng sáng ngời, trong lòng thầm khen cho đôi mắt đẹp.

-Hứa công tử, mời!

Lập tức Tất Thư đưa tay mời Hứa Phụ ngồi vào vị trí sau đó vung ống tay áo thản nhiên ngồi xuống.

-Xin mời hai vị công tử chọn nước.

Kỳ nương khẽ nói, rồi bưng chiếc giỏ tới một bên, từ khi vị tiểu nương này bước lên đài, nét đẹp của kỳ nương đã giảm đi ít nhiều, hiện tại các học tử xung quanh đã không quan sát nàng nữa, tất cả ánh mắt đều dồn về phía tiểu nương kia rồi.

Hứa Phụ vươn cổ tay trắng như tuyết ra chọn mộc bài, quả là trùng hợp, lại là Sở quốc.

-Hứa công tử, chọn Sở quốc.

Kỳ nương lại lớn tiếng thông báo, dưới đài lại vang lên những âm thanh trầm trồ, trái lại, đám học tử xung quanh lại cảm thấy vô cùng căng thẳng, trận cờ diệt quốc hôm nay, kích thích có kích thích, Đại Sở đã bị gã họ Tất kia diệt một lần, nhất định không thể để bị diệt một lần nữa.

Tiếp theo, Tất Thư lại chọn mộc bài, đúng là khéo léo đến khó tin, lại là Hán Quốc.

-Làm phiền tiểu nương tử.

Tất Thư thản nhiên cười, đem mộc bài giao cho kỳ nương, kỳ nương liếc mắt thoáng nhìn, gương mặt liền biến sắc, do dự một lát, nàng lại cao giọng tuyên bố:

-Tất công tử, chọn Đại Hán.

Những âm thanh nhỏ bỗng vang lên trong đại sảnh, vẫn là trận đánh giữa Đại Sở và Đại Hán.

Lầu hai, hòng hạng sang.

Lúc này Hạng Tha, Vũ Thiệp cũng nhăn mặt, kỳ vận tuy rằng chỉ là viển vông. Thắng thua giữa hai kỳ thủ cũng không quyết định được sự hưng thịnh, diệt vong của một quốc gia, nhưng ở Ngô Trung, Sở quốc này, Đại Sở mà bị Đại Hán tiêu diệt hai lần, điều này truyền ra ngoài cũng chẳng dễ nghe gì? Còn nữa, vận mệnh quốc gia cũng sẽ bị nguy hiểm.

Hiển nhiên, Hạng Tha, vũ Thiệp cũng không cho rằng vị tiểu nương kia có thể thắng được Tất Thư.

Lập tức Hạng Tha đề nghị:

-Đại vương, người nói có phải nên để bọn họ đổi nước khác.

-Tử Dực, không cần làm điều đó.

Hạng Trang khoát tay áo, vẫn là câu nói đó, Hạng Trang ngay cả trí tuệ và khí chất đó mà cũng chẳng có thì sao có thể làm vương thống trị một nước chứ? Huống hồ Hạng Trang là bậc hậu thế đến giải phóng quân lão binh, hắn căn bản không tin vào cái gọi là thế mệnh, hắn chính là kẻ theo thuyết vô thần.

-Nhưng vị tiểu nương kia...

Hạng Trang dừng một chút, lại nói:

-Lai lịch ra sao?

Đứng sau Hạng Trang, Bách Lý Hiền liền lấy tay ra hiệu, hai người đàn ông áo xanh canh gác trước của phòng hạng sang liền xoay người đi ra, căn nhà này thật ra cũng là sản nghiệp của Ô Mộc Nhai, hai người đàn ông áo xanh đó chính là hai tử sĩ thăm dò của y, bọn họ đã mau chóng đi điều tra Hứa Phụ.

Đại sảnh kỳ xá, đài kỳ quốc.

Tất Thư lại nhường bước tiếp, kỳ nương lại mang các quân cờ trắng đen đặt vào vị trí, vẫn là chiếc đĩa cũ, cũng nhằm hạn chế tối đa ưu thế của bên đi cờ trước, sau đó, nàng mời cờ Tất Thư, Hứa Phụ, ra hiệu hai người có thể bắt đầu đánh cờ.

Hứa Phụ thản nhiên cười, nhặt một quân cờ trắng đặt vào bàn cờ.

-Trắng đi trước, thượng tứ nhị.

Kỳ nương ngoái đầu nhìn lại thông báo, lúc đó một trong những kỳ nương đứng tại bàn cờ lớn cũng đã dùng gậy gỗ đưa một quân cờ trắng lên vị trí thượng tứ nhị.

Tất Thư tiện tay nhặt một quân cờ đen, vung ống tay áo đặt vào bàn cờ.

-Đen đi sao, bình tứ tam.

Kỳ nương xinh đẹp lại quay lại báo cờ, một kỳ nương khác túc trực tại sườn bên kia cũng đã dùng gậy gỗ đưa quân cờ đen vào vị trí tương ứng trên bàn cờ lớn.

-Cờ trắng nước thứ ba, nhập tam tam.

-Cờ đen nước thứ tư, đi tứ nhị.

-Cờ trắng nước thứ năm, bình bát bát.

Bất kể là Tất Thư hay Hứa Phụ, hai người tốc độ chơi cờ đều rất nhanh.

Khơi màn chưa đầy nửa canh giờ, hai bên đã đánh tới nước cờ thứ năm mươi, tuy nhiên, nếu xem xét kĩ lướng, tốc độ chơi cờ của Hứa Phụ đã chậm dần đi, Tất Thư thì vẫn thế, hạ bút thành văn, cờ đi không cần suy nghĩ, hiển nhiên, ván cờ này với Tất thư mà nói, cũng sớm có dự liệu.

Lầu một đại sảnh, tây bắc giác.

Trong tĩnh phòng cách xa kỳ đài nhất, một gã đầu tóc bạc trắng ngồi trên chiếu thượng, nghênh tai lắng nghe kỳ nương báo kỳ, lão tuy rằng hai mắt mở to, nhìn qua dường như không có vấn đề gì, nhưng nếu quan sát kĩ thì sẽ phát hiện ánh mắt này thật ra không có tiêu điểm, hiển nhiên, lão già không mù thì thị lực cũng rất kém.

Trước lão già có bày một bàn cờ, hai kỳ đồng một bên thuật lại những lời kỳ nương báo kỳ, một bên dùng những quân cờ trắng đen đặt lên bàn cờ, lão thì lẳng lặng lắng nghe, đột nhiên thở dài một tiếng, vẻ mặt ngưng đọng nói:

-Vị Tất công tử này cách chơi cờ sắc bén lại tàn nhẫn, mỗi lần đi cờ đều đầy sát khí, còn Hứa công tử kia dù đi cờ có phóng khoáng cũng khó lòng địch được, chơi nữa thì cũng chỉ là kéo dài thời gian thôi, không qua ba nước nữa, tất sẽ nhận thua.

Một gã kỳ đồng đang quỳ trước bàn cờ kêu lên:

-Ông, ông có thể nhớ kĩ những nước cờ tới vậy?

Lão già khẽ mỉm cười, không cho là đúng nói:

-Mấy nước cờ này đã là cái gì? Nhớ năm đó ta....

Nói tới đây, lão già dường như là nghĩ tới cái gì chuyện thương tâm, bỗng khoát tay áo, thở dài nói:

-Sự việc đã qua, còn nhắc lại làm chi? Bày cờ, tiểu tử thối, khẩn trương bày kỳ.

Lầu một, tĩnh phòng phía bắc.

Không biết từ lúc nào, Phá Quân đã đứng ở cửa tĩnh phòng, tuy rằng y quay lưng về phía bàn cờ lớn, nhưng dường như y nắm rõ từng nước cờ như Tất Thư và Hứa Phụ đang ngồi trên kỳ đài kia, vừa vuốt đám râu ria xồm xoàm, vừa thấp giọng lẩm bẩm:

-Khá lắm tiểu nương tử, không chỉ tướng mạo xinh đẹp mà kỳ nghệ cũng hơn người...haha!

Thanh Bí nói:

-Tướng quân, một mĩ nhân tài sắc song toàn như vậy, nhất định không thể bỏ lỡ.

Phá Quân bỗng nhiên thở dài, có chút tiếc nuối nói:

-Không, mĩ nhân tài sắc song toàn như vậy, chúng ta đâu có thể sánh được, chỉ có Đại vương và Quân sư Bách Lý mới xứng đôi với nàng, hơn nữa, ba phu nhân của Đại vương không phải người Ngụy thì là người Tần, không có Sở quốc phu nhân thì thật không hay chút nào.

Thanh Bì liên tục gật đầu, lại hỏi Phá Quân:

-Tướng quân, hay là đem nàng hiến cho Đại vương?

Phá Quân gật gật đầu, chỉ bảo Thanh Bì:

-Như vậy đi, ngươi lập tức mang hai xe ngựa tới đây.

-Vâng!

Thanh Bì vái chào, lĩnh mệnh.

Lầu hai, phòng hạng sang.

Hạng Trang không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm vào bàn cờ lớn, hỏi Bách Lý Hiền:

-Tử lương, ngươi thấy sao?

Bách Lý Hiền lắc lắc quạt lông, trầm giọng nói:

-Tất Thư kỳ phong hung ác, hạ cờ như sông dài sóng lớn, thao thao bất tuyệt, không để cho đối thủ có cơ hộ thở, vị Hứa công tử kia mặc dù cũng là người thông minh, thực lực rất khá, hơn nữa trình độ của hai người không ngang tài ngang sức, nếu không sai, nhiều nhất mười nước nữa, không, nhiều nhất năm nước nữa thôi, Hứa công tử tất nhiên nhận thua.

Lầu một, kỳ đài

Hứa Phụ kiên trì thêm ba nước cờ nữa liền nhận thua:

-Tất huynh kỳ lực cao thâm, tiểu nữ xin bái phục.

Tất thư đứng dậy, vung ống tay áo hướng phía Hứa Phụ vái chào, mỉm cười nói:

-Hứa huynh, thừa nhận rồi.

Kỳ nương đứng bên sườn kỳ đài khẽ thở dài, cuối cùng gian nan tuyên bố:

-cờ trắng đi một trăm lẻ bày nước, trung bàn nhận thua, Sở diệt, Hán thắng.

-Điều này....

-Đại Sở lại bị diệt?

-Tên Tất Thư, quả thực quá kiêu ngạo!

-Người ta kiêu ngạo chỗ nào chứ, nếu không ngươi lên đánh với hắn một ván cờ đi!

-Sở quốc trong một ngày bị tiêu diệt hai lần, xem ra vận số họ Hạng đã hết!

-Cái mà kỳ vận là vận mệnh quốc gia, trong tương lai không xa nữa sẽ được chứng minh trên chiến trường.

Kỳ nương tiếng nói vừa dứt, toàn bộ kỳ xá đại sảnh chỉ trong chốc lát dường như nổ tung, đa số Sở quốc học tử lòng đầy căm phẫn, hận một nỗi không thể lột da Tất Thư, ăn tươi nuốt sống y, tuy nhiên cũng có không ít học tử tới từ Lương quốc, Hoài Nam quốc hoặc Lâm Giang quốc lại vui sướng khi người khác gặp họa, nói bóng nói gió.

Lầu hai, phòng hạng sang

Lúc này, Hạng Trang mặt cũng xám ngắt, hắn là kẻ không tin vào thần thánh, cũng không tin vào cái gọi là vận thế, không sai, nhưng cổ nhân trong thời này đều tin như vậy, Đại Sở lần nữa bị diệt, chẳng phải khiến người khác phải suy nghĩ sao? Còn tên Tất Thư kia, có phải hơi quá không? Y trước mặt mọi người khiến Hạng Trang mất mặt như vậy.

Tuy nhiên, rất nhanh sau đó Hạng Trang vẻ mặt liền khôi phục như thường, cái gọi là kỳ nhân tất có kỳ hành, Tất Thư đúng là có bản lĩnh đại tài, làm như vậy cũng chẳng phải quá quắt, y có quá phô trương thanh thế, thì vẫn có thể cười trừ, Hạng Trang nếu muốn trở thành hùng bá các nước, thì ắt phải người có trí tuệ như thế?

Lầu một đại sảnh, phía trên kỳ đài.

Tất thư vái chào Hứa Phụ, cười nói:

-Hứa công tử, nếu sau này muốn gặp thì làm thế nào?

Hứa Phụ thản nhiên cười, đôi mắt đẹp, nàng nói:

-Tất công tử đã hẹn, tiểu nữ không dám khước từ.

Tất Thư thản nhiên cười, xaoy người liền đi, tuy nhiên đi được hai bước liền dừng chân, các học tử xung quanh dường như ý thức được y có điều muốn nói, đại sảnh bỗng dưng im lặng như tờ.

Tất Thư hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén từ lầu hai sườn nam liếc qua cửa sổ một gian phòng nào đó, sau đó lắc lắc đầu, nghiền ngẫm nói:

-Xem ra, vận mệnh Đại Sở quốc quả thực rất xấu...ha ha.

Tiếng nói vừa dứt, đại sảnh phía tây bắc cũng vang lên một âm thanh uy nghiêm:

-Tiểu tử, đắc ý quá vội đó, lại còn dám dọa nạt đại Sở ta?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-515)


<