Vay nóng Homecredit

Truyện:Sở Hán tranh bá - Hồi 242

Sở Hán tranh bá
Trọn bộ 515 hồi
Hồi 242: Trấn áp máu tanh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-515)

Siêu sale Shopee

Khi mới có thông báo có người đến nhận chức huyện úy Sơn âm ở quận Hội Kê úy Đinh Cố, Thạch Uẩn ban đầu có chút thất thần, tên tiểu tử này là huyện úy mới sao? Hắn không phải là tình nhân của Ngọc nương sao? Hắn chỉ là một kẻ từ phương xa đến sao? Hắn không phải người uống rượu với Ngọc nương suýt nữa đánh nhau đó sao? Sao lại có thể là huyện úy mới được?

- Hạ quan tham kiến Thạch huyện lệnh.

Tử Xa tiến lên bái kiến.

Thạch Uẩn trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, Đinh Cố liền nhíu mày nói:

- Thạch huyện lệnh?

Thạch Uẩn lúc này mới tỉnh táo trở lại, lập tức đáp lễ:

- Huyện úy Xa khách khí quá.

Ngay sau đó Thạch Uẩn mời Đinh Cố, Tử Xa Sư ào bên trong huyện, lại mời Đinh Cố ngồi trên, sau khi yên vị, Tử Xa Trực mới lấy trong ống tay áo một quyển sách nhỏ nói với Thạch Uẩn:

- Mời huyện lệnh xem!

Tức thì một môn hạ sau lưng Tử Xa Sư lấy ra một quyển sách nhỏ đưa đến trước mặt Thạch Uẩn.

Thạch Uẩn liếc mắt nhìn một lượt, chỉ thấy bìa sách ghi năm chữ "luật hộ khẩu toàn dân"

Luật hộ khẩu toàn dân? Thạch Uẩn đột nhiên trong lòng lo lắng, xem ra tên Tử Xa này không phải là người tốt đến mà mang lại họa đến rồi, Thạch Uẩn mở luật hộ khẩu toàn dân ra, hộ khẩu những quy tắc riêng: tên, họ, người nước nào dân tộc nào, không có ai giống ai, bất kể khu vực, bất luận là nông dân hay thương gia đều phải nhập hộ khẩu.

Sau đó chỉ là một số quy tắc chi tiết khác, đó chính là thông qua đầu người để tính thuế, mỗi hộ hàng năm nhất định phải có một tháng lao dịch, nhà nào có con lớn trưởng thành phải lập một hộ mới, nếu vi phạm nội quy sẽ bị trừng phạt, sẽ xem xét mức độ phạm tội, nhẹ thì sung quân đội nặng thig treo cổ xử trảm...

Ngoài ra còn có một số quy định cho các trường hợp đột ngột xảy ra, thì phải lưu lại để người có chuyên môn giải quyết, lão Tam, Lý Đình, Đình Trưởng không được giấu giếm mà phải đến báo ngay số lượng hộ khẩu cho khu sở hạt khu vực đ, người nào vi phạm lập tức xử trảm. Những quy định này rõ ràng là nhắm vào các dòng họ ở huyện ở Giang Đông, bởi vì lão Tam, lão Lý, Đình Trưởng và những người khác hầu như là chủ chính của những dòng họ này.

Thạch Uẩn buột miệng hỏi:

- Huyện úy Tử Xa, đây là?

Từ Xa nói:

- Thưa huyện lệnh Thạch, đây là "luật hộ khẩu toàn dân" là luật pháp mới được ban bố, năm nay bắt đầu thi hành ở các huyện, các huyện úy của các huyện kiêm luôn chức quant tòa, hạ quan thân là huyện úy huyện Sơn Âm, sẽ gánh vác trách nhiệm này, hy vọng huyện lệnh sẽ ủng hộ cho hạ quan, hạ quant vô cùng cảm kích.

- Nói hay lắm!

Thạch Uẩn cười đáp, có điều nụ cười có chút gượng ép.

Tử Xa lại nói:

- Huyện lệnh Thạch, còn phải phiền đại nhân mời người chép cuốn " luật hộ khẩu toàn dân" này đi thông cáo trong toàn dân nữa, còn cần có người phụ trách tuyên truyền giảng giả nữa.

- Được, để ta gọi người.

Thạch Uẩn miệng nói nhưng lại cứng ngắc ở cổ họng.

Xem ra lần này không phải là nói đùa, Sở vương lần này thực sự muốn thực hiện luật nhập khẩu toàn dân rồi, chuyện này không thể khinh suất được, Thạch Uẩn lập tức xốc lại tinh thần bàn bạc với người thân trong gia tộc, sau đó đến báo với bọn Đinh Cố, Tử Xa hẹn ở quán rượu ở hần phủ huyện lệnh để mở tiệc.

Buổi tiệc vừa kết thúc, Thạch Uẩn liền phi ngựa trở về Thạch Gia Trang.

Thạch Trọng xem một lúc lâu toàn bộ " luật hộ khẩu toàn dân" không nói gì, mặt cũng tỏ vẻ không ổn.

Thạch Uẩn vẻ mặt nghiêm trọng nói:

- Cha à! Cái tên Tử Xa này không phải là điềm lành, nếu Thạch gia chúng ta không xử lí tốt không khéo lại thành họa binh đao.

Thạch Trọng khẽ gật đầu, cái đạo lý đơn giản này hắn cũng biết.

Sau một lát trầm ngâm, Thạch Trọng bỗng nhiên nghĩ ra mưu kế, liền nói với Thạch Uẩn:

- Thạch nhi! Chi bằng con tìm đến nói chuyện với huyện úy Tử Xa, nói là chuyện thi hành luật pháp mới ở các xã huyện không thể chẫm trễ được nữa, ở các xã đình đều gián bảng cáo thị, tiến hành tuyên truyền, còn các trục xã, trục đình thì cứ cưỡng chế mà thi hành, bắt đầu từ xã Đông.

- Xã Đông?

Thạch Uẩn nghe thấy thế lập tức rùng mình, xã Đông không phải là địa bàn của nhà họ Tôn hay sao, nhà họ Tôn không phải của Kiêm Đông xã trưởng à? Cha chắc là muốn một mũi tên trúng hai đích, vừa mượn tay huyện úy để diệt trừ Tôn Bá vừa có cơ hội thử lòng của huyện úy, quả là thần diệu!

Thạch Uẩn trở lại huyện nha nói chuyện với Tử Xa Sư, Tử Xa Sư không có lí gì mà lại không đồng thuận cả.

Đối với Tử Xa Sư, thì mục đích chính ở huyện Sơn Âm này là thi hành "luật hộ khẩu toàn dân", đem tất cả khẩu mà các gia tộc đang giấu diếm ra ánh sáng, khiến cho các khẩu ở các gia tộc này nhập hộ khẩu nước Sở, nhờ đó mà mở rộng nguồn lính sỹ, lương thực, thuế quant, vì thế mà làm bắt đầu từ ai không quan trọng.

Xã trưởng xã Đông Tôn Bá là người bảo thủ khăng khăng đã tường trình chính số hộ nhập khẩu ở xã, huyện lệnh Thạch Uẩn phái huyện thừa Thạch Bình đi xác minh kết quả, nhưng không thể vào được của nhà họ Tôn, Thạch Uẩn lại phái thêm một đội nha dịch nữa, kết quả là bị mấy trăm người nhà họ Tôn đánh cho chạy về phủ.

Đại sảnh huyện nha, Thạch Uẩn đang ngồi cùng với Tử Xa Sư.

Như lẽ thường, thì bọn Thạch Bình cùng mấy người nha dịch chắc nịch không hề hấn gì nhưng lần này, trên quan phục ai cũng lấm đầy bùn, phân và rác thải, cách xa một đoạn cũng ngửi thấy mùi tanh tưởi, phía sau mười mấy nha dịch đều bị đánh cho bầm dập, có nha dịch còn bị đánh cho gãy hai chân, phải khiêng về.

- Huyện úy Tử Xa.

Thạch Uẩn buông tay, cười khổ nói với Tử Xa Sư:

- Ngươi xem....

Tử Xa Sư lãnh đạm nói:

- Xã trưởng xã Đông Tôn Bá, tụ tập gây rối, ngang nhiên chống lại vương pháp, tội không thể tha.

Dừng lại một chút, Tử Xa Sư nhìn sang bên hông nói với Tư Xa Bố:

- Tử Xa Bố, ngươi cầm lệnh bài này, đi tới doanh trại lập tức điều Thiên Lang vệ tới Tôn Gia bắt người.

- Vâng!

Tử Xa Bố nhận lệnh bài mau chóng đi ngay.

Nhìn theo bóng dáng hùng dũng của Tử Xa Bố, Thạch Uẩn trong lòng vừa mừng vừa sợ, sợ là Tử Xa Sư ra lệnh bắt người không có một chút do dự, mừng là Tôn Bá phen này nhất định rơi đầu, Hô Duyên Chính Đức Thiên Lang hắn cũng từng biết, cái đám binh hùng dũng kia....

Tôn Gia Ô Bảo, sớm đã nghe tin lập tức hành động.

Toàn bộ họ Tôn cùng hàng nghìn binh tráng từ các thôn đều đã tụ tập ở Tôn Gia Ô Bảo, trên tường thành có một đội quân trai tráng cầm gậy qua lại đi tuần tra, còn rất nhiều trai tráng khác đang bận rộn khuân vác cây, đá để trấn giữ thành.

Tiếng bước chân hỗn độn, Tôn Bá cùng mấy tráng đinh đi lên tường thành, Tôn Bá ước chừng hơn năm mươi tuổi, cao to lực lưỡng, nhìn là biết ngay đó là Tôn Bá. Nhìn thấy Tôn Bá các tráng đinh đứng canh đều quay người ra chào, Tôn Bá không thèm chú ý đến ngay lập tức lên trên thành.

Có người trong gia tộc cẩn thận nhắc:

- Lão Bá, những quân lính đi đến đều là quân Sở tinh nhuệ.

- Quân Sở tinh nhuệ thì đã làm sao? Sợ cái gì chứ?

Tôn Bá nói một cách thản nhiên nói:

- Nhớ trước kia, tên tiểu tử Hạng Trang không có thế lực của các họ tộc chúng ta thì làm sao có thể giệt trừ Hạng Quan nhanh như vậy được? Thì hắn có thể nhanh chóng lên làm Sở Vương như thế sao? Hắn đúng là kẻ vong ân phụ nghĩa, lúc trước chúng ta có thể kéo hắn leo lên ngôi vua thì bây giờ cũng có thể kéo hắn xuống dưới được, hừ!

Dừng lại một chút, Tôn Bá nhìn xung quanh tức giận nói:

- Chờ mà xem, chỉ cần chúng ta bảo vệ được Ô Bảo, không quá mấy ngày các dòng họ trong huyện Sơn Âm này thậm chí là cả quận Hội Kê đều hưởng ứng cùng chúng ta, đến lúc đó ta muốn tận mắt nhìn kết cục thảm hại của tên tiểu tử Hạng Trang sẽ, đời làm vua của hắn coi như chấm dứt, hừ!

Đột nhiên, từ bên đường đất xuất hiện một tráng đinh cao to chạy vội đến nói:- Quan binh đến rồi! Quan binh đến rôi!... Á!!!

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương cất lên, tên tráng đinh liền ngã lăn xuống đất. , chỉ thấy trên lưng hắn có một mũi tên của Lang Nha, lông vũ ở mũi tên vẫn còn rung động nhẹ.

Tôn Bá và các linh tráng canh ở tường thành đột nhiên ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào phía bên kia sườn núi đã có không biết bao nhiêu là binh sỹ, điều khiến người ta kinh sợ đó chính là người binh sỹ bạch lang đội mũ cưỡi ngựa, tuy rằng cách xa hàng trăm bước nhưng cảm thấy được cảm giác đáng sợ hơi thở lạnh lẽo từ thuyền phía bên kia phát ra từ con người này.

Bỗng nhiên trong tay của bạch lang kỵ sỹ là một thanh đại kiếm.

Sau đó mấy ngày, thanh địa kiếm đen đó đã hướng về phía Tôn Gia, chỉ một lát sau, giống như một trận sấm sét vang lên từ triền núi bên kia, không lâu sau đó, một con tuấn mã xông ra, tiếp theo đó là người thứ hai, thứ ba, thứ tư....

Chỉ một lát sau, trên triền núi thượng chật ních quân sỹ, tất cả đều được mang áo giáp đằng đằng sát khí, mặt tên nào cũng đen sì, chỉ có tên cầm kiếm đen trong tay là mặt trắng.

- Thiên Lang vệ! Thiên Lang vệ!

Có tên tráng binh nhát gan run rẩy nói.

- Hoàng cái gì?

Tôn Bá giận tím mặt nói, mau dạy dỗ cái tên nhát gan kia lại, tất cả kỵ binh vay quanh ngọn núi này, đột nhiên dâng lên như thủy triều vậy, lại hung hăng ồ ạt tiến lên, chỉ còn cách xa khoảng hai trăm bước nữa, bỗng nhiên người ngựa bỗng dương cung nhằm vào tường thành mà bắn.

Tôn Bá ớn lạnh trong lòng, một cơn gió lạnh sượt qua má hắn, lập tức phía sau vang lên một tiếng kêu thê thương thảm thiết, quay đầu lại nhìn đã thấy tên tráng binh trong tộc đã bị trọng tiễn của Lang Nha bắn trúng măt, tên tráng đinh chỉ kêu được hai tiếng thì ngã gục ra đất tắc thở.

Liền ngay sau đó, mấy trăm kỵ binh đã nhất tề xông vào được bên trong, tên cưỡi ngựa ghìm đầu ngựa, đi theo cửa trước của Ôn Bảo, phía sau là mấy trăm kỵ binh cũng đều quay đầu ngựa, kéo cây cung dài hướng về tường thành Ô Bảo mà bắn đến...

*****

Năm trăm vệ Thiên Lang bắn tên như mưa xuống, tráng đinh ẩn núp trên đầu thành liền ngã xuống như gặt cỏ, chỉ trong chốc lát, hơn năm trăm người đã ngã xuống vũng máu, những tráng đinh còn lại kêu gào trốn trong lỗ châu mai, có người còn trực tiếp chuồn xuống đầu tường trốn vào trong bên sườn tường thành.

Hô Diên Chính Đức giơ kiếm lên, sớm có hơn mười tên lang vệ xoay người xuống ngựa, lại chém ngã cây cối ngay gần đó, tước hết cành lá làm một chàng mộc đơn giản, sau đó hơn mười người hợp lực khiêng chàng mộc nặng hơn ngàn cân đến đụng vào cổng lớn Tôn Gia Ô Bảo. Trên tường có mấy tráng đinh mạnh mẽ đứng dậy, nỗ lực đẩy xuống cây lăn đá lăn, kết quả vừa mới thò đầu ra đã bị Thiên Lang nha bắn cho chết tại chỗ.

Năm trăm Thiên Lang vệ này đều là người Hung Nô đến từ thảo nguyên rộng lớn. Người Hung Nô thuở nhỏ đã sống trên lưng ngựa, không chỉ cưỡi ngựa cực giỏi, hơn nữa người nào cũng là thiện xạ, chỉ khổ là trang bị quá kém, sử dụng cung tiễn nguyên thủy đơn sơ, cho nên sức chiến đấu không mạnh. Nhưng năm trăm kỵ binh này từ lúc về Sở, được trang bị cung khảm sừng tinh mỹ, sức chiến đấu hiện tại sao mà không hung tàn chứ?

Không quá thời gian nửa chén trà, cổng lớn Tôn Gia Ô Bảo liền bị phá mở ra, tức thì chính là một trận tàn sát. Hơn hai trăm dòng họ tráng đinh nỗ lực ngoan cố chống lại kể cả Tôn bá đều bị chém giết tại chỗ. Còn lại hơn ngàn tráng đinh đều bị tước vũ khí đầu hàng. Hô Diên Chính Đức tuy rằng rất muốn tắm máu Ô Bảo, nhưng bị quận úy Hội Kê Đinh Cố kiên quyết ngăn lại, cuối cùng không dám lỗ mãng.

Ngày thứ hai, tin tức Tôn Gia Ô Bảo bị tắm máu được truyền khắp toàn bộ huyện Sơn Âm, sau đó nhanh chóng truyền khắp toàn bộ quận Hội Kê thậm chí toàn bộ Giang Đông. Tuy nhiên ngoài ý muốn chính là, các dòng họ tại huyện Sơn Âm, quận Hội Kê thậm chí toàn bộ Giang Đông nghe tin mà không hề có hành động cùng phản loạn, thậm chí ngay cả một nhà cũng không có.

Thùng thùng thùng....

Thạch gia Ô Bảo, phủ đệ Thạch Trọng.

Thạch Trọng chắp hai tay sau lưng đi qua đi lại trong sân, Thạch Bá, Thạch Bình cùng ấy lão giả tông tộc khác tất cả đều lộ vẻ lo lắng nôn nóng. Bầu không khí trong đại sảnh cũng có chút nghiêm trọng.

Lúc này, khoảng cách Thiên Lang vệ tắm máu Tôn Gia Ổ Bảo đã qua năm ngày rồi.

Tôn Bá Hội công nhiên kháng pháp luật đã nằm trong dự liệu của Thạch Trọng. Nhưng Thạch Trọng thật không ngờ chính là, thằng nhãi Hạng Trang lại thực sự dám điều binh tiến hành vũ lực trấn áp. Nói động võ thì là động võ, còn một nhà phóng hỏa giết hơn hai trăm tráng đinh, còn lại hơn một nghìn tráng đinh cũng toàn bộ sung quân đến biên giới Cửu Giang. Tôn Gia cùng với Thạch gia đấu vài năm rồi, lần này thì triệt để kết thúc rồi.

Lúc Tôn Gia Ô Bảo ổ bảo lọt vào trận tắm máu, Thạch Trọng vốn nghĩ rằng các họ dòng họ các xã Sơn Âm, các huyện Hội Kê thậm chí các quận Giang Đông khi nghe được tin tức sẽ lập tức hành động khởi nghĩa vũ trang, kết quả lại thật ngoài dự liệu của Thạch Trọng. Năm ngày đi qua, thậm chí ngay cả một nhà dòng họ cử binh làm loạn cũng không có, hầu hết dòng họ đều đứng yên quan sát, cũng không muốn chọn cái đầu này.

Đừng nhìn Thạch Trong ngoài miệng ương ngạnh, thực ra trong lòng so với ai cũng đều rõ ràng. Hiện tại cũng không so với lúc trước rồi, ngay lúc Hạng Trang vừa xong Giang Đông, nhân tâm chưa định, thế cục chưa bình, hắn đương nhiên không dám đắc tội với các dòng họ. Thế nhưng hiện giờ, Hạng Tha, Hạng Đà đã trở thành cánh tay phải bờ vai trái của Hạng Trang, khắp Giang Đông, còn có ai có thể tạo uy hiếp đối với địa vị của hắn chứ?

Lúc này nhảy ra đi đầu tạo phản, tuyệt đối chính là đi chết!

Thạch Trọng thông minh, tộc lão dòng họ khác cũng không ngốc, kết quả thì thành thế cục trước mắt này.

Nhưng mà, một ít thế lực đinh khẩu dòng họ nhỏ hơn lại dần dần không kiên trì được nữa.

Thí dụ như huyện Sơn Âm, từ ngày thứ hai sau khi Tôn Gia Ô Bảo lọt vào trận tắm máu, liên tục có các tộc lão dòng họ chủ động đi vào huyện nha, yêu cầu quan viên phủ huyện một lần nữa thanh tra hộ khẩu các tộc con số là bao nhiêu. Tới ngày hôm nay, ngoại trừ Thacjg gia và một số mấy người tộc ngoại lớn ra, toàn bộ huyện đại bộ phận dòng họ đều đã khuất phục rồi.

Thạch Uẩn rốt cuộc vô cùng lo lắng nói:

- A Ba, cha cũng nên nói lời nào đi.

Thạch Bình cũng nói:

- Đúng vậy A Ba, dựa theo pháp luật mới đi báo dân số nhập khẩu, dòng họ nhà khác căn bản không thể trông cậy hơn được, dòng họ huyện khác lại càng không đáng tin cậy. Chỉ bằng vào Thạch gia chúng ta, sao có thể đấu với Hạng Trang chứ? Cần nhanh phái người đi làm công tác thống kê hộ khẩu Thạch gia chúng ta đi, sau đó trình báo cho Tử Xa Sư để tránh khỏi tan cửa nát nhà.

- Không được!

Một ông lão râu tóc bạc phơ nói như đinh đóng cột.

- Kiên quyết không được!

Mấy tông tộc giả lão cũng liên thanh phụ họa, những giả lão này đều đã sống gần qua thế giới này, hoàn toàn không biết thế cục Giang Đông đã không còn như trước nữa rồi. Quan trọng hơn nữa là, một khi đem số nhân khẩu thực thông báo, tộc nhân dùng thuế ruộng hiếu kính bọn họ sẽ phải nộp lên quốc khố, sau này bọn họ làm sao mà sống xa xỉ được chứ.

Hai loại ý kiến giằng co không chịu nhường nhau, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Thạch Trọng.

Thạch Trọng cuối cùng quyết định, quay đầu lại phân phó Thạch Uẩn:

- Uẩn Nhi, con đi thăm Cữu Công Gia Ô Thương con đi!

- Hả, giờ đi Ô Thương ư?

Thạch Uẩn nghe vậy trong lòng rùng mình, Cữu Công Hoàng Bá của y không phải là người bình thường, mà là tộc lão dòng họ Hoàng lớn nhất huyện Ô Thương. Dòng họ các huyện Kế Nam so với các huyện Kế Bắc mạnh hơn nhiều, thí dụ như họ Hoàng, trong tộc chứng tám ngàn tráng đinh. Hoàng Bá giậm chân một cái, toàn bộ huyện Ô Thương đều chấn động.

Lúc này Thạch Trọng để Thạch Uẩn đi Ô Thương, dụng ý không hỏi cũng biết. Mặc dù Thạch Uẩn trong lòng không tán thành nhưng nếu Thạch Trọng đã quyết định, y cũng chỉ có thể phục tùng. Cấp bậc nội bộ dòng họ so với triều đình chỉ có hơn cũng không kém, ngay cả Thạch Nữu là con trưởng của Thạch Trọng, nếu Thạch Trong muốn y chết, y cũng tuyệt đối không sống quá ngày mai.

- Đúng, đi Ô Thương!

Thạch Trọng gật đầu, lại nói:

- Lại mang theo nhiều muối, sắt, tơ lụa, vải!

- Vâng!

Thạch Uẩn cung kính vâng lời, đang xoay người định rời đi lại bị Trọng Thạch gọi lại.

Thạch Trọng cắn răng, có chút trìu mến nói:

- Diễm nhi, đừng quên mang theo Tam nương, Yểu nương cũng mang theo.

- A?

Thạch Bá nghe vậy thất kinh, thất thanh nói:

- A Gia, tam muội đã đến tuổi xuất giá rồi, thì không nói. Nhưng Yểu muội chỉ mới mười ba tuổi, không nên được không?

Tam Nương, Yểu Nương đều là mỹ nhân nổi danh mười dặm tám xã, nhất là Yểu Nương, dáng dấp nhỏ nhắn ai gặp cũng mến. Trong lòng Thạch Bá bất an.

- Ngươi biết cái gì?

Thạch Trọng cả giận nói:

- Bảo ngươi mang theo thì mang đi.

Đối với Hoàng Bá thân là Gia Ông này, Thạch Trong có thể hiểu quá rõ. Lão gia hỏa này không chỉ thích nữ nhân, mà còn cực kỳ yêu thích nữ nhân nhỏ tuổi. Chỉ là nghĩ đến Yểu Nương mới chỉ là nụ hoa mà đã để lão già kia chà đạp, trái tim Thạch Trong đau đớn, nhưng vì đại cục, ông ta cũng đành phải nhẫn nhịn.

- Vâng!

Thạch Uẩn bất đắc dĩ vâng vâng dạ dạ đi.

Thùng thùng thùng...

Ngô Trung, Vương cung, Hạng Trang, Bách Lý Hiền đang đối ẩm uống rượu.

Ngày hôm nay, quan hệ hai người đã nâng lên, nửa tháng trước, Bách Lý Y Thủy đã chính thức vào cung trở thành phu nhân tam phòng của Hạng Trang. Việc Bách Lý Y Thủy nhập cung, huynh đệ Bách Lý Hiền, Bách Lý Mậu đương nhiên là vui mừng. Bất kể thế nào, đối với Bách Lý gia mà nói chỉ có lợi mà không hại.

Hạng Trang buông chén rượu, hỏi:

- Tử Lương, việc phổ biến luật dân nhập hộ khẩu thế nào nào rồi?

Bách Lý Hiền buông quạt lông, nói:

- Vốn đã hết hạn giữa tháng, việc nhập khẩu theo dân luật đã toàn diện đẩy mạnh tại bốn quận năm mươi sáu huyện. Hiện giờ thấy, hiệu quả cũng rất tốt, nhất là lúc Tôn gia Sơn Âm công nhiên kháng lại pháp luật, dòng họ các huyện đều rúng động, cục diện phổ biến pháp luật mới cơ bản đã mở rồi.

Hạng Trang gật đầu, lại hỏi:

- Dòng họ các huyện có hành động lạ thường nào không?

- Tạm thời không có phát hiện gì.

Bách lý Hiền lắc đầu, tức thì lại nói:

- Tuy nhiên, thần cho rằng dòng họ các quận, huyện tuyệt đối không tức giận để rồi khinh địch như vậy, nhất là các dòng họ tại các huyện Kế Bắc, khẳng định còn có thể có động thái nhưng lại không dám công khai, âm thầm hành động tuyệt đối không phải là ít.

Hạng Trang có chút suy nghĩ nói:

- Ý Tử Lương nói là, thế lực dòng họ các huyện Kế Bắc lại có thể âm thầm liên thủ với các dòng họ vũ trang tại các huyện Kế Nam ư?

Lần này phổ biến "luật dân sự về nhập hộ khẩu", bao gồm bốn quận là Ngô quận, Đan Dương, Cửu Giang, Lư Giang và năm mươi sáu huyện. Thậm chí ngay cả Nguyên Chúc Đông Ký của Đông Ký quốc, các huyện Lệ Châu, bởi vì Đại Mạt, sáu huyện Ô Thương vì Sơn Việt vũ trang chiếm giữ, hầu như chính là vương quốc độc lập.

Hạng Trang tạm thời không muốn trêu trọc vào Sơn Việt vũ trang. Sơn Việt vũ trang tuy rằng là các dòng họ lớn nhỏ tạo thành, nhưng dòng họ các huyện Kế Bắc có bản chất khác nhau, dòng họ Kế Bắc kỳ thực chính là một đám đông người tụ thành gia tộc đại hình, tổ chức rời rạc. Mà Sơn Việt thậm chí đã có cơ quan quốc gia, lực ngưng tụ rất mạnh.

Thời kỳ tam quốc, Tôn Ngô Khuynh Cử Quốc khó khăn lắm mớ chinh phục được Sơn Việt. Lúc này tuy rằng Sơn Việt không lớn mạnh bằng thời kỳ Tam Quốc, nhưng mà thực lực Sở quốc so sánh với Ngô Tôn thời kỳ Tam quốc cũng là yếu không mạnh. Hơn nữa hiện tại đang là lúc cải cách, lúc này đi chọc vào Sơn Việt là không khôn ngoan.

Bách Lý Hiền gật đầu, nói:

- Nói tóm lại, Sơn Việt cũng không phải là một tộc đàn hiếu chiến, trước đó cũng có ghi chép việc cướp bóc xung quanh các huyện, nếu có dòng họ Kế Bắc nội ứng, bảo đảm sẽ có người muốn lấy hạt dẻ trong lò lửa, thí dụ như họ Hoàng ở huyện Ô Thương cùng với họ Mao Đại Mạt, đều có gần trăm ngàn tráng đinh, tuyệt đối không thể khinh thường.

Hạng Trang nghe vậy đứng dậy, thong thả bước vài bước trong đại sảnh, bỗng ngẩng đầu lên quát:

- Truyền Thượng Đại Phu!

Tại thời điểm then chốt cải cách chính trị này, tuyệt đối không thể để Sơn Việt phá hủy đại sự, đành phải để Vũ Thiệp đem vàng bạc tiền tài thậm chí cả mỹ nhân đi hối lộ những người Sơn Việt này. Hàn Tín có thể chịu được sự hạ nhục, Hạng Trang hắn lẽ nào không chịu chút thiệt thòi ư? Chỉ cần sống qua được thời kỳ trắc trở này, tương lai có khi là cơ hội để bọn họ thu thập.

Bách Lý Hiền bỗng vung quạt lông, nói:

- Đại vương, tốt nhất là Thượng Đại Phu đi huyện Đại Mạt, hơn nữa ngoại trừ vàng bạc tiền tài mỹ nhân ra, tốt nhất là cho cả binh khí áo giáp thậm chí cả chiến mã của ta nữa.

Hạng Trang nghe vậy hai mắt sáng ngời, ý kiến thật hay!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-515)


<