Vay nóng Homecredit

Truyện:Sở Hán tranh bá - Hồi 227

Sở Hán tranh bá
Trọn bộ 515 hồi
Hồi 227: Kiên cố
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-515)

Siêu sale Shopee

Ngoài thành Lịch Dương, cha con Chu Ân, Chu Hoàn đang đứng trên núi nhỏ xem thực hư quân Sở, bỗng nghe trên đầu thành Lịch Dương vang lên những tiếng âm thanh thật lớn, nghe như long trời lở đất. Đại doanh Cửu Giang cách Lịch Dương gần mười dặm nhưng nghe vô cùng rõ ràng. Chu Hoàn mặt biến sắc nói:

- Phụ thân, khí thế quân Sở thật là cao.

Chu Ân thầm gật đầu, trận ác chiến mười ngày qua, ba vạn đại quân Cửu Giang đã sớm mệt mỏi khó chịu đựng nổi. Bốn vạn quân Hán của Cận Hấp, Lý Tả Xa cũng lực kiệt như thế. Nhưng quân Sở trên đầu thành Lịch Dương sĩ khí lại cao nhất, cũng không biết tên Mông Cức phụ trách thủ thành từ đâu mà ra, sao lại khó chơi đến vậy?

- Mông Cức!

Chu Ân chau mày rậm lại, trầm giọng nói:

- Tên Mông Cức này rốt cuộc là có lai lịch như nào?

Chu Hoàn lắc đầu cười khổ. Mật thám quân Cửu Giang mất sức chín trâu hai hổ nhưng chỉ nghe được tướng trấn thủ Lịch Dương họ Mông tên Cức, còn cụ thể lai lịch như nào thì lại không biết. Tuy nhiên có thể khẳng định một điểm, tên Mông Cứ này tuyệt đối không phải là tướng già của quân Sở, chắc là tướng vừa được Hạng Trang chiêu mộ. Nghĩ tới đây, Chu Ân liền thầm kinh hãi. Dưới trướng Hạng Trang thật đúng là người tài đông đúc mà.

Hai cha con còn đang trầm ngâm thì chợt có thân binh lên núi bẩm báo:

- Tướng quân, có tướng quân Cận Hấp và Lý Tả Xa cầu kiến.

Chu Ân không quay đầu lại, nói:

- Cho mời hại vị tướng quân lên núi.

- Vâng!

Thân binh dạ ran, lĩnh mệnh đi

Chốc lát sau, Cận Hấp, Lý Tả Xa liền cùng nhau lên núi nhỏ.

Chưa kịp chào hỏi, Cận Hấp đã hổn hển nói:

- Chu Ân, quân Sở trong thành kiêu căng ngươi còn trốn ở trên núi ngắm phong cảnh ư?

Chu Hoàn lạnh lùng cười, phản bác lại:

- Cận Hấp, nếu tối hôm qua không phải bộ khúc của ngươi tác chiến bất lực. Liên quân đã sớm tấn công được lên đầu thành Lịch Dương rồi. Ngươi có tư cách gì mà ở đây giáo huấn người khác?

- Oắt con Chu Hoàn!

Cận Hấp nghe vậy giận tím mặt:

- Ở đây có phần cho ngươi nói sao?

- Ta nói đều là sự thật!

Chu Hoàn không chút nhân nhượng:

- Từ lúc khai chiến đến nay, quân Cửu Giang chúng ta đã thương vong hơn năm nghìn người rồi. Bộ khúc của Lý Tả Xa tướng quân cũng thương vong hơn bốn nghìn người, nhưng bộ khúc của ngươi thì sao? Cho đến giờ cũng chỉ thương vong chưa tới hai ngàn người. Nếu không phải ngươi kêu gào đòi tấn công, cố ý bảo tồn thực lực, Lịch Dương đã sớm dẹp xong rồi!

- Rắm thối!

Cận Hấp càng nổi giận cuồn cuộn:

- Tổn thất của lão tử đều là những lão binh tinh nhuệ, còn hơn nhiều so với quân Cửu Giang các ngươi, chết trận toàn là nông phu tiều phu, hộ săn bắn, toàn là một lũ ô hợp. Chu Hoàn, nếu không phải nể mặt phụ thân ngươi, lão tử hôm nay đã chém đầu ngươi rồi, hừ!

- Chém đầu ta ư?

Chu Hoàn lãnh đạm nói:

- Chỉ sợ ngươi không có năng lực này.

Cận Hấp đâu có kiềm chế được nữa, tức thì rút kiếm ra đâm tới Chu Hoàn, lại bị Lý Tả Xa ra sức giữ tay lại. Chu Ân cũng có chừng mực cuối cùng đưa Chu Hoàn xuống núi.

Lý Tả Xa giậm chân, cả giận:

- Giờ là lúc nào rồi mà các ngươi còn có tâm trạng cãi nhau hả?

Dừng lại một chút, Lý Tả Xa lại nói:

- Các ngươi có biết hay không, hơn một trăm năm mươi nghìn đại quân của Mai Quyên đã bị hai mươi nghìn tinh binh của Hạng Trang đánh bại làm toàn quân bị diệt, còn có quân Đông Ký của Tự Lạc DIêu nữa đã bị quân Sở đánh tan ở Ô Thương rồi.

- Hả?

Chu Ân nghe vậy mặt biến sắc nói:

- Mai Quyên xong rồi, Tự Lạc DIêu cũng thất bại ư?

- Không thể nào?

Cận Hấp cũng khó mà tin được, nói:

- Hơn một trăm năm mươi nghìn đại quân của Mai Quyên cứ như vậy mà xong ư? Là một trăm năm người nghìn đại quân đó. Lý Tả Xa, ngươi cũng không nên nói láo chứ?

- Nói láo ư?

Lý Tả Xa tức giận nói:

- Ta chẳng hơi đâu mà đi nói láo cả.

Chu Ân nghe vậy thì nghiêm nghị, Cận Hấp thì nhíu mày nói:

- Vậy thì chúng ta có phiền toái lớn rồi.

- Phiền phức không chỉ có những thứ này không thôi đâu.

Lý Tả Xa dừng lại một chút, lại nói:

- Thám mã Lưu Tinh hồi báo, đại quân Hoài Nam Anh Bố cũng từ Quảng Lăng rút binh rồi. Thất lộ liên quân bao vây tấn công Giang Đông hiện giờ chỉ còn lại ba nhà chúng ta. Đợi khi Hạng Trang điều quân trở về, quân Sở tiếp theo chắc chắn sẽ qua sông, đến lúc đó, ai trong chúng ta cũng đừng nghĩ tốt đẹp!

- Vậy... vậy thì phải làm như nào đây?

Cận Hấp nghe vậy hốt hoảng.

Năm ngoái trận chiến tại Thọ Xuân, Cận Hấp thật sự bị Hạng Trang đánh cho mà sợ hãi. Cho nên vừa nghe nói phải đánh với Hạng Trang thì Cận Hấp theo bản năng liền trở nên nhút nhát. Nghĩ mà xem, năm ngoái y cùng Lý Tả Xa mang theo ba mươi ngàn quân còn đánh không lại mấy ngàn tàn binh của Hạng Trang. Hiện tại Hạng Trang ít nhất cũng có mười mấy ngàn binh mã, vậy thì làm sao mà đánh được?

Trong lòng Chu Ân cũng bồn chốn, trận này dường như không cần phải đánh nữa.

Lý Tả Xa như đoán được suy nghĩ trong lòng Chu Ân, lập tức lạnh lùng nói:

- Chu Ân tướng quân, hiện tại muốn lui binh chỉ sợ là chậm rồi. Dù ngươi lui binh, ngươi thật cho rằng Hạng Trang sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Ngươi kết tử cừu cùng với Hạng Trang. Năm xưa nếu không phải ngươi phản Sở đầu Hán, Hạng Võ cũng sẽ không binh bại tại Cai Hạ, lại càng không tự vẫn ở Ô Giang...

- Đủ rồi!

Chu Ân tức giận nói:

- Lý Tả Xa, những điều này không cần ngươi nhắc nhở bản tướng quân!

- Ngươi biết là tốt rồi.

Lý Tả Xa gật đầu, ánh mắt lại chuyển sang Cận Hấp, nói:

- Kế lúc này, chúng ta chỉ có thể vứt bỏ hiềm khích, trước tiên hợp lại toàn lực đánh hạ Lịch Dương, sau đó bố trí phòng vệ dọc theo Ô Giang, có lẽ đủ để ngăn cản quân Sở tại Giang Tả, bằng không đợi đến khi quân Sở đánh tới cửa rồi chỉ có thể đoạt đầu của chúng ta giành công mà thôi.

Chu Ân yên lặng gật đầu, sự việc cho tới bây giờ, hình như cũng chỉ có con đường này mà đi thôi.

Cận Hấp mắt sáng rực, nói:

- Cũng được, buổi sáng hôm nay do đội thân vệ của ta phụ trách đoạt thành, Nhưng các ngươi con mẹ nó đừng có giấu giấu diếm diếm cái gì nữa, gì mà tỉnh lan, công thành xa, đầu thạch lấy hết ra đi. Ta thật không tin chỉ là một thành Lịch Dương mà bắn không tới ư?

Đầu thành Lịch Dương, Mông Cức dựa vào lỗ châu mai ngủ say.

Đêm qua, trận chiến công thành vẫn duy trì tới nửa đêm quân Hán mới rút đi. Mông Cức vội vàng dàn xếp thương binh, kiểm kê cây lăn đá rơi với dầu hỏa mạnh. Mới sáng sớm đã phải lên đầu thành khích lệ tướng sĩ quân Sở và các hình đồ. Tận đến lúc này, y mới có thể rảnh rỗi dựa vào đống gò chợp mắt một chút.

Bỗng nhiên trong lúc đó, ngoài thành đột ngột vang lên tiếng kèn trầm thấp vang xa.

Mông Cức giật mình thức dậy, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên cánh đồng bát ngát ngoài cổng bắc mấy vạn quân Hán đã tập kết khiến trong lòng Mông Cức khẽ rùng mình. Sau trận quân Hán, dĩ nhiên còn xuất hiện một tòa tháp gỗ nhọn cao dựng thẳng lên. Mông Cức ngỡ ngàng, tỉnh lan, là tỉnh lan!

Sai, phía sau tỉnh lan còn có xe đầu thạch, rõ ràng là xe đầu thach!

- Hú... hu....

Trong tiếng kèn kéo dài không thôi, hơn vạn trọng giáp quân Hán cầm thuẫn chèo trong tay, nhịp đều hô kéo hơn mười tỉnh lan, xe đầu thạch chậm rãi hướng về đầu thành Lịch Dương nghiền ép qua. Nhìn trận tỉnh lan và xe đầu thạch cao chót vót, hình đồ trên đầu thành lập tức xôn xao.

Trong sự chờ đợi làm kẻ khác hít thở không thông, thời gian chầm chậm trôi qua.

Khoảng cách với thành tường trên dưới một trăm bước thì hơn mười xe đầu thạch cuối cùng dừng lại.

Trong tiếng hô nhịp đều, một đội quân Hán bỗng nhiên phát lực, dùng sức hạ ném, trong chốc lát, hơn mười cánh tay thật lớn vung lên không trung bắn lên, thông qua xích sắt nối liền với những cánh tay vẫy thật xa các giỏ nâng lập tức gào thét bắn lên không trung, lên tới điểm cao nhất thì những đá lớn ở trong giỏ nâng hướng về phía trước đột nhiên bắn ra ngoài.

Trong những tiếng hô theo nhịp như biển gào của lực sĩ quân Hán, hơn mười mấy khối đá lớn từ sau trận quân Hán cuồn cuồn gào thét dựng lên hướng về đầu thành Lịch Dương trở mình cuồn cuộn đập xuống lăn tới. Những hình đồ canh giữ ở đầu thành lập tức náo loạn, hò hét gọi nhau chạy trốn, chen lấn nhau. Một vài hình đồ bị chen dưới tường chắn mái ngã trọng thương.

Nhưng, những hình đồ dù hoang mang hoảng sợ này lại không một ai chạy xuống đầu thành bỏ trốn.

Mông Cức bỗng nhiên ngẩng phắt đầu, chỉ thấy một khối đá lớn đang hướng về phía đầu mình bổ xuống.

Trong chớp mắt, Mông Cức bỗng lắc mình một cái, khối đá chừng bốn năm mươi cân liền rơi xuống bên cạnh y kèm theo tiếng nổ "bùm" rất lớn. Mấy hình đồ lập tức bị chấn động bay lên khong trung, rồi lại trở mình cuồn cuộn rơi xuống bắn ra ngoài thành, tức thì đầu trên thành bùi mù nổi lên dày đặc.

Sau khi bụi mù tiêu tan, chỉ thấy đầu thành đã bị vỡ một lỗ hổng thật lớn, mấy lão binh vốn đang canh giữ bên cạnh Mông Cức và hai mươi hình đồ đều đã bị chấn động bắn ra ngoài tường thành, biến thành thổ dân đầy bụi đất. Có hai hình đồ không may bị đá lớn đè xuống làm thịt nát xương tan.

Tuy vậy, hơn mười mấy khối đá lớn còn lại đều trật cả, nếu không phải rơi xuống bên trong thành thì đều nện ở trên tường thành.

Trong tiếng hô nhịp đều của lực sĩ quân Hán, một loạt đá tảng lớn bị ném lên không trung, lại trở mình cuồn cuộn bắn về đầu thành Lịch Dương đập xuống, tuy nhiên số khối đá lớn đập trúng đầu thành rất ít, hầu hết khối đá lớn đều rơi xuống trên tường thành cao chót vót, đồng thời đập vỡ gạch bao quanh, còn để lại một hố lõm nông.

Xe đầu thạch oanh kích giằng co mất thời gian nửa bữa cơm, tận đến khi tỉnh lan tiếp cận tường thành cuối cùng mới dừng bắn.

Ngay khi xe đầu thạch của quân Hán dừng bắn thì trên thành Lịch Dương sớm đã là một đống hỗn độn, khối đá rơi vào đầu thành tuy rằng số lượng không nhiều lắm nhưng mỗi một khối đá lớn đều gây sự tổn hại lớn cho quân Sở. Ngoại trừ sát thương người ra, càng hủy hoại khối lượng lớn đá lăn cây lăn và dầu hỏa, nghiêm trọng hơn chính là, sĩ khí và lòng tin của hình đồ bị tàn phá cực mạnh.

Lúc bụi mù bao phủ trên đầu thành tan hết, hình đồ núp tại lỗ châu mai đều run rẩy đứng lên, mặt vàng như đất, sợ sệt như chim sợ cành cong! Những hình đồ nay dù sao cũng chưa được huấn luyện chính quy, lại chưa từng trải qua trận chiến hỏa công chân chính, đối mặt với khí giới công thành lợi hại như xe đầu thạch, tỉnh lan khó tránh khỏi trong lòng nảy sinh sợ hãi.

Nhưng còn hơn ba nghìn lão binh theo Mông Cức từ Cửu Nguyên tới đây lại vô cùng bình tĩnh, bọn họ cũng không vì sự tấn công của xe đầu thạch quân Hán mà sợ hãi, càng không bởi vì xe tỉnh lan quân Hán tới gần tường thành mà thất kinh, bọn họ chỉ lẳng lặng canh giữ ở đầu thành, đợi quân Hán đến vây đoạt thành.

*****

"Rống!"

"Rống!"

"Rống!"

Trong những tiếng hô đều nhịp của binh giáp quân Hán, hai mươi cái tỉnh lan cao chót vót rốt cục chậm rãi tới gần thành tường cổng Bắc, khoảng cách với tường thành chừng hai mươi bước thì trên đài cao tỉnh lan vốn không có người đột nhiên xuất hiện một lượng lớn cung tiễn thủ quân Hán. Sau một khắc, từng đợt mưa tên dày đặc bắn chụm xuống đầu thành cổng Bắc.

Trên đầu thành cổng Bắc, hình đồ bất ngờ không kịp đề phòng kêu thảm thiết ngã xuống.

- A, mắt của ta, đau chết mất...

Một hình đồ bị tên bắn trúng mắt từ trên đầu thành lăn xuống kêu thảm thiết, chỉ trong chốc lát đã rơi xuống mặt đất bỏ mình.

- Cứu mạng với, cứu mạng với, ta không muốn chết, mẹ ơi...

Một hình đồ mười sáu mười bảy tuổi, vẻ mặt non nớt đang kêu thảm ngã sấp xuống tại trên đầu thành, trên lưng y bị cắm một mũi tên, hình đồ này giãy dụa, đuôi mũi tên vẫn còn đang khẽ rung động.

Hơn hai mươi tỉnh lan, trên mỗi tỉnh lan trên dưới hai tầng vọng đài đủ để chứa năm mươi cung tiễn thủ, tròn một nghìn cung tiễn thủ chia làm năm đội, hướng về đầu thành cổng Bắc mà luân phiên nhau bắn chụm tới. Từng làn mưa tên rơi xuống, ngày càng nhiều hình đồ thậm chí cả lão binh cũng ngã xuống vũng máu, trên đầu thành náo loạn, khắp nơi bi thảm.

Tuy nhiên, hầu hết ngã xuống trong mưa tên đều là những hình đồ không mặc giáp, về phần ba nghìn lão binh của Mông Cức, hầu hết cầm đại thuẫn trong tay, trên người mặc trọng giáp, cung tiễn thủ quân Hán bắn ra trên cơ bản không uy hiếp quá lớn, trừ phi không may bắn trúng mặt, hoặc trúng vào đường nối của áo giáp thì mới bị mất mạng.

Mông Cức mặc trọng giáp, cầm trong tay bộ cung thiết đang bắn về phía cung tiễn thủ trên tỉnh lan của quân Hán, mưa tên rơi trên người y đều bị văng ra hết. Mưa tên của cung tiễn thủ quân Hán căn bản là không đủ để bắn thủng trọng giáp trên người Mông Cức. Nhưng mỗi mũi tên mà Mông Cức bắn ra thì tất sẽ có một cung tiễn thủ quân Hán ngã xuống.

Bắn đủ hơn mười cung tiễn thủ quân Hán, Mông Cức hét lớn:

- Lão binh tiến lên!

Mông Cức ra lệnh một tiếng, hơn ngàn lão binh canh giữ trên đầu thành đều tiến lên, vừa rú gào vừa cầm đại thuẫn hoặc là dùng áo giáp mặc trên người để chặn mưa tên của quân Hán tập kích. Tuy rằng không ngừng có lão binh ngã xuống trong tên, nhưng trên cơ bản hóa giải uy hiếp của tỉnh lan quân hán, mấy nghìn hình đồ bị vây vào mép của sư tan rã lại một lần nữa trấn tĩnh xuống.

Tuy nhiên, sự tiến công của quân Hán chỉ vừa mới bắt đầu, dựa vào sự phát uy của tỉnh lan, hơn mười thang mây cùng với hơn mười thang mây đơn giản đều đã dựng lên thành tường cổng bắc, sau một khắc, một đội tử sĩ quân Hán ngậm dao sắc bén sử dụng chân tay chèo lên thang mây, xông về phía trước đầu thành.

- Trọng binh lui binh, khinh binh tiến lên!

Mông Cức lần thứ hai lớn tiếng hạ lệnh.

Lão binh quân Sở đầu thành lập tức rút lui ra sau, bọn họ cầm đại thuẫn hoàn đao cầm trong tay, trên người mặc trọng giáp, sử dụng ưu thế của cơ thể to lớn ném mạnh những đá lăn cây lăn xuống lại không tiện bằng những hình đồ, hình đồ không mặc trọng giáp gào lên hưởng ứng, nâng cây lăn, đá lăn ném xuống dưới thành.

- Đi chết đi!

Một gã hình đồ ôm một khối đá trăm cân hung hăng nện xuống dưới, hơn mười tử sĩ quân Hán đang trèo lên thang mây lập tức đều bị văng ra, kêu lên thảm thiết rồi từ trên cao mấy trượng ngã xuống đất. Tuy nhiên trước khi rơi xuống đất, một tử sĩ quân Hán không ngờ vung tay ném lưỡi dao sắc bén lên, suýt chút nữa thì đâm thủng yết hầu của hình đồ kia.

- Ta đến đây, ta đến đây...

Một hình đồ cơ thể cao lớn một mình nâng một cây lăn nặng bốn năm trăm cân đang định từ lỗ châu mai ném ra ngoài thì một mũi tên như chớp bắn tới xuyên qua yết hầu của y, hình đồ cao lớn lập tức hai mắt trợn ngược, hai tay đang giơ cao lăn cây liền mềm nhũn buông thõng xuống làm cây lăn đè vào người.

Còn có một hình đồ vừa ném xuống một khối đá lơn, kết quả cả người mất trọng tâm trong khoảnh khắc từ trên đầu tường lao thẳng xuống dưới, rơi xuống đất còn chưa tắt thở, nhưng trong khoảnh khắc bị tử sĩ quân Hán ùa lên giẫm thịt nát xương tan.

Trên đầu tường, dưới tường thành lập tức rơi vào trong cảnh rối loạn, giống như nồi nước đun sôi, loạn sị bát nháo.

Một đội sĩ tử quân Hán lần lượt trèo lên thang nhưng lại bị cây lăn đá lăn từ trên quẳng xuống, một đám hình đồ réo gọi nhau mặt sau lỗ châu mai, vừa điên cuồng đẩy cây lăn đá lăn vừa bị cung tiễn thủ quân Hán bắn trúng ngã xuống đất, giờ này khắc này, tử thần đang há những chiếc ranh nanh thật lớn, điên cuồng mà thu gặt những sinh mệnh tươi mới.

Tử sĩ quân Hán cố nhiên hung hãn không sợ chết, hình đồ quân Sở dĩ nhiên cũng quyết không lùi bước.

Vượt qua sự hoảng loạn ban đầu, hình đồ đầu thành giờ đã trấn tĩnh, kỳ thật cũng là chết, giờ khắc này, trong đầu bọn họ đã không còn tạp niệm gì nữa. Bọn họ nghĩ rất đơn giản, nếu thành bị hãm, bọn họ hẳn là sẽ chết không nghi ngờ gì nữa, cho nên, nếu bọn họ muốn sống, nhất định phải đánh bại quân Hán, phải bảo vệ thành trì.

- Bùm

- Bùm

- Bùm

Một tiếng nổ lớn va đập từ cửa thành truyền đến, đi kèm cùng với mỗi một tiếng va đập thậm chí ngay cả chân tường thành đều kịch liệt rung động. Mông Cức mặt biến sắc, xoay người bước nhanh lên vọng đài đầu thành, tay vịn vào lỗ châu mai nhìn xuống, chỉ thấy một trận xe công thành đã ở tại cổng Bắc, đang mãnh liệt đụng vào cửa thành.

- Đáng giận!

Mông Cức hét lên giận giữ, quay đầu lại hét:

- Dầu hỏa mạnh!

- Dầu hỏa mạnh!

Liên tiếp trong tiếng rống giận giữ, sớm có hơn mười tên hình đồ ôm từng hũ dầu hỏa mạnh tiến đến, lại hướng về bên ngoài lỗ châu mai ném xuống. Kèm theo đó là tiếng vỡ vụn giòn tàn, dầu hỏa mạnh lập tức tràn ra bắn tung tóe, bắn cả lên xe công thành và người ở bên ngoài cửa thành.

- Cây đuốc, lấy cây đuốc!

Mông Cức lần thứ hai ra lệnh:

- Chết cháy bọn họ!

Mông Cức vừa dứt lời, vài cây đuốc đã từ trên đầu thành ném xuống, dưới cửa thành liền bùng lên trận lửa cháy mạnh lên tận trời. Hơn mười lực sĩ quân Hán đang trốn ở trong ốc xe của xe công thành đang xông tới cửa thành đã bị lửa bén lấy kêu lên thảm thiết, mười mấy người lửa từ trong ốc xe chạy vội ra, và cũng rất nhanh chết cháy tại chỗ.

Sau trận quân Hán.

Khóe miệng Lý Tả Xa lập tức co giật, lúc này hạ lệnh nói:

- Truyền lệnh, tất cả xạ thủ Lâu Phiền thay hỏa tiễn, thiêu hủy dầu hỏa mạnh ở trên đầu thành.

- Vâng!

Thân binh đứng canh giữ bên cạnh Lý Tả Xa ầm ầm đồng ý, lại bò lên trên vọng đài xe tinh lan vừa đẩy tới cầm lấy hai lệnh kỳ hình tam giác ra sức vẫy lên.

Trên tỉnh lan phía trước, mười mấy tiểu giáo úy quân Hán ra lệnh một tiếng, hơn mười xạ thủ Lâu Phiền đã thay chừng hai tạ cung cứng Tang Mộc, mũi tên vốn bằng lông vũ nhẹ cũng đổi thành trọng tiễn nanh sói. Cái gọi là xạ thủ Lâu Phiền thật ra cũng không phải là chỉ người Lâu Phiền, mà là chỉ những thiện xạ có hình thể cao lớn.

Không đợi lửa tắt, một trận xe công thành lại hướng về cửa thành nghiền ép mà đến.

Mông Cức nheo mắt lại, lần thứ hai hạ lệnh:

- Dầu hỏa mạnh, chuẩn bị dầu hỏa mạnh...

Lại có hơn mười hình đồ ôm những bình dầu hỏa mạnh tiến lên. Nhưng đúng lúc này, hơn mười luồng khí sắc bén xé gió lao tới, một số thì bắn thủng vào vại sành mà hình đồ đang ôm, vại sành vỡ vụn, từng mảng dầu hỏa mạnh liền bắn ra trên đầu tường.

- Hả?

Con ngươi Mông Cức thoáng chốc co rút kích liệt, lúc này vội nhảy ra thật xa.

Hầu như là ngay khi Mông Cức vừa nhảy tránh xuống đất, hơn mười hỏa tiễn liền rơi vào trên đầu thành, sau một khắc, ngọn lửa trên đầu thành cổng Bắc bùng lên tận trời. Hơn mười lão binh vốn đang canh giữ trên đầu thành kể cả một số hình đồ gần đó đều lâm vào biển lửa. Chiến bào của Mông Cức cũng bị bén cháy xém, yếu ớt cháy lên.

- Đáng ghét!

Mông Cức xoay người dập ngọn lửa trên chiến bào, lại chăm chú nhìn lên, chỉ thấy toàn bộ đầu thành cổng Bắc đã hoàn toàn bị lửa bao phủ, ngoại trừ một số ít lão binh cùng với hình đồ may mắn chạy tránh ra ngoài được, còn hầu hết hình đồ đều táng thân trong biển lửa. Còn muốn dùng dầu hỏa mạnh ngăn cản công thành rõ ràng là không được nữa.

"Bùm"

Bỗng nhiên trong lúc đó, một tiếng đụng nặng nề từ dưới chân thành truyền đến.

Mông Cức hít một ngụm khí lạnh, lại nhìn xung quanh phải trái, chỉ trên trên đầu thành đã xuất hiện bóng dáng tử sĩ quân Hán, tuy rằng lúc này tử sĩ quân Hán xông lên đầu thành không nhiều, không đủ để áp chế quân Sở đầu thành, nhưng theo thời gian trôi qua, sĩ tử quân Hán xông lên đầu thành sẽ càng nhiều, cục diện sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

- Tướng quân!

Mông Thương tiến lên một bước, lạnh lùng nói:

- Nhanh xuất động đội kỵ binh dũng mạnh đi!

Mông Cức nghiêm trọng gật đầu rút đao ra, lạnh lùng nói:

- Truyền lệnh, đội kỵ binh dũng mãnh... đột kích!

- Vâng!

Mông Thương ầm ầm đồng ý, lại bỗng nhiên quay đầu lại rống lên:

- Tướng quân có lệnh, đội kỵ binh dũng mãnh đột kích! đội kỵ binh dũng mãnh đột kích!

Bên trong cánh cửa phía Đông Lịch Dương, gần nghìn kỵ binh chính trận đã sẵn sàng đón địch.

Mông Khanh đang kiễng chân nhìn về hướng cổng Bắc xa xa, thái độ trên mặt không che giấu được sự lo lắng. Tiếng chém giết bên ngoài cổng bắc rung trời, nhưng y lại ngồi ở đây chờ đợi, thật là dày vò mà?

Bỗng nhiên trong lúc đó, một con khoái mã từ trên đường chạy như bay đến.

Kỵ sĩ trên lưng ngựa vừa phóng ngựa chạy nhanh vừa ngửa mặt lên trời hét:

- Tướng quân có lệnh, đội kỵ binh dũng mãnh đột kích! đội kỵ binh dũng mãnh đột kích!

- Rốt cuộc đã đến phiên chúng ta rồi sao?

Khóe miệng Mông Khanh thoáng chốc nhe răng cười, lập tức đem mũ giáp nặng nề ở trên tay đội lên đầu, kéo chiếc mặt nạ sắt xuống bảo vệ toàn bộ mặt, toàn bộ khuôn mặt đều được giấu bảo vệ trong chiếc mặt nạ, chỉ có đôi mắt hẹp dài là lộ ra hai luồng sáng rực.

- Lên ngựa!

Mông Khanh xoay người lên ngựa, lại rút đao ra hô.

Gần nghìn kỵ binh đang ở trên đường dài tĩnh tọa đợi đều đứng dậy lên ngựa, lập tức rút hoàn thủ đao sắc bén ra.

Ba trăm trọng kỵ binh không mang trọng giáp này lại phải hỗ trợ Phó binh lên ngựa, lúc lên ngựa, Phó Binh lại đem ba trăm kỵ thương thật dài chừng ba trượng sáu thước đưa cho kỵ thủ, hơn ba trăm trường dư đâm thẳng vào hư không, thoáng chốc hình thành một rừng mâu tử vong dày đặc...


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-515)


<