← Hồi 169 | Hồi 171 → |
Đúng vào lúc giữa trưa, mặt trời chói chang như lửa đốt bao trùm khắp nơi.
Vùng ngoại ô thành bắc Cửu Nguyên đã dùng giá gỗ bắc lên thành điểm binh đài cao ba trượng, phía trước trên điểm binh đài còn làm thêm một lán cỏ tranh.
Dưới lán cỏ tranh, Hạng Trang đang ngồi giữa chiếu.
Tấn Tương mặc trang phục chỉnh tề, đeo hoành đao đứng trang nghiêm phía sau Hạng Trang.
Ngồi lần lượt trên chiếu bên tay trái Hạng Trang là Úy Liêu, Vũ Thiệp, Bách Lý Hiền, còn bên phải là các đại tướng: Hoàn Sở, Quý Bố, Cao Sơ, Bàng Ngọc, Điền Hoành, Tiêu Khai
Dưới đài điểm binh, gần hai vạn quân Sở phơi dưới ánh nắng chói chang xếp thành bốn phương trận.
Lúc này là hạ tuần tháng chín, thời gian quân Tần về Sở đã qua được hai hơn hai tháng, lời nói và việc làm của quân Tần đều mẫu mực, trình độ cưỡi ngựa bắn cung của quân Sở đã được nâng cao rất nhiều.
Hiện giờ, Hạng Trang định ra kỳ ba tháng, ngày thi đấu lớn.
Cao Sơ, Bàng Ngọc, Điền Hoành, Tiêu Khai phân biệt từ trong quân chọn ra năm trăm kị binh có kĩ thuật tốt nhất, hôm nay trong trận thi đấu này sẽ tiến hanh đọ sức bốn nhóm kỵ binh.
Thời gian chưa đến, Hạng Trang nói chuyện phiếm cùng với Úy Liêu.
- Quân sư, mấy ngày nữa, chúng ta phải đi rồi.
- Đúng vậy, Hà Sáo chưa xong, Lão Hủ không nỡ rời đi.
- Đó là, ở Hà Sáo, hằng ngày có thịt ăn, có canh dê uống, thật không tồi.
Vũ Thiệp bên cạnh xen vào:
- Hà Sáo cho dù tốt, rốt cục cũng không phải là quê hương của chúng ta.
Lý Bách Hiền bên cạnh chỉ nhẹ nhàng phe phấy quạt lông vũ, không nói gì, trở về Giang Đông, đã là trở về quê hương người Sở, nhưng bọn họ đối với những người Tần lại là nhưng người xa xứ, nhưng điều này cũng không can hệ gì, nam tử hán đại t rượng phu, vì công danh thì nên nâng ba tấc kiếm, lấy tứ hải là nhà, hà tất phải nhớ quê hương?
Hạng Trang đột nhiên hỏi Bách Lý Hiền:
- Tử Lương, Quan Trung có động tĩnh gì mới không?
Đối với Quan Trung, Hạng Trang vẫn không lơ là sự chú ý, Bách Lý Hiền cũng qua cơ sở ngầm ở Quan Trung, cứ cách năm ba ngày lai báo cáo tình hình Quan Trung cho Hạng Trang, hơn ba tháng nay, Hạng Trang nắm được một vài thông tin tình báo của Lưu Bang, ví dụ nói tuyệt thu thu lương Quan Trung năm nay đã là kết cục không thể tránh được.
Năm nay Quan Trung tuyệt thu thu lương, thì ý nghĩa của việc Lưu Bang sẽ không thể từ Ba Thục điều phối lương thực đến cứu tế bách tính Quan Trung, điều này chí ít trong vòng hai năm Lưu Bang không có khả năng hưng binh quy mô lớn ở Quan Đông, nếu gặp phải nạn châu chấu phá hoại mùa màng, thì chỉ e trong vòng năm năm không có khả năng huy động được nhân lực.
Hiển nhiên, hành động huấn luyện kỵ binh trắng trợn của Hạng Trang ở Hà Sáo đã kích động đến thần kinh của Lưu Bang.
Vì lương thảo không đủ, quân Hán không thể lên phía bắcđuổi quân Sở ra khỏi Hà Sáo, nhưng với con mắt của Trương Lương, Trần Bình, Lưu Bang biết nghe lời phải trái, đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn quân Hán rơi vào thế bị động, bắt đầu từ hơn hai tháng trước, Tiêu Hà mở chợ ngựa ở Lũng Tây, Bắc Địa, lấy vũ khí, vải vóc, lá trà giao dịch mua bán ngựa với người Khương, người Nguyệt Thị.
Chuyện này đối với Hạng Trang mà nói, đó cũng không phải là tin tức tốt lành, vì Quan Trung dưới sự cai trị của Lưu Bang tuy đã bị quân Sở làm cho rối tinh rối mù, nhưng Ba Thục vẫn không bị hao tổn gì, dựa vào tài lực, vật lực của Ba Thục, Lưu Bang rất dễ dàng có thể từ Khương Nguyệt thị và người hồ ở biên thùy bắt tay giao dịch được những con chiến mã ưu việt.
Ngoài ra, dưới trướng của Lưu Bang còn có các di tướng nước tần như Lý Tất, Lạc Giáp.
Lý Tất, Lạc Giáp có lẽ không dũng mãnh thiện chiến như Mông Cức, trong quân Tần uy tín càng không thể bằng Mông thị, có thể về việc huấn luyện kỵ binh, hai người chưa chắc sẽ thua Mông Cức, có hai di tướng nước Tần này thay Lưu Bang huấn luyện kị binh, qua một thời gian nữa dưới tay Lưu Bang sẽ xuất hiện một đội quân kỵ binh dũng mãnh hùng mạnh!
Tuy nhiên, đây đều là tin tức từ mấy tháng trước.
Lập tức Bách Lý Hiền chắp tay nghiêng người nói với Hạng Trang:
- Nghe nói Chu Bột, Phó Khoan, Ly Thương đã dẫn năm vạn đại quân chia nhau tiến về Bắc Địa, Thượng quận và đồn điền Lũng Tây.
- Đại quy mô đồn điền?
Đôi mày của Hạng Trang lập tức nhíu lại.
Đối với Hạng Trang và quân Sở mà nói, quả thật là tin tức vô cùng bất lợi.
Đồn Điền kỳ thực cũng không có gì mới mẻ, thời kỳ Xuân thu chiến quốc các nước Trung nguyên có đày phạm nhân, mậu tốt đến ghi lại biên cương đồn điền, chủ yếu là thông qua phạm nhân Đồn Điền, quân sĩ tự cung tự cấp, thậm chí còn trợ cấp cho quốc khố, Mông Điềm dẫn ba trăm ngàn đại quân đánh Hung Nô, ở Hà Sáo đang tiến hành thực thi chế độ quân đồn.
Quân đồn quy mô lớn, nhưng cảnh cùng quẫn thiếu hụt lương thực bao trùm khắp nơi.
Trong lịch sử, Hán Vũ đế sau khi cướp Hà Sáo, triệu tập sáu trăm ngàn mậu tốt ở Hà Sáo thực thi quân đồn quy mô lớn, từ phòng thủ đến tác chiến mấy chục năm, cuối cùng cũng đánh bại được Hung Nô.
Những năm cuối thời Đông Hán, quần hùng nổi dậy, trong thời buổi loạn lạc, gian hung Tào Tháo cũng vì tiến hành chế độ quân sự đồn điền thêm hoàn thiện, mới khiến cho quân Tào quân lương sung túc, tuy thân nơi chiến trường nhưng có thể liên tục tác chiến với bên ngoài, cuối cùng thống nhất Hoàng Hà có thể lấy được bản đồ rộng lớn phía Bắc, nếu chế độ Đồn Điền chưa hoàn thiện, thì đây là điều không thể tưởng tượng.
Hạng Trang bất giác quay đầu liếc nhìn Úy Liêu, hai người cùng thở dài.
Trong thời gian ngắn, cũng không cần quá lo lắng, đáng lo ngại của chế độ Đồn Điền đó là khả năng sản xuất quân lương liên tục, vì Quan Trung, Ba Thục một khi xây xong nền móng Đồn Điền với quy mô lớn thì có thể liên tục vận chuyển quân lương cho quân Hán, cứ như vậy, chỉ cần qua vài năm, sau này quân Hán sẽ thoát khỏi cảnh thiếu hụt quân lương.
Cứ như vậy, kế đầu cơ rất khó nói là hợi hay hại.
Kế đầu cơ khiến cho đất đai Quan Trung không có gì để thu hoạch là kết cục đã định, đương nhiên có thể khiến cho quân Hán trong thời gian ngắn không có sức để hưng binh, nhưng cũng khiến cho cho Tiêu Hà trở nên nghèo khó, noi theo Thủy Hoàng đế tế ra đại sát khí đồn điền này. Một khi hiệu quả của Đồn Điền này phát huy, sau này quân Hán có thể dùng binh liên tục bên ngoài, đấy là chuyện tốt thành chuyện xấu.
Lần này, Hạng Trang vì chuyện huấn luyện kỵ binh nên tâm tình hao tổn.
Lập tức Hạng Trang quay đầu dặn dò Tấn Tương:
- Tấn Tương, mau bắt đầu đi.
- Tuân lệnh!
Tấn Tương hô lớn, sải bước ra phía sau đài vung tay lên với bên dưới, hơn một trăm lính thổi kèn đồng loạt giơ sừng trâu lên.
Ngay sau đó, tiếng kèn vang dội hùng hòn đã được tấu lên.
Trong vòng bảy tám dặm, trong Hồ Dương Lâm thưa thớt.
Đội trưởng thân binh Cao Sơ Phá Quân đang tựa lưng ngủ gật dưới một cây đại thụ, cho dù bây giờ đang là giữa trưa, nắng như đổ lửa, tuy nhiên trong rừng cây cũng có từng đợt gió mát, không hề có cảm giác nóng bức.
Bên người Phá Quân còn có thân quân tướng sĩ tốp năm tốp ba đang nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên, bên ngoài rừng vọng đến tiếng kèn trầm thấp hùng hồn.
Phá Quân liền xoay người ngồi dậy, liền có thân binh dắt chiến mã lại, Phá Quân xoay người lên ngựa, rút hoành đao giơ cao lên, lập tức các thân quân tướng sĩ đang nănm nghỉ trên mặt đất liền nhao nhao ngồi dậy, xoay người lên ngựa với tốc độ nhanh nhất, sau đó đua nhau rút kiếm ra.
Một không khí xơ xác tiêu điều tỏa ra khắp Hồ Dương Lâm.
Bỗng chốc, Phá Quân nhẹ nhàng thúc chiến mã, hoành đao trong tay hướng về phía trước, năm trăm kỵ binh tinh nhuệ đua nhau thúc giục chiến mã, bám gót theo sau Phá Quân, từ từ ra khỏi Hồ Dương Lâm.
Trên đài điểm binh, đám người Hạng Trang, Úy Liêu đồng loạt quay đầu, nhìn về phía bên trái Hồ Dương Lâm.
Đột nhiên, một kỵ sĩ tráng kiện toàn thân mặc áo giáp từ Hồ Dương Lâm xông ra, sau đó là người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư, người thứ năm...
Phía sau kỵ sĩ mặc áo giáp xuất hiện càng ngày càng nhiều.
Đầu ngựa di chuyển, gót sắt tung lên, năm trăm kỵ binh bắt đầu xung phong.
Cách đài điểm binh còn có ngàn bước, kỵ sĩ mặc áo giáp dương đao thét dài, các kỵ binh phía sau rào rào tiến lên biến trận.
Đội kỵ binh phía trước từ từ giảm tốc độ, đội kỵ binh phía sau lại tăng tốc tiến lên, toàn bộ trận kỵ binh bắt đầu chia làm hai cánh nhanh chóng mở ra, không đến hơi thở, toàn bộ đội hình kỵ binh đã hoàn toàn mở ra, sắp xếp thành năm hàng, mỗi hàng là một trăm kỵ binh, hướng về phía đài điểm binh ào ào xông lên.
Tiếng la hét...
Mắt thấy năm trăm kỵ binh thanh thế như vậy, xếp thành hàng đứng trang nghiêm dưới đài điểm binh, bốn nghìn năm trăm thân quân tướng sĩ lập tức reo hò như sấm dậy. Trên đài điểm binh, Cao Sơ không thốt ra được lời nào, năm trăm kỵ binh này đều là những kỵ binh có kỹ thuật xuất chúng nhất trong thân quân, tuy nhiên buổi biểu diễn mới chỉ bắt đầu, trò hay vẫn còn ở phía sau.
Khó khăn lắm mới tiếp cận được đài điểm binh, kỵ sĩ mặc áo giáp lại dương đao thét dài.
Ngay sau đó, năm nghìn kỵ binh ào ào tuốt kiếm ra khỏi vỏ, lại giơ cung từ trên lưng ngựa giương thẳng lên, sau đó hướng về phía đài điểm binh, hoành đao trong tay kỵ sĩ mặc áo giáp hạ xuống, năm trăm kỵ binh đồng thời buông lỏng dây cung, trong tiếng xé gió ào ào, năm trăm người cỏ phía trước đài điểm binh đã bị cắm dày đặc mũi tên.
Tuy chưa điểm qua, nhưng dường như không có mũi tên nào lạc ra ngoài.
- hây...
ngay sau đó kỵ sĩ mặc áo giáp lại dương đao thét vang.
Năm trăm kỵ binh nhanh chóng xước cung vào vỏ, tuốt kiếm sắc lạnh ra.
Trong ánh sáng điện, toàn bộ kỵ binh đã nhanh chóng xung phong liều chết xông lên giữa đám người cỏ đứng sừng sững như rừng, ngay sau đó, những ngọn kiếm dương cao ào ào chém xuống, trong ánh sáng sắc lạnh, một loạt người cỏ đứng sừng sững đồng loạt đổ xuống, đoàn kỵ binh ào ào đi qua, khi đám người Hạng Trang nhìn kỹ, tất cả năm trăm người cỏ đã bị chém ngang!
Dưới đài điểm binh, bốn ngàn năm trăm thân quân tướng sĩ lập tức đứng dậy reo hò ầm ĩ.
- Cao Sơ, thật xuất sắc!
- Cuối cùng cũng không làm mất mặt Đại Sở chúng ta, ha ha!
Hoàn Sở, Quý Bố cũng đều quay đầu về phía Cao Sơ bày tỏ chúc mừng.
Hạng Trang cũng khe khẽ vuốt cằm, tuy nói năm trăm kỵ binh này đều là những người tinh nhuệ được chọn ra, nhưng cũng không thể đại diện cho tất cả trình độ cưỡi ngựa bắn cung của thân quân, nhưng chí ít cũng có thể thấy, sự huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung trong ba tháng của quân Sở cũng có hiệu quả rõ ràng, sau đó suy xét xem có nên cho các tướng sĩ thêm chút kinh nghiệm thực chiến hay không?
Nghĩ đến đây, mắt Hạng Trang híp lại.
Ở Hà Sáo, đối tượng mà quân Sở không thể thiếu đó là luyện binh thực chiến, bất luận là người Lâm Hồ của Vân Trung hay người Hưu Chư ở Cao Phiệt Quan đều là đối tượng luyện binh thực chiến thích hợp nhất của quân Sở!
← Hồi 169 | Hồi 171 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác