Vay nóng Tima

Truyện:Sở Hán tranh bá - Hồi 089

Sở Hán tranh bá
Trọn bộ 515 hồi
Hồi 089: Kế Ly Gián
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-515)

Siêu sale Shopee

Kinh Thiên lĩnh mệnh mà đi, rất nhanh lại dẫn về một nam nhân vạm vở ngang tàng đi vào trong lều.

Nhìn thấy tên nam nhân theo sau Kinh Thiên, Hạng Trang, Úy Liêu và Vũ Thiệp không khỏi có phần sửng sốt, nam nhân kia lập tức quỳ một gối xuống đất, thi lễ yết kiến với Hạng Trang rồi nói:

-Tại hạ người Ngụy tên Bàng Ngọc, xin tham kiến Thượng Tướng Quân!

Bàng Ngọc vốn tự biết mình, không ở trước mặt Hạng Trang mà tự xưng là Tướng Quân.

-Bàng Ngọc tướng quân? Xin mau mau đứng lên.

Hạng Trang vội vàng tiến lên trước đỡ lấy.

Cái tên Bàng Ngọc này, đương nhiên là Hạng Trang, Úy Liêu đều biết, đất Ngụy có mấy mươi đạo nghĩa quân, trong đó bộ quân của Bàng Ngọc là một nhánh có thế lực lớn nhất, bộ nghĩa quân của Bàng Ngọc thậm chí đã từng đánh chiếm Đại Lương, Hạng Trang cũng biết Bàng Ngọc là hậu duệ của danh tướng đại Ngụy Bàng Quyên, từ nhỏ đã được đọc đủ loại binh thư, rất thao lược, chỉ là không ngờ Bàng Ngọc lại trẻ tuổi như thế, bề ngoài cũng có dáng vẻ đường đường.

Bàng Ngọc đứng dậy, lộ vẻ bi thảm nói:

-Thượng Tướng Quân, mạt tướng thật khó khăn mới tìm được ngài.

Hạng Trang vỗ nhẹ lên tấm lưng vạm vỡ của Bàng Ngọc, hỏi:

-Bàng Ngọc tướng quân, sao ngươi lại cũng tới đất Triệu này?

-Ai cha, chuyện này nói ra thì rất dài, hơn nửa tháng trước sau khi Thượng Tướng Quân mang theo đại quân rời khỏi đất Ngụy, mạt tướng đã bị bại trận bởi Bành Việt phản quân, đã đánh mất Đại Lương, mạt tướng không biết Thượng Tướng Quân đã đi đến nơi nào, nên đành phải đi đến Huỳnh Dương, hơn mười ngày trước, thành Huỳnh Dương cũng bị thất thủ, Mạn Khưu Thần đã chết trận, Tấn Bá cũng chết trong loạn quân...

Tức thì Bàng Ngọc liền đem những việc gặp được sau khi Đại Lương thất thủ kể lại đầu đuôi gốc ngọn.

‘Ngôn giả vô tâm, thính giả hữu ý’, khi Bàng Ngọc nói đến đoạn Ngao Thương vẫn chưa thất thủ, mà đang bị hai đạo đại quân Lã Trạch và Bành Việt vây đánh, ánh mắt Hạng Trang đột nhiên lóe sáng.

Ngao Thương vậy mà vẫn chưa thất thủ?!

Lã Trạch, Bành Việt mỗi người thống lĩnh năm vạn đại quân, vậy mà còn đang trong thế tấn công Ngao Thương!

Nghe được tin tức hết sức bất ngờ này, Hạng Trang không khỏi tim đập thình thịch!

Đêm khuya tĩnh lặng, nhưng trong lều trại Hạng Trang vẫn còn loe lói một ngọn đèn đơn độc.

Bàng Ngọc, Kinh Thiên đã được cho trở về huyện An Dương, hai người là lén chạy ra từ doanh trại dân đói, nếu trước lúc trời sáng không kịp trở về, rất có thể sẽ bị quân Triệu phát hiện.

Tuy nhiên, cho dù Kinh Thiên, Bàng Ngọc thật sự dẫn theo binh sĩ chạy trốn, Triệu quân đa phần sẽ cho rằng do bọn họ chịu không nổi lao động chân tay nặng nhọc nên chạy trốn, nhưng hiện tại đang vào thời kì đặc biệt, nên tốt hơn vẫn phải hết sức thận trọng để ít xay ra nhữgn tình huống không hay, quân Sở hiện tại chỉ còn lại điểm ưu thế hành tung bí hiểm này, Hạng Trang cũng không muốn tùy tiện để lãng phí mất.

Vũ Thiệp nhìn Hạng Trang, lại nhìn Úy Liêu, nói:

-Thượng Tướng Quân, Quân sư, thật sự là không ngờ rằng, tên Trần Hi này cũng có chút bản lĩnh, không ngờ Ngao Thương đến nay vẫn chưa thất thủ!

Úy Liêu nói:

-Ngao Thương vốn là là nơi hiểm yếu, dễ thủ khó công, tuy nhiên, chỉ dựa vào mấy vạn quân ô hợp của Trần Hi, nếu muốn ngăn chặn mấy vạn tinh binh Bành Việt lại là việc tuyệt đối không thể nào, nếu theo lão hủ đoán không sai, nguyên nhân chỉ là bởi Bành Việt muốn có được lương thực cùng mấy vạn trai tráng và mấy mươi vạn đàn bà và trẻ con của Ngao Thương mà thôi, bằng không, Trần Hi cũng không thể nào kiên trì đến bây giờ.

Hạng Trang xua tay nói:

-Mặc kệ là nguyên nhân gì, chung quy sự thật là Trần Hi vẫn kiên trì đến bây giờ!

Nói đến việc này, Hạng Trang lại hung hăng gõ nhịp nói:

-Quân sư, Trần Hi tử thủ Ngao Thương, mấy vạn đại quân Lã Trạch, Bành Việt đều bị kéo dài thời gian dưới thành Ngao Thương, phòng thủ quận Tam Xuyên nhất định là trống không, hơn nữa lại không có Lã Trạch đích thân trấn thủ, đây chính là cơ hội tốt cho chúng ta, nếu tập kích bất ngờ cửa Hàm Cốc phần thắng ít nhất phải tăng lên hai lần!

Úy Liêu gật gật đầu, bỗng nhiên nói:

-Thượng Tướng Quân, lão hủ có ý tưởng không mấy thành thục này.

-Ồ? Quân sư nói mau, là ý tưởng gì?

Hạng Trang vội vàng nói, chỉ nhìn thấy cái cười xảo quyệt trên khóe miệng Úy Liêu, thì đã biết lão già này lại có chủ kiến tuyệt diệu gì đây.

Úy Liêu nói:

-Hai đạo quân Lã Trạch, Bành Việt cùng đánh Ngao Thương, có phải chúng ta có thể làm chút động tác gì ở điểm này hay không?

-Quân sư là nói...

Hạng Trang lập tức trước mắt lóe sáng, gấp gháp nói,

-Châm ngòi chia rẽ quan hệ giữa Lã Trạch và Bành Việt?

Úy Liêu khẽ mỉm cười, tiếp lời:

-Thượng Tướng Quân, chúng ta không ngại phân tích một chút, tại sao Bành Việt phải đích thân lĩnh binh tấn công Ngao Thương? còn Lưu Bang tại sao lại phải cấp cho Lã Trạch năm vạn tinh binh, rồi ra lệnh hiệp trợ Bành Việt tấn công Ngao Thương? Đây chẳng phải đều vì lương thực trong thành Ngao Thương sao, Bành Việt muốn có được nó, Lưu Bang cũng muốn có được nó!

Hạng Trang hung hăng gõ nhịp nói:

-Nói cách khác, Bành Việt, Lã Trạch mỗi người đều có mưu tính riêng.

Hạng Trang vuốt râu mỉm cười nói:

-Nếu Bành Việt, Lã Trạch mỗi người đều đã có âm mưu riêng, thì không trở ngại để chúng ta thử dùng kế ly gián.

Hạng Trang lập tức tỏ ra rẩt lo tính, năng lực trong mọi phương diện của Lã Trạch đều rất xuất sắc, đối nhân xử thế cũng đầy cẩn thận, chỉ sợ sẽ không trúng kế, tuy nhiên Bành Việt thì lại khó nói, Bành Việt là người giỏi mang binh đánh giặc, ít nhất cũng mạnh hơn nhiều so với tên Lưu Bang vô lại phố phường này, nhưng về năng lực chính trị của hắn chưa chắc có thể so sánh với Hàn Tín về bất cứ điểm nào.

Hơn nữa Lã Trạch không phải Lưu Bang, hắn không thể kìm nén nỗi Bành Việt!

Thử nghĩ một chút, nếu Bành Việt trúng kế ly gián, thì quân Lương nhất định sẽ có động thái khác thường.

Theo năng lực cùng tính cẩn thận của Lã Trạch, quân Lương chỉ cần có động thái nhỏ, hắn ta tất nhiên sẽ nhanh chóng làm ra động tác phản ứng, cứ như vậy, quân Hán, quân Lương của Ngao Thương rất có khả năng sẽ lâm vào cục diện giằng co, lúc này, quận Tam Xuyên giữ thế phòng ngự trọng tâm của quân Hán nhất định sẽ nghiêng về phía Hổ Lao quan, vùng bụng sẽ khó tránh khỏi thế trống rỗng.

Nếu Bành Việt, Lã Trạch khai chiến, vậy thì càng quá tốt.

Lã Trạch chưa chắc sẽ bại trong tay Bành Việt, nhưng quân Hán dưới trướng Lã Trạch chắc chắn không tinh nhuệ bằng quân Lương dưới trướng Bành Việt.

Quân Lương của Bành Việt đều là những binh lính hung tàn giết người không ghớm tay, tuyệt đối không thể đem so ngang với đám dân cường tráng dưới trướng Lã Trạch được triệu tập lâm thời từ Quan Trung kia, cho nên, một khi Bành Việt, Lã Trạch bắt đầu hỗn chiến, quân Hán nhất định sẽ căng thẳng, Lã Trạch ngoại trừ cầu viện Lưu Bang, tất nhiên phải điều động viện quân từ quận Tam Xuyên, thậm chí là từ cửa Hàm Cốc.

Đến lúc này, phòng bị ở cửa Hàm Cốc sẽ trống rỗng!

Hạng Trang không kiềm nén được nữa, liền hỏi Úy Liêu:

-Quân sư, dùng cách ly gián thế nào đây?

Úy Liêu vuốt vuốt bộ râu dài, mỉm cười nói:

-Kế Ly gián kỳ thật rất đơn giản, một phong thư, hoặc chỉ cần một món đồ vật là đủ, mấu chốt là cần vài tử sĩ thí mạng, còn cần một người có tài ăn nói, chỉ dựa vào ba tấc lưỡi, đi thuyết phục Lã Trạch, Bành Việt, làm cho bọn họ đề phòng lẫn nhau, thậm chí là công phạt lẫn nhau.

Dứt lời, ánh mắt Úy Liêu liền dừng lại trên người Vũ Thiệp.

Hơn bốn ngàn tướng sĩ quân Sở, tử sĩ thì dể tìm, nhưng người có tài hùng biện, còn ai có thể sánh kịp với Vũ Thiệp?

Phái Vũ Thiệp đi còn có thêm một điểm tốt, bởi vì Vũ Thiệp vốn chỉ là trợ tá dưới trướng Hạng Võ, sau này lại bị giáng chức đến huyện Thọ Xuân làm một Huyện lệnh hèn mọn, Lã Trạch không biết ông, Bành Việt càng không thể nhận ra ông, Vũ Thiệp chỉ cần thay đổi danh tính, lại lấy danh nghĩa tìm nơi nương tựa đầu quân làm môn hạ của Lã Trạch, hoặc dưới trướng Bành Việt, thì có thể thực thi kế ly gián rồi.

Ngay lập tức Hạng Trang liền hỏi Vũ Thiệp:

-Không biết tiên sinh có tình nguyện tiếp nhận trọng trách này hay không?

Vũ Thiệp liền đứng lên thi trường lễ với Hạng Trang, nghiêm nghị nói:

-Thiệp, không dám từ chối!

Hạng Trang tiến lên hai bước, cầm chặt tay Vũ Thiệp, lại quay về phía Úy Liêu nói,

-Quân sư, bây giờ ngài có thể nói chuyện với Vũ Thiệp tiên sinh rồi, kế ly gián này cụ thể phải thực thi như thế nào?

-Được.

Úy Liêu liền nói, -

-Sau khi tiên sinh đến Ngao Thương...

Năm ngày sau, Ngao Thương, trong đại doanh quân Lương.

Bành Việt đang ở trong lều uống rượu giải sầu, lần lữa mãi vẫn chưa lấy được Ngao Thương, Trần Hi lại chết sống không chịu đầu hàng, cộng thêm đất Lương liên tục nhiều năm chiến loạn, dân cư ở các quận huyện cũng giảm mạnh, đến nay, quân Lương đã sắp không trưng thu được lương thực, Bành Việt trên chính trị lại trì trệ, cũng biết không thể cứ để đứt quảng như vậy, bằng không Lương quốc xem như xong.

Nhưng hiện tại Bành Việt đã ở thế cưỡi trên lưng cọp khó có thể xuống, dù hắn không chấp nhận đề nghị của Khoái Triệt, thừa lúc đại quân Lưu Bang xuất quân về phía đông đến Tề quốc mà đi đánh lén Quan Trung, nhưng hắn vẫn sinh lòng cảnh giác đối với Lưu Bang, cho nên, trước khi đại quân Lưu Bang chưa quay về Quan Trung, hắn tuyệt đối không dám cho giải tán quân đội của mình, để cho binh lính được hồi hương trồng trọt.

Vả lại, Bành Việt cũng đang trong thế tất được lương thực của Ngao Thương cùng với mấy chục vạn bá tánh trong thành Ngao Thương.

Tổng nhân khẩu trên đất Lương hiện nay rất có thể đã không còn đến năm vạn, nếu mấy vạn trai tráng cộng thêm mấy mươi vạn phụ nữ và trẻ con trong thành Ngao Thương này lại để Lã Trạch đoạt mất, vậy thì toàn bộ số dân chúng Lương quốc so ra thậm chí còn kém hơn một quận Tam Xuyên nhỏ nhoi, khi đó, Lưu Bang một khi muốn bắt chẹt Bành Việt, thì hắn lấy gì để phản kháng?

Nhưng vấn đề là, tên Trần Hi này chết sống không chịu đầu hàng, thật sự là hao tâm tổn trí a.

Cũng may Trần Hi cũng không có ý định đầu hàng Hán vương, nếu bằng không Bành Việt thật tình sẽ cuống cuồng như ngồi trên đống lửa.

Bành Việt đang uống rượu, chợt có tên thân binh tiến vào bẩm báo:

-Đại vương, ngoài đại doanh có tên nát rượu Hu Thai cầu kiến.

-Tên nát rượu Hu Thai? Là ai thế?

Bành Việt đã có vài phần say, liền nói,

-Đem gã, dẫn vào đây.

Tên thân binh nhận lệnh mà đi, không quá thời gian uống nửa chén trà, liền dẫn theo một tên áo trắng nho nhã tuổi chừng bốn mươi đi vào lều trại Bành Việt, tên tú sĩ áo trắng kia nhìn thấy Bành Việt cũng không thi lễ, chỉ tùy tiện đứng ở giữa lều trại, sau đó nói như long trời lở đất:

-Lương vương gì mà Lương vương, vậy mà ngươi còn có tâm tình mà uống rượu?

Bành Việt buông chén rượu xuống, uốn đầu lưỡi hỏi:

-Tiên sinh này, lời này, là, có ý gì?

Tú sĩ áo trắng đáp:

-Đại vương đâu, người chết đã đến nơi, vậy mà còn có tâm tình uống rượu, tại hạ thật sự là không biết nên nói thế nào với người.

-Làm càn!

Tên Giáo Úy thân binh đứng giữ ở bên cạnh giận tím mặt, lập tức rút kiếm để ngang cổ tên tú sĩ áo trắng.

Tên tú sĩ áo trắng lại vẫn điềm nhiên không sợ, thản nhiên liếc nhìn tên thân binh Giáo úy kia, mỉm cười nói:

-Tướng quân hãy cứ thu kiếm của ngươi lại đi, tại hạ dám đến đại doanh Lương vương, thì đã không còn đem chuyện sinh tử để ở trong lòng.

Bành Việt vừa nghe xong lời này thì có vẻ giật mình kinh hãi, đang trong men say đã tỉnh được chín phần, lập tức phất tay cho Giáo Úy thân cận lui ra, lại đưa tay mời tú sĩ áo trắng ngồi vào bàn, sau đó nghiêm mặt nói:

-Tiên sinh dùng lời làm kinh người, chắc là có điều gì muốn nói với quả nhân, hiện giờ không ai ở đây, tiên sinh có lời gì đã có thể nói hết.

Tú sĩ áo trắng gật gật đầu, hạ giọng nói:

-Đại vương chắc cũng biết tại hạ từ đâu tới đây?

Bành Việt thật ra cũng không ngốc, liền nói:

-Hay là tiên sinh từ Ngao Thương đến?

-Đại vương anh minh!

Tú sĩ áo trắng lúc này mới ấp tay thi lễ với Bành Việt, đáp,

-Tại hạ chính là Ngô Dị đứng đầu mạc liêu (trợ tá) dưới trướng Trần Hi, không dám dối gạt Đại vương, Trần Hi lại lần nữa có ý hàng quân Hán, đã phái người đi về hướng doanh trại Lã Trạch đưa tin, nếu Lã Trạch đồng ý mà nói, chậm nhất ngày mai, lương thực của Ngao Thương cùng với mấy vạn tráng đinh và mấy mươi vạn phụ nữ trẻ con bên trong thành tất cả đều thuộc về quân Hán!

*****

"Ngươi nói cái gì?!" Bành Việt bỗng nhiên biến sắc nói, "Việc này thật sao?"

Vây quanh Ngao Thương cái này hơn nửa tháng, thậm chí ngay hỏa cũng không dám phóng, không phải là vì tìm được thành ở bên trong ngô, mấy vạn tráng đinh còn có hơn mười vạn phụ nữ và trẻ em sao? Nhưng bây giờ có cái tên chạy đến nói với hắn, Trần Hi vừa muốn hàng Hán rồi, vậy hắn Bành Việt không toi công bận rộn cái này tại nửa tháng rồi, còn có, đã muốn đánh thành cục diện rối rắm Lương quốc lại nên làm cái gì bây giờ?

Bạch Y Tú Sĩ thở dài nói:"Tại hạ lần này đến chính là muốn cứu Đại vương, như thế nào lại hư nói khi dễ đâu này?"

"Phải không?" Bành Việt tự nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng, hắn tuy nhiên không tính là rất thông minh, thực sự tuyệt đối không ngốc, rất nhanh hắn tựu lấy một kẻ vũ phu tư duy nghĩ ra thăm dò thiệt giả tuyệt chiêu, lập tức ngẩng đầu quát to:"Người tới, cho quả nhân chi một ngụm đại nồi đồng, giội dầu thêm hỏa, đem cái này gian tế cho quả nhân nấu rồi!"

Hai gã thân binh lên tiếng nhập sổ, thoáng một tý liền đem Bạch Y Tú Sĩ cho ấn ngã xuống đất.

Bạch Y Tú Sĩ sắc mặt đại biến, lớn tiếng biện hộ nói:"Lương vương, ngươi làm cái gì vậy?"

"Làm gì?" Bành Việt lãnh đạm nói, "Tại quả nhân trước mặt, ngươi vậy mà cũng dám hư nói khi dễ? Nếu như hiện tại chi tiết nói ra ngươi chính thức ý đồ đến, quả nhân còn có thể tha cho ngươi khỏi chết."

Bạch Y Tú Sĩ lãnh đạm nói:"Đã như vầy, tại hạ cái gì cũng không muốn nói."

"Muốn làm hảo hán? Nói cho ngươi biết, không có cửa đâu cưng." Bành Việt trên mặt dữ tợn run rẩy, đằng đằng sát khí mà nói"Quả nhân bình sinh giết người vô số, vẫn còn hồ giết nhiều ngươi một người?"

Dứt lời, Bành Việt lại vung tay lên, hai gã thân binh liền áp lấy Bạch Y Tú Sĩ ra lều lớn.

Ngoài - trướng, một ngụm chừng năm thước đường kính đại thiết nồi đồng đã muốn chi bắt đầu đứng dậy, nồi đồng ở phía trong cũng đã giội đầy dầu, thiết nồi đồng dưới cũng tăng thêm củi khô, đang tại mãnh liệt thiêu đốt, gần kề qua rồi không đến 2 khắc chung công phu, đại thiết nồi đồng ở phía trong dầu hỏa cũng đã trên lên toát ra thử thử khói xanh, người đứng ở nồi đồng bên cạnh, thật xa cũng có thể cảm giác được hun người sóng nhiệt.

Bành Việt đi đến Bạch Y Tú Sĩ trước mặt, âm thanh hung dữ nói:"Nói đi, rốt cuộc ai phái ngươi tới hay sao?"

Bạch Y Tú Sĩ nhếch miệng, lập tức đem mặt hướng bên bên cạnh, hắn ngay con mắt đều lười đắc nhìn Bành Việt.

Bành Việt giận tím mặt, lúc này hét lớn:"Nấu rồi, đem bả cái này gian tế cho quả nhân ném vào nồi chảo ở phía trong nấu rồi!"

"Dạ!" Thân binh giáo úy ầm ầm đồng ý, lúc này mang theo mặt khác ba gã thân binh bắt lấy Bạch Y Tú Sĩ tứ chi đưa hắn nâng lên lại treo trên bầu trời bỏ vào đại thiết nồi đồng thượng, có lẽ là vì để cho Bạch Y Tú Sĩ nhiều"Hưởng thụ" một khắc trước khi chết sợ hãi, bốn người cũng không có lập tức buông tay, mà là tựu như vậy đem bả Bạch Y Tú Sĩ treo ở đại thiết nồi đồng thượng.

Bành Việt không hề chớp mắt mà chằm chằm vào Bạch Y Tú Sĩ, tay phải lại cực kỳ ẩn nấp mà làm cái"Trì hoãn" thủ thế.

Bạch y tú sĩ kia từ đầu đến cuối đều không có nhiều hơn nữa xem Bành Việt liếc, trên mặt thần sắc cũng rất là thản nhiên, phảng phất thật sự không đem sinh tử để ở trong lòng, giờ khắc này, Bành Việt đã là tin!

Tại Bành Việt xem ra, cái này Bạch Y Tú Sĩ nếu như trong lòng có quỷ, tuyệt đối không thể có thể như thế thản nhiên!

Không đến một lát công phu, treo ở đại thiết nồi đồng thượng Bạch Y Tú Sĩ cùng với bốn gã thân binh cũng đã bị ướt đẫm mồ hôi rồi, Bạch Y Tú Sĩ phảng phất là có chút không kiên nhẫn rồi, lập tức quay đầu kết thân binh giáo úy nói ra:"Tướng quân cần gì phải khó xử một cái đem người chết? Không bằng như vậy gắn tay, để ở hạ tử thống khoái a."

Thân binh giáo úy càng phát ra đổ mồ hôi như mưa, không có Bành Việt gật đầu, hắn cũng không dám buông tay.

Lại qua trọn vẹn nửa khắc đồng hồ thời gian, Bành Việt mới rốt cục hướng thân binh giáo úy phất phất tay, thân binh giáo úy như được đại xá, tranh thủ thời gian mang lấy Bạch Y Tú Sĩ rời xa này mỡ lợn nồi đồng, Bành Việt lúc này mới chính chính y quan, tiến lên hướng về Bạch Y Tú Sĩ thật dài vái chào, nói ra:"Vừa rồi quả nhân nhiều có đắc tội, mong rằng tiên sinh đừng nên trách."

Bạch Y Tú Sĩ kêu rên một tiếng, lãnh đạm nói:"Đại vương nếu như không tin, giết tại hạ chính là, nếu như tin tưởng, cái kia cũng đừng có làm loại này không có tác dụng đâu thăm dò tiến hành, tại hạ tuy nhiên không có cái gì tài năng, cũng so ra kém Phạm Tăng, Trương Lương có bày mưu nghĩ kế, quyết thắng thiên lý hơn người trí mưu, lại cũng không phải cái hạng người ham sống sợ chết."

"Quả nhân càn rở rồi, tiên sinh thứ tội." Bành Việt tư thái ngược lại phóng đắc cực thấp.

Dứt lời, Bành Việt lại túc tay làm cái thỉnh thế, lại nói:"Quả nhân đã thay tiên sinh chuẩn bị xong tắm rửa hương súp, cho mời tiên sinh tắm rửa thay quần áo, sau đó lại nói chuyện không muộn."

Y tú sĩ thở dài, thái độ rốt cục mềm hoá, lập tức nói ra:"Tắm rửa thay quần áo cũng không phải gấp, Đại vương nếu như tin tưởng tại hạ, vậy thì tranh thủ thời gian đi xem đi Lữ Trạch đại doanh a, nếu không, một khi lại để cho Trần Hi tín sứ cùng Lữ Trạch ước định tốt, Đại vương chính là muốn vãn hồi cục diện đều không có cơ hội."

"Đúng đúng đúng." Bành Việt vỗ trán một cái, chợt nói, "Quả nhân đều hồ đồ rồi."

Dứt lời, Bành Việt lại quay đầu hướng thân binh kia giáo úy quát:"Bành Minh, nhanh đi chuẩn bị ngựa!"

Thân binh giáo úy Bành Minh là Bành Việt tộc chất, ân cần mà nói:"Thúc phụ, muốn hay không chất chi điểm 500 thân binh đi theo?"

"Không cần." Bành Việt khoát tay áo, giơ tay nhấc chân gian đều có một cổ kiêu hùng khí tức, lãnh đạm nói, "Ngay Lưu Bang cũng không dám đối với quả nhân làm sao dạng, Lữ Trạch lại không dám đối với quả nhân bất lợi?"

Lữ Trạch đại doanh tựu trú đóng ở không đến ngoài mười dặm.

Cứ việc đã muốn đêm đã khuya, Lữ Trạch lại còn chưa ngủ, này sẽ chưa kịp nhất quyển thư từ phát điên.

Sách này giản là nửa khắc đồng hồ trước kia từ một cái tự xưng là Trần Hi môn khách gia hỏa đưa tới, quân Hán, Lương Quân chỉ là nhét ở phương Bắc cửa thành, cũng không có đối với Ngao Thương thực hành tứ phía vây kín, cho nên có người có thể ngồi xâu cái giỏ ra khỏi thành, như thế không kỳ quái, lại để cho Lữ Trạch cảm thấy hoang mang chính là, cái này quyển sách giản nội dung quả thực không biết cái gọi là.

Sách này giản hẳn là một phong mật tín, phải thượng đề đầu là hắn Lữ Trạch, trái mất tích khoản đảo thật sự là Trần Hi.

Chính giữa chữ viết lại bôi đi hơn phân nửa, nhất là rất nhiều chỗ mấu chốt lại càng bôi đắc rối tinh rối mù, chỉ vẹn vẹn có mấy cái có thể phân biệt chữ viết, tắc chính là căn bản cũng không biết tại giảng những thứ gì, Lữ Trạch thực là nghĩ mãi mà không rõ, Trần Hi nếu quả thật cố ý lại hàng nữa, thì tại sao muốn đưa như vậy một phong cổ quái mật tín đến đây?

Nếu như không phải Trần Hi, cái kia người mang tin tức là ai phái hay sao? Đưa tiễn phong thư này mục vậy là cái gì đâu này?

Lữ Trạch bưng lấy thư từ, đối với ngọn đèn nhiều lần phân biệt, ý đồ theo cái kia bị xoá và sửa nét mực trung nhận ra nguyên lai chữ viết, nhưng cái này căn bản là phí công, những kia chữ viết tuyệt đối là vô pháp phân biệt.

Lữ Trạch chính trăm mối vẫn không có cách giải lúc, chợt có tiểu lại tiến đến bẩm:"Đại nhân, Lương vương cầu kiến."

"Lương vương?" Lữ Trạch ngạc nhiên nói, "Sắc trời đều đã trễ thế như vậy, hắn còn tìm bổn quan làm gì?"

Tiếng nói vừa dứt, lều lớn màn cửa lại bỗng nhiên bị người đột nhiên xốc lên, lập tức Bành Việt đã muốn sải bước đi đến, Lữ Trạch đang muốn đứng dậy đón chào lúc, Bành Việt lại đã sớm hai bước đoạt tiến lên đây, chộp liền từ Lữ Trạch trong tay bả cái kia thư từ cho chiếm đi, lần này đoạt được gấp, đem bả Lữ Trạch bầy đặt có trong hồ sơ trên đầu nghiên mực, giá bút, bút lông đều cho quật ngã.

Lữ Trạch nhíu mày, lập tức có chút không vui nói:"Lương vương, ngươi đây là làm gì?"

Bành Việt không để ý đến Lữ Trạch, chỉ là quét thư từ liếc, lập tức giận dữ nói:"Lữ Trạch đại nhân, ngươi cho rằng xóa đi thư từ thượng những này chữ viết, quả nhân tựu cái gì cũng không biết sao?"

Lữ Trạch cả giận nói:"Lương vương, tại hạ nhưng không có xoá và sửa qua thư từ thượng chữ viết."

"Không có xoá và sửa qua?" Bành Việt run rẩy trong tay mộc giản, cả giận nói, "Cái này lại giải thích thế nào?"

"Tại hạ cũng không biết." Lữ Trạch tức giận nói, "Ngài trước khi đến, tại hạ mới vừa lấy được cái này phong thư từ, nhưng vừa mở ra cũng đã là cái dạng này rồi, những này chữ viết căn bản vốn cũng không phải là tại hạ xoá và sửa, Lương vương nếu không phải tín, tại hạ hiện tại có thể đem bả đưa tin sứ giả gọi tiến lên đây, cùng ngài đối chất."

"Tốt." Bành Việt lãnh đạm nói, "Vừa vặn quả nhân cũng muốn gặp thấy Trần Hi sứ giả."

Lữ Trạch lúc này phân phó môn hạ tiểu lại đi gọi đến Trần Hi sứ giả, Lữ Trạch làm người cẩn thận, làm việc cũng xưa nay chú ý, cái kia tự xưng Trần Hi sứ giả người mang tin tức đưa xong tín về sau, Lữ Trạch cũng không lại để cho hắn rời đi, mà là phái người dùng khoản đãi vì danh giữ lại, này sẽ ngay tại Lữ Trạch trung quân đại doanh ở phía trong.

Môn hạ tiểu lại rất mau trở về đến rồi, bất quá Trần Hi sứ giả lại không đến.

Lữ Trạch đang muốn đặt câu hỏi lúc, môn hạ tiểu lại đã muốn tiến đến hắn bên tai nhẹ nói nói:"Đại nhân bất hảo, Trần Hi phái tới chính là cái kia sứ giả vừa mới mổ bụng tự sát!"

"Ah?" Lữ Trạch thất thanh nói, "Tại sao có thể như vậy?!"

Môn hạ tiểu lại báo dùng cười khổ, Bành Việt lại lạnh lùng thốt:"Lữ Trạch đại nhân, có phải là có cái gì khó xử chỗ?"

Lữ Trạch sâu kín thở dài, có chút bất đắc dĩ nói:"Lương vương thứ tội, tự xưng Trần Hi sứ giả chính là cái kia người mang tin tức, đã vừa mới mổ bụng tự sát."

"Mổ bụng tự sát?" Bành Việt mỉm cười nói, "Ngươi đương làm quả nhân là ba tuổi tiểu hài tử sao?"

Không đợi Lữ Trạch phân biệt, Bành Việt còn nói thêm:"Lữ Trạch, ngươi cho rằng thoa mật tín, giết sứ giả, quả nhân cũng không biết chân tướng sự tình sao? Quả nhân nói cho ngươi biết, Ngao Thương thành ở bên trong ngô, mấy vạn tráng đinh còn có hơn mười vạn phụ nữ và trẻ em đều là Lương quốc, ngươi chỉ là phụng Hán vương chi mệnh đến đây trợ chiến, không có tư cách tiếp nhận Trần Hi đầu hàng!"

"Lương vương cớ gì nói ra lời ấy?" Lữ Trạch nhíu mày không vui nói, "Sự tình cũng còn không có biết rõ ràng nì!"

"Đã thành, ngươi con mẹ nó tựu đừng giả bộ, hừ!" Bành Việt kêu rên một tiếng, lúc này phất tay áo đi.

Đưa mắt nhìn Bành Việt nổi giận đùng đùng mà rời đi, Lữ Trạch trong lòng bỗng nhiên xẹt qua một đạo bóng mờ, tình hình có chút không đúng ah, có phải là Khoái Triệt lại đang Bành Việt sau lưng châm ngòi thổi gió? Hoặc là, cái này căn bản là Khoái Triệt âm mưu quỷ kế?

*****

Lần này, Lữ Trạch thật đúng là oan uổng Khoái Triệt rồi, Khoái Triệt thẳng đến sáng ngày thứ hai mới biết được việc này.

Khoái Triệt biết rõ chuyện này hậu cũng không có đi tìm Bành Việt chứng thực, mà là trực tiếp đi tới Bành Việt an trí Hu Dị tửu đồ"Ngô Dị" trong trướng bồng, tiến trướng, Khoái Triệt tựu nhận ra cái gọi là Hu Dị tửu đồ chính là Vũ Thiệp, lập tức bình thối khoảng chừng gì đó bồi bàn, sau đó thẳng tắp mà nhìn xem Vũ Thiệp, cười nói:"Vũ Thiệp tiên sinh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?"

Vũ Thiệp trông thấy là Khoái Triệt, nhất thời tựu thay đổi sắc mặt.

Vũ Thiệp vốn chỉ là Hạng Vũ dưới trướng một kẻ không quan trọng biện sĩ, không có danh tiếng gì, các lộ chư hầu ở bên trong, nhận thức người của hắn vốn là sẽ không nhiều, nhưng Khoái Triệt hoàn toàn là hắn một người trong!

Năm đó Hạng Vũ cùng Lưu Bang tại Huỳnh Dương giằng co không dưới, nghe được Hàn Tín diệt Tề quốc, trong nội tâm hoảng sợ, liền phái Vũ Thiệp đi trước Lâm Truy du thuyết Hàn Tín phản Hán tự lập, Vũ Thiệp cuối cùng nhất không có có thể thuyết phục Hàn Tín, lại cùng Hàn Tín dưới trướng phụ tá Khoái Triệt có duyên gặp mặt mấy lần.

"Khoái Triệt tiên sinh?" Vũ Thiệp quá sợ hãi nói, "Ngài không phải tại Tề vương dưới trướng hiệu lực đấy sao?"

Vũ Thiệp không thể không giật mình, có Khoái Triệt ở chỗ này, quân sư kế ly gián chỉ sợ tựu không khả năng thành công.

Chỉ cần Khoái Triệt đem hắn Vũ Thiệp thân phận cùng Bành Việt vừa nói, Bành Việt sẽ thấy không có khả năng tin tưởng hắn rồi, đến lúc đó, hắn lại lấy cái gì đi ly gián Bành Việt cùng Lữ Trạch?

Khơi mào Bành Việt, Lữ Trạch giúp nhau công phạt, vậy thì càng thêm không có khả năng.

"Ai, đều không cần nhắc lại." Khoái Triệt lắc đầu, có phần có chút buồn bực mà nói, "Tề vương rất bảo thủ, nhận thức không rõ Lưu Bang lòng muông dạ thú, sớm muộn gì có một ngày hắn sẽ chết tại Lưu Bang trong tay, tại hạ lại không nghĩ đi theo hắn cùng chết, cho nên, tại Hoài Nam lúc, tại hạ cũng đã rời đi Tề doanh, đầu nhập Lương vương dưới trướng."

Nói lần này một chầu, Khoái Triệt lại trực tiếp hỏi:"Tiên sinh đánh không nên nha?"

Vũ Thiệp kiên trì đáp:"Tại hạ theo Ngao Thương đến, phụng đại Ngụy Thượng tướng quân Trần Hi chi mệnh..."

"Được, Vũ Thiệp tiên sinh, lời này của ngươi thì hò hét nhà của ta Đại vương." Khoái Triệt mỉm cười nói, "Tiên sinh chỉ sợ là phụng Hạng Trang chi mệnh, đến đây khơi mào Hán Lương tranh chấp a?"

"Cái này, cái kia..." Vũ Thiệp mặc dù tài hùng biện hơn người, lúc này lại cũng không biết nên nói như thế nào rồi, bởi vì Khoái Triệt không chỉ có nhận thức hắn, hơn nữa cũng là người thông minh, nếu muốn tùy tiện biên một bộ nói dối lừa bịp Khoái Triệt, đó là nghĩ cũng đừng nghĩ, đương thời trí giả vốn là sẽ không nhiều, Khoái Triệt cũng tuyệt đối tính toán là một cái!

Khoái Triệt mỉm cười, lại nói:"Tiên sinh không khỏi quá coi thường nhà của ta Đại vương rồi, nhà của ta Đại vương tuy nhiên không bằng Hán vương Lưu Bang như vậy hùng tài đại lược, cũng không có Tề vương Hàn Tín thống binh chi năng, thậm chí cũng không bằng Hoài Nam vương Anh Bố dũng mãnh thiện chiến, nhưng hắn cũng không phải cái bình thường hạng người cái đó, hắn như thế nào lại trúng kế ly gián của ngươi đâu này?"

"Tiên sinh lời này nhưng nói sai rồi." Vũ Thiệp này sẽ đã muốn ổn định chú ý thần, tâm thần trước, ngày xưa vô cùng sắc bén tài hùng biện cũng sẽ trở lại rồi, lập tức phân biệt nói, "Tại hạ lần này liều chết đến đây Lương Quân đại doanh, nhưng không là vì cái gì kế ly gián, càng không phải là vì khơi mào Hán Lương tranh chấp, mà là vì cứu Lương vương tánh mạng mà đến."

"Ah, tiên sinh là vì cứu ta gia Đại vương mà đến?" Khoái Triệt nói, "Xin lắng tai nghe."

Vũ Thiệp nói:"Lưu Bang giả nhân bất nghĩa, một khi thiên hạ bình định, hắn tất nhiên sẽ noi theo Doanh Chính mặt phía nam xưng đế, nếu như Lưu Bang xuân thu chính thịnh, tắc chính là Lương vương, Hoài Nam vương chư vương có lẽ còn có thể đắc chết già, nhưng không may, Lưu Bang đã muốn năm gần lục tuần, một khi Lưu Bang chết, tiên sinh cho là hắn ấu tử Lưu Doanh có thể trấn được thiên hạ chư hầu sao?"

Vấn đề này Khoái Triệt kỳ thật đã sớm cùng Bành Việt nói qua rồi, lập tức đáp:"Không thể."

Vũ Thiệp nhẹ gật đầu, lại nói:"Như vậy, tiên sinh cho rằng Lưu Bang hội ngồi nhìn loại này cục diện mặc kệ sao?"

Khoái Triệt lắc đầu, đáp:"Không biết, Lưu Bang tất nhiên sẽ tại trước khi chết đem các lộ chư hầu từng cái diệt trừ."

"Tiên sinh là người biết chuyện." Vũ Thiệp xông Khoái Triệt ấp vái chào, lại nói, "Cho nên, Lương vương không nên khoanh tay chịu chết."

Khoái Triệt lắc đầu nói:"Đáng tiếc, Hán vương Lưu Bang tịch quyển thiên hạ xu thế đã thành, nhà của ta Đại vương như phụ thuộc vào hắn, tắc chính là còn có thể bảo trụ vương vị, cũng còn có mấy năm vinh hoa phú quý, nhưng nếu như khởi binh công phạt Hán vương, chỉ sợ lập tức sẽ binh bại chết, tiên sinh bảo là muốn cứu ta gia Đại vương, kỳ thật nhưng lại tại hại hắn."

"Tiên sinh khích lệ Lương vương an tại hiện trạng, mới thật sự là hại hắn!" Vũ Thiệp phản bác nói, "Tiên sinh cử động lần này hại... không ít Lương vương, hại cả Lương vương hậu thế! Tiên sinh nếu thật là vì Lương vương suy nghĩ, nên khuyên hắn buông tha cho tưởng tượng, thừa dịp thiên hạ chưa định thời điểm, liên lạc các lộ chư hầu chung phạt chi, đem Lưu Bang chạy về Quan Trung!"

Khoái Triệt cười lạnh nói:"Sau đó, cho ngươi Sở quốc thắng được thở dốc cơ hội, thật không?"

Vũ Thiệp thản nhiên nói:"Tại hạ đã là vì Đại Sở, cũng là vì Lương vương suy nghĩ."

Khoái Triệt lãnh đạm nói:"Tiên sinh tài hùng biện, tại hạ hôm nay xem như lĩnh giáo, bất quá mặc ngươi lưỡi xán hoa sen, tại hạ cũng sẽ không tin tưởng hoa ngôn xảo ngữ của ngươi, tiên sinh tự giải quyết cho tốt a." Dứt lời, Khoái Triệt liền phẩy tay áo bỏ đi.

Đưa mắt nhìn Khoái Triệt thân ảnh khoản chi mà đi, Vũ Thiệp không khỏi có chút lo được lo mất bắt đầu đứng dậy, hắn cũng không phải lo lắng sinh tử của mình, trên thực tế, từ lĩnh mệnh đi sứ Lương doanh đến nay, Vũ Thiệp sẽ không nghĩ tới sống thêm lấy đi trở về, hắn chỉ là lo lắng, muốn thì không cách nào hoàn thành Thượng tướng quân giao cho sứ mạng của mình, Đại Sở phục hưng chỉ sợ tựu không có bao nhiêu hi vọng.

Khoái Triệt sau khi rời khỏi, cũng không có đi hướng Bành Việt tố giác Vũ Thiệp, mà là lặng yên đi tới Điền Hoành trong doanh.

Điền Hoành vừa mới phụng Lương vương Bành Việt quân lệnh, chuẩn bị đi Thương quận chinh lương thực, này sẽ đang chuẩn bị xuất hành nì.

Thấy là Khoái Triệt, Điền Hoành vội vàng đem hắn đón vào lều lớn, lại túc tay thỉnh Khoái Triệt ngồi vào vị trí, sau đó cười hỏi:"Hôm nay là ngọn gió nào thổi? Lại đem tiên sinh cho thổi tới tại hạ tại đây đến rồi?"

"Điền Tướng quân nói đùa." Khoái Triệt ngồi vào vị trí, nhìn quanh khoảng chừng gì đó nói, "Tại hạ có chuyện quan trọng cùng tướng quân thương lượng."

Điền Hoành nghe vậy lập tức thần sắc một túc, lại phất tay bình lui khoảng chừng gì đó, sau đó hỏi:"Tiên sinh có thể nói."

Khoái Triệt thấp giọng nói ra:"Tối hôm qua có một Trần Hi phụ tá theo Ngao Thương thành ở bên trong trốn tránh ra, đầu nhập Đại vương dưới trướng, việc này tướng quân nên vậy đã muốn nghe nói a?"

Điền Hoành gật đầu nói:"Tại hạ cũng là vừa vặn nghe nói."

Khoái Triệt nói:"Tướng quân tuyệt đối không thể tưởng được, người này kỳ thật căn bản không phải Trần Hi phụ tá, cũng không phải theo Ngao Thương thành ở bên trong phản trốn tới, trên thực tế, hắn là ngày xưa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ dưới trướng một cái biện sĩ, lần này hắn là phụng Hạng Trang chi mệnh, đến đây ly gián Đại vương cùng Lữ Trạch."

Điền Hoành ngạc nhiên, thần sắc cổ quái mà nói:"Tiên sinh, lời này của ngươi nên vậy đi theo Lương vương nói mới đúng, ta Điền Hoành bất quá chính là cái ăn nhờ ở đậu Khách khanh, tiên sinh nói với ta những này tính toán thập chuyện gì đâu này?"

Khoái Triệt nhíu mày, có chút mất hứng nói:"Tại hạ dùng thành đãi tướng quân, chẳng lẽ tướng quân không thể dùng thành đối đãi sao?"

Nói lần này một chầu, Khoái Triệt lại nói:"Tướng quân muốn phục quốc tâm tư, người khác không biết, tại hạ có thể không biết sao? Chân nhân trước mặt chưa bao giờ nói láo, chỉ cần tướng quân lần này có thể trợ giúp tại hạ làm thành đại sự, ngày khác tại hạ có thể tại Lương vương trước mặt góp lời, lại để cho tướng quân độc lĩnh một quân càn quét Tề địa, đến lúc đó, tướng quân tựu có cơ hội khôi phục cố Tề."

Điền Hoành im lặng, sau một hồi khá lâu mới nói:"Đã tiên sinh đã đem lời nói nói đến nước này rồi, tại hạ thì không hề che che lấp lấp rồi, tiên sinh có chuyện gì, cứ việc phân phó chính là."

Đối với Khoái Triệt tâm tư, Điền Hoành là biết đến, Lương Hán tranh chấp, cũng chính là Điền Hoành chỗ hi vọng nhìn qua.

"Tốt, sảng khoái." Khoái Triệt nhẹ gật đầu, lại nói, "Vũ Thiệp ý đồ ly gián Lương vương cùng Lữ Trạch, chỉ sợ là si tâm vọng tưởng, Lương vương nhát gan, căn bản cũng không có cùng Lưu Bang đối kháng dũng khí, cho nên, chúng ta còn phải giúp Vũ Thiệp một bả, hướng nồi đồng ngọn nguồn thêm... nữa mang củi, lại để cho cái thanh này hỏa thiêu đắc càng vượng chút ít, chúng ta phải đem Lương vương đẩy vào góc tường, lại để cho hắn không có lựa chọn nào khác!"

Điền Hoành cũng hy vọng có thể khơi mào Lương Hán tranh chấp, lập tức nói ra:"Tiên sinh nói thẳng, tại hạ nên làm như thế nào?"

Khoái Triệt đứng dậy rời tiệc, tiến lên đối với Điền Hoành nhẹ nhàng thì thầm một phen, Điền Hoành liên tục gật đầu nói:"Tại hạ minh bạch!"

Sau nửa canh giờ, Điền Hoành liền dẫn tám trăm bộ hạ cũ rời đi Lương Quân đại doanh, bất quá hướng Thương quận đi không đến năm mươi dặm, liền âm thầm đi vào đường nhỏ hướng tây, thẳng đến Bắc Mang sơn mà đi.

Quân Hán đại doanh, Lữ Trạch đã muốn cảm thấy nguy hiểm, hơn nữa bắt đầu dự làm bố trí.

Tiếng bước chân dồn dập ở bên trong, Lữ Thích Chi vội vàng đi vào lều lớn, hướng Lữ Trạch chắp tay thở dài nói:"Đại ca, vừa mới tiểu đệ đã muốn phái người đi tìm hiểu rồi, ngoại trừ Điền Hoành suất lĩnh tám trăm bộ khúc đi trước Thương quận chinh lương thực, cái khác tựu không có gì dị động."

Lữ Trạch làm người phi thường cẩn thận, Bành Việt bị tức giận sau khi rời khỏi, hắn liền mệnh Lữ Thích Chi phái mật thám nghiêm mật giám sát và điều khiển Lương Quân đại doanh, một khi phát hiện Lương Quân có chỗ dị động, liền là khắc hồi báo, hiển nhiên, Lữ Trạch đã muốn đối với Bành Việt nổi lên cảnh giác, trên thực tế, Lưu Bang cho Lữ Trạch lưu lại năm vạn đại quân, cũng mệnh hắn hiệp trợ Bành Việt đánh Ngao Thương, tựu tồn tại giám thị Bành Việt ý tứ.

"Phải không?" Lữ Trạch nhẹ gật đầu, lại nói, "Đông quận, Thương quận bên kia cũng muốn mật thiết chú ý, một khi phát hiện Lưu Khấu, Hỗ Triếp điều quân trở về, tắc chính là lập tức trở về báo!"

"Dạ!" Lữ Thích Chi ấp vái chào, lĩnh mệnh đi.

Đưa mắt nhìn Lữ Thích Chi thân ảnh khoản chi mà đi, Lữ Trạch nghĩ nghĩ cuối cùng có chút không yên lòng, càng làm thứ tử Lữ Sản hoán tiến trướng đến, lại từ trên mặt đất nhặt lên một chi lệnh tiễn đưa cho Lữ Sản, phân phó nói:"Sản nhi, ngươi cái này liền đi chọn 2 con khoái mã, đi suốt đêm trở lại Lạc Dương, mệnh đại ca ngươi điểm năm nghìn tinh binh, cố phòng Hổ Lao quan!"

Lữ Sản gãi gãi đầu, bối rối nói:"Phụ thân, cái này là vì sao?"

"Ngươi sẽ không tất nhiên hỏi nhiều." Lữ Trạch nói, "Tranh thủ thời gian trở lại Lạc Dương a."

"Dạ!" Lữ Sản ầm ầm đồng ý, tiếp nhận lệnh tiễn trong chớp mắt nghênh ngang rời đi.

Đợi thứ tử Lữ Sản đi, Lữ Trạch nghĩ nghĩ, vẫn là không yên lòng, lại vội vàng viết xuống một phong thư, lại đem mộc giản chia rẽ phân biệt cất vào ba cái trúc trong ống, sau đó đem cửa hạ tiểu lại hoán tiến trướng đến, phân phó nói:"Lập tức chọn lựa ba gã kiện tốt, mang theo cái này ba quyển sách tín suốt đêm lao tới Bộc Dương, nhớ kỹ, nhất định phải mặt hiện lên Đại vương hoặc là Trương Lương, Trần Bình hai vị tiên sinh.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-515)


<