Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Sáp huyết - Hồi 098

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 098: Ngấm ngầm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Địch Thanh nghĩ đến Phi Ưng, liền bất giác nghĩ đến Phi Tuyết. Phi Tuyết còn là nhân vật khó nắm bắt hơn Phi Ưng, nhưng không nằm ngoài dự tính hai người này đều có quan hệ lớn với Hương Ba Lạp. Tuy nhiên, rốt cuộc quan hệ giữa hai người này và Hương Ba Lạp là gì thì Địch Thanh nghĩ mãi không ra.

Đúng lúc này, một tên nô bộc vội vàng chạy đến nói:

- Bệ hạ, Quốc cữu, có một tên người hầu bị thích khách bắn chết. Tên thích khách này mới cải trang thành nô bộc trà trộn vào bên trong. Con người này võ nghệ cao cường, không đi đường bằng mà trèo núi mà đi. Vì thế khi trà trộn vào bên trong thì chính là đi theo ngọn núi kia mà vào.

Tiêu Thất Địch phẫn nộ nói:

- Vậy sao còn không mau chóng đuổi theo!

Gia Luật Tông Chân và Địch Thanh đồng loạt nói:

- Không cần đuổi theo.

Hai người đồng thanh nói, rồi nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự lo lắng trong mắt nhau.

Làm sao Phi Ưng có thể biết Gia Luật Tông Chân ở đây? Lẽ nào Thái hậu đã sớm đoán ra Gia Luật Tông Chân sẽ đến cầu cứu Quốc cữu?

Nếu là như vậy, những mưu tính sâu xa của tộc Ô Lạp trong cuộc tập kích này hẳn là họ sẽ không đặt tất cả hi vọng lên người Phi Ưng, bọn họ có còn chiêu tiếp theo nữa không?

Gia Luật Tông Chân và Địch Thanh không hẹn mà có chung suy nghĩ về điểm này, trong lòng thấy run sợ.

Đúng lúc này thì ngoài trướng có tiếng kèn vang, lạnh lùng vang dội, Tiêu Thất Địch cũng cả kinh. Không phải đợi lâu, một người trong tộc đã xông vào doanh trại, nói:

- Bệ hạ, Quốc cữu, có đại quân đột kích!

Có đại quân đột kích!

Mọi người khi nghe tin tức, chỉ có thể tạm thời gạt ý niệm thích khách qua một bên. Không đợi Tiêu Thất Địch phân phó, các dũng sĩ trong tộc đã sớm chạy ra khỏi doanh trướng, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch. Da Luật Tông Chân dưới sự vây quanh của mọi người, bước nhanh ra khỏi doanh trướng, thấy đằng xa khói bụi bốc lên như ngẩng đầu thách thức với trời cao.

Đám khói bụi màu vàng cuộn tung mù mịt, ùn nhanh như khoái mã về hướng này.

Không bao lâu sau, chỉ thấy phía cuối thảo nguyên xông ra một đường đen. Đường đen này càng lúc càng lan rộng, như thủy triều dâng, thổi cho cỏ xanh phải rạp mình. Ngay sau đó là tiếng vó ngựa vù vù, nhanh như trống trận. Một đội nhân mã hơn ngàn người đánh nhanh về hướng này.

Tiêu Thất Địch nhận ra là cờ xí của bộ lạc Ô Lạp, liền cười lạnh nói:

- Bọn chúng thực sự không biết tự lượng sức mình.

Ông ta dũng mãnh thiện chiến, căn bản coi tiểu tộc Ô Lạp ra gì, nên mới xin xuất binh. Bộ lạc Ô Lạp còn chưa đến vùng phụ cận thì trợ thủ đắc lực của bộ lạc Ô Lạp là Hựu Tiêu đã xuất hai đội binh mã, phóng tới cực nhanh, hòa cùng binh mã của bộ lạc Ô Lạp, khí thế hào hùng.

Ba đường binh mã tụ cùng một chỗ. Nhìn sơ qua, thấy ít nhất cũng hơn bảy tám ngàn binh mã.

Tiêu Thất Địch sắc mặt khẽ biến, thầm nghĩ Thánh Thượng chạy trối chết đến đây, nhưng bên người chẳng còn lại mấy thị vệ. Bộ lạc Bá Đức bất quá chỉ có hơn trăm người. Thủ hạ của Địch Thanh có mấy chục người. Ngoài ra, toàn bộ dũng sĩ trong bộ lạc, cũng chỉ có hơn hai nghìn người. Như vậy, với số lượng người hộ giá còn chưa đủ chứ đừng nói đến là đánh bại được quân địch.

Tiêu Phá Giáp thấy tình thế không ổn liền thấp giọng nói:

- Bệ hạ, Quốc Cữu, lúc này phòng ngự là việc chính.

Kỳ thật, không cần y nói, dũng sĩ trong tộc đã sớm hô quát liên tục, vận chuyển xe đẩy chặn trước đại doanh trại, chuẩn bị chống đỡ đợt xung kích của đối phương.

Địch Thanh thấy đối thủ khí thế ùn ùn mãnh liệt, thì nhíu mày nói:

- Không được rồi, Phi Ưng mới đi, đối phương lập tức đến, hiển nhiên đã biết kế hoạch ám sát của Phi Ưng. Tình thế lúc này rất cấp bách, ta phải đột phá vòng vây thôi. Theo ý của hạ thần, cử những dũng sĩ anh dũng nhất xuất tinh binh đánh ra, đón đầu thống kích của đối thủ, hộ tống Thánh Thượng đột phá vòng vây.

Địch Thanh thấy quân địch quá mạnh, phải đối chọi lưỡng quân thì tâm tư xáo trộn, tìm kẽ hở của đối phương mà ra.

Tiêu Thất Địch thấy đối thủ nhiều người, thầm nghĩ tìm chỗ nào yếu nhất để đánh xông ra ngoài không phải là không có khả năng. Nhưng làm sao đem thân thể của Thánh Thượng ra mạo hiểm được? Ông ta vốn thấy Địch Thanh tuấn lãng, bản thân có chút coi thường Địch Thanh. Nhưng khi chứng kiến Địch Thanh đơn đao cứu chủ, võ công cao tuyệt thì trong lòng cảm kích, thêm một lần nữa hiểu rõ về Địch Thanh hơn. Nhưng tình huống lúc này, ông ta chỉ có thể thận trọng lo lắng.

- Hôm nay thế địch dũng mãnh, bệ hạ không thích hợp mạo hiểm như vậy. Chỉ cần ta thủ vững, đẩy lùi đối phương. Những thần tử hộ giá gần đây nếu biết bệ hạ đang gặp nạn thì khẳng định sẽ đến trợ giúp. Đến lúc đó đám phản bội kia tự nhiên lui bước.

Dạ Luật Tông Chân thần sắc có chút do dự, nhìn sang Địch Thanh, rồi nhìn Tiêu Địch, một lát sau mới nói:

- Địch tướng quân dũng mãnh vô địch, kế sách nghĩ ra không sai. Nhưng Tiêu quốc cữu nói cũng có đạo lý, chi bằng cứ xem tình hình rồi quyết định sau.

Địch Thanh khẽ thở dài, nhíu mày không nói. Nếu ở đây đều là thủ hạ của hắn, không cần hỏi, hắn đương nhiên sẽ là đầu tàu, dẫn người đánh tới. Thế địch chưa ổn, lấy sức mạnh của Địch Thanh, không đẩy lùi được đối thủ thì cũng có thể át trụ được khí thế của bọn chúng. Nhưng ở đây đại đa số đều là người Khiết Đan, hắn đành bất lực.

Hắn đem nguyện vọng dừng cuộc chiến giữa Đại Tống và Khiết Đan đặt ở Da Luật Tông Chân, thậm chí còn muốn mượn binh của Khiết Đan để giáp công Nguyên Hạo, tất nhiên sẽ không muốn Da Luật Tông Chân bị giết như vậy. Nghĩ như thế, Địch Thanh lại nói:

- Nếu đại vương tâm ý đã quyết, theo ý của hạ thần, thừa dịp đối phương bao vây chưa trọn, lập tức phái dũng sĩ đột phá vòng vây, đến bộ lạc phụ cận để cầu viện. May mắn là chúng ta đứng dựa vào núi, có thể lệnh người vượt núi mà qua, đường vòng mà đi.

Địch Thanh thầm nghĩ "Đám người phản bội này tuy nhiều, nhưng luôn không có khả năng bao vây toàn bộ ngọn núi. Khắp mọi nơi đều có chỗ hổng. Cho dù thật sự kiên trì không được thì cũng không đến nỗi rơi vào tuyệt cảnh".

Lần này Tiêu Thất Địch nhanh chóng phản ứng, triệu tập những dũng sĩ trong bộ lạc, phân phó vài câu. Đám dũng sĩ lĩnh mệnh, y theo kế của Địch Thanh vòng sau núi mà đi.

Lúc này, đám quân phản bội đã hùng hùng hổ hổ đến trước doanh trại.

Tiêu Thất Địch thấy cờ xí của đám người này thì thấp giọng nói:

- Bệ hạ, đám người bộ lạc Ô Lạp này làm phản, còn bộ lạc Ất Thất cũng có người bất kính với bệ hạ.

Người Khiết Đan vốn là dân tộc du mục, phát triển theo hướng nông canh. Từ đó xây dựng thêm thành trì, phát triển thương nghiệp phồn vinh, ảnh hưởng rất lớn đến Nam Kinh, kinh đô của Trung Nguyên. Nhưng nội bộ Khiết Đan vẫn lấy bộ tộc chế làm chủ, hiện tại người Khiết Đan có bốn bộ lạc lớn cùng hơn mười một bộ lạc nhỏ hợp thành.

Bốn bộ lạc lớn ở Khiết Đan hiện nay là Ngũ Viện, Hề Lục, Lục Viện, Ất Thất thay nhau thống lĩnh không ít bộ lạc người Khiết Đan khác.

Bộ lạc Bá Đức, Ô Lạp không được xếp vào bốn bộ lạc lớn, chỉ được coi là tiểu bộ lạc độc lập du mục ở thảo nguyên.

Lần này bộ lạc Ô Lạp đột nhiên tập kích. Tiêu Thất Địch đoán hơn phân nửa là có liên quan đến Tiêu thái hậu. Ông ta sớm biết rằng, Tiêu thái hậu bất mãn Da Luật Tông Chân lên làm hoàng đế, nên âm thầm sai bộ lạc Ô Lạp tập kích. Nếu xảy ra sai lầm gì thì toàn bộ đổ lên người bộ lạc Ô Lạp. Nhưng lần này, không chỉ có bộ lạc Ô Lạp phản bội mà còn có bộ lạc Ất Thất. Lần này tình thế bắt buộc, không còn che giấu nữa.

Da Luật Tông Chân thật không ngờ, nhìn đám phản bội tụ tập trước doanh trại, kêu gào hô quát, trong lòng rất buồn bực. Không bao lâu sau, xa xa lại nổi lên khói bụi bốn phía. Lại có thêm bọn phản quân liên tục tới tiếp viện.

Chưa đến một canh giờ, đám phản quân đã tăng lên gấp ba, với hơn hai vạn người.

Từ giữa sườn núi nhìn vọng qua, chỉ thấy phía trước đám phản quân đông nghìn nghịt. Điều khiến cho người ta càng thêm kinh sợ chính là người của đối phương đang không ngừng tăng lên.

Tiêu Thất Địch càng xem càng kinh hãi, trong lúc nhất thời không còn biện pháp nào.

Địch Thanh nhìn thấy chỉ biết âm thầm cười khổ, thầm nghĩ lúc này thế địch quá dầy, muốn lao ra ngoài là không có khả năng. Nếu như đối thủ cứ liên tục xuất hiện đến tiếp viện thì không cần đánh, chỉ sợ là đã uy hiếp được tinh thần của quân canh giữ nơi đây rồi. Bộ lạc gần đó đến cứu giá, thấy thanh thế như vậy, thì làm sao dám đến nữa chứ?

Da Luật Tông Chân nhìn lại, Địch Thanh đột nhiên có chút không giải thích được. Hắn nhìn thấy trong mắt Da Luật Tông Chân tuy có sự phẫn nộ nhưng không hề có sự hoảng loạn, sợ hãi. Địch Thanh thực sự không rõ, quốc chủ của Khiết Đan vì sao đến bây giờ lại còn có thể trấn tĩnh như vậy?

Đột nhiên, tiếng kèn của đám phản quân vang lên thì biết có kỵ binh chạy ra, khi cách Da Luật Tông Chân một mũi tên thì thắng ngựa lại. Có hai người dẫn đầu. Một người mặc thanh y thiết giáp, trong tay cầm mã tiên, hướng chỗ này chỉ trỏ. Còn một người thì mặc cẩm bào, phía dưới cẩm bào là khôi giáp màu vàng, thần sắc kiêu ngạo, hướng nhìn xung quanh.

Tiêu Thất Địch oán hận nói:

- Niết Hốt Nhĩ cùng Tiêu Hàn Nô hai cẩu tặc ngươi đã tới. Quả thật là Thái hậu âm thầm làm chủ mà.

*****

Hóa ra người mặc thanh y thiết giáp là Niết Hốt Nhĩ, vốn là bà con của Tiêu thái hậu. Còn cái tên Tiêu Hàn Nô là gia nô của Tiêu thái hậu. Tiêu thái hậu bắt giam Tề Thiên thái hậu, tự lập mình làm Thái hậu. Thân thích trong nhà, thậm chí là gia nô cũng đặc biệt đề bạt. Ra vào trong cung như vào chỗ không người.

Niết Hốt Nhĩ và Tiêu Hàn Nô đều là người mà Tiêu thái hậu rất coi trọng. Cả hai người này cùng lộ diện, chứng tỏ Tiêu thái hậu đã ngả bài với Da Luật Tông Chân.

Tiêu Thất Địch thấy Da Luật Tông Chân nắm chặt hai tay, thần sắc phẫn nộ rốt cuộc kiềm chế không được, xoay người lên ngựa phóng ra khỏi doanh trại, quát lớn:

- Niết Hốt Nhĩ, Tiêu Hàn Nô, Thánh Thượng đang ở đây, các người lại dám xuất binh, thực sự muốn tạo phản sao?

Tiêu Hàn Nô cười ha hả:

- Tiêu Thất Địch, tạo phản chính là ngươi đấy. Chúng ta nghe thấy Thánh Thượng bị ngươi giam cầm tại doanh trại thì lúc này mới mang binh đến cứu. Ngươi nhanh chóng giao Thánh Thượng ra, ta sẽ nói tốt với Thái hậu vài câu, tha chết cho ngươi. Ngươi nếu cứ khăng khăng một mực, ta chỉ sợ không bảo đảm được cho ngươi.

Tiêu Thất Địch bị Tiêu Hàn Nô cắn ngược lại một cái, tức giận hắng giọng nói:

- Đám nô tài các người, dám trước mặt lão phu kiêu ngạo như vậy, muốn lẫn lộn phải trái?

Không kiên nhẫn được nữa, Da Luật Tông Chân liền thúc ngựa ra, cao giọng nói:

- Tiêu Hàn Nô, Quốc cữu đối với trẫm trung thành và tận tâm. Trẫm hỏi, ngươi nếu thực sự cứu giá, còn không mau lui ra?

Phản quân thấy Da Luật Tông Chân rời khỏi doanh trại thì liền xôn xao. Những người này hoặc biết tâm tư đích thực của Thái hậu, hoặc mù quáng nghe theo thì khi quốc chủ xuất hiện, liền khó tránh khỏi vài phần bất an.

Tiêu Hàn Nô thấy như vậy, chỉ thẳng một ngón tay nói:

- Ngươi là người phương nào, dám ngang nhiên mạo nhận quốc chủ? Tiêu Thất Địch, ngươi nhốt quốc chủ, lại còn tìm một người giả mạo làm rối loạn quân tâm. Người này nếu thật là quốc chủ, thì bảo y tới đây nhìn cho rõ.

Da Luật Tông Chân ngẩn ra, trong lòng thầm hận. Tiêu Thất Địch vội la lên:

- Bệ hạ đừng qua đó.

Hai người đều biết, Tiêu Hàn Nô này lòng dạ độc ác phi thường. Da Luật Tông Chân nếu qua đó, bị bọn chúng vây lại thì không còn đường sống.

Tiêu Hàn Nô bất đắc dĩ, lên tiếng cười nói:

- Làm sao vậy? Không dám tới à? Nếu không dám tới thì chứng tỏ các ngươi là phường giả mạo.

Gã quay đầu lại nhìn Niết Hốt Nhĩ, nháy mắt. Niết Hốt Nhĩ liền kêu lên:

- Tiêu Thất Địch quả nhiên phạm thượng, dám nhốt quốc chủ. Chúng ta làm cần vương cứu giá, bắt giam Tiêu Thất Địch, giải cứu quốc chủ, mọi người cùng có công.

Dứt lời thì khoát tay, quân trong trận tiếng vang như sấm.

Hàng nghìn nhân mã trong phản đã lao ra, chém giết tới.

Tiêu Thất Địch vội vã bảo Da Luật Tông Chân quay lại, lệnh dũng sĩ trong bộ lạc liều mạng chống lại.

Mưa tên như châu chấu, tiếng giết rung trời.

Binh lính bọn phản quân đánh nhau từ sáng sớm đến trưa, phát động bảy tám lần xung phong liều chết. Phía trước doanh trại máu chảy thành sông, thây người chất cao như núi. Thủ vệ người Khiết Đan tuy ít, nhưng biết quốc chủ ở đây liền anh dũng chống lại, hóa giải thế tiến công của đám phản quân.

Sau giờ ngọ thì song phương uể oải, không khỏi tạm dừng lại.

Tiêu Thất Địch kiểm kê lại số lượng người của mình, phát hiện dũng sĩ trong bộ lạc đã chết mấy chục người, bị thương trăm người nhưng ngược lại vẫn cười nói:

- Tiêu Hàn Nô cái tên nô tài chó chết này, nếu là a dua nịnh hót thì không thua ai, nhưng nếu hành quân chiến đấu thì còn kém xa lắm.

Rồi quay sang Da Luật Tông Chân nói:

- Bệ hạ không cần lo lắng. Chỉ cần chúng ta kiên trì mấy ngày nữa, thì viện quân rất nhanh đến thôi.

Địch Thanh ở một bên nói:

- Quân địch mặc dù tiến công nhiều lần nhưng dùng sức chưa hết. Hơn phân nửa số binh mã căn bản không sử dụng. Ta chỉ sợ bọn chúng chỉ là thăm dò. Bọn chúng đương nhiên cũng sợ lâu ngày sinh biến nên không dốc toàn lực tiến công. Sợ rằng sau giờ ngọ mới thực sự là thời điểm tiến công quy mô lớn của bọn chúng.

Lời vừa mới nói xong, trong doanh phản quân vang lên tiếng nổ thật lớn, vang tận mây xanh. Tiêu Thất Địch chỉ thấy đám binh sĩ trong doanh địch chen chúc nhau, cầm giáo xông về phía trước.

Tiêu Thất Địch âm thầm hối hận, thầm nghĩ Địch Thanh không hổ danh là "Đại Tống Tây Bắc Chiến Thần", quả nhiên phán đoán như thần. Nếu như nghe lời Địch Thanh mang quân xung phong phá vòng vây thì cũng không rơi vào quẫn cảnh như bây giờ. Nhưng đối với sự vây kín của đối phương như vậy, ngoại trừ xung phong liều chết thì không còn biện pháp nào khác.

Tiêu Thất Địch xắn tay áo, cầm lấy cung, tự mình ra trận. Khi gần đến quân địch thì ra lệnh một tiếng, cung tên như mưa rơi xuống trận doanh của quân địch.

Nhưng lúc này, trước doanh trại thây chất đầy như núi. Đám phản quân hoặc chống đỡ, hoặc dùng thây người chết, ngựa chết làm yểm hộ, né tránh ba làn mưa tên công kích, vọt thẳng đến trước doanh trại.

Không đợi Tiêu Thất Địch phân phó, dũng sĩ doanh trại sớm đã nhảy ra, dùng trường mộc che chắn, tay cầm đao, cùng đám phản quân triển khai chiến đấu.

Da Luật Tông Chân thấy thế, sắc mặt khẽ biến, ngẩng đầu nhìn sắc trời, trong mắt lần đầu tiên hiện lên tia lo lắng, trong lòng thầm nghĩ "Lần này nếu ta liều mạng, nếu lúc này bị đối phương công hãm doanh trại, thì khả năng thất bại là trong gang tấc".

Địch Thanh nhìn thấy tình huống như vậy thì trong lòng âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ nếu bị địch nhân phá vỡ tuyến phòng ngự thì sẽ không còn khả năng đánh trả. Tiêu Thất Địch tuyến phòng ngự này bị đánh ngã thì thật sự là rơi vào tử lộ.

Lúc này, đám phản quân nhìn thấy đối thủ đã lâm trận thì cùng đánh trống reo hò, trong lúc nhất thời đều ra sức tiến lên.

Binh Khiết Đan ở lại bảo vệ doanh trại không nhiều lắm. Bị đối phương xông đến một đường như vậy thì không nhịn được, đành lui về phía sau, mắt thấy tuyến phòng ngự lung lay sắp đổ, trong lòng thầm kêu nguy.

Chợt nghe một tiếng kêu như hổ rống. Tiêu Thất Địch chẳng biết từ lúc nào đã phanh ngực, lộ ra cơ thể vô cùng khỏe mạnh, khua khảm đao chém giết ra ngoài.

Tiêu Thất Địch mặc dù đã già, nhưng hùng phong không giảm. Trường đao mung múa như bánh xe, trong khoảnh khắc giết chết mấy người. Đám phản quân nhìn thấy Tiêu Thất Địch uy mãnh như vậy thì trong lòng có ý sợ hãi, không khỏi lui về phía sau.

Da Luật Tông Chân nhảy lên đài cao, quát to:

- Quốc nạn xông pha lên đầu, là lúc nam nhi Khiết Đan ta kiến công.

Dứt lời thì tự mình nổi trống. Tiếng trống thùng thùng vang lên. Dũng sĩ trong doanh trại, thấy hoàng đế tự mình nổi trống thì không khỏi dũng khí tăng lên.

Trong đám phản quân vốn là có một bộ phận không rõ trắng đen, chỉ là Tộc trưởng bị Tiêu Hàn Nô cổ động, lúc này mới đi theo tới đây. Hôm nay, thấy quốc chủ Da Luật Tông Chân trên đài cao uy nghiêm vô hạn, không giống như giả mạo, liền sinh lòng sợ hãi. Tiêu Thất Địch thấy thế, trường đao vung lên, quát to:

- Giết!

Mọi người bị tiếng trống làm cho tinh thần hăng hái, càng thêm hăng hái đánh giết ra ngoài doanh trại. Đám phản quân chống lại không được, đều bị đánh bại. Tiêu Thất Địch thừa cơ dẫn người đánh lén, trong lúc nhất thời khí thế như cầu vồng.

Đúng lúc này, chỉ nghe trong đám phản quân có tiếng vang lên. Một người ngồi ngựa cầm trong tay chiếc giáo dài lao ra, quát lớn:

- Tiêu Thất Địch, đến nộp mạng đi.

Người nọ tay dài vai rộng, lông mi, chòm râu, tóc đều quấn lại với nhau. Thoạt nhìn tựa như trên vai của gã mang theo một quả cầu. Da Luật Tông Chân nhìn thấy người nọ, không khỏi biến sắc. Y đã gặp qua người này. Người này được gọi là Dã Thuật Viên, nghe nói là từ trong đàn thú tìm về. Từ nhỏ tướng mạo như vượn, toàn thân đầy lông. Ban đầu Da Luật Tông Chân đến thăm bộ lạc Ất Thất. Tù trưởng của bộ lạc Ất Thất Tựu Tằng đã từng cho người này biểu diễn trước mặt hoàng đế. Da Luật Tông Chân đã từng nhìn thấy qua người này giết bò xé sói, uy lực không thể đỡ. Không nghĩ tới hôm nay người này lại xông ra, chỉ sợ Tiêu Thất Địch gặp nguy rồi.

Tiêu Thất Địch cũng biết Dã Thuật Viên, biết người này hung hãn tàn nhẫn. Nếu để người này xuất binh xông ra thì nhuệ khí sẽ giảm. Tiêu Thất Địch thấy mọi người nổi giận, trong lòng thầm nghĩ, nếu không đánh bại Dã Viên Thuật, bị ông ta thừa cơ giết chết thì ưu thế vừa mới cực khổ có được sẽ như nước chảy mây trôi.

Ông ta lại một phen chém giết, nhưng chỉ là ỷ vào hùng tâm bất lão mà thôi. Thể lực của ông ta chung quy có hạn. Thời khắc này khó mà cầm giữ được lâu. Nhưng tên đã tra vào cung, thì phải bắn. Ông ta đá chân vào hông ngựa, xông lên nghênh chiến.

Đột nhiên có một cơn gió thổi qua. Bên người hình như có một mũi tên bắn tới.

Tiêu Thất Địch liền tập trung nhìn vào, mới phát hiện người phi như tên bắn đó là Địch Thanh. Nhưng ông ta trong lúc nhất thời không dám khẳng định. Bởi vì ông ta chỉ nhìn thấy thân hình của người nọ và Địch Thanh hơi giống nhau. Trên mặt còn mang một cái mặt nạ thanh đồng.

Chiếc mặt nạ dữ tợn, uy vũ, vừa phát ra ánh sáng lạnh, vừa có sự hung hãn thê lương không nói nên lời.

Người lao ra chính là Địch Thanh. Địch Thanh nhìn thấy Dã Thuật Viên, liền đeo mặt nạ thanh đồng, vung trường đao, xông ra ngoài doanh trại. Bọn phản quân vẫn hừng hực chém giết, thấy Địch Thanh phát lệnh, mặc dù ít người, nhưng vẫn theo sát sau Địch Thanh.

*****

Bọn chúng nghe nói Địch Thanh gan góc phi thường. Một mình một ngựa đơn đao chém giết ngàn quân. Bọn chúng cũng biết lần này Địch Thanh sẽ không để cho bọn chúng thất vọng. Mà bọn chúng cũng sẽ không để cho Địch Thanh cô đơn.

Địch Thanh phóng ngựa mang đao chạy ra khỏi doanh trại, bắn tên về phía Dã Thuật Viên. Mà cấm quân tuy ra sức đuổi theo, nhưng vẫn chậm lại phía sau Địch Thanh mấy trượng.

Cấm quân như giương cung. Địch Thanh giống như mũi tên. Tuy cả đội chỉ có mấy chục người, nhưng bỗng nhiên lao ra giống như mũi tên hung hãn lao ra khỏi giây cung.

Lúc này song phương đang chiến đấu mãnh liệt. Da Luật Tông Chân thấy Địch Thanh rốt cuộc ra tay, thì tinh thần rung lên, nổi trống liên tục. Mọi người trong doanh trại nhìn thấy, đều nổi trống không ngừng, giống như núi lở.

Doanh trận của bọn phản quân thấy từ trong doanh trại của đối phương lao ra một người mang mặt nạ thanh đồng dữ tợn, mặt xanh nanh vàng, thì không khỏi kinh hãi lên, thầm nghĩ đối phương là một dã nhân. Chảng lẽ bên đó có một quỷ quái hay sao?

Dã Thuật Viên hoàn toàn mặc kệ đối phương là người hay quỷ. Nhìn thấy Địch Thanh sát khí nghiêm nghị, ngược lại kích thích tính hoang dã của gã. Gã rú lên một tiếng, thúc ngựa lao tới trước mặt Địch Thanh. Mã sóc vung lên, tạo nên sát khí nghiêng trời.

Thiên địa tựa hồ như tối sầm lại, bỗng chốc lại sang bừng lên.

Gió cuốn cây cỏ, trường đao ánh lên. Địch Thanh lần thứ hai xuất đao, đao ý tung hoành. Tung hoành thiên hạ, không thể địch nổi.

Song mã lần lượt giao thác. Địch Thanh bỏ qua Dã Thuật Viên, thế đi liên tục, lao tới hướng doanh trận quân địch.

Mọi người cả kinh, trong lúc nhất thời không biết xảy ra chuyện gì. Con ngựa của Dã Thuật Viên chạy vội tới mấy trượng, rốt cuộc chần chừ ngừng lại, bởi vì nó không nhận được mệnh lệnh của chủ nhân.

Mọi người đều trố mắt nhìn. Dã Thuật Viên thân thể trên ngựa lung lay, trên cổ xuất hiện một vết máu. Vết máu này xuất hiện cực nhanh, thoáng qua một cái máu đều phun ra, đỏ cả thân thể. Sau đó mọi người chỉ thấy một cảnh tượng cực kỳ quỷ dị, nhịn không được liền hô to lên.

Dã Thuật Viên biến thành hai nửa. Một nửa thân thể còn lại trên ngựa, một nửa mang theo cánh tay văng xuống bụi rậm.

Nguyên Địch Thanh vừa mới một đao lao tới, giống như sấm sét xẹt qua người Dã Thuật Viên. Song mã khi giao thác thì Dã Thuật Viên đã bị cắt thành hai nửa. Chỉ là đao thế quá nhanh, Dã Thuật Viên mặc dù đã chết, nhưng phải chạy mấy bước thì lúc này mới ngã xuống.

Đây là đao pháp kiểu gì?

Chẳng lẽ là đao pháp do người có thể xuất ra?

Tiếng trống trận sớm ngừng lại. Da Luật Tông Chân nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy thì ngây cả người, quên mất đánh trống. Tất cả tay trống đều bị cảnh tượng đó làm cho giật mình. Hai tay mặc dù cứng, nhưng trong lòng giống như bị một cú sốc.

Địch Thanh nhìn bọn phản quân trước mặt.

Mặt nạ thanh đồng phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Đằng sau cái mặt nạ là đôi mắt chiến ý hừng hực, giống như ngọn lửa, thiêu đốt trên người Tiêu Hàn Nô.

Tiêu Hàn Nô mất đi ý chí chiến đấu. Gã mặc dù ngang ngược, không ai bì nổi, nhưng chứng kiến sát khí như vậy, gã nằm mơ cũng không nghĩ mình sẽ gặp phải.

Sống chết trước mắt, gã chỉ biết làm một việc là quay ngựa bỏ chạy.

Mặc dù có ngàn quân, nhưng khi đối mặt với Địch Thanh, gã giống như một người trần truồng đứng giữa một nơi hoang vắng, không có bóng người, xung quanh sợ run.

Niết Hốt Nhĩ không kịp phòng ngự, thấy Địch Thanh chém giết tới trước mặt, thầm nghĩ Địch Thanh bất quá chí có một người. Cho dù có bản lĩnh thông thiên nhưng có thể làm gì được nào thì lớn tiếng quát:

- Ngăn hắn lại cho ta!

Binh sĩ còn chưa kịp giương cung, thì đã có hai người bên cạnh Niết Hốt Nhĩ tà tà tiến lên, một người dùng trường mâu, một người dùng chày sắt, gậy sắt cùng giáp công Địch Thanh.

Ba ngựa lại giao nhau. Từ chính giữa một ánh sáng lóe ra. Hai tên xoay người ngã xuống ngựa, sớm bị mất mạng.

Còn có quân sắp sửa tiến lên, liền thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy thì đâu còn dám tiến tới nữa.

Địch Thanh vọt đến trước mặt Niết Hốt Nhĩ.

Niết Hốt Nhĩ kinh hãi, nhưng người bên cạnh đã bị giết hết, dù sao cũng không cam lòng khoanh tay chịu chết, liền huy động đao lực trảm xuống, nhưng đã bị Địch Thanh ôm lấy thắt lưng.

Cánh tay Địch Thanh vung lên. Niết Hốt Nhĩ bay lên giữa không trung, oa oa kêu to, cho rằng lần này không bị ngã chết thì cũng bị vó ngựa giết chết. Đột nhiên gã rơi xuống trúng một người. Người này lập tức vung đao ngang cổ Niết Hốt Nhĩ, quát to:

- Nô tài, ngươi cũng có ngày hôm nay sao?

Người đang quát chính là Tiêu Thất Địch.

Tiêu Thất Địch thấy Địch Thanh lao ra thì hùng tâm tráng khí, cũng theo Địch Thanh vọt tới. Ông ta mặc dù biết Địch Thanh có võ nghệ cái thế, phán đoán như thần, nhưng không nghĩ tới Địch Thanh lại dũng mãnh phi thường như thế.

Địch Thanh một đao chém chết Dã Thuật Viên. Hai đao giết chết hai tên Khiết Đan, còn vung tay ném Niết Hốt Nhĩ lên trời.

Địch Thanh lao thẳng vào chính giữa ngàn quân như vào chỗ không người.

"Tây Bắc Chiến Thần" quả là không cuồng ngôn.

Tiêu Thất Địch mặc dù hận Niết Hốt Nhĩ, nhưng biết lúc này giết gã cũng chẳng được gì. Địch Thanh lưu lại Niết Hốt Nhĩ cho ông, đương nhiên là có dụng ý. Ông ta đơn đao huy động, hét toàn bộ dũng sĩ của bộ lạc xung phong liều chết. Bởi vì ông ta nhìn ra được Địch Thanh sẽ không dừng lại. Mục tiêu kế tiếp của Địch Thanh chính là Tiêu Hàn Nô.

Hôm nay đầu lĩnh của bọn phản quân chính là Tiêu Hàn Nô và Niết Hốt Nhĩ. Chỉ cần bắt được hai người, bọn phản quân như rắn mất đầu, tự nhiên tan vỡ.

Tiêu Hàn Nô liều chết chạy trốn. Y nhìn thấy cảnh tượng của Niết Hốt Nhĩ thì càng thêm kinh hãi. Y huy động mã tiên, quát lớn:

- Mau tránh ra, cút ngay.

Bên người của y mặc dù còn tướng lĩnh, nhưng y cho rằng những người này chẳng bao giờ địch lại Địch Thanh.

Phải trốn, không trốn sẽ chết.

Ý niệm này xuất hiện trong đầu Tiêu Hàn Nô. Có Tướng lĩnh xông lên, muốn chặn Địch Thanh lại. Nhưng Địch Thanh vung đao, lại có đầu người bay lên. Trong quân hình thành một cảnh tượng quái dị. Tiêu Hàn Nô tuy có thiên quân vạn mã hộ vệ, nhưng lại bị một mình Địch Thanh truy kích.

Tiêu Hàn Nô thoát được hoạn, nhưng lại bị Địch Thanh truy được. Phàm là có hộ vệ, Tiêu Hàn Nô chạy thoát được một chút, nhưng Địch Thanh chỉ cần vung trường đao huy vũ, thì đã theo sát Tiêu Hàn Nô.

Đám phản quân hô to gọi nhỏ, nhưng không thể cản được Địch Thanh.

Nội bộ bên trong phản quân liền hỗn loạn, khó khăn đánh ra. Đúng lúc này, Tiêu Thất Địch mang theo dũng sĩ trong bộ lạc, xông tới giết chết đám phản quân.

Phản quân như rắn mất đầu, tiền quân đã loạn.

Phản quân có hai vạn nhân mã, phân tiền quân, trung quân, tả hữu lưỡng quân. Địch Thanh như lưỡi đao sắc bén đâm tới. Còn đám người Tiêu Thất Địch thì như thủy triều, đánh từ đằng sau đánh tới. Tiền quân, trung quân đều loạn.

Trung quân căn bản không biết tiền phương xảy ra chuyện gì, chỉ biết là vừa đánh vào doanh trại của Tiêu Thất Địch, như thế nào chỉ trong chốc lát đã bị giết nhiều như vậy?

Quân tâm loạn toàn quân đều loạn. Quân tâm mất binh bại như sơn.

Địch Thanh lần này không giống như một thanh đao nữa mà giống như một cây đại chùy, đập vào bình hoa sứ men xanh. Bình hoa nhìn như kiên cố, nhưng vết rạn vừa hiện thì ngay lập tức bị đánh lần nữa. Rầm một tiếng liền vỡ ngay.

Phản quân bị đánh bại.

Địch Thanh cũng không ngờ tình huống lại như vậy. Khi bắt đầu, hắn biết quân phản loạn chỉ biết tốc chiến tốc thắng, mà hắn cũng giống như vậy. Hắn thờ ơ lạnh nhạt, biết đứng đầu phản quân là hai người Tiêu Hàn Nô và Niết Hốt Nhĩ. Để đảm bảo cho doanh trại không bị phá thì phải đẩy lùi tiến công của Dã Thuật Viên.

Hắn một đao chém Dã Thuật Viên, lập tức trong đầu xuất hiện ý niệm bắt giặc thì phải bắt vua. Đối phương mặc dù người đông, thuật cưỡi ngựa cũng không kém, nhưng Tiêu Hàn Nô dù sao cũng là xuất thân gia nô, cũng không biết binh. Phản quân dựa vào nhiều người, trận hình không chỉnh tề. Nhiều năm hòa bình, người Khiết Đan cũng dần dần mất đi nanh vuốt lợi hại của mình. Lúc này, phản quân Khiết Đan thoạt nhìn cũng không cường đại như vậy.

Địch Thanh nhìn thấy đối phương xuất hiện sơ hở, lập tức tiến lên bắt Niết Hốt Nhĩ. Tiêu Hàn Nô thối lui thì Địch Thanh lại truy sát. Trong quá trình truy sát, thấy đối phương tự loạn thì lập tức thay đổi ý niệm trong đầu, không nhanh không chậm chạy theo phía sau Tiêu Hàn Nô.

Tiêu Hàn Nô chạy thẳng một mạch, nhưng không biết mình đã phá hủy lòng quân. Phản quân đại loạn, dĩ nhiên không rõ có bao nhiêu địch nhân tấn công, chỉ biết chạy trối chết. Trong lúc nhất thời bị trúng tên, thương vong vô số.

Da Luật Tông Chân từ trong doanh trại nhìn thấy, hầu như không tin nổi vào mắt của mình.

Địch Thanh chỉ có một mình mà làm loạn được doanh trại phản quân? Người này là thần võ sao?

*****

Sự thật diễn ra trước mắt chứ không phải do y không tin. Da Luật Tông Chân mừng rỡ, ra sức nổi trống. Dũng sĩ trong bộ lạc nhiệt huyết sôi trào, ầm ầm xung phong liều chết đến quân địch.

Trong lúc nhất thời, tiếng người, tiếng ngựa, tiếng trống trận cùng lúc vang lên. Đại quân song phương giống như gió, như thủy triều xanh biếc cuồn cuộn lao đến phía tây bắc.

Địch Thanh một đường truy sát không ngừng, nhưng không xung phong liều chết, chỉ phối hợp thủ hạ tiến công, đã cách Tiêu Hàn Nô xa dần. Hắn mặc dù không có bắt Tiêu Hàn Nô nhưng đánh bại phản quân thì đã đạt được mục đích.

Đúng lúc này, Địch Thanh tuy không sợ hãi, chỉ cảm thấy tim đập nhanh, ngẩng đầu hướng nhìn ra đằng xa, thấy từ nơi xa khói bụi tung lên. Hẳn là có đại quân tiến đến.

Nếu là quân Khiết Đan đến cứu giá, thì không có khả năng chạy nhanh như vậy? Địch Thanh liền ý thức được, đây có thể là viện quân của phản quân.

Trường đao vung lên. Địch Thanh thét ra lệnh thủ hạ cấm quân dừng lại.

Chúng cấm quân vẫn theo Địch Thanh xung phong liều chết, giống như Thiên lôi sai đâu đánh đó. Thấy Địch Thanh ra lệnh thì liền ghìm ngựa ngừng lại. Sự sùng kính Địch Thanh đã sớm tăng lên không ngừng. Lúc này đây, binh lính Khiết Đan dưới sự chỉ huy của Địch Thanh đã giết được đám phản quân. Nếu chuyện này được mọi người biết đến thì cả đời vinh quang.

Địch Thanh trong lòng chẳng có chút vui sướng. Hắn thân kinh bách chiến, nhìn thấy từ xa khói bụi cuộn tung, sớm biết quân địch lần này rất giỏi, không phải đám phản quân vừa rồi có thể so sánh được.

Tiêu Thất Địch lại thúc ngựa đi tới bên cạnh Địch Thanh. Thấy Địch Thanh ghìm ngựa, thì liền hỏi:

- Địch tướng quân, có nên tiếp túc giết xuống không?

Nếu ban đầu, ông ta đối với Địch Thanh chẳng có gì để nói. Nhưng đến bây giờ, ông ta đối với Địch Thanh bội phục vạn phần. Thấy Địch Thanh lắc đầu, Tiêu Thất Địch lại cuống quít ra lệnh cho thủ hạ của mình ngừng thế tiến công.

Lúc này, phản quân thấy phía trước có đại quân đang đến thì cũng cảm thấy mờ mịt, chỉ thấy từ xa kỵ binh cầm giáo xếp thành hàng chạy tới. Xa xa thấy đối phương hàng ngũ chỉnh tề, lại nhìn thấy cờ xí của đối phương có sắc màu vàng, Tiêu Thất Địch liền thất thanh nói:

- Là Thượng Kinh Oát Lỗ Đóa!

Oát Lỗ Đóa vốn là chữ Khiết Đan, có nghĩa là quân trướng mạt của Khiết Đan, cũng là cách gọi chung của cận vệ thân cận của Hoàng đế. Vua Khiết Đan đều có Oát Lỗ Đóa của riêng mình. Lúc này, được quyền chỉ huy Oát Lỗ Đóa vốn là cha của Da Luật Tông Chân, cũng chính là Khiết Đan Thánh Tông Da Luật Long Tự dựng nên, tinh nhuệ dũng mãnh. Mà hiện nay, có khả năng điều động Oát Lỗ Đóa chỉ có mình Tiêu thái hậu. Có lẽ nào Tiêu thái hậu vì diệt trừ Da Luật Tông Chân mà tự mình lãnh quân đến?

Tiêu Thất Địch nhìn thấy Oát Lỗ Đóa, trong lòng kinh hãi không ngớt. Tiêu Hàn Nô thì vui mừng. Còn đám phản quân thì nhìn thấy Thượng Kinh có binh đến, thì cho rằng Tiêu thái hậu đến đây trợ giúp. Tiêu Hàn Nô quẹt mồ hôi lạnh, nhìn thấy Địch Thanh bất đắc dĩ đuổi theo, rất là đắc ý liền phóng ngựa tiến lên quát:

- Người tới là ai?

Oát Lỗ Đóa ghìm ngựa, lạnh lùng. Đám binh sĩ phân thành hai bên. Một người giục ngựa bước ra.

Tiêu Hàn Nô nhận thấy người nọ chính là Tổng quản Mã quân Thượng Kinh Da Luật Nhân Tiên, ở lâu tại Thượng Kinh, rất được Tiêu thái hậu coi trọng thì lập tức bước ra tiếp đón:

- Da Luật tổng quản, Tiêu thái hậu gọi ngài đến trợ giúp cho tôi?

Tiêu Hàn Nô phụng mật chỉ của Thái hậu ủng hộ Da Luật Tông Nguyên đăng cơ, nên lần này đã dụ Bát chi tế ra sức giết Da Luật Tông Chân. Y thật vất vả mới lừa được Da Luật Tông Chân đến bộ lạc Ô Lạp, cho cao thủ Phi Ưng mai phục. Nhưng cao thủ Phi Ưng còn chưa ám sát được thì Bắc Viện đại vương đã liều mạng hộ giá, để cho Da Luật Tông Chân trốn thoát. Khi gã phái người truy sát Da Luật Tông Chân, hết lần này đến lần khác đều giết hụt. Gã dự định, Da Luật Tông Chân nếu chạy thoát, tất sẽ cầu cứu Tiêu Thất Địch. Bởi vậy đã sai Phi Ưng lẻn vào bộ lạc của Tiêu Thất Địch. Nhưng việc sắp thành lại bại, bị Địch Thanh phá hư. Sát thủ Phi Ưng sau khi đào tẩu được đã lập tức phóng tín hiệu báo tin ám sát thất bại. Tiêu Hàn Nô đã sớm có chủ kiến, nhận mật chỉ của thái hậu triệu bộ lạc Ất Thất và Ô Lạp cùng đến, nhưng không ngờ Địch Thanh lại từ đâu nhảy ra, khiến cho mấy vạn binh mã phải tan rã, chạy trốn.

Tiêu Hàn Nô trong lúc tuyệt vọng bế tắc, nhìn thấy Da Luật Nhân Tiên đến thì không khỏi vui mừng. Gia Luật Nhân Tiên thúc ngựa đi tới, Tiêu Hàn Nô kêu lên vui sướng:

- Da Luật tổng quản, một người mang mặt nạ xanh nanh vàng phá hỏng hành động của chúng ta. Ngài mau sai người đến giết hắn đi.

Da Luật Nhân Tiên đang ngồi trên ngựa, nghe vậy liền nói:

- Được!

Dứt lời cánh tay liền vung lên, mã sóc rung động, thì Tiêu Hàn Nô đã bị đánh rớt xuống rựa.

Mọi người đều giật mình. Tiêu Hàn Nô càng kinh ngạc vạn phần, kêu lên:

- Da Luật tổng quản, ngài làm cái gì vậy?

Không đợi y nói nhiều, thì đã có binh của Khiết Đan tiến lên đè Tiêu Hàn Nô xuống.

Phản quân kinh hãi, cảm giác mờ mịt, trong lúc nhất thời chẳng biết như thế nào.

Da Luật Nhân Tiên nhìn về đám phản quân phía xa, quát lớn:

- Pháp thiên Thái hậu làm loạn, thiêu hủy di chiếu, cầm giữ triều chính, hình pháp lỏng lẻo, triều chính hỗn loạn. Pháp luật từ thời Thánh tông nay thay đổi hầu như không còn. Dồn người Khiết Đan đến chân tường, nên bị trừng phạt. Hôm nay, lại sai Tiêu Hàn Nô, Niết Hốt Nhĩ âm mưu tập kích, tội ác tày trời. Tổng quản Mã quân Da Luật Nhân Tiên phụng chỉ bình loạn, đã bắt Tiêu thái hậu giam vào ngục, ngươi còn không mau thúc thủ chịu trói?

Tiêu Hàn Nô càng nghe sắc mặt càng tái xanh. Chỉ vài câu nói nhưng lại giống như ngũ lôi oanh tạc, thất thanh kêu lên:

- Các ngươi đã nhốt Tiêu thái hậu?

Da Luật Nhân Tiên lạnh lùng nói:

- Đi ngược lại lòng người, tất có trời phạt. Nếu trời không làm thì ta làm. Trước bắt Tiêu Hàn Nô lại, chờ Thánh Thượng quay về kinh sẽ định đoạt.

Đám phản quân đều sinh ra sợ hãi. Da Luật Nhân Tiên biết chậm sẽ sinh biến, vừa một phen chém giết, vừa quát to:

- Hôm nay Thánh thượng trừng phạt băng đảng tội ác. Biết các ngươi bị Tiêu Hàn Nô lừa gạt. Chỉ cần các ngươi đừng phản kháng thì sẽ khả xá vô tội.

Phản quân lo sợ nghi hoặc, nhìn nhau.

Da Luật Nhân Tiên sắc mặt trở nên lạnh lùng, đột nhiên quát to:

- Còn không mau buông binh khí, còn muốn chờ đến lúc nào?

Đám phản quân sợ hãi, liền vứt bỏ binh khí. Một người buông thì tất cả những người khác đều buông theo. Da Luật Nhân Tiên gào thét, ra lệnh thủ hạ áp giải canh giữ đám phản quân. Y thúc ngựa đến trước mặt Tiêu Thất Địch, liếc mắt nhìn Địch Thanh, nói rằng:

- Quốc cữu, Thánh thượng đâu rồi?

Tiêu Thất Địch tỉnh tỉnh mê mê, không giải thích đươc sự thay đổi cực nhanh này, một lát sau mới nói:

- Các ngươi đã thực sự nhốt Pháp Thiên Thái hậu?

Da Luật Nhân Tiên gật đầu, không nói thêm lời nào, cùng với binh lính đi theo Tiêu Thất Địch đến doanh trại. Da Luật Tông Chân nhìn thấy Da Luật Nhân Tiên thống lĩnh đại quân đến đây, hơi do dự một chút rồi thúc ngựa ra khỏi doanh trướng. Hai người chỉ trao đổi bằng ánh mắt, nhưng không nói lời nào.

Da Luật Tông Chân nhìn Tiêu Thất Địch đang mơ hồ thì cười ha hả nói:

- Quốc cữu, trẫm lần này sử dụng Trung Nguyên nhất kế, gọi là "Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương".

Y trong lúc nhất thời không khỏi đắc ý. Vốn y biết Pháp Thiên thái hậu muốn phế ngôi hoàng đế của y, rốt cuộc không nhịn được, liền liên lạc với những thần tử thuần phục tiên đế, lợi dụng lúc y rời khỏi kinh thành, Pháp Thiên thái hậu sẽ trở nên khinh thường thì Da Luật Hỉ Tôn sẽ đột ngột phát động thị vệ tấn công hoàng cung, nhốt Pháp Thiên thái hậu và đám vây cánh của bà ta lại.

Trận đánh này có thể nói là hung hiểm vạn phần. Da Luật Tông Chân vì muốn đánh bại Thái hậu, được ăn cả, ngã về không, bản thân mặc dù sẽ gặp nguy hiểm, cận kề sống chết, nhưng theo như lời của người Trung Nguyên đã nói: "Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con?". Đạt được mục đích thì nó vẫn rất đáng giá.

Pháp Thiên thái hậu bị bắt, Da Luật Tông Chân thực sự trở thành người đứng đầu dân tộc Khiết Đan. Nghĩ tới đây, Da Luật Tông Chân thở phào một cái, thần thái bay lên.

Địch Thanh từ rất xa nhìn thấy, cũng nhiều ít rõ ràng ngọn nguồn, không khỏi cảm khái Da Luật Tông Chân thâm trầm kín đáo.

Chẳng hiểu vì sao, nhìn Da Luật Tông Chân, Địch Thanh đột nhiên trước mắt hiện ra cái buổi tối giông tố kia. Một thiếu niên thiên tử, cầm trong tay Vô Tự Thiên Thư, cũng giống như Da Luật Tông Chân lúc này, rất thâm trầm.

Rất nhiều chuyện Địch Thanh không nhớ nổi. Nhưng nhất thời nhớ lại, chuyện cũ cứ như đạp gió mà lao đến, mang theo một chút hiu quạnh và băng giá.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-119)


<