Vay nóng Tinvay

Truyện:Sáp huyết - Hồi 093

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 093: Cáo lão
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Shopee

Hàn Tiếu nói:

- Địch tướng quân, lúc này ty chức có mấy đề nghị.

Y thấy Địch Thanh vẫn đờ đẫn, biết lúc này Địch Thanh tâm tình có chút loạn. Nhưng y không kìm nổi đề nghị ra.

Địch Thanh mỏi mệt nói:

- Cứ nói đi.

Hàn Tiếu đề nghị:

- Việc cấp bách lúc này, chính là cho huynh đệ Quách Quỳ đi gặp Thánh Thượng, nói rõ sự việc hôm nay. Tránh cho triều đình gây ra bất lợi cho tướng quân.

Quách Quỳ lập tức nói:

- Tốt, ta ngay lập tức đi làm. Hàn Tiếu, nếu không còn chuyện gì, ta đi vào cung trước.

Thấy Hàn Tiếu gật đầu, Quách Quỳ lập tức xuất phát.

Kỳ thật, Địch Thanh không để việc này trong lòng. Hắn thầm nghĩ, dù có tội danh trước mắt, cùng lắm là xăm chữ trên mặt. Nhưng hắn biết hai người có ý tốt, nên không ngăn trở.

Hàn Tiếu đợi Quách Quỳ đi rồi, nói:

- Địch tướng quân, chúng ta hiện tại có thể chia ra ba đường. Một đường đi thăm dò những người quen của Dương lão trượng. Đường thứ hai là theo dõi động tĩnh của sứ quán. Dù sao ty chức cảm thấy, bọn họ rất có thể tham gia vào việc này. Đường thứ ba chính là mượn việc phát tang Dương lão trượng, nhìn xem phủ Khai Phong kia có đầu mối gì không...

Địch Thanh gật đầu nói:

- Tốt, vậy thì ta đi Dương phủ.

Hắn vừa đứng dậy, Hàn Tiếu đã nói:

- Địch tướng quân, ty chức đề nghị tướng quân ở lại Quách phủ là được, không nên có thêm hành động gì.

Địch Thanh nhìn Hàn Tiếu thật lâu sau, rốt cục ngồi xuống nói:

- Ừ, vậy ngươi phái người đi làm đi.

Hắn biết tâm tình của mình lúc này, không nên xung đột với người khác. Hàn Tiếu bảo hắn ở đây chờ tin tức, cũng là vì suy nghĩ cho hắn. Địch Thanh tâm loạn như ma, cần thời gian để suy nghĩ lại.

Hắn ngồi yên ở trong phủ, ánh hoàng hôn rọi vào người, càng thêm cô tịch.

Đêm dần sâu, sự phồn hoa của Biện Kinh dần biến mất, mà quay lại sự yên lặng. Nhưng trong đầu của Địch Thanh vẫn loạn. Hắn muốn biết, hung thủ kia nếu là thương nhân họ Lịch, vì sao muốn giết Dương Niệm Ân? Nếu như hung thủ không phải là thương nhân họ Lịch kia, vậy là người nào? Việc Dương gia bị giết cả nhà, liệu có phải do Địch Thanh hắn liên lụy?

Đang lúc trầm ngâm, có tiếng bước chân vang lên. Địch Thanh ngẩng đầu vừa nhìn, là Hàn Tiếu đi đến, còn mang theo một đứa nhỏ. Trên khuôn mặt đứa nhỏ đầy vết bẩn, quần áo thì tơi tả, rất giống tên ăn mày.

Hàn Tiếu mang đứa nhỏ này tới làm gì? Địch Thanh trong lòng kỳ quái. Hàn Tiếu biết Địch Thanh nghi hoặc, nói ngay vào điểm chính:

- Địch tướng quân, đứa nhỏ này cố ý muốn gặp ngài. Nó nói có một phong thư tự tay giao cho ngài. Nó còn nói, nội dung của bức thư có liên quan tới Dương gia.

Địch Thanh run lên, đứng dậy, nhìn đứa bé kia nói:

- Tiểu huynh đệ, làm sao ngươi biết chuyện của Dương gia, thư này là ai đưa cho ngươi?

Cái đứa bé kia còn chảy nước mũi, nghe thế sụt sùi một cái, đưa một bức thư tới nói:

- Có người cho ta một lượng bạc, bảo ta đưa bức thư này cho ngài. Người ấy nói nếu có người không cho ta đi vào, thì bảo bức thư này có liên quan tới Dương gia là được. Chuyện còn lại, ta không biết, người nọ ta cũng không biết.

Địch Thanh thấy đứa bé kia đích thực là không biết cái gì. Nên không hề truy vấn, cầm lấy bức thư, mở ra nhìn, sắc mặt liền kịch biến.

Hàn Tiếu cảm thấy là giấy viết thư không phải người bình thường có thể sử dụng. Đang cân nhắc là ai viết, thấy sắc mặt khác thường của Địch Thanh, vội hỏi:

- Địch tướng quân, tướng quân làm sao vậy?

Thân hình của Địch Thanh loạng choạng, sắc mặc trắng bệch. Hắn dùng tay đỡ lấy bàn, như không nghe thấy Hàn Tiếu hỏi, chỉ lẩm bẩm nói:

- Không thể, không thể là y.

Giờ khắc này, trong mắt Địch Thanh chỉ tràn đầy kinh hãi, khó hiểu, còn mang theo vài phần bàng hoàng...Thậm chí, có chút thương tâm muốn chết!

Hàn Tiếu rất ít khi nhìn thấy Địch Thanh đau khổ như vậy. Y liền nghĩ:

- Trong thư viết cái gì?

Không đợi y định hỏi, chỉ nghe Địch Thanh nói:

- Ta đã hiểu, ta đã hiểu. Hóa ra, hung thủ...thực sự là y!

Hàn Tiếu thấy Địch Thanh nhắc tới hung thủ thì rùng mình, vội vàng hỏi:

- Địch tướng quân! Hung thủ là ai vậy?

Trước đây mỗi khi có tin tức gì Địch Thanh thường bàn bạc với Hàn Tiếu. Những năm gần đây, Hàn Tiếu tuy bề ngoài là thuộc hạ nhưng đã giúp đỡ Địch Thanh rất nhiều, Địch Thanh sớm đã coi Hàn Tiếu như huynh đệ của mình. Có rất nhiều bí mật, thậm chí là rất nhiều chuyện liên quan tới Hương Ba Lạp Địch Thanh đều nói cho Hàn Tiếu biết.

Nhưng lần này Địch Thanh lại có vẻ bí mật. Hắn nghe thấy Hàn Tiếu hỏi vậy nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng. Đặt bức thư lên bàn xong, Địch Thanh chậm rãi ngồi xuống nói:

- Hàn Tiếu! Ta muốn yên tĩnh một lát, tới khi trời sáng ta sẽ nói cho ngươi biết một số chuyện.

Hàn Tiếu cảm thấy có chút bất an nhưng y vẫn tôn trọng quyết định của Địch Thanh, dẫn thằng bé ăn xin ra ngoài. Hàn Tiếu cẩn trọng hỏi lại thằng bé ăn xin rốt cuộc là ai gửi thư tới. Tuy nhiên thằng bé này cứ lập lờ nói rằng người đưa thư đơn giản chỉ là một người có một cái mũi và hai con mắt, không hề có đặc điểm gì đặc biệt.

Hàn Tiếu không biết thằng bé này ngốc ngếch thật hay là trả vờ. Sau khi để nó đi, Hàn Tiếu lại sai người theo dõi thằng bé. Mấy canh giờ sau, thuộc hạ hồi âm nói rằng thằng bé này không hề có điểm khả nghi. Hàn Tiếu hoàn toàn thất vọng, trong lòng y rất muốn biết bức thư trên tay Địch Thanh có nội dung gì.

Nếu như bức thư thật sự cho biết hung thủ là ai vậy thì người đưa thư rõ ràng rất đáng bàn đến. Hàn Tiếu nghĩ nát óc cũng không thể nào hiểu được. Quách Quỳ ban ngày vào cung tới giờ vẫn chưa quay về. Hàn Tiếu thực sự vô cùng lo lắng. Trời tờ mờ sáng, y vội vàng vào gặp Địch Thanh luôn.

Lúc nhìn thấy Địch Thanh, đột nhiên Hàn Tiếu thấy trong lòng chua xót. Mới chỉ có một đêm trôi qua mà y cảm thấy tóc bạc trên thái dương Địch Thanh đã nhiều lên rất nhiều rồi.

Thần sắc Địch Thanh vô cùng tiều tụy. Thấy Hàn Tiếu đi vào, hắn không ngẩng đầu lên mà chỉ nhìn bức thư trên bàn. Cả đêm qua hắn không ngủ.

Hàn Tiếu mang một chút nước với lương khô tới nói:

- Địch tướng quân! Ngài ăn một chút gì đi!

Chỉ có Hàn Tiếu mới nhớ đã hai ngày một đêm Địch Thanh không ăn gì cả.

Địch Thanh ngẩng đầu nhìn Hàn Tiếu, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi:

- Nếu như người ngươi tin lừa dối ngươi thì ngươi sẽ làm thế nào?

Hàn Tiếu ngẩn người một lát, nói:

- Ty chức muốn biết hắn cố tình hay vô ý.

Trong lòng y nghĩ: "Lời này của Địch tướng quân rốt cục có ý gì?"

Địch Thanh lẩm bẩm nói:

- Liệu có phải là vô ý không? Nếu như đó là sự thật, e rằng nhiều từ năm trước y đã muốn lừa ta rồi. Nhưng ta không sao hiểu được, tại sao y lại làm như vậy?

Địch Thanh khó nhọc đứng lên, nói:

- Thư ở trên bàn, nếu như ngươi muốn xem thì cứ xem. Nhưng ngươi phải đồng ý với ta một việc...

Ánh mắt đỏ ngầu của Địch Thanh nhìn vào Hàn Tiếu nói:

- Sau khi xem xong bức thư này thì hãy đốt nó đi. Sau này không được đề cập tới chuyện này với bất kỳ ai. Ta đi gặp một người.

Nói xong, Địch Thanh liền bỏ đi.

Hàn Tiếu nhìn bức thư trong lòng vừa lo lắng vừa hiếu kỳ. Cuối cùng y không kìm được, y mở bức thư ra xem. Vừa đọc qua một lượt, thần sắc Hàn Tiếu đã biến đổi.

Địch Thanh đã rời khỏi Quách phủ.

Lúc này mặt trời vẫn chưa lên, màn sương bao phủ trong phủ Khai Phong, chỗ nào chỗ nấy đều mịt mù mông lung.

Địch Thanh thở dài một hơi rồi bước đi. Hắn càng đi càng nhanh, chẳng bao lâu sau đã tới trước phủ đệ của Bát Vương gia.

Đứng trước cửa Vương phủ, thần sắc Địch Thanh hỗn loạn. Hắn chần chừ một lại rồi vẫn quyết định gõ cửa. Lát sau, Triệu quản gia mở cửa, thấy Địch Thanh, ông không nói nhiều mà lánh người sang một bên nhường đường. Triệu quản gia vốn đã có tính trầm mặc từ lâu, Địch Thanh cũng đã quen với việc này rồi, hắn cứ thẳng hướng phòng khách đi tới.

Trời vẫn còn sớm mà Vương gia đã ngồi ở phòng khách uống trà từ bao giờ rồi. Hương trà thơm nức bay khắp gian phòng.

Thấy Địch Thanh tới, Bát vương gia có chút ngạc nhiên. Ông đứng dậy tỏ vẻ lo lắng nói:

- Địch Thanh, ta đang muốn tìm ngươi đây.

Địch Thanh nhìn Bát vương gia một lúc lâu mới nói:

- Thần cũng có chuyện muốn nhờ Bát vương gia giúp đỡ.

Bát vương gia có chút ngạc nhiên, cảm thấy giọng điệu xưng hô của Địch Thanh có vẻ nghiêm trọng. Ông thở dài nói:

- Chuyện này tuy vướng tay vướng chân nhưng dù sao thì ta cũng là bá phụ của cháu. Ta sẽ có hết sức để giúp cháu. Điệt nhi...có việc gì cứ nói, chúng ta bàn bạc trước rồi mới ra quyết định.

Địch Thanh đi đến chiếc bàn đối diện rồi ngồi xuống. Bát vương gia nói:

- Uống trà nhé?

Thấy Địch Thanh lắc đầu, Bát vương gia chau mày nói:

- Ta biết hiện giờ ngơi cũng không có tâm trạng để uống trà nhưng mà họa lần này quả thật quá lớn. Ta nghe nói ngươi tự ý tới quậy phá Hạ Quốc sử quán, lại còn công khai chống đối Vương Trung Thừa, đánh Văn Ngạn Bác bị thương nữa.

Địch Thanh nhíu mày nói:

- Cháu đã đả thương Văn Ngạn Bác sao?

Bát vương gia nói:

- Đúng vậy! Ban đầu Văn Ngạn Bác tới khuyên cháu bỏ đao xuống nhưng cháu lại đẩy hắn một cái. Nghe nói vết thương của hắn không nhẹ. Văn Ngạn Bác là Ngự Sử, lần này cháu đã đắc tội với người của Ngự Sử đài rồi...Haizz...nếu như là hôm kia thì còn dễ giải quyết nhưng sau một ngày thì cháu thật sự là không xong rồi.

Địch Thanh lãnh đạm nói:

- Tại sao lại như vậy?

Hình như Địch Thanh không hề để tâm tới chuyện này.

Bát vương gia không hề để ý tới bộ dạng khác thường của Địch Thanh, ông ân cần nói:

- Địch Thanh, có lẽ ngươi không biết, kể từ khi Thánh Thượng ban hành luật mới đã bãi nhiễm chức vị tể tướng của Lữ Di Giản và trọng dụng Phạm Trọng Yêm. Vương Củng Thần vốn là một kẻ tiểu nhân chỉ biết nịnh hót. Y một lòng muốn lấy lòng Phạm Trọng Yêm, y cho rằng Phạm Trọng Yêm sẽ vì tình mà giữ Hạ Tủng lại nên mới gia nhập chỗ Hạ Tủng. Không ngờ ý đồ đó của y bị Gián viện nhìn ra, Âu Dương Tu liền nhân cơ hội đó dâng tấu cho rằng quan viên Ngự Sử đài lãng phí người tài, ám chỉ trực tiếp vào Vương Củng Thần. Âu Dương Tu là người của Phạm Trọng Yêm, y dâng tấu như vậy khiến cả Ngự Sử đài tức giận. Họ cho rằng Phạm Trong Yêm muốn ra tay với Ngự sử đài, nghe nói họ muốn liên thủ để thay đổi Gián viện, phản đối luật mới...

Địch Thanh ngồi nghe với vẻ mặt thản nhiên như là chuyện không liên quan gì tới mình vậy. Trên thực tế, hắn rất ghét việc cạnh tranh đấu đá trên triều đình mà chỉ thích sự đơn giản ở Tây Bắc.

Bát vương gia lại nói:

- Ngươi cũng coi như là người của Phạm Trọng Yêm, Ngự Sử đài biết được nhất thời không thể lật đổ được Phạm Trọng Yêm nên mới cố ý ra tay với ngươi. Nghe nói cả ngày hôm qua đã có ba người của Ngự Sử đài là Vương Củng Thần, Văn Ngạn Bác và Lương Kiên dâng tấu, nội dung các bản tấu đều có liên quan tới ngươi. Đại khái là cản trở buổi nghị hòa, làm loạn Hạ sử quán, ẩu đả với các quan văn. Thậm chí còn có người nói những người dân trong thành tập trung trước Hạ sử quán cũng là do ngươi kích động, cố ý tạo phản. Chuyện này quả thật quá rắc rối!

Bát vương gia liên tục chà xát tay vào nhau, thần sắc vô cùng lo lắng. Nhưng ông đột nhiên phát hiện Địch Thanh lại hoàn toàn bình tĩnh, ông liền hỏi:

- Hiền điệt...sao ngươi không hề lo lắng chút gì vậy?

Địch Thanh nhìn Bát vương gia nói:

- Kể từ khi Thái hậu nắm quyền, Bát Vương gia vì tránh hiềm nghi mà ẩn cư trong phủ không ra ngoài. Sau khi Thiên tử nắm vị, Bát vương gia vẫn luôn như vậy, đúng không?

Bát vương gia nhíu mày, đang trong tình thế cấp bách như hiện giờ sao Địch Thanh còn nhắc tới chuyện này?

*****

Địch Thanh nói:

- Tuy nhiên mặc dù Bát vương gia luôn ẩn cư ở trong phủ nhưng đối với chuyện triều chính có lẽ ngài còn biết nhiều hơn nhiều người khác. Chuyện này quả là rất khó hiểu.

Thần sắc Bát vương gia thay đổi, ông nhấp một ngụm trà rồi nói:

- Bản vương đương nhiên là vì ngươi nên mới đi nghe ngóng những tin tức này.

- Có đúng vậy không?

Ánh mắt Địch Thanh sáng quắc rồi đột nhiên hắn căm phẫn nghiến từng câu chữ:

- Vậy ông giết Dương Niệm Ân cũng là vì ta sao?

"Xoàng" một tiếng, tay Bát vương gia run rẩy, chiếc chén trên tay rơi xuống đất vỡ vụn.

Nước trong chén trà chảy xuống, chảy cả lên quần áo Bát vương gia. Nhưng Bát vương gia không hề để ý tới, ông chỉ ngạc nhiên nhìn Địch Thanh nói:

- Ngươi nói cái gì?

Địch Thanh lạnh lùng nói:

- Ta biết ông đã nghe thấy rất rõ ràng rồi. Ông phái người giết Dương Niệm Ân, sau đó còn dụ Quách Quỳ tới Hạ Quốc sử quán. Ông cũng biết tính ta rồi đó, cũng biết rằng ta nhất định sẽ biết được chuyện này, chắc chắn sẽ đi cứu Quách Quỳ, như vậy buổi nghị hòa Tống-Hạ nhất định sẽ thất bại. Tới bây giờ ông vẫn còn giả nhân giả nghĩa giúp đỡ ta, nhưng ta thực sự rất sợ, không biết ông định giúp đỡ ta thế nào đây?

Bát vương gia lẳng lặng ngồi nghe, rồi ông đột nhiên nói:

- Ngươi nói xong chưa vậy? Ngươi không thấy những gì ngươi nói rất buồn cười sao?

Vẻ mặt Địch Thanh lạnh lẽo, hắn chậm rãi nói:

- Ta chẳng thấy có chút gì đáng buồn cười cả. Ta vẫn luôn cảm thấy kỳ lại là tại sao Phi Ưng lại biết chuyện của Vũ Thường, tại sao ban đầu khi ta quay về kinh thành Vương Tắc lại biết trên người ta có Ngũ long? Lại muốn lục soát hành lý của ta? Tất cả chuyện này đều do ông sai người nói cho bọn họ có đúng không?

Bát vương gia nói:

- Người biết ngươi có Ngũ long không phải chỉ có mình ta.

Địch Thanh hỏi lại:

- Biết ta có Ngũ long có mấy người, nhưng khi ta nói tới Vương Tắc, Phi Ưng ông lại không hề kinh ngạc chút nào. Từ trước tới giờ ta chưa nói về hai người này với ông bao giờ, ông lại từ đâu mà biết được những chuyện này vậy? Có phải là do trước giờ ông vẫn thường xuyên liên lạc với họ không?

Sắc mặt Bát vương gia đột nhiên thay đổi, ánh mắt thâm trầm. Ông không có lời nào để nói.

Địch Thanh nở nụ cười, trong nụ cười tràn đầy nỗi khổ. Hắn lẩm bẩm:

- Lúc ta biết được ông chính là hung thủ ta thực sự rất khó tin vào chuyện này. Nhưng ta đã nghĩ cả một đêm cuối cũng cũng đã nghĩ thông ra rất nhiều việc. Ông thực ra vẫn luôn muốn tìm Hương Ba Lạp, trước khi Vũ Thường bị trọng thương ông đã bắt đầu đi tìm Hương Ba Lạp rồi. Ông không muốn nói cho ta biết về người họ Tào kia là vì ông sợ ta sẽ biết được những chuyện liên quan tới ông từ người họ Tào kia.

Bát vương gia định nhấc chung trà lên thì mới phát hiện chung trà đã bị vỡ. Ông khàn giọng nói:

- Ta thì có chuyện gì sợ ngươi biết chứ?

- Ông sợ ta biết dụng ý thực của ông không phải là muốn cứu Vũ Thường mà là hy vọng Hương Ba Lạp giúp ông soán vị. Ông sợ người khác biết trước nay ông vẫn thường xuyên liên lạc với đạo phỉ. Năm đó, thương nhân họ Lịch cùng đi tìm Hương Ba Lạp với người họ Tào cũng chính là Lịch Nam Thiên, đạo tặc ở Lĩnh Nam chẳng phải cũng chính là do ông phái đi sao?

Sắc mặt Bát vương gia biến đổi, cả người ông run rẩy. Những thứ Địch Thanh biết được nhiều hơn so với ông tưởng.

Địch Thanh nói:

- Năm đó Triệu Duẫn Thăng vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện đoạt vị Đông cung thái tử, vì vậy mà câu kết với người Hạ để làm loạn nhưng đã bị Thánh thượng dẹp loạn. Thực ra ông cũng giống ông ta, vẫn luôn ghi hận trong lòng việc không được kế thừa hoàng vị. Tuy nhiên rõ ràng ông hiểm độc hơn ông ta, hành sự cũng bí mật hơn. Ông sợ Thái hậu phát hiện ra dã tâm của mình nên mới ẩn mình trong phủ, đợi khi Thái hậu qua đời ông sẽ nhảy ra chỉ trích Thái hậu, hy vọng tạo được ấn tượng tốt với Thánh thượng, từ đó nắm được quyền hành. Nhưng theo ta được biết, Thánh thượng lại không hề trọng dụng ông, ngược lại người còn xa lánh ông. Ông ôm mối hận trong lòng, bắt đầu câu kết với đám loạn đảng, đi tìm Hương Ba Lạp, hy vọng Hương Ba Lạp sẽ giúp ông đạt được dã tâm xưng đế.

Nói xong, hai tròng mắt Địch Thanh đột nhiên căm phẫn:

- Ông làm những việc này ta không hề trách ông nhưng tại sao ông lại nhất định phải giết Dương Niệm Ân?

Bát vương gia mặt mày tái mét:

- Địch Thanh, ngươi nói xằng nói cuội. Những thứ ngươi nói đều không đúng. Ta không hề giết Dương Niệm Ân. Chuyện ta liên lạc với Phi Ưng là có thật nhưng ta chỉ muốn lợi dụng bọn họ để tìm Hương Ba Lạp tới cứu Vũ Thường mà thôi.

Nói đến đây, nước mắt Bát vương gia rơi xuống, ông đau đớn nói:

- Nhưng ta thực sự không ngờ rằng ngươi lại nghi ngờ ta. Vũ Thường đã tin nhầm ngươi rồi...

Bỗng nhiên Địch Thanh đứng lên, hắn tức giận đập bàn nói:

- Ông nói bậy! Tới bây giờ mà ông vẫn muốn lừa ta sao? Ông giết Dương Niệm Ân, Tiểu Nguyệt vì ông nhận thấy họ đã biết bí mật của ông. Ban đầu Tiểu Nguyệt tới tìm ta, nói cái gì mà "không xong rồi, ta nhất định phải nói với Địch Thanh, ba.... !" Ta vẫn luôn nghĩ rằng cô ấy muốn ta làm chuyện gì đó nhưng thứ cô ấy muốn nói không phải là ba, mà là bát, chính là bát trong Bát vương gia ông. Những gì cô ấy muốn nói có liên quan tới ông, có liên quan tới bí mật của ông.

Bát vương gia chấn động:

- Ta có bí mật gì?

Hai tròng mắt Địch Thanh như phát hỏa, hắn nắm chặt tay nắm tay nói:

- Bởi vì Dương Niệm Ân biết ông không phải là phụ thân của Vũ Thường.

Lời vừa nói ra, không khí trong phong khách như đóng băng lại. Địch Thanh trong cơn phẫn nộ xen lẫn với nỗi xót xa khi bị người khác lừa dối...Thì ra...trước giờ hắn vẫn chưa giúp được Vũ Thường tìm cha ruột của mình. Lúc đọc thư biết được tin này, hắn chỉ cảm thấy thật có lỗi với Vũ Thường.

Sắc mặt Bát vương gia xám lại, mồ hôi trên trán túa ra, chảy xuống qua mũi, chảy tới khóe miệng, chua chua mặn mặn.

Lát sau, Bát vương gia mới nói:

- Ngươi.... Ngươi nói cái gì?

Cổ họng ông ứ lại, tiếng nói như tiếng khóc:

- Không thể nào, không thể nào!

Ông cũng không biết đang nói những điều Địch Thanh nói là không thể hay nói không thể nào có người biết được bí mật này.

Bỗng nhiên ông đứng lên, vội vàng nói:

- Địch Thanh, nếu ta không phải phụ thân của Vũ Thường, sao ta dám vì chuyện này mà trở mặt với Thái hậu trước Hoàng Nghi môn. Nếu ta không phải là phụ thân của Vũ Thường, tại sao ta phải bôn ba như vậy chứ?

Địch Thanh cười lạnh nói:

- Ông vốn cùng Triệu Duẫn Thăng cùng nhau âm mưu phản loạn. Thực ra từ trước tới giờ ông vẫn cùng lúc lấy lòng cả hai bên. Biến sự ở Hoàng Nghi môn, nếu như Triệu Duẫn Thăng mưu sự thành công thì ông sẽ có công đầu. Nhưng lúc đó ông thấy Triệu Duẫn Thăng khởi sự thất bại, vì nóng lòng thoát tội nên mới dùng thân phận của Vũ Thường ra để che giấu tội tình của mình, giả bộ tình thế ép buộc. Triệu Nguyên Nghiễm, tới giờ ông còn gì để nói nữa?

Bat vương gia ngã lui về sau một bước, ông lắc lắc đầu:

- Không thể nào, không thê nào...ngươi không thể nào biết được chuyện này.

Địch Thanh lạnh lùng nói:

- Tiểu Nguyệt yêu ai thì yêu hết lòng, sau khi biết được ông không phải là cha ruột của Vũ Thường, sợ ông làm khó cho ta nên mới tới tìm ta để nói cho ta chân tướng sự việc. Không ngờ lại bị ông phát hiện, ông liền phái người giết Tiểu Nguyệt và ba mươi mạng người nhà họ Dương. Sau đó chĩa mũi nhọn về Hạ sứ giả. Triệu Nguyên Nghiễm, ông lừa ta ta còn có thể tha thứ nhưng ông phái người giết Tiểu Nguyệt và bao nhiêu người nhà họ Dương như vậy, sao ta có thể tha thứ cho ông đây?

*****

Bát vương gia hồn bay phách lạc tựa hồ như không nghe thấy Địch Thanh nói gì vậy. Trong mắt ông lộ ra vẻ sợ hãi, giọng nói run rẩy:

- Địch Thanh, sao ngươi lại biết được những chuyện này, là ai nói cho ngươi biết những chuyện này?

Trong lòng Địch Thanh kỳ thực cũng rất muốn biết rốt cuộc là ai đã viết lá thư đó.

Nội dung lá thư đơn giản rõ ràng, chỉ viết: "Triệu Nguyên Nghiễm âm mưu tạo phản, chính thực là hung thủ giết Dương Niệm Ân, hắn không phải là phụ thân Dương Vũ Thường.

Chỉ mấy câu đơn giản nhưng lại như sấm sét giáng xuống trước mắt Địch Thanh vậy.

Ban đầu khi Địch Thanh mới xem nội dung bức thư hắn còn bán tin bán nghi nhưng ba câu này lại giúp hắn suy ra rất nhiều kết luận rất thuận tình thuận lý.

Nếu không phải là bức thư này nhắc nhở thì e rằng cả đời này Địch Thanh cũng không ngờ được rằng chính Triệu Nguyên Nghiễm đã hạ thủ. Tuy nhiên hắn cũng không dám dễ dàng tin vào đáp án này, lần này hắn tới Vương phủ chính là vì muốn kiểm chứng suy luận của mình.

Hiện giờ sự thật đã rất rõ ràng, những điều hắn nói đều đúng sự thật. Mặc dù hắn đoán đúng sự thật, phát hiện ra chân tướng nhưng trong lòng hắn lại không cảm thấy có chút vui sướng nào.

Lá thư này rốt cuộc là do ai viết, người này gửi cho Địch Thanh là có dụng ý gì?

Nghĩ tới đây, Địch Thanh chỉ nói:

- Ai nói cho ta điều này không quan trọng nhưng ông chỉ cần biết lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt. Triệu Nguyên Nghiễm, trước mắt có hai con đường cho ông lựa chọn. Một là ông giao hung thủ ra đây. Vừa rồi ở trên bàn có một vòng tròn nước, là vết tích của đáy chung trà lưu lại. Mặc dù ông đã cất chung trà đi nhưng lại quên mất không lau vết nước trên bàn. Ta biết người hiện giờ vẫn đang liên lạc với ông chính là Lịch Nam Thiên.

Bát vương gia giờ này mới hiểu ra tại sao vừa rồi Địch Thanh cứ chăm chú nhìn lên mặt bàn. Cả người ông run lên, ông lẩm bẩm nói:

- Lựa chọn thứ hai là ngươi sẽ đi tố cáo lên Thánh thượng chân tướng, ngươi cho rằng người sẽ tin sao?

Địch Thanh hừ lạnh một tiếng:

- Cho dù Thánh thượng không tin ta nhưng nếu ta nói hết với Thánh thượng những chuyện này thì liệu ông có còn dám ở lại Kinh thành không?

Bát vương gia chậm rãi ngồi xuống ghế, ông ngơ ngẩn một lát rồi đột nhiên nở một nụ cười. Ông ngẩng đầu cười ha hả, tiếng cười tràn đầy sự quỷ dị điên cuồng.

Địch Thanh nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Bát vương gia. Mặc dù không sợ Bát vương gia phản khánh nhưng thấy ông ta cười như vậy hắn cũng không khỏi hoảng sợ:

- Ông cười cái gì?

Bát vương gia vẫn tiếp tục cười, mãi lâu sau ông mới ngưng lại, nói:

- Ta hiểu rồi! Cuối cùng thì ta cũng hiểu rồi!

Ngược lại Địch Thanh lại không hiểu ông ta đang nói gì, hắn hoang mang nói:

- Ông hiểu ra cái gì?

Bát vương gia nhìn Địch Thanh một lát mới nói:

- Địch Thanh, dù thế nào thì năm đó ta cũng đã đứng ra làm chứng cho ngươi. Bất luận thế nào thì ta cũng đã vì ngươi giữ cho Vũ Thường một mạng sống.

Địch Thanh nhớ lại chuyện cũ, bùi ngùi nói:

- Nhưng những việc này không phải là cớ để ông giết người. Có những chuyện làm sai rồi thì ân tình cũng không thể bù đắp được.

Bát vương gia càng thêm lãnh tĩnh, ông mỉm cười nói:

- Ta thật không ngờ ngươi lại không đếm xỉa tới chuyện này như vậy, nhưng nếu ngươi niệm tình ta đã từng vì Vũ Thường mà bỏ công bỏ sức thì hãy cho ta một ngày để suy nghĩ. Một ngày sau ta sẽ có câu trả lời cho ngươi.

Ông kiệt sức ngồi xuống, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc giống như đang đưa ra quyết định gì vậy.

Địch Thanh nhìn Bát vương gia hồi lâu rồi gật đầu nói:

- Được! Vậy ta sẽ chờ ông!

Nói xong hắn xoay người rời đi. Hắn không sợ Bát vương gia sẽ chơi mình. Hắn biết Bát vương gia đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.

Cuối cùng hắn cũng không nổi nóng.

Bát vương gia tuy đã lừa hắn rất nhiều chuyện nhưng dù sao thì Bát vương gia cũng từng làm một chuyện khiến hắn vô cùng cảm kích, khiến cho Địch Thanh không thể đuổi cùng giết tận được.

Vừa mới quay trở lại Quách phủ, Hàn Tiếu đã chạy ra đón, y thấp giọng nói:

- Địch tướng quân, Diêm Sĩ Lương đang chờ ngài. Thánh thượng muốn triệu ngài vào cung.

Địch Thanh không hề cảm thấy lạ, hắn đi thẳng vào trong gặp Diêm Sĩ Lương. Diêm Sĩ Lương nhìn thấy Địch Thanh, trên mặt cũng không chút biểu cảm, y chỉ nói:

- Địch Thanh, Hữu ngự sử đài dâng tấu về ngươi, Thánh thượng triệu ngươi vào cung hỏi cho rõ ràng.

Địch Thanh đã sớm đoán được ngày này, hắn vội vàng cùng Diêm Sĩ Lương vào trong cung đi thẳng tới điện Văn Đức. Địch Thanh đi tới trước điện, đột nhiên thoáng chút giật mình. Trong điện mặc dù không có nhiều quan lại nhưng cũng có không ít các trọng thần.

Quần thần chia làm hai phái. Đám người Phạm Trọng Yêm, Âu Dương Tu mặt mày nghiêm nghị, nhăn nhó. Còn đám người Vương Ủng Thần, Văn Ngạn Bác đứng đối diện với Phạm Trọng Yêm. Vương Củng Thần đang tấu gì đó.

Địch Thanh chỉ nghe thấy Vương Củng Thần nói:

- Bốn người Trương Kháng, Đằng Tử Kinh, Chủng Thế Hành, Địch Thanh thân đảm nhiệm chức vị quan trọng ở Tây Bắc, biết luật mà vẫn phạm luật, ảnh hưởng nghiêm trọng tới triều đình. Nếu như không nghiêm khắc trừng trị, để những tướng lĩnh khác ở biên thùy bắt chước thì hậu quả thật khó lường.

Địch Thanh nhíu mày, hắn ý thức được chuyện Vương Củng Thần đang nói tới chính là chuyện công quỹ. Chuyện này hắn đã nghe Bát vương gia nói qua rồi nhưng hắn không ngờ rằng lại có nhiều người dính dáng tới chuyện này như vậy.

Đằng Tử Kinh trước kia từng là Phó An Phủ sứ của Kính Nguyên Lộ, còn Trương Kháng vốn là Bộ Thự của bộ Kính Nguyên Lộ. Khi còn ở Tây Bắc, quan chức của hai người này đều cao hơn Địch Thanh. Tuy nhiên hai người này đều là quan văn, không hiểu chuyện dùng binh nên đã giao hết quyền điều binh lại cho Địch Thanh. Hai người cố gắng hết sức hỗ trợ Địch Thanh hành sự. Về việc điều động công quỹ cũng ưu tiên duy trì dùng vào việc binh, điều này khó có thể tra xét rõ ràng. Không ngờ chuyện này lại bị vin làm cớ để buộc tội.

Địch Thanh chậm rãi bước vào trong điện. Thấy trên mặt Phạm Trọng Yêm lộ vẻ giận dữ, trong lòng hắn thầm nghĩ tất cả mọi chuyện từ Địch Thanh ta mà ra, vậy chi bằng hãy để Địch Thanh ta kết thúc mọi chuyện. Hắn vừa định mở miệng thì Âu Dương Tu nói:

- Vương triều ta từ khi dùng binh ở Tây Bắc đến nay, tướng sĩ biên thùy không thể đếm hết. Nhưng người tài thực sự chỉ có hai người là Địch Thanh và Chủng Thế Hành. Địch Thanh trung dũng vô song, thiên hạ đều thấy, y chỉ một lòng tác chiến, cho dù có lạm dụng công quỹ nhưng tuyệt đối không hề có ý đồ khác. Thần cho rằng, không thể dùng ánh mắt bình thường để nhìn những người phi thường được. Mong Thánh thượng minh xét. Chớ để chuyện này dây dưa quá nhiều, khiến cho các chiến sĩ biên thùy bất an.

Địch Thanh thật không ngờ Âu Dương Tu không hề có liên quan gì tới hắn vậy mà lại nói giúp hắn. Hắn không khỏi cảm kích trong lòng.

Thì ra trước khi Địch Thanh tới, mọi người đã cãi cọ, tranh luận từ lâu rồi.

*****

Mặc dù Vương Củng Thần phụ trách duy trì trật tự, túc chính kỷ cương ở Ngự Sử đài nhưng lòng dạ y hẹp hòi, có thể nói là tính toán chi li. Y dâng tấu tố cáo Hạ Tủng vốn là muốn lấy công, cho rằng Phạm Trọng Yêm sẽ vì vậy mà tín nhiệm y hơn. Không ngờ Âu Dương Tu lại dâng tấu lên nói Ngự sử đài lãng phí người tài. Chuyện này đã chọc giận tới Vương Củng Thần, đúng lúc Trịnh Tiển điều tra ở Tây Bắc trở về, phần lớn công quỹ ở Kính Đường Lộ không được ghi chép, khó có thể điều tra rõ ràng. Vương Củng Thần nhân cơ hội này gây khó dễ, trong lòng y thầm nghĩ Phạm Trọng Yêm ngươi muốn công kích Ngự sử đài của ta, ta sẽ giải quyết hết thân tín của ngươi.

Địch Thanh và Phạm Trọng Yêm ở Tây Bắc phối hợp rất ăn ý. Chủng Thế Hàn là tâm phúc của Phạm Trọng Yêm, Đằng Tử Kinh là bạn cũ của Phạm Trọng Yêm, còn Trương Kháng và Phạm Trọng Yêm lại có kết giao thân mật. Vương Củng Thần làm khó như vậy chính là muốn một lưới bắt gọn toàn bộ thân tín của Phạm Trọn Yêm ở Tây Bắc.

Vừa rồi Phạm Trọng Yêm ra sức bảo vệ Đằng Tử Kinh, kết quả là Vương Củng Thần lấy việc từ chức ra uy hiếp khiến Triệu Trinh vô cùng tức giận. Âu Dương Tu biết chuyện này do y mà ra, trong lòng thầm nghĩ Địch Thanh tai bay vạ gió, thực sự oan uổng. Thấy Hoàng Thượng có ác cảm với Đằng Tử Kinh, y nghĩ thầm có thể bảo vệ người nào hay người đó nên mới giúp Địch Thanh nói tốt vài câu.

Văn Ngạn Bác nói:

- Người phi thường lại càng cần phải tuân theo pháp luật, làm gương cho thiên hạ. Nếu như ai cũng làm như vậy, cho rằng có thể miễn tội, thử hỏi pháp luật kỷ cương ở đâu?

Y vẫn canh cánh trong lòng cái đẩy đó của Địch Thanh. Quan văn Đại Tống cao cao tại thượng vậy mà lại bị một võ quan nghiễm nhiên đánh mình, quả thực là nỗi nhục lớn trong đời.

Phạm Trọng Yêm nhíu mày lại, trong lòng thầm nghĩ những người này hoàn toàn vì muốn gây sự nên mới công kích, rõ ràng là không thể nói lý được với bọn họ. Triệu Trinh bất mãn với Đằng Tử Kinh thì Phạm Trọng Yêm còn có thể hiểu được. Năm đó Triệu Trinh mới nắm quyền, thoát ly khỏi sự ràng buộc của Thái hậu, y chỉ ham mê sắc giới không hề để ý tới chuyện triều chính. Còn Đằng Tử dâng tấu thẳng thừng lên lớp Triệu Trinh "Nhật cư thâm cung, lưu luyến hoang yến". (Ý nói chỉ suốt ngày ở trong cung ham mê tửu sắc, ăn chơi xa xỉ). Nếu nói Triệu Trinh không khắc cốt ghi tâm chuyện này thì đó là giả. Vừa rồi ông ra sức bảo vệ Đằng Tử đã khiến cho Triệu Trinh bất mãn rồi. Chuyện này khiến cho Triệu Trinh bắt đầu dùng ánh mắt thù địch để nhìn nhận vấn đề, e rằng chuyện này càng cãi càng khó khăn hơn...

Tuy biết rằng những gì mình nói đối với Triệu Trinh đã dần không còn giá trị nữa nhưng Phạm Trọng Yêm vẫn không muốn để Địch Thanh chịu oan uổng. Ông vừa định bước lên phân trần thì Triệu Trinh đã chuyển sang hỏi Địch Thanh:

- Địch Thanh, bọn họ nói ngươi tham ô công quỹ, ngươi có lời nào để thanh minh không?

Quần thần ngẩn ra, không ngờ Triệu Trinh lại hỏi như vậy. Hiện giờ Địch Thanh đang bị hiềm nghi, đám người Phạm Trọng Yêm càng muốn bảo vệ Địch Thanh bao nhiêu thì đám người Vương Củng Thần lại càng muốn kéo hắn xuống bấy nhiêu. Hiện giờ Trương Kháng và Đằng Tử đã chết chắc tới tám phần rồi, đám người Văn Ngạn Bác đang định bắt đầu bàn tới tội trạng của Địch Thanh vậy mà tại sao Triệu Trinh tự nhiên lại hỏi Địch Thanh như vậy?

Dưới con mắt của đám người Vương Củng Thần, Địch Thanh không tới lượt được nói chuyện ở đây.

Ánh mắt Địch Thanh chậm rãi lướt qua đám Phạm Trọng Yêm, thứ mà hắn nhìn thấy toàn là sự căm hận sục sôi. Hắn thầm nghĩ không ngờ một người bình thường như Phạm công, khi tranh luận cũng ác liệt tới vậy. Phạm công không hề thay đổi, Phạm Trọng Yêm trầm lặng năm đó không hề thay đổi.

Nhưng Địch Thanh đã thay đổi rồi, trái tim Địch Thanh đã chán nản rồi.

Ánh mắt hắn lại nhìn về phía Vương Củng Thần cùng đám quan Ngự Sử đài, hắn chỉ thấy sự căm hận và khinh bỉ hiện lên trên mặt họ. Địch Thanh thầm nghĩ: " Lẽ nào Địch Thanh ta chinh chiến nhiều năm như vậy mà lại khiến bọn họ chán ghét như vậy sao?"

Địch Thanh tiến lên một bước, hắn quỳ gối lạnh lùng nói:

- Hoàng thượng! Thần có tội hay vô tội, thần không muốn tự biện, tội tham ô công tiễn chi bằng cứ tính lên đầu thần. Nếu thiên hạ đã không còn chiến trận nữa...vậy thần xin cáo lão hồi hương!

Lời Địch Thanh vừa nói ra, mọi người ai nấy đều vô cùng kinh ngạc. Đám người Vương Củng Thần, Văn Ngạn Bác cũng ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ Địch Thanh lại từ quan như vậy.

Vương Củng Thần biết rằng cho dù tội danh của Địch Thanh là có thực thì cũng chỉ giáng chức hắn, cắt giảm bổng lộc, không trọng dụng nữa là cùng. Thời thế thay đổi, chỉ cần có thể ở triều đình, áp chế được Phạm Trọng Yêm là mục tiêu của Vương Củng Thần đã thực hiện được rồi. Nhưng Địch Thanh cũng thật là, lại xin cáo lão về quê, mong muốn xử trí Địch Thanh của Vương Củng Thần đã đạt được, y chỉ thấy chuyện này quá thuận lợi, nhất thời không biết nói thế nào.

Triệu Trinh cũng có chút kinh ngạc. Trong lúc chần chừ thì có người tới bẩm báo:

- Thánh thượng, Ngự Sử Bao Chửng cầu kiến.

Khi Bao Chửng vào tới trong điện, các quần thần mỗi người lại có một suy nghĩ.

Âu Dương Tu xưa nay không hề liên can gì tới Bao Chửng, nhưng Bao Chửng cũng là người của Ngự Sử Đài, xem ra trận tranh cãi này ngày càng gian nan rồi.

Vương Củng Thần lại nghĩ các quan viên trong Ngự Sử Đài phần lớn đều nghe theo lời của y, chỉ có Bao Chửng là khác biệt. Mấy ngày trước Bao Chửng được Hoàng thượng bí mật phái tới vùng Tây Bắc, liệu có phải cũng là vì để điều tra chuyện ở Tây Bắc không? Cho dù là Bao Chửng thì cũng có cách nào làm rõ chuyện sổ sách mờ ám ở Tây Bắc được chứ?

Triệu Trinh thấy quần thần im ắng lại, y bèn nói:

- Bao khanh gia, Trẫm phái ngươi tới điều tra chuyện ở Tây Bắc, đã có kết luận chưa?

Dáng vẻ Bao Chửng mệt mỏi, có vẻ như y vừa hồi kinh là vào cung diện kiến ngay vậy. Y nói thẳng vào vấn đề:

- Hoàng thượng, sau khi thần tới Tây Bắc đã điều tra kĩ càng tình hình công quỹ ở Kính Nguyên, Phu Diên Lộ. Thần phát hiện có khoảng 5 triệu tiền công quỹ không ghi chép rõ ràng.

Đám quan của Ngự Sử Đài ngạc nhiên, không ngờ triều đình lại phát Trịnh Tiển đi điều tra, thậm chí lại còn để Bao Chửng phụ trách việc này nữa. Xưa nay mọi người đều nói Bao Chửng thiết diện vô tư, lần này xem ra đám người Địch Thanh, Chủng Thế Hành không có cơ hội xoay mình rồi.

Triệu Trinh nhíu mày, chậm rãi nói:

- Vậy số tiền đó do ai quản lí?

Bao Chửng nói:

- Do ba người Chủng Thế Hành, Đằng Tử Kinh và Trương Kháng quản lí.

- Nói như vậy, toàn bộ mọi việc Địch Thanh đều không biết sao?

Triệu Trinh nói.

Đám quan thần đều có kinh nghiệm quan trường, nghe Hoàng thượng hỏi vậy thì ai nấy đều cho rằng Triệu Trinh không muốn xử phạt Địch Thanh. Ý của câu hỏi của Triệu Trinh là muốn Địch Thanh không dính dáng gì tới chuyện công quỹ mà Bao Chửng điều tra.

Bao Chửng nói:

- Hoàng thượng, thần khôn dám khẳng định Địch Thanh có biết chuyện này hay không, nhưng thần biết rằng một phần của số tiền công quỹ này được Địch Thanh dùng.

Địch Thanh cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, thậm chí một chút sự phẫn nộ cũng không có. Bởi vì hắn biết, những gì mà Bao Chửng đang nói đều là sự thật.

Triệu Trinh chau mày lại, y biết Bao Chửng và Địch Thanh vốn là bằng hữu, ban đầu khi Triệu Trinh cho Địch Thanh tiến cử nhân tài, Địch Thanh đã tiến cử Bao Chửng. Triệu Trinh sai Bao Chửng âm thầm điều tra chuyện ở Tây Bắc vốn hy vọng Bao Chửng sẽ nói đỡ giúp Địch Thanh. Không ngờ cái tên mặt đen này lại không niệm tình ai cả.

Triệu Trinh trầm ngâm một lát, y định sẽ xử lí chuyện tiền công quỹ này sau, y không muốn cho Địch Thanh cáo lão về quê.

Bao Chửng đột nhiên nói:

- Hoàng thượng, nhưng trước khi thần nói tới chuyện tiền công quỹ, thần muốn mời Hoàng thượng xem thứ này trước.

Y lấy ra một vật gì đó rồi hai tay dâng cho Hoàng thượng.

Mọi người đều chăm chú nhìn vào vật đó, chẳng qua chỉ là một đôi giày trẻ con làm bằng rơm rách nát, ai nấy đều cảm thấy có chút nghi hoặc. Trong lòng họ nghĩ Bao Chửng lôi đôi giày này ra làm gì?

Triệu Trinh cũng hoang mang hỏi:

- Bao khanh gia, đây chỉ là một đôi giày rơm, có gì đáng xem chứ?

Bao Chửng nhìn đôi giày rơm trên tay mình, vẻ mặt nghiêm nghị nói:

- Không sai! Dưới con mắt của quan viên trong triều thì đây quả thật chỉ là một đôi giày rách mướp, thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt nhìn nữa. Nhưng trong con mắt của Bao Chửng, đôi giày rơm này lại biết nói.

Vừa rồi quần thần trong triều còn đang bàn tán, cãi cọ khiến Triệu Trinh nổi giận. Hiện giờ nghe Bao Chửng nói vậy đột nhiên y lại thấy có chút hứng thú, y liền hỏi:

- Giày rơm thì sao biết nói chứ?

Lời vừa nói xong y liền mỉm cười, cảm giác rất thú vị.

Bao Chửng nói:

- Lúc đầu khi thần mới tới Tây Bắc, do không chịu được thời tiết giá lạnh ở đó mà đã nhiễm phong hàn, bệnh ở ven đường. May có một người hảo tâm nhìn thấy đã đưa về nhà chăm sóc.

Mọi người đều biết rằng Bao Chửng không bao giờ nói những lời vô ích, cũng không phải là người thích khoe công lao. Do vậy ai nấy đều có chút khó hiểu tại sao Bao Chửng lại nói những chuyện lặt vặt này....

Bao Chửng lại nói:

- Thần tới nhà của người đó thì phát hiện nhà người này tuy không thể nói rằng chỉ có bốn vách tường nhưng cũng vô cùng nghèo đói. Trong nhà có hai đứa nhỏ, một đứa mười tuổi còn một đứa nhỏ hơn một chút. Hai đứa nhỏ này cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là chúng rất gầy gò. Người cứu thần là một người phụ nữ, khuôn mặt có chút già nua nhưng sau đó thần mới biết người phụ nữ này chỉ mới hơn bốn mươi tuổi.

Vương Củng Thần rốt cuộc kiềm chế không được, nói:

- Bao Ngự Sử, Hoàng thượng sai ngài đi điều tra chuyện công quỹ ở Tây Bắc, ngài nói những chuyện này làm gì?

Triệu Trinh lại nghĩ Bao Chửng mở lời rất hay, y ôn hòa nói:

- Cứ nói tiếp đi!

Thiên tử lên tiếng rồi, Vương Củng Thần ngượng ngùng không dám chặn họng Bao Chửng nữa. Bao Chửng nói tiếp:

- Người phụ nữ đó đã mời đại phu cho thần, lại nấu cháo cho thần ăn nữa. Lúc đó thần chẳng có suy nghĩ gì cả nhưng khi thần gần khỏi, thần mới ra ngoài cửa thì nghe thấy thằng nhỏ nói: "Nhị ca, đệ đói!", lại nghe thấy thằng lớn nói: "Sao đệ lại nhanh đói như vậy? Suốt ngày thấy đệ đòi ăn. À, huynh còn có chút đồ ăn đây, đệ ăn trước đi." Thần đứng sau cửa nhìn thấy thằng lớn lôi ra nửa chiếc bánh ngô đen đen đưa cho thằng nhỏ. Thằng nhỏ vội cầm lấy bánh ăn như chết đói còn thằng lớn chỉ đứng đó nuốt nước bọt nhìn. Thằng nhỏ ậm ừ hỏi: "Nhị ca, huynh không ăn chút nào sao?" Thằng lớn ưỡn ngực nói: "Ta ăn no rồi".

Những thứ lặt vặt mà Bao Chửng nói, Triệu Trinh nghe thấy mà cũng bùi ngùi, y than thở:

- Cái bánh đó chắc chắn là do thằng lớn để dành lại, do nó thương em trai quá nên mới cho em ăn. Nhưng mà người phụ nữ kia thà để hai đứa con chịu khổ cũng vẫn nấu cháo mạch cho ngươi ăn, quả thật là khiến người ta cảm động!

Bao Chửng gật đầu nói:

- Hoàng thượng nói rất đúng, người phụ nữ đó cũng thật là phúc hậu. Thần âm thầm quan sát thấy chiếc bàn mà họ ăn cơm cũng rất tàn tạ, một chiếc chân đã bị gãy và dùng đá chèn tạm vào. Đến khi trời tối, người phụ nữ kia còn mang cho thần hai chiếc bánh ăn. Thần thấy hai thằng nhỏ đứng bên cạnh nuốt nước miếng thì hỏi: "Cháu đã ăn chưa?" Thằng nhỏ nhìn mẹ nó một cái rồi nuốt nước bọt nói: "Cháu ăn no rồi ạ!"

Mắt Triệu Trinh đã đẫm nước, nghĩ tới lòng dân chân thật giản dị, người dân ở Tây Bắc phải sống khổ sở như vậy chả trách trong lòng y thấy bất an. Y vẫn luôn cố gắng làm một vị hoàng đế tốt, nghe thấy ở Tây Bắc còn có những chuyện như vậy thì trong lòng không khỏi cảm thấy hổ thẹn, y hỏi:

- Bao ái khanh, người phụ nữ đó sao lại trung hậu tới như vậy, không biết ngươi có còn nhớ họ tên người này không, trẫm sẽ lập tức ra lệnh cho quan phủ địa phương thưởng cho họ.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-119)


<