Vay nóng Tima

Truyện:Sáp huyết - Hồi 088

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 088: Thay đổi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Lazada

Cốc Tư La ở trên cao, vẫn bình tĩnh như thường. Địch Thanh thầm nghĩ trong lòng: "Lúc trước Cốc Tư La từng nói, liệu việc liên minh giữa hai bên có thành? Hay là vẫn chưa biết thế nào, Chẵng lẽ y sớm đã biết Triều đình Tống sẽ như thế này sao?" Với sự quyết tâm, Địch Thanh trầm tĩnh lại, hành lễ nói:

- Tán Phổ, sự thay đổi này tại hạ chưa từng nghĩ tới..

Cốc Tư La thản nhiên nói:

- Vậy bây giờ ngươi quyết định làm thế nào?

Địch Thanh đáp:

- Tại hạ muốn quay về Tây Bắc trước, trình tấu lên Thánh thượng nói rõ những điểm lợi và hại, thuyết phục Thánh thượng liên minh với Tán Phổ. Mong Tán Phổ tin tưởng ở tại hạ.

Chủng Thế Hành đứng bên thấp giọng nói:

- Địch Thanh, ngươi không cần dâng tấu nữa. Đã không có chiến tranh nữa, Thánh thượng sẽ không cần ngươi lãnh đạo binh sĩ. Triều định hiện giờ đang thăng ngươi lên thành Đoàn Luyện sứ, hạ chỉ cho ngươi về kinh, ngươi có thể trực tiếp nói chuyện với Thiên Tử.

Địch Thanh khẽ giật mình, không ngờ mình biến đổi đột ngột như vậy, hỏi lại:

- Vậy Kinh Nguyên Tây Lộ ở Bắc sẽ do ai phòng vệ?

Bậc quan của hắn vốn là Tần Châu thứ sử, giờ đổi thành Đoàn Luyện Sứ, bậc quan tăng lên một cấp, nhưng không nắm binh quyền, vị trí quyền lực bề ngoài là thăng tiến, nhưng thực chất bên trong là ngầm giáng xuống. Địch Thanh đã không còn là cậu thiếu nhiên ngây thơ, hắn biết hành động này của Thánh thượng là bảo hắn không cần phải đa nghi, điều hắn về kinh là đối đãi tốt với hắn.

Chủng Thế Hành cười đau khổ hạ giọng nói:

- Ngươi cũng biết, Đại Tống Canh Thú Pháp là gia pháp của tổ tông, xưa nay không để tướng lĩnh nào ở lâu một nơi. Ngươi đã ở Tây Bắc quá lâu, danh tiếng ngày càng lớn, văn thần trong triều đều cho rằng không ổn, do đó mới điều ngươi về kinh. Ta cũng đã bị chuyển nơi khác.

Chủng Thế Hành tuy làm việc lão đạo nhưng trong lời nói cũng thấy có chút phẫn nộ. Dù lão nói nhỏ, nhưng không tránh được Cốc Tư La nghe thấy. Dứt lời lại ho khan mấy tiếng. Lão lấy khăn tay che miệng lại, ho xong mới gấp khăn lại.

Địch Thanh suy nghĩ những bước tiếp theo nên đi thế nào nên không chú ý hành động nhỏ của Chủng Thế Hành. Suy xét mãi rồi dứt khoát nói:

- Vậy hạ quan về kinh gặp Thánh thượng, mong Thiên Tử định đoạt.

Ngẩng đầu nhìn Cốc Tư La, Địch Thanh thành khẩn nói:

- Tán Phổ, tại hạ xin hồi kinh gặp Thánh thượng, mong Tán Phổ cho tại hạ thêm thời gian.

Cốc Tư La trầm ngâm hồi lâu, lúc này mới lên tiếng:

- Ta tin ngươi, Địch Thanh, nhưng trên đời này Địch Thanh dù sao cũng chỉ có một. Được, ta đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi lãnh quân đội, ta có thể hợp tác với ngươi bất cứ lúc nào.

Địch Thanh mừng rỡ, cũng không nghĩ nhiều đến ngụ ý của Cốc Tư La, chắp tay nói:

- Được, nhất định như vậy.

Lúc này hắn chỉ nghĩ đến việc hồi kinh, phân tích cho Thiên tử tình thế ngoài biên thùy mà không chú ý nét mặt Chủng Thế Hành có chút sợ hãi, âm u, giống như mây mùa đông, nặng nề như vậy.

Tuyết dần dần tan, băng từ từ rã, băng tuyết tan rã hòa vào nước sông xuân.

Nước xuân xa xa chảy về hướng đông, qua biên ải quan sơn, tựa như giữa lúc đó gió xuân của đêm lấn qua hai bờ Hoàng Hà. Sự lấn chiếm đó làm vạn vật như bừng bừng sức sống, trôi xuôi theo nước sông tràn ngập kinh thành.

Trải qua một giấc ngủ đông, đại thành Biện Kinh càng huy hoàng hơn mảy may không nhìn thấy khói lửa qua binh của tây bắc. Địch Thanh ở bên ngoài cửa cung thấy cách đó không xa chim oanh sáng sớm tranh nhau hót trên chồi lộc trên cành cây, chân mày nhẹ chau lại.

Lại đợi thêm nén nhang nữa thì trong cung mới có một người bước nhanh ra ngoài tới trước mặt Địch Thanh, thấp giọng nói:

- Địch tướng quân, Thánh Thượng thân thể không khỏe, không muốn gặp ngài.

Người đó chính là Diêm Sĩ Lương cũng tổng quản đứng đầu trong cung lúc này, đã từng gặp Địch Thanh mấy lần.

Diêm Sĩ Lương vốn là nghĩa tử của Diêm Văn Ứng. Năm đó Diêm Văn Ứng luôn theo Triệu Trinh, có thể nói vất vả công lao càng lớn. Sau khi Thái hậu về cõi tiên, La Sùng Huân chết, Diêm Văn Ứng thuận lý trở thành người đứng đầu trong đại nội. Diêm Văn Ứng vốn vẫn không hoà thuận với Quách hoàng hậu. Sau đó Triệu Trinh phế Quách hoàng hậu, đám người Phạm Trọng Yêm phản đối, Diêm Văn Ứng kiên quyết đứng về phía Triệu Trinh, ủng hộ phế bỏ Quách hoàng hậu.

Cuối cùng Quách hoàng hậu bị trục xuất ra khỏi hoàng cung, xuất gia làm ni.

Tuy nhiên sau đó nghe nói Quách hoàng hậu nhiễm bệnh nhẹ, từng viết bức thư tình cho Triệu Trinh. Sau khi Triệu Trinh xem thư, nhớ lại chuyện cũ, có chút áy náy với Quách hoàng hậu. Nghe nói Triệu Trinh có ý triệu lại Quách hoàng hậu vào cung, nhưng Quách hoàng hậu đưa ra điều kiện "nếu được triệu lại, nhất định các quan lại lập lớp học chịu sách". Trong lúc Triệu Trinh cân nhắc, ban thuốc cho Quách hoàng hậu dùng.

Thuốc đó là Diêm Văn Ứng đưa đi.

Sau khi Quách hoàng hậu dùng thuốc, ngày thứ ba thì đột tử. Mọi người nghi ngờ Diêm Văn Ứng và Quách hoàng hậu bất hòa, cho rằng Diêm Văn Ứng sợ Quách hoàng hậu quay lại cung đối phó y, do đó hạ độc giết Quách hoàng hậu.

Có người nghi ngờ, nhưng chất vấn chỉ có một người, người đó là Phạm Trọng Yêm!

Lúc đó Phạm Trọng Yêm bị giáng chức mới về lại kinh thành, thấy quần thần không lên tiếng nên dâng thư nói thẳng, cho rằng cái chết của Quách hoàng hậu Diêm Văn Ứng không thể trốn tránh trách nhiệm. Phạm Trọng Yêm lời lẽ thẳng thắn mạnh mẽ làm triều đình chấn động, thậm chí Lã Di Giản cũng áp chế không được chuyện này. Cuối cùng Triệu Trinh truy cứu chuyện Quách hoàng hậu, giáng chức Diêm Văn Ứng trục xuất ra Lĩnh Nam, nhưng Diêm Văn Ứng chưa tới Lĩnh Nam thì chết trên đường đi.

Chuyện cũ như mây khói, xuất nhập trong mây.

Địch Thanh ở xa tận biên thùy rải rác nghe nói chút chuyện cũ, cũng biết sau khi Triệu Trinh trục xuất Diêm Văn Ứng cũng không quở trách Diêm Sĩ Lương, thậm chí còn đề bạt Diêm Sĩ Lương làm người đứng đầu trong đại nội.

Nghe Diêm Sĩ Lương nói Triệu Trinh không khỏe, Địch Thanh nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ:

"Ta quay lại kinh thành đã nửa tháng, nửa tháng trước Thánh Thượng thoái thác thân thể không khỏe, tới bây giờ vẫn chưa chuyển biến tốt? Ta đã hỏi thăm qua Thánh Thượng lâm triều như cũ, không giống có bệnh. Nói như vậy... Người tạm thời không muốn gặp ta? Hay người đã hạ quyết tâm nghị hòa với nước Hạ, cho nên không muốn ta vào khuyên ngăn để tránh hai bên khó xử."

Địch Thanh lại phụng chỉ, ngàn dặm xa xôi trở về kinh thành, chỉ vì muốn Triệu Trinh đàm phám lại chuyện liên minh với Thổ Phiên. Không ngờ hắn chức quan tuy cao, ngược lại gặp hoàng thượng không dễ như trước kia. Thấy Diêm Sĩ Lương cũng có chút khó xử, không tiện vạch trần chân tướng, chỉ là nói:

- Vậy Diêm đại nhân giúp Địch Thanh chuyển lời hỏi thăm một tiếng, làm phiền rồi.

Diêm Sĩ Lương vẻ mặt đầy cười trừ nói:

- Được, nhất định, nhất định.

Địch Thanh không biết làm sao, chỉ có thể trở lại Quách phủ. Sau khi hắn về kinh thành, vẫn luôn ở trong Quách gia. Cảnh còn người mất, Quách Quỳ cao lớn rất nhiều cũng to lên rất nhiều. Sau khi thấy Địch Thanh về thì gào khóc. Địch Thanh trong lòng khó chịu, an ủi Quách Quỳ. Quách Quỳ không hề học văn, say mê luyện võ kỹ, hầu như ngày ngày cũng rèn luyện sớm tối đồng thời cùng tập luyện với Địch Thanh.

Sau khi Quách Tuân chết trận, Triệu Trinh đau lòng không dứt, ban thưởng hậu đãi Quách gia. Do vậy Quách Quỳ sớm được đề bạt trong hàng Tam Ban. Địch Thanh lại biết Quách Quỳ chí tại biên thùy, chống lại Tây Hạ báo thù cho đại ca. Địch Thanh luôn chịu ân tình của Quách Tuân nêncàng thêm chiếu cố Quách Quỳ. Lòng nghĩ dù sao rảnh rỗi không việc gì làm, hết lòng mài giũa Quách Quỳ. Lúc này Triệu Trinh không muốn gặp hắn, Địch Thanh liền muốn trở về đi gặp Quách Quỳ.

Địch Thanh đi trên đường, đang qua một con phố dài, đột nhiên nghe phía trước tiếng chiêng đồng vang lên, binh sĩ mở đường, có một cỗ kiệu nhỏ đỉnh vàng đi qua.

Người đi đường thấy thế, biết trong kiệu hơn phân nửa là hoàng thân quốc thích, đều tránh qua một bên. Địch Thanh cũng lách người qua bên đường, chậm rãi chờ đợi cỗ kiệu qua. Lúc này bầu trời một tiếng yến kêu, Địch Thanh ngẩng đầu nhìn, thấy có con chim yến mới ngậm bùn bồi hồi có vẻ cô đơn. Trong lòng nghĩ rằng: "Mấy ngày nữa phải đi thăm Dương bá phụ một chút"

Sau khi hắn trở về kinh thành, vẫn chưa tới Dương phủ. Nghe nói gần đây Dương Niệm Ân làm ăn rất tốt, cũng không đến quấy rầy nữa. Đều nói nhìn vật nhớ người, Địch Thanh hắn chinh chiến nhiều năm, trước giờ chưa có một ngày quên Vũ Thường, vừa nghĩ tới Dương Phủ, thì nghĩ tới "Kinh Thi", cái chuông gió vỏ cua đó, đôi mắt tươi đẹp lúc nào cũng cười vui đầy nước mắt kia... chuyện cũ như khói.

Địch Thanh nhìn con yến đó, mi mắt hơi ướt. Đang lúc buồn bả, cái kiệu đó đã tới bên cạnh hắn, chậm rãi dừng lại. Địch Thanh hơi kinh ngạc, nghe cỗ kiệu đó có người nói:

- Địch tướng quân, từ biệt mấy năm, vẫn khỏe chứ?

Giọng nói người trong kiệu êm nhẹ, Địch Thanh nghe mơ hồ quen tai, nhưng không nhớ ra người này là ai.

Im lặng hồi lâu, người trong kiệu cười nói:

- Địch tướng quân, thần thiếp Thường Ninh.

Địch Thanh giật mình, cuối cùng nhớ lại người trong kiệu là ai, vội thi lễ nói:

- Thần Địch Thanh, tham kiến trưởng công chúa.

Lúc hắn trở lại kinh thành, Triệu Trinh đã từng giữ Địch Thanh lại bên cạnh, từng muốn gả muội muội Thường Ninh công chúa cho Địch Thanh, nhưng bị Địch Thanh quyết liệt từ chối. Sau đó Địch Thanh tuy có xin lỗi, nhưng cũng đã quên chuyện này, không ngờ Thường Ninh lại còn nhớ hắn, lại còn chào hỏi hắn.

Thường Ninh công chúa dường như thở dài xa xôi, nói:

- Rất lâu không gặp, xem ra Địch tướng quân vẫn như xưa.

*****

Thấy Địch Thanh không nói, Thường Ninh công chúa hỏi:

- Vừa rồi thần thiếp qua đường, thấy Địch tướng quân mặt co mày cáu, hình như có tâm sự, không biết có thể nói với thần thiếp không?

Địch Thanh cười khổ nói:

- Thần phụng chỉ hồi kinh, vốn có việc gấp muốn gặp Thánh Thượng. Không ngờ nghe Diêm Sĩ Lương nói Thánh Thượng thân thể không khỏe... nên lo lắng. Hắn lập lờ nói che dấu tâm ý thật, đồng thời ngôn ngữ dò xét, muốn xác định Triệu Trinh có phải là bệnh thật không.

Thường Ninh trong kiệu im lặng một hồi, lúc này mới nói:

- Thì ra là như vậy, vậy thần thiếp có chút bất lực rồi. Nhưng Địch tướng quân cũng không cần quá lo lắng, nghĩ ngài ác chiến tây bắc, một lòng vì nước, lòng này thiên nhật có thể thấy, rất nhiều người sẽ không quên ngài. Thần thiếp có chuyện, đi trước một bước.

Nói xong, cỗ kiệu nâng lên, chậm rãi rời đi. Địch Thanh lắc đầu, mới bước đi, đột nhiên cảm thấy có người đang chú ý hắn.

Địch Thanh quay lại, nhìn thấy bên đường đang đứng hai người. Một người là một người mù, tay cầm hai khối lê hoa. Người còn lại là một cô nương, tay cầm cây đàn tỳ bà, chảy tóc hai bím dài.

Đang nhìn Địch Thanh chính là cô nương đó.

Địch Thanh nhìn thấy cô nương đó, liền có chút quen thuộc, lại nhìn người mù đó, thì nhớ người mù đó họ Giang, cô nương đó tên Lộ Nhi, hắn đã từng gặp qua ông cháu này ở trại An Viễn.

Thấy Lộ Nhi muốn nói nhưng lại không dám, Địch Thanh sải bước đi qua, chủ động nói:

- Giang lão trượng, Lộ Nhi cô nương, sao tới kinh thành?

Lộ Nhi vừa mừng vừa sợ, không ngờ Địch Thanh còn nhớ bọn họ, ngượng ngập nói:

- Địch tướng quân, đúng là ngươi rồi, không ngờ ngươi cũng tới kinh thành? Từ sau đại thắng An Viễn, thì không có nghe nói chuyện của ngươi nữa. Chúng ta là từ An Viễn thuyết thư tới kinh thành. Ngươi... vết thương đỡ chút nào chưa?

Địch Thanh cười:

- Đã qua nửa năm rồi, làm sao không khỏi? Các người trôi dạt ở kinh thành, cần giúp gì không?

Hắn thấy Lộ Nhi lúc này có chút khiếp đảm nhìn hắn, chỉ cho rằng ông cháu này có chuyện gì khó xử.

Người mù sớm nghe tiếng của Địch Thanh, vẫn luôn vâng dạ không dám lên tiếng, nghe vậy vội nói:

- Sống đã quen rồi, không cần làm phiền Địch tướng quân. Đều là a đầu này, cách rất xa liền nói ngài đang ở gần đây. Lão già ta không tin, không ngờ thật sự chạm phải Địch tướng quân, lão phu thật là may mắn. Đúng rồi, chúng ta còn có chuyện, mấy ngày trước có một công tử hào phóng, cho chúng ta một trăm lượng, bảo chúng ta ở tửu lầu này thuyết thư mười ngày... là kể chuyện xưa của Địch tướng quân.

Địch Thanh ngược lại có chút lúng túng, nói:

- Vậy, ... tốt rồi. Giang lão trượng, vậy ta không quấy rầy các người thuyết thư nữa.

Nói rồi xoay người định đi, Lộ Nhi gọi:

- Địch tướng quân, ngươi không đi nghe thử chúng ta thuyết thư?

Địch Thanh có chút bất ngờ, nói:

- Các người lấy thuyết thư để sống, nói thế nào ta không có ý kiến. Nhưng ta da mặt dày, thật sự xấu hổ đi nghe.

Người mù cười ha hả lên, kéo cháu gái một cái nói:

- Vậy...Địch tướng quân, chúng ta phải đi thuyết thư rồi, mời ngài đi nhanh.

Địch Thanh lập tức cáo từ, bước lớn bỏ đi.

Lộ Nhi miệng đã mân mê, đạp chân một cái, tức giận nói người mù:

- Ông nội, sao ông có thể làm như vậy chứ? Chúng ta không dễ gì mới có thể gặp lại Địch tướng quân, ông giống như muốn đuổi người ta đi.

Hoa lê mộc trong tay người mù gõ xuống, phát ra tiếng giòn vang, động lòng người lại tang thương nói:

- Lộ Nhi, cháu lớn rồi, cũng nên hiểu chuyện. Địch tướng quân vai gánh trách nhiệm nặng nề, chinh chiến cấp bách, nhất định chuyện rất nhiều. Ông ta có thể nhớ chúng ta, đến nói với chúng ta hai câu, chủ động giúp chúng ta đã là may mắn kiếp trước chúng ta tu. Lo nghĩ của ông ấy đều nhiều hơn ai hết. Cho dù chúng ta không thể giúp ông ấy, nhưng cũng không thể luôn quấn lấy người ta. Ông ấy là đại anh hùng thiên hạ vô song, chúng ta là người thuyết thư, và ông ấy không phải người của thiên hạ, con nên hiểu.

Lộ Nhi đỏ mặt lên, cắn môi, hồi lâu giận dỗi nói:

- Cháu hiểu, cháu đều hiểu hơn người ta. Trước giờ cháu nghĩ phải gả cho ông ấy, cháu không nghĩ nhiều khác, cháu chỉ muốn nhìn thật rõ ông ấy, nhớ nhiều mấy câu của ông ấy, sau đó nói cho người ta biết. Nếu ông thật sự hiểu chuyện, vậy sau này đừng theo hỏi tướng mạo Địch tướng quân với cháu.

Dứt lời hất bím tóc, lên tửu lầu.

Người mù cười khổ không nói, lại nghe tiếng bước chây chạy tới. Lộ Nhi lại chạy lại, cười khì khì, kéo ống tay áo của người mù nói:

- Lên lầu đi, công tử đó vẫn chưa tới.

Người mù lắc đầu, cùng cháu gái lên tửu lầu, lúc Lộ Nhi lên lầu hỏi:

- Ông nội, công tử đó vừa ra tay thì một trăm lượng. Mỗi lần đến nghe thuyết thư, luôn có mấy người bảo vệ, ông đoán người đó là ai?

Người mù cau mày nói:

- Quan tâm người đó là ai làm gì, người đó thích nghe chuyện của Địch tướng quân như vậy, đương nhiên là người tốt. Người đó có bao nhiêu người bảo vệ có quan hệ gì, nội dung chúng ta nói không thẹn với lương tâm thì được rồi.

Lúc nói chuyện, hai người lên lầu hai tửu lầu, sớm có ông chủ tửu lầu ra nghênh đón, chào hỏi:

- Giang lão trượng, hôm nay đến sớm đó, ngồi bên này...

Trong tửu lầu sớm ngồi đầy thực khách, thấy người mù đến, đều chào hỏi:

- Giang lão hán đến rồi, hôm nay chuẩn bị nói những gì đây?

Hóa ra mấy ngày nay có công tử hơi hào phóng cho Giang lão hán một trăm lượng, bảo nói chuyện của Địch Thanh, nói liền mười ngày. Thực khách tửu lầu có thuyết thư miễn phí, đương nhiên đua nhau tối chiếm chỗ, nhất thời tửu lầu làm ăn tốt, ông chủ tất nhiên rất khách khí với ông cháu này.

Giang lão hán ngồi xuống, Lộ Nhi chỉnh dây đàn, thì có người thúc giục nói:

- Giang lão hán, nói nhanh đi... hôm nay có phải hôm nay nói chiến thắng An Viễn không?

Người mù cười nói:

- Hôm nay nói chính là chiến thắng An Viễn, nhưng chính chủ vẫn chưa tới, các vị khán quan xin hãy bình tĩnh chờ. Mọi người đều nghe người mù đang chờ vị trả tiền đó, lẩm bẩm nói:

- Người này xưa nay đúng giờ, không biết hôm nay sao đến trễ?

Lời vừa nói ra, chỗ cầu thang lại có tiếng bước chân vang lên, mọi người đều nói:

- Đến rồi, đến rồi.

Lộ Nhi đưa mắt nhìn qua, thấy trước có hai người sóng vai lên lầu, ánh mắt sáng quắc, nhìn xung quanh, lúc này mời công tử phía sau đi lên. Công tử đó cuối đầu, vội vàng đi, tới phòng cao ngồi xuống. Có một người hầu theo y, vì công tử đó đầy rượu, bức rèm che rủ xuống. Sau đó người hầu đó giọng the thé nói:

- Được rồi, có thể bắt đầu.

Mỗi lần công tử đó tới, đều tới phòng cao nghỉ ngơi, cách mảnh vải nghe Giang lão hắn thuyết thư. Việc làm có chút cổ quái, mọi người thấy đều không trách, không lấy làm lạ, đều nói:

- Được rồi, bắt đầu đi.

Người mù cười, gõ hoa lê bản, hắng giọng, khàn khàn hát trước:

- Tắc Hạ nhạn buồn bã hát rời khỏi đau khổ, xa xôi mặt trời lặn cô thành ngộ, tướng quân trăm chiến kinh qua gió bụi, người hiền mười năm dấn bước sương khói.

Lộ Nhi gảy tỳ bà theo, trong tiếng nhạc thánh thót đầy tiêu điều sầu khổ. Khi tiếng nhạc ngừng, Lộ Nhi mới nói:

- Ông nội, hôm nay ông nói là chiến thắng An Viễn, tại sao nói bốn câu này trước chứ?

Người mù nói:

- Phàm chuyện gì có nhân mới có quả, có quả phải có nhân. Thuyết thư cũng giống vậy, bắt đầu luôn có nguyên do. Trong bốn câu này của ta chính là nói về tình hình biên thùy tây bắc, cũng nói hai người.

Lộ Nhi làm ra vẻ trầm tư, đột nhiên vỗ tay nói:

- Phải rồi, Sau hai trận chiến Tam Xuyên Khẩu, Hảo Thủy Xuyên tây bắc, trại Bảo tây bắc có nguy, cô thành Dương Mục Long cao chót vót, thủ vững rất lâu, binh sĩ Đại Tống không biết chết bị thương bao nhiêu, giống như cô nhạn mất người thân. Ông nội, hai câu trước trong bài thơ của ông chính là nói tình hình này à?

Thực khách tửu lầu nghe vậy, hoặc xấu hổ, hoặc nghiến răng, người mù nói:

- Không sai, ta nói chính là tình hình này. Đang lúc người người Đại Tống ta vô cùng bất an, có hai người dũng cảm bước ra chặn binh quân Hạ như sói hổ, cứu dân chúng tây bắc khỏi nước lửa.

Lộ Nhi lại cười vỗ tay nói:

- Cháu biết rồi, tướng quân kinh qua trăm trận gió bụi mà ông nói nhất định là Địch Thanh, Địch tướng quân. Cháu ở biên thùy gặp qua Địch tướng quân, lúc nãy... cháu ở dưới lầu còn gặp được hắn.

Nói xong trên mặt đầy vẻ vui mừng, lại kiêu ngạo.

Mọi người ồ lên, vọt tới chỗ lan can của lầu các, thiếu chút nữa chen nứt lan can, đều gọi:

- Ở đâu, ở đâu? Cô nương chỉ chúng ta xem xem.

Thì ra kinh thành rất nhiều người tuy nghe nói qua nhiều chuyện của Địch Thanh, nhưng người thấy qua Địch Thanh không nhiều. Vừa nghe Địch Thanh ở dưới lầu, không kìm nổi muốn đi nhìn thấy tận mắt.

Lộ Nhi vẻ mặt đau khổ nói:

- Sớm đi rồi, hắn là người bận rộn.

Nàng có chút buồn bã, không có để ý tới công tử trong mảnh vải nói với người hầu bên cạnh:

- Địch Thanh mấy ngày nay thế nào rồi?

Người hầu đó cung kính nói:

- Địch Thanh hôm nay lại tới xin gặp Thánh Thượng, nhưng theo tâm ý của của Thánh Thượng, nô tài đã ngăn hắn trở về.

Công tử đó chỉ là "ồ" một tiếng, nghe ngoài mảnh vải có người nói:

- Địch Thanh có gì hay chứ? Đơn giản là một cái mũi hai con mắt mà thôi. Người đó lưng dài vai rộng, người mặc áo dài, ngồi ở đó rất có uy nghiêm. Lộ Nhi nghe thế không phục nói:

- Địch tướng quân quả thật là là một cái mũi hai con mắt, nhưng tuấn lãng hơn các hạ nhiều.

Mọi người nghe vậy cười vang, người đó nghe Lộ Nhi châm chọc, bỗng nhiên đứng lên quát:

- Ngươi nói cái gì?

*****

Lộ Nhi hơi sợ hãi, nhưng bất luận thế nào, cũng không dễ dàng tha thứ cho người khác coi thường Địch Thanh, ngang đầu nói:

- Ta nói là sự thật, ta đã hai lần gặp qua Địch tướng quân. Thấy hắn trán có sẹo, hai má có hình xăm, thái dương đã bạc, mặc dù nhìn có tang thương nhưng ta biết hắn là nam nhân anh hùng tuấn lãng nhất thiên hạ. Ai hỏi ta đều nói như vậy!

Công tử trong mảnh vải nghe xong, lẩm bẩm nói:

- Nghe nàng ấy nói như vậy, xem ra thật sự đã gặp Địch Thanh. Không ngờ tóc mai Địch Thanh đã bạc, ta và hắn lại mấy năm chưa gặp.

Người hầu nói:

- Dạ vâng, Địch Thanh tang thương rất nhiều, có lẽ do gió bụi biên ải Tây Hạ mài mòn nhiều, làm người ta nhanh già một chút.

- Biên ải Tây Hạ không tốt, tại sao Địch Thanh luôn lưu luyến biên thùy?

Công tử đó lẩm bẩm tự nói, nghe bên ngoài mảnh vải bộ dạng muốn đánh nhau, cau mày nói:

- Bảo Giang lão kể tiếp đi.

Người hầu vừa nghe, giọng the thé kêu lên:

- Đừng ầm ĩ nữa, nếu không nghe thư, thì xin xuống lầu.

Mọi người đều nói:

- Phải đó, nghe thư nghe thư, không muốn nghe thì xuống đi.

Người đàn ông mặc áo dài đó thấy mọi người đều bất mãn với gã, hừ lạnh một tiếng, tự nói:

- Ta vẫn thật muốn nghe thử Địch Thanh có năng lực gì.

Giọng nói tuy không phục, nhưng cuối cùng không gây chuyện nữa. Người mù đó đã giảng hòa nói:

- Lộ Nhi, vậy con nói thử xem, câu thơ cuối cùng bài thơ này của ta là nói ai?

Lộ Nhi cũng không tranh cãi nữa, suy nghĩ hồi lâu mới nói:

- Người hiền mười năm dấn bước phong sương, chẳng phải là nói Phạm công sao? Nhưng cái này và sương khói có liên quan gì chứ?

Trên mặt người mù lộ ra phần hào quang, nói:

- Đúng vậy, ta nói chính là Phạm công. Phạm công mấy năm nay trấn thủ tây bắc, cùng với Địch tướng quân một văn một võ, hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh, quả thật là trụ cột vững vàng của tây bắc Đại Tống. Nghe nói Phạm công không những văn chương giỏi, còn là một tay chơi đàn rất hay. Nhưng cuộc đời đánh đàn, chỉ đánh một ca khúc, tên "Dấn bước phong sương" Phạm công thăng trầm mấy năm, trải bao phong sương nhưng nhưng không đổi khí tiết, lão hán ta chính là rất ngưỡng mộ.

Mọi người cũng đều lộ ra vẻ tán đồng, ngay cả người đàn ông mặc áo dài đó, lần này cũng không có nói gì.

Công tử trong mảnh vải nói:

- Phạm Trọng Yêm gần đây thế nào rồi?

Người hầu nói:

- Ông ấy và đám người Phú Bật, Hàn Kỳ, Hạ Tủng đều từ biên thùy triệu hồi về kinh thành, trước mắt đang chờ căn dặn của Thánh Thượng. Thật ra Thánh Thượng muốn biết Phạm Trọng Yêm, chuyện của Địch Thanh có thể tìm bọn họ hoặc tìm đám quân thần hỏi, hà tất ở đây nghe người ta thuyết thư chứ?

Công tử đó mỉm cười nói:

- Người ngoài nói có phần hơi thiên lệch, chỉ có lời nói của đám người này, lúc này mới có thể nói ra yêu thích của dân chúng. Trẫm kiên quyết thay đổi cải cách, đương nhiên phải bao gồm nghe ngôn luận nhiều phía, vậy mới có thể có quyết định.

Công tử đó không phải người ngoài, chính là Triệu Trinh Thiên tử đương triều Đại Tống.

Triệu Trinh đã từ lâu không còn ngây ngô bất lực của năm nào, thần sắc uy nghiêm vô cùng.

Người hầu chính là Diêm Sĩ Liêm thái giám đứng đầu trong cung, nghe vậy nói:

- Thánh Thượng anh minh.

Còn định nói thêm cái gì, Triệu Trinh đã nói:

- Nghe thư đi.

Diêm Sĩ Liêm lập tức khoanh tay ở bên cạnh, không nói nhiều nữa.

Người mù bên ngoài mảnh vải lúc này sớm đã nói tới chiến thắng An Viễn. Nói tới Địch Thanh liên tiếp chém hai tướng, bị quỷ kế của người Hạ làm bị thương rơi xuống ngựa. Mọi người đều lo lắng vạn phần, Lộ Nhi tiếp lời nói:

- Ông nội, Địch tướng quân trọng thương, vậy làm thế làm là tốt?

Người mù nói:

- Địch tướng quân trọng thương, được Phong trại chủ đoạt lại đưa về doanh trại. Người Hạ thấy thế rất vui mừng, đệ nhất cao thủ Dạ Xoa Bộ Ngôi Danh Hư vẫn ẩn núp trong Hạ doanh, Ngôi Danh Hư Dạ Xoa chạy tới khiêu chiến, nghĩ rằng chiếm được lợi thế, mắng chửi khiêu chiến trước doanh. Địch tướng quân mới về tới doanh, thì đã tỉnh lại, nghe có địch tới khiêu chiến, lập tức lên ngựa lần nữa, quát:

- Địch Thanh có thể chết, không thể không chiến.

Câu nói cuối cùng của người mù, xen lẫn tiếng đánh của lê hoa mộc, leng keng có lực. Mọi người nhiệt huyết dâng lên, đều nói:

- Địch tướng quân quả nhiên thật là anh hùng.

Triệu Trinh nghe xong, nhớ tới chuyện cũ năm đó, thổn thức nói:

- Cái tên Địch Thanh này, thật sự thay đổi rất nhiều.

Người mù ngoài mảnh vải nói:

- Địch tướng quân lúc đó trọng thương trên người, người khác đều đang lo lắng sống chết của Địch tướng quân. Nhưng Địch tướng quân nghe địch đến, thì phấn khởi tiếp tục ra chiến, ra trại chỉ một hiệp thì chém Ngôi Danh Hư, thét lệnh quân Tống phản kích. Lúc đó quân Tống trại An Viễn cảm thấy cả người tràn đầy dũng khí, lập tức cùng Địch tướng quân đuổi giết ra ngoài. Khí thế đó, như hồng thủy bạo phát, không ngờ lại đánh tan binh mã Đậu Duy Cát Thái úy Linh Châu. Địch tướng quân một ngựa xông lên trước, lại chém Đậu Duy Cát, binh sĩ dọc các bảo trại nghe vậy, đều chém giết theo. Trong nháy mắt tụ lại mấy vạn binh mã, thẳng giết tới Tam Xuyên Khẩu, thu lại phần đất mất của Đại Tống.

Người mù nói tới mức nước miếng văng tứ tung, người nghe mặt mày hớn hở, hãnh diện. Chỉ có người mặc áo dài cười lạnh nói:

- Địch Thanh trọng thương còn có thể đuổi ra mấy trăm dặm, có ai có thể tin chứ?

Người mù ngẩn ra, giây lát đứng lên nói:

- Lúc đó lão hán ở An Viễn, nghe nói chuyện này, làm sao có thể giả?

Người mù thuyết thư, đương nhiên cũng không tận tường. Sự thật Địch Thanh là làm bộ bị thương kéo dài thời gian chờ đợi cơ hội phản kích. Nhưng người mù cũng không biết chân tướng, vì để nói anh hùng của Địch Thanh, đương nhiên dứt khoát bảo Địch Thanh trọng thương phấn khởi phản kích lại. Nhưng người mù không cảm thấy có gì không đúng. Xưa nay thuyết thư, chỉ cầu lưu loát biến chuyển, chi tiết không cần đi sâu nghiên cứu kỹ. Lúc nãy Lộ Nhi và người mặc áo dài cãi nhau, người mù còn thầm trách cháu gái nhiều chuyện. Lúc này nghe người đó chất vấn đã nói rõ sựthật, không kìm được cả mặt đỏ bừng, gân xanh nổi rõ trên trán.

Người mặc áo dài đó cười lạnh nói:

- Cho dù lúc đó ông ở An Viễn, chẳng lẽ không thể nói dối gạt người. Dù sao ta không tin Địch Thanh lợi hại như vậy. Nếu thật gặp được hắn, ngược lại muốn đọ sức với hắn một chút.

Mọi người đều trợn mắt nhìn, nhưng thấy người đó hung bạo, không dám nói nhiều. Đột nhiên có người nói:

- Dựa chút bản lĩnh của ngươi, còn muốn tìm Địch đại ca đọ sức? Ta dưới tay Địch đại ca đi không được ba chiêu. Tào Anh, đến đây, đến đây, đến đây. Nếu ngươi có thể tiếp ta hơn ba chiêu, ta gọi ngươi tổ tông! Nếu ngươi tiếp không nổi, sớm cút con mẹ nó, đừng bịa đặt làm nhục người khác.

Mọi người đang giận dữ, thấy có người bước ra, không khỏi phấn chấn. Người đó lúc nãy vẫn lặng lẽ nghe thư ở một góc, người bên cạnh cũng không có để ý. Lúc này vươn người đứng dậy, mọi người mới phát hiện người này râu lổm chổm, hai tròng mắt sáng ngời, dù tiều tụy, nhưng đứng ở đó lại có ý cao ngạo không nói được.

Người mặc áo dài đó tên Tào Anh, nghe có người gọi ra tên của gã đã giật mình, quay đầu nhìn người đó, thần sắc hơi thay đổi. Mọi người cho rằng Tào Anh sẽbước lên giao đấu, không ngờ gã chỉ đạp chân, ảo nảo xuống lầu.

Triệu Trinh cách mảnh vải nhìn người đó khóe miệng mỉm cười trong thần sắc có phần xúc động, lẩm bẩm nói:

- Quách Quỳ không có làm nhục uy danh của Kỳ huynh.

Triệu Trinh đương nhiên nhận ra người đứng ra đó, thì ra người đó chính là Quách Quỳ đệ đệ của Quách Tuân.

Thời gian như mũi tên, thiếu niên hi hi ha ha năm đó, trải qua mạch chảy của thời gian, đau khổ tổn thương đã sớm trưởng thành hơn rất nhiều so với thiếu niên bình thường.

Những năm gần đây Quách Quỳ chuyên cần luyện võ kỹ, vô cùng khắc khổ, sớm tạo ra tên tuổi trong cấm quân, Tào Anh cũng là người trong cấm quân, thấy là Quách Quỳ tự biết không địch lại, lại biết người này được Thiên tử coi trọng, không thể đắc tội, chỉ có thể bỏ đi.

Mọi người thấy Quách Quỳ đuổi Tào Anh đi, vừa mừng vừa khâm phục, Lộ Nhi hé miệng cười:

- Mỗi lần có người nhục mạ Địch tướng quân, đều có người đứng ra bênh vực, xem ra công đạo tự trong lòng người. Vị công tử này, cao tính đại danh của ngài, không biết có thể nói cho chúng ta biết không?

Trong lòng Lộ Nhi lại thầm nghĩ: "Người này gọi Địch Thanh là Địch đại ca, xem ra rất thân với Địch Thanh. Sau khi biết tên của người này, nhất định tuyên dương cho y."

Quách Quỳ do dự một chút, lắc đầu nói:

- Tại hạ vô danh tiểu tốt, gặp chuyện bất bình mà thôi. Ta còn có chuyện, cáo từ.

Y nói đi thì đi, thoắt cái xuống lầu, không biết đi đâu. Thật ra y biết dụng ý của Lộ Nhi, nhưng lòng nghĩ: Ta tuy tôn trọng Địch đại ca, nhưng ta là đệ đệ của Quách Tuân, tự có thể dựa vào hai bàn tay của mình làm ra khoảng trời, mới không nhục uy danh của đại ca. Nếu đã như vậy không cần mượn danh tiếng của Địch đại ca."

Mọi người thổn thức một trận, lại tụm năm tụm ba bàn tán một hồi.

Triệu Trinh bảo Diêm Sĩ Văn cho Giang lão hán một trăm lượng, bảo ông ấy ở đây nói thêm mười ngày, không cần nói cho Triệu Trinh y nghe nữa.

Giang lão hán tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng điều kiện này không có lý nào từ chối, cùng với Lộ Nhi rất vui mừng đi. Triệu Trinh lại uống rượu, có cung nhân vội vã lên lầu, nói nhỏ vài câu với Diêm Sĩ Lương, Diêm Sĩ Lương nghe xong, nói với Triệu Trinh:

- Thánh Thượng, Hạ Tủng vào cung xin gặp.

*****

Triệu Trinh gật đầu, đứng dậy xuống lầu, dưới hộ vệ của mấy thị vệ đi về cung. Mới qua mấy con phố, phía trước cách đó không xa đột nhiên hiện ra một người, cản trên đường

Bọn thị vệ hơi run, tay đã đặt lên chuôi đao, cản trước người Triệu Trinh.

Triệu Trinh đã nhìn thấy người đó chính là Quách Quỳ, quát lui thị vệ, hỏi:

- Quách Quỳ, ngươi làm gì?

Y vì nguyên do của Quách Tuân nên rất xem trọng Quách Quỳ.

Quách Quỳ quỳ một chân lên đất, hai tay ôm quyền nói:

- Thánh Thượng, thần có chuyện thỉnh cầu.

Triệu Trinh vẻ mặt ôn hòa nói:

- Khanh có chuyện gì, đứng lên nói đi.

Quách Quỳ chậm rãi đứng lên, khó hiểu nói:

- Thần không hiểu tại sao Thánh Thượng vẫn không gặp Địch Thanh màchỉ là mời người thuyết thư nói chuyện của Địch Thanh?

Diêm Sĩ Lương quát lớn:

- Thánh Thượng hành sự, không cần nói cho ngươi biết!

Triệu Trinh khoát tay chặn Diêm Sĩ Lương lại, thản nhiên nói:

- Ngươi từ lâu đã biết mời Giang lão hán thuyết thư là trẫm, do đó đợi trẫm ở tửu lầu? là Địch Thanh bảo ngươi tới?

Quách Quỳ lắc đầu nói:

- Địch Thanh không biết thần đến, chuyện này là thần tự chủ trương. Thánh Thượng, Địch Thanh trung thành vì nước, quay lại kinh thành chỉ vì chuyện nước, không biết tại sao Thánh Thượng vẫn trốn tránh không gặp?

Triệu Trinh trốn tránh không trả lời, nói:

- Trẫm còn có chuyện, ngươi về đi.

Dứt lời cất bước bỏ đi.

Quách Quỳ sờ cái mũi xám, thấy sắc mặt Triệu Trinh bình thản như nước, không dám khuyên nữa, ngượng ngùng tránh người qua một bên. Sau khi thấy Triệu Trinh bỏ đi, Quách Quỳ không còn cách nào trở về Quách phủ, thấy Địch Thanh đang ngồi trong đình viện, nhìn yến bay trên bầu trời, đi qua chào hỏi:

- Địch nhị ca, hôm nay không có gặp được Thánh Thượng sao?

Y làm việc suy tính mà làm, cũng không nói với Địch Thanh chuyện gặp qua Triệu Trinh

Địch Thanh lắc đầu, thu ánh mắt lại, đứng dậy vỗ vỗ vai của Quách Quỳ nói:

- Hôm nay vẫn đánh chứ? Sau khi hắn về kinh thành, vẫn cùng Quách Quỳ luận bàn võ nghệ, biết Quách Quỳ đã như bảo kiếm dùi mài, sắc nhọn dần hiện ra.

Quách Quỳ không kịp trả lời, Triệu quản gia của phủ Bát vương gia lại tới viện đình nói:

- Địch tướng quân, Bát vương gia cho mời.

Địch Thanh hơi giật mình, sau khi hắn về kinh thành, ít liên lạc người khác, cũng vẫn không đi thăm Bát vương gia. Hắn cảm thấy trong lòng có hổ thẹn, vì hắn vẫn không có thực hiện lời hứa.

Quách Quỳ cười ha hả nói:

- Địch đại ca, đại ca đi thăm Bát vương gia đi. Hôm nay đệ có chút mệt, muốn nghĩ một ngày.

Trong lòng thầm nghĩ:

"Nếu qua Bát vương gia xin gặp Thánh Thượng cũng có chút hi vọng, hừ.. nếu mấy ngày sau, Thánh Thương vẫn không gặp Địch đại ca, đệ nhất định lại lần nữa xin gặp Thánh Thượng, nói chuyện này."

Sau khi Địch Thanh tới phủ Vương gia, thấy Bát vương gia vẫn đang ngồi trước đường bên bình phong uống trà, quần áo sạch sẽ.

Mấy năm nay, tất cả mọi thứ đều thay đổi, hình như chỉ có Bát vương gia và cái bình phong đó không có thay đổi. Nhưng Địch Thanh mắt nhạy bén, đã nhìn thấy dung mạo Bát vương gia lộ vẻ già một chút, nếp nhăn trên mặt càng sâu thêm một chút.

Thấy Địch Thanh đến, Bát vương gia chỉ là khoát tay, ám chỉ Địch Thanh ngồi xuống. Khuôn mặt vốn chết lặng, cuối cùng lộ ra phần tươi cười, cảm tình của ông ấy đối với Địch Thanh, hình như cũng có thay đổi.

Địch Thanh ngồi xuống, có chút hổ thẹn nói:

- Bá phụ, cháu vẫn không thể vào Hương Ba Lạp... cũng vẫn cứu không được Vũ Thường.

Bát vương gia có chút bất ngờ nói:

- Không thể vào Hương Ba Lạp. Nói như vậy, cháu biết Hương Ba Lạp ở đâu?

Địch Thanh gật đầu nói:

- Từ các dấu hiệu cho thấy, Hương Ba Lạp ở Sa Châu gần Đôn Hoàng. Hơn nữa rất có thể ngay dưới sa mạc đó.

Bát vương gia thở dài thoải mái:

- Thì ra cháu cũng biết rồi, ta cũng mới dám khẳng định như vậy.

Định Thanh ngẩn ra, hỏi:

- Bá phụ, người làm sao biết tin tức này?

Sắc mặt Bát vương gia có chút mệt mỏi, chậm rãi nói:

- Mấy năm nay ta không ngừng phái người tới Sa Châu tìm hậu nhân họ Tào hỏi, lúc này mới có được kết luận này. Nghe cháu cũng nói như vậy, xem ra Hương Ba Lạp quả thật ở Sa Châu. Nhưng bây giờ cho dù biết Hương Ba Lạp ở Sa Châu rồi, nhưng không thể thuận tiện hành sự, ở đó có trọng binh Nguyên Hạo canh giữ. Hiền chất, lần này cháu về kinh, vội tìm Thánh Thượng có chuyện gì?

Địch Thanh đem chuyện liên minh Thổ Phiên cùng đánh nước Hạ sơ lược nói qua, lại nói:

- Bá phụ, nếu thật có thể như vậy, một mặt có thể ngăn chặn kiêu ngạo của nước Hạ, cũng có thể để chúng ta thuận tiện đi tìm Hương Ba Lạp. Có thể nói là kế nhất cử lưỡng tiện, nhưng Thánh Thượng vẫn tìm cớ không chịu gặp cháu. Bá phụ, người có thể dẫn cháu đi gặp Thánh Thượng không?

Bát vương gia cau mày, ngón tay khẽ gõ lên bàn, thấy trong thần sắc Địch Thanh có chút hy vọng, sau hồi lâu mới nói:

- Cháu và ta đều có cùng chung một nguyện vọng, chính là cứu lại Vũ Thường, theo lý ta không thể từ chối. Địch Thanh trong lòng trầm xuống, cảm giác trong lời nói của Bát vương gia có chuyện, Bát vương gia thở dài nói:

- Bây giờ nước Hạ cầu hòa, tây bắc cuối cùng có thời gian nghỉ ngơi. Thánh Thượng một lúc triệu mấy người Phạm Trọng Yêm, Hàn Kỳ, Hạ Tủng từ tây bắc về. Ta hơn phân nữa cho rằng Thánh Thượng trốn tránh không gặp cháu là vì hạ quyết tâm nghị hòa với nước Hạ, không muốn cháu nhắc tới chuyện liên minh với Thổ Phiên.

Địch Thanh kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ không phải vậy sao?

Bát vương gia lắc đầu nói:

- Chuyện không có đơn giản như cháu nghĩ. Hiền chất, hơn phân nữa cháu không hề biết, lúc cháu chinh chiến ở tây bắc, đám người Phạm Trọng Yêm, Hàn Kỳ đã nhiều lần dâng thư hồi kinh, chỉ ra khuyết điểm Đại Tống bây giờ. Cho rằng không thay đổi không hưng quốc, không thay đổi không cường binh. Bây giờ trước có bọn người Quách Mạc Sơn, Vương Tắc làm loạn, gây nên khắp nơi cả nước có lưu dân tạo phản. Lại vì tác chiến với Hạ bất lợi, Thánh Thượng cảm thấy Đại Tống loạn trong giặc ngoài, cũng kiên quyết thay đổi cải cách.

Địch Thanh khó hiểu nói:

- Vậy đây là chuyện tốt, vậy có liên quan gì Thánh Thượng không gặp cháu?

Bát vương gia thở dài nói:

- Có thể là chuyện tốt, nhưng cải cách này, lại động tới địa vị của Lã tướng đương triều. Cháu cũng biết, Lã Di Giản độc tài quyền to nhiều năm, nghe tin đồn Thánh Thượng cải cách, muốn loại bỏ địa vị của Lã Di Giản. Lã Dĩ Giản làm sao có thể ngồi chờ chết chứ? Khoảng thời gian trước, lúc cháu tới Thổ Phiên, Lã Di Giản đặc biệt đề nghị Thiên tử bổ nhiệm Trịnh Tiển làm Tứ Lộ Kinh lược An phủ sử Thiểm Tây, đi tới Thiểm Tây.

- Trịnh Tiển này là ai?

- Trịnh Tiển xuất thân tiến sĩ giữa năm Thiên Thánh, có chút quan hệ thân thích với Phạm công, cũng xem là một trung thần. Là người cương chính, cũng có nhiều xung đột trên công sự với Lã Di Giãn.

Bát vương gia nói

Địch Thanh có chút hoang mang, lại hỏi:

- Nếu Trịnh Tiển thật sự như vậy, đây cũng xem là chuyện tốt?

Hắn thấy Bát vương gia mặt cau mày có thì không hiểu.

Bát vương gia khẽ thở dài một cái nói:

- Hiền chất, cháu lãnh quân tốt, nhưng không hiểu nguy hiểm trong triều. Cháu thật cho rằng Lã Di Giản là có lòng tốt? Trịnh Tiển cương chính không giả, nhưng người quá cứng nhắc chân thật. Trước nay ông ta vốn trở mặt với Lã Di Giản, lần này được Lã Di Giản đề cử đi Thiểm Tây, đương nhiên sẽ làm việc cẩn trọng nếu không sẽ bị nắm thóp. Vì Trịnh Tiển biết được, nếu là mưu lợi việc riêng thì chuyện nhỏ, chỉ sợ càng phải liên lụy tới Phạm công. Nhưng nếu Trịnh Tiển quá nghiêm túc, thì tây bắc xảy ra vấn đề rồi. Ta biết Phạm công và ông ta có tình cảm tốt với Đằng Tử Kinh xưa nay làm việc lớn không câu nệ tiêu tiết, chỉ mong được đối kháng quân Hạ, do vậy về mặt tiền công quỹ tiền sử dụng rất có vấn đề.

Địch Thanh ngược lại biết chút chuyện về tiền công quỹ.

Tiền công quỹ được xem như là kho bạc nhỏ của địa phương do triều đình đại Tống cấp cho quan viên địa phương, để địa phương chịu trách nhiệm chi tiêu linh hoạt, tính chất cùng loại với nội tàng khố trong hoàng cung. Tây bắc tích cực chuẩn bị chiến tranh mộ binh, nếu đợi triều đình phân phối, nhất định không thể kịp thời cung ứng. Do đó những người như Phạm Trọng Yêm, Đằng Tử Kinh, Chủng Thế Hành khéo léo dùng tiền công quỹ để đảm bảo cho Địch Thanh dụng binh.

Chuyện này vốn không thẹn với lương tâm, nhưng suy cho cùng trái lại với phép tắc của triều Tống. Nếu thật sự kiểm tra, rất nhiều tiền lấy ra rồi thì khó điều tra nghiên cứu, khó tránh khỏi có nghi ngờ tham ô.

Địch Thanh nghĩ tới đây, cau mày nói:

- Giặc ngoài chưa đi, người Hạ vẫn đang như hổ rình mồi, bây giờ hợp nghị chưa thành, Lã tướng muốn đối với thuộc hạ người mình rồi sao? Cháu cảm thấy Lã tướng là người bề trên, Phạm công cũng nói qua, người này xử sự quả cảm, chẳng lẽ không phân rõ chỗ có ích của biến pháp?

Bát vương gia mỉm cười nói:

- Lã Di Giãn đương nhiên cũng biết ích lợi của biến pháp. Nhưng một người đứng đầu ở Lưỡng phủ, thay đổi chính trị đối với ông ta không có lợi ích. Người này lòng tham vọng quyền lực rất nặng, chỉ lo địa vị của mình, làm gì để ý tới sống chết của tây bắc?

Địch Thanh không ngốc, từ lời nói Bát vương gia đoán được điều gì, dò hỏi:

- Bát vương gia, cháu muốn rằng, Thánh Thượng thay đổi cải cách, muốn trọng dụng những người như Phạm công. Lã tướng vì bảo vệ chức quan, do đó muốn mượn Trịnh Tiển điều tra chuyện sử dụng tiền công quỹ để công kích Phạm công sao?

Nhưng trong lòng lại nghĩ:

"Điều này có liên quan gì với Thánh Thượng không gặp mình chứ?

Bát vương gia sắc mặt nghiêm trọng nói:

- Nếu chỉ là chút chuyện này, vẫn còn tốt. Nhưng bây giờ trong triều có đồn đại, Phạm công và cháu có binh tự trọng ở tây bắc, bí mật huấn luyện Thập Sĩ, có ý đồ tạo phản tự lập làm vương.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-119)


<