← Hồi 082 | Hồi 084 → |
Làm sao Phi Tuyết đã tới được Tây Tạng rồi? Đúng lúc Địch Thanh kinh ngạc thì cô gái kia đã bước từ trên xe ra đài cao, đi tới trước Thiện Vô Úy.
Sắc mặt mọi người dưới đài khác nhau, nhưng vẫn còn có thể duy trì vẻ nghiêm nghị.
Thiện Vô Úy vẫn nhắm mắt tụng kinh, và cô gái kia đã tới trước mặt. Rốt cục y cũng đã mở mắt, nhìn cô gái kia nói:
- Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Cô gái kia cũng không nói lời nào, chỉ gật gật đầu, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Thiện Vô Úy.
Cô ta quay người lại, Địch Thanh liền thấy rõ trắng đen, giống như vẽ tranh thủy mặc trước mắt. Cô gái kia không nhận ra Địch Thanh. Cô gái đó đúng là Phi Tuyết.
Phi Tuyết vì sao lại đến chùa Thừa Thiên? Nàng có tư cách gì ngồi ở bên cạnh Thiện Vô Úy?
Tất cả mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên. Phải biết rằng việc tế Thừa Thiên vốn là nghi thức cực kỳ nghiêm nghị, vốn đàn bà con gái không được tham dự, thì vì sao Phi Tuyết có thể ngồi ở trên đài cao?
Mặc dù mọi người khó hiểu, nhưng nếu Thiện Vô Úy không phản đối, thì không người nào dám đề xuất nghi ngờ.
Trong ngôi chùa to trống trải, tiếng xướng âm Phạn dần dần trầm xuống lành lạnh. Ngọn đèn trong gió chợt sáng chợt tắt, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Trong lúc nhất thời, Địch Thanh bị Phi Tuyết hấp dẫn, thậm chí đã tạm quên chuyện của Diệp Hỉ Tôn.
Rất lâu sau, hai mắt Thiện Vô Úy đột nhiên mở ra, quát khẽ nói:
- Thời giờ đã đến, Phật Tử, mời ra.
Tiếng quát khẽ kia rất trầm thấp nhưng lại có uy lực, giống như vang lên bên tai mọi người.
Giọng nói vừa mới cất lên thì trên tế đài đột nhiên hào quang phóng ra rực rỡ.
Ánh hào quang kia xán lạn hoa lệ, phóng ra bất ngờ, trong phút chốc bao phủ toàn bộ dàn tế màu đỏ. Tín đồ thấy thế, vừa phấn chấn, vừa sợ hãi, đồng thời không kìm nổi những tràng vỗ tay...
Lúc hào quang tan hết là lúc, một người mang theo hào quang đã đứng trên đài tế. Mọi người ngồi nghiêm trang im lặng, một tiếng động nhỏ cũng không có.
Cho dù là Địch Thanh, cũng không thể không nhìn về phía Cốc Tư La. Hắn từng nghe qua quá nhiều truyền thuyết về Cốc Tư La. Cũng biết danh tiếng Cốc Tư La mặc dù nổi như rồng, nhưng vẫn không ai có thể miêu tả được bộ dạng Cốc Tư La lớn lên như thế nào nữa. Lúc trước, lúc Địch Thanh đi đến Tây Tạng, đã hỏi Hàn Tiếu về dung mạo Cốc Tư La. Nhưng không ngờ, cho dù Hàn Tiếu vạn sự đều thông hiểu, cũng không thể miêu tả được vẻ bề ngoài Cốc Tư La. Hàn Tiếu chỉ nói là, y cũng chưa từng gặp qua Cốc Tư La. Khi đi hỏi thăm, mới biết hỏi một ngàn người Tây Tạng thì có ngàn sự miêu tả khác nhau về Cốc Tư La.
Hôm nay, rốt cục thì Địch Thanh cũng gặp được Cốc Tư La. Hắn đột nhiên phát hiện, cho dù Cốc Tư La đứng ở trước mặt hắn, nhưng hắn cũng không thể miêu tả vẻ bề ngoài Cốc Tư La.
Hình như Cốc Tư La là màu vàng kim...
Toàn thân ông ta khoác áo màu vàng lóng lánh, dù ngọn đèn màu vàng xanh nhạt chiếu lên trên người ông ta, cũng không thể thay đổi sắc vàng óng ánh. Khuôn mặt Cốc Tư La ẩn hiện hào quang, hoặc là khuôn mặt đó, giống như là một dải ánh sáng!
Điều này thật sự gây ra cảm giác hết sức lạ lùng.
Rõ ràng, Cốc Tư La đứng ở trên đài cao, có thể ngay cả ánh mắt sắc bén của Địch Thanh, cũng không thể thấy rõ mặt mũi của ông ta!
Trog lòng Địch Thanh có cảm giác kì lạ. Loại cảm giác này giống như đã từng quen biết. Đột nhiên nghĩ đến, lúc trước khi nhìn thấy Dã Lợi Trảm Thiên, cũng giống hệt như cảm giác lúc này, nhưng tuyệt đối không mãnh liệt như thế.
Trời đất tất cả đều yên tĩnh, ánh lửa hừng hực.
Cốc Tư La đứng ở trên đài tế, cuối cùng cũng mở miệng nói:
- Đức ngõa sát, giả cát lợi dạ, nô ha đoá nhi!
Thanh âm của ông ta trầm thấp nhưng hữu lực, từng chữ nói ra tuy là mềm nhẹ, nhưng lại như tiếng nện búa, đánh vào lồng ngực người nghe.
Địch Thanh hơi giật mình, không hiểu Cốc Tư La đang nói cái gì. Nhưng tín đồ quỳ sát nghe xong, rất nhiều lại đi theo thì thầm: "Đức Ngõa sát, giả cát lợi dạ, nô ha đoá hoa!"
Trong một chớp mắt, tinh thần quần chúng của mọi người đã mãnh liệt, trên mặt hiện lên ý kích động. Chỉ có điều, giữa khoảng tích tắc của thời gian, trong chùa Thừa Thiên đột nhiên như tảng đá lớn vỗ lên mặt nước, bốn bề sóng dậy.
Ngữ điệu Cốc Tư La không thay đổi, lại nói:
- Mạt thát ni đề, đát ma nã!
Mọi người đều đọc theo: "Mạt thát ni đề, đát ma nã!" Địch Thanh liếc xéo sang người bên cạnh, thấy có người vừa đọc lệ vừa rơi đầy mặt, có người hô khàn cả giọng, giống như điên cuồng, không khỏi áy náy kinh hãi.
Loại tình hình như thế này, hắn hình như đã từng thấy qua? Đột nhiên trong lòng chấn động, nhớ lại chuyện thung lũng Phi Long năm xưa. Năm đó, Triệu Doãn Thăng mê hoặc lòng người cũng làm việc như vậy. Nhưng mà năm đó, Triệu Doãn Thăng còn phải nhờ vật mới khiến mọi người bị lạc tâm trí, nhưng Cốc Tư La chỉ bằng mấy lời, đã có thể làm cho người ta như thế, càng làm cho người khác kinh ngạc.
Chẳng biết tại sao, Địch Thanh nhìn thấy xung quanh mọi người quát to như vậy, trong ý nghĩ cũng dâng lên ý niệm trong đầu phải quát to theo. Nhưng ý chí hắn cực kiên định, cố gắng giữ lại ý nghĩ này, như thế mới có thể xem xét mọi chuyện.
Thiện Vô Úy đã nói:
- Tế thiên bắt đầu, pháp khí lên.
Tiếng nói vừa mới cất lên, có bốn vị tăng, đã mang một đồ vật đi lên dàn tế.
Nhìn vẻ bề ngoài của vật đó như một cái thùng hình vuông, mặt trên đang phủ một mảnh vải màu hồng, làm cho người ta không nhìn thấy phía dưới là cái gì. Nhưng vật kia hiển nhiên rất nặng, bởi vì bốn người cực kỳ to lớn, nhưng nâng vật kia đi lên, đầu vai đã nghiêng, bước chân nặng nề.
Địch Thanh có chút kinh ngạc, thầm nghĩ bốn người này đều là thanh niên trai tráng, mỗi người đều có thể khiêng một vật nặng chừng trăm cân. Bốn người cố sức cùng nhau khiêng như vậy, thùng kia ít nhất cũng nặng tới năm sáu trăm cân. Xem thể tích vật kia không lớn, cho dù là giả bộ, cũng không nặng nề đến như thế?
Vật kia rốt cuộc là cái pháp khí gì?
Bốn người đặt cái vật đang khiêng ấy xuống. Trên tế đài giống như đều lung lay. Thiện Vô Úy đứng dậy đến trước vật đó, trầm mặc hồi lâu mới nói:
- Lấy pháp đao ra!
*****
Có người giơ khay màu vàng lên cao, bên trên đặt hai thanh đao màu bạc.
Ánh đèn Phật chiếu xuống thân đao, hiện ra vầng sáng yếu ớt, phản lên sắc mặt Phi Tuyết càng trắng bệch, chiếu sắc mặt Thiện Vô Úy càng già hơn. Chỉ có Cốc Tư La, trước sau vẫn mờ mờ ảo ảo, hào quang của sắc mặt không giảm.
Thiện Vô Úy đã lấy một thanh pháp đao, đưa tới trước mặt Phi Tuyết.
Địch Thanh kinh hãi, khó hiểu ý nghĩa việc này. Thấy Phi Tuyết trầm tĩnh cầm lấy đao, chậm rãi đi vòng nhẹ xung quanh, đem mũi đao nhắm ngay ngực, càng làm Địch Thanh thêm sợ hãi, thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Chỉ thấy Phi Tuyết lấy đao chỉ ngực, chăm chú nhìn Cốc Tư La nói:
- Sau khi ta chết... Ngươi nhớ rõ lời hứa của ngươi...
Mấy chữ đó tuy rất nhỏ, nhưng lại truyền vào bên tai Địch Thanh, giống như sấm rền cuồn cuộn. Chẳng biết tại sao, Địch Thanh trong lòng đau xót —— đau đớn như vết dao cứa vào!
Phi Tuyết vì sao phải tự sát? Cốc Tư La vì sao phải giết Phi Tuyết? Cốc Tư La đã làm gì với Phi Tuyết? Địch Thanh hoa mắt, trong đầu bỗng dưng lóe lên bóng trắng kia. Đúng lúc này, hắn nghe được Cốc Tư La hạ giọng nói:
- Được!
Vừa nói xong, Phi Tuyết đã giơ dao lên, đầu nhọn của đao lao xuống!
Địch Thanh không kịp nghĩ nhiều, quát:
-Không!
Hắn nhún người bay tới, vài cái lên xuống, đã tới tế đài.
Mọi người ồ lên giây lát rồi lại yên lặng. Đao nhọn kia dừng ở giữa không trung, cuối cùng không đâm xuống nữa.
Hào quang ngân đao lóe ra lưu ly, kích động trái tim Địch Thanh đập liên hồi. Nhưng gió mát lạnh lùng, rét lạnh, lòng hắn đầy ngập nhiệt huyết. Sự tự phát đột nhiên, không ai lường trước sẽ có người dám vọt tới tế đài. Bởi vậy, Địch Thanh đột nhiên nhảy đến, không ngờ có thể dễ dàng bay tới đài cao.
Nhưng không đợi Địch Thanh lấy lại thăng bằng, bốn phía bóng người đã lắc lư, không biết có bao nhiêu cao thủ Mật tông Tây Tạng đã vây dàn tế. Những người đó lạnh như băng, ánh mắt nhìn Địch Thanh, như nhìn người chết.
Những năm gần đây, chưa cho phép Phật Tử tự ý lên dàn tế. Người mà bị đưa lên dàn tế, chỉ có một kết quả, đó là phải chết!
Địch Thanh mặc dù không biết cái nguyên tắc này, nhưng cũng biết hành động của mình cực kỳ không ổn. Nhưng hắn không thể không ngăn cản. Hắn có thể nào trơ mắt nhìn Phi Tuyết tìm đến cái chết?
Cho dù là biết quy tắc, cũng nhất định phải ngăn cản!
Phi Tuyết tặng hắn mặt nạ Hình Thiên. Trong kinh thành, cô ta đã giúp hắn thuyết phục Triệu Trinh, Bình Viễn cứu tính mạng của hắn. Trong sa mạc lại nhường mạng sống cho hắn.
Mặc dù Phi Tuyết lạnh lùng, mặc dù cũng không nói gì, nhưng Địch Thanh cảm thấy không chỉ nợ Phi Tuyết một chút, mà là rất nhiều...
Trên tế đài, yên lặng như chết. Phi Tuyết không nhúc nhích, nhưng trong đôi mắt trắng đen không rõ kia, dường như cũng có tầng sương mù mông lung. Cô ấy vốn không hỏi Địch Thanh là người nào, nhưng nàng hiển nhiên nhận ra Địch Thanh.
Ngoại trừ Địch Thanh, còn có ai sẽ đứng ra vì nàng ngay tại lúc này?
Cốc Tư La cũng không hề có động thái gì. Y đứng yên tại chỗ nhìn Địch Thanh, như là đang quan sát Địch Thanh, hoặc như là làm như không thấy Địch Thanh. Địch Thanh đã nhìn Cốc Tư La. Đột nhiên hắn phát hiện, mặc dù tiếp cận Cốc Tư La, nhưng vẫn nhìn không rõ khuôn mặt Cốc Tư La.
Thiện Vô Úy cũng không hề động, chỉ có điều trong khuôn mặt già nua kia, đột nhiên hiện lên chút dữ tợn. Chỉ có điều, y khẽ vươn tay, chỉ vào Địch Thanh nói một câu, "Giết hắn!"
Khó có thể giải thích, không nguyên do, thậm chí cũng không hỏi người đến là ai.
Bởi vì mặc kệ tới là ai, chỉ cần tự tiện đi tới dàn tế, quấy nhiễu tế thiên, khinh nhờn thần linh, kết quả chỉ có một, đó là phải chết!
Tình cảm quần chúng mãnh liệt, đã hận không thể xé Địch Thanh. Vị tăng kia và giáo lí tăng nhân Trung Nguyên có chỗ bất đồng. Giới tăng nhân Trung Nguyên không sát sinh. Nhưng tăng nhân ở đây, đối phó phản nghịch, tội nhân và yêu ma quỷ quái chỉ có một loại phương pháp.
Huống chi, nhà Phật cũng làm Sư Tử Hống. Nghe Thiện Vô Úy có lệnh, có người trong tiếng rống giận dữ, đã bay nhào tới tế đài. Người kia cao lớn nhưng không khôi ngô, nhưng vừa bổ nhào về phía trước, khí thế như hổ!
Rất nhiều người đều đã nhận ra, người đó đúng là đại đệ tử của Thiện Vô Úy, tên là Chiên Hổ. Thủ hạ Cốc Tư La có ba đại thần tăng, đều có thần thông. Cốc Tư La càng bị truyền thuyết là Phật tổ chuyển thế, có đại năng vô cùng.... Nhưng mấy người kia không phải là cao thủ. Có không ít người dân Tây Tạng công nhận, Chiên Hổ là đệ nhất cao thủ Tây Tạng!
Tuy Chiên Hổ là đệ nhất cao thủ Tây Tạng, nhưng thần có thể hàng phục long hổ, cao thủ và thần vốn chính là hai khái niệm.
Trong truyền thuyết, Chiên Hổ mặc dù đang trung niên, cũng chỉ có chỉ số thông minh bằng người mười mấy tuổi. Y được hổ nuôi lớn, được Thiện Vô Úy cứu ra, ngu ngốc ngơ ngác. Cả đời y chỉ trung thành với hai người, thì đương nhiên phải là Thiện Vô Úy và Cốc Tư La rồi.
Thiện Vô Úy làm cho Chiên Hổ trở về hàng ngũ làm người. Cốc Tư La lại có thần thông giao lưu với Chiên Hổ. Chiên Hổ đối với hai người giống như thần này, có sự tôn kính cùng phục tùng vô biên.
Thiện Vô Úy có lệnh, Chiên Hổ khẳng định sẽ là người đầu tiên đi ra!
Hổ gầm như gió, thổi tắt mấy ngọn đuốc trong viện, trong phút chốc cả viện tối sầm lại.
Chiên Hổ nhảy lên rồi lao tới trước mắt Địch Thanh. Y không có binh khí, chỉ có thể dùng hai tay tạo thành trảo ngăn tới, mười ngón tay giống như mười chuôi đao sắc bén.
Tiếng rít gào xông tới, móng vuốt của y đã sắp tới gần cổ họng của Địch Thanh.
Địch Thanh một phát bắt được Phi Tuyết, xoay người, trong chớp mắt tránh được một trảo của Chiên Hổ. Hắn không có vung đao, hắn biết rằng trong lúc vô tình mình đã phá hỏng phong tục tế thiên của người Tạng. Đây là một sai lầm hết sức nghiêm trọng, cần phải giải thích rõ ràng.
Chiên Hổ tuy ngốc, nhưng võ công lại đáng sợ, khiến người sợ hãi! Y một trảo thất bại, thân hình vẫn không ngừng, trảo thứ hai đã tới ngực của Địch Thanh
Chiên Hổ đúng như hổ, ra chiêu không có quy tắc gì cả, đơn giản chỉ là tốc độ kinh người. Một trảo thình lình đến, mắt thấy muốn Địch Thanh bị thủng ngực, mọi người đều nghĩ Địch Thanh không thể trốn thoát một trảo hung mãnh như vậy.
- Răng rắc.
Tiếng của vỏ đao chặn trước ngực Địch Thanh.
Là vỏ đao của Địch Thanh.
Địch Thanh kịp thời dùng vỏ đao chắn một trảo. Động tác của hắn nhìn như bình thường, nhưng nhất cử nhất động, đều nhanh như thỏ, lưu loát tự nhiên.
Vỏ đao nứt ra, tiếng vỡ vụn làm người ta tê cả răng.
Một trảo này của Chiên Hổ đã làm nứt vỏ đao của Địch Thanh. Một đôi móng vuốt của y còn sắc bén, cứng rắn hơn cả sắt thép.
Nhưng Chiên Hổ không có bắt được đao của Địch Thanh.
Bá vương tranh giành, Thái bảo hoành hành!
Tranh giành thiên hạ, cũng không bởi vì đả kích mà dễ dàng buông tha. Thanh đao sắc bén, cũng không phải để người tùy ý bóp nát.
Vỏ đao nứt ra, thanh đao được thoát khỏi trói buộc. Địch Thanh xuất đao, một đao chém vào không trung.
Chiên Hổ bổ nhào về phía trước, khiến bóng tối trong viện càng thêm âm trầm. Nhưng một đao kia của Địch Thanh, lại như làm sáng thiên địa, ánh đao phản chiếu ánh lửa, chiếu đến khắp nơi.
Một đao kia, như muốn đem hơn ngàn ngọn lửa trong viện đều tụ lại trên đao.
Thân hình của Chiên Hổ lóe lên, nhào tới bên trái của Địch Thanh.
*****
Một đao kia của Địch Thanh là chém vào không khí, nhưng nếu Chiên Hổ cố ý tiến lên, nhất định sẽ bị thanh đao chém thành hai nửa.
Oai thế từ một đao kia, cho dù là Chiên Hổ, cũng không dám đỡ từ chính diện. Chiên Hổ là hổ, nên y có bản năng của dã thú. Y có thể phân biệt ở đâu có nguy hiểm, để mà đợi thời cơ, đánh đến một kích trí mạng.
Địch Thanh rốt cuộc có không gian để nói, liền gọi to:
- Đợi một chút...
Còn chưa dứt lời, chợt nghe một tiếng Oanh thật lớn. Toàn bộ dàn tế bị vỡ tan.
Địch Thanh đột nhiên đi ra, tiếng nổ kia cũng vang lên đột nhiên. Chịu ảnh hưởng của vụ nổ, toàn bộ dàn tế màu đỏ chia năm xẻ bảy. Cho dù là Thiện Vô Úy nghe thấy tiếng vang này, sắc mặt cũng phải thay đổi.
Trong nháy mắt, khói đen dày đặc đã bao phủ dàn tế, nhanh chóng khuếch tán bốn phía.
Trong lúc các tín đồ còn chưa kịp giật mình, trong chùa miếu đột nhiên tối xuống. Những cây đuốc sáng hừng hực xung quanh, không biết vì sao bị tắt một nửa.
Trong phút chốc, Thừa Thiên tự tràn đầy không khí khủng bố.
Tín đồ rốt cục có chút rối loạn, tiếng kêu sợ hãi liên tiếp. Trong hỗn loạn, Địch Thanh giữ chặt Phi Tuyết, đã trốn xuống dưới dàn tế.
Phi Tuyết cũng không giãy dụa, tùy ý để Địch Thanh mang xuống dàn tế. Bên trong khói đặc, không biết là do Chiên Hổ bị mất phương hướng, hay là vì sao, nhưng nó không có đuổi theo.
Địch Thanh trong lúc nhất thời không biết làm gì cho phải.
Đến cuối cùng là ai làm nổ dàn tế? Hắn lúc đầu cảm thấy là Hàn Tiếu, giây lát chỉ biết tuyệt không có khả năng. Vụ nổ lần này không phải ngẫu nhiên. Thậm chí nói đã có người mưu tính từ lâu. Cho nên không thể là Hàn Tiếu.
Mục đích của việc làm nổ dàn tế là gì? Địch Thanh khó hiểu. Điều hắn duy nhất biết là, lần này hắn đã hết đường chối cãi!
Phi Tuyết bình tĩnh như thường, hạ giọng nói nói:
- Trước rời khỏi nơi này.
Lúc nàng suýt chết, nàng rất bình tĩnh. Gặp được loại hỗn loạn này, nàng vẫn giữ được sự trấn định tự nhiên.
Địch Thanh nghe thấy Thiện Vô Úy cao giọng hô cái gì đó, nhưng bằng tiếng Tạng, hình như là bảo mọi người bình tĩnh. Khói càng ngày càng đậm, nhưng trong chùa chiền cũng đã dần dần bình tĩnh lại. Địch Thanh còn đang do dự, không biết có nên đi ra giải thích. Đột nhiên hắn cảnh giác, kéo Phi Tuyết sang bên cạnh.
Một kiếm phá khói xông đến, gần như sát qua vai Địch Thanh mà đi. Địch Thanh lại chuyển thân hình, đã cách xa người nọ. Hắn không muốn đả thương người, cũng không muốn tạo hiểu lầm lớn hơn.
Vừa suy nghĩ, Địch Thanh vừa kéo Phi Tuyết chạy về chủ điện chùa Thừa Thiên.
Khói đặc đã bao phủ chùa Thừa Thiên, không thể nhìn rõ ràng vật xung quanh. Địch Thanh biết rằng các phiên tăng sẽ tập trung phòng bị những người chạy ra miếu, nên việc phòng thủ trong chùa Thừa Thiên khẳng định nới lỏng hơn.
Quả nhiên, trong chùa loạn thành một đoàn, các phiên tăng đều lao ra bảo vệ Phật Tử. Trong chủ điện chùa Thừa Thiên ngược lại không có một bóng người. Địch Thanh đi vào chủ điện, thấy bên trong thờ đầy các vị Phật, ở giữa là thờ phụng một pho tượng thần.
Bộ mặt của tượng rất dữ tợ, màu sắc sặc sỡ. Bị đèn dầu chiếu tới, càng thêm quỷ bi đáng sợ. Địch Thanh không nhìn ra đó là tượng của vị phật nào. Nhưng khi nhìn tượng phật, không kìm nổi nghĩ tới tượng phật và huyền cung trong giấc mơ.
Bất chấp nghĩ nhiều, Địch Thanh ngẩng đầu nhìn phía đỉnh miếu. Hắn biết người bình thường đều có điểm mù. Cho dù có xem xét cẩn thận xung quanh, nhưng rất ít khi lưu ý trên đỉnh đầu. Vì vậy hắn muốn trốn trên xà nhà theo dõi động tĩnh.
Có tiếng bước chân truyền đến, Địch Thanh không do dự nữa, lôi Phi Tuyết trèo lên hương án, trốn phía sau bức tượng phật dữ tợn kia. Trừ phi có người trèo lên hương án nhìn mới có thể phát hiện ra bọn hắn.
Địch Thanh nghe thấy tiếng bước chân đến trước điện rồi dừng, sau đó lại không có tiếng động. Địch Thanh âm thầm kỳ quái, thầm nghĩ có người dám nghênh ngang đi vào trước điện, chẳng lẽ là nhân vật quan trọng nào đó của người Tạng, lại không biết muốn làm gì. Mặc dù hắn đầy bụng nghi hoặc, cũng không dám ló đầu ra nhìn. Đột nhiên, Địch Thanh phát giác ra mình còn nắm tay của Phi Tuyết.
Tay của Phi Tuyết, mềm mại nhưng lạnh như băng.
Địch Thanh chậm rãi buông tay của Phi Tuyết. Tuy có vài việc muốn hỏi, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Ngẩng đầu nhìn phía Phi Tuyết, chỉ thấy đôi mắt đen như mực kia đang nhìn hắn.
Trong lòng Địch Thanh chấn động, không khỏi nghĩ tới ở ngõ Mạch Kiết kia, Dương Vũ Thường cũng nhìn hắn như vậy.
Phi Tuyết chăm chú nhìn Địch Thanh một lát, rồi chậm rãi dời đi. Ánh mắt của nàng lại quăng tới hướng đèn cầy, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trong lòng Địch Thanh dồn dập không yên. Đột nhiên lại nghe tới tiếng bước chân không ngừng truyền tới. Có mấy người vội vàng tiến vào nói:
- Tán Phổ, quốc sư, đã tra ra người nọ. Hắn là người đi cùng Tống thần Phú Bật, tên là Địch Thanh!
Địch Thanh chấn động. Không ngờ những người này lại thần thông quảng đại như vậy, phút chốc đã tra được lai lịch của mình.
Hóa ra, đứng ở Tiền Điện đúng là Phật Tử Cốc Tư La và quốc sư. Nhưng vừa nãy hắn chỉ nghe thấy tiếng bước chân của một người. Kia rốt cuộc là Cốc Tư La thâm bất khả trắc, hay là Thiện Vô Úy võ công cao cường, có thể che giấu tiếng bước chân, đến Địch Thanh cũng không phát hiện ra được? Hai ngươi này đứng ở trước tượng Phật, vẫn không có phát hiện Địch Thanh và Phi Tuyết.
Mặc dù Địch Thanh đã ẩn dấu kỹ càng. Nhưng ở trước mặt hai người Tây Tạng thần bí này, hắn cũng không dám có chút sơ suất.
Hồi lâu, thanh âm già nua của Thiện Vô Úy mới truyền đến:
- Hiện tại Phú Bật như thế nào?
Có người trả lời:
- Thuộc hạ đã bắt đám người Phú Bật.
Địch Thanh lại chấn động, âm thầm kêu khổ. Không nghĩ vô tâm lại làm phiền hà tới Phú Bật, còn có thể khiến việc liên minh giữa Đại Tống cùng Thổ Phiên trở thành ảo ảnh.
Ngoài điện lại có bước chân truyền đến, một lát sau có người bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Tán Phổ, Hạp Chiên đã được đưa tới.
Địch Thanh có chút kỳ quái, không biết Hạp Chiên là ai. Hắn bỗng chú ý tới, sắc mặt của Phi Tuyết vẫn lạnh lùng, nhưng trong mắt đã có chút bối rối. Phi Tuyết cảm thấy Địch Thanh đang nhìn mình, nhưng nàng vẫn ngơ ngác nhìn đèn dầu.
Bất kể ở nơi nào, bất kể gặp chuyện gì khó khăn, Phi Tuyết đều lạnh lùng như vậy. Địch Thanh không kìm nổi nghĩ, chẳng lẽ trên đời này, không có việc gì khiến Phi Tuyết quan tâm?
Nhưng nếu việc gì Phi Tuyết cũng không quan tâm, vậy nàng đã đáp ứng Cốc Tư La là vì cái gì?
Trong điện có một thanh âm run rẩy nói:
- Tán Phổ, quốc sư, thuộc hạ không làm tròn bổn phận, khiến gian nhân phá hủy chùa Thừa Thiên. Thuộc hạ đáng chết vạn lần. Nhưng... Thuộc hạ... Những năm gần đây...
Dường như người nọ rất sợ hãi, đã nói không nên lời.
Thiện Vô Úy nói:
- Hạp Chiên, ngươi mấy năm nay, không có công lao, cũng có khổ lao. Bởi vậy ngươi muốn Tán Phổ đặc xá cái chết cho ngươi chứ gì?
Hạp Chiên mừng rỡ, liên tục gật đầu nói:
- Vâng...vâng...Cầu Tán Phổ xem những vất vả của tiểu nhân mấy năm nay, mà tha tiểu nhân một mạng.
Một lúc lâu sau, Cốc Tư La mới nói:
- Hạp Chiên, ngươi theo ta bao nhiêu năm?
Thanh âm của y vẫn trầm thấp có lực, không có lộ ra ý tứ gì.
Hạp Chiên nói:
- Bảy năm...
Cốc Tư La khẽ thở dài, nói:
- Là bảy năm ba tháng mười ba ngày.
Hạp Chiên ngẩn ra, chỉ nói:
- Vâng.
Trên trán y đổ đầy mô hôi. Không biết vì sao Cốc Tư La nhớ rõ ràng như vậy, lại càng không biết Cốc Tư La vì sao phải nói ra.
Lại qua hồi lâu, Cốc Tư La mới nói:
- Năm đó ta bị Ô Bô Kỳ bỏ tù, ngươi còn là một ngục tốt. Nếu không có ngươi thả ra, không chừng ta đã chết ở nhà giam. Ngươi đối với ta có ân cứu mạng.
Hạp Chiên cúi rạp đầu xuống, không dám ngẩng lên. Cốc Tư La lại nói:
- Ta nhớ ân tình của ngươi, nên lưu ngươi lại bên người. Đem việc phụ trách việc cúng tế của chùa Thừa Thiên giao cho ngươi. Ngươi vẫn không có phụ lòng tín nhiệm của ta.
Hạp Chiên liên tục dập đầu nói:
- Tiểu nhân không bao giờ phản bội Tán Phổ.
Thiện Vô Úy một bên nói:
- Có thật ngươi chưa bao giờ phản bộ Tán Phổ? Việc cúng tế ở chùa Thừa Thiên, xưa nay đều cho ngưoi vào cúng bái, lẫn vào gian tế cũng không có gì là lạ. Nhưng dàn tế là ngươi dựng, dàn tế đột nhiên nổ tung, hiển nhiên là có người mưu đồ đã lâu. Xưa này ngươi vốn là người thận trọng, làm sao có chuyện không phát hiện dàn tế có khác thường? Chỉ bằng điều này, ngươi khó mà tránh khỏi tội cấu kết với người ngoài!
Hạp Chiên chấn động, run giọng nói:
- Quốc sư, tại tiểu nhân có chút không cẩn thận...
Không đợi y nói xong, Cốc Tư La đã nói:
- Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có nhận tội hay không?
Thanh âm của Cốc Tư La vẫn trầm thấp như trước, nhưng mồ hôi của Hạp Chiên đã rơi ra như mưa, y không dám lau. Sau một lúc lâu y mới nói:
- Tiểu nhân nhận tội.
Cốc Tư La hạ giọng nói:
- Ngươi không có lý do gì phản bội ta...Rốt cuộc là ai sai khiến ngươi là? Chỉ cần ngươi nói cho ta biết, ta sẽ không phạt ngươi.
Hạp Chiên run giọng nói:
- Tán Phổ, ngài thật sự không trừng phạt tiểu nhân?
Cốc Tư La nói:
- Ai mà chả có sai lầm, sửa lại là được. Ta nói rồi, ngươi đã cứu ta, lại chỉ có điều bị người lợi dụ, nhất thời phạm sai lầm, chỉ cần đồng ý sửa đổi là tốt rồi.
Giọng điệu của y hòa hoãn, không có nửa phần tức giận. Cho dù, Địch Thanh nghe được, cũng cảm giác Cốc Tư La nói rất đáng tin.
Hạp Chiên không do dự nữa, lập tức nói:
- Tán Phổ, người sai khiến ta làm nổ đàn tế, là Địch Thanh!
Địch Thanh chấn động, khó mà tin được những điều y nói! Hắn căn bản vừa mới biết chuyện tế đàn ở chùa Thừa Thiên, cũng không biết Hạp Chiên. Hắn nằm mơ cũng không ngờ, Hạp Chiên lại bảo Địch Thanh hắn là thủ phạm phá hư đàn tế?
Hạp Chiên đang nói dối, nhưng vì sao y phải hãm hại mình?
Trong lòng Địch Thanh bối rối. Hắn cảm thấy mình đã rơi vào một cái âm mưu thật lớn. Đáng sợ hơn là, hắn không biết phía sau nó là cái gì.
Trong điện yên lặng như tuyết rơi, trong im lặng mang theo cỗ không khí lạnh như băng.
Hồi lâu, Cốc Tư La lúc này mới nói:
- Vì sao Địch Thanh muốn phá hư lễ tế?
*****
Hạp Chiên lắc đầu nói:
- Tiểu nhân không biết. Nhưng hắn đã bắt người nhà của tiểu nhân, uy hiếp tiểu nhân phá hủy dàn tế. Hắn nói nếu tiểu nhân không làm theo, sẽ giết cả nhà tiểu nhân. Tán Phổ, tiểu nhân thật sự ăn gan báo cũng không dám phản bội ngươi, nhưng không có lựa chọn nào khác...
Địch Thanh vừa sợ vừa giận. Hắn suy nghĩ rồi quyết định một việc, thấp giọng nói:
- Phi Tuyết, ngươi bảo trọng.
Nói xong hắn liền lắc mình ra khỏi tượng Phật, nhảy xuống bệ thần. Quát:
- Hạp Chiên, ngươi nói láo! Ta là Địch Thanh, ngươi lặp lại lần nữa, có phải là ta làm chủ hay không?
Địch Thanh không thể không đứng ra. Vừa rồi hắn cũng không muốn trốn đi, mà muốn ở lại chùa Thừa Thiên, tìm cơ hội phân giải.
Hiểu lầm đã sinh, hắn sẽ lập tức giải quyết. Hắn không muốn vì hiểu lầm mà làm hỏng việc liên minh giữa Thổ Phiên và Đại Tống.
Nhưng Hạp Chiên lại nói là hắn làm chủ. Lúc này, nếu không đứng ra, chỉ sợ không còn cơ hội giải thích!
Nhưng khi hắn đứng ra, chỉ thấy trên khuôn mặt Cốc Tư La cùng Thiện Vô Úy đã tràn đầy sát khí. Trong lòng Địch Thanh trầm xuống.
Càng làm cho Địch Thanh kinh hãi chính là, Hạp Chiên vừa thấy hắn, đã lui về phía sau vài bước, chỉ vào Địch Thanh hoảng sợ nói:
- Chính là hắn, chính là hắn bắt người nhà tiểu nhân, uy hiếp tiểu nhân phá hỏng tế lễ!
Địch Thanh nghiêm nghị, biết nếu không phải Hạp Chiên cố ý hãm hại, thì là có người khác cải trang thành hắn, khiến Hạp Chiên nhận lầm...
Nhưng bất kể rơi vào tình huống nào, việc hãm hại này đã được mưu tính từ trước. Hắn bị rơi vào cạm bẫy, khó mà thoát thân ra được. Rốt cuộc là ai, lại có tâm cơ như vậy?
Thiện Vô Úy nhìn Địch Thanh lạnh như băng nói:
- Địch Thanh, ngươi hủy đài tế thiên, lại bất kính với Phật tổ, dám trốn phía sau Phật tổ, tội nào cũng đáng chết. Ta mặc kệ ngươi là tướng quân của Đại Tống, hay là sứ thần của Đại Tống, lập tức nhận lấy cái chết, ta cho ngươi toàn thây!
Thanh âm già nua của Thiện Vô Úy mang theo sự phẫn nộ. Hiển nhiên ông ta mặc định tội danh của Địch Thanh.
Địch Thanh tâm tư xoay chuyển, trong lúc nhất thời không có cách nào, chỉ nói:
- Phật tử, tại hạ và Phú Bật Phú đại nhân đến nơi này, vốn có việc thương lượng...
Hắn cách Cốc Tư La không xa, trong chùa cũng không tối, nhưng thấy khuôn mặt của Cốc Tư La vẫn như đang chìm vào mơ mộng, căn bản là nhìn không ra tâm tư của Cốc Tư La.
Cốc Tư La chậm rãi nói:
- Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi nhận tội hay không. Nếu như ngươi nhận tội, ta sẽ không lấy tính mạng của ngươi!
Địch Thanh ngẩn ra, tâm loạn như ma. Đèn dầu chiếu tới bóng tượng phật, cổ tháp trang nghiêm, nghe những lời này, rất có sức thuyết phục. Nhưng Địch Thanh vẫn nhìn vào Cốc Tư La, thẳng thắn nói:
- Tán Phổ, tuyệt đối không phải là ta làm nổ dàn tế! Ta không có lý do gì làm như vậy. Phật tổ có thể chứng kiến, ta vô tội!
Còn chưa dứt lời, một tiếng rít gào vang lên, Chiên Hổ đã xông tới, nhất trảo bổ ra! Cùng với tiếng rống của Chiên Hổ, là một tiếng Phạn đột nhiên vang lên.
Tiếng Phạn thình lình xuât hiện, không giống như tiếng trời, mà lại mang đầy sát khí. Cho dù Địch Thanh bình tĩnh, cũng bị tiếng xướng kia làm chấn động tâm thần.
Trong điện, đèn dầu lập lòe, tiếng Phạn vang lên, bóng của tượng Phật lập lòe, có vẻ quỷ dị, giống như tượng Phật đang sống lại.
Trong chớp mắt, Địch Thanh né tránh song trảo của Chiên Hổ, cất giọng nói:
- Tán Phổ, kẻ gây tội là người khác. Ta trốn sau tượng phật là muốn nói chuyện với ngươi. Đó là việc hai nước liên kết, chống lại Nguyên Hạo. Thử hỏi ở thời điểm này, làm sao sẽ bất kính với Phật Tử?
Thanh âm của Địch Thanh cao vút. Mặc dù lẫn trong tiếng Phạn, nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng.
Cốc Tư La lẳng lặng đứng ở đó, dường như không nghe thấy.
Chiên Hổ bất động, tiếng Phạn xướng lên càng ngày càng có lực, liên tục giống như không biết mệt mỏi. Gió thổi trong điện cực kỳ mãnh liệt, sát khí bắn ra bốn phía, như gió cắt trong trời đông.
Địch Thanh đã lui đến phía trước tượng phật sặc sỡ. Mà Chiên Hổ gầm càng ngày càng lớn, hai chân chộp loạn, không biết là chộp người hay chộp bóng.
Lúc này, tiếng Phạn xướng lên nhanh hơn, Chiên Hổ rống giận, thân hình đột nhiên xoay chuyển như con quay, nháy mắt tới trước mặt Địch Thanh, một trảo lại bổ xuống!
Một chiêu này quái dị phi thường, tốc độ cực nhanh. Chiên Hổ tuy chỉ ra một trảo, nhưng dưới ánh đèn bị biến ảo thành vô vàn ảnh trảo, làm người ta phân biệt không rõ đâu là hư thực.
Địch Thanh xuất đao.
Một đao chém ngang, phòng thủ trước người.
Trảo của Chiên Hổ không đánh tới. Trảo của y tuy cứng rắn, nhưng mũi đao lại sắc bén hơn. Trảo của y dù nhanh như tia chớp, nhưng đao của Địch Thanh lại vung lên như bức tường. Nếu y tiếp tục vồ tới, chẳng những năm ngón tay phải đứt, chỉ sợ ngay cả cánh tay cũng đi theo.
Thiện Vô Úy thay đổi sắc mặt, ông ta nhìn ra, Địch Thanh còn dư sức.
Chiên Hổ rống lên giận dữ, lùi về phía sau, lấy đà cho lần tấn công kế tiếp.
Trong lúc đó, Thiện Vô Úy đã nói:
- Cẩn thận!
Chiên Hổ ngưng tụ thế công. Địch Thanh phát hiện có người tiếp cận. Người này đúng là từ trên không bay xuống.
Có người ẩn thân trên xà nhà, lúc này đột nhiên nhảy xuống. Không biết y là địch hay là bạn?
Địch Thanh liếc xéo sang, chỉ thấy một người mặc áo đen che mặt, cả người tối như cũi, đã bổ nhào lên đỉnh đầu của Chiên Hổ, kêu lên:
- Địch Thanh, ta đến giúp ngươi!
Nói xong, y xuất chiêu, từ cổ tay áo bay ra một ánh sáng bạc, đánh trúng đầu vai của Chiên Hổ.
Máu tươi vẩy ra, Chiên Hổ bạo lui.
Địch Thanh kinh hãi, không biết lúc này tại sao có thể có người giúp hắn, người kia là ai?
Người nọ một chiêu đánh xuống, Địch Thanh cũng đồng thời xuất đao. Một đao của Địch Thanh không chém vào Chiên Hổ, mà là chém vào thích khách.
Hắn không cần giúp đỡ như vậy!
Người nọ đánh Chiên Hổ, càng làm cho Địch Thanh hết đường chối cãi. Trong nháy mắt Địch Thanh hiểu được dụng ý của người nay. Hắn phẫn nộ như điên, đao rất nhanh vung tới.
Nhưng người kia như sớm đoán trước. Một kích đã xong, liền nhảy cao lên, sớm né một đao của Địch Thanh.
Một đao của Địch Thanh chém vào khoảng không. Lông mày của hắn nhíu chặt lại, cảm thấy thân hình của thích khách này có chút quen thuộc. Hắn thấy người kia nhảy lên, liền hít một hơi dài...
Người không phải là chim, thích khách kia nhảy mặc dù cao, nhưng cách xà ngang còn rất xa, cuối cùng vẫn phải rơi xuống. Địch Thanh đợi thích khách rơi xuống, rồi sẽ vung một đao trí mạng.
Không nghĩ tới, người nọ mới nhảy lên không trung, chỗ xà ngang lại bay ra một cái dây thừng.
Thích khách bắt được dây thừng, liền nhảy lên xà ngang.
Địch Thanh cực kỳ tức giận, không nghĩ tới thích khách còn có người giúp đỡ, quát lên:
- Ở lại!
Hắn biết nếu không giữ người này lại, hắn sẽ hết đường chối cãi. Cánh tay vung lên, đơn đao đã rời khỏi tay, hướng về phía không trung.
Một đao ném tới, không thấy huyết không lùi.
Đao kia vung tới giống như lôi đình, giống như sét đánh, âm thanh phát ra rít gào, khiến tiếng Phạn xướng cũng bị ngừng lại. Một đao kia, cho dù là Thiện Vô Úy cũng phải thay đổi sắc mặt, không nghĩ trên đời lại có thứ đao pháp này.
Thích khách cũng thật không ngờ Địch Thanh sẽ một đòn hiểm như vậy. Y kêu lại một tiếng kỳ quái, uốn người trong không trung, chỉ cảm thấy tay nắm dây thừng lạnh buốt, cả người như muốn rơi xuống.
Cánh tay của thích khách đã bị chém đứt, máu tươi vung ra.
Rầm một tiếng, thế đao không ngừng, đâm vào xà ngang trên điện phật, bụi mù bay tứ tung. Một đao kia không những cắt đứt cánh tay của thích khách, thậm chí còn đâm sâu vào xà ngang, như muốn chém đắt thanh xà.
Uy lực của đao này, quả thực khó mà hình dung.
Thích khách chưa kịp rơi xuống, chỗ xà ngang có một người bay lên, nắm được áo của thích khách. Y rung một cái, lướt qua xà ngang, đánh vỡ đỉnh điện, nghênh ngang rời đi.
Trên xà nhà lại sớm có hai người mai phục. Hai người kia rốt cuộc là ai, vì sao lại muốn hãm hại Địch Thanh ta? Mà làm nổ dàn tế, có phải do hai người này bày ra?
Địch Thanh biết mấu chốt nằm trên hai người này, liền đi ra đuổi theo. Cảm giác có nguy cơ, một người đã đánh tới bên người hắn.
Là Chiên Hổ! Chỉ có Chiên Hổ mới có thể vào lúc này, lao nhanh tới tiếp cận Địch Thanh. Chiên Hổ đã bị thương, nhưng mãnh hổ lúc bị thương mới là đáng sợ.
Địch Thanh vì Chiên Hổ ra tay, nhưng Chiên Hổ lại không nhận ra. Nó chỉ biết, theo tiếng lệnh Phật, là phải giết Địch Thanh.
Địch Thanh xoay người, vội lui, thân hình nhoáng cái đã đến trước hương án. Nhưng hổ trảo vẫn như cũ đuổi tới bên người hắn. Địch Thanh dùng tay làm đao, một chưởng đập vào khuỷu chân của Chiên Hổ, bức bách Chiên Hổ lùi lại.
Đúng lúc này, tiếng Phạn lại xướng lên, một thanh âm như tiếng trời truyền đến.
Thanh âm kia chỉ nói sáu chữ...
Bàn - Nhược – Ba – La – Mật – Đa!
Thanh âm kia vừa chậm vừa nhanh, giây lát đã niệm xong. Nhưng sáu chữ kia như sáu cái châm đâm vào tai của Địch Thanh. Trong lòng Địch Thanh đau đớn, tay chân tự nhiên chậm lại nửa nhịp.
Chỉ cần nửa nhịp, một trảo của Chiêu Hổ đã đâm tới ngực.
Sáu chữ kia chả lẽ có ma lực? Địch Thanh hoảng hốt, vẫn kịp thời thu tay đỡ trước ngực, cản lại một quyền trảo của Chiên Hổ. Một trảo kia như Cự Chùy đánh tới. Địch Thanh cho dù là dũng mãnh, nhưng trong ngực cũng nóng lên, ở cổ mằn mặn, không kìm nổi lùi lại phía sau hai bước.
Hắn loạng choạng đứng đó, nhìn về hướng Thiện Vô Úy, thấy môi của ông ta mấp máy, lại thì thầm:
- Bàn - Nhược...
Chú ngữ này chính là do Thiện Vô Úy đọc lên. Tâm tư Địch Thanh chuyển động, ánh mắt xẹt qua phía Cốc Tư La. Hào quang trên mặt Cốc Tư La đã hết, khiến hắn nhìn thấy rõ rằng mặt của Cốc Tư La.
Đó là một khuôn mặt bình thường, nhưng Địch Thanh đã từng thấy qua khuôn mặt như vậy.
Trên khuôn mặt bình thường này có một đôi mắt không bình thường.
Đôi mắt kia giống như tập hợp tất cả thất tình lục dục của chúng sinh, cặp mắt kia như thấm nhuận tình đời, chiếu ra hào quang vạn trượng.
Cốc Tư La chính là người mà Địch Thanh gặp ở quán rượu.
Một bóng trắng từ trong đầu hiện lên, Địch Thanh kêu lên một tiếng trầm thấp, tim như bị đao cắt. Sau đó hắn thấy môi Cốc Tư La mấp máy, thì thầm:
- Bàn - Nhược – Ba – La – Đa!
Sáu cái chữ bình thản không có gì lạ, đột nhiên chồng lên chú ngữ của Thiện Vô Úy. Chú ngữ giống nhau, tốc độ khác nhau, đồng thời vang đến, rời vào trong tai của Địch Thanh, giống như lưỡi dao sắc bén.
Địch Thanh gào rú một tiếng, khóe mắt co giật liên tục. Những chuyện cũ trong đầu cứ dồn dập hiện ra, không có dấu hiệu dừng lại. Ở thời khắc này, hắn như rơi vào trong giấc mộng, khó mà phân thực hay ảo.
Má hồng chớp mắt phôi pha
Tóc mây ngoảnh lại nay đà như sương
Hai mắt của Địch Thanh trở nên mê ly. Hắn chỉ thấy bầu trời nơi phương xa có tiếng ca, có mây trắng. Trong đó có một người con gái, đang nhảy múa giữa những đám mây.
Hết thảy chỉ là tâm trí hiện lên, Địch Thanh chỉ biết hồi tưởng, đã quên địch nhân phía trước. Nhưng Chiên Hổ lại chưa bao giờ quên chức trách của mình, một trảo lại đánh tới ngực của Địch Thanh.
Một tiếng rầm vang lên thật lớn, Địch Thanh điên cuồng phun máu tươi, bay văng xa ra ngoài, đánh vào tượng Phật. Tượng Phật lung lay như muốn đổ xuống. Toàn thân Địch Thanh bủn rủn. Hắn thấy Chiến Hổ lại xông tới, trong lúc nhất thời, không có lực đứng lên.
Đúng lúc này, một người bỗng nhiên chắn trước người Địch Thanh, kêu lên:
- Chờ một chút!
Người nọ mặc áo trắng như tuyết, tóc đen như thác nước, đúng là Phi Tuyết vốn trốn ở phía sau tượng Phật.
Sắc mặt Thiện Vô Úy biến đổi, muốn quát ngưng lại nhưng lại do dự. Một trảo của Chiên Hổ đã lao tới cổ của Phi Tuyết.
Đột nhiên trong đại điện vang lên một tiếng rống long trời lở đất, lấn át cả tiếng Phạn xướng, thổi tắt cả đèn dầu trong điện. Một người đã lao nhanh tới chắn trước mặt Phi Tuyết.
Đứng ra chính là Địch Thanh.
Một tiếng cười vang lên, năm ngón của Chiên Hổ đâm sâu vào ngực của Địch Thanh.
Địch Thanh lần này không có né tránh. Hắn cũng vung mạnh một quyền đánh vào xương sườn của Chiên Hổ.
← Hồi 082 | Hồi 084 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác