Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Sáp huyết - Hồi 077

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 077: Nguy cơ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Nói xong, Địch Thanh đã rút đao.

Tiếng đao rút ra, ánh hào quang của lưỡi đao ánh lên khuôn mặt bi phẫn. Ý của Địch Thanh đã rõ, hắn muốn liều mạng, vì một tên thủ hạ mà liều mạng, cho dù ai muốn mạng của Triệu Minh, đều phải trả giá bằng máu.

Ngừơi trong trướng hoảng sợ, trầm lặng không nói. Triệu Minh lại lần nữa rơi lệ, khóc nức nở:

- Địch đại nhân ...ngài....

Y vào sau màn trướng, trong lòng vốn đã muốn chết, nhưng không ngờ rằng, Địch Thanh lại liều mạng vì y.

Y đã nghe Địch Thanh anh dũng từ lâu, cũng biết đến chuyện buồn của Địch Thanh, nhưng y chưa bao giờ nghĩ qua, Địch Thanh một thân hiệp nghĩa. Địch Thanh có thể vì nghĩa, không cần chức quan, không cần thăng tiến, không sợ trọng tội.

Một người đến cả mạng còn không cần, thì y còn kiêng dè điều gì chứ?

Nhâm Phúc không thể tiến lên, Thường Côn mặt còn kinh hãi, Bạch Mẫu Đơn sắc mặt cũng biến đổi. Đám người Vũ Anh, Vương Khuê nhiệt huyết dâng lên, cắn chặt răng lại ....

Chỉ có Hàn Kỳ, mặt vẫn như sắt, nói từng chữ:

- Tốt, rất tốt, Địch Thanh.... Ngươi hồ đồ ngu xuẩn thì ta sẽ ...

Địch Thanh giận dữ, Hàn Kỳ cớ sao lại như thế?

Thanh danh của Hàn Kỳ nổi tiếng xa gần, bất kể là trăm họ quan viên của Biện Kinh hay Tắc Hạ đều phải tôn xưng y một tiếng là Hàn công. Nhưng trước mắt, ở khu binh nghiệp này, với xuất thân của Địch Thanh, mà lại dám chỉ trích ngang ngược với ông ta, hỏi liệu đã mấy lần dám trái lệnh?

Hàn Kỳ đã phải truyền mệnh lệnh thì tất phải sát lệnh, y cho rằng mình không thể nhân nhượng.

Nhưng ông ta còn chưa dứt lời, Võ Anh đã tiến lên, quì một chân trên đất, nói:

- Hàn công, Địch Thanh có chút kích động, nhưng chuyện Triệu Minh, nói không chừng lại có ẩn khúc bên trong. Xin Hàn đại nhân... hỏi cho rõ ngọn nguồn.

Vương Khuê cũng tiến lên hành lễ nói:

- Xin Hàn đại nhân hỏi cho rõ.

Chu Quan, Dâu Dịch thấy thế, nhớ lại ơn dìu dắt của Địch Thanh thời còn trai trẻ, mọi người cùng đồng lòng kề vai sát cánh, mọi người đều nhiệt huyết dâng trào, tất cả đều tiến lên phía trước, đồng thanh nói:

- Xin Hàn đại nhân hỏi cho rõ. Nếu thật sự là Triệu Minh làm loạn, thì ty chức sẽ nguyện ra bắt y...

Ngụ ý cũng là, nếu Triệu Minh không có lỗi, xin Hàn Kỳ hãy buông tha cho Triệu Minh.

Trong trướng của tướng quân, lại có nửa số người tiến lên phía trước thỉnh cầu cho Địch Thanh. Hàn Kỳ thấy thế, sắc mặt liền thay đổi. Không phải ông ta sợ tướng quân tạo phản, sự cuồng ngạo trong lòng y, về cơ bản, ông ta thấy, những người này cũng không dám tạo phản. Chỉ là ông ta nhớ tới lời của Võ Anh, Vương Khuê là những người thân, rằng Địch Thanh và Triệu Trinh có liên quan đấy.

Theo như lời đồn, nói rằng nhà vua rất tín nhiệm Địch Thanh. Năm đó, trong cung có thay đổi, Địch Thanh đã vì vua mà đoạt lại hoàng quyền, lập được công lớn. Căn cứ vào tin tức này, Địch Thanh mấy ngày nay liên tục có tin báo thắng lợi, nhà vua cũng thường xuyên hỏi tới kết quả của trận chiến...

Mặc dù chức vụ của Địch Thanh không cao, nhưng địa vị của hắn trong lòng vua cũng không thấp!

Ông ta – Hàn Kỳ chém Triệu Minh, việc khiển trách Địch Thanh không thành vấn đề. Nhưng bởi vì có sự xung đột với Địch Thanh thì khả năng dẫn tới việc vua bất mãn tới tột cùng liệu có đáng giá hay không?

Doãn Thù thấy thế, cuống quýt nói:

- Địch Thanh, ngươi hãy để đao xuống, có chuyện gì thì cùng bàn bạc.

Địch Thanh không nói gì, chỉ có thể chăm chú nhìn Hàn Kỳ. Hàn Kỳ hơi khó xử, mặt trầm lặng như nước...

Nhưng vào lúc này, một người cười nói:

- Được rồi, được rồi. Hàn đại nhân chỉ đùa một chút thôi. Địch Thanh, tại sao ngươi lại có thể làm được chứ? Trước tiên, bỏ đao xuống, hỏi lại xem có chuyện gì xảy ra, không cần phải đao to búa lớn?

Đang ngồi trên ghế cao, một người đã đứng lên, đó chính là Tào quốc cữu. Tào quốc cữu đứng dậy đi về phía Địch Thanh. Thường Côn cuống quít nói:

- Quốc cữu, cẩn thận.

Tào quốc cữu không hề để ý tới, liền đi tới trước mặt Địch Thanh, cười nói:

- Địch Thanh, nể mặt ta, hãy bỏ đao xuống, nói rõ ràng xem thế nào?

Đúng vào giữa lúc Địch Thanh chần chừ, thì bắt gặp mấy cái nháy mắt của Tào quốc cữu. Ý nghĩa của mấy cái nháy mắt đó Địch Thanh cũng thấy khó hiểu, nhưng cũng thấy Tào quốc cữu không có ác ý gì, cuối cùng cất đao vào vỏ, quay đầu nói:

- Triệu Minh, có quốc cữu gia làm chủ cho ngươi, có oan tình gì hãy nói ra đi.

Triệu Minh cắn chặt hàm răng, lại lắc đầu nói:

- Địch Đô Giám, ta... không có gì để nói hết.

Một đám người xôn xao, mắt thấy Địch Thanh khổ sở vì Triệu Minh giữ mọi cơ hội sống, nhưng Triệu Minh sao lại không có lời nào để nói? Võ Anh đã hận không thể chạy lên đánh cho Triệu Minh một trận.

Địch Thanh nhìn thấy trong mắt Triệu Minh, tràn đầy tuyệt vọng, đột nhiên gào to, nói:

- Hàn Tiếu đang ở chỗ nào?

Ở bên ngoài doanh trại có người kêu lên:

- Ty chức có mặt.

Địch Thanh đột nhiên nhớ rõ ràng cùng với Cao Bình đi vào còn có Hàn Tiếu. Triệu Minh kia bị bắt, vậy còn Hàn Tiếu? Giờ phút này cớ sao vẫn bình yên vô sự?

- Quốc cữu gia, thuộc hạ của tại hạ, Hàn Tiếu hẳn biết được tất cả những chuyện mới phát sinh...

Chưa đợi Địch Thanh nói xong, Tào quốc cữu đã nói:

- Thế thì hãy cho gọi y vào hỏi là được mà.

Dáng vẻ của Tào quốc cữu như không liên quan đến mình, nhưng những lời nói ra, không ai ở trong trướng phản đối, cho dù là Hàn Kỳ cũng từ chối cho ý kiến.

Tuy trong gia pháp của tổ tông, "Hoạn quan không cầm quyền, ngoại thích không nắm quyền", nhưng phải biết cách ứng xử, bình thường không được đắc tội với người ngoại thích. Năm đó, cho dù là đệ nhất nhân của Lưỡng phủ Lã Di Gỉan, bởi vì đắc tội với Qúach hoàng hậu nên vẫn bị giáng chức, phải ra khỏi kinh thành. Hàn Kỳ đương nhiên biết, thời điểm nào thì nên nói cái gì.

Hàn Tiếu lúc tiến vào, mặt vẫn mỉm cười.

Mọi người thấy thế, trong lòng đều cảm thấy khinh miệt, thầm nghĩ Hàn Tiếu và Triệu Minh cùng là thuộc hạ của Địch Thanh. Triệu Minh bị thảm hại như vậy nhưng Hàn Tiếu lại bình yên vô sự. Có phải điều này nói lên Hàn Tiếu là người chẳng ra gì hay không?

Địch Thanh nhìn Hàn Tiếu từ đầu tới chân, chậm rãi nói:

- Mới vừa rồi, tất cả xảy ra ở ngoài trướng, ngươi đương nhiên thấy rõ hết mọi chuyện.

Hàn Tiếu mỉm cười nói:

- Ty chức đã thấy rõ.

Địch Thanh nói rõ ràng từng chữ:

- Triệu Minh bị tóm, ngươi thì đứng ở một bên để xem sự náo nhiệt sao?

Hàn Tiếu lại cười nói:

- Đúng vậy, ty chức đúng là đang xem náo nhiệt.

Đám người của Nhâm Phúc, Thường Côn tinh thần chấn động. Đám người của Võ Anh thần sắc ảm đạm, thầm nghĩ, nếu thủ hạ của Địch Thanh quả thật là khoanh tay xem náo nhiệt thì Triệu Minh kia, sẽ không ai có thể cứu.

Nhưng mà Địch Thanh lại không phẫn nộ, hỏi tiếp:

- Tại sao ngươi lại phải xem náo nhiệt?

Hàn Tiếu nói:

- Hai bên đấu nhau, hảo hán không chịu nổi nhiều người. Ty chức không phải là hảo hán, càng không chịu nổi nhiều người. Và nếu như các huynh đệ trong quân doanh động thủ, thì chỉ sợ bị bắt lại, trở thành đồng đảng của Triệu Minh. Biến thành đồng đảng của Triệu Minh cũng không sao, nhưng mà nếu như không thể đường đường chính chính nói ra sự tình của Triệu Minh, thế chẳng phải là phụ lại sự kì vọng của Địch đại nhân sao?

Mọi người cân nhắc kĩ càng, không thể dấu nổi ánh mắt nhìn khác thường đối với Hàn Tiếu.

Ánh mắt Địch Thanh lộ vẻ xúc động. Hàn Tiếu quả nhiên là không phụ lòng hy vọng của hắn.

- Thế thì bây giờ, ngươi... có thể đem những chuyện vừa rồi, nói hết ra một cách công bằng đi?

Địch Thanh chậm rãi nói.

Hàn Tiếu gật đầu nói:

- Kỳ thật chuyện vừa rồi, rất đơn giản. Triệu Minh chẳng qua gặp được người quen. Ở trại Cao Bình này, có một người tên gọi là Phú Nghĩa phải không?

Y thuận miệng hỏi, không có người nào đáp lời.

Sau một lúc lâu, Cảnh Phó nói:

- Phú Nghĩa ứng với Chỉ huy sứ trại Cao Bình.

Hàn Tiếu hỏi lại:

- Vị này chắc là Cảnh Phó cảnh tham quân?

Cảnh Phó ngẩn ra, không rõ Hàn Tiếu tại sao lại biết rõ y, liền gật đầu nói:

- Ta là Cảnh Phó. Thế thì sao?

Cảnh Phó trước mắt là thuộc hạ Hành Doanh tham quân, lần này đi theo Nhâm Phúc đến đây, là tới để bẩm báo tình hình về việc chuẩn bị cho chiến tranh.

Hàn Tiếu nói:

- Tiểu nhân nghe nói ông nội của Cảnh Tòng Quân khi còn trai trẻ, từng là Tư hộ tham quân cho Thục Châu. Lúc trước, quân giặc vào thành tác loạn, lấy chức quan để dụ dỗ, uy hiếp Lệnh Tổ đầu hàng. Lệnh Tổ thà chết chứ không chịu khuất phục. Bị quân giặc chặt đứt tay chân, vẫn chửi ầm lên, chết trong sự bất khuất, thực là hiệp nghĩa đấy! Cảnh đại nhân quả là anh liệt, tiểu nhân cũng vô cùng kính trọng và khâm phục.

Mọi người nghe Hàn Tiếu đột nhiên đề cập tới ông nội Cảnh Phó, cảm thấy kỳ lạ. Nhưng nghe thấy Hàn Tiếu nói với giọng hào sảng về gia thế nhà Cảnh Phó, không khỏi nhìn với con mắt khác đối với Cảnh Phó.

*****

Cảnh Phó có phần áy náy hiện lên khuôn mặt, một lúc lâu sau mới nói:

- Mới vừa rồi Hàn đại nhân làm việc không ổn, ta không ngăn cản đúng lúc, đã phụ danh tiếng tổ tiên để lại.

Trong lòng mọi người đều bùi ngùi, đồng thời khâm phục Cảnh Phó đã tự trách mình.

Đã là người thì có ai là không hèn nhát? Mới vừa rồi Hàn Kỳ nổi giận một trận lôi đình, chỉ cần còn muốn bảo vệ chức quan đấy, cho dù là không nịnh nọt, ít nhất cũng phải giữ nguyên được sự trầm mặc. Cảnh Phó duy trì trầm mặc, người khác cũng không trách được y, nhưng y lúc này, thà rằng đắc tội với Hàn Kỳ, cũng phải nói ra cái nhìn, chỉ vì không muốn phụ sự hiệp nghĩa của tổ tiên. Loại dũng khí này, đã làm cho mọi người phải nắm lấy cổ tay.

Hàn Kỳ vẫn là im lặng không nói, nhưng sắc mặt đã xanh mét. Y vẫy vùng trong triều đình, lại tung hoành ngang dọc nơi biên thùy, trong bụng nghĩ thầm, bình định loạn lạc ở vùng tây bắc, lập nên chiến công chói lọi, thành tích vẻ vang hồi kinh. Thậm chí, những kiến ghị của Phạm Trọng Yêm cũng chẳng coi ra gì, thì cớ sao lại chịu sự chỉ trích này?

Hàn Tiếu mặc dù vẫn đang còn cười, nhưng trong mắt cũng có ý ngưỡng mộ, nói:

- Cảnh đại nhân làm việc, thật sự không thẹn với lương tâm. Tuy nhiên, không phải là tất cả mọi người đều giống như Cảnh đại nhân, nói thí dụ như Phú Nghĩa.

Cảnh Phó nhịn không được nói:

- Phú Nghĩa như thế nào?

Hàn Tiếu nói:

- Triệu Minh đây, vốn là người Phiên. Theo tiểu nhân được biết, lúc trước sau khi sự việc gãy chân ngoài ý muốn xảy ra, lúc về tới nhà thì vợ đã bỏ đi cùng người khác rồi.

Triệu Minh run rẩy như lá rụng trong gió, cắn chặt khớp hàm, trước mắt đều là những suy nghĩ bi thương.

Sau một lúc lâu, Cảnh Phó mới nói:

- Chẳng lẽ mới vừa rồi, việc doanh trại rối loạn, và chuyện của Triệu Minh trước kia lại có liên quan sao?

Hàn Tiếu gật đầu nói:

- Cảnh đại nhân phán đoán sáng suốt. Nữ nhân của Triệu Minh chạy theo Phú Nghĩa, sau đó, người khác lại chỉ sợ Triệu Minh trả thù, còn cố ý xếp đặt mọi chuyện cho Triệu Minh. Hại bỏ tù anh ta. Vết đao trên mặt Triệu Minh đây, chính là bị chém trong sự kiện đó. Một con mắt của anh ta, cũng chính là do anh ấy tự mình khoét đi.

Mọi người có vẻ sợ hãi, Cảnh Phó thất thanh nói:

- Vì sao?

Hàn Tiếu tuy chỉ nói người nào đó, nhưng tất cả mọi người đã hoài nghi đến Phú Nghĩa. Nhìn thấy Triệu Minh thảm như vậy, trong lòng cũng ưu tư.

Hàn Tiếu nói:

- Triệu Minh hận chính mình có mắt không tròng, kết nhầm bạn. Người mà cả đời này, bạn bè tuyệt đối không thể thay thế được, bằng không thì hại người hại mình thôi.

Địch Thanh nói rõ ràng từng chữ chữ một:

- Bạn bè mà nói cho đúng nghĩa bạn bè thì chỉ có thể có vài người, còn lại là không xứng với hai chữ "bằng hữu"!

Khóe miệng Triệu Minh giật giật. Y nhìn Địch Thanh vẫn đang nắm tay y, lệ nóng lưng tròng. Lúc này đây, y biết... Sẽ không bao giờ kết nhầm bạn bè nữa.

Hàn Tiếu liếc nhìn Địch Thanh một cái, lại nói:

- Chuyện này đã trải qua sự điều tra của Phạm đại nhân, biết là Triệu Minh oan uổng, thế mà lại lưu đày Triệu Minh. Tuy nhiên, việc này đã quá lâu rồi, kiểm chứng rất khó khăn. Bởi vậy, phía sau phải có kẻ điều khiển mọi chuyện. Lúc nãy, Triệu Minh đi theo Địch Thanh đại nhân tới đây, đúng lúc đụng phải Phú Nghĩa, kết quả thì sao... Triệu Minh mặc dù thành thật, Phú Nghĩa lại chủ động khiêu khích, tùy tiện làm nhục Triệu Minh. Triệu Minh không thể nhịn được nữa, mới ra tay như thế này, kết quả là bị Phú Nghĩa cắn một miếng, kích động người trong quân động thủ. Nhâm đại nhân chạy tới. Chuyện còn lại, chắc hẳn không cần tiểu nhân nói thêm nữa.

Doãn Thù nhịn không được nói:

- Chuyện oan khuất này, cớ sao vừa rồi ngươi không nói?

Trong sự tươi cười của Hàn Tiếu đầy sự mỉa mai:

- Chuyện này chẳng có gì là vẻ vang, nếu như đã bị kẻ tiểu nhân đụng vào, đương nhiên sẽ không nói tới. Nếu như vụ việc này động chạm tới Doãn đại nhân, thì không biết có nên hay không đây?

Doãn Thù hơi buồn, nhưng biết những điều mà Hàn Tiếu nói quả đúng là chuyện thường tình của con người.

Tào quốc cữu nắm cổ tay thở dài nói:

- Không ngờ trên đời còn có những người gian trá như thế, xem ra chuyện này... khó trách được Triệu Minh.

Quốc cữu gia lên tiếng, Hàn Kỳ trầm mặc không nói gì. Địch Thanh cúi xuống hành lễ nói:

- Tạ ơn quốc cữu gia phán đoán sáng suốt. Hạ quan phụ trách truyền tin, hiện giờ trách nhiệm đã hết, oan tình đã minh, hạ quan đã không còn lời nào để nói, nếu không có ai phản đối, hạ quan xin cáo lui.

Sau khi nói xong, y liền kéo tay Triệu Minh, và cùng với Hàn Tiếu sóng vai bước ra khỏi quân trướng.

Chẳng có ai cản trở, chẳng có ai giữ lại, cũng không có ai có lý do gì để giữ lại.

Mọi người nhìn theo bóng những nước chân khập khiễng kia, trong lòng không khỏi bùi ngùi. Hàn Kỳ sau khi nhìn ba người kia rời khỏi đây, sắc mặt lạnh vẫn xanh lét. Không ai biết gã đang suy nghĩ gì.

Doãn Thù đột nhiên cả giận nói:

- Truyền Phú Nghĩa tới.

Thường Côn lao ra doanh trướng, nhưng một lát sau đã trở về, kêu lên:

- Phú Nghĩa bỏ trốn rồi.

Mọi người ngạc nhiên, Cảnh Phó thở dài:

- Nếu không phải y có tật giật mình, thì cớ sao phải chạy trốn?

Hàn Kỳ chậm rãi ngồi xuống, rốt cục trong mắt gã cũng hiện lên sự áy náy, nhưng nó lướt qua một cái rồi biến mất ngay, giơ chén rượu lên nói:

- Uống rượu.

Rượu đã lạnh, lạnh như tuyết. Mọi người nhìn mấy cái bàn rượu, trong lòng cảm thấy cũng chẳng thấy vui vẻ gì khi thưởng thức ca hát...

Địch Thanh ra khỏi trại Cao Bình, suốt dọc đường không nói một câu nào, chờ đi qua chân núi, rốt cục cũng ghìm cương ngựa cho dừng lại. Triệu Minh vẫn nhìn bóng lưng bi thươg kia. Thấy thế, Triệu Minh xuống ngựa quỳ xuống đất, giọng vang lên, nói:

Địch tướng quân, là ty chức liên lụy tới ngài, kính xin trách cứ!

Địch Thanh xuống ngựa nâng Triệu Minh đứng dậy, áy náy nói:

- Nếu ta không mang ngươi ra, thì đâu tới nỗi này?

Rồi lại nói tiếp:

- Là ta phải xin lỗi ngươi.

Triệu Minh không ngừng vâng vâng dạ dạ. Địch Thanh quay đầu nhìn về phía Hàn Tiếu nói:

- Thật ra, chúng ta phải cảm ơn ngươi. Nếu hôm nay không có ngươi thì không biết kết cục của bọn ta sẽ như thế nào.

Hàn Tiếu vẫn đang cười, nhưng trong nụ cười có sự tôn kính khó nói thành lời,

- Địch tướng quân, hôm nay nếu không có tướng quân, căn bản cũng không có kết cục. Chỉ là ty chức đợi cơ hội tới, nhưng mà cơ hội đó là do Địch tướng quân tạo ra.

Địch Thanh khe khẽ thở dài, thầm nghĩ, "Chính mình lại khó nhịn được sự kích động, đã đắc tội với Hàn Kỳ, chưa truyền đạt được dụng ý của Phạm đại nhân. Tuy nhiên, thư của Phạm đại nhân đã đưa cho Hàn Kỳ, chỉ trông mong Hàn Kỳ có thể lấy đại cục làm trọng, xem kỹ thư Phạm đại nhân một chút." Có thể nhưng vừa nghĩ tới vẻ mặt kiêu căng của Hàn Kỳ, Địch Thanh lại có chút lo lắng.

Đang lúc ảo não, Địch Thanh đột nhiên nghĩ đến cái gì, hô:

- Hàn Tiếu, ngươi lập tức đi thăm dò một việc.

Y ghé sát vào bên tai Hàn Tiếu nói nhỏ vài câu, Hàn Tiếu nghe xong tuy có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là phóng ngựa rời đi.

Địch Thanh nói với Triệu Minh:

- Chúng ta trước...

Lời còn chưa dứt, từ hướng trại Cao Bình, có tiếng vó ngựa vang lên. Chỉ thấy mấy đầu người cưỡi ngựa chạy tới, cầm đầu là Tào quốc cữu.

Địch Thanh thấy khó hiểu, ghìm ngựa không tiến. Đợi tới khi Tào quốc cữu đi tới, ôm quyền nói:

- Quốc cữu phải ra ngoài sao? Vì sao không mang nhiều người mà chỉ có vài người hộ tống?

Hắn đã nhìn ra, hộ vệ bên cạnh Tào quốc cữu đều là thị vệ của Tiền điện.

Tào quốc cữu cười nói:

- Ta không ra ngoài. Là ta cố ý đuổi theo ngươi.

Địch Thanh khó hiểu nói:

- Quốc cữu tìm tại hạ có chuyện gì?

Tào quốc cữu khoát tay chặn lại, mấy thị vệ đều tản ra, hiển nhiên lời Tào quốc cữu nói không muốn cho thị vệ nghe được lời nói của mình. Triệu Minh thấy thế, liền đứng sang một bên, ngơ ngác nhìn bầu trời xa xăm.

Tào quốc cữu mắt nhìn Triệu Minh, đột nhiên nói:

- Địch Thanh, ta sớm đã từng nghe nói qua đại danh của ngươi, hôm nay vừa thấy, quả thực danh bất hư truyền.

Địch Thanh khó hiểu ý đồ của Tào quốc cữu, liền nói một cách ứng phó:

- Quốc cữu gia... Là nâng đỡ rồi. Tại hạ...

Tào quốc cữu chặn lại nói:

- Ngươi trước tiên đoán ta bao nhiêu tuổi rồi hả?

Địch Thanh nhìn khuôn mặt già nua của ông ta, nếp nhăn nơi khóe mắt, một lúc lâu sau mới nói:

- Quốc cữu gia, chắc la ngài không đến bốn mươi đâu?

Hắn rất nghiêm túc quan sát Tào quốc cữu, mới phát hiện sự già nua một cách tệ hại, cho dù là mũi thở hai bên, đều đã có chút nếp nhăn. Nói là không đến bốn mươi, chẳng qua là khách khí. Y cảm thấy người này, hẳn ông ta là huynh trưởng của Tào hoàng hậu, bởi vì Tào hoàng hậu tuổi không lớn lắm.

*****

Tào quốc cữu cười ha hả, nhưng trong nụ cười tràn đầy thê lương, tiếng cười vừa dừng, Tào quốc cữu lúc này mới đau thương nói:

- Ta vốn là em trai Hoàng hậu. Hiện giờ... vẫn chưa đầy hai mươi tuổi.

Địch Thanh giật mình kinh ngạc, khó có thể tin nói:

- Quốc cữu... chuyện này... Làm sao có thể?

Trong mắt Tào quốc cữu đã có ý bi ai, thở dài nói:

- Khi ta còn nhỏ, không may mắc phải loại bệnh nan y. So với người bình thường, tốc độ già nua phải nhanh hơn gấp ba. Bởi vậy, ta chưa đầy hai mươi mà thoạt nhìn đã như gần sáu mươi rồi.

Địch Thanh kinh hãi, nghĩ thầm rằng mỹ nữ tuổi xế chiều đã cực kỳ bi ai, nhưng mỹ nữ cũng có thời rực rỡ. Còn Tào quốc cữu người, thì lại ngay cả cơ hội huy hoàng cũng không có. Nhìn thấy tóc trên đầu ở hai bên thái dương của Tào quốc cữu đã bạc, Địch Thanh trong lòng đầy sự thông cảm.

Tào quốc cữu lại nói:

- Địch Thanh, tên ta là Tào Dật. Nếu như ngươi để mắt tới ta, gọi ta một tiếng huynh đệ là được rồi. Ta vốn đủ già rồi, ngươi cũng đừng gọi là quốc cữu làm gì nữa, trong lòng ta thấy không vui.

Địch Thanh không nghĩ tới quốc cữu vị này lại nói chuyện dễ như vậy. Thấy Tào quốc cữu thần sắc thành khẩn, liền mỉm cười nói:

- Ta đây sẽ lên mặt gọi ngươi một tiếng Tào huynh đệ.

Xóa đi khuôn mặt u sầu, Tào quốc cữu mỉm cười nói:

- Được, được. Địch đại ca...

Hắn hô một tiếng, nước mắt lập tức chảy xuống. Một lát sau, gạt nước nước mắt, cười nói:

- Huynh xem, đệ khóc sướt mướt đấy, vẫn còn giống đứa trẻ.

Địch Thanh trong lòng thầm than, "Ngươi đâu phải là đứa trẻ chứ? Tuy rằng, Tào Dật tính khí còn trẻ con, nhưng bị loại bệnh này, so với rất nhiều người lại lão luyện hơn nhiều.

Tào Dật nhìn chằm chằm Địch Thanh nói:

- Chị gái nhà đệ biết đệ có bệnh lạ này, nên không hề trói buộc đối với đệ, cho đệ thoải mái đi ngao du sơn thủy.

Địch Thanh thầm nghĩ, "Tào hoàng hậu đương nhiên biết đệ đệ không còn nhiều thời gian, cho nên mới để y phóng túng tâm tình. Tuy nhiên, theo như những chứng kiến vừa rồi trong quân doanh, người này cũng không phải là bất hạnh mà hận đời, ngược lại rất nhân hậu, giúp người giải quyết nguy nan, thật sự khó có mấy ai được như thế.

Tào Dật nói tiếp:

- Đệ đã biết ngày giờ còn lại không nhiều, nhưng không cam lòng cứ sống như vậy rồi lặng lẽ chết đi. Lúc này mới không đi Giang Nam, mà ngược lại đi vào Tắc Hạ. Kỳ thật, đệ đến biên thuỳ, là muốn gặp Địch đại ca. Không ngờ chưa đợi đệ đi tìm huynh, thì huynh đã đến nơi này.

Địch Thanh kinh ngạc nói:

- Đệ tìm ta... Có chuyện gì sao?

Tào Dật chần chừ một lát, gật đầu nói:

- Có.

Địch Thanh lập tức nói:

- Chuyện gì, xin hãy nói ra.

Mới vừa rồi Tào dật vì Địch Thanh mà giải vây, trong lòng Địch Thanh rất là cảm kích, thầm nghĩ nếu là đủ khả năng, đương nhiên sẽ giúp đỡ.

Tào dật nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt Địch Thanh, nói ngay vào điểm chính:

- Địch đại ca, ngũ long có phải ở trên người của huynh hay không?

Địch Thanh sắc mặt thay đổi, không biết vì sao Tào Dật biết việc này, trầm mặc hồi lâu mới nói:

- Đúng thế.

Tào Dật thở phào một cái, hỏi:

- Vậy... Huynh có thể đem ngũ long cho đệ nhìn một chút không?

Trong mắt của y có ý sốt ruột không nói ra được.

Địch Thanh hơi do dự, cuối cùng lấy ngũ long từ trong lòng ngực đưa ra. Những năm gần đây, Địch Thanh cất giữ ngũ long trong người nhưng rốt cục cũng không giải được bí mật của ngũ long.

Tào Dật tràn đầy cảm kích tiếp nhận ngũ long, thầm nghĩ, "Vẫn nghe nói Địch Thanh hiệp nghĩa hơn người, hôm nay được tận mắt thấy, quả nhiên là người đàn ông nhiệt huyết. Huynh ấy cho dù là từ chối nói không có ngũ long, thì mình cũng không thể trách được. Nhưng huynh ấy chẳng những thừa nhận chuyện ngũ long, lại còn cho ta xem, đối với loại người ý chí này, thật sự hiếm thấy."

Tào Dật cầm ngũ long, tìm tảng đá ngồi xuống, lật đi lật lại xem, cau mày.

Địch Thanh nhìn Tào Dật, trái lại còn hy vọng y có thể tìm ra sự huyền bí của ngũ long. Nhưng tận đến trời chiều lặn về phía tây, Tào Dật vẫn không nói được một lời. Lúc này, Hàn Tiếu đã chạy về, nói nhỏ gì đó bên tai Địch Thanh. Địch Thanh hơi hơi cười lạnh, lẩm bẩm nói:

- Được. Ngươi đi theo dõi xem, chỉ cần có chuyện gì thì về báo cho ta ngay lập tức.

Hàn Tiếu lại rời đi. Tào Dật cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, lần lượt trả ngũ long, thở dài nói:

- Địch đại ca, tất nhiên nghe qua truyền thuyết Hương Ba Lạp rồi phải không?

Thấy Địch Thanh gật đầu, Tào Dật lại hỏi:

- Nhưng huynh có biết ngũ long này lai lịch sao?

Địch Thanh do dự một chút, nói:

- Ta nghe nói ngũ long trước tiên là đế vật...

Trong lòng dường như đã đoán được cái gì.

- Tào huynh đệ, đệ cũng muốn tìm Hương Ba Lạp sao?

Tào Dật thân mang bệnh nan y, đại nội đều không thể chữa khỏi. Tào Dật tìm đến Hương Ba Lạp đương nhiên là hợp tình hợp lý.

Tào Dật hơi có ngạc nhiên, lập tức thẳng thắn thành khẩn nói:

- Đúng vậy, đệ đang tìm Hương Ba Lạp. Đệ biết huynh cũng đang tìm Hương Ba Lạp, bởi vậy mới tới tìm huynh.

Địch Thanh nhíu mày không nói, thầm nghĩ, "Tào Dật cớ sao biết được mình đang tìm Hương Ba Lạp?"

Tào Dật giống như thấy được sự nghi hoặc của Địch Thanh, mỉm cười nói:

- Địch đại ca, có lẽ huynh không biết, trong cung lúc này, Biện Kinh tận là truyền thuyết của huynh. Tỷ tỷ của đệ cũng từng được nghe qua chuyện của huynh. Và hỏi Thánh Thượng, lại hỏi qua Bát vương gia, mới biết được...

Trên mặt y lộ ra ý thông cảm, nhẹ giọng nói:

- Chuyện của huynh, tỷ tỷ của đệ cũng vô cùng... tiếc, chị em đệ đều chúc huynh có thể tìm được Hương Ba Lạp nhé.

Địch Thanh trông thấy trong mắt Tào Dật tràn đầy thành khẩn, cổ họng giống như bị cái gì nhét vào, một lúc lâu sau mới nói:

- Đa tạ.

Hắn bôn ba này nhiều năm, bỗng dưng quay đầu, mới phát hiện, có quá nhiều người yên lặng giúp đỡ hắn.

Hắn không hối hận!

Tào Dật hì hì cười, vẻ mặt ít nhiều có chút buồn cười,

- Đương nhiên, đệ là người hy vọng nhất huynh có thể tìm ra người của Hương Ba Lạp. Đệ cũng đi tìm Hương Ba Lạp, nếu tìm được rồi, khẳng định sẽ báo cho huynh. Địch đại ca, huynh tìm được rồi Hương Ba Lạp, nhất định cũng sẽ nói cho đệ biết, phải không?

Thần sắc hắn tràn đầy khẩn cầu, Địch Thanh thấy, trong lòng dâng lên thông cảm, chậm rãi nói:

- Ngươi là người tốt, hẳn là có hảo báo đấy! Ta nếu có thể tìm được Hương Ba Lạp, nhất định sẽ hết sức nói cho ngươi biết.

Bởi vì Triệu Minh kể rõ chuyện cũ nên Địch Thanh cảm giác được Hương Ba Lạp chẳng những thần bí, thậm chí có khả năng cực kỳ nguy hiểm. Những điều vừa nói lúc nãy, Tào Dật cũng không hiểu được ngụ ý của Địch Thanh, liền phấn chấn nói:

- Được. Quân tử nhất ngôn.

Đưa tay lên, Tào Dật mỉm cười nói:

- Đệ và huynh bắt tay làm giao ước.

Địch Thanh thấy Tào Dật, dù rằng tang thương, nhưng vẫn còn giữ nét trẻ con, trong lòng nghĩ, "Tào Dật dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, không biết rằng, rất nhiều minh ước, chỉ cần một lòng là được rồi, vốn không cần hình thức! Ta cùng Vũ Thường giao ước, chẳng cần phải bắt tay, Nhưng ta suốt đời này, làm sao có thể quên được?"

Nhưng hắn vẫn vỗ nhẹ vào tay Tào Dật, an ủi trái tim Tào Dật.

Tào Dật thu tay lại, vui mừng lộ rõ trên nét mặt. Giống như đã tìm được Hương Ba Lạp rồi. Con mắt y đảo qua đảo lại, nói:

- Nếu Địch đại ca đã cùng đệ đi chung trên một con đường, thì đệ và huynh về sau phải liên hệ tin tức mới được. Thật ra, vừa rồi, Địch đại ca đã nói sai một câu.

Địch Thanh có chút ngạc nhiên:

- Huynh nói sai ở chỗ nào?

Tào Dật nhìn lên trời cao, từ từ nói:

- Ngũ long đều không phải là vật của tiên đế. Theo đệ được biết, ngũ long vốn do một đứa trẻ có được.

Địch Thanh kinh ngạc nói:

- Đứa trẻ nào có được ngũ long?

Tào Dật suy tư nói:

- Đứa bé kia họ Cổ. Huynh và nó gần giống nhau, cũng là con nhà nông, người Linh Thạch. Năm đó, tiên đế tín đạo, nghênh đón thần ở núi Ngũ Đài. Khi quay lại, nghỉ tại làng Linh Đài, buổi tối nằm mộng, đến sáng sớm thức dậy, liền kêu, nói là trời ban ngũ long, ngay tại hôm nay. Hoàng thượng lập tức ra lệnh quần thần thẩm tra tung tích ngũ long mọi nơi.

Địch Thanh cau mày nói:

- Ngươi làm sao biết được việc này?

Tào Dật cười nói:

- Cha đệ lúc ấy hầu cận hoàng thượng. Cha đệ là Tào Vĩ.

Địch Thanh lúc này mới nhớ tới, Tào Dật vốn là cháu Tào Bân. Tào Bân là một vị tướng khai quốc nước Đại Tống. Mà bối phận thúc bá của Tào Dật, còn có vị tướng lĩnh tiếng tăm lẫy lừng Đại Tống, vốn gọi là Tào Vĩ.

Tào Vĩ là gười trấn thủ biên thuỳ mấy chục năm, ép Lý Đức Minh, cha của Nguyên Hạo cả đời không có hành động khác thường.

Chẳng trách Hàn Kỳ tuy là cuồng ngạo, nhưng đối với Tào Dật cũng không dám chậm trễ. Tào Dật không chỉ ỷ vào thế tỷ tỷ là Hoàng hậu, thật sự cũng bởi vì xuất thân là con nhà tướng, thân thế hiển hách.

Tào Dật tiếp tục nói:

- Lúc ấy quần thần có chút hoài nghi tiên đế làm bộ... Nhưng tiên đế đã ban lệnh, mọi người chỉ có thể đi tìm. Kết quả là, có binh sĩ bẩm báo, đêm qua thật sự trên trời có hiện tượng bất thường, có một quả cầu lửa từ trên trời giáng xuống.

*****

Sắc mặt Địch Thanh có sự thay đổi khác thường, dường như nghĩ tới điều gì. Tào Dật không hề lưu ý, nói tiếp:

- Quần thần liền đi tìm theo hướng hỏa cầu xuất hiện. Tới trước nhà họ Cổ, nghe thấy tiếng khóc vọng đến. Có binh sĩ đến hỏi, kết quả mới biết được, ngày hôm qua hỏa cầu lướt qua, đứa nhỏ nhà Cổ gia đang chơi đùa trên cây, vì kinh hãi nên rớt xuống đất, bị mảnh sắt đâm bị thương vào đầu, hôn mê bất tỉnh. Bên người đứa bé kia, còn có hòn bi đen, thì ra đó chính là vật ngũ long mà bây giờ huynh đang giữ. Quan phủ yêu cầu, nhà họ Cổ đó không dám trái lệnh, liền đưa ngũ long ra. Tuy nhiên, quan gia cũng không phải là kẻ ác nghiệt vô tình, nên mang đứa bé kia giao cho danh y Vương Duy Nhất trong kinh thành điều trị, đã cứu sống được đứa bé đó. Tuy nhiên, sau này, đứa bé kia, không ai biết tung tích..

Địch Thanh nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến, năm đó hắn bị trọng thương ở thung lũng Phi Long, sau khi tỉnh dậy, từng nghe Quách Tuân, Vương Duy Nhất nói qua ở Linh Thạch có đứa bé bị sắt nhọn chọc tổn thương đầu, và tình hình của nó gần giống như mình. Chẳng lẽ, đứa bé kia, chính là đứa trẻ mà Tào Dật nói?

Trong tối tăm... dường như có một số người có liên quan tới ngũ long không thể phân cách.

Nhưng cái đứa bé kia hiện giờ đang ở nơi nào đây?

Tào Dật thấy Địch Thanh trầm ngâm không nói, tiếp tục nói:

- Sau khi Tiên đế có được ngũ long, lại trở nên si mê thần đạo. Cả ngày cầm ngũ long không buông tay, nói là phải nghiên cứu cho ra những huyền ảo nằm trong đó. Cha đệ... trong một lần nghe được tiên đế nói..."Ngũ long này..."

Giọng điệu Tào Dật kéo dài ra sau mới nói:

- Ngũ long này vốn là vật Hương Ba Lạp!

Địch Thanh sớm đã biết chuyện này, nên cũng không kinh ngạc. Tào Dật sau đó nói:

- Quách Tuân... Quách đại nhân, trước kia chính là người phụ trách hộ vệ ngũ long đấy!

Địch Thanh trong đầu như có sấm vang chớp dật. Trong khoảng một tích tắc này, hắn đã nghĩ tới rất nhiều điều. Một lúc lâu sau mới nói:

- Ngươi muốn nói cái gì?

Tào Dật trong mắt chứa những ẩn ý sắc bén,

- Trong truyền thuyết, người có được ngũ long, có một số người sẽ có được một loại sức mạnh thần kỳ.

Khóe miệng Địch Thanh lộ ra điệu cười chua xót, trong lòng chỉ là đang nghĩ, "Chẳng lẽ nói... Quách đại ca cũng từng chịu sự ảnh hưởng ngũ long ư?" Hắn chưa bao giờ có loại ý niệm này trong đầu, nhưng một khi nghĩ đến, thì khó có thể xua tan nó.

Quách Tuân cực khỏe, võ công cao minh. Ở thung lũng Phi Long chống lại Tứ Đại Thiên Vương, lăng Vĩnh Định giết chết Dạ Xoa, đệ nhất cao thủ Dạ Nguyệt Phi Thiên. Ở một trận chiến Tam Xuyên Khẩu vượt qua Ngũ Long Xuyên, chém vạn kẻ địch, giết Long Dã Vương, uy chấn Tây Hạ...

Quách Tuân làm được điều này, hình như chưa cố hết sức. Địch Thanh chưa bao giờ nghĩ nhiều về dĩ vãng, chỉ cảm thấy tự nhiên mà thôi.

Nhưng hiện tại... Địch Thanh đã hiểu được, Tào Dật ám chỉ cái gì. Song chờ tới khi hắn đã hiểu... thì đã muộn rồi.

Tào Dật chú ý tới sắc mặt Địch Thanh, cẩn thận nói:

- Tuy nhiên, không có nhiều người biết tới truyền thuyết này. Năm đó, tiên đế từng thì thào căn dặn, cho nên cha đệ mới biết rõ. Theo như đệ phỏng đoán, tiên đế cả ngày cầm ngũ long, chính là muốn đạt được sức mạnh thần kỳ của ngũ Long. Nhưng rất đáng tiếc, hoàng thượng hẳn là không có được năng lực ấy. Không phải là tất cả mọi người đều có thể đạt được năng lực ấy.

Trong lòng Địch Thanh chua xót, thầm nghĩ vì sao năng lực ngũ long lúc ẩn lúc hiện, vì sao chính mình lại giống với Vũ Thường sau khi gặp bất hạnh thì bắt đầu có loại thần lực phụ trợ, những nguyên do này, ai có thể biết đây?

Tào Dật trong mắt đột nhiên có phần kì dị, nhỏ giọng nói:

- Địch đại ca, nhưng ngũ long còn có một chút kì lạ, chỉ sợ huynh còn chưa biết.

Trong lòng Địch Thanh run lên, trầm giọng nói:

- Kì lạ ở chỗ nào?

Tào Dật nói từng chữ:

- Ngũ long kì lạ ở chỗ lời tiên tri của nó. Năm đó, bởi do ngũ long nên tiên đế ít để ý hơn tới Lưu Thái Hậu. Sau đó, theo đệ suy đoán... Cũng do ngũ long, mà tiên đế mới có thể có thiên tử.

Địch Thanh không kìm nổi, lại nghĩ tới lời nói năm đó của Lý Thuận Dung, Bát vương gia, nên biết Tào Dật nói đúng.

Tào Dật thấy Địch Thanh chân mày chau lại, chỉ cho là hắn không tin, thở dài nói:

- Kỳ thật việc này vốn không thể tưởng tượng, trong cung cho dù có người biết chuyện thì cũng không dám nói. Chuyện quá khứ đã qua mấy năm, người biết được chân tướng đã ít lại càng ít. Lưu Thái Hậu đã mất, theo lý thuyết, đệ vốn không nên ở đây nghị luận về Lưu Thái Hậu...

Địch Thanh nghiêm nghị nói:

- Đệ cứ nói, đừng ngại. Hôm nay đệ nói, huynh biết sẽ không nói lại cho người ngoài đâu.

Tào Dật cười khổ nói:

- Bởi có một chuyện liên quan tới ngũ long nên Lưu Thái Hậu bị tiên đế lạnh lùng, tức giận, bất bình. Sau đó, Thái hậu cố tình tìm ẩn sĩ Thiệu Ung đến xem ngũ long, Thiệu Ung đã làm lời tiên tri mười sáu chữ.

- Nhưng 'Di Lặc ra đời, tân Phật độ kiếp. Ngũ long tái xuất, lệ rơi không ngừng" mười sáu chữ sao?

Địch Thanh hỏi. Chuyện này hắn cũng nghe Quách Tuân nói qua.

Tào Dật gật đầu nói:

- Đúng vậy, hoá ra Địch đại ca đã sớm biết. Nhưng Địch đại ca chẳng lẽ không biết, sau đó Thiệu Ung nối nghiệp đã giữ lời nói sao?

Địch Thanh kinh hãi nói:

- Ông ta đã nói gì đó?

Tào Dật mắt lộ ra sự bất an, chậm rãi nói:

- Thái hậu cảm thấy lời nói của Thiệu Ung không rõ ràng, bởi vậy bắt Thiệu Ung giải thích cặn kẽ. Thiệu Ung sau đó mới nói ngũ long là điềm xấu, người có được, nhất định thống khổ cả đời! Hơn nữa, ngũ long chỉ có thể mang đến cho người có được nó sự bất hạnh.

Địch Thanh lùi ra phía sau hai bước, sắc mặt trở nên tái nhợt hệt như tuyết. Hắn nhớ tới Quách Tuân từng nói qua, "Địch Thanh, ta chỉ biết là, ngũ long này không phải là vật mang sự may mắn tốt lành.. Ngươi... hủy nó đi, được không?"

Địch Thanh còn nhớ rõ, lúc Quách Tuân khuyên hắn vứt bỏ ngũ long đi, trong ánh mắt còn có ý bi ai không nói ra được thành lời. Lúc trước, Địch Thanh chống cự không vứt bỏ ngũ long, Quách Tuân thậm chí còn giận tím mặt.

Lúc trước, Quách Tuân còn nói, "Ngươi nếu không có nó... Nói không chừng..." Quách Tuân lúc ấy không nói tiếp, Địch Thanh vốn cũng không có hỏi tiếp. Bây giờ, suy nghĩ một chút, đã hiểu rất rõ rồi, Quách Tuân muốn nói, ngũ long cũng không thể cứu mạng. Nếu Địch Thanh không có ngũ long, nói không chừng căn bản cũng sẽ không có tai họa.

Có được ngũ long là phúc hay họa? Hoá ra Quách Tuân cũng biết hàm nghĩa lời tiên tri của Thiệu Ung. Ông ta sợ lời tiên tri ấy đúng, thì lúc này mới khuyên Địch Thanh vứt bỏ ngũ long?

Địch Thanh tâm loạn như ma, nhớ lại tình hình, đột nhiên nghĩ đến, không có ngũ long, chính mình còn có thể trở thành thị vệ Triệu Trinh, còn có thể bị Triệu Doãn Thăng chú ý, Vũ Thường gặp bất hạnh hay không?

Nghĩ đến đây, Địch Thanh đã cảm thấy ngực đau như có kim đâm. lại như bị ngàn cái chùy lớn đánh trúng, bước chân lảo đảo, trước mắt biến thành màu đen.

Một loạt những ý nghĩ tấn công đỉnh đầu, trong đầu hắn rốt cuộc giống như có cự long bắt đầu khởi động. Nhưng cự long dữ tợn, mở miệng cười nói: "Đúng, ngươi... Là ngươi, Địch Thanh ngươi hại Dương Vũ Thường!"

Địch Thanh mãnh liệt quát một tiếng, đã giơ tay rút đao, một đao chém tới.

Hoành đao chém gió, thê lương gào thét. Mọi người kinh hãi, không nghĩ tới trên đời này lại có loại đao sắc bén như vậy, Tào Dật thậm chí tránh né ý niệm trong đầu, tất cả đều không phải, cả người lạnh cứng.

Một đao kia đều không phải là chém về phía Tào Dật, mà là chém vào không trung. Một đao Địch Thanh chém ra, cả người đã toát mồ hôi đầm đìa. Nhưng cái cự long kia, cũng theo đó biến mất không thấy gì nữa.

Toàn thân Tào Dật toát mồ hôi lạnh, thấy phía sau thị vệ muốn xông lên, liền xua tay ngăn bọn họ lại. Nhìn thấy trên mặt Địch Thanh mặc dù không rơi lệ, nhưng so với rơi lệ còn đau thương gấp trăm lần, không kìm nổi, y an ủi:

- Địch đại ca... Lời tiên tri không nhất thiết là đúng. Nói cho tới cùng, chuyện của Dương Vũ Thường... Không liên quan gì đến huynh hết.

Thời điểm Địch Thanh nghe được ba chữ "Dương Vũ Thường", toàn thân chấn động, khóe mắt giật không ngừng, nhưng đã khôi phục lại như cũ.

Một đao kia, tập trung quá nhiều bi thương.

Hắn lẩm bẩm nói:

- Ngũ long xuất hiện trùng lặp, nước mắt không ngừng rơi... Hóa ra là ý này. Ha... Ta thực là ngu xuẩn, đến bây giờ mới hiểu được ý nghĩa của hai câu này.

Hắn mặc dù đang cười, nhưng còn khó chịu hơn cả khóc.

Tào Dật thấy Địch Thanh thần sắc đau đớn, thật cẩn thận nói:

- Ngũ long này... đệ không muốn khuyên Địch đại ca hủy nó, nhưng huynh cầm nó, thì phải cẩn thận một chút...

Địch Thanh đờ đẫn nói:

- Chẳng lẽ tới tận hôm nay, sự việc vẫn còn bi thảm hơn so với lúc trước sao?

Hắn khó khăn đứng lên, đứng thẳng sống lưng nói:

- Tào huynh đệ, cảm ơn đệ đã nói cho ta biết việc này.

*****

Tào Dật cười khổ sở nói:

- Đệ biết, không phải là một vài chuyện cũ, ngay cả đối với việc tìm kiếm Hương Ba Lạp, cũng chưa biết là ở nơi nào.

Địch Thanh lại liếc mắt một cái, nhìn Triệu Minh, một lúc lâu sau mới thở phào một cái, nói với Tào Dật:

- Huynh muốn nhờ đệ giúp một chuyện.

Tào Dật lập tức nói:

- Chỉ cần đệ có thể làm, thì sẽ làm hết sức.

Địch Thanh chậm rãi nói:

- Chuyện này, nói khó cũng không phải là khó, dễ cũng không phải là dễ. Đệ đi làm... Là không còn gì tốt hơn rồi.

Đêm đã khuya, trên không trung sao lốm đốm đầy trời, giống như đôi mắt tình nhân. Gió xuân thổi nhẹ, mang theo hơi thở ấm áp, y như sự vỗ về của tình nhân...

Ở phía đông trại Cao Bình, có một khu Cao Gia Tập, ước chừng trăm hộ. Đêm khuya như thế, mọi nhà đã đóng cửa đi ngủ sớm.

Bách tính nơi biên thùy này, cảm giác nhạy bén hơn so với quan viên Biện Kinh. Bọn họ đã ngửi được binh đao qua hơi thở. Nơi này náo loạn không ngừng, khói lửa không ngớt. Nhưng nơi này, là nhà của bọn họ, bọn họ không nỡ rời đi.

Trong Cao Gia Tập giống như những phần mộ lạnh lùng. Trong đó, chỉ có một cái đại viện, còn lóe lên ánh đèn, bên trong tụ tập những người của gánh hát. Những người ở đây, là từ trại Cao Bình ra, tạm cư ở trong này.

Hàn Kỳ mặc dù có thể bắt gánh hát ca múa ở trại Cao Bình, nhưng vào lúc đêm khuya, thì không thể để họ vào đó. Có lẽ năm đó, chuyện ở trại Kim Minh, cũng để lại cho y không ít xúc động.

Hàn Kỳ cho dù kiêu căng, cho dù cuồng ngạo, nhưng vẫn có chừng mực. Năm đó, trại Kim Minh bị phá, cũng bởi nguyên nhân từ nội tặc. Vết xe đổ, Hàn Kỳ đương nhiên phải phòng.

Trận ồn ào trong viện đó, cũng từ từ lắng xuống. Vào lúc đêm khuya thanh vắng, có một người lặng lẽ ra khỏi phòng, nhìn khắp nơi một lượt, thấy không có ai chú ý tới, liền đẩy cửa nhỏ, lặng lẽ ra khỏi sân.

Người kia quần áo màu đen, lẻn vào trong đêm. Sau khi đi ra, liền lấy cái khăn đen bịt mặt lại, lập tức chạy tới phía đông Cao Gia Tập. Phía đông Cao Gia Tập có một bãi tha ma, người chết ở gần vùng này, đa số đều chôn ở nơi đó.

Trong bãi tha ma, mộ phần chồng chất. Trong đêm tối đom đóm bay qua bay lại, giống như đôi mắt cô hồn.

Những nơi như vậy, đêm khuya như thế này, người bình thường không ai dám đến. Thế mà người có bộ quần áo mầu đen kia thì dường như thông thạo, quen việc dễ làm.

Ở bên trong nấm mồ, rất ít bia mộ. Có nhiều người đã chết rồi chôn, không tên không tuổi. Một cái bóng đứng trước bia mộ, nghe thấy tiếng bước chân vang tới, liền quay đầu lại nhìn, hỏi:

- Trại Cao Bình hiện tại như thế nào?

Bóng đen cao cao gầy teo đó, trong mắt vừa có chút khẩn trương, vừa có chút tham lam.

Người có bộ quần áo mầu đen, nói lạnh như băng:

- Vì sao ngươi phải trốn?

Hai người hóa ra là biết nhau. Người có quần áo mầu đen, tuy rằng khẩu khí lạnh lùng, nhưng giọng điệu lại mềm mại, đúng là con gái. Một người con gái có dáng vẻ như thế này ở bãi tha ma, không ngờ lại có thể điềm tĩnh tự nhiên như thế.

- Cô nương đây có lai lịch là gì?

Người cao gầy hạ giọng nói:

- Làm sao ta có thể không trốn cho được? Bọn họ mà biết do ta giở trò quỷ, thì ta sẽ chỉ có con đường chết.

Người áo đen kia cười lạnh nói:

- Hàn Kỳ kiêu căng, mâu thuẫn với Địch Thanh đã lâu, nếu không phải là ngươi chạy trốn, chỉ cần ngươi chịu phân biệt rõ, Địch Thanh không thể làm gì được ngươi. Địch Thanh đã sớm biết điểm ấy, bởi vậy, căn bản không truy cứu. Ngươi có tật giật mình, lại làm lộ chân tướng.

Người cao gầy nọ cười lớn nói:

- Chẳng phải trại Cao Bình còn ngươi nữa sao? Hôm nay, một chén rượu của ngươi, đã khiến cho Địch Thanh, Hàn Kỳ trở mặt thành kẻ thù. Ta sẽ khiến cho Triệu Minh tức giận, lại ly gián Địch Thanh và Hàn Kỳ thành công, cũng coi như có một chút công lao. Các ngươi đã từng đồng ý vô điều kiện, khi nào thì thực hiện?

Người áo đen nọ hừ lạnh một tiếng, hồi lâu mới nói:

- Ngươi yên tâm đi, tự khắc sẽ có chỗ tốt cho ngươi. Ngươi lại đây...

Người áo đen đưa tay ra, nhưng lại lộ ra một đoạn cánh tay ngọc.

Người có vóc dáng cao gầy đó ngây người, thấy cổ tay trắng như tuyết, giống như xuân thông, yết hầu chuyển động, không kìm nổi. Chỉ có điều, một đoạn cánh tay kia, đã làm cho người kia khó có thể dời mắt.

Người áo đen cười "Khanh khách" nói:

- Đồ ngốc, lợi ích đã đến, chẳng lẽ ngươi lại không muốn?

Âm thanh của ả vốn lạnh như băng. Nụ cười này, có thể nói quyến rũ đến tận xương.

Người cao gầy nọ nuốt nước miếng, cuối cùng cũng tiến lên vài bước, ôm lấy người áo đen. Gã đã ý loạn tình mê, nằm mơ cũng không ngờ lại có người đẹp như thế. Nhưng gã chỉ chú ý tới việc giở trò, mà không lưu ý đến bàn tay mềm mại của người áo đen xẹt qua búi tóc, lấy xuống cây kim trâm, lập tức đâm thẳng vào ngực gã.

Ngực gã cao gầy kia đau nhức, cùng tiếng hét phẫn nộ, đã đẩy người áo đen ra, khàn giọng nói:

- Ngươi...

Lời vừa mới cất ra, sắc mặt đã xanh mét. Kim trâm kia cực kỳ sắc bén, đã xuyên qua quần áo vào thịt. Kim trâm mặc dù ngắn, nhưng trâm nhọn có độc. Độc phát tác cực nhanh, tên cao gầy kia bỗng dưng giữ yết hầu, khàn giọng nói:

- Ngươi...

Gã muốn tiến lên, nhưng sụp ngã xuống đất, tứ chi bị một trận co giật, sau đó không bao giờ... cử động nữa.

Kẻ áo đen kia liếc nhìn tên có dáng vẻ cao gầy một cái như nhìn cá dãy chết, thản nhiên nói:

- Lợi ích của ngươi bây giờ, không phải là đã hưởng sự vĩnh hằng sao?

Chỉ có người chết, mới được hưởng lợi ích vĩnh hằng!

Kẻ áo đen đó đã giết người giống như cơm bữa. Ả xoay người đi, đột nhiên toàn thân căng thẳng. Bởi vì, chẳng biết từ lúc nào, đã có một người đứng ở sau lưng.

Người nọ có mắt sáng ngời như mũi tên, khuôn mặt vừa tuấn tú, sáng sủa lại vừa tang thương. Thái dương của y đã điểm hoa sương, nhưng người lại giống như bảo đao Lịch Sương, trong trẻo nhưng lạnh lùng sắc bén.

Người đó là Địch Thanh! Địch Thanh trong mắt có sát khí!

Trong mắt kẻ áo đen rốt cục cũng xuất hiện sự bối rối. Tên có dáng người cao gầy kia không nghĩ rằng, y sẽ bị chết. Ả cũng thật không ngờ, Địch Thanh vẫn chưa trở về, hơn nữa còn đứng chờ ở ngay tại bãi tha ma.

Địch Thanh nói vọng tới giọng lạnh lùng:

- Ngươi chớ có chạy trốn. Nếu như ngươi có thể chạy trốn, thì ta khâm phục ngươi.

Nếu như hắn lớn tiếng hô quát, thì kẻ áo đen kia nói không chừng còn có chủ ý. Có thể thấy được, Địch Thanh bình tĩnh như nước, người áo đen ngược lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Địch Thanh nhìn người áo đen kia thật lâu, lúc này mới nói:

- Bạch Mẫu Đơn, câu nói đó của ngươi trong bữa tiệc, quả nhiên có vấn đề lớn.

Toàn thân kẻ áo đen khẽ run, cười khe khẽ, đưa tay tháo khăn lụa xuống, lộ ra khuôn mặt kiều diễm.

Người kia rõ ràng chính là ở trong trại Cao Bình. Bạch Mẫu Đơn từng mời rượu Địch Thanh!

Bạch Mẫu Đơn nhìn chằm chằm Địch Thanh nói:

- Từ khi nào thì ngươi bắt đầu hoài nghi ta?

Địch Thanh chậm rãi nói:

- Ta vẫn thấy kì lạ, hạng người đứng giữa xưa nay khéo đưa đẩy, cho dù khinh miệt ta, bình thường cũng không dễ dàng đắc tội với người đấy. Ngươi cố ý chọc giận ta, sau đó lại còn thản nhiên xem diễn trò. Ngươi rất khác thường.

Bạch Mẫu Đơn mỉm cười:

- Địch Thanh quả thật thông minh, so với Hàn Kỳ đại nhân, có thể thông minh hơn.

Địch Thanh hỏi:

- Vì sao ngươi phải chọc giận ta?

Bạch Mẫu Đơn nói:

- Ngươi đoán xem?

Con mắt ả chuyển động ra vẻ khờ dại. Cô ta không hiểu, vì sao Địch Thanh có thể theo tới đây. Nhưng biết, không ai có thể xuống đao nhanh hơn Địch Thanh. Chỗ mà cô ta có thể thắng được Địch Thanh, cũng không phải ở võ công.

Địch Thanh nói:

- Bởi vì ngươi là người của Càn Đạt Bà bộ, trong bát bộ của Nguyên Hạo.

Bạch Mẫu Đơn ngơ ngẩn, ả không nghĩ tới Địch Thanh trong chốc lát có thể đoán ra xuất xứ của mình.

Ánh mắt Địch Thanh nhìn chằm chằm Bạch Mẫu Đơn, lại nói:

- Có khi quân hai bên giao chiến, không nhất định dùng nam nhân mới có thể dò hỏi tin tức, có thể dùng cả nữ nhân. Người của Càn Đạt Bà bộ, đều giỏi ca múa. Các ngươi biết Hàn Kỳ yêu thích ca múa, bởi vậy mới hợp ý. Hàn Kỳ cho dù không nói việc quân cơ ở trước mặt các ngươi, các ngươi cũng có thể điều động người theo ông ta, tìm ra chút manh mối. Huống chi... Hàn Kỳ vốn không để mắt tới các ngươi. Ngươi biết ta và Hàn Kỳ nghị luận việc quân, bởi vậy cố ý nắm lấy cơ hội chọc giận ta. Ngươi biết, Hàn Kỳ chắc chắn sẽ không nghe ta giải thích.

Bạch Mẫu Đơn mỉm cười duyên dáng nói:

- Địch Thanh, ta sớm nghe nói qua đại danh của ngươi, nhưng quả là trăm nghe không bằng một thấy.

*****

Địch Thanh lại hỏi,

- Người mà ngươi mới vừa giết là ai?

Bạch Mẫu Đơn cười đã có chút miễn cưỡng, còn không chịu nhận thua nói:

- Ngươi đoán xem?

Tiếng Địch Thanh nói chậm lại:

- Mới vừa nghe tiếng các ngươi, đã biết người kia đương nhiên chính là Phú Nghĩa. Thì ra chính là y đã hãm hại người của Triệu Minh. Y bị các ngươi mua chuộc. Có cơ hội, đương nhiên phải đẩy mối quan hệ quân Tống. Các ngươi không cần dùng tới y nữa, đơn giản giết cho xong việc, để phòng y tiết lộ bí mật của các ngươi.

Bạch Mẫu Đơn cười lớn nói:

- Ngươi cái gì cũng biết, vậy sao vừa rồi không ngăn cản ta ra tay?

Địch Thanh nói:

- Phú Nghĩa chết rồi, cũng giống như ngươi.

Bạch Mẫu Đơn che miệng cười nói:

- Ngươi nói với ta nhiều như vậy, chỉ là muốn bắt ta. Sau đó, đưa đến trướng Hàn Kỳ. Nhưng người như ngươi thông minh như vậy, thì thử đoán xem Hàn Kỳ sẽ tin ngươi, hay là tin ta?

Trong ánh mắt Địch Thanh có phần bi ai, lập tức nói:

- Ông ta sẽ tin ngươi.

Bạch Mẫu Đơn cười khanh khách, giống như một lần nữa lại nắm giữ được thế chủ động,

- Nếu ông ta không tin ngươi, vậy đêm nay ngươi làm mọi thứ, không phải vô ích sao?

Ả ta chẳng hiểu vô tình hay hữu ý, lắc lắc eo nhỏ, đôi môi đỏ mọng nửa khép nửa mở, đôi mắt quyến rũ như tơ nhìn Địch Thanh nói:

- Ta và ngươi đều vì chủ của mình thôi. Mặc dù ta tính kế với ngươi, nhưng đương nhiên ngươi biết, ta còn sống, thì càng thêm hữu dụng, có đúng không?

Địch Thanh lạnh lùng nói:

- Ngươi thật ra cũng không thông minh như ngươi nghĩ.

Bạch Mẫu Đơn cười duyên đã có chút cứng ngắc, vẫn có thể hỏi:

- Ngươi nói cái gì?

Địch Thanh thản nhiên nói:

- Ta tới nơi này, là muốn nói cho ngươi vài sự việc. Việc thứ nhất chính là, ta sớm đã đáp ứng một người, từ nay về sau, không ai có thể xem thường Địch Thanh ta! Ngươi dám khinh thường ta, ngươi nhất định sẽ phải trả giá rất nhiều!

- Còn việc thứ hai thì sao?

Bạch Mẫu Đơn cười còn khó coi hơn so với khóc, trong mắt càng lộ ra ý kích động.

- Ta tới nơi này, không phải muốn bắt ngươi, mà là muốn giết ngươi!

Giọng Địch Thanh đầy mỉa mai.

Bạch Mẫu Đơn lại cười khanh khách, nhưng trong tiếng cười có sự sợ hãi, giọng khàn nói:

- Ngươi nói láo! Nếu như ngươi muốn giết ta, làm sao lại nói nhiều điều vô nghĩa như vậy?

Địch Thanh giễu cợt nói:

- Ta muốn nói cho ngươi chuyện thứ ba. Những lời này của ta, vốn không phải là nói cho ngươi nghe.

Hắn quay đầu nhìn sang một bên nói:

- Tào quốc cữu, Doãn đại nhân, các vị đều nghe rõ chứ?

Tào Dật đứng dậy, Doãn Thù vẫn theo sau, sắc mặt hai người đều thận trọng, gật đầu nói:

-Nghe được rất rõ.

Doãn Thù lại âm thầm kinh hãi, thầm nghĩ Bạch Mẫu Đơn ở trại Cao Bình nhiều ngày, Hàn Kỳ xưa nay sủng ái ả ta. Việc quân tiết lộ cho Bạch Mẫu Đơn không ít. Sau khi trở về, y nhất định phải nêu rõ chuyện này cho Hàn Kỳ.

Sắc mặt Bạch Mẫu Đơn và màu trắng hoa mẫu đơn giống hệt nhau. Ả chưa bao giờ ngờ tới, Địch Thanh muốn nhiều hơn thế. Địch Thanh vừa bị đòn thì lập tức nghĩ đến phương pháp xử lí.

Tào quốc cữu, Doãn Thù đã nói rõ chân tướng, chẳng cần phải để Bạch Mẫu Đơn trở về mới có lợi.

Địch Thanh nhìn như không nhìn Bạch Mẫu Đơn, nói với Tào quốc cữu và Doãn Thù:

- Quốc cữu, Doãn đại nhân, Địch Thanh đã nói rõ mọi việc, chuyện còn lại, phải nhờ vào hai vị đại nhân rồi.

Tào quốc cữu thở dài nói:

- Ngươi yên tâm đi, ta và Hàn Kỳ nhất định sẽ xem xét rõ ngọn nguồn.

Hoá ra, lúc ban ngày, Địch Thanh đã mời Tào Dật, Doãn Thù để dự thính.

Địch Thanh rốt cục cũng không phụ lời dặn dò của Phạm Trọng Yêm, lấy đại cục làm trọng. Hắn vạch trần bẫy này, hy vọng Hàn Kỳ có thể tạm bỏ qua ân oán cá nhân.

Doãn Thù, Tào quốc cữu vừa rời khỏi. Bạch Mẫu Đơn đã khàn giọng nói:

- Địch Thanh, nếu như ngươi là anh hùng, thì không nên giết ta. Ngươi nổi tiếng là anh hùng trong thiên hạ, ta chẳng qua chỉ là một cô gái yếu ớt.

Địch Thanh không hề mảy may thương hại, cười lạnh lùng:

- Bất cứ kẻ nào làm việc, đều phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Ta và ngươi đều là vì chủ của mình. Con đường là do ngươi chọn lấy, nên ngươi phải gánh vác hậu quả!

Hắn quay người đi, biến mất trong bóng đêm. Bạch Mẫu Đơn vừa giật mình, thì đã thấy bốn người xuất hiện xung quanh bãi tha ma. Kiếm trong tay như trong đêm mùa xuân mang theo sự hiu quạnh của mùa thu...

Địch Thanh và Triệu Minh đã lên ngựa, đi ngang nhau, đi về hướng thành Đại Thuận. Sự việc vừa rồi mặc dù nói là đã trải qua được một giai đoạn, nhưng Địch Thanh hiểu được, trận chiến ác liệt vừa mới bắt đầu.

Binh lính theo sau đuổi tới, bảo vệ cho Địch Thanh, sau đó, khuất vào trong bóng tối.

Triệu Minh vẫn theo sau Địch Thanh, thấy thế không kìm nổi hỏi:

- Địch đại nhân... Bạch Mẫu Đơn đã chết rồi sao?

Mới vừa rồi y đi theo Địch Thanh, tận mắt nhìn thây Phú Nghĩa chết, chẳng biết tại sao, cũng chẳng lấy gì làm thoải mái.

Địch Thanh buồn bã nói:

- Đã là người thì ai mà không phải chết?

Mới vừa rồi, mặc dù hắn không xuống tay giết Bạch Mẫu Đơn, nhưng thuộc hạ của hắn chắc chắn sẽ không buông tha.

Triệu Minh nhìn khuôn mặt buồn bã kia, đột nhiên nói:

- Địch đại nhân... Ty chức... Người bên ngoài hỏi ty chức chuyện về Hương Ba Lạp, ty chức cũng không nói. Đại nhân có biết, vì sao ty chức nói với đại nhân chuyện này không?

Địch Thanh suy nghĩ rất lâu, lắc lắc đầu nói:

- Ta không biết, nhưng ta muốn cảm ơn ngươi, giúp cho ta biết càng nhiều chuyện hơn.

Trong mắt Triệu Minh tràn đầy lòng kính ngưỡng, cảm kích:

- Ngài là Binh Mã Đô Giám, ngài xưng hùng tây bắc, chỉ cần ngài truyền lệnh xuống, thì ty chức không thể không nói. Nhưng ngài... vốn không ép ty chức, ty chức biết, ngài là người tốt bụng. Ngài tôn trọng người khác! Kỳ thật, lúc trước ty chức không biết Hàn Tiếu ngài hỏi chuyện Hương Ba Lạp vì ngài. Ty chức cho là y châm chọc ty chức, thế mới gây ra tranh cãi... Sau này, ty chức mới biết được là ngài hỏi. Chỉ dựa vào việc ngài ra sinh vào tử tác chiến, bảo vệ sự yên bình cho trăm họ ở tây bắc, thì ty chức sẽ nói chuyện này cho ngài.

- Đều là những chuyện đã qua rồi, không cần phải suy nghĩ nhiều.

Địch Thanh an ủi:

- Ta biết, ngươi không muốn nhớ lại chuyện cũ, ta để ngươi nói ra, quả là có chút không yên tâm.

Mi mắt Triệu Minh ươn ướt:

- Nhưng ty chức vốn từng muốn nói, cho dù... ty chức vốn không muốn lại đi tới cái nơi quỉ quái kia.

Y nói nơi quỷ quái, đương nhiên chính là chỉ Hương Ba Lạp. Lúc y nói chuyện, toàn thân lại run rẩy, nhưng trong mắt không thấy sự sợ hãi nữa.

- Nhưng ty chức biết, ngài khẳng định muốn đi Hương Ba Lạp, là ngài có chuyện khó nói. Nhưng ngài thà rằng bản thân khó xử, cũng không ép ty chức đi trước.

Triệu Minh càng nói càng kích động, từ trong lòng rút ra cái vòng tay nói:

- Cái vòng tay này... Trước kia là do một người con gái để lại cho ty chức...

Địch Thanh không hiểu dụng ý Triệu Minh, nhất thời im lặng.

Triệu Minh lại nói:

- Khi xưa, lúc nàng ấy trao cho ty chức cái vòng tay, khuyên ty chức, nói rằng chúng ta không cần nhiều tiền như vậy, không cần đại phú đại quý, chỉ cần ở bên cạnh nhau, bình an vô sự là được rồi. Nhưng ty chức không nghe! Ty chức muốn phát tài, muốn rất nhiều, rất nhiều thứ! Nhưng hiện tại, ty chức... Cho dù của cải toàn bộ thế giới để đống ở trước mặt mình, ty chức cũng sẽ không rời khỏi nàng. Nhưng... không còn đường quay về nữa rồi.

Địch Thanh nhìn khuôn mặt bi thương của Triệu Minh, trong lòng chỉ muốn nói là "đúng thế, không có đường quay về nữa rồi. Nhưng ta sống như thế này, vốn chỉ muốn ở cùng với Vũ Thường, thì hạnh phúc nhất thế gian rồi. Nhưng ông trời keo kiệt vô cùng... lại không chịu ban cho."

Triệu Minh cầm vòng tay kia, lệ rơi đầy mặt, khàn giọng nói:

- Nhưng thật ra là ty chức rất xin lỗi nàng. Nàng chết rồi, Phú Nghĩa chết rồi. Ty chức chưa chết, cũng chẳng khác nào như đã chết. Bởi vì cả đời này, nhiều khi, cũng không biết mình muốn cái gì, nhất định phải mất đi sau đó mới hiểu được! Nhưng bây giờ ty chức biết muốn làm cái gì. Ty chức muốn trả lại ân tình của người này. Chỉ cần ty chức còn chưa chết, chỉ cần Địch tướng quân cần, bất cứ lúc nào ngài sai ty chức đi Hương Ba Lạp, ty chức cũng sẽ đi.

Địch Thanh ngắm nhìn Triệu Minh, trong đêm tối, thấy nước mắt loang loáng. Thật lâu sau mới gật đầu nói:

- Cảm ơn.

Hắn chỉ nói hai chữ, nhưng trong lòng thể hiện sự cảm kích lớn nhất.

Triệu Minh cắn răng gật gật đầu, không nói nên lời. Nhưng y biết, cho dù không nói ra dự tính, Địch Thanh cũng hiểu được quyết tâm của y.

Có một số chuyện, vốn không cần nhiều lời, thậm chí không cần phải nói!

Khi mặt trời mới hé, những giọt sương tinh khôi còn đọng, Địch Thanh giật cương ngựa chạy về thành Đại Thuận.

Địch Thanh đi một mạch trên đường mệt mỏi, lúc người còn chưa xuống ngựa, ngựa còn chưa tháo yên đã có binh sĩ bẩm báo,

- Phạm đại nhân muốn Địch tướng quân vừa về đến, lập tức tiến vào lều trung quân.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-119)


<