Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Sáp huyết - Hồi 074

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 074: Kim Thang
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Địch thanh nhíu mày, chăm chú lắng nghe.

Long Bộ Cửu Vương chính là thủ hạ dưới quyền của Nguyên Hạo, là chín người Thiên Đô, Dã Lợi, La Hầu, Long Dã, Bồ Đề, Bàn Nhược, A Nan, Già Diệp và Mục Liên.

Chín người trong Long bộ không phân cao thấp, mà chỉ có chức vụ khác nhau mà thôi.

Lúc này Thiên Đô Vương Dã Lợi Ngộ Khất bị chặt đứt một cánh tay đã được phái đi Sa châu; Dã Lợi Vương Dã Lợi Vượng Vinh làm phản đã tự vẫn; La Hầu Vương Dã Lợi Trảm Thiên vẫn mơ hồ kì quái; Long Dã Vương Long Hạo Thiên thì bị Quách Tuân đánh chết ở ngũ Long Xuyên; Bồ Đề Vương ngược lại bị Địch Thanh bắn chết ở trại Bình Viễn. Theo như những gì mà Chủng Thế Hành biết thì ba người Bàn Nhược Vương, Già Diệp Vương và Mục Liên Vương vốn vẫn thường xuyên lui tới học viện này. Từ sau khi Dã Lợi Vương chết thì Bàn Nhược Vương cũng bắt đầu dần tiếp nhận chức vụ của Dã Lợi Vương. Còn về Già Diệp Vương và Mục Liên Vương thì hẳn là vẫn thường qua lại học viện, dường như làm việc phiên dịch Kinh Phật. Trong Long Bộ Cửu Vương thì chỉ có duy nhất một người có thể khiến cho Chủng Thế Hành phải hao tâm tổn sức nhưng lại cũng không tìm ra một nửa số tin tức về người này.

Đó chính là A Nan Vương!

Long Bộ Cửu Vương, Bát Bộ chí cường. Long Vương có dấu vết còn A Nan thì vô phương.

Đây chính là câu nói duy nhất mà Chủng Thế Hành điều tra được có liên quan tới A Nan Vương. Ngoài ra, đám người Địch Thanh hoàn toàn không hề biết gì về A Nan Vương.

Vì thế nên khi nghe thấy Nguyên Hạo nhắc đến A Nan Vương thì Địch Thanh muôn phần hứng thú.

Bàn Nhược Vương chậm rãi nói:

- Theo như lời của A Nan Vương thì Thổ Phiền Vương Cốc Tư Lã chưa bao giờ từ bỏ ý định đoạt lại Sa Châu.

Nguyên Hạo điềm tĩnh nói:

- Cứ cho là Cố Tư La không đến tìm gây phiền phức cho ta thì ta cũng phải tìm y. Năm đó, y phái Bất Không đi Biện Kinh mưu đồ liên kết với Lưu thái hậu cùng tấn công Đại Hạ. Sau sự việc này khi mà Đại Hạ bị phân thành hai châu Qua Châu và Sa châu thì ta đã biết y vẫn còn có dã tâm, y vẫn muốn đoạt lại Sa Châu. Sau này y phái Kim Cương Ấn đi hành thích ta, chính là muốn sau việc này thành công thì mới chiếm lĩnh Sa Châu.

Địch Thanh nghe thấy Nguyên Hạo nhắc đến Sa Châu thì dường như mơ hồ nghĩ đến một cái gì đó.

Trong phút chốc cả người như rung động, sắc mặt biến đổi, hắn nghe thấy Nguyên Hạo rõ ràng nói:

- Cốc Tư La muốn cướp Sa châu chính là muốn đến Hương Ba Lạp, khà khà... nhưng ta sẽ không cho y thực hiện ý đồ, ta muốn xem y có thể làm gì được ta?

Đầu óc Địch Thanh choáng váng, ngay lập tức tim đập liên hồi khó mà khống chế. Nơi mà hắn tìm kiếm suốt bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng có kết quả.

Thì ra Hương Ba Lạp nằm ở Sa Châu.

Hương Ba Lạp ở Sa châu!

Địch Thanh đột nhiên nghĩ đến một chuyện mà trước kia hắn cùng với Chủng Thế Thành có thảo luận qua, đó là Tào Hiền Anh làm thế nào mà có được tấm bản đồ Hương Ba Lạp? Sau này hai người còn quả quyết một điểm là nếu như tấm bản đồ đó là thật thì Hương Ba Lạp hẳn là nằm trong mười một châu của Hà Tây. Thậm chí Địch Thanh còn cả gan suy đoán rằng, Quy Nghĩa quân tử thủ tại Qua Châu và Sa Châu, vậy có khả năng Hương Ba Lạp ở hai nơi này.

Không ngờ hôm nay Nguyên Hạo đã giúp hắn chứng thực, Hương Ba Lạp quả nhiên nằm ở Sa Châu!

Có rất nhiều nghi hoặc hiện ra trong đầu hắn, Địch Thanh cảm thấy trong sự thần bí của Hương Ba Lạp có một cái gì đó rất kỳ quái. Nếu Hương Ba Lạp nằm ở Sa Châu thì tại sao người họ Tào kia không đích thân tìm đến mà lại cho truyền tấm bản đồ ra? Theo như lời của Nguyên Hạo thì Cốc Tư La vẫn luôn muốn tìm kiếm Hương Ba Lạp, nhưng nếu Hương Ba Lạp thật sự huyền bí như những gì truyền thuyết nói, thì đúng như ước muốn Nguyên Hạo đã khống chế được Sa Châu vậy tại sao lại không đến Hương Ba Lạp cầu nguyện chứ?

Địch Thanh rất muốn Nguyên Hạo tiếp tục nói về chuyện này nhưng Nguyên Hạo lại chuyển đề tài nói:

- Ta sắp xuất binh, khanh lệnh cho thái úy hai châu Hồng Châu và Linh Châu chuẩn bị điều động binh mã. Nếu như ta xuất quân thì nội trong vòng ba ngày mỗi châu năm mươi nghìn quân phải tập hợp ở Hạ Lan Nguyên.

Địch Thanh có chút lạnh người, thầm nghĩ Nguyên Hạo mỗi lần xuất quân đều điều động nhân mã từ các châu Hồng, Linh, Hạ, lần này xuất quân, mục tiêu tấn công tiếp theo sẽ là vùng nào của Đại Tống đây?

Toàn cảnh nước Hạ hiện nay chưa tới năm trăm nghìn binh mã, trong khi đó đại Tống được mệnh danh là triệu cấm quân. Nếu luận về số binh thì đại Tống tất nhiên vượt xa nước Hạ, nhưng nếu luận về tốc độ tập hợp quân đội, quân lực mạnh mẽ thì nước Hạ vượt xa đại Tống. Ưu khuyết trong đó chỉ cần dựa vào một trận Tam Xuyên Khẩu là có thể nhận thấy được. Nguyên Hạo có thể dễ dàng tập hợp được một trăm năm mươi nghìn thiết kỵ, mà quân Tống tây bắc triệu tập toàn bộ binh lực cũng không vượt quá hơn mười nghìn quân...

Quân Hạ lấy nhanh đánh chậm, lấy đông đánh ít, quân Tống làm sao có thể không thua?

Vốn tưởng rằng Nguyên Hạo sẽ nói xuất quân đánh nơi nào không ngờ sau khi Bàn Nhược Vương nhận lệnh, Nguyên Hạo chỉ nói:

- Ngươi lui xuống đi.

Tiếng bước chân lại vang lên, Bàn Nhược vương đã lui xuống, trong sân lại không có lấy một tiếng động. Không một ai biết rốt cuộc Nguyên Hạo đang đứng trong sân suy nghĩ điều gì?

Địch Thanh tâm tư rối bời, chỉ nghĩ tới hai vấn đề. Một là, quân Hạ xuất binh xâm lược biên giới một lần nữa, vậy thì mục tiêu là ở đâu? Vần đề thứ hai chính là, Sa Châu nói lớn thì cũng không phải lớn, nói nhỏ cũng không phải là nhỏ, vậy rốt cuộc Hương Ba Lạp thuộc chỗ nào của Sa Châu?

Hắn ngẩng đầu lên nhìn, trời đêm không trăng, ngọn đèn dầu trong lầu các giống như sao.

Chỉ một ánh sao, chiếu khắp nơi đều yên tĩnh, không biết tiếng sáo Khương ở đâu nổi lên. Trong tiếng du dương trầm bổng ấy mang theo chút gì đó thê lương, dường như là nói về thời buổi loạn lạc chiến tranh.

Thái úy Hồng Châu... lúc Địch Thanh nghĩ đến bốn chữ này thì trong đầu đã có chủ ý.

Hắn lặng lẽ đến mà cũng lặng lẽ rời đi, ngược lại không hề trông thấy Đan Đan ở trên lầu các đang nhìn về phía hắn, tay cầm đôi giầy mây đơn sơ, nước mắt lã chã tuôn rơi...

Hựu châu có quân Tống thường lui tới, nên khi tin tức được truyền tới thành Kim Thang thì Tuế Hương Giáp Nô có phần không dám tin.

Tuế Hương Giáp Nô vốn là đoàn luyện của thành Kim Thang, bây giờ cũng vẫn là tướng quân tiên phong trong việc tấn công Diên Biên của người Hạ. Y luôn nóng lòng muốn thử, đợi tới khi Nguyên Hạo xuất quân lần thứ hai mà chưa từng nghĩ qua quân Tống sẽ đại náo Diệp Thành.

Điều càng khiến cho người ta ngạc nhiên chính là, sau khi quân Tống đại náo Diệp Thành lại không quay trở về mà lặng lẽ xuyên qua Hoành sơn, ngựa giẫm đạp trường thành, giết đến Hựu Châu!

Hựu châu đã nhập vào biên giới nước Hạ, nhìn ra xa Linh Châu trong khi Linh Châu lại là vùng đất quan trọng của nước Hạ.

Quân Tống giết cả bộ tộc Tuế Hương, giết người vô số, quân Tống làm loạn Hựu Châu, lòng người hoang mang, quân Tống làm loạn Diệp Thành tấn công Hựu Châu, giết người Khương. Nghe nói Thiên Đô Vương bị thương dưới đao của Địch Thanh.

Dã Lợi Ngộ Khất bị thương vì không may giết quân Tống nên đã được điều đi Hoành Sơn. Bàn Nhược Vương tiếp nhận Sơn Ngoa quân, trấn thủ một tuyến đường, từ bỏ ý định tấn công thành Đại Thuận.

Những tin tức này là thật hay giả rất khó phân biệt đã làm cho Tuế Hương Giáp Nô mất hết lý trí. Y trấn thủ tuyến đầu, lại nghe người trong tộc bị giết thì làm sao có thể kìm nén tính khí được chứ?

Tuế Hương Giáp Nô muốn đánh nhưng Bàn Nhược Vương nhiều lần lệnh cho toàn bộ Hựu Châu bao vây giết Địch Thanh, lại lệnh cho Tuế Hương Giáp Nô của thành Kim Thang đóng cửa không được ra ngoài, lưu ý động tĩnh của quân Tống thành Đại Thuận.

Sau khi Tuế Hương Giáp Nô đóng cửa thành được vài ngày thì nghe được tin tức chính xác là huynh đệ gia nhân của y đã bị quân Tống giết không còn một người.

Tuế Hương Giáp Nô phát điên, hận không thể ngay lập tức đánh một trận với quân Tống, nhưng bên ngoài thành không hề có quân Tống, lại cũng không có quân địch. Y tức giận nhưng lạikhông thể phát tác.

Ngày hôm đó, Tuế Hương Giáp Nô đứng trên thành, hai con mắt phát hỏa, thấy mặt trời đã lên cao, đột nhiên nói:

- Mở cửa thành, ta muốn ra ngoài săn thú!

Mọi người ai cũng hiểu hàm ý của việc săn thú, mỗi lần Đoàn Luyện Tuế Hương tức giận thì đều đi săn mồi cho hả giận, con mồi không phải là động vật mà là quân Tống.

Nếu Địch Thanh giết tộc Tuế Hương thì Tuế Hương Giáp Nô sẽ ăn miếng trả miếng, giết người Tống cho hả giận.

Tuy nói rằng biên thùy hay có chiến tranh nhưng nhiều người lại đến nơi như thế này để sinh sống, hoặc là vì không muốn rời quê hương hoặc là muốn trốn tránh thuế má hà khắc...

Tuế Hương Giáp Nô chính là muốn tìm những người này, lấy máu để giội sạch những phẫn nộ trong lòng.

Một vị tướng lĩnh trong thành Kim Thang có thiện ý bước lên trước nói:

- Đoàn Luyện đại nhân, Bàn Nhược Vương phân phó, bảo chúng ta đóng cửa thành là tốt, mấy ngày này...

Nói chưa dứt lời đã kêu thảm thiết ôm bụng, nét mặt tái nhợt.

*****

Tuế Hương Giáp Nô chậm rãi rút thanh đao từ bụng của người này ra, máu văng đầy đất, nói:

- Ở đây ai chủ sự?

Tất cả mọi người đều nói:

- Là Đoàn Luyện đại nhân.

Tuế Hương Giáp Nô ra lệnh:

- Mở cửa thành, đợi ta trở về.

Không có ai dám phản đối nữa, cửa thành mở ra, Tuế Hương Giáp Nô mang theo khoảng trăm kỵ binh ra khỏi thành Kim Thang. Thời tiết mùa xuân, núi vắng vẻ, Tuế Hương Giáp Nô ra khỏi thành được vài dặm thì đến một người sống cũng không thấy.

Binh lính thấy nét mặt Tuế Hương Giáp Nô lạnh như băng, ai nấy đề thấp thỏm lo lắng. Tuế Hương Giáp Nô lạnh lùng ra lệnh:

- Đi tìm thú săn, ai không tìm thấy thì tự cắt cổ mình đi.

Trăm người cũng hô to, đã có hơn một nửa lao đi, lục soát khắp bốn phía.

Có thể trong mấy năm liên tục chinh chiến, cộng thêm mấy ngày trước, Địch Thanh đã từng tung đao ngang dọc trước thành Kim Thang. Hiện nay cứ coi như là người Khương đều sợ tay bay vạ gió nên lần lượt di chuyển xuống Diệp Thành và Hoành Sơn. Người Khương bên cạnh thành Kim Thang cũng đều không đóng quân, thì càng không muốn nói là người Hán.

Mặc dù đã có không ít người chạy đi lục soát tìm kiếm con mồi nhưng sau khi sau thời gian một nén hương cũng không thấy có thú săn được mang tới.

Trong lúc Tuế Hương Giáp Nô nóng nảy không thôi thì có một một người cưỡi ngựa tới, vui mừng nói:

- Đoàn Luyện đại nhân, phía nam có vài chỗ có người.

Mọi người đều đồng thanh hoan hô, hai mắt Tuế Hương Giáp Nô sáng bừng lên, thúc ngựa đi. Binh sĩ hò reo theo sau, bụi cuốn bay mù mịt. Lời của tên binh sĩ báo lại quả không sai, tiến về phía nam vài dặm, chỗ cây cối sum suê, có vài hộ gia đình, khói bếp mù mịt.

Nghe thấy tiếng thiết kỵ, trong mấy nhà này có bóng người xuất hiện. Trông thấy là quân Hạng Đảng xông tới, biết là không hay, không hỏi gì hết liền chạy dọc theo cánh rừng vào trong núi.

Tuế Hương Giáp Nô làm sao có thể tha cho được, liền thúc ngựa đuổi theo. Chỉ có điều là mấy hộ gia đình này phần lớn đều đã quen với những trận chiến kiểu này, nên chạy rất nhanh, vòng quanh chân núi là đã vào đến trường lĩnh.

Có binh sĩ thấy địa hình nơi đây gập ghềnh hiểm trở, cây cối um tùm, muốn nhắc nhở Tuế Hương Giáp Nô cẩn thận nhưng lại nghĩ đến kết cục đằng sau nó thì lại không nhắc đến nữa.

Mọi người vòng qua chân núi, Tuế Hương Giáp Nô không thấy dấu vết con người, trong lúc đang thảng thốt thì nghe loáng thoáng có tiếng hoan hô ở đằng xa:

- Tống heo ở đây. Có rất nhiều người.

Tuế Hương Giáp Nô nghe thấy có tiếng nói thì mừng rỡ, thúc ngựa chạy qua một khe núi thì chỉ thấy trước mắt không xa có một cái hang ở sườn núi, có hơn mười người ngồi trong đó. Tất cả bọn họ đều có cách trang điểm ăn mặc của người Trung Nguyên.

Những người này nhìn thấy có kỵ binh tới thì nhất loạt vỗ áo đứng dậy.

Hai con mắt Tuế Hương Giáp Nô sáng hẳn lên, dã tâm giết người lại trỗi dậy. Nhưng nhìn thoáng qua thấy trên khuôn mặt những người này không hề có vẻ gì là hoảng hốt thì trong lòng có chút trùng xuống. Sau đó mới giương cung, lắp tên, liền cảm thấy bầu không khí ở đây rất lạ.

Tiếng chiêng vang lên. Tuế Hương Giáp Nô ngừng không bắn tên, đưa mắt nhìn ra xa, thì thấy trên sườn núi quân mai phục từ đâu xuất hiện, bao vây bốn phía.

Xung quanh dây cung như trăng rằm, mũi tên lóe lên ánh hào quang như hàn tinh, chỉ cần một tiếng ra lệnh thì có thể khiến cho mười mấy kỵ binh trong cốc giống như những con nhím gai vậy. Người Đảng Hạng cực kỳ sợ hãi, không dám nhúc nhích.

Quân mai phục cất giọng nói:

- Xuống ngựa, bỏ vũ khí, người đầu hàng không bị giết.

Người Đảng Hạng có chút do dự, Tuế Hương Giáp Nô liền quát lớn:

- Ai dám xuống ngựa ta sẽ giết ngay người đó!

Người Đảng Hạng đang chần chừ thì trong đám quân Tống bên kia có một người bước ra, mỉm cười nói:

- Người tới có phải là Tuế Hương Đoàn Luyện của thành Kim Thang?

Tuế Hương Giáp Nô thấy trên mặt người này có hình xăm, hẳn là tên lính thấp nhất trong quân đội Tống, nhưng nhìn thấy người này trong số đám quân mai phục có cái gì đó uy nghiêm không diễn tả được, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến một cái tên, cắn răng hỏi:

- Địch Thanh?

Người này gật đầu nói:

- Chính là ta. Tộc Tuế Hương là do ta phái người đi giết nên ta biết nhất định ngươi sẽ tới.

Địch Thanh không ở Hựu Châu, thì ra là đã đến vùng xung quanh thành Kim Thang. Hắn một mình lẻn vào quân Tống ở Hựu Châu giết tộc Tuế Hương của người Khương chính là muốn Tuế Hương Giáp Nô phải nổi giận. Chỉ cần Tuế Hương Giáp Nô nổi giận ra khỏi thành thì Địch Thanh sẽ có cơ hội.

Địch Thanh mặc dù rất mạnh nhưng hắn vẫn một mực chờ đợi.

Tuế Hương Giáp Nô gầm lên một tiếng giận dữ, thúc ngựa tiến lên phía trước, vung đao liền chém. Có thể vượt qua Hoành Sơn để thống ngự quân Đảng Hạng thì đều là người có võ nghệ siêu phàm và Tuế Hương Giáp Nô cũng không ngoại lệ.

Đao chém xuống có oai của người phá núi.

Mũi tên chưa bắn thì Địch Thanh vẫn chưa hành động.

Địch Thanh đứng đó, nhìn khảm đao rơi xuống, quân Tống không một tiếng động. Tim người Đảng Hạng đều nảy lên. Tuế Hương Giáp Nô vui mừng cảm thấy khảm đao của mình đã chém đôi Địch Thanh.

Đột nhiên không trông thấy Địch Thanh nữa.

Tuế Hương Giáp Nô thấy hoa mắt mới phát hiện ra là mình chém vào ảo ảnh. Ngay sau đó thấy ngực đau nhói, ngã ngựa rơi xuống đất, chưa kịp đứng dậy thì có người dẫm chân lên cổ.

Địch Thanh lạnh lùng nói:

- Bộ y phục này của ngươi còn đáng tiền hơn cái mạng này của ngươi.

Hắn chỉ cần dùng lực mạnh một chút ở chân là lại nghe thấy tiếng "răng rắc" vang lên, con ngươi Tuế Hương Giáp Nô đã lồi ra.

Trong hang một lần nữa không một tiếng động, quân Đảng Hạng trên ngựa run rẩy như lá rụng trong gió. Bọn chúng trông thấy Tuế Hương Giáp Nô vung đao, ngay sau đó lại thấy Địch Thanh xuất hiện sau lưng Tuế Hương Giáp Nô như chớp, phi thân đá y xuống ngựa, sau lại chỉ với một cú giẫm đã chặt đứt cổ Tuế Hương Giáp Nô.

Tuế Hương Giáp Nô tuy mạnh nhưng trước mặt Địch Thanh thì lại chỉ vụng về như một con rối gỗ.

Sau khi giết chết Tuế Hương Giáp Nô, Địch Thanh quay đầu lại nói với số quân Đảng Hạng còn lại:

- Xuống ngựa bỏ hết vũ khí, người đầu hàng không giết.

Vẫn là một câu nói đó nhưng đối với những chấn động mà ĐịchThanh đã tạo ra trong lòng quân Đảng Hạng thì không thể sánh nổi.

"Leng keng", tiếng trường thương rơi xuống đất, một người xoay người xuống ngưa, một người chịu khuất phục, hơn mười người sau đó cũng lần lượt làm theo vứt bỏ binh khí, không dám chống cự nữa.

Địch Thanh khoát tay, tức thì có quân Tống tiến lên trước ngăn người Đảng Hạng lại, lục soát quần áo.

Những người Đảng Hạng kia đều nhốn nháo la lên:

- Địch tướng quân, chúng ta đã đầu hàng các người cũng nói rồi, không giết.

Trong lòng bọn họ lúc này rất lo sợ nghi hoặc. Chỉ thấy quân Tống lột y phục của họ, sau đó lại bắt họ trói lại, trong chốc lát không rõ quân Tống đang muốn làm gì.

Mười mấy người trong cốc ban nãy lúc này cũng đã thay xong y phục của người Đảng Hạng. Địch Thanh quay sang nói với một người:

- Lý Đinh, chuyện còn lại ở đây, nhờ cả vào ngươi.

Lý Đinh chính là người dẫn đầu binh sĩ Tử Phẫn, sắc mặt tro tàn, ánh mắt cũng mang màu tro tàn nguội lạnh, nghe vậy y chỉ gật đầu không nói. Y đã nhanh chóng lột bộ khôi giáp trên người Tuế Hương Giáp Nô mặc lên mình sau đó đội mũ sắt.

Thoạt nhìn, Lý Đinh dường như đã biến thành Tuế Hương Giáp Nô.

Địch Thanh nghe ngóng một hồi lâu thấy không có gì sơ suất, liền hạ giọng nói:

- Lý Đinh, ta muốn ngươi kiên trì cản đại quân đến.

Lý Đinh nói một cách ngắn gọn:

- Ty chức tuyệt đối không phụ sự phó thác của đại nhân.

Nói xong y quay người lên ngựa, đem theo hơn mười thủ hạ xuống núi, chạy về hướng thành Kim Thang.

Cửa thành Kim Thang đóng chặt, quân coi giữ thành mòn mỏi chờ Tuế Hương Giáp Nô trở về. Mặt trời đã lặn về tây, ánh chiều tà chiếu bóng cờ trên đầu thành, tinh kỳ phần phật, thấp thoáng gươm giáo sắc bén trên đầu thành.

Quân Đảng Hạng nói thế nào thì cũng có nhiều kinh nghiệm chiến đấu nên lúc này vẫn không dám khinh suất.

Đột nhiên, trên tường thành có binh sĩ hô lớn:

- Đoàn Luyện đại nhân trở về rồi.

Mọi người đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy cuối chân trời nơi mặt trời chiều lặn xuống, một đoàn binh mã đã trở về. Nhìn người cầm đầu mặc khôi giáp thì đích thị là Tuế Hương Đoàn Luyện.

Quân coi giữ thành ai nấy thở phào, nói:

- Mở cửa thành.

Mọi người đều hiểu tính khí của Tuế Hương Giáp Nô, biết khi y trở về, nếu cửa thành vẫn đóng, nói không chừng y sẽ đem sự tức giận trút hết lên người xung quanh.

Cửa thành "kẽo kẹt" chậm rãi mở ra. Tuế Hương Đoàn Luyện đã tới trước cửa thành, y hơi hạ mũ sắt xuống để che đi một nửa bên mặt. Lúc y tiến vào thành, có binh sĩ chào đón, nói:

- Đoàn Luyện đại nhân, Thái Uy triệu người...

Chưa dứt lời thì người binh sĩ này liền trông thấy sắc mặt Tuế Hương Doàn luyện như tro tàn, liền hoảng sợ nói:

- Ngươi là ai?

Cùng lúc đó, ở cổng thành có tiếng hô của quân giữ thành truyền đến:

- Mau đóng cửa thành, có quân địch đột kích!

*****

Sau tiếng hô đó thì ở phía chân trời, tiếng bước chân như sấm dậy, cuồn cuộn tới. Quân giữ thành nhô lên sau tường thành, chỉ trông thấy đám bụi mù mịt xông thẳng lên bầu trời trong khi trời đang trong xanh, bỗng dưng ở đâu mây đen kéo đến, mưa gió thổi tới.

Trên thành tinh kỳ lắc lư, kiếm khích đều tối.

Quân Đảng Hạng thấy khí thế quân địch mạnh mẽ, một lòng bị ép tới mức khó mà nhảy lên, hoảng sợ nghĩ đến:

- Quân Tống làm sao có thể có một đội kỵ binh khí thế ngút trời như vậy?

Tiếng gió, tiếng chân ngựa, tiếng gào thét hòa vào với nhau, người trên thành không thể nghe được tiếng thét chói tai dưới thành và binh sĩ dưới thành cũng khó mà biết được tình hình phía trên thành.

Lý Đinh đã xuất chiêu và đã xuất chiêu là thấy máu. Chỉ một chiêu đã lấy đi mạng của tên binh sĩ kia.

Mọi người chỉ trông thấy một đường sáng màu bạc nhanh như chớp từ trong cổ tay áo y đi ra, đâm trúng vào yết hầu người binh sĩ nọ. Khi rút đao ra thì máu cũng phun ra. Những binh sĩ phía sau Lý Đinh đã xuống ngựa hoặc là đã rút đao ra hoặc đỉnh thương. Chỉ trong khoảnh khắc rất ngắn giết hết quân coi giữ bên trong thành không sót một tên.

Trên lầu thành đã có người chạy xuống hô lớn:

- Mau đóng cửa thành.

Lại trông thấy trong thành máu chảy lênh láng thì không khỏi ngây người.

"Xẹt" một tiếng, ánh sáng màu bạc đã đâm vào cổ họng người kia, rồi rút về giống như rắn độc vậy.

Quân Đảng Hạng bao vây bên ngoài lúc này mới cảm thấy bất thường, liền hô lớn:

- Có gián điệp.

Quân Đảng Hạng lúc này mới lũ lượt xông tới, đao thương đồng thời, bức đám người Lý Đinh ra khỏi thành.

Sớm đã có người mở cửa thành, lấy ra những vật như cái búa cái chêm, kẹp chặt cửa thành lại trong tiếng "binh binh". Dòng người mãnh liệt, Lý Đinh chặn ngay phía trước, trong giây lát liền trúng một đao bên bả vai, máu bắn lên mặt. Trong khi đó lại có vài người Đảng Hạng ngã xuống.

Tiếng bước chân càng mau thì người Đảng Hạng càng vội, nhưng chục binh sĩ tiến vào thành trước đó giống như những vách đá sừng sững bên bờ biển, cho dù có người ngã xuống thì sau đó có người bổ sung ngay.

Máu chảy thành sông, nhưng cũng không sao lật đổ được bức tường người phòng ngự.

Cửa thành không rộng, mặc dù quân Đảng Hạng có binh lực nhưng lại gặp phải hạn chế về địa thế, mấy lần tiến công không có kết quả. Trước mắt thấy quân địch hung hãn không sợ chết, lòng quân Đảng Hạng có chút hoảng sợ.

Bọn họ không hề biết, những người trước mặt họ tuy ít nhưng đều là binh sĩ Tử Phẫn thuộc hạ của Địch Thanh. Bọn họ cũng không hề biết, chính con người mặt như tro tàn này đã giết Đoàn luyện Bảo Vượng La của Diệp Thành.

Những binh sĩ Tử Phẫn này, vốn là con cháu trong quân đội, nhưng lại có điểm khác so với con cháu trong quân đội bình thường. Người thân huynh đệ của những binh sĩ Tử Phẫn này phần nhiều đều đã chết trên chiến trường, chết trong tay người Đảng Hạng. Bọn họ gia nhập hàng ngũ Tử Phẫn mục đích không phải vì công danh, lợi lộc mà cũng không phải vì tài lợi mà chỉ vì muốn báo thù cho người thân mà thôi.

Bọn họ chỉ muốn một trận! Một trận rửa hết mọi hận thù.

Quân Hạ mấy năm gần đây gây oán thù chồng chất, nên cũng chính từ nơi này mà những binh sĩ Tử Phẩn đã phản kích trở lại.

Tiếng vó ngựa đã đến trước thành trì.

Quân Hạ bất chấp không hô nữa, chỉ nghe theo hiệu lệnh của quân chủ, lần lượt bắn tên dài xuống. Tuy nhiên lần này quân Tống quả là đến quá nhanh quá đột ngột, binh lực quân Hạ lại không được triệu tập từ xa, nên chỗ mũi tên như mưa kia, tí tách, đã thiếu đi một phần dũng mãnh sắc bén.

Thiết kỵ quân Tống cuối cùng cũng tới chân thành, lãnh binh xông vào trước tiên là người mang mặt nạ bằng đồng xanh.

Mặt nạ dữ tợn kia, Hình Thiên bất khuất kia...

Lòng quân Hạ chấn động, kinh sợ. Người đến tấn công thành chính là Địch Thanh. Địch Thanh có thể không đợi tới khi trời tối, không dùng biện pháp vây thành đánh viện binh lại cũng không cần tới sự ủng hộ của các trại cứ như vậy mang theo mấy nghìn binh mã, chính là muốn phá thành Kim Thang?

Địch Thanh đã đến trước thành, bay người lên, thoạt nhìn thì thấy như sắp đụng phải tường thành nhưng không ngờ mũi chân di chuyển, men theo tường thành chạy lên mấy bước.

Quân Hạ trên thành trừng mắt nhìn, không ngờ trên đời này lại vẫn còn loại người như vậy. Địch Thanh chạy hết đường hết tốc lực khi còn cách tường thành khoảng hơm một trượng thì bỗng rút vỏ đao ra, cắm lên tường thành.

Địch Thanh mượn lực tiến lên, cầm lấy bao kiếm, rút đao ra, đâm liền hai cái, tận dụng lực ở giữa đã đứng trên đầu thành.

Quân Hạ kinh hãi, trong phút chốc đã quên cả việc bắn tên. Quân chủ trên thành bước lên trước, vung roi đánh, với ý đồ bức Địch Thanh rơi xuống thành.

Lúc này ánh trời chiều đơn độc.

Giữa không trung thình lình hiện ra một vệt sáng, ngưng lại trên bầu trời chiều, nghìn quân sát khí đằng đằng, trong sự linh hoạt nhạy bén còn mang theo chút sầu não. Trong ý chí quyết tâm giết chóc còn mang theo cả màu sắc tang thương.

Giết là vì không giết, lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng.

Vệt sáng này thậm chí còn làm lu mờ cả chút ánh sáng cuối cùng của mặt tời chiều, vạn kiếm nghìn đao trên một người, độc tấu, hoành hành không sợ ai hết.

Địch Thanh xuất đao, một đao hoành hành.

Một đao chém giết tên quân chủ đang vọt tới.

Máu tươi phọt ra, giống như vẩy mực trên tường thành vậy. Quân Hạ vốn vẫn muốn chen lên phía trước nhưng bất ngờ vì uy thế của một đao này mà bị chấn động, đưa mắt nhìn chiếc mặt nạ màu xanh dưới ánh trời chiều, không khỏi bất giác lùi lại phía sau.

Sau đó mấy chục quân Tống lại lên được trên thành.

Mấy người này không có bản lĩnh như Địch Thanh nhưng cũng nhanh nhẹn như vượn và khỉ vậy. Trong khi Địch Thanh dựa vào sự nhanh nhẹn đỉnh điểm thì bọn họ ngược lại dựa và bay bắt, bay bắt rồi tung ra, nắm chắc lỗ châu mai trên tường thành. Bọn họ nhân lúc Địch Thanh đánh lạc hướng mọi người thì không nói không rằng leo lên tường thành.

Những người này đều là binh sĩ Khấu Binh thuộc hạ của Địch Thanh.

Người Khấu- binh lính thường thì trong bị coi là loạn, ngoài thì cũng bị coi là giặc.

Khấu Binh cũng quấy nhiễu giống như binh sĩ của giặc. Những người này vốn là tội phạm cướp giật trong ngục tù nhưng được Chủng Thế Hành lựa chọn, dốc lòng khuyên bảo, nên được miễn tội chết, cho phép bọn họ ra chiến trường lập công chuộc tội, họ đều là những người có khả năng hơn người.

Trước đó cũng chính mấy người này đã giết Thác Bạt Ma Kha.

Những người này lên được trên đầu thành, không chút do dự xông thẳng vào quân Hạ bức quân Hạ khiến bọn chúng phải liên tiếp lui về phía sau. Bọn họ lấy công để thủ, lấy sự công kích sắc bén nhất để giành được cơ hội cho càng nhiều người lên trên thành hơn.

Thang mây nhẹ nhàng bay nhanh chóng khoát lên bên sườn của thành Kim Thang, có vô số người ra sức trèo lên bên trên, cũng có vô số người xông qua cửa lầu thành.

Đây vốn là mưu kế được vạch ra từ rất lâu rồi, muốn dựa vào một đòn sấm sét để quân Tống tràn vào nhiều nhất có thể, sau đó nhân cơ hội quân giữ thành Kim Thang đứng chưa ổn định thì ra sức tấn công một trận vào quân Hạ bên trong thành Kim Thang.

Dòng người như nước thủy triều, thế tiến công như làn sóng, quân Hạ từ trước tới nay luôn thấy quân Tống trong tình trạng yếu đuối nhu nhược chứ không hề biết quân Tống lại có thế lực mạnh như vậy. Bị quân Tống liên tục đánh làm loạn tuyến đầu. Khi mặt trời còn chưa lặn xuống thì quân Tống tiến về từ hai hướng đã tập hợp lại với nhau, cuồn cuộn như nước lũ tiến vào trong thành.

Thế tiến công như tên bắn và Địch Thanh chính là mũi tên bay trong số tên bắn ấy. Hắn hạ xuống lầu cổng thành đoạt lấy con khoái mã, ra sức thúc ngựa phóng về phía thành Kim Thang.

Ngoài ra vẫn còn hơn chục quân Tống đi cùng Địch Thanh. Những người này chắc hẳn là người vác trường cung, lắp kiếm sắc, nhuệ khí say sưa, theo sát phía sau Địch Thanh chính là Qua binh. Người dẫn đầu chính là binh sĩ Hãm Trận trong Thập sĩ.

Những người này đều có khả năng xung trận, vốn là những người lợi hại như tên.

Địch Thanh cưỡi ngựa dẫn đầu, phía trước cũng có một vài quân Hạ chặn đường nhưng đều không có ai có thể chặn lại một đao của hắn.

*****

Khói bụi cuồn cuộn, tới trước cửa nha môn Thái úy thì đột nhiên dừng lại.

Thành Bạch Báo, thành kim Thang vẫn là những trấn quan trọng của quân Hạ, chịu sự quản lý của Hồng Châu nước Hạ. Nước Hạ vốn đã lập nên một nha thự Thái úy ở thành Bạch Báo nhưng lúc đầu thành Bạch Báo bị phá, mà Thái úy Hồng châu lại đang chỉ huy tác chiến ở trấn Nhung Quân nên đã tránh được việc bị bắt.

Sau đó nước Hạ đã đem nha thự Thái úy đặt tại thành Kim Thang.

Lần này Địch Thanh đã nhận được thông tin chính xác là Thái úy Hồng châu Khánh Đa Khắc Dụng đang ở trong thành Kim Thang. Mặc dù Địch Thanh đã giết được Đoàn luyện của thành Kim Thang, chém quân chủ coi giữ thành, phá được thành Kim Thang nhưng hắn vẫn chưa thấy thỏa mãn, hắn nhất định muốn bắt lấy Khánh Đa Khăc Dụng.

Chỉ có Khánh Đa Khắc Dụng mới biết được ý đồ dụng quân tiếp theo của Nguyên Hạo là gì!

Trước cửa phủ Thái úy có mấy tên binh sĩ tiến lên trước định quát lớn, Qua binh liền vung thương lên, binh sĩ Hãm trận phía sau Địch Thanh cũng nhất tề bắn tên.

Cung mạnh tên bắn lợi hại khiến cho mấy tên binh sĩ tiến lên ban nãy chỉ trong chốc lát đã biến thành những chú nhím. Có người hoảng sợ muốn bỏ chạy thì binh sĩ sau lưng Địch Thanh liền đâm trường mâu, sừng sững lẫm liệt, đã kết thúc sinh mạng của những người này.

Lát sau, mười mấy sinh mạng đã bị cướp đi, Địch Thanh quay người một cái đã tiến vào bên trong phủ, quát:

- Lục soát!

Quân coi giữ trước cửa phủ Thái úy không phải quá kém cỏi nhưng đứng trước thế tấn công mạnh mẽ của những binh sĩ của Hãm Trận thì đến một kích cũng không chịu nổi.

Địch Thanh đã ở trong phủ Thái úy, xoay mình lướt nhanh, chỉ trông thấy trong phủ một mớ hỗn loạn, rất nhiều nữ nhân hô to gọi nhỏ, tóc tai bù xù, ngơ ngác chưa biết chuyện gì đang diễn ra. Ngay lúc này trong đầu Địch Thanh hiện ra tấm bản đồ mà Chủng Thế Hành đã đưa cho hắn, nên rất nhanh chóng xông vào được chính sự đường của phủ Thái úy.

Khánh Đa Khắc Dụng không ở trong chính sự đường.

Địch Thanh lập tức chạy đến nơi ở của Khánh Đa Khắc Dụng. Lần này hắn đánh úp bất ngờ, nhìn thì nghĩ là bất thình lình nhưng việc này sớm đã có chuẩn bị từ rất lâu. Mấy năm trước Chủng Thế Hành đã nắm rõ như lòng bàn tay cách bố trí trong thành Kim Thang.

Có thể Chủng Thế Hành biết, đó chỉ là những nghe ngóng từ rất xa mà vẫn chưa đủ, y cần một người thực hiện nó. Chủng Thế Hành đã đợi mấy năm nay cuối cùng cũng đợi được Địch Thanh.

Địch Thanh quả là đã không phụ sự kì vọng của Chủng Thế Hành, chỉ một lần hành động đã phá được thành Kim Thang nhưng điều đó vẫn là chưa đủ, hắn nhất định phải bắt sống Khánh Đa Khắc Dụng.

Vọt tới trước nơi ở của Khánh Đa Khắc Dụng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân vang lên đám binh sĩ liền lao ra nói:

- Là ai....

Lời nói còn chưa dứt thì tên binh sĩ kia đã bị Địch Thanh một cước đá bay, rơi xuống đất ở mãi phía xa, xem ra là không thể sống được.

Địch Thanh xông vào phòng ngủ chỉ trông thấy một người thất kinh kêu lên và ngay sau đó là tiếng "leng keng" vang lên, một cái khay rơi xuống đất, chén sứ men xanh cũng theo đó mà rơi vỡ trên mặt đất, nước canh văng khắp nơi.

Đứng trước cái khay này là một tên béo, tên này rất mập mạp, mắt thì nhỏ, mặc y phục của người làm. Khi trông thấy Địch Thanh xông vào thì chỉ kêu lên:

- Chớ có giết ta!

Địch Thanh quát lớn:

- Thái úy ở đâu?

Tên béo này đảo mắt một lượt, rồi lập tức nói:

- Ta cũng không biết, ta chỉ là người đầu bếp, đến đây mang canh tổ yến cho Thái úy, nhưng khi ta đến thì Thái úy đã không có ở bên trong rồi.

Giọng run run nói:

- Thái úy hẳn là đang ở chỗ nữ nhân mà thái úy sủng ái nhất, chính là phòng thứ ba sau khi ra khỏi vườn này.

Lời còn chưa nói hết thì Địch Thanh đã không trông thấy đâu nữa.

Tên béo kia kịp thở phào, vội vàng chạy đến trước bàn án, lấy tập thư từ, miệng lầm bầm "người này là ai?". Lúc này y không thể nghĩ được nhiều nữa, liền vén tấm vạc giường lên. Y biết dưới cái giường hẹp này có mật đạo là lối thoát ra khỏi phủ Thái úy.

Không ngờ tay mới vừa thò ra thì đã thấy một cây đao gác trên cổ.

Tên mập cả người cừng đờ, giọng run run nói:

- Hảo hán tha mạng, ta chỉ là một tên đầu bếp.

Địch Thanh thản nhiên nói:

- Khánh Đa Khắc Dụng, tại sao ngươi lại không cho mình một thân phận tốt đẹp hơn nhỉ? Trên người ngươi không hề có mùi vị bếp núc, ban nãy ta giả vờ bị ngươi lừa để xem ngươi sẽ lấy gì bỏ trốn theo!

Đầu bếp thì luôn luôn phải ở trong bếp nên trên người khó tránh khỏi có mùi khói, dầu. Mũi Địch Thanh rất nhạy bén chỉ cần ngửi một cái có thể nhận ra ngay. Huống chi Địch Thanh hắn đã xem qua bức họa Khánh Đa Khắc Dụng, giả bộ bị lừa chính là đã biết Khánh Đa Khắc Dụng tất sẽ mang theo văn kiện quan trọng mà bỏ đi.

Địch Thanh chính là vì văn kiện này nên mới tới. Tại thành Kim Thang khi hắn nghe được tin Nguyên Hạo muốn tấn công biên giới Tống, liền nghĩ làm thế nào để thêm một bước nghe ngóng tin tức của quân Hạ.

Đối với Địch Thanh mà nói thì công hạ thành Kim Thang chỉ là việc sau đó, còn việc lấy được tin tức của đối thủ mới là vô cùng cấp bách.

Tên mập nọ cả người chấn động, bất thình lình quỳ xuống đất nói:

- Ta...

Y mới nói một chữ thì đột nhiên lăn ra ngoài, tay đã kịp rút đao ra.

Người có thể làm tới chức Thái úy trong triều đình nhà Tống thì thi từ ca phủ có thể sẽ không tồi chút nào.

Người có thể làm tới chức Thái úy nước Hạ thì thân thủ nhất định không tồi.

Tên mập đó chính là Khánh Đa Khắc Dụng. Y biết tình hình lúc này hết sức cấp bách nên vội lột y phục của tên đầu bếp mặc lên người, vốn định lừa trốn khỏi phủ, không ngờ vẫn không thể qua được mắt Địch Thanh.

Mấy năm nay Khánh Đa Khắc Dụng dù làm Thái úy địa vị cao quý, sống an nhàn hưởng lạc ở trong phủ, nhưng sự nhanh nhẹn dũng mãnh ngày trước vẫn còn lại một chút. Y vẫn muốn liều mạng thử xem, suy cho cùng thì sự việc này vô cùng trọng đại, nếu như y thất thủ thì ảnh hưởng cực lớn.

Có điều y tuy có dũng khí liều mạng nhưng lại không có thực lực liều mạng.

Khánh Đa Khắc Dụng mới giơ đao lên, chỉ trông thấy một vệt sáng. Địch Thanh rút đao, thu đao nhưng không ai trông thấy hắn xuất đao.

Âm thanh "leng keng" vang lên, đao của Khánh Đa Khắc Dụng đã rơi xuống đất, trên cổ tay máu tươi đầm đìa. Vẻ mặt lúc đó của y nực cười không thể tả.

Địch Thanh chỉ một đao chém vào cánh tay của Khánh Đa Khắc Dụng. Hắn mỉm cười nói:

- Ngươi vẫn có thể đấu chứ.

Khánh Đa Khắc Dụng đặt mông ngồi xuống đất, dũng khí khi nãy giờ đã biến mất giống như máu chảy ra từ cánh tay y.

Địch Thanh nói:

- Ngươi có thể không cần phải chết. Ta biết... sắp tới Nguyên Hạo nhất định sẽ xuất quân, ngươi thân là Thái úy Hồng Châu nhất định biết phương hướng xuất quân của y!

Dụng ý của Địch Thanh rất đơn giản, Khánh Đa Khắc Dụng có thể đem tin tức để đổi lấy sinh mạng của mình. Thấy Khánh Đa Khắc Dụng vẫn còn đang im lặng, hắn thở dài nói:

- Xem ra ngươi xem mạng sống của mình rất rẻ rúng, được vậy ta có thể cho ngươi thỏa mãn. Dù sao thì tập hồ sơ trên tay ngươi cũng đủ tin tức cần thiết cho ta. Mặc dù ngươi không có chút giá trị nào hết nhưng thịt trên người ngươi vẫn có chút giá trị, có thể cắt ra nướng ăn, mùi vị chắc cũng không tồi.

Lúc này thì Qua binh cũng đã dẫn quân tới, Địch Thanh khoát tay phân phó, nói:

- Mang y ra ngoài...

Quân Tống vừa mới tiến lên phía trước thì Khánh Đa Khắc Dụng cắn răng nói:

- Ngột Tốt lần này muốn tấn công vào... Kính Nguyên lộ.

Địch Thanh liền im lặng, nghĩ đến lời nói của Nguyên Hạo trước đó:

"Huống chi... Tây Bắc vẫn còn có một Hàn Kỳ, người này tính tình cương trực, mặc dù có chí lớn nhưng ít nghe lời người khác nói. Thư sinh dùng binh, cuối cùng cũng có điểm yếu. Lần này, có thể chọn y làm chỗ để đột phá.

*****

Quả nhiên Nguyên Hạo muốn tuyên chiến với Hàn Kỳ. Nguyên Hạo một khi đã quyết định thì khó lòng thay đổi!

Chẳng phải Hàn Kỳ vẫn muốn đánh dẹp Nguyên Hạo sao?

Lần này giao chiến, ai thắng người đó làm chủ?

Địch Thanh ngơ ngẩn một hồi lâu mới nói:

- Áp tải Khánh Đa Khắc Dụng về, đốt thành Kim Thang.

Ánh lửa nổi lên bốn phía, quân Hạ như rắn mất đầu, mất hết khả năng tác chiến, lần lượt bỏ trốn. Địch Thanh dẫn thiết kỵ chỉ có hai nghìn người, mang theo những gì có thể mang theo được sau đó một mồi lửa đốt thành Kim Thang.

Thành Kim Thang đã phế.

Địch Thanh không có nhiều binh lực đến vậy để có thể trấn thủ địa bàn mà mình giành được nên chỉ có cách đốt nó đi. Lúc này mặt trời đã lặn, trước khi quay lại thành Đại Thuận Địch Thanh không kìm nổi quay lại nhìn thành Kim Thang một lượt.

Ánh lửa rừng rực, nhuộm đỏ cả nửa góc trời, ánh lửa như máu...

Địch Thanh nhân lúc đêm khuya nhanh chóng trở về thành Đại Thuận. Được tin Địch Thanh phá được thành Kim Thang, giam giữ Thái úy Hồng Châu, trong thành tiếng hoan hô như sấm động.

Mấy ngày này, quân Tống vẫn không ngừng chiến đấu, thành Đại Thuận ngày càng mở rộng men theo trường lĩnh, quy mô ngày một tăng lên. Trước mắt mặc dù chưa thành thành nhưng cảnh giới uy nghiêm nên quân Hạ cũng không dám dễ dàng khiêu khích.

Quân Tống hai châu Khánh, Diên dưới sự chỉ huy của Phạm Trọng Yêm, cuối cùng cũng đã thay đổi tư thế đóng cửa không chiến đấu trước đây mà xâm nhập vào biên giới nước Hạ. Càng do Địch Thanh cầm đao thì nước Hạ càng yếu đi một đao.

Tuy không nguy hiểm tới tính mạng nhưng tinh thần quân sĩ vẫn dâng cao.

Địch Thanh trở về thành Đại Thuận, gặp Phạm Trọng Yêm, giao cho y tập hồ sơ. Phạm Trọng Yêm lập tức lệnh Phạm Thuần Hữu khao thưởng ba quân, ấn công ban thưởng. Còn y thì đích thân thẩm vấn Khánh Đa Khắc Dụng. Sau khi thẩm vấn xong lại cầm lấy tập hồ sơ mà Địch Thanh lấy được ra tra cứu tỉ mỉ.

Địch Thanh cũng không muốn làm phiền Phạm Trọng Yêm suy nghĩ nên đi vào trong trướng chủ soái thì thấy Chủng Thế Hành thân ra nghênh tiếp. Địch Thanh có chút vui mừng, hỏi:

- Lão Chủng, người làm sao tới đây?

Mấy ngày nay, Địch Thanh và Chủng Thế Hành một tiên phong, một mạc hậu, hợp tác vô cùng khăng khít nên cách xưng hô của Địch Thanh với Chủng Thế Hành cũng đã thân thiết hơn rất nhiều.

Chủng Thế Hành bụng to, mặt thì lại gầy hơn rất nhiều, khi thấy Địch Thanh thì nét mặt già nua sáng lên, giơ ngón tay cái lên nói:

- Địch Thanh, tên tiểu tử ngươi làm tốt lắm. Nhâm Phúc bỏ ra biết bao tâm lực, sau khi đánh được thành Bạch Báo thì dương dương tự đắc. Ngươi chỉ mang theo chưa đến hai nghìn người, liền một mồi lửa đốt cháy thành Kim thang, thật không uổng ta tống nhiều tiền như vậy.

Địch Thanh cười nói:

- Đó cũng là do huynh tìm được binh tốt. Số binh sĩ tuy ít nhưng khôn khéo, dũng mãnh, hoàn toàn có thể đánh úp bất ngờ.

Địch Thanh tuyệt đối không nói lời trái với lương tâm, bởi cho dù hắn mạnh nhưng nếu không có sự ủng hộ của binh sĩ thì khó có thể tấn công được quân Hạ. Chủng Thế Hành biết cách dùng người, khéo chọn binh sĩ, mười binh sĩ mỗi người đều có một sở trường riêng, được sử dụng phối hợp với nhau từ đó phát huy được tính hiệu quả của việc đánh úp bất ngờ. Trong chiến địch công kích thành Kim Thang thì công lao của Chủng Thế Hành là không nhỏ.

Chủng Thế Hành sờ trán, nói:

- Được rồi, ta với ngươi tán dương nhau tới đây thôi, chính sự gấp gáp. Đúng rồi, ta lại nghe ngóng được chút thông tin về Hương Ba Lạp.

Trong lòng Địch Thanh có chút lay động, chỉ còn lại chút thất vọng.

Hắn biết Chủng Thế Hành rất tốt với hắn, cũng biết Chủng Thế Hành tin Địch Thanh, và cũng tin sự tồn tại của Hương Ba Lạp, y vì Địch Thanh mà dò la tin tức có thể nói là đã dốc toàn bộ sức lực. Chỉ có điều Hương Ba Lạp quá thần bí, Chủng Thế Hành từ đầu tới giờ cũng chưa tìm ra địa điểm đích xác của Hương Ba Lạp. Hắn chỉ sợ... lần này cũng vẫn công dã tràng.

Nhưng trong lòng hắn đột nhiên thấy có chút kì lạ. Nếu có tin tức thì Chủng Thế Hành cho người tới báo là được, không cần đích thân mình đến. Nhưng lần này Chủng Thế Hành đích thân đến thành Đại Thuận lẽ nào là có chuyện khác nữa?

Chủng Thế Hành lúc này vẫn đang hào hứng nói:

- Truyền thuyết về Hương Ba Lạp là từ phía Tây Tạng truyền sang, điều này chắc ngươi cũng biết?

Địch Thanh nói:

- Chỗ nào truyền đến không quan trọng, quan trọng là tới đâu mà tìm... Đúng rồi, ta nhờ huynh cho người đi nghe ngóng tin tức về nó, kết quả thế nào rồi?

Hắn sớm đã nói qua với Chủng Thế Hành về những lời của Nguyên Hạo nói.

Chủng Thế Hành lắc đầu, nói:

- Ngươi sai rồi... nguồn gốc ngược lại rất quan trọng. Bằng không... trống đánh xuôi kèn thổi ngược.

Địch Thanh cau mày nói:

- Vậy huynh tìm được gì từ nguồn gốc của Hương Ba Lạp rồi?

Chủng Thế Hành đưa mắt nhìn bốn xung quanh, bộ dạng hết sức thần bí. Địch Thanh trông thấy cười nói:

- Đến bây giờ rồi thì huynh không cần phải giả bộ ma quỷ với ta đâu?

Chủng Thế Hành lắc đầu, kéo Địch Thanh tới chỗ không người chú ý.

Địch Thanh mặc dù thấy rất lạ nhưng biết Chủng Thế Hành làm vậy tất không thể không có nguyên nhân. Đến lúc này, Chủng Thế Hành mới nói:

- Rất nhiều người cho rằng Hương Ba Lạp là chuyện vô căn cứ. Nhưng theo như nghe ngóng của ta từ Tây Tạng thì, đại sĩ Liên Hoa Sinh khi từ bắc Ấn Độ du nhập vào Tây Tạng trong lúc truyền thụ Mật tông đã lập ra Hương Ba Lạp.

Địch Thanh run lên, nhịn không được nói:

- Đại sĩ Liên Hoa Sinh?

Chủng Thế Hành giải thích nói:

- Trong truyền thuyết của người Tây Tạng thì Liên Hoa Sinh đại sĩ là do phật Thích Ca đầu thai mà thành. Sau khi phật Thích ca Mâu Ni niết bàn, thấy người đời thống khổ, vì hoàn thành tâm nguyện độ thế nên đã mượn Liên Hoa đầu thai sang kiếp khác, vì thế mới có Liên Hoa Sinh đại sĩ. Truyền thuyết không biết là thật hay giả nhưng Liên Hoa Sinh đại sĩ thì thật sự có người này. Ban đầu Liên Hoa Sinh đại sĩ đến Tây Tạng truyền bá, mở rộng Phật pháp nhưng sau này phát hiện ra người nơi đây không hiểu được cái tinh yếu của Phật pháp hơn nữa cơ duyên cũng không đủ nên đã rời khỏi Tây Tạng và lập ra một căn cứ địa bí mật của Phật giáo là Hương Ba Lạp tạo điều kiện cho những người có duyên tiến vào. Còn về những loại Phục Tạng nào đó thì có trách nhiệm hướng dẫn người có duyên vào Hương Ba Lạp.

Địch Thanh lần đầu tiên nghe thấy chuyện này nên không khỏi nói:

- Vậy... cái nơi bí mật ấy đã có người vào chưa?

Đây mới là điều mà hắn quân tâm nhất từ đầu tới giờ.

Chủng Thế Hành gật đầu nói:

- Có, chính là Thiện Vô Úy, Kim Cương Ấn và Bất Không!

Địch Thanh kinh ngạc nói:

- Là ba vị thần tăng thủ hạ của Cốc Tư La sao?

Chủng Thế Hành lắc đầu, nói:

- Không phải, ba người Thiện Vô Úy này vốn là cao tăng Mật tông từ Ấn Độ tới vào thời thịnh Đường. Có thể nói ba người này là người sáng lập nên phái Mật tông, nghe nói ba người này thường xuyên lui tới Hương Ba Lạp, sau khi nhận được bí quyết Mật tông thì làm nên sự nghiệp lớn. Ba thủ hạ của Cốc Tư La cùng tên với ba vị cao tăng thịnh Đường kia, chắc hẳn là đang ôm lấy suy nghĩ tìm Hương Ba Lạp.

Địch Thanh liền nhớ lại lời của Nguyên Hạo, gật đầu, nói:

- Không sai, Cốc Tư La cũng đang tìm kiếm Hương Ba Lạp. Nhưng có một điều rõ ràng là bọn chúng chưa tìm ra Hương Ba Lạp... trên đời này e là ngoài ba vị cao tăng thời thịnh Đường ra thì không còn ai khác có thể tìm ra Hương Ba Lạp.

Giữa lúc Địch Thanh đang thất vọng thì Chủng Thế Hành làm ra vẻ hết sức cổ quái, hạ giọng nói:

- Ngươi sai rồi, vẫn còn có một người rất có khả năng đã đi qua Hương Ba Lạp. Hơn nữa người đó lại ở ngay bên cạnh người!

Địch Thanh kinh ngạc, không thể tin nổi, hỏi:

- Là ai, ai đã đi qua Hương Ba Lạp?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-119)


<