Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Sáp huyết - Hồi 059

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 059: Liên hoàn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Trương Ngọc vẫn không ngủ được, trong lòng gã tràn đầy oán khí.

Ở trước mặt Địch Thanh dù gã vẫn nói cười trước sau như một nhưng sau lưng lại không hề vui vẻ. Gã chỉ biết nên cùng chia sẻ niềm vui bằng hữu mà không biết cũng phải chia sẻ cả điều không vui nữa.

Xem ra Địch Thanh đã tốt lên rất nhiều. Trương Ngọc thật lòng vui mừng cho Địch Thanh, nhưng uất ức này của gã khi nào mới hết?

Trại Kim Minh tường đồng vách sắt! Nhưng đối với Trương Ngọc mà nói, trại Kim Minh chẳng khác gì lồng sắt, gã ở trong đó vô cùng sầu não.

- Cộc cộc cộc!

Có người gõ cửa.

Trương Ngọc hơi kinh ngạc, không biết muộn như này rồi ai tìm đến mình? Chẳng hiểu vì sao trong lòng gã lại có chút bất an. Trương Ngọc giữ bội đao, chậm rãi tới trước cửa mở cửa phòng ra.

Ánh đèn lờ mờ chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của Lý Vũ Hanh.

- Vũ Hanh, là ngươi?

Trong sự kinh ngạc của Trương Ngọc còn có chút vui mừng. Dù sao gã và Lý Vũ Hanh cũng là bằng hữu, trong đêm tuyết trong trẻo nhưng lạnh lẽo này có thể có được bằng hữu tâm sự, thật sự không tệ. Từ sau khi gã theo Địch Thanh trở về thì vẫn muốn tìm Lý Vũ Hanh nói chuyện, bọn họ là bằng hữu, chẳng phải bằng hữu thì nên khoan dung chút sao?

Lý Vũ Hanh chỉ "ừ"môt tiếng, trong mắt tràn ngập hàm ý phức tạp.

Trương Ngọc không để ý tới sự khác thường của Lý Vũ Hanh, đợi y vào phòng rồi mới bất ngờ phát hiện đi theo sau Lý Vũ Hanh còn có hai người. Trong hai người một là An Phong, Phó Chỉ Huy Hồ Chước, người kia là Thượng Quan Nhạn, thủ hạ của Lý Hoài Bảo.

Trương Ngọc lùi bước, Lý Vũ Hanh, Hồ Chước và Thượng Quan Nhạn đã chen lấn tiến vào. Trương Ngọc nhíu mày, không kìm nổi lại lùi một bước, chẳng hiểu sao trong lòng gã lạnh run.

Năm xưa gặp nạn ở Tào phủ, gã cũng có loại cảm giác này.

Nhưng khi đó còn có Địch Thanh sóng vai, còn lúc này... Lý Vũ Hanh và gã đang đối mặt với nhau.

Trương Ngọc cố duy trì sự trấn tĩnh, hỏi:

- Vũ Hanh, có chuyện gì vậy?

Gã thấy Lý Vũ Hanh cầm theo túi da, bên trong tròn vo không biết đựng gì.

- Hôm nay Lý Hoài Bảo làm nhục ngươi.

Vẻ mặt Lý Vũ Hanh không chút thay đổi, nói.

Trương Ngọc nhíu mày, sau một lúc lâu mới nói:

- Thì sao?

Cảm xúc Lý Vũ Hanh đột nhiên trở nên cuồng bạo, kêu lên:

- Ngươi là huynh đệ của ta, hắn làm nhục ngươi chính là không nể mặt mũi huynh đệ chúng ta.

Trong lòng Trương Ngọc bỗng dưng trào dâng niềm xúc động, gã thật sự không thể tin Lý Vũ Hanh còn có thể nói ra được những lời này. Nhưng lời nói tiếp theo sau đó của Lý Vũ Hanh khiến Trương Ngọc khiếp sợ.

- Ta đã giết Lý Hoài Bảo!

Sắc mặt Trương Ngọc biến đổi, không kìm nổi quay sang nhìn Hồ Chước, Thượng Quan Nhạn. Hai người kia đều thờ ơ như đang xem diễn. Trương Ngọc cảm giác có vấn đề nhưng trong nhất thời không biết vấn đề ở đâu.

Vì sao ba người này lại đi cùng nhau?

- Ngươi không tin?

Lý Vũ Hanh thấy Trương Ngọc trầm mặc, nhếch miệng chế giễu.

Tâm tư Trương Ngọc xoay tít, sau một lúc lâu mới nói:

- Ngươi cũng biết giết hắn có hậu quả gì?

Giọng nói của Lý Vũ Hanh hơi run rẩy, đột nhiên kích động nói:

- Ta mặc kệ hậu quả gì! Ta biết ngươi không tin, nhưng ta đã giết hắn!

Y ném túi da kia xuống đất.

Một đầu người từ trong túi da lăn ra, máu thịt lẫn lộn. Trương Ngọc không kìm nổi cúi đầu xuống nhìn, mơ hồ nhận ra đó là đầu của Lý Hoài Bảo, trong lòng run rẩy kinh sợ, lại có chút buồn nôn.

Mặc dù gã căm ghét Lý Hoài Bảo, nhưng dù thế nào cũng không ngờ Lý công tử ban ngày còn ngang ngược mà lại chết như vậy.

Trong lòng dù hơi mờ mịt nhưng Trương Ngọc cũng không tin Lý Vũ Hanh có dũng khí giết Lý Hoài Bảo, càng không tin rằng Lý Vũ Hanh giết Lý Hoài Bảo là vì mình.

Nhưng Lý Hoài Bảo thật sự đã chết, vì sao?

*****

Đúng lúc này, Trương Ngọc nghe một tiếng "soạt"vang lên, sự cảnh giác trong lòng dâng cao, hét to một tiếng lật người tránh né. Mặc dù gã tránh nhanh nhưng đao này chém tới lại quá mức bất ngờ.

Máu tươi bắn ra!

Trương Ngọc không kịp tránh, cánh tay trái lập tức bị chém thương, liền giơ đao ngang trước ngực, khàn giọng nói:

- Lý Vũ Hanh, ngươi điên rồi sao?

Người chém ra đao kia chính là Lý Vũ Hanh!

Sau khi Trương Ngọc bị thương thì càng kinh hãi, thương tâm lẫn phẫn nộ. Tuy gã biết Lý Vũ Hanh yếu đuối, nhưng dù nằm mộng cũng không nghĩ tới có một ngày người huynh đệ năm xưa sẽ xuất đao với gã!

Máu tươi "tí tách’ từ mũi đao rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang rất nhẹ. Trong phòng sáng tối, ngọn đèn mờ mờ tràn ngập hơi lạnh. Lý Vũ Hanh còn muốn xuất đao nhưng thấy trên mặt Trương Ngọc tràn ngập sự chấn kinh khiếp đảm thì hơi do dự.

Trong phòng yên lặng chốc lát, đột nhiên Thượng Quan Nhạn cười nói:

- Hắn không điên, chỉ là quá thông minh mà thôi.

Trương Ngọc nhìn ba người đối diện, trong lòng trầm xuống, dù gã không biết nguyên do nhưng đã hiểu rõ ba người trước mắt này đều muốn lấy tính mạng gã.

Gã đã không còn đường lui.

- Vì sao?

Trương Ngọc nhả từng chữ từ trong kẽ răng. Mặc dù trong lòng mơ hồ đoán được, nhưng ý nghĩ này thật sự quá kinh người, gã thật không dám nghĩ đến.

Thượng Quan Nhạn khẽ thở dài, giọng điệu thoải mái nói:

- Chẳng lẽ ngươi còn không hiểu ư? Lần này không chỉ giết một mình ngươi, mà Chỉ huy sứ ba mươi sáu phân trại của Kim Minh trại cũng phải chết.

Trong Ngọc kinh sợ, run giọng nói:

- Các ngươi muốn lấy Kim Minh trại, mà chỉ dựa vào mấy người các ngươi?

Thượng Quan Nhạn thản nhiên cười:

- Nếu như ngươi thông minh thì không nên hỏi câu này. Một năm qua, Phạm lão phu tử các ngươi quá rộng lượng, nên bọn ta đã lừa gạt lén lút để mấy ngàn dũng sĩ của chúng ta lẫn vào trong trại, hơn vạn người Khương đều mang lòng gian dối. Huống chi, chẳng bao lâu nữa ngoài trại còn có...

Y đột nhiên câm bặt, chậm rãi nói:

- Trương Ngọc, nếu ba người chúng ta ra tay, ngươi không có nửa đường sống, ngươi có biết vì sao ta còn chưa ra tay không?

Trương Ngọc thầm nghĩ "Thượng Quan Nhạn muốn nói là không lâu nữa ngoài trại sẽ có đại quân người Đảng Hạng lui tới hay sao? Điều này sao có thể? Thượng Quan Nhạn này có lai lịch gì?"

Lúc trước gã chỉ biết người này đầu nhập vào Lý Hoài Bảo không lâu thì được Lý Hoài Bảo tín nhiệm. Hôm nay thấy hắn trầm lạnh như vậy, tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.

Gã không cam lòng bó tay, lắc đầu nói:

- Vì sao ngươi còn không ra tay?

- Người hữu dụng cũng không cần chết.

Thượng Quan Nhạn thản nhiên nói:

- Lý Vũ Hanh hữu dụng, cho nên chúng ta không giết hắn. Chúng ta biết quan hệ giữa ngươi và Địch Thanh không tệ, vốn cũng đã muốn giữ ngươi lại, tuy nhiên Lý Vũ Hanh nói, tính tình ngươi cứng rắn sẽ không đầu hàng, tốt nhất là giết ngươi.

Trương Ngọc nhìn chằm chằm Lý Vũ Hanh, cười lạnh nói:

- Lý Vũ Hanh, ngươi hiểu ta như vậy, thật đúng là huynh đệ tốt của ta!

Vẻ mặt Lý Vũ Hanh vốn đầy xấu hổ, nghe vậy đột nhiên nổi giận nói:

- Đúng vậy, ta muốn giết ngươi đó, thì sao? Ta biết ngươi khinh thường ta. Sau chuyện ở Tào Phủ lần đó, ngươi vẫn luôn coi thường ta, ta nhịn ngươi lâu rồi. Bọn họ nói ta giết ngươi mới có thể sống. Mạng chỉ có một, ngươi chết còn tốt hơn ta chết.

Ánh mắt Trương Ngọc sắc nhọn, lạnh lùng nói:

- Lý Vũ Hanh, ngươi có phải là người không, lời nói này mà cũng nói ra được? Ngươi sợ chết, đúng là ta xem thường ngươi, nhưng ta vẫn tha thứ cho ngươi. Nhưng hôm nay ngươi lại vì bản thân mà muốn giết ta? Giết huynh đệ của ngươi?

Trương Ngọc đột nhiên mỉm cười, nụ cười tràn ngập sự thê lương:

- Ta nói sai rồi, có lẽ ngay từ đầu ngươi đã không coi ta và Địch Thanh là huynh đệ!

Lý Vũ Hanh nắm chặt đơn đao, cả người run rẩy, trong mắt đầy sự bi ai sâu sắc.

Thượng Quan Nhạn giễu cợt:

- Có phải là huynh đệ hay không không quan trọng, quan trọng là có muốn sống hay không.

- Ta muốn sống thì phải đầu nhập vào các ngươi, giống như Lý Vũ Hanh đi đánh lén Địch Thanh đúng không?

Trương Ngọc đã hiểu ý của Thượng Quan Nhạn.

Thượng Quan Nhạn mỉm cười:

- Cuối cùng ngươi đã nói một câu thông minh. Ta nghĩ ngươi là người thông minh thì nên biết lựa chọn như nào.

Y tự tin đắc ý, như mèo vờn chuột nhìn Trương Ngọc.

Thượng Quan Nhạn vẫn giấu tài không lộ, tự tin dù mình đơn độc ra tay, Trương Ngọc cũng không phải là đối thủ của y. Bởi vậy y cho Trương Ngọc lựa chọn, y thích nắm vận mệnh người khác trong tay mình.

Y đã để cho Trương Ngọc lựa chọn.

Trương Ngọc cũng cười, nụ cười tươi sáng như ánh trăng:

- Ngươi sai rồi, ta là kẻ ngu dốt.

Nói xong, thân hình gã bật tung lên, một đao bổ tới Lý Vũ Hanh.

Phản kháng đầu hàng, thời khắc sinh tử.

Trương Ngọc lựa chọn xuất đao, làm việc nghĩa không được lùi bước.

Biết rõ sẽ chết cũng phải xuất đao, tính tình Trương Ngọc là vậy. Gã có thể chấp nhận được cái chết, nhưng không thể chấp nhận được sự phản bội, bởi vậy gã xuất đao với Lý Vũ Hanh.

Phải giết Lý Vũ Hanh!

*****

Đau đớn của sinh tử, không bằng đau đớn của sự phản bội.

Trong mắt Trương Ngọc có đau đớn nhưng xuất đao không chút lưu tình."Soạt soạt soạt" liên tiếp ba đao, đao nào cũng tàn nhẫn. Lý Vũ Hanh tránh gấp, thân hình chợt lóe lên đến bên cạnh Thượng Quan Nhạn, khàn giọng nói:

- Cứu ta! Ngươi phải cứu ta!

Lý Vũ Hanh nhát gan, người nhát gan dù võ công giỏi đến mấy thì khi gặp nguy hiểm khí thế liền giảm sút vài phần, huống chi võ công Lý Vũ Hanh vốn không bằng Trương Ngọc.

Hồ Chước đã chuẩn bị ra tay.

Gã vẫn bất mãn mình chỉ là phó chỉ huy, gã hy vọng mượn cơ hội lần này để xoay chuyển. Đương nhiên, để được như vậy gã phải dốc sức cho người Đảng Hạng. Gã biết Thượng Quan Nhạn là cao thủ trong người Đảng Hạng, bởi vậy gã vẫn nghe theo Thượng Quan Nhạn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Trương Ngọc rút đao, nhưng Thượng Quan Nhạn lại không hề hành động làm Hồ Chước cũng có chút do dự.

Trong giây lát, Lý Vũ Hanh đã thảm hại không chịu nổi, Hồ Chước mới chịu rút đao, "soẹt"một tiếng, Thượng Quan Nhạn cũng đã rút kiếm.

Một kiếm lạnh lẽo đâm sượt qua Lý Vũ Hanh đâm vào vai trái Trương Ngọc.

Cơ hội xuất kiếm của Thượng Quan Nhạn rất tốt, y đã nhận thấy Trương Ngọc đuổi giết Lý Vũ Hanh bằng toàn bộ sự bi phẫn, đợi đến khi đao pháp có sơ hở, Thượng Quan Nhạn liền nhắm ngay sơ hở này, một kiếm là trúng.

Hồ Chước lập tức canh giữ ở cửa đề phòng Trương Ngọc bị thương bỏ chạy, gã đã nhận ra cục diện cuộc chiến, Trương Ngọc không phải là đối thủ của Thượng Quan Nhạn.

Thượng Quan Nhạn vừa mới thu kiếm về.

Bất thình lình lại có hai tiếng "Soẹt", "phập", sắc mặt Hồ Chước biến đổi lớn.

Một đao đã đâm vào bụng Thượng Quan Nhạn, có một đao đã chém vào vai Lý Vũ Hanh.

Thượng Quan Nhạn hét to, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, y giống lên giận giữ, một cùi trỏ thúc vào ngực Lý Vũ Hanh."Rắc" một tiếng, xương ngực Lý Vũ Hanh đã gãy, trường kiếm Thượng Quan Nhạn quay về lật tay đâm một kiếm vào ngực phải Lý Vũ Hanh.

Dù thế nào Thượng Quan Nhạn cũng không ngờ Lý Vũ Hanh luôn hèn yếu lại đâm y một đao. Chẳng lẽ Lý Vũ Hanh thật sự điên rồi?

Thượng Quan Nhạn tức thì nổi giận phản kích lại.

Ngực Lý Vũ Hanh sụp xuống, trong tiếng rên rỉ, máu tươi phụt ra, nhưng thời khắc trường kiếm đâm vào cũng không hề né tránh mà bổ nhào tới ôm chặt lấy Thượng Quan Nhạn, cắn lấy cổ họng của y.

Trương Ngọc đã ngây người, một đao của gã đã chém trúng vai Lý Vũ Hanh, thậm chí còn có thể cảm giác được sự hả hê và chua xót khi lưỡi đao cọ vào xương cốt.

Nhưng tất cả cảm giác đó lập tức bị nỗi đau tận sâu trong nội tâm thay thế.

Lý Vũ Hanh vì đả thương Thượng Quan Nhạn mà đã trúng một đao của Trương Ngọc gã? Lý Vũ Hanh giả vờ đầu hàng? Trương Ngọc gã đã trách lầm huynh đệ?

Ý niệm đó xẹt qua trong đầu, tay Trương Ngọc run lên.

Đúng lúc này, Thượng Quan Nhạn rống to, khắp mặt Lý Vũ Hanh đầy máu, đã ngửa mặt lên trời ngã xuống. Trên cổ Thượng Quan Nhạn đầy máu, bụng đã bị xuyên thủng, y dùng hết toàn lực giãy ra khỏi Lý Vũ Hanh, đầu óc choáng váng, trước mắt chỉ toàn màu đen.

Chưa kịp tỉnh táo, vẻ mặt Thượng Quan Nhạn bỗng dưng trở nên cổ quái dị thường, thân hình giật giật rồi mềm oặt trên mặt đất.

Trước khi chết y còn không tin là y đã thua dưới tay Trương Ngọc và Lý Vũ Hanh.

Trương Ngọc chém một đao vào cổ Thượng Quan Nhạn, kêu to:

- Vũ Hanh.

Gã đỡ Lý Vũ Hanh đang lảo đão ngã xuống, trong lòng đau đớn như kim châm, thanh âm tựa như sói tru.

Hồ Chước xoay người bỏ chạy, chốc lát đã không còn bóng dáng. Y đã sợ, y thật sự không dám động thủ với loại người như này lần nữa.

Trương Ngọc căn bản không để ý tới Hồ Chước, chỉ ôm chặt lấy Lý Vũ Hanh, hai tròng mắt đỏ ngầu, khàn giọng nói:

- Vì sao, vì sao ngươi lại làm vậy?

Cảm giác trên tay mình còn nhuốm đầy máu của Lý Vũ Hanh, nhớ ra vết thương trên vai Lý Vũ Hanh chính tay gã chém vào. Trong lòng Trương Ngọc vô cùng hối hận, vung đao chém vào cánh tay mình, nhưng Lý Vũ Hanh đã yếu ớt nói:

- Đừng...

Thanh âm kia dù yếu nhưng lại như sấm nổ vang bên tai Trương Ngọc.

Lý Vũ Hanh còn chưa chết.

Trương Ngọc vội la lên:

- Vũ Hanh, ngươi cố chịu, ta đi tìm người... cứu ngươi.

Đột nhiên gã thấy Lý Vũ Hanh ho không ngừng, từng ngụm máu tươi cuồn cuộn trào ra, gã không kìm nổi trào nước mắt, biết Lý Vũ Hanh đã không được rồi.

Lý Vũ Hanh cười chua chát, khẽ nói:

- Không... dùng.. rồi... Trương Ngọc, Thượng Quan Nhạn... là... là.. Dạ Xoa.

Trương Ngọc kìm nén sự sợ hãi, thấy không ngăn được Lý Vũ Hanh chảy máu, đau buồn nói:

- Ta đã giết hắn.

Khóe miệng Lý Vũ Hanh hiện lên nụ cười mờ nhạt:

- Hắn... lợi hại...

Trong đầu Trương Ngọc lóe chớp, khàn giọng nói:

- Ngươi biết tính tình của ta, biết ta chắc chắn sẽ liều mạng, biết ta đánh không lại hắn, cho nên ngươi mới giả vờ đầu hàng để gạt sự tín nhiệm của hắn, sau đó giúp ta giết hắn? Ta thật ngu xuẩn, ngươi một lòng vì ta, còn ta lại chém ngươi một đao.

Giờ khắc này, gã hận mình không thể chết ngay lập tức.

Gã vẫn cảm thấy Lý Vũ Hanh không có nghĩa khí, vẫn hiểu lầm Lý Vũ Hanh. Tim gã như bị đao cắt, hối hận cũng đã muộn, cũng căm hận bản thân, nếu gã thật sự coi Lý Vũ Hanh là huynh đệ thì tuyệt đối sẽ không chém ra một đao đó.

- Không... trách ngươi.

Thần thái trong mắt Lý Vũ Hanh mất dần, lẩm bẩm:

- Ta cũng không tin... mình.. có dũng khí, huống chi là ngươi? Kim Minh trại xong rồi...

Đột nhiên y nắm chặt tay Trương Ngọc, tỉnh táo nói:

- Trương Ngọc, đồng ý... với ta!

- Ngươi muốn ta làm gì, nói đi.

Trương Ngọc khóc.

- Đi Duyên Châu.. báo tin. Tìm Địch Thanh.. báo thù cho ta!

Lý Vũ Hanh lẩm bẩm:

- Ngươi sẽ làm đươc.

*****

Trương Ngọc hiểu, Lý Vũ Hanh thật sự hiểu gã. Lý Vũ Hanh sợ gã thẹn trong lòng, thậm chí còn tìm đến cái chết nên mới muốn gã làm chút chuyện này.

Thấy hơi thở Lý Vũ Hanh ngày càng mỏng manh, Trương Ngọc lệ rơi đầy mặt, nhưng vẫn nói:

- Vũ Hanh, ta sẽ làm được, ngươi tin ta! Ngươi.. cố chịu đựng...

Đột nhiên gã phát hiện mình nói dối, nhưng lúc này đây gã có thể nói gì?

Môi Lý Vũ Hanh giật giật, yếu ớt nói:

- Chúng ta... chúng ta...

Thanh âm của y thật sự quá nhỏ, Trương Ngọc áp hẳn tai vào kêu lên:

- Ngươi muốn nói gì nữa? Trương Ngọc cho rằng Lý Vũ Hanh vẫn còn tâm nguyện chưa xong, nên sớm đã quyết tâm làm bằng được cho y.

Thanh âm của Lý Vũ Hanh rất khẽ:

- Chúng ta... vẫn là... huynh đệ... Đúng không?

- Đúng, phải!

Trương Ngọc không ngừng trả lời, hoàn toàn không để ý đến lửa hừng hực đã thổi sang bên người. Rồi đột nhiên thấy cánh tay trũng xuống, tim Trương Ngọc rét lạnh.

Đầu Lý Vũ Hanh đã rũ xuống nhưng vẫn còn nụ cười nơi khóe miệng.

Huynh đệ, chúng ta vẫn là huynh đệ!

Y cười mà chết, có phải cho rằng trước khi chết đã được chấp nhận nên không hối hận không oán trách?

Trương Ngọc khóc như mưa.

Gã muốn kêu gào, muốn sám hối, muốn nói lời xin lỗi với Lý Vũ Hanh, nhưng gã đã không còn cơ hội.

Nước mắt kia hòa trộn với vết máu trên mặt, thương tâm như tuyết, tràn đầy tĩnh mịch.

Giữa lúc đó, nóc nhà sụp đổ, một ngọn lửa lớn ập xuống bao vây lấy Trương Ngọc. Chẳng biết từ lúc nào, trại Kim Minh đã lâm vào biển lửa.

Ánh lửa sáng rực thiêu đốt tuyết trong không trung. Tuyết bị thiêu đốt rơi theo gió mà khóc, những giọt nước mắt thương tâm rơi xuống mặt đất.

Lửa uốn như xà nuốt lấy nước mắt và máu.

Tiếng chém giết tại trại Kim Minh rung trời, Trương Ngọc cũng đã chạy ra khỏi trại Kim Minh.

Gã bị hơn mười vết thương nhưng không có vết thương trí mạng, khắp nơi đều là tiếng chém giết náo động ồn ào trại Kim Minh vốn như tường đồng vách sắt kia đã trở nên vỡ nát.

Lý Hoài Bảo đã chết, Lý Sĩ Bân vẫn còn chưa xuất hiện.

Hai người Hạ Thủ Vân và Hà Tùy cũng không ra chỉ huy, ba mươi sáu phân trại của trại Kim Minh như rắn mất đầu trở nên hỗn loạn.

Trại Kim Minh xong rồi.

Sau khi trong đầu Trương Ngọc xẹt qua ý nghĩ này liền đoạt lấy một con ngựa nhằm thẳng hướng nam mà chạy. Gã không biết chạy tới Duyên Châu như nào, cũng không biết đã gặp được Phạm Ung như nào.

Thời khắc gặp Phạm Ung, Trương Ngọc đau lòng nói:

- Phạm Tri Châu, trại Kim Minh bị chiếm đóng rồi, Duyên Châu có hiểm.

Phạm Ung kinh hãi, trong lúc nhất thời cũng rối loạn. Người Đảng Hạng lại tấn công tây bắc khiến Phạm lão phu tử thật sự sợ hãi. Năm ngoái tây bắc bị tấn công, dưới sự phòng thủ của Hạ Thủ Vân nên cuối cùng đã đánh lui được quân Đảng Hạng. Năm nay biết quân Đảng Hạng lại xuất binh, trước tiên Phạm Ung đi tìm Hạ Thủ Vân.

Hạ Thủ Vân lại tiếp tục bố trí, lệnh cho Lưu Bình, Thạch Nguyên Tôn dẫn binh nhanh chóng đi cứu viện Thổ Môn, phòng ngừa người Hạng Đảng đánh từ nơi ấy vào, lại lệnh cho Quách Tuân canh phòng nghiêm ngặt tuyến phía tây, lệnh cho Thanh Giản Thành xuất binh viện trợ Tắc Môn, Bình Viễn. Hạ Thủ Vân sợ trại Kim Minh có chuyện nên đặc biệt cùng Hạ Tùy đi tới trại Kim Minh, trấn thủ Duyên Châu Bắc Cương.

Phạm Ung thấy Hạ Thủ Vân dốc sức như thế, trong lòng cảm động, vốn tưởng rằng lần này tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn nên yên tâm ở phủ Tri Châu thưởng thức ca múa, không ngờ trại Kim Minh lại bị công phá?

Trại Kim Minh bị mất, môn hộ phía bắc Duyên Châu bị mở rộng ra.

Trong thành Duyên Châu vẫn chưa tới hai ngàn quân coi giữ, nếu quân Đảng Hạng tấn công đến, Duyên Châu sao thủ được?

Rốt cuộc Hạ Thủ Vân, Lý Sĩ Bân đang làm cái gì? Sao nhiều quân Đảng Hạng xuất hiện tại nơi này vậy?

Phạm Ung cũng không nghĩ nhiều, lập tức truyền lệnh:

- Nhanh gọi các bộ của Lưu Bình, Thạch Nguyên Tôn quay về cứu viện Duyên Châu.

Phạm Ung không phải Đô Bộ Thự, nhưng Hạ Thủ Vân không ở đây nên cũng khó tránh khỏi phải làm việc của Đô Bộ Thự.

Ông đã chẳng quan tâm Thổ Môn, Bảo An Quân như nào, lúc này tử chiến bảo vệ Duyên Châu mới là điều quan trọng nhất tại tây bắc!

Trương Ngọc nghe Phạm Ung điều binh khiển tướng, thần sắc đờ đẫn, trong lòng chỉ nghĩ: "Vũ Hanh muốn ta báo tin Duyên Châu, phải tìm Địch Thanh, nhưng hiện giờ Địch Thanh ở đâu?

Địch Thanh đang ở trại Bình Viễn.

Vừa mới tiễn Trương Ngọc đi, Địch Thanh liền nhận được tin tức người Hạng Đảng lại xuất binh ra khỏi Hạ Lan, vượt qua Hoành Sơn, dẫn binh xâm nhập biên giới nước Tống.

Bảo An Quân báo nguy, Thổ Môn báo nguy! Tây bắc lại nổi lên chiến tranh, quân tình khẩn cấp!

Năm năm tháng tháng hoa vẫn thế, tháng tháng năm năm cuộc chiến khác biệt.

Lần này Địch Thanh không đi trợ giúp Bảo An Quân mà nhận nhiệm vụ đi trợ giúp bảo vệ các trại xung quanh Thổ Môn. Bởi vì Thanh Giản Thành rất gần Thổ Môn.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là tương đối, từ Thanh Giản Thành đến Thổ Môn có ba trăm dặm lộ trình, còn từ Thanh Giản Thành đến Bảo An Quân chỉ xa hơn lộ trình ba trăm dặm.

Ngay lúc quân lệnh của Phạm Ung ban ra trong ngày, Địch Thanh để Liêu Phong, Lỗ Đại Hải ở lại cùng hỗ trợ đám người Chủng Thế Thành canh giữ ở Thanh Giản Thành, còn mình dẫn hai người Cát Chấn Viễn, Tư Mã Bất Quần cùng với mấy trăm binh sĩ đi tới cứu viện trại Bình Viễn. Trại Bình Viễn lưng dựa vào núi cùng trại Ải Môn làm lá chắn cho Thổ Môn, khống chế ngăn chặn người Đảng Hạng xâm nhập vào yếu đạo của biên giới nước Tống.

Khi Địch Thanh đuổi tới Bình Viễn thì sắc trời đã tối, trên đường đi mọi người hữu kinh vô hiểm (có kinh hãi mà không có nguy hiểm), nhanh chóng đã đến đông trại Bình Viễn.

Địch Thanh kinh ngạc, thầm nghĩ căn cứ theo quân tình mà nói, người Đảng Hạng tung hoành từ núi giết ra, ý đồ dũng mãnh tiến vào từ Thổ Môn, không cần nói cũng biết, Thổ môn rất quan trọng của hai trại Bình Viễn và Ải Môn, chắc chắn sẽ phải bị tấn công mới phải, nhưng lúc này trại Bình Viễn lại chìm lặng như chết, không hề có dấu hiệu của việc bị đại quân đến tấn công, lẽ nào nói quân Đảng Hạng đột kích chỉ là phô trương thanh thế thôi?

*****

Cửa trại đóng chặt tràn đầy sát khí dưới tuyết đêm. Địch Thanh hoang mang, hét to trước cửa trại:

- Chỉ huy sứ Địch Thanh của Thanh Giản Thành phụng mệnh đến trợ giúp, xin được gặp Vương Đô Giám.

Tướng phòng giữ trại Bình Viễn là Vương Kế Nguyên, vốn là Binh Mã Đô Giám Duyên Châu, nếu luận về chức quan thì còn trên cả Địch Thanh.

Địch Thanh hô xong, bên trong trại yên lặng.

Chẳng biết tại sao trong lòng Địch Thanh cảm thấy bất an. Cát Chấn Viễn lại lớn tiếng hô một lần nữa, lần này trên đài cao trong cửa trại có người đáp to:

- Có tin được không?

Địch Thanh lập tức nói:

- Có quân lệnh của Phạm Tri Châu làm bằng chứng!

Hắn thấy đối phương cẩn thận là điều nên làm, lúc này quân giặc xâm phạm biên giới, cẩn thận một chút luôn tốt.

Trên đài cao dùng dây thừng thả một cái giỏ bằng trúc xuống, người đó hô:

- Xin hãy để quân lệnh vào giỏ, đợi chúng ta kiểm chứng là thật hay giả rồi mới cho các ngươi vào trại.

Địch Thanh đem quân lệnh để vào giỏ bằng trúc, Cát Chấn Viễn có chút bất mãn nói:

- Chúng ta không ngại cực khổ chạy tới nơi này, bọn họ không đề phòng cướp lại đi đề phòng chúng ta!

Địch Thanh hơi nhíu mày, nói:

- Bình Viễn là nơi mấu chốt, bọn họ cẩn thận là rất tốt.

Tiếp qua một lát, người trong trại nghiệm qua quân lệnh, cất giọng nói:

- Quả nhiên là Địch chỉ huy, mau mở cửa trại nghênh tiếp Chỉ huy sứ tiến vào.

Cửa trại "kẽo kẹt" mở ra, năm sáu binh sĩ ra đón, người cầm đầu ôm quyền nói:

- Địch chỉ huy, tại hạ là Tả Khâu, từ lâu đã nghe đại danh Địch chỉ huy, không ngờ hôm nay may mắn được gặp ngươi. Tại hạ cũng là Chỉ huy sư, tuy nhiên Chỉ huy sứ này của ta không thể lớn bằng Địch chỉ huy sứ rồi.

Dứt lời cười ha ha, thái độ có chút thân mật.

Địch Thanh mỉm cười nói:

- Tả Chỉ huy quá khiêm nhường rồi. Không biết Vương Đô Giám hiện giờ đang ở đâu?

Tả Khâu cười nói:

- Quân tình khẩn cấp, Vương Đô Giám vẫn luôn tuần tra lại tây trại. Phiá đông trại cũng khá yên bình nên giao cho Chỉ huy sứ không ra gì là ta đến trông giữ.

Rồi quay sang nói với binh lính đứng bên:

- Còn thất thần ra đấy làm gì, mau tới bái kiến Địch chỉ huy.

Thái độ của những người kia vẫn luôn lãnh đạm, nghe vậy đều nói:

- Địch chỉ huy...

Địch Thanh mỉm cười nói:

- Đều là huynh đệ nhà mình cả, khách khí làm gì? Đúng rồi, gần đây tình hình quân địch như nào?

Nhưng trong lòng nghĩ: "Nơi này đề phòng không nghiêm mật như ta nghĩ."

Tả Khâu cau mày nói:

- Bà cô nó chứ, mấy ngày trước đám tặc Đảng Hạng kia tập kích hung hãn, tuy nhiên chúng ta cũng đánh trả rất mạnh, vài lần đã đánh lui bọn chúng. Mấy ngày nay... người Đảng Hạng đã không có động tĩnh gì, hơn phân nửa là sợ không dám đến đây nữa.

Ánh mắt Địch Thanh lóe lên, đột nhiên nói:

- Trước khi ta tới đã phái thủ hạ thông bẩm với Vương Đại nhân là có quân tình quan trọng muốn bẩm báo Vương Đô Giám, không biết phía bên Vương Đô Giám đã báo lại với Tả Chỉ huy hay chưa?

Tả Khâu kinh ngạc, hai tròng mắt đảo ngược, lập tức nói:

- Nói, đương nhiên là nói. Vương Đô Giám còn nói, chỉ cần Địch chỉ huy sứ đến cần phỉa báo cho hắn biết, hắn sẽ đến gặp ngươi ngay. Tuy nhiên giờ trời đã tối, mời Địch chỉ huy đi nghỉ ngơi trước, ta phái người đi tìm Vương Đô Giám.

- Vậy thì vất vả rồi.

Địch Thanh cảm tạ nói.

- Đều là huynh đệ nhà mình cả, khách khí làm gì?

Tả Khâu lại cười, lập tức chỉ bảo một thủ hạ đi tìm Vương Đô Giám, rồi lại bố trí nơi nghỉ ngơi tạm thời cho đám người Địch Thanh.

Địch Thanh nói với Tư Mã Bất Quần:

- Ngươi và Chấn Viễn dẫn theo các huynh đệ nghe theo sự phân phó của Tả chỉ huy, ta gặp Vương Đô Giám rồi sẽ nhanh chóng quay về tìm các ngươi.

Tư Mã Bất Quân vẫn luôn trầm mặc, thấy thế định nói gì đó, đột nhiên nhìn về phía đất tuyết, gật đầu:

- Thuộc hạ đã biết.

Địch Thanh dậm chân, hà hơi nói:

- Mùa đông ở đây thật lạnh. Lúc ta ở Sơn Tây cũng chưa gặp thời tiết lạnh như này.

Tả Khâu hòa theo:

- Đúng vậy, nơi này lạnh hơn chút. Địch chỉ huy, mời bên này.

Y đi vào trước, mấy thủ hạ dẫn Địch Thanh đi tới một gian phòng lớn.

Tường bảo vệ quanh trại phần lớn là đơn sơ, căn phòng kia tuy lớn nhưng chỉ được dựng bằng mấy tấm ván gỗ, vô cùng thô kệch. May là trong phòng có một lò sưởi được đốt lên nên không phải lo lắng cái lạnh như băng này. Tả Khâu lệnh cho thủ hạ chờ ở bên ngoài, mình và Địch Thanh ngồi đối diện, phân phó:

- Mau châm trà.

Địch Thanh vừa định nói vài câu khách khí thì nước trà đã được bưng lên. Tả Khâu rót đầy hai chén trà, đột nhiên chân mày Địch Thanh nhướn lên, nói:

- A, Vương Đô Giám đến thì phải?

Tả Khâu hơi giật mình quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đêm đông lạnh lẽo, ánh lửa trong phòng xuyên qua cũng không phá được bóng đêm băng lạnh. Bông tuyết chầm chậm rơi nhẹ nhàng đậu trên mặt đất càng tăng thêm vẻ yên tĩnh lạnh lùng.

Không ai đến.

Tả Khâu chậm rãi nghiêng đầu lại, mỉm cười nói:

- Nghe nói Địch chỉ huy cực kỳ tỉnh táo, hình như không giống lắm thì phải?

Dường như Địch Thanh cũng có chút ngượng ngùng vì nhận lầm của mình, xấu hổ nói:

- A... chắc là mèo hoang đi qua?

Tả Khâu cười to nói:

- Địch chỉ huy có thể nghe được cả tiếng mèo hoang đi lại, quả là không đơn giản.

Y không ra ngoài xem xét, dường như đã tin lời của Địch Thanh nói, bưng chén trà tới trước mặt, nói:

- Địch chỉ huy, mời dùng trà. Vương đại nhân sẽ tới nhanh thôi.

Địch Thanh nâng chung trà lên, ngửi rồi đặt xuống nói:

- Đây là Tiên xuân trà bậc nhất của Kinh Hồ, hương vị dù hơi nhạt nhưng dư vị kéo dài, ấm áp như đầu xuân, rất có ý vị.

Hắn học trà đạo cùng với Dương Niệm Ân, miệng nói nhưng lòng lại nhớ Dương Vũ Thường, trong lòng lại mang chút buồn bã.

Trong mắt Tả Khâu có chút kinh ngạc:

- Không ngờ Địch chỉ huy lại hiểu biết về trà đạo như vậy, ta thật là kẻ quê mùa không hiểu về thứ đó. Nào, trước cạn sau kính.

Dứt lời uống trà một hơi cạn sạch.

Địch Thanh cười nhấp một ngụm trà, từ từ nuốt xuống, nói:

- Trà này... phải từ từ thưởng thức mới ngon.

Tả Khâu đặt chén trà xuống, đột nhiên hỏi:

- Không biết Địch chỉ huy muốn tìm Vương Đô Giám thảo luận chuyện gì?

Thấy Địch Thanh trầm mặc không nói gì, Tả Khâu tự tát mình, lắc đầu nói:

- Tại hạ thật sự lỗ mãng, phải biết rằng Vương Đô Giám và Địch chỉ huy thảo luận là chuyện quan trọng, một người ngoài cuộc như ta sao có thể tham gia được?

Địch Thanh cười cười, nói:

- Thực ra lúc trước ta cũng không phái người đến, cũng không có quân tình gì cần Vương Đô Giám chỉ bảo.

Sắc mặt Tả Khâu biến đổi:

- Vậy lời ngươi vừa rồi nói là có ý gì?

*****

Trong mắt Địch Thanh xẹt qua tia lạnh, hỏi ngược lại:

- Thật ra những lời này ta nên hỏi Tả chỉ huy mới đúng. Nếu chuyện ta nói chỉ là giả, vậy vừa rồi Tả chỉ huy nói đã báo cho Vương Đô Giám biết việc này, thì giải thích thế nào đây?

Bỗng nhiên Tả Khâu đứng lên lui ra sau hai bước. Địch Thanh vẫn như không có việc gì ngồi đó mỉm cười nhìn y.

Tả Khâu thấy Địch Thanh vô cùng trấn tĩnh, đảo mắt mỉm cười nói:

- Người khác nói Địch chỉ huy có chút khôn vặt, hôm nay thấy quả đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt. Ngươi bắt đầu nghi ngờ chúng ta từ lúc nào?

Địch Thanh nói:

- Theo lý mà nói... quân tình khẩn cấp đã có viện quân đuổi tới, hẳn là ngươi phải lập tức dẫn ta tới gặp Vương Đô Giám. Lại còn nói Vương Đô Giám bận rộn không thể tự mình đến gặp Chỉ huy sứ. Ngươi quá khách khí... khách khí khiến ta cảm thấy có chút không thực.

Tả Khâu khẽ hít một hơi, thái độ chuyển sang lạnh lẽo:

- Ngươi quả nhiên là rất thận trọng. Nhưng ngươi quá cẩn thận, còn thủ hạ của ngươi lại không có đề phòng. Ngươi để mấy trăm thủ hạ ở bên ngoài chỉ sợ toàn quân sớm đã bị diệt rồi.

Địch Thanh bình tĩnh nói:

- Nếu ta đã có đề phòng rồi, sao không để bọn họ đề phòng chứ?

Tả Khâu cười lạnh nói:

- Ngươi chớ nói những lời khinh người, ta vẫn luôn để ý ngươi, trước sau chưa hề thấy ngươi phân phó gì cho thủ hạ.

Địch Thanh khẽ dậm chân:

- Ngươi lại không chú ý tới chân của ta, ta đã viết hai chữ "cẩn thận" ở trên mặt đất, sau đó dậm chân oán giận trời lạnh, rồi hủy luôn hai chữ kia. Ngươi không nhìn thấy, nhưng thủ hạ của ta thì thấy.

Tả Khâu cả kinh, nhớ lại tình hình lúc trước mới phát hiện đúng là như thế. Y vốn muốn loạn tâm của Địch Thanh, nào ngờ Địch Thanh vẫn vững như Thái Sơn. Ý nghĩ xoay chuyển, y đột nhiên bật cười dài, ném chén trà xuống đất, phát ra âm thanh trong trẻo.

Bỗng nhiên ngoài phòng có mấy người nhảy vào, thủ ở trước cửa, Tả Khâu ra vẻ thở dài nói:

- Địch Thanh, ngươi thật sự thông minh, nhưng dù thông minh chỉ sợ cũng không nghĩ ra được một chuyện, là trong nước trà này có độc.

Sắc mặt Địch Thanh biến đổi:

- Ta chỉ uống một ngụm.

- Một ngụm trà cũng đã đủ.

Tả Khâu vô cùng đắc ý.

Đột nhiên Địch Thanh mỉm cười, nụ cười vô cùng mỉa mai:

- Một chén trà kia mà có thể lấy được mạng ta sao?

Tả Khâu vốn đang dương dương tự đắc, bỗng dưng sắc mặt biến đổi lớn, giơ tay giữ yết hầu, khàn giọng nói:

- Ngươi... ngươi?

Sắc mặt y xanh mét đã phát hiện có chút khác thường, nhưng y nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao Địch Thanh không bị sao, còn mình lại trúng độc.

Địch Thanh chậm rãi rút đao ra, nói:

- Ngươi rất kỳ lạ vì sao mình trúng độc đúng không? Vậy ta nói cho ngươi biết, vừa rồi ta cố ý nói Vương Đô Giám đến, thừa dịp ngươi quay đầu đi thì đã đổi chén trà. Nếu trà không có độc, thì không sao, nếu trà có độc, vậy cũng chỉ trách ngươi không may mà thôi.

Trường đao thắng tuyết, chiếu sáng hai tròng mắt, Địch Thanh nói từng chữ:

- Hiện tại... ngươi muốn hỏi gì nữa?

Địch Thanh cầm đao ở tay, dù bản thân nắm cục diện nhưng trong lòng rất bất an.

Trại Bình Viễn âm thầm gợn sóng, chứ không trầm tĩnh như vẻ bề ngoài.

Hiện tại Vương Đô Giám đang ở đâu? Tả Khâu này đã khống chế bao nhiêu binh mã của trại Bình Viễn?Nếu trại Bình Viễn sớm đã bị có gian tế xâm nhập, vậy vì sao bây giờ còn yên tĩnh?

Người Đảng Hạng không lấy trại Bình Viễn, mục đích là gì?

Trán Tả Khâu đổ mồ hôi, tay đưa lên muốn lần tìm gì đó trong ngực, không ngờ Địch Thanh nhanh như chớp bắt được tay y. Thủ hạ của Tả Khâu thấy thủ lĩnh bị bắt đều muốn tiến lên cứu.

Địch Thanh quét ngang đơn đao, đặt lên cổ Tả Khâu, quát:

- Nếu như ngươi muốn sống hãy bảo bọn chúng ngoan ngoãn ra ngoài trước.

Có một người kêu lên:

- Ngươi cho ngươi là ai chứ...

Còn chưa dứt lời, ánh sáng lóe lên, ngực người nọ đã trúng một đao, máu tươi bắn ra ngửa mặt lên trời ngã xuống.

Những người tài giỏi kia cũng muốn tiến lên nhưng thấy Địch Thanh ra đao nhanh như chớp liền giật mình lùi lại một bước. Địch Thanh cười lạnh, nói:

- Hiện tại các ngươi nên biết ta là ai? Tay hắn như sắt khống chế Tả Khâu. Sắc mặt Tả Khâu đã biến đổi thành màu đen, khàn giọng nói:

- Mau cho ta thuốc giải!

Địch Thanh cười lạnh, không nói, Tả Khâu không chống đỡ nổi, kêu lên:

- Vương Kế Nguyên đã bị chúng ta... dùng dược vật khống chế, chúng ta không giết hắn... mà nói với bên ngoài là hắn đang bị bệnh liệt giường.

Địch Thanh hỏi:

- Hắn ở đâu?

Tả Khâu kêu lên:

- Ngay gần đây, ngươi buông tay...

Địch Thanh thấy sắc mặt Tả Khâu tím lại, cũng không muốn y bị độc chết mới buông nhẹ tay ra, lại đợi y lấy chai thuốc trong ngực ra, bất chợt lúc đó trong hắn nảy sinh cảnh giác, vọt sang một bên.

Một luồng kình phong đột nhiên ập đến, Địch Thanh không chút do dự xuất đao phản kích, gọt sạch đầu người nọ. Nhưng thế đao của người nọ vẫn không dừng mà đâm vào ngực Tả Khâu. Tả Khâu kêu thảm một tiếng, đã cùng với người kia ngã lộn trên mặt đất.

Địch Thanh nhìn xéo qua biết người nọ chính là thủ hạ của Tả Khâu. Nói vậy người nọ không phải đánh lén mình mà là giết chết Tả Khâu. Thấy có người hành động, sáu người còn lại đều xông qua. Địch Thanh quyết định thật nhanh, đơn đao di chuyển bổ gọt chém đâm, giây lát đã giết chết bốn người.

Hai người còn lại sợ hãi quay đầu bỏ chạy, Địch Thanh phi thân vượt lên vì muốn người sống nên dùng chuôi đao đánh xỉu một người.

Người cuối cùng còn lại là một gã mập mạp, thấy Địch Thanh dũng mãnh như thế thì sợ tới mức buông binh khí rơi xuống đất, toàn thân béo mập run rẩy không ngừng, đột ngột quỳ xuống cầu xin:

- Ngươi đừng giết ta, ta biết Vương Kế Nguyên ở đâu.

Trong lòng Địch Thanh thầm vui mừng, quát khẽ:

- Được, nếu như ngươi dẫn ta đi gặp Vương Kế Nguyên, ta sẽ tha chết cho ngươi. Ngươi đừng nghĩ muốn đùa giỡn gì, ngươi đừng quên nơi này vẫn còn có người có thể dẫn đường đấy.

Người nọ run giọng nói:

- Tiểu nhân không dám đùa giỡn. Thật ra... tiểu nhân cũng bị bọn họ ức hiếp...

- Hãy bớt nói nhảm đi.

Địch Thanh nói:

- Dẫn đường trước, nhớ rõ đao của ta ở sau lưng ngươi.

Hai người đang định đi, ngoài cửa có tiếng bước chân, có người hô lớn:

- Địch chỉ huy... các huynh đệ đều đến đây.

Địch Thanh nghe giọng nói biết là Tư Mã Bất Quần, vui vẻ nói:

- Các ngươi không sao chứ?

Tư Mã Bất Quần và Cát Chấn Viễn sóng vai đi tới, thấy người chết khắp nơi thì chấn động. Cát Chấn Viễn thấy Địch Thanh không sao, vui vẻ nói:

- Mấy đồ con rùa muốn ám toán chúng ta, châm trà cho chúng ta uống, không ngờ chúng ta rất nhiệt tình đem rót trà cho bọn chúng. Bọn chúng uống vào thì đứt hơi luôn. Ta với Tư Mã lo lắng Địch chỉ huy nên sang đây xem trước.

Tư Mã Bất Quần lại thận trọng, nói:

- Địch chỉ huy, ta thấy tuy Tả Khâu tác quái nhưng vẫn chưa nắm được trại Bình Viễn trong tay, bằng không sẽ không phái vài người đối phó chúng ta.

Địch Thanh gật đầu nói:

- Ta cũng nghĩ như vậy. Mới vừa rồi Tả Khâu nói, bọn họ dùng thuốc khống chế Vương Đô Giám, chắc chắn là chưa phát động, chúng ta hãy cứu Vương Đô Giám trước rồi nói sau.

Lại quay sang tên mập mạp kia, hỏi:

- Các ngươi nhốt Vương Đô Giám ở đâu?

Tên mập mạp vội nói:

- Bên ngoài có hai người trông coi, ngoài ra không còn người khác.

Không đợi Địch Thanh chỉ bảo, tên mập mạp chủ động nói:

- Địch gia, ta dẫn ngươi đi cứu Vương Đô Giám, ngươi tha mạng chó này của ta được không?

Địch Thanh thấy tên mập mạp kia tội nghiệp, chỉ sợ để chậm thì sinh biến, lập tức nói:

- Không vấn đề.

Tên mập mạp mừng rỡ, đi trước. Trại Bình Viễn lưng dựa núi đối diện sông, địa thế ghập nghềnh, tên mập mạp dẫn Địch Thanh đi lên một gò đất, nơi đó có mấy gian nhà gỗ, có chút đơn sơ. Địch Thanh thấy xung quanh im lắng lạ thường, hỏi:

- Hộ vệ nơi này đâu?

Tên mập mạp cười xòa nói:

- Địch gia, Tả Khâu bị người Đảng Hạng mua chuộc lại lôi kéo vài tên đồng đảng theo... tiểu nhân không phải đồng đảng của y, nhưng cũng đành bất đắc dĩ.

Địch Thanh không kiên nhẫn nói:

- Ngươi nói ngắn gọn.

Tên mập mạp lúng túng nói:

- Lúc này Vương Đô Giám bị hạ thuốc, cả ngày hỗn loạn không cử động được. Tả Khâu sợ có người biết việc này nên mượn cớ điều hộ vệ xung quanh rút lui hết, nói Vương Đô Giám không muốn họ quản ông ta, mà hãy toàn lực trấn thủ trại, cho nên nơi này ngoại trừ hai thủ hạ của Tả Khâu ra thì không còn ai khác.

*****

Đang lúc nói chuyện, trong nhà gỗ đi ra hai người, một người quát khẽ:

- Bồ mập, tới đây làm gì? Người đi theo ngươi là ai?

Tên mập mạp nhìn Địch Thanh, nhưng vẫn chủ động che giấu cho Địch Thanh, nói:

- Là thủ hạ mới thu nhận của Tả gia, lần này tới là muốn dẫn Vương Kế Nguyên đi.

Người nọ quát lên:

- Tả chỉ huy không đến, ai cũng không có thể mang Vương Kế Nguyên đi.

Địch Thanh tiến lên một bước, cười nói:

- Vậy ngươi nói sai rồi, tả chỉ huy không đến, ta cũng có thể mang Vương Đô Giám đi.

Người nọ giận dữ định rút đao ra, chợt thấy luồng sáng lạnh lóe lên trước mắt, máu tươi trong cổ đã trào ra. Một người khác thấy tình thế không hay lập tức quay người chạy về phòng, đơn đao của Địch Thanh đã bay ra, đâm vào lưng người nọ. Người nọ ngã trước cửa, giãy dụa hai cái rồi bất động.

Bồ mập mạp run rẩy, vừa sơ vừa hoảng nhìn Địch Thành, giơ tay chỉ vào trong phòng, run giọng nói:

- Vương Đô Giám đang ở bên trong.

Địch Thanh rút đao ra khỏi xác chết, cho đao vào vỏ, sải bước vào nhà gỗ. Thấy bên trong lạnh lẽo, một thanh trường thường treo trên vách tường.

Trên bàn gỗ dựa vào giường đặt một bát thuốc thảo dược hương vị nồng nồng còn tỏa hơi nóng, đã được uống hơn nửa.

Một người đang nằm trên giường, trên người đắp một cái chăn quay lưng vào vách tường.

Địch Thanh bước nhanh về trước, khẽ nói:

- Vương Đô Giám, ta là Địch Thanh tại Tân Trại! Hiện tại ngươi thế nào rồi?

Vương Kế Nguyên như còn chút tri giác, gắng gượng quay người lại, yếu ớt nói:

- Ta... chuyện... quan trọng...

Y nói đứt quãng, Địch Thanh nghe không rõ cúi người đến gần hỏi:

- Ngươi...

Nhưng lúc cúi xuống thì đột nhiên thầm cảm thấy không đúng.

Uống thuốc hơn nửa bát nhưng trong miệng Vương Kế Nguyên không hề có mùi thuốc đông y.

Nếu Bồ mập mạp, Tả Khâu nói đúng sự thật thì đã nhiều ngày qua Vương Kế Nguyên bị giam giữ, trên người sẽ không sạch sẽ như thế.

Địch Thanh vừa phát hiện ra điều dị thường này thì biến cố đột nhiên xảy ra!

Vương Kế Nguyên vốn đang bệnh đột nhiên vùng lên đánh tới. Ánh nến trong phòng hơi tối lại, ngay sau đó một tiếng "soạt" vang lên, một đao đã xuất ra đâm vào ngực Địch Thanh.

Trong giây phút nguy hiểm, Địch Thanh bật lùi, cuộc đời hắn trải qua vô số nguy hiểm, lần này cũng nằm trong số đó. Người kia xuất đao cực nhanh, đầy biến hóa lại đánh lén, thậm chí khiến Địch Thanh không kịp rút đao.

Đó là một cái bẫy?

Đối phương thâm trầm kỳ quỷ đã tính đến việc Địch Thanh tới cứu Vương Kế Nguyên, bởi vậy đã sớm mai phục.

Địch Nghĩ nghĩ rất nhanh, trong đầu vẫn hiện lên một đao trí mạng kia, hắn mới rút đao định chém ra, đột nhên phía sau kinh phong ập tới, Địch Thanh tránh không kịp đã bị đánh một quyền thật mạnh vào sau lưng!

Phía sau có cao thủ? Là ai đánh lén?

Một quyền kia như chùy sắt rìu lớn đánh lên lưng Địch Thanh khiên tim Địch Thanh như muốn nổ tung, nhưng sống chết trước mắt, Địch Thanh chỉ có thể đảo cuốn một đao.

Ánh đao chợt lóe lướt qua nhanh như lưu tinh vụt qua chân trời, chân trời có ánh tà dương, tà dương như máu!

Người đánh lén không ngăn được một đao hoành hành, bật ngược trở lại.

Nhưng phía sau đánh lén vừa bị đẩy lùi thì đơn đao phía trước lại tới, chém vào ngực Địch Thanh.

Cả người Địch Thanh mệt mỏi, chỉ kịp vặn người tránh, đao như rắn độc cắn trúng cánh tay Địch Thanh. Người đánh lén phía sau Địch Thanh chợt lóe lên vẫy tay bắt lấy thanh trường thương trên vách tường đâm tới Địch Thanh.

Một thương đâm mạnh nhanh như lưu tinh lại như khói ảo.

Thân pháp người nọ cực nhanh, không hề thua kém khoái đao Vương Kế Nguyên.

Địch Thanh tránh cũng không thể tránh, đột nhiên cổ tay khẽ lật cuốn lấy chiếc chăn kia đem bao lấy Vương Kế Nguyên đang ở trong đó.

Vương Kế Nguyên kinh hãi, không ngờ chăn kia cũng sẽ cắn trả, y hét một tiếng chói tai, đơn đao tung bay loang loáng tứ phía như tơ liễu mênh mông.

Trong khoảnh khắc, Vương Kế Nguyên chợt cảm thấy bên hông lành lạnh, liền hét lên tiếng chói tai.

Một đao của Địch Thanh đâm thật sâu vào bên hông Vương Kế Nguyên, thuận thế xoay tròn đã cắm Vương Kế Nguyên vào phía sau. Hắn đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực, chỉ hy vọng có thể kéo dài một lát để thở.

Một quyền kia quá hung mãnh đánh cho Địch Thanh gần như bị mất năng lực hoạt động. Địch Thanh không nghĩ một quyền của người kia có thể có lực đạo của thiết chùy ngàn cân.

Trường thương kinh diễm không chút nào ngừng đâm vào ngực Địch Thanh."Phập" một tiếng đã không chút trở ngại đâm vào ngực Địch Thanh!

Địch Thanh cố thở dùng hết khí lực toàn thân lui về sau, trường thương kinh diễm kia vù vù rút từ trong ngực Địch Thanh ra, mang theo máu tươi bắn phụt ra.

Sắc mặt Địch Thanh trắng bệch, tay che ngực lảo đảo sắp ngã.

Giây phút nguy hiểm khiến Tư Mã Bất Quần và Cát Chấn Viễn không kịp phản ứng, đợi khi họ bừng tỉnh thì Vương Kế Nguyên đã chết, Địch Thanh bị thương nặng, mà người ra thương đang đứng ở trước ánh đèn, phóng khoáng xuất trần.

Đầu vai y có máu, mũi thương nhỏ máu.

Khóe miệng của hắn nở nụ cười, tuy hắn bị một đao của Địch Thanh làm tổn thương cánh tay, còn làm tổn thương đồng bọn nhưng dù sao cũng đã làm Địch Thanh bị thương nặng.

Chỉ cần giết được Địch Thanh, mọi cái giá phải trả đều rất đáng giá.

Run rẩy dưới ánh đèn, thân hình tên mập mạp kia không hề mập mạp mà ngược lại toát lên vẻ thoát tục xuất trần. Ai cũng không thể tưởng tượng được người này có thể đâm ra một thương kinh diễm như thế!

Bồ mập mạp giơ trường thương nhỏ máu lên, toàn thân không hề có chút gì hèn mọn, nhìn Địch Thanh mỉm cười nói:

- Địch Thanh, ngươi xong rồi!

Sắc mặt Địch Thanh trắng bệch không nói ra lời. Hắn cũng không ngờ Bồ mập mạp lại có thân thủ này.

Lúc này Tư Mã Bất Quần và Cát Chấn Viễn mới bừng tỉnh, chạy tới kêu lên:

- Địch chỉ huy!

Tư Mã Bất Quần xé vạt áo định băng bó vết thương cho Địch Thanh.

Nhưng máu kia làm sao ngăn được?

Bồ mập mạp cũng không ngăn cản, nụ cười nơi khóe miệng còn mang theo sự chế giễu. Miệng vết thương có thể băng bó, nhưng thương thế quá nặng, y đã nắm đại cục trong tay, lại càng không coi Tư Mã và Cát Chấn Viễn vào mắt.

- Ngươi... là... ai?

Địch Thanh yếu ớt hỏi lại một lần nữa cảm giác tử vong lại đến.

Bồ mập mạp khẽ cười, nói:

- Ta là Bồ Đề!

Thấy Địch Thanh tràn đầy khó hiểu, Bồ mập mạp lại bổ sung:

- Bồ đề vô thụ, minh diệc phi đài; bản lai vô vật, hà xử nhạ trần ai?

(Bồ- đề vốn chẳng cây, gương sáng cũng chẳng phải là đài

Xưa nay không một vật,

Nơi nào dính bụi trần?)

Bài kệ này chắc ngươi đã từng nghe, ta dùng là Vô Trần thương, ta chính là Long Bộ Bồ Đề Vương trong tám bộ Tây Bắc.

Long Bộ Cửu Vương, Bát Bộ Chí Cường, Bồ Đề Vô Thụ, Vô Trần Chi Thương.

Đã từng nghe nói Vô Trần Nhất Thương của Bồ Đề Vương trong Cửu Vương, một thương khi đâm ra không hề mang theo khói lửa nhân gian, thần quỷ khó chắn. Địch Thanh cũng hiểu biết nhưng lại không ngờ hắn sẽ gặp được Bồ Đề Vương trong tình huống như này.

Vô Trần thương không có trần ai, chỉ có máu. Máu của Địch Thanh nhỏ giọt tí tách rơi xuống đất, tuy rất nhỏ nhưng kinh tâm động phách.

Bồ Đề Vương nhìn ra được Địch Thanh có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, mỉm cười nói:

- Ta tới đây chính là muốn giết ngươi. Bởi vì Đế Thích Thiên đã cảm thấy ngươi là sự uy hiếp, nếu không diệt trừ chỉ sợ hậu hoạn vô cùng.

Tim Địch Thanh đập càng lúc càng chậm, nhưng khi nghe đến ba chữ "Đế Thích Thiên" thì sự lạnh lẽo lại hiện lên trong mắt. Hắn không thể ngờ được Nguyên Hạo lại biết hắn, lại còn muốn giết hắn!

- Chỉ cần có người uy hiếp đến sự khuếch tương của chúng ta thì nhất định phải chết!

Bồ Đề Vương khoan thai nói, y đã nắm phần chắ trong tay nên không hề nóng vội ra tay:

- Địch Thanh, một năm nay ngươi đã làm náo động quá nhiều việc. Đế Thích Thiên nói nếu ngươi có cơ hội sẽ là một Tào Vĩ, hắn không muốn thấy loại chuyện này nảy sinh. Trại Bình Viễn này trong kế hoạch của chúng ta là chậm chạp không lấy chính là đợi ngươi tới.

Địch Thanh giật mình:

- Là... Thủ Vân?

Bản thân hắn bị trọng thương nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.

Hạ Thủ Vân điều hắn đến trại Bình Viễn là muốn mượn tay Bồ Đề Vương diệt trừ hắn.

Ngoại trừ Hạ Thủ Vân, còn ai hiểu rõ hành tung của Địch Thanh như lòng bàn tay?

Bồ đề Vương gật đầu nói:

- Ngươi rất thông minh, đoán được là Hạ Thủ Vân trao tin tức cho chúng ta! Hạ Thủ Vân phái ngươi đến đây, còn ta thì ở đây chờ ngươi. Tả Khâu tự đại, chết chưa hết tội, ta biết hắn không được việc mà ngươi sẽ phải cứu Vương Kế Nguyên, cho nên phái Dạ Xoa mai phục trên giừng, sau đó cố ý dẫn ngươi tới đây để giết ngươi. Hiện giờ ngươi đã hiểu chưa?

Thấy Địch Thanh không nói gì, Bồ Đề Vương tiếc nuối nói:

- Ngươi là một người thông minh, ta vốn không muốn giết ngươi.

Cát Chấn Viễn giận dữ hét:

- Ngươi là cái thứ gì? Ngươi cho là có thể định sống chết của người khác sao?

Bồ đề Vương khẽ mỉm cười nói:

- Ta không phải thứ gì, là bồ đề.

Nói chưa xong đã xuất thủ, một thương kình đâm Địch Thanh. Y là Bồ Đề Vương, nên căn bản không để hai người Cát Chấn Viễn vào mắt, trong suy nghĩ của y, kẻ địch lớn vẫn là Địch Thanh.

Trường thương đâm ra, Cát Chấn Viễn, Tư Mã Bất Quần đột nhiên thoát ra, một trái một phải tấn công về phía Bồ Đề Vương, tuy bọn họ biết mình không địch lại nhưng không hề có chút sợ hãi.

Nếu bọn họ trốn, chắc sẽ không chết nhưng bọn họ không muốn trốn, nếu có thể tranh thủ cơ hội sống cho Địch Thanh, bọn họ chết cũng không uổng.

Bồ đề Vương cười lạnh, trường thương rung lên hóa thành hai đóa hoa mai đâm vào ngực hai người. Chiêu này của y biến hóa quả thực chính là diệu tuyệt thiên thành, không mang theo nửa phần bụi bặm, y cố ý thả chậm tốc độ, đoán chắc hai người sẽ trốn, thậm chí y đã ngưng tụ khí lực toàn thân, chuẩn bị một chiêu giết hết.

"Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương" (rết trăm chân chết vẫn đứng vững", y có thể coi khinh người ngoài nhưng tuyệt đối không thể coi thường Địch Thanh.

Nhưng y đột nhiên phát hiện, y không nên coi khinh bất cứ kẻ nào.

Cát Chấn Viễn thấy mũi thương kia đến theo bản năng liền tránh, Tư Mã Bất Quần vẫn trầm mặc, thậm chí còn như có chút khiếp đảm, nhưng khi thấy mũi thương kia đâm tới, đột nhiên tăng thêm tốc độ nghênh họng lao thẳng tới!

"Phập" một tiếng vang lên, trường thương đã đâm vào ngực, Tư Mã Bất Quần rên rĩ ôm lấy Bồ Đề Vương.

Tâm tư Tư Mã Bất Quần âm trầm, biết tình huống lúc này dù có né tránh cũng vô dụng, gã bỏ măt tính mạng chỉ cầu vây khốn được Bồ Đề Vương.

Bồ Đề Vương không ngờ lại có người dùng chiêu thức không muốn sống này, y bị khóa thương, khóa tay chân liền kêu gào, trong tiếng gào kia đã không còn chút ý thoát tục nữa. Y toàn lực giãy giụa, còn Tư mã Bất Quần ngũ quan đã tràn đầy máu, Bồ Đề Vương hất lên mới thoát ra được Tư mã Bất Quần, nhưng lại bị mỗ người khác ôm chặt lấy.

Cái ôm chặt của người kia giống như biển rộng xuyên núi, lực đạo vô cùng vô tận.

Thậm chí Bồ Đề Vương còn nghe tiếng gân cốt của mình đứt từng khúc, sau đó y nhìn thấy một đôi mắt hung ác như dã thú. Địch Thanh nói:

- Ta đã đồng ý với Vũ Thường là ta sẽ không được chết!

Hắn nói chưa xong liền hét lên một tiếng dài, lực đạo toàn thân trút hết trên người Bồ Đề Vương.

Tư Mã Bất Quần đã để Địch Thanh tranh thủ được một cơ hội.

Địch Thanh cũng bắt được cơ hội này.

Địch Thanh lúc này không còn sức để tiếp tục chiến đấu, chỉ có thể dùng bản năng của dã thú ôm chặt lấy Bồ Đề Vương, giống như hắn đã từng bóp chết Tăng Trưởng Thiên Vương.

Bồ Đề Vương rống lên một tiếng động trời, giãy giụa toàn thân nhưng không thể nào thoát ra được sự trói buộc của Địch Thanh. Đúng lúc này một tiếng "phập"vang lên, Bồ Đề Vương thấy tim lạnh ngắt, khí lực toàn thân như nước chảy ra ngoài, tròng mắt lồi ra như cá chết, tứ chi mềm nhũn.

Cát Chấn Viễn xuất đao, một đao đâm vào ngực Bồ Đề Vương, kết thục cuộc chiến sinh tử này!

Địch Thanh và Bồ Đề Vương cùng nhau ngã xuống, vẫn ôm chặt lấy nhau như đôi tình nhân.

Cát Chấn Viễn hét lớn: - - Địch chỉ huy? Tư Mã?

Không ai đáp lại, Tư Mã Bất Quần ngửa mặt lên trời ngã xuống đất, sớm đã chết rồi. Hai tròng mắt Địch Thanh đã khép chặt, hôn mê bất tỉnh.

Cát Chấn Viễn đặt mông ngồi phịch xuống đất, rồi lập tức lại leo lên người ĐịchThanh kêu lên:

- Địch chỉ huy, tỉnh lại đi!

Hai mắt Địch Thanh nhắm chặt, hơi thở mỏng manh, tim Cát Chấn Viễn cũng như muốn ngừng đập, lại nhìn về phía Tư Mã Bất Quần, đau đớn nói:

- Tư Mã... ngươi không thể chết được.

Gã bò qua ôm lấy Tư Mã Bất Quần, không ngờ nhìn người đàn ông ngày thường thâm trầm này cũng lặng lẽ mà chết như vậy.

Nước mặt từng giọt rơi xuống, Cát Chấn Viễn đau đớn lại bò qua bên Địch Thanh, thử xem Địch Thanh còn hơi thở nào không, nhưng lại không cảm nhận được hô hấp, trong lòng trầm xuống.

Địch chỉ huy chết như vậy sao? Ánh mắt Cát Chấn Viễn mờ mịt, trống rỗng.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên gã chấn động phát hiện dưới gầm giường còn có một người vẫn đang mở to mắt nhìn gã, sao dưới gầm giường lại giấu người?

Cát Chấn Viễn cầm đao trên tay chằm chằm đi qua đó mới thấy người kia tay chân đều bị trói chặt, miệng bị đút giẻ, hai mắt trợn lên tràn ngập sự lo lắng.

Cát Chấn Viễn kéo người kia ra, rút miếng giẻ trong miệng ra, hỏi:

- Ngươi là ai?

Người kia lập tức nói:

- Ta là Vương Kế Nguyên, Đô Giám trại Bình Viễn bị bọn chúng đánh lén trói ở trong nay. Ngươi hãy mau cởi trói cho ta, Địch Thanh chưa chết.

Cát Chấn Viễn vội quay đầu nhìn lại, thấy Địch Thanh vẫn không nhúc nhích, căn bản không tin nhưng vẫn tháo dây thừng trói Vương Kế Nguyên ra. Vương Kế Nguyên đứng len ôm lấy Địch Thanh chạy ra ngoài, Cát Chấn Viễn vội gọi:

- Ngươi đi đâu vậy?

Gã dù bị thương nhưng cũng không bỏ thi thể Địch Thanh, vội đi đoạt lại.

Vương Kế Nguyên chạy cực nhanh, lại vô cùng quen thuộc đối với đường nhỏ trong trại nên rất nhanh đã xuống Sơn Khâu, vòng qua chân núi, có binh sĩ phía trước quát hỏi:

- Ai?

Nhưng khi nhìn thấy là Vương Kế Nguyên, đều kinh ngạc:

- Vương Đô Giám, ngươi khỏe nhanh là tốt rồi.

Hóa ra mấy ngày nay Tả Khâu vẫn nói Vương Kế Nguyên bị bệnh liệt giường, những binh sĩ này đều tin là thật.

Vương Kế Nguyên không kịp giải thích, quát:

- Mau đi tìm quân y đến, tìm tất cả quân y trong trại đến, nhanh lên!

Binh sĩ chưa bao giờ thấy Vương Kế Nguyên hung bạo như thế, liền cuống quýt đi tìm quân y. Vương Kế Nguyên tiến vào một căn phòng, lục tung lên, rất nhanh tìm được một thuốc bột màu trắng rắc lên ngực Địch Thanh. Thuốc kia cầm máu cực tốt, miệng vết thương của Địch Thanh rất nhanh đã cầm máu, Vương Kế Nguyên sờ vào mạch đập của Địch Thanh, cảm thấy như có như không thì lo lắng đi tới đi lui nói:

- Sao quân y còn chưa tới?

Lúc này Cát Chấn Viễn mới chạy tới, khàn giọng hỏi:

- Vẫn còn cứu được Địch chỉ huy sao?

Vương Kế Nguyên mắng:

- Ngươi chỉ biết kêu gào, nếu cứu hắn sớm một chút thì nói không chừng càng có hy vọng.

Ông bị Tả Khâu đánh lén, bị nhét vào gầm giường, vốn là hỗn loạn nhưng mới vừa rồi dược tính đã qua nên đã nhìn thấy hết những biến cố xảy ra trong phòng nên vô cùng cảm kích Địch Thanh, vừa rồi Cát Chấn Viễn không để ý, nhưng Vương Kế Nguyên lại nhìn thấy mí mắt Địch Thanh còn máy rất nhỏ, biết là Địch Thanh chưa chết.

Trong lòng Cát Chấn Viễn bất an, chỉ mong có kỳ tích xuất hiện, cầu khẩn:

- Vương Đô Giám, ngươi nhất định phải cứu hắn.

- Phí lời.

Vương Kế Nguyên lại mắng một câu, đột nhiên thần sắc thay đổi lao ra khỏi phòng, lát sau kéo một quân y tiến vào, nói:

- Trình đại phu, ngươi hãy mau mau cứu người này.

Vị đại phu kia thấy Vương Đô Giám cấp bách liền cầm cổ tay Địch Thanh lên rồi đặt xuống, lắc đầu nói:

- Chết rồi.

Vương Kế Nguyên vội la lên:

- Không chết, mạch hắn còn đập mà.

Đại phu kia lại chăm chú xem mạch một lúc lâu, cười khổ nói:

- Mặc dù hắn chưa chết nhưng bị thương quá nặng, tại hạ... thật sự không chữa được.

Một lúc sau, lại có một vài đại phu tiến vào phòng, sau khi xem thương thế cho Địch Thanh xong thì đều lắc đầu. Vương Kế Nguyên biết những người này là đại phu giỏi nhất của trại Bình Viễn, nhưng tất cả đều nói không cứu được, liền luống cuống:

- Vậy làm sao bây giờ? Các ngươi ra ngoài hết đi.

Đám đại phu kia ngượng ngùng lui đi, Vương Kế Nguyên nhìn Địch Thanh, thấy sắc mặt hắn nhợt nhạt, không có sức sống, nghiến răng nói:

- Ngươi đã cứu mạng ta, mà ta lại không cứu được ngươi.

Ông đã nghe tên Địch Thanh, nhưng xưa nay không phục, hôm nay gặp không ngờ lại nhận ân tình của hắn.

Tim Cát Chấn Viễn lại trầm xuống, nhưng đã hạ quyết tâm, nói:

- Vương Đô Giám, đại phu ở đây không chữa được, nhưng Thanh Giản Thành có nhiều đại phu giỏi, ngươi hãy cấp cho ta một xe ngựa, ta đưa Địch chỉ huy trở lại Thanh Giản Thành cầu y.

Vương Kế Nguyên thầm nghĩ: "Với thương thế nặng như này căn bản không thể bôn ba được đường dài, nhưng nơi này lại không có phương pháp chữa trị, cũng không thể ở đây chờ chết.

Nên đành bất đắc dĩ nói:

- Đáng nhẽ ta nên cùng đi với ngươi, nhưng...

Cát Chấn Viễn nói:

- Nhưng ngươi còn phải trấn thủ ở nơi nay! Ta hy vọng lần này ngươi có thể trấn thủ được trại Bình Viễn.

Lòng gã không vui khó tránh khỏi việc nói mà không lựa lời.

Vương Kế Nguyên cũng không trách cứ, trong lòng thầm nghĩ: "Nguyên Hạo trăm phương ngàn kế cho tay chân mai phục ở trại Bình Viễn, nhưng cũng không đoạt trại, chẳng lẽ là đơn giản là muốn giết Địch Thanh sao?

Nhưng lúc này cũng không nghĩ nhiều, căn dặn binh sĩ chuẩn bị một xe ngựa, bốn tuấn mã. Cát Chấn Viễn đích thân đánh xe, để những binh lính từ Thanh Giản Thành ở lại trấn thủ trại Bình Viễn, lại xin Vương Kế Nguyên giúp chôn cất thi thể Tư Mã Bất Quần.

Trước khi đi, Cát Chấn Viễn đột nhiên nói:

- Vương Đô Giám, có một câu ta biết ngươi chưa chắc đã tin, nhưng ta vẫn phải nói. Cha con Hạ Thủ Vân.. có vấn đề lớn! Khả năng bọn họ đã đầu phục Nguyên Hạo rồi.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-119)


<