Vay nóng Tinvay

Truyện:Sáp huyết - Hồi 045

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 045: Ly biệt!
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Shopee

Lưu thái hậu nằm trên giường, ngơ ngác nhìn ánh mặt trời từ bên ngoài cung chiếu vào. Ánh sáng rực rỡ nhưng bà lại nằm ở nơi ánh mặt trời chiếu không đến.

Nơi ánh sáng chiếu rọi, có thể nhìn thấy bụi bay chuyển động như ký ức phủ đầy bụi. Lưu thái hậu nhìn bụi bay, mà nghĩ tới chuyện xưa. Từ sau khi Triệu Doãn Thăng chết, ngọn lửa trong cung ngày đó gần như thiêu trụi sức sống của Lưu thái hậu.

Cho dù bà có thừa nhận hay không thì bản thân cũng đã già rồi. Già đến nỗi ngay cả dục vọng đăng cơ cũng phai nhạt. Trong cung cũng đã trở lại yên tĩnh. Sau trận hỏa hoạn, những chuyện kỳ dị cũng không còn thấy nữa.

Chẳng lẽ nói... Thật sự tiên đế hiển linh, cảnh cáo bà chớ tùy ý làm bậy? Bởi vì bà không còn khuấy động nên không còn các cảnh báo kỳ dị nữa? Lưu thái hậu nghĩ đến điều đó mà giật mình ớn lạnh.

Ngũ long lần nữa xuất hiện, hồng nhan biến mất!

Lưu thái hậu nghĩ đến điều đó, ánh mắt trở nên ai oán, lẩm bẩm nói:

- Ngươi sẽ không sống được. Không thể! Ngươi không có ngũ long.

Đột nhiên nghĩ đến trước khi chết, tiên đế đã trịnh trọng nói với bà:

- Nga nhi, Trẫm nhọc lòng suy nghĩ nhiều năm, hao tâm tổn lực thu thập rất nhiều bí mật về Hương Ba Lạp. Trẫm nhận ra, lăng Vĩnh Định của Trẫm, giống như Hương Ba Lạp, có thần lực của ngũ long. Sẽ có một ngày trẫm sống lại! Nàng phải tin tưởng trẫm!

Âm thanh xa xôi của tiên đế chứa đựng nhiều ý sâu kín:

- Nếu trẫm sống lại sẽ nói tất cả bí mật với nàng, để nàng cũng trường sinh bất tử. Từ đó về sau, phu thê chúng ta cùng nhau xây dựng cơ nghiệp.

Lưu thái hậu lạnh lùng cười, cười với không khí, giống như Chân Tông Triệu Hằng đang ở trước mặt. Bà không sợ hãi, trên thực tế, bà không sợ Triệu Hằng, bà chưa bao giờ sợ Triệu Hằng.

Bà vốn cảm kích Triệu Hằng, Nếu không có sự kiên trì của Triệu Hằng, bà cũng không có được địa vị như hiện nay. Bà vốn là vợcủa một người thợ bạc, cũng phải là thái hậu. Cái việc nghe không thể tưởng tượng đó nhưng cũng cực kỳ chính xác. Trên triều đình rất nhiều người đều biết việc này.

Năm đó, Lưu Nga xuất thân bần hàn. Bị người nhà bán cho thợ bạc Cung Mỹ làm vợ. Cung Mỹ dẫn Lưu Nga tới mưu sinh ở kinh thành sau đó gặp được Hàn Vương Triệu Hăng.

Muốn nói một vật có "tình" cũng khó có thể xác định. Triệu Hằng vừa nhìn thấy Lưu Nga liền thích bà. Cung Mỹ thấy Triệu Hằng thích, thẳng thắn dâng Lưu Nga làm vợ Triệu Hằng.

Triệu Hằng cũng nhận. Từ đó về sau, vợ của thợ bạc nhỏ bé kia bắt đầu cả đời tranh đấu. Cung Mỹ tự cảm thấy thân phận không tốt. Sợ ảnh hưởng tiền đồ của Lưu Nga, liền đổi họ thành họ Lưu, trở thành Lưu Mỹ. Chồng biến thành anh trai. Nhưng sự trân trọng vẫn giống như trước kia. Anh trai biết bà sợ sự hèn mọn, vì bà việc gì cũng dám làm, thậm chí không tiếc đem bà tặng cho người đàn ông khác mà không có chút oán trách.

Nhưng ca ca chắc chắn không phải ham phú quý gì. Ca ca hy sinh tất cả vì bà chứ không hề có suy nghĩ khác.

Lưu Nga thích là ca ca chứ không phải chồng. Nhưng bà biết, muốn không bị coi thường, phải dựa vào chồng. Vì thế mà bà nhẫn nại, nung nấu....

Triều thần coi thường nàng. Tần quốc phu nhân nhũ mẫu của Triệu Hằng cũng coi thường bà. Năm đó thậm chí Tần quốc phu nhân lột sạch trang phục của bà, đuổi ra Hàn vương phủ. Nếu không phải Triệu Hằng che chở cho bà, tìm bà thì vào cái đêm bị đuổi đi, bà đã nhảy xuống sông tự vẫn rồi.

Vì thế bà hận, hận trời xanh sao bất công như thế! Hận vì sao có người sinh ra đã tài trí hơn người! Hận vì sao có người sinh ra bị người khác giẫm vò dưới chân! Nhưng bà chỉ có thể nhẫn nại, bà chịu đựng mười năm. Bà dùng sắc đẹp lúc thanh xuân nhất của người con gái để học cách chịu đựng. Học được cầm kỳ thi họa. Học được sự cao quý thanh lịch, học được tất cả mọi việc mà nữ tử phải học.

Triệu Hằng từ Hàn vương trở thành Hoàng đế. Cuối cùng bà trở nên vượt trội. Bà còn nhớ ánh mắt Triệu Hằng nhìn bà ngày càng thêm nồng nàn.

Nhưng triều thần vẫn coi thường bà, khinh thường xuất thân hèn mọn của bà. Coi thường bà đã ở cùng với người đàn ông khác, coi thường bà không sinh được con trai. Vì thế bà đành phải cướp lấy con trai của Lý Thuận Dung. Cướp lấy con trai của người con gái hèn kém hơn ấy.

Trên đời này, vốn là cá lớn nuốt cá bé.

Mỗi lần Lưu Nga nghĩ đến điều đó, đều có chút áy náy. Nhưng bà không hề hối hận về việc đã làm, nếu quay lại một lần nữa, bà vẫn sẽ không hề do dự đi cướp lấy.

Bà rất sợ, rất sợ quay lại cuộc sống tầm thường trước đây, sợ đến muốn chết. Bà không sợ chết, chỉ sợ thấp hèn. Vì thế nhìn thấy lúc Triệu Trinh – đứa con trai giành được đi thích Vương mỹ nhân quyến rũ đó, bà không hề do dự chia rẽ bọn họ.

Bà thấy thân phận của Vương mỹ nhân thép kém. Nghĩ đến Lưu Nga thấp kém năm đó, bà cảm thấy Vương mỹ nhân như đâm vào nỗi đau của bà.

Có lão quỷ thích gái phong trần, mới có con trai thích tầm hoa vấn liễu. Mỗi lần Lưu Nga nghĩ đến điều đó, đều cảm thấy chán ghét. Bà không những hận Vương mỹ nhân mà còn hận cả quá khứ của mình. Vì thế bà càng thích Triệu Doãn Thăng. Triệu Doãn Thăng vô cùng quy củ nhưng bà không ngờ, Triệu Doãn Thăng muỗn lấy mạng của bà.

Vậy trên đời này, còn có ai đáng tin? Có lẽ chỉ có ca ca đã chết?

Ngoại trừ ca ca đã chết ra, trong đám quần thần quỳ lạy của triều đình, bề ngoài xem ra tôn trọng nhưng Lưu Nga biết, trong lòng bọn họ coi thường bà. Mãi mãi coi thường, cho dù bà là Thái hậu cũng thế.

Những người đó mãi mãi không biết, bà từ vị trí của thợ bạc leo lên được địa vị ngày hôm nay, đã phải trải qua bao nhiêu cay đắng chua xót! Bọn họ chỉ cần đọc sách, ngâm thơlà có được sự vinh quang vô hạn, cao quý, cho nên bọn họ không biết vất vả của bà.

Bà càng hận càng tàn nhẫn vô tình.

Bởi vậy bà tìm cớ xử tử Tần quốc phu nhân, tước bỏ y phục cao quý của Tần quốc phu nhân. Bà cho cắt cái thân hình béo tròn đó thành hàng trăm mảnh ngâm vào trong hố phân làm cho Tần quốc phu nhân khóc thét kinh hãi, từ từ hối hận các việc bà đã từng làm.

Bởi vì bà đánh ngã được lưỡng phủ đệ nhất nhân Đinh Vị. Vì Đinh Vị có âm mưu với quyền lực của bà nên bà tìm cơ hội lệnh cho Đinh Vị đánh tới Nhai châu, cả đời này không cho phép lão về kinh.

Bởi vậy bà trục xuất người đứng đầu quân cơ Tào Lợi Dụng. Vì Tào Lợi Dụng ở trên triều đình không cung kính mẹ góa con côi bà. Trên đường Tào Lợi Dụng bị giáng chức, bà sai La Sùng Huân giết chết lão.

Vì bà đuổi được nguyên lão tam triều Khấu Chuẩn. Năm đó Khấu Chuẩn không tán thành Triệu Hằng lập bà làm hậu. Bà giáng Khấu Chuẩn đến biên cương. Cho dù Khấu Chuẩn chết rồi, bà cũng không cho xác của Khấu Chuẩn được về Biện Kinh mà chỉ được phép mai tang ở Lạc Dương.

Yêu một người có lẽ sẽ không vĩnh cửu, nhưng hận có thể nhớ cả đời.

Bà Lưu Nga chính là một người như thế. Người nào đối với bà tốt mới là người tốt. người nào đối với bà không tốt, bà quyết không nương tay. Người tốt với bà ngày càng ít, ca ca sớm đã mất. Hậu nhân Lưu gia chết dần, bị thương khiến cho bà rất cô đơn.

Tuy bà ở địa vị cao nhưng rất cô đơn.

Bà vốn có được sự yêu thương của Hoàng đế. Nhưng hơn hai mươi năm trước Hoàng đế si mê tiên đạo, đã như người xa lạ với bà. Hoàng đế chỉ nghĩ trường sinh bất tử mà không xem trường sinh bất tử có gì tốt đẹp chứ?

Lưu thái hậu cô đơn nhìn tẩm cung trống trải rồi nở nụ cười rất tàn nhẫn.

Có thần lực của ngũ long, Triệu Hằng có thể sẽ sống lại, nhưng nếu không có thần lực của ngũ long, vậy Triệu Hằng có thể sống lại không?

Cho dù Triệu Hằng là hoàng đế, cũng không thể điều khiển được việc sau này. Lưu Nga còn đang cười, bà không đặt ngũ long ở huyền cung, không đặt thần tượng ngũ long vô hình trong tay. Bà giấu kín ngũ long vào trong tượng phật Di lặc ở chùa Đại trấn quốc.

Bà nói với Diệp Tri Thu là đó là vì tưởng niệm tiên đế, nhưng chính bà biết không phải.

"Bệ hạ sẽ không sống lại, sẽ không!" Lưu thái hậu thì thầm câu này có phần tàn nhẫn, có phần khoái trí, còn có chút mỉa mai. Trường sinh có gì tốt? Một chút đều không tốt!

Lưu thái hậu đang nhớ lại chuyện xưa thì Diêm Văn Ứng đi vào trong nói:

- Thái hậu! Bát vương gia đang quỳ trước cung đợi.

Lưu thái hậu run người không ngờ Bát vương gia quật cường như thế. Bát vương gia cầu kiến. Lưu thái hậu biết ông muốn làm gì nên từ chối không cho ông vào cung. Nhưng Bát vương gia vẫn quỳ ngoài cung, từ sáng đến xế chiều.

Lưu Nga không muốn gặp Bát vương gia. Bà cảm thấy Bát vương gia là một người điên khùng. Chỉ có kẻ điên mới có suy nghĩ điên cuồng đó. Triệu Nguyên Nghiễm và Triệu Hằng đều là kẻ điên.

- Không gặp!

Lưu thái hậu lạnh lùng nói.

Diêm Văn Ứng do dự một lúc, khuyên nhủ:

- Thái hậu! Nếu không gặp, chỉ sợ người ngoài sẽ nghị luận.

Lưu thái hậu giật mình, quát:

- Nghị luận gì?

Diêm Văn Ứng cẩn thận nói:

- Bát vương gia có bệnh trong người, với lại con gái gặp chuyện bất trắc, vô cùng đáng thương. Thái hậu lãnh đạm như thế thì không hợp tình hợp lý lắm?

Lão vốn muốn nói Bát vương gia đang đau lòng vì con gái, nhưng nghe đồn trong cung nói rằng người con gái đó còn có khả năng sống.

*****

Lưu thái hậu cười lạnh lùng nói:

- Diêm Văn Ứng! Ngươi có thể tự quyết định thay ta từ khi nào rồi?

Diêm Văn Ứng cuống quýt quỳ xuống nói:

- Thần không dám. Thần chỉ nghĩ vì thái hậu. Thái hậu không thích, thần đi báo với Bát vương gia được rồi.

Lão vừa mới lui xuống, Lưu thái hậu đã thay đổi chủ ý, nói:

- Triệu Bát vương gia vào! Các ngươi lui ra.

Lúc Bát vương gia tiến vào, hai mắt đỏ hoe, vẻ ngoài hốc hác. Tất cả những nét cao quý, thanh khiết của ông đều đã biến mất không còn. Nhìn ông như chỉ còn là một người cha muốn tìm kiếm cách chữa trị tính mạng con gái mình.

Bát vương gia vừa đến trước ỷ của Lưu thái hậu, liền quỳ xuống đất nói:

- Thái hậu, thần cầu xin người!

Lưu thái hậu lạnh lùng nói:

- Triệu Nguyên Nghiễm! Ngoài từ này ra, khanh không có lời khác sao?

Bát vương gia lẩm bẩm nói:

- Thần cầu xin người. Cầu xin người cứu nó.

Lưu thái hậu nói một cách chậm rãi:

- Chuyện vào huyền cung là chuyện trọng đại. Ngươi thử nói ngay trước mặt triều thần, xen có ai tán đồng với ngươi? Xem ai dám ủng hộ ngươi!

- Thần chỉ xin người.

Bát vương gia rơi lệ nói:

- Con gái thần như vậy. Người! Lẽ nào người thật sự nhẫn tâm nhìn nó rơi xa?

- Ta có gì không đành lòng?

Lưu thái hậu lạnh nhạt nói, giọng nói ẩn chứa một sự tàn nhẫn.

Bát vương gia đột nhiên bùng nổ, đứng phắt dậykêu lên:

- Người không nên quên rằng nó cũng là con gái của người!

Lưu thái hậu giật mình kinh hãi, quát:

- Triệu Nguyên Nghiễm! Khanh thật sự điên rồi sao?

Bát vương gia lộ vẻ sầu thảm cười nói:

- Thần điên cái quái gì? Thần chưa từng điên. Cho dù thần điên, cũng là bị người ép điên. Nga nhi....

- Câm miệng! Ngươi không có tư cách gọi tên của ta?

Lưu thái hậu kêu lên.

Nụ cười của Bát vương gia trở nên lạnh lùng, trở nên cay độc châm chọc:

- Ta không có tư cách gọi tên của Thái hậu. Nhưng ta có tư cách sinh con gái với người, tên là Vũ Thường!

Ai cũng không ngờ được, Bát vương gia luôn kính cẩn mà lại nói ra lời thô tục như vậy. Chẳng lẽ là vì trong cung chỉ có hai người bọn họnên Bát vương gia mới không kiêng nể gì cả?

Ông như nhịn quá lâu rồi. Hơi thở của Lưu thái hậu trở nên nặng nhọc, trầm mặc rất lâu mới nói:

- Triệu Nguyên Nghiễm! Khanh thật sự cho rằng, ta sẽ không giết khanh sao?

Bát vương gia không đếm xỉa đến, ngược lại bình tĩnh:

- Người giết ta cũng tốt, không giết ta cũng thế. Chẳng lẽ bây giờ so với chết ta tốt hơn hay sao? Lưu Nga! Ta luôn luôn tỏ ra sợ bà, nhưng bà thật sự cho rằng ta sợ bà chứ?

Lưu thái hậu không nói, nhưng nét mặt cực kỳ phẫn nộ.

Bát vương gia lẩm bẩm nói:

- Ta không sợ bà. Ta chỉ sợ bà làm chuyện bất lợi với con gái của chúng ta. Vũ Thường vừa ra đời, ta không được gặp nó. Mỗi lần nghĩ đến điều đó ta đều phát điên. Ta biết bà đang tra tấn ta. Bà không để cho ta chết một cách vui vẻ, mà ta sẽ phải chết một cách đau đớn. Thật sự trong giấc mộng ta còn muốn gặp bà một lần.

Giọng nói của Bát vương gia cực kỳ thê lương:

- Năm đó tam ca tin thần, tìm ta cùng suy nghĩ. Huynh ấy đối với ta thật sự rất tốt, rất nhiều việc đều nói với ta. Huynh ấy rơi nước mắt nói với ta sự thần kỳ của ngũ long. Thậm chí tìm mọi cách để lấy hai cỗ quan tài thủy tinh từ Ba Tư xa xôi về lại còn chia cho ta một cái. Huynh ấy đối với ta thật sự rất tốt.

Bát vương gia là vương tử thứ tám của Thái tông. Còn Triệu Hằng là con trai thứ ba. Vì vậy Bát vương gia luôn gọi Triệu Hằng là tam ca.

- Vậy àh, ông ấy đối với ông thật tốt, cho nên ngay cả người phụ nữ của ông ấy cũng chia sẻ với ông.

Lưu thái hậu lạnh nhạt nói.

Bát vương gia khàn giọng nói:

- Không phải như thế! Là bà dụ dỗ ta, ta biết lúc đó bà rất cô đơn.

- Ông im miệng đi!

Lưu thái hậu lạnh lùng nói.

Bát vương gia kêu lên:

- Ta chết cũng không sợ thì còn sợ gì? Ta biết bà thật sự muốn ta nói. Bà nhắc nhở ta chính là muốn tra tấn ta. Cũng muốn hành hạ chính mình! Ta thật sự ngốc, ngốc nghếch tin lời của bà. Năm đó Lưu Mỹ chết rồi, tam ca đang cầu thần nên bà rất cô quạnh vắng vẻ. Cho nên bà nhân lúc ta ở trong cung, cố ý dụ dỗ ta.

Lưu thái hậu thở rất nặng nề, nhưng không nói gì nữa.

- Ta thật sự ngốc, ngốc tưởng rằng bà thật sự thích ta. Cho nên ta liền mới ngấm ngầm sau lưng tam ca, cùng người quấn lấy nhau. Sau này cuối cùng ta cũng hiểu được, bà ở với ta, không phải vì thích ta, mà là muốn một đứa con trai. Hì hì, bà vì vị trí của hậu cung, thật sự thủ đoạn nào cũng dám dùng. Bà bảo ta nói lời hay trước mặt tam ca, bảo ra trước mặt triều thần ủng hộ cho bà. Thậm chí còn lợi dụng ta, nhưng từ đầu tới cuối bà căn bản không hề để ý tới ta.

Lưu thái hậu lạnh lùng nói:

- Đúng vậy, ta coi ông như một con chó. Một con chó đực mà thôi.

Không ai có thể ngờ được, Lưu thái hậu cao quý lại nói ra những lời này.

Bát vương gia cũng không hề bất ngờ. Ông cười. cười ngặt nghẽo, nước mắt rơi xuống:

- Ta là chó đực, vậy bà là gì? Bà là chó cái sao? Bà vốn là một kỹ nữ, có lẽ ngay cả kỹ nữ cũng không bằng. Kỹ nữ vì tiền cái gì cũng dám bán, bà vì quyền lực cái gì cũng không buông tha. Trước tiên bà bỏ anh trai kia lấy tam ca, sau đó lại dụ dỗ ta, sau này thấy ta không có giá trị lợi dụng, liền quẳng ta đi. Lý Thuận Dung sinh được thiên tử. Bà sinh được Vũ Thường. Bà vì vị trí của Hoàng hậu, không ngờ nhẫn tâm bỏ Vũ Thường, coi Triệu Trinh mới là do bà sinh ra. Tam ca không nói gì vì huynh ấy cũng thật lòng yêu bà, hy vọng duy nhất của huynh ấy chính là con trai ruột của huynh ấy có thể đăng cơ. Nhưng ngươi lại muốn cùng với Triệu Doãn Thăng tính kế để cho đứa con trai mà bà đã nuôi dưỡng hơn hai mươi năm. Đáng tiếc, tam ca hiển linh khiến cho bà sợ rồi. Bà không sợ tam ca đang sống nhưng bà lại sợ tam ca đã chết rồi. Lưu Nga! Đến khi già bà cũng biết sợ. Cả đời này của bà, rốt cuộc vì cái gì? Chẳng lẽ chính là vì cái ngôi vị Hoàng đế đó sao? Nhưng bà được gì?

Lưu thái hậu hết sức bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói:

- Ta không chiếm được thì ông cũng đừng mong đến nó. Ta bỏ con gái của ông thì sao?

Bát vương gia khàn giọng nói:

- Đến tận bây giờ bà còn nói Vũ Thường chỉ là con gái của tôi? Lẽ nào nó không phải là con gái của bà? Uổng cho ta đưa cho bà cái giọt lệ đó. Lúc đó ta thật sự bị mù rồi.

- Ông không bị mù, chẳng qua ông chỉ có cái đắc chí của ngụy quân tử mà thôi.

Lưu thái hậu nói một cách vô tình:

- Thật ra trong lòng ông cũng không phục tam ca nhưng ngoài mặt thì làm như tôn kính. Ông đừng tưởng rằng tôi không biết tâm tư của ông. Ông nịnh bợ ta, khóc vì ta. Giả dụ ta bị dụ dỗ, chẳng phải là ông cũng hy vọng sau khi tam ca của ông quy tiên, ông có thể từ tôi, có được ngon ngọt. Thậm chí cũng ngồi trên ngai vàng mấy ngày. Hì hì, ta lại không để ông ngồi ngai vàng, ông có thể làm gì được ta? Ta bảo cung nữ dẫn con gái ra khỏi cung, đánh vỡ tích lệ, để một nửa khối tích lệ trên người con gái. Còn một nửa cho ông xem. Sau đó liền vứt xuống lăng Vĩnh Định. Ông tưởng rằng ta thật sự muốn để ông tìm được nó sao? Ông thật sự cho rằng ta và ông còn có tình cảm hay sao? Ha ha, ông nhầm rồi, chẳng qua là tôi muốn để ông cả bị tra tấn đời này mà thôi.

- Dương Vũ Thường là con gái của bà, chẳng lẽ bà không có chút yêu mến nào sao? Nó chỉ còn lại một ít cơ hội sống cuối cùng Vậy mà bà còn muốn bóp chết nó? Rốt cuộc bà còn có phải là người không?

Bát vương gia nói.

Lưu thái hậu cười cười, chậm rãi nói:

- Ông thật sự có tình cảm đối với con gái sao? Vậy tôi cho ông cơ hội. Tôi có thể theo ý ông đưa Dương Vũ Thường vào trong huyền cung, đợi các người tìm được Hương Ba Lạp.

Bát vương gia ngơ ngẩn, một lúc sau mới nói:

- Bà cần điều kiện gì?

Ông thật sự hiểu quá rõ người phụ nữ trước mặt này nên không dám tin rằng Lưu thái hậu sẽ dễ dàng đáp ứng như vậy.

- Tôi không có điều kiện. Tôi đáp ứng ông vô điều kiện.

Trong nụ cười của Lưu thái hậu có một sự ác nghiệt:

- Tôi không tin con gái ông có thể có kỳ tích. Nhưng tôi có thể cho ông hy vọng. Vì tôi rất muốn nhìn ông chờ đợi trong tuyệt vọng. Tôi có bí mật, bí mật về Hương Ba Lạp. Nhưng tôi sẽ không nói cho ông. Nếu ông biết được bí mật này, tôi chỉ sợ ông sẽ đập đầu vào tường mà chết.

Dứt lời, ba ta cười ha ha chẳng nào kẻ điên.

Bát vương gia nghe thấy thế thì run người. Nét mặt tràn ngập sự kinh hãi bi ai. Đêm khuya đã buông xuống, ngọn đèn đã được đốt, trăng sáng trên đầu nhưng nước mắt lại chảy vào trong.

*****

Lúc Địch Thanh từ Dương phủ ra ngoài, vệt nước mắt chưa khô nơi khóe mắt.. Hắn trút toàn bộ bầu tâm sự. Hiện nay việc hắn phải làm, xem ra đã rất rõ rồi. Đi tây bắc tìm kiếm Hương Ba Lạp, cứu Dương Vũ Thường trở về.

Hắn phải rời xa Vũ Thường. Nhưng ly biệt là để hội ngộ!

Lúc đi qua một con phố dài, quán rượu bên đường đang huyên náo, dường như có người nào đang tụ hội. Nhưng náo nhiệt là của người khác, không có liên quan với hắn.

Thậm chí Địch Thanh cũng chẳng nhìn, cô đơn bước đi trên con phố dài. Hắn cần ngủ một giấc thật ngon, sau đó suy nghĩ đi tây bắc thế nào, bắt đầu tìm kiếm ra sao.

Đúng lúc này, trên tầng hai tửu lầu, đột nhiên một người bay xuống đứng trước mặt Địch Thanh. Địch Thanh ngẩng đầu nhìn, có chút kinh ngạc nói:

- Vũ Anh, sao lại là ngươi?

Ngươi ngăn hắn lại là Vũ Anh, đó là điện tiền thị vệ cùng chung hoạn nạn với hắn. Vũ Anh là người trầm tính, nhưng lúc này lại đang bốc đồng.

Vũ Anh nhìn Địch Thanh có phần thông cảm. Nhưng trong chốc lát y lại hưng phấn nói:

- Ta ở trên lầu nói huynh ở dưới lầu. Bọn họ vẫn không tin. Địch Thanh! Mọi người đều ở trên lầu, huynh lên uống một chén rượu có được không?

Địch Thanh đang định từ chối khéo thì Vũ Anh đã nói:

- Ngày mai chúng ta chuẩn bị đi tây bắc rồi...

Địch Thanh nghe thấy hai chữ " Tây Bắc" thì kinh ngạc nói:

- Tây bắc? Các người đi tây bắc làm gì?

Vũ Anh cười nói:

- Nghe nói, trong thời gian qua, người Khiết Đan vẫn rất ngang ngược liên tục quấy rối vùng biên thùy tây bắc của Đại Tống. Mấy ngày này chúng tôi cảm thấy bực mình, bàn bạc phải cho Nguyên Hạo biết tay. Hôm nay chúng tôi chờ lệnh đi tây bắc cứu trợ, không ngờ binh bộ và Tam nha trong ngày đã phê chuẩn.

Địch Thanh thầm nghĩ, "Lúc đầu Triệu Trinh giữ mọi người trong cấm cung, tuy nói sau này chỉ hộ giá, không làm gì, nhưng Vũ Anh, Vương Khuê hơn nửa đều biết tham dự cung biến, sẽ làm cho triều đình nghi kỵ. Vì vậy mà bọn họ mới chủ động trốn tránh xin đi biên thùy. Ngẫm nghĩ lại, không chừng người ta thật sự muốn bảo vệ quốc gia. Địch Thanh à, Địch Thanh! Bản thân ngươi không ôm chí lớn, thì cũng đừng nghĩ người khác đều như thế.

Vũ Anh lại nói:

- Địch Thanh, lần này đi, không chừng chính là sinh ly tử biệt, sau này cũng không còn gặp nhau nữa. Chúng tôi biết huynh cũng không thoải mái. Nhưng không thể giúp huynh. Hay là chúng ta vui vẻ uống một chầu. Từ nay mỗi người một phương, ân oán phân minh có được không?

Trên tửu lầu cũng có mấy người thò đầu ra kêu:

- Địch Thanh, lên đi chứ!

Địch Thanh nghe Vũ Anh nói vậy, thấy các huynh đệ vẫy gọi, trong lòng không kìm được cũng có chút nhiệt huyết sôi trào, quát:

- Được, hôm nay vui vẻ uống say một trận!

Hắn và Vũ Anh cùng sóng vai lên lầu, phát hiện trên lầu chỉ có một bàn, xung quanh đều là người quen. Có Vương Khuê bình tĩnh, có Lý Giản lão luyện, có Chu Quan uy mãnh, còn có Tang Dịch đầy nhuệ khí.

Hai người Trương Ngọc, Lý Vũ Hanh cũng đều ngồi ở bên bàn. Những người này đều từng là thị vệ cùng kề vai chiến đấu với Địch Thanh. Chuyện đi tây bắc, bọn họ chỉ không bàn bạc với duy nhất một mình Địch Thanh. Hoàn toàn không phải bọn họ coi thường Địch Thanh, chỉ là bọn họ nghĩ hắn không dời khỏi kinh thành được.

Mọi người thấy Địch Thanh lên lầu, đều dừng chén lại, nhìn hắn. Bọn họ đều biết sự việc của hắn nhưng lại không thể an ủi, càng biết an ủi lúc này, chỉ càng làm cho hắn đau lòng. Địch Thanh đã nói:

- Hôm nay uống một trận say, không say không về, đổi bát to nào!

Mọi người thở phào một cái, đổi bát rượu cười nói:

- Được, không say không về! Địch Thanh! Chúng tôi kính huynh một bát rượu.

Những người này đều biết, lần này đi rất nguy hiểm, vất vả hơn sống ở kinh thành nhiều. Nhưng tất cả mọi người có chung nhiệt huyết, không hề sợ hãi.

Địch Thanh bưng bát rượu lên. Nhìn mọi người kích động, hắn đột nhiên nghĩ đến Dương Vũ Thường trước khi hôn mê từng nói:

- Địch Thanh! Ở trong lòng thiếp, huynh là một anh hung cái thế thiên hạ vô song.

Những lời này hắn gần như quên mất. Nhưng một bát rượu hôm nay nhiệt huyết hào hùng của các huynh đệ khiến hắn bỗng dưng như đến việc này. Hai mắt ươn ướt, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, hiểu ra vì sao Vũ Thường lại nói vậy.

Vũ Thường nói câu này, vốn là có thâm ý. Chính vì nàng biết tính cách của Địch Thanh. Nàng sợ Địch Thanh muốn cùng chết với nàng. Nàng muốn để Địch Thanh kiên cường sống tiếp, làm anh hùng cái thế thiên hạ vô song, để nàng ở trên trời chứng kiến.

Nhưng tới lúc này hắn mới có thể hiểu được thâm tình của Vũ Thường mênh mông như biển cả. Cho tới lúc chết Vũ Thường cũng vẫn suy nghĩ vì Địch Thanh.

Nghĩ đến điều đó, mũi Địch Thanh chua xót, trong ngực như nghìn tên đâm, rất lâu mới nói:

- Các huynh đệ, hôm nay ta và mọi người cùng uống một ly, hẹn gặp mọi người ở tây bắc.

Mọi người có chút giật mình. Trương Ngọc vội vàng nói:

- Địch Thanh! Huynh cũng phải đi tây bắc sao?

Cuối cùng Địch Thanh hạ quyết tâm, thầm nghĩ dù sao cũng đi tây bắc, thế nào cũng phải dựa vào duyên phận. Vì sao không làm như các huynh đệ của mình sống cho thật oanh liệt?

Vũ Thường lmuốn thấy hắn trở thành anh hùng cái thế thiên hạ vô song. Cho dù có tìm được Hương Ba Lạp, hắn cũng không muốn sau khi Vũ Thường tỉnh, thấy hắn biến thành một kẻ giống như bây giờ. Quách đại ca nói không sai, một người phải có bản lĩnh có mình, học được thái bảo đao pháp, tung hoành thiên hạ. Năng lực càng lớn, nói không chừng còn có được cơ duyên.

Nghĩ đến điều đó, Địch Thanh gật mạnh đầu nói:

- Các người cùng đi tây bắc kiến công lập nghiệp, có thể thiếu ta sao?

Trương Ngọc cười ha ha, quay đầu nói với Lý Vũ Hanh:

- Ta sớm nói rồi, Địch Thanh là một nam tử hán, cầm lên được thì cũng buông xuống được. Ngươi nói Địch Thanh sẽ không đi.

Lý Vũ Hanh vâng vâng nói:

- Nhưng hắn.... sẽ không đi như vậy chứ?

Trong lòng Địch Thanh tuy cũng có không nỡ, nhưng nghĩ lại, mình sớm đi tây bắc một ngày, cũng thêm một phần cơ hội cứu được Dương Vũ Thường, liền nói:

- Hảo nam tử sao có thể nhu nhược? Ngày mai ta đi xin thánh thượng phê chuẩn cho ta đến Tây bắc. Đến lúc đó ta sẽ lại cùng với các huynh đệ tác chiến!

Mọi người cùng vui vẻ kêu lên:

- Được! Đến lúc đó các huynh đệ lại cùng sánh vai tác chiến!

Đúng vậy, mọi người dứt bỏ tất cả, uống thật thoải mái.

Nam tử phải thành danh, rượu uống phải say, sau khi uống rượu thổ lộ là chân tình. Vũ Anh uống thỏa chí, đột nhiên lấy đũa đâm vào bát rượu nhân cảm giác say mà ngâm nga:

- Thiên uy quyển địa quá hoàng hà, vạn lý khương nhân tận hán ca. Mạc yển hoành sơn đảo lưu thủy, tòng giáo tây khứ tác ân ba.

Hắn ta hát âm vang hết sức hùng dũng.

Mọi người nghe thấy vậy thì nhiệt huyết sôi trào, lập tức hát theo. Tất cả đều cảm thấy tiếng ca tục tằn nhưng lộ lòng hăng hái.

Chu Quan ở bên nói:

- Vũ Anh, không ngờ công phu của ngươi giỏi, làm được thơ hay. Ta không được rồi. Ngoài đánh nhau ra, chữ lại không biết mấy.

Những người này tuy quen biết không lâu, nhưng trải qua chuyện ở lăng Vĩnh Định, cung biến, thì sớm coi nhau như huynh đệ.

Vũ Anh cười ha ha nói:

- Ta làm gì có tài tình. Bài thơ này nghe nói vốn là do Tắc hạ Tào Vĩ tướng quân làm, vẫn lưu truyền đến ngày nay. Nghĩ Tào Vĩ tướng quân tung hoành mấy chục năm ở tây bắc khiến người Khương không dám xâm chiếm đất Tống nửa bước. Hôm nay huynh đệ chúng ta tuy không có uy danh như Tào tướng quân, nhưng nếu luận lòng anh hùng, không hẳn thua Tào tướng quân. Hôm nay tạm biệt Biện Kinh, không biết khi nào có thể trở về. Cũng không biết có thể trở về hay không, nhưng nam nhi thành danh. Rượu đã tận hứng, lúc này đi thôi.

Hắn ta lảo đảo đứng dậy, cười to xuống lầu, còn không quên hát to:

- Thiên uy cuốn qua Hoàng hà....

Tiếng ca hào hùng, bao hàm hùng tâm nhiệt huyết của nam nhi. Tiếng ca đó nhanh chóng truyền đi xa, khiến Biện Kinh nhiều năm yên tĩnh đột nhiên có một sự bi tráng.

Mọi người đứng dậy, cùng theo xuống lầu, vừa đi vừa cười to.

Địch Thanh nhìn sự khẳng khái hiên ngang của mọi người. Nghe tiếng ca vang xa, đột nhiên nghĩ đến qua nhiều năm, gió khắc đá mài, bụi sinh khói ngưng, không biết cần có bao nhiêu nhiệt huyết bi tráng rớt trên đất vàng núi xanh của biên cương.

Đó từng là bằng hữu, từng là thân nhân, từng là huynh đệ, không chừng thiên cổ lưu danh, không chừng vùi xương nơi núi hoang, nhưng chết cũng tốt, sống cũng vậy, cuối cùng là vui vẻ chiến một trận.

Nghĩ đến điều đó, hắn không kìm nổi sự chua xót, không kìm nổi sục sôi, không kìm nổi nước mắt tràn mi.

Trong lòng Địch Thanh tuy còn đau buồn, nhưng lòng nhiệt huyết đã hòa tan đau thương.

Ta phải đi tây bắc! Một tiếng gọi vang lên trong lòng. Địch Thanh ưỡn ngực, nhìn ánh trăng sáng, giống như thấy khuôn mặt tươi cười duyên dáng, đôi mắt ẩn tình, từng chữ nói với hắn:

- Địch Thanh! Ở trong lòng muội, huynh vốn là anh hùng cái thế, thiên hạ vô song!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-119)


<