Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Sáp huyết - Hồi 034

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 034: Huyền cung
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Địch Thanh nghĩ rằng nói đến đây, Lý Thuận Dung cho dù không sợ thót tim thì cũng sẽ quay đầu bỏ chạy, không ngờ nàng chỉ nhìn hắn, ánh mắt có ý trách móc, lắc đầu nói:

- Hóa ra ngươi không biết, ngươi không biết gì hết. Nếu như ngươi biết, ngươi sẽ không nói như vậy...

Lời còn chưa dứt, hai hàng lệ đã tuôn rơi.

Địch Thanh như rơi trong sương mù, không biết cô gái này rốt cuộc đang nói gì.

Lý Thuận Dung khóc hồi lâu, chợt nhớ ra điều gì đó, vội hỏi:

- Địch Thanh, ngươi có đi cùng Thánh Thượng không?

Địch Thanh lập tức nói:

- Không, ta cũng đang đi tìm Thánh Thượng. Các ngươi vẫn luôn mưu đồ với Thánh Thượng, giờ lại không biết tung tích của ngài sao?

Lý Thuận Dung nghẹn ngào nói:

- Ta sao lại có mưu đồ với Thánh Thượng?

Mặt nàng như vô cùng đau thương, hỏi dồn:

- Ngươi không đi cùng Thánh Thượng sao? Nhưng Vương Khê nói ngươi đi cứu ngài mà, hắn sao lại gạt ta chứ?

Địch Thanh mừng thầm trong lòng, vội hỏi:

- Vương Khê tới lăng Vĩnh Định rồi sao?

Lý Thuận Dung gật đầu nói:

- Vương Khê đã dẫn đệ đệ của ta đến lăng Vĩnh Định rồi, anh ta cử người đi tìm ngươi khắp nơi, nói ngươi hẳn là đang ở cùng Thánh Thượng. Nhưng ngươi làm sao lại có thể bỏ ngài lại mà chạy thoát thân?

Nàng lo đến mức phát khóc, không để ý tới con dao nhọn sắc trên tay Địch Thanh, nức nở nói:

- Chắc chắn là ngươi vì lo chạy thoát thân, bỏ mặc Thánh Thượng. Địch Thanh, ngươi rốt cuộc bỏ ngài lại nơi nào? Mau dẫn ta đi tìm!

Địch Thanh khó phân biệt thật giả, kiên quyết nói:

- Mạng là của ta, dù ta dù có chạy thoát thì đã sao?

Dứt lời hắn đẩy Lý Thuận Dung, sẵng giọng:

- Được rồi, việc ngươi hại Thánh Thượng, ta không truy cứu. Nhưng chuyện ta trốn chạy, ngươi cũng không được nói ra. Sau này ta với ngươi trời nam đất bắc, không ai nợ ai.

Địch Thanh giả bộ muốn bỏ đi, không ngờ lại bị Lý Thuận Dung túm lấy ống tay áo. Hắn khẽ quát:

- Buông ra! Ngươi nghĩ rằng ta thật sự không dám giết ngươi sao?

Lý Thuận Dung nước mắt lưng tròng, đột nhiên quỳ xuống. Địch Thanh cả kinh, nhảy thót lên, nói:

- Ngươi làm cái gì vậy?

Lý Thuận Dung quỳ trên mặt đất, khóc bi thương.

- Địch Thanh, ngươi vì bảo vệ bản thân mà bỏ mặc Thánh Thượng, ta không trách ngươi. Trên đời này, con người vốn thường coi trọng tính mạng của bản thân hơn, làm sao cưỡng lại được? Ta chỉ xin ngươi dẫn ta tới nơi ngươi bỏ ngài lại, có được không? Cả đời này, ta chưa từng cầu xin ai, ngươi dẫn ta đi... Ta... dù có chết, cũng sẽ cảm kích đại ân đại đức của ngươi.

Nàng do quá kích động, khi đang nói, đột nhiên phun ra máu tươi.

Địch Thanh giật thót, chưa kịp nói gì thì một giọng nói vang lên:

- Trẫm đang ở đây, ngươi muốn gặp trẫm sao?

Giọng nói đó hơi run, mang theo sự buồn rầu khôn tả, thì ra Triệu Trinh đã đứng dậy đi ra.

Lý Thuận Dung vừa nghe, liền quay đầu nhìn lại, vừa thấy Triệu Trinh, vội nhổm người dậy, giọng run run nói:

- Ngươi là Ích... Thánh Thượng?

Nàng dường như không chịu nổi sự kích động tình cảm, ngã xuống đất bất tỉnh.

Triệu Trinh thấy Lý Thuận Dung ngã xuống đất, khẽ "a" một tiếng, vội bước nhanh qua, giơ tay ra đỡ nói:

- Ngươi làm sao vậy?

Anh ta ở sau tảng đá lớn nghe hai người họ nói chuyện rất lâu, chỉ cảm thấy Lý Thuận Dung cực kỳ thân thiết, cả đời này, anh ta chưa từng gặp người nào quan tâm tới sự an nguy của mình như vậy. Thấy Lý Thuận Dung nôn ra máu, Triệu Trinh động lòng, không kìm nổi đứng dậy đi ra!

Địch Thanh thấy trong mắt Lý Thuận Dung sự ngạc nhiên, vui mừng xen lẫn sự dịu dàng, trong sự thương cảm mang theo chút trìu mến, trong lòng chấn động mạnh, nhất thời ngây người. Hắn nhớ rõ ánh mắt mẫu thân năm đó trước lúc lâm trung nhìn hắn, cũng là ánh mắt độc nhất vô nhị này! Lý Thuận Dung chẳng qua chỉ là người bên cạnh tiên đế Chân Tông, căn bản không có quan hệ gì với Triệu Trinh, vì sao lại nhìn Triệu Trinh bằng ánh mắt đó? Từ "Ích" mà nàng nói có ý nghĩa gì?

Lúc này trăng sáng mờ dần, bầu trời đầy sao, tỏa ánh sáng dịu dàng. Gió nhẹ nhàng thổi qua những cọng cỏ xanh, giống như người mẹ an ủi đứa con nhỏ đang khóc.

Lý Thuận Dung thấy Triệu Trinh đưa tay ra, toàn thân run rẩy, nắm lấy tay của Triệu Trinh, khoảnh khắc này, nước mắt tuôn như mưa. Địch Thanh nhất thời cảm xúc hỗn độn, không hề ngăn cản.

Triệu Trinh không hiểu vì sao Lý Thuận Dung khóc, nhưng trực giác mách bảo, cô gái này chắc chắn sẽ không gây bất lợi cho mình. Thấy Lý Thuận Dung đau lòng, Triệu Trinh nói an ủi:

- Ngươi không cần phải thương tâm, Trẫm không sao. Ngươi có việc gì khó xử, cứ nói ra, không chừng Trẫm có thể giải quyết giúp ngươi.

Lý Thuận Dung bỗng mỉm cười, nụ cười như cầu vồng sau mưa. Địch Thanh đứng bên cạnh thấy vậy, thầm nghĩ: "Lý Thuận Dung này, trước kia hẳn là rất xinh đẹp. Chỉ có điều hiện tại tiều tụy quá mức, làm người khác nhìn mà thấy mỏi mệt."

Triệu Trinh thấy Lý Thuận Dung mỉm cười, cũng cười theo, còn vì sao lại cười, anh ta cũng không rõ. Anh ta chỉ cảm thấy trong ánh mắt của Lý Thuận Dung chất chứa sự yêu thương trìu mến mà anh ta chưa bao giờ cảm nhận được, nhất thời liền ngẩn người.

Địch Thanh đứng bên cạnh lo lắng kẻ thù sắp đuổi tới nơi, không kìm nổi nói:

- Lý Thuận Dung, nếu ngươi thật sự nghĩ vì Thánh Thượng, vậy hãy giúp ngài tìm nơi ẩn nấp.

Lý Thuận Dung như bừng tỉnh giấc mộng, gật đầu lia lịa nói:

- Đúng, ta thật hồ đồ, sao lại quên chuyện này chứ. Thánh Thượng, xin ngài đi cùng thiếp.

Nàng nắm chặt tay Triệu Trinh, kéo đi.

Địch Thanh hỏi:

- Đi đâu?

- Đương nhiên là tới lăng Vĩnh Định.

Lý Thuận Dung nói gấp:

- Vương Khuê và nhóm thị vệ đều ở đó, còn có cả mấy lão thần trung thành và tận tâm nữa, nhất định có thể bảo vệ Thánh Thượng chu toàn, ngươi hãy tin ta...

Triệu Trinh không kìm nổi buột miệng:

- Ta tin ngươi... Thế nhưng ...

Anh ta quay đầu lại nhìn Địch Thanh, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Địch Thanh nói:

- Ta mặc dù tin ngươi sẽ không hại Thánh Thượng, nhưng ta không tin ngươi có đủ khả năng bảo vệ ngài!

Ánh mắt của Lý Thuận Dung cuối cùng cũng dời khỏi Triệu Trinh, nhìn Địch Thanh nói:

- Cứ như vậy mà đi tới đó, quả thật rất nguy hiểm. Nhưng ta biết mật đạo cách đây không xa, từ nơi đó có thể tới được Huyền cung của tiên đế, chúng ta từ Huyền cung quay về, chắc chắn sẽ không bị ai phát hiện.

Triệu Trinh nghe thấy có thể đi tới Huyền cung, ánh mắt thoáng xúc động. Anh ta mới đây vừa bị đuổi giết nên sớm đã quên mục đích của chuyến đi này, bây giờ nghe nói có thể đến Huyền cung, tim lập tức nhảy loạn xạ. Thấy Địch Thanh còn đang do dự, Triệu Trinh nói kiên quyết:

- Ta tin tiên đế trên trời linh thiêng sẽ phù hộ ta bình an. Địch Thanh, chúng ta đi cùng nàng.

Địch Thanh tròn mắt nhìn Lý Thuận Dung hồi lâu, chậm rãi nói:

- Được, ngươi đi trước dẫn đường.

Tay hắn cầm con dao găm đi sau Lý Thuận Dung, Triệu Trinh đi sau Địch Thanh.

Ba người đã đi được khoảng thời gian bằng uống một chén trà, phía trước có cây cổ thụ che khuất ánh mặt trời, đá mọc lởm chởm. Lý Thuận Dung đi qua đống đá nháp nhô đó, tới trước cây cổ thụ. Nàng vén đám cỏ dại, tìm kiếm phía sau cây hồi lâu, đột nhiên dùng sức nhấc phần vây kín thân cây lên, không ngờ lại xuất hiện một hốc cây.

Hốc cây sâu hun hút, vô tận, Địch Thanh nhìn kỹ vào trong, cảnh giác. Trong Huyền cung của Chân Tông, làm sao lại có đường hầm này? Đây đúng là chuyện kỳ lạ.

Lý Thuận Dung dường như nhận ra sự nghi hoặc của Địch Thanh, nên nói:

- Đây vốn là đường hầm các thợ thủ công đào khi xây dựng mộ năm đó, bọn họ sợ bị chôn sống trong mộ, nên đã lưu lại một con đường để chạy trốn...

Địch Thanh giật mình, đã biết nhiều đời đế vương để phòng hậu nhân đào mộ, sau khi xây lăng mộ xong, đa phần là sẽ lấy mạng những người xây dựng mộ, đề phòng hậu họa. Những người thợ kia làm như vậy, cũng chỉ là do bất đắc dĩ.

Lý Thuận Dung sầu thảm nói:

- Sau này họ vẫn bị chết trong đó. Ta trong lúc vô ý mà biết được bí mật này từ người thợ duy nhất chạy trốn được. Không ngờ...

Nàng ngẩn người nhìn gốc cây, không nói thêm gì nữa.

Địch Thanh nghĩ thầm, Lý Thuận Dung hơn phân nửa muốn nói, Chân Tông vì giữ bí mật của lăng tẩm mà giết những người thợ xây dựng mộ. Không ngờ con đường mà những người thợ xây năm đó lại cứu Triệu Trinh. Ý trời sâu xa, ai có thể nói được rõ ràng?

Lý Thuận Dung ngoái đầu nhìn Triệu Trinh, khẽ nói:

- Chúng ta từ đây đi vào có thể tới Huyền cung, ở đó có đường hầm bí mật thông tới lăng đài, nhưng mật đạo cực kỳ bí mật, ít ai hay biết. Chúng ta chỉ cần tới lăng đài, gặp các thị vệ là coi như đã bảo vệ Thánh Thượng vô sự.

Triệu Trinh gật gật đầu, trong lòng lại căng thẳng. Anh ta vừa sợ bên trong lăng tẩm có điều kỳ lạ, lại vừa sợ không tìm thấy thứ muốn tìm ở đó.

Địch Thanh nhìn hốc cây âm u sâu thẳm, hỏi:

- Phía dưới này rất sâu?

*****

Lý Thuận Dung nói:

- Cao hơn một trượng, nhưng với thân thủ của ngươi, nghĩ chắc không có chuyện gì đâu.

Địch Thanh nói:

- Ta và ngươi cùng đi.

Hắn nắm chặt cổ tay Lý Thuận Dung, ngó đầu dò xét, nhìn thấy dưới hố đen nhánh cũng thầm sợ hãi.

Lý Thuận Dung lấy viên minh châu trong người ra nói:

- Đây là viên dạ minh châu do tiên đế ban tặng, có thể dùng để chiếu sáng.

Hạt minh châu đó nhỏ bằng nửa nắm tay, trong bóng đêm tỏa ánh hào quang, màu giống như ánh trăng lạnh lẽo. Địch Thanh đưa tay nhận lấy, vượt lên nhảy xuống trước, Lý Thuận Dung gần như không chần chừ liền nhảy theo sau.

Địch Thanh vào trong động, cảm thấy hồi hộp vô cùng, tim như muốn nhảy ra ngoài. Chân vừa chạm đất, liền quỳ gối giữ thăng bằng, lúc này Lý Thuận Dung cũng vừa rơi xuống, Địch Thanh sợ nàng bị thương, đưa tay ra đỡ. Cảm giác tiếp xúc rất dịu dàng, mới nghĩ đối phương là nữ, liền vội vàng buông tay, lui lại một bước.

Lỗ hổng dưới hốc cây tuy sâu, nhưng cũng không rộng, Địch Thanh mặc dù lùi lại, nhưng vẫn đứng sát cạnh Lý Thuận Dung, mặt ửng đỏ, may là viên dạ minh châu chỉ có thể chiếu sáng trong phạm vi hẹp, nên nàng không thể nhìn rõ sắc mặt của hắn.

Lý Thuận Dung khẽ thở phào, chợt nói:

- Địch Thanh, ngươi quan tâm Thánh Thương như vậy, ta rất cảm ơn ngươi.

Địch Thanh nói vẻ khó hiểu:

- Bảo vệ Thánh Thượng là bổn phận của ta, ngươi cảm ơn ta làm gì?

Lý Thuận Dung không trả lời, ngửa đầu lên trên nói:

- Thánh Thượng, mau xuống đây đi.

Không đợi Địch Thanh nói gì, Triệu Trinh liền nhảy xuống, Địch Thanh đưa tay đỡ.

Ba người ở trong hốc cây im lặng một lúc lâu, lát sau Lý Thuận Dung mới nói:

- Bên tay trái ta có một huyệt động nối thẳng tới Huyền cung, ta sẽ đi trước, chỉ có điều hang động hơi thấp, vất vả Thánh Thượng rồi.

Triệu Trinh cười khổ nói:

- Chạy thoát được quan trọng hơn, vất vả có đáng gì.

Trong lòng thầm nghĩ: " ban đầu những người xây lăng mộ kia cũng vì để chạy trốn nên nới đào con đường này, đương nhiên sẽ không thể trang trọng rộng rãi, mình nên hận họ, hay là nên cảm ơn họ? "

Địch Thanh trầm ngâm nói:

- Ta đi trước dẫn đường, Lý Thuận Dung theo sau ta, Thánh Thượng đi sau cùng.

Sự sắp xếp lần này của hắn thâm ý rất sâu, hắn sợ rằng Lý Thuận Dung quen thuộc đường đi, sẽ để nàng chạy thoát.

Lý Thuận Dung nói:

- Được. Nhưng phía trước rốt cuộc là như thế nào, ta cũng chỉ nghe người thợ kia nói lại mà chưa từng đi qua, ngươi nhất định phải cẩn thận đó.

Địch Thanh không nói gì, lần tìm hang động, khom người chui vào. Hang không cao, có nhiều chỗ thậm chí phải bò mới có thể chui qua. Địch Thanh thầm nghĩ: "e rằng cả đời Triệu Trinh đây là lần đầu tiên vào hang động, không biết anh ta có chịu đựng được hay không? " Thế nhưng từ sau khi Triệu Trinh gặp hắn, không phải chui chuồng heo thì cũng là leo động chuột, đúng thật là đã làm khó anh ta rồi.

Triệu Trinh tay chân sớm đã bị mài đến nỗi máu chảy đầm đìa, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng. Đơn giản vì anh ta thấy Lý Thuận Dung tuy là nữ nhi mà không hề kêu khổ, anh ta đường đường là một nam tử hán, hiển nhiên không chịu mất uy phong.

Không biết đã đi được bao lâu, Địch Thanh thấy phía trước địa thế rộng rãi hơn chút nhưng lại là ngõ cụt không đường đi tiếp, liền kinh ngạc nói:

- Phía trước không có đường, dường như đều là vách tường.

Lý Thuận Dung khẽ thở nhẹ, nói nhỏ:

- Theo như người thợ kia nói, bên tay trái có một tảng đá nhô lên, chỉ cần vặn sang trái nửa vòng, là có thể khởi động khối đá bên sườn Huyền cung.

Địch Thanh trầm ngâm không nói, thầm nghĩ: "Nếu đã tới Huyền cung, nhất định phải cẩn thận. Xưa nay lăng tẩm của quân Vương luôn có phần cổ quái, cha của Triệu Trinh cũng không ngoại lệ."

Lý Thuận Dung thấy Địch Thanh không nói gì, đã đoán được suy nghĩ của hắn, liền lách qua nói:

- Để ta đi mở.

Địch Thanh quay đầu nhìn lại, ánh sáng của viên dạ minh châu chiếu lên khuôn mặt Lý Thuận Dung thánh thiện như Phật Quan Âm, không có chút tà ác, cuối cùng hắn cũng mở miệng:

- Để ta đi.

Hắn sờ soạng lần tìm trên vách tường, cuối cùng cũng đụng phải một tảng đá nhô lên, trên tảng đá còn có lỗ thủng có thể nắm chắc được, Địch Thanh cắn răng một cái, đẩy hòn đá đó sang phía bên trái, chỉ nghe mấy tiếng ken két vang lên, trước mặt đột nhiên lóe sáng, không ngờ phía sau tảng đá đó lại là bầu không khí trong lành, làm người khác cảm thấy vô cùng thoải mái.

Địch Thanh theo ánh sáng mờ của viên minh châu nhìn qua, chỉ thấy phía trước rõ ràng là một thạch thất lớn, nhưng phía cuối ánh sáng dường như loáng thoáng có bóng hai người đang đứng bất động!

Địch Thanh rùng mình, khẽ quát:

- Ai?

Giọng của hắn tuy trầm thấp, nhưng thạch thất vô cùng yên tĩnh, tiếng vọng cộng hưởng vang lại khiến Địch Thanh giật mình hoảng sợ.

Lý Thuận Dung mỉm cười nói:

- Ai da, đây là Triêu Thiên cung, ta biết nơi này. Người thợ đó quả nhiên không gạt ta, nơi đây cách Lăng cung không xa lắm.

Thấy Địch Thanh hoảng sợ, nàng nói nhỏ:

- Đó đều là những người đá được tùy táng (chôn theo người chết).

Địch Thanh nhìn kỹ, mới phát hiện hai bóng người đó quả thật là tượng đá, họ đều mặc trang phục võ sĩ, tay cầm chiếc rìu lớn, hoa văn mũ và áo giáp cực kỳ tinh tế, y như thật. Địch Thanh thở phào một hơi, thầm thấy xấu hổ.

Mới từ cửa động nhảy xuống, Lý Thuận Dung đã nói:

- Triêu Thiên cung có chút kỳ lạ. Ngươi có nhìn thấy những ô vuông trên mặt đất không?

Địch Thanh thấy hơi lạnh, cúi thấp đầu nhìn xuống, thấy dưới mặt đất là những viên đá hình vuông lát liền nhau, chỉ có hai màu đen và trắng.

- Có gì kỳ lạ?

*****

- Đi lại ở Triêu Thiên cung, chỉ có thể đi trên những ô vuông màu trắng, nhất thiết không được đi trên những ô màu đen.

Lý Thuận Dung vội nói.

- Nếu đi trên những ô màu đen, sẽ kích động cơ quan.

Địch Thanh nhìn Lý Thuận Dung chằm chằm nói:

- Làm sao ngươi biết được những điều này?

Nét mặt Lý Thuận Dung chợt có phần kỳ quái, lúc lâu sau mới nói:

- Khi Tiên đế còn tại thế đã từng nói, sau khi ngài mất nhất định cần được yên tĩnh, ngài hy vọng ta có thể thường xuyên tới đây thăm ngài, bởi vậy ngài đã nói cho ta biết.

Địch Thanh chỉ cảm thấy Lý Thuận Dung nghĩ một đằng nói một nẻo, thậm chí có chút hoang đường. Chẳng lẽ... ngày thường Lý Thuận Dung vẫn tới Huyền cung thăm âm hồn của Chân Tông? Nàng làm sao có gan lớn như vậy? Nhưng Triệu Trinh thì lại tin. Sự ủy khuất nhiều năm, sự kinh hãi phải trốn chạy đã làm anh ta trở nên quá yếu ớt, anh ta lẩm bẩm một mình:

- Phụ thân, con bất hiếu không thể thường xuyên đến thăm cha.

Anh ta nói mà nước mắt như muốn tuôn trào.

Trong mắt Lý Thuận Dung lại ánh lên sự yêu mến và thương hại khó tả, thấy Triệu Trinh rơi lệ, nàng không kìm nổi đưa tay ra, khẽ xoa đầu anh ta, nức nở nói:

- Thánh Thượng, ngài yên tâm. Ta... và Tiên đế, nhất định sẽ bảo vệ ngài bình an.

Hành động rất tự nhiên của nàng, theo Địch Thanh thấy thì lại vô cùng kỳ quái.

Tình cảm mà Lý Thuận Dung dành cho Triệu Trinh, tuyệt không phải loại tình cảm bình thường như đối với con của chồng trước! Vì lẽ gì mà Lý Thuận Dung quan tâm Triệu Trinh đến như vậy?

Không cần nghĩ nhiều, Lý Thuận Dung trái lại tỏ ra rất kiên cường, nói:

- Ta đi trước.

Nàng không đợi ai kịp phản đối, nhún người nhảy xuống, đứng trên viên gạch màu trắng.

Địch Thanh và Triệu Trinh đều giật thót tim, may mắn là không xảy ra chuyện gì.

Lý Thuận Dung mỉm cười tự hào, sắc mặt càng tươi, nói:

- Các ngươi xuống đây đi.

Địch Thanh nhảy xuống trước, tiếp đó là Triệu Trinh. Triêu Thiên cung tên tuy dễ nghe, nhưng bên trong thì lại trống rỗng. Địch Thanh liếc mắt nhìn qua bỗng ngẩn người, phát hiện hai tượng đá ban nãy đã ở giữa thạch thất. Giữa hai pho tượng có một chiếc bàn đá, cạnh bàn là một chiếc ghế đá.

Bàn đá và ghế đá đương nhiên là những vật vô cùng bình thường, dễ gặp. Địch Thanh trông thấy trong lòng bỗng có cảm giác lành lạnh.

Triệu Trinh nhìn theo ánh mắt của Địch Thanh, trong lòng cũng không khỏi căng thẳng, hỏi thất thanh:

- Nơi đây tại sao lại có bộ bàn ghế?

Anh ta tuy có tế bái qua mấy lần ở Hiến điện trên mặt đất nhưng cũng không hề biết kết cấu trong Huyền cung.

Trong phòng có bộ bàn ghế là điều rất bình thường, nhưng đây là hầm mộ, Triệu Trinh chưa từng nghe nói trong hầm mộ cần có bàn ghế. Bàn ghế này vốn là để người sống dùng!

Sắc mặt Lý Thuận Dung vẫn rất bình tĩnh, nhưng dưới ánh sáng của viên minh châu thì lại có phần kỳ lạ. Nàng buồn bã nói:

- Tất cả mọi thứ ở đây, đều do Tiên đế thiết lập. Ngài có ý gì, không ai biết.

Địch Thanh cẩn thận bước lên trước một bước, chăm chú nhìn chiếc bàn, dường như hắn nhìn thấy – có một âm hồn đơn độc đang ngồi lẻ loi ở bên trong lăng tẩm tối tăm ngột ngạt... Có lẽ không nên nói là âm hồn đơn độc, bởi vì âm hồn đó vẫn còn có hai võ sĩ bằng tượng đá bảo vệ.

Loại ý nghĩ này có phần hoang đường bộc phát, nhưng không hiểu tại sao lại khắc sâu trong đầu Địch Thanh Triệu Trinh mặt tái nhợt, không biết là có cùng suy nghĩ như hắn hay không.

Thạch thất trống trải, ngoài bốn vách tường ra chỉ có bộ bàn ghế này. Thạch thất dưới ánh sáng của viên dạ minh châu có sự âm trầm quỷ dị khó tả, cũng có nơi ánh sáng của viên dạ minh châu không thể chiếu tới.

Triệu Trinh đột nhiên hô nhỏ một tiếng, vội bước đi. Anh ta ở hoàng cung nguy nga lộng lẫy đã lâu, nhìn thấy nơi như thế này lại càng hoảng sợ. Nhưng anh ta vội vàng bước về phía trước, hướng tới ô gạch màu đen.

Địch Thanh đang chú ý tới sự cổ quái của bộ bàn ghế, còn Lý Thuận Dung thì vẫn không rời mắt khỏi Triệu Trinh. Trong ánh mắt của nàng, có sự thương tiếc, sự trân trọng, yêu thương, thậm chí có thể nói là có sự tham lam vô đáy...

Thấy Triệu Trinh bước đi, Lý Thuận Dung đột nhiên nói nhỏ:

- Cẩn thận!

Nàng khẽ đưa tay kéo Triệu Trinh lại, nhưng lại bị anh ta hất ra, chân hướng về phía ô gạch màu đen.

Địch Thanh chợt thức tỉnh, lao về phía trước kéo Lý Thuận Dung lại. Hắn mất thắng bằng, cũng may trước khi lao ra hắn kịp dùng lực nắm lấy chiếc bàn đá.

Lý Thuận Dung cố gắng đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, Địch Thanh lúc này mới chậm rãi đứng lên. Triệu Trinh nhớ tới sự mạo hiểm vừa rồi, mặt tái xanh, nói nhỏ:

- Cảm ơn các ngươi.

Địch Thanh khẽ thở phào, bỗng đưa tay lên nhìn, tay hắn bám đầy tro bụi. Hóa ra trên bàn đá sớm đã được phủ một lớp bụi, ban nãy hắn bám vào đó nên đã lưu lại bốn đầu ngón tay.

- Nơi này không ai đến sao?

Địch Thanh hỏi như ma xui qủy khiến.

Lý Thuận Dung cười lớn nói:

- Đương nhiên là không. Mặc dù Tiên đế hy vọng ta có thể thường xuyên tới đây, thế nhưng... Ta cũng đã mấy năm không tới rồi. Nếu không phải vì Thánh Thượng, ta cũng sẽ không đến nơi này.

Lý Thuận Dung nói cũng đúng, ai muốn tới nơi này chứ?

Địch Thanh thấy vô cùng khó hiểu, thầm nghĩ:"quân vương cổ đại muốn được chôn cùng các phi tần, đây cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng hắn chưa từng nghe nói qua, có quân vương nào lại muốn phi tần sống và đi lại trong Huyền cung của mình."

Lý Thuận Dung dường như không muốn ở trong này lâu, vội nói:

- Nơi này nguy hiểm, chúng ta ra ngoài thôi.

Nàng nói với Địch Thanh:

- Địch Thanh, ngươi đưa viên dạ minh châu cho ta, ngươi bảo hộ Thánh Thượng, ta tìm cửa ra.

Triệu Trinh nói nhỏ:

- Ngươi cẩn thận.

Sắc mặt Lý Thuận Dung tái nhợt, xem ra cũng cực kỳ sợ hãi, nghe thấy câu nói quan tâm của Triệu Trinh, mặt nàng tươi hơn, trong ánh mắt cũng toát lên dũng khí khó tả thành lời, mỉm cười nói:

- Ta biết rồi. Hai người cũng phải cẩn thận đi theo ta.

Nàng im lặng suy nghĩ hồi lâu, chậm rãi bước vào cửa động.

Dù sao ánh sáng của viên dạ minh châu cũng chỉ có hạn, dưới sự chiếu rọi của những tia sáng, thạch thất càng lộ vẻ lạnh lẽo âm u. Địch Thanh mơ hồ nhìn thấy hình vẽ trên bốn vách tường, nhưng nhất thời không rõ là khắc gì, hắn cũng không có tâm trạng nhìn kỹ.

Lý Thuận Dung thận trọng bước đi, cuối cùng cũng tới, chợt vui vẻ nói:

- Là nơi này! Chính là cánh cửa này!

Phía trước bỗng xuất hiện Đạo Ngọc môn, là cánh cửa màu trắng trong suốt, dưới ánh sáng của viên dạ minh châu, trên cửa dường như có năm màu trong suốt đang lưu động. Vào lúc này đột nhiên nhìn thấy một cánh cửa như vậy, Địch Thanh không thấy vui mừng chút nào, ngược lại chỉ cảm thấy kỳ lạ. Không biết vì sao, từ khi hắn tiến vào hang đá này liền có cảm giác nơi này vô cùng quỷ dị.

Lý Thuận Dung nói nhỏ:

- Chúng ta rất may mắn nên mới tìm ngay được cửa vào. Từ nơi này ra Triêu Thiên cung, qua lầu Thái Vân, là có thể tới cửa Sinh Tử. Sau cửa Sinh Tử chính là Hiến điện. Đương nhiên, nơi này đường đi lòng vòng, ngã rẽ rất nhiều, như ta đã nói, đó chính là phương pháp đi ra chính xác nhất.

Địch Thanh lạnh sống lưng, trong lòng thầm nghĩ: "Phương pháp để đi ra ngoài? Trong lăng mộ, sao cần phải tạo phương pháp để đi ra ngoài? " Hắn càng cảm thấy kinh hãi, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lý Thuận Dung đưa tay sờ soạng trên Ngọc môn hồi lâu, không biết đã vặn cái gì, Ngọc môn bỗng mở ra.

Địch Thanh hơi lạnh, liếc nhìn, thấy bên ngoài vẫn là thạch thất rộng nhưng trống trải. Thạch thất này, dường như các gian lồng lên nhau, nếu không có lời giải thích của Lý Thuận Dung, thật sự không khác gì cảnh trong cơn ác mộng, vĩnh viễn không có hy vọng.

Địch Thanh có cảm giác trong lời nói của Lý Thuận Dung có hàm ý, đột nhiên hỏi:

- Ngươi vừa nói, chúng ta rất may mắn, nên mới tìm được cửa vào. Lẽ nào... Triêu Thiên cung còn có cửa khác sao?

Sắc mặt Lý Thuận Dung biến đổi, cũng không nói gì. Triệu Trinh nhíu mày, khẽ nói:

- Có phải còn một cánh cửa khác thông tới nơi tiên đế đang an nghỉ?

Thấy Lý Thuận Dung không nói, Triệu Trinh vội giục:

- Ngươi mau nói đi.

*****

Lý Thuận Dung thấy vẻ mặt cấp bách của Triệu Trinh, chậm rãi gật đầu nói:

- Thánh Thượng nói không sai, nhưng trong Triêu Thiên cung có hình tám góc, tổng cộng có bẩy cửa ra vào.

Triệu Trinh nói thất thanh:

- Tại sao lại có nhiều cửa như vậy?

Mặt Lý Thuận Dung hơi khác thường, dưới ánh sáng của viên dạ minh châu, có vẻ tái xanh.

- Ngoài tiên đế ra, không ai biết lý do. Thánh Thượng, chúng ta đi thôi.

Triệu Trinh không đi, chậm rãi nói:

- Có phải sau khi chúng ta đi qua cửa sinh tử thì sẽ tới Hiến điện?

Lý Thuận Dung nói khó hiểu:

- Đúng vậy, Thánh Thượng muốn nói gì?

Triệu Trinh thở phào nói:

- Ta tới nơi này, vốn là để tế bái tiên đế. Nhưng ta cũng muốn lấy một vật, nếu không lấy được vật đó, ta có sống ra ngoài cũng vô ích.

Lý Thuận Dung vội nói:

- Thánh Thượng, sao ngài có thể nó như vậy? Ngài nhất định phải bình an ra bên ngoài.

Không đợi nàng nói thêm, Địch Thanh đột nhiên lên tiếng, giọng khàn khàn:

- Ai?

Giọng nói đầy sự kinh hãi, Địch Thanh bỗng xoay người, trán đổ mồ hôi.

Địch Thanh đang chăm chú nghe Triệu Trinh và Lý Thuận Dung nói chuyện, chợt có cảm giác phía sau dường như có người, cũng có gió. Nơi này vốn được phong kín, sao lại có gió? Chẳng lẽ có người đi qua, nên mới mang theo gió? Trong thạch thất này, lẽ nào thật sự có âm hồn?

Triệu Trinh giật nảy mình, quên chuyện đang nói, cổ họng như đóng băng:

- Địch Thanh, có chuyện gì vậy?

Địch Thanh im lặng, nghiêng tai lắng nghe, lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng thở dốc của ba người bọn họ. Một lúc lâu sau, Địch Thanh mới nói nhỏ:

- Ban nãy, dường như có tiếng gió...

Trong lúc nhất thời hắn không dám khẳng định chắc chắn.

Lý Thuận Dung nghe xong cười nói:

- Địch Thanh, có lẽ vì cửa đá được mở ra, cho nên mới có tiếng gió ùa vào chăng?

Triệu Trinh yên lòng, nói ngay:

- Phần lớn là như vậy.

Dứt lời liền kéo áo Lý Thuận Dung, nói như khẩn cầu:

- Lý Thuận Dung, ta biết ngươi nhất định biết cách tới nơi tiên đế an nghỉ. Van xin ngươi hãy dẫn ta tới đó.

Lần này Triệu Trinh tới lăng Vĩnh Định đã sớm có quyết định, đương nhiên không thể cứ như vậy mà trở về. Anh ta cũng biết, chỉ cần lên tới Hiến điện, muốn xuống cũng khó.

Lý Thuận Dung vô cùng khó xử, nhưng nhìn ánh mắt cầu khẩn của Triệu Trinh, nàng thở dài buồn bã nói:

- Ngài muốn tìm thứ gì? Ta sẽ đi tìm. Nơi này nguy hiểm trùng trùng, làm sao có thể để ngài mạo hiểm?

Triệu Trinh lắc đầu, kiên quyết nói:

- Ta nhất định phải tự mình đi tìm. Lý Thuận Dung, ngươi giúp ta một chút được không?

Anh ta lay lay vạt áo của Lý Thuận Dung, giống hệt như đứa nhỏ đang làm nũng.

Triệu Trinh là thiên tử, chưa bao giờ có hành động như vậy, nhưng anh ta ở trước mặt Lý Thuận Dung, tự nhiên lại có cảm giác muốn làm nũng. Huyền cung tuy tối nhưng nhìn ánh mắt của Lý Thuận Dung, Triệu Trinh bỗng như quên hết mọi nỗi sợ hãi. Anh ta cảm thấy, Lý Thuận Dung chắc chắn có thể bảo vệ anh ta! Không có lý do, chỉ là cảm giác mà thôi.

Địch Thanh không để ý tới thái độ của hai người họ, vẫn đang nghĩ tới chuyện vừa rồi. Ánh mắt hắn không tự chủ được bất chợt lóe lên, đột nhiên hỏi:

- Lý Thuận Dung, từ nơi này tới Hiến điện, có khó không?

Lý Thuận Dung chậm rãi nói:

- Theo ta được biết. Ngoài ta ra, không ai biết con đường trực tiếp dẫn tới Triêu Thiên cung. Sau cửa sinh tử, có rất nhiều ngã rẽ, mà cửa sinh tử lại có mười bẩy cơ quan, muốn đi qua, cũng không phải chuyện dễ. Mà nếu rẽ sai đường, vậy chỉ có một con đường chết.

- Vì vậy ngoài ngươi ra, không người nào có thể vào được?

Địch Thanh chậm rãi nói. Thấy Lý Thuận Dung gật đầu, hắn mới an tâm. Triệu Trinh liền nói:

- Địch Thanh, ngươi chớ nên nghi ngờ. Lý Thuận Dung...

Không đợi anh ta nói tiếp, Lý Thuận Dung đã thở dài nói:

- Thánh Thượng, ta dẫn ngài đi, ngài hãy đi theo ta.

Triệu Trinh mừng rỡ, gật đầu lia lịa.

Lý Thuận Dung xoay người dứt khoát quay trở lại giữaTriêu Thiên cung. Địch Thanh bất đắc dĩ cười gượng đành phải đi theo hai người họ quay trở về nội cung, nỗi nghi hoặc trong lòng càng nhiều, Lý Thuận Dung này căn bản không được coi là phi tử bên cạnh Triệu Hằng, sao có thể tự do ra vào Huyền cung?

Nếu Chân Tông sủng ái Lý Thuận Dung, vậy sẽ không để nàng cô đơn coi giữ lăng mộ, nhưng nếu Chân Tông nếu không sủng ái Lý Thuận Dung, theo lý mà nói cũng không lưu nàng lại nơi này. Địch Thanh nghĩ mãi vẫn không hiểu, cứ thế cẩn thận đi theo Triệu Trinh tới trước một cánh cửa. Nhưng hắn lại càng hiếu kỳ hơn, Triệu Trinh không sợ nguy hiểm vào Huyền cung, rốt cuộc là vì cái gì?

Cánh cửa màu đen sẫm, nếu không nhìn kỹ, thật sự khó mà phát hiện ra đây là một cánh cửa.

Triệu Trinh hỏi:

- Cánh cửa này thông tới nơi đặt linh cữu của tiên đế sao?

Lý Thuận Dung lắc đầu nói:

- Không phải, nơi ở của tiên đế là cửa có năm màu.

- Năm màu gì?

- Năm màu kim, trắng, vàng, đen và mun.

Lý Thuận Dung chậm rãi nói.

Trong lòng Địch Thanh khẽ động, vội nói:

- Ngươi vừa nói Triêu Thiên cung này có bẩy cửa ra vào. Cửa vào là ngọc môn, nơi tiên đế an nghỉ là cửa ngũ sắc, đây có cửa mun, chẳng lẽ, bốn cửa còn lại, theo thứ tự sẽ là bốn màu kim, trắng, vàng và đen?

Lý Thuận Dung gật gật đầu.

- Địch Thanh, ngươi rất thông minh.

- Trong những cửa đó có gì vậy?

Triệu Trinh tò mò hỏi.

Lý Thuận Dung khẽ lắc đầu, cũng không nói gì. Địch Thanh nhíu mày, thầm nghĩ, lăng tẩm của Triệu Hằng chắc chắn không vô căn cứ mà thiết kế năm màu này, nhưng rốt cuộc là có ý gì? Lý Thuận Dung cũng đi tới cạnh nói:

- Mấy năm trước ta đã từng tới nơi này một lần, nhớ rõ lăng tẩm của tiên đế, vốn đối diện cửa mun này.

Ở bên trong Triêu Thiên cung đen thui này, Lý Thuận Dung cũng không phân biệt được phương hướng, sau khi tìm được cửa mun, nàng mới nhớ tới điều này.

Muốn tới phía đối diện, cách nhanh nhất là đi qua thạch thất, Lý Thuận Dung hạ quyết tâm, không chút do dự, lập tức đi qua ngay. Khi đi ngang qua chiếc bàn, nàng thầm nghĩ: " Bồ Tát phù hộ, nàng cuối cùng cũng gặp được chàng... Cầu ngài phù hộ chàng bình an, dân nữ có chết cũng không sao." Nghĩ đến đây, nàng không nén nổi tâm trạng xúc động, đúng lúc này, chỉ nghe thấy Địch Thanh nói giọng khàn khàn:

- Đợi chút!

Hai chữ đó Địch Thanh nói ra có phần run run. Hắn vốn là người lớn gan, nhưng ở trong Huyền cung âm trầm này, lại có cảm giác kinh hãi khó nói thành lời.

Lý Thuận Dung rùng mình, đứng lại. Triệu Trinh vội nói:

- Địch Thanh, sao vậy?

Địch Thanh nói từng chữ:

- Lý Thuận Dung, ngươi đưa viên dạ minh châu cho ta.

Hắn không biết phải dùng bao nhiêu khí lực mới có thể át chế sự sợ hãi trong lòng, thật sự là vì hắn phát hiện một chuyện vô cùng kinh khủng.

Triệu Trinh nghe giọng Địch Thanh nói khác thường, vô cùng lo lắng, run run hỏi:

- Địch Thanh, ngươi phát hiện điều gì vậy?

Địch Thanh chỉ nhận lấy viên dạ minh châu, chậm rãi soi vào chiếc bàn đá, trong khoảnh khắc này, vẻ mặt của hắn vô cùng kinh hãi.

Ngọc thạch dùng làm bàn đá có màu xanh nhạt. Trên bàn đá, chỉ phủ một lớp bụi.

Triệu Trinh nhìn vào đó, vô cùng kinh ngạc, nói khó hiểu:

- Địch Thanh, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?

Địch Thanh nói giọng khàn khàn:

- Ba nãy ngươi và Lý Thuận Dung có đụng vào bàn không?

Triệu Trinh và Lý Thuận Dung cùng nói:

- Không hề.

Địch Thanh lắp bắp, nói nhỏ:

- Ta nhớ rất rõ, ban nãy ta chỉ để lại bốn dấu ngón tay trên bàn đá.

Triệu Trinh nói:

- Vậy thì sao?

Trong giây lát, mặt anh ta cũng biến đổi, bởi vì anh ta phát hiện, trên bàn đá, ngoài dấu bốn ngón tay của Địch Thanh, lại có thêm một hình bàn tay nữa! Bàn tay này chỉ lưu lại ba ngón.

- Là hình ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa.

Địch Thanh lẩm bẩm, trong khoảnh khắc này, sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi.

Dấu tay đó, ngón tay dài hơn phân nửa ngón tay của người bình thường, đó cũng không phải là dấu tay của Địch Thanh, càng không phải là của Triệu Trinh hay Lý Thuận Dung. Tay Triệu Trinh không lớn tới như vậy, ngón tay của Lý Thuận Dung nhỏ nhắn, cũng không giống dấu tay in trên bàn đá kia. Trong Huyền cung này, chắc chắn có người thứ tư, ban nãy đã lưu lại dấu tay trên bàn đá.

Địch Thanh nghĩ đến đây, đã cảm thấy tim như đóng băng, nhìn Triệu Trinh, hắn đã đoán trước được nét mặt thảm thương của anh ta. Quả nhiên Triệu Trinh mồ hôi tuôn như mưa, Huyền cung này vô cùng tĩnh lặng, hắc ám khôn kể, còn có dấu tay không biết là của người hay của âm hồn trong bóng đêm...

Triệu Trinh không phát hoảng khiến Địch Thanh cũng có chút bất ngờ. Ánh mắt hắn khé lóe lên thoáng nhìn sắc mặt của Lý Thuận Dung. Vẻ mặt của nàng rất kỳ lạ, không phải hoảng sợ, mà là khó tin. Môi nàng mấp máy, chỉ nói mấy chữ:

- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

Địch Thanh hỏi vặn:

- Cái gì không thể?

Lời nói của Lý Thuận Dung nghe như rất bình thường, nàng không cho rằng Huyền cung này sẽ có người thứ tư tiến vào. Thế nhưng Địch Thanh lại có cảm giác, trong ba chữ "không thể nào" của Lý Thuận Dung có hàm ý sâu xa.

Toàn thân Lý Thuận Dung run rẩy, đột nhiên nói:

- Đưa viên dạ minh châu cho ta!

Khi Địch Thanh đưa viên dạ minh châu, hắn cảm thấy lòng bàn tay đã toát mồ hôi. Lý Thuận Dung giật lấy viên dạ minh châu, nói giọng khàn khàn:

- Đi theo ta!

Thấy Triệu Trinh run rẩy, bước đi không nổi, Lý Thuận Dung nói từng chữ:

- Thánh Thượng, đây là lăng tẩm của phụ thân ngài, cho dù có ma quỷ, chúng cũng sẽ bảo vệ ngài.

Nói xong, Lý Thuận Dung lập tức đi về phía đối diện, vẻ mặt không hề sợ hãi. Triệu Trinh bị câu nói của Lý Thuận Dung làm kích động liền chạy theo Lý Thuận Dung trước. Địch Thanh vừa căng thẳng vừa lo sợ, nhưng thấy hai người họ đã đi, hắn không muốn ở trong bóng tối, nên cũng chỉ có thể đi theo phía sau Triệu Trinh.

Ở trong này, ánh sáng không chiếu tới, nếu dẫm lên ô màu đen, Địch Thanh thật sự không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào. Nhưng trong đầu hắn lại xuất hiện nghi hoặc, dấu tay in trên bàn đá đó, rốt cuộc là của người hay quỷ? Người lưu lại dấu tay đó tại sao lại có thể đi lại trong thạch thất?

Chân bước liên tục, trong Huyền cung tĩnh mịch, làm người ta có cảm giác khó nói thành lời. Cuối cùng ba người họ cũng đi tới vách đá đối diện.

Dưới ánh sáng của viên dạ minh châu, cánh cửa này quả nhiên có năm màu kim, trắng, vàng, đen và mun, làm người khác khó nhận ra cấu tạo của nó. Năm loại màu sắc được phân lần lượt thay đổi theo từng ô vuông, khiến người khác sau khi nhìn vào, liền cảm thấy vô cùng hỗn loạn, đầu choáng mắt hoa. Nhưng viên minh châu sáng lóng lánh, năm màu trên cánh cửa bắt đầu chuyển động, như mây bay trên trời, như ánh nắng lúc xế chiều, thoáng làm người khác có cảm giác thoải mái vô vùng. Địch Thanh không hiểu vì sao, một cánh cửa tại sao lại tạo cho người ta cảm giác này.

Lý Thuận Dung lục tìm hồi lâu, dùng lực quay, cánh cửa năm màu đột nhiên mở ra để lộ một con đường dài vô tận phía sau. Khi cửa mở, không chút âm thanh. Thế nhưng chính sự im lặng này, càng làm người khác phải hồi hộp.

Trong hành lang rạng ngời ánh sáng. Do đang ở nơi tối tăm, đột nhiên thấy ánh sáng mạnh, Địch Thanh giật mình kinh hãi. Đợi khi định thần nhìn lại mới phát hiện hai bên vách đá trên đường thông đạo, cứ cách vài trượng lại được khảm một viên dạ minh châu. Những viên dạ minh châu đó có lẽ còn lớn hơn phân nửa viên minh châu trong tay Lý Thuận Dung, trong hành lang này ít nhất cũng có khoảng trăm viên dạ minh châu như thế.

Địch Thanh nhìn mà tim muốn nhảy ra ngoài, ngây người.

Một mộ thất, sao phải thiết kế tinh xảo đến như vậy? Đây vốn là nơi an nghỉ của người chết, vì sao phải bày đặt như thế? Địch Thanh nghĩ đến đây, cảm thấy tim đập loạn nhịp, cảm giác khi nhìn thấy chiếc bàn đá lúc trước lại hiện lên trong đầu. Trong Huyền cung này, có một cô hồn...

Địch Thanh thấy có chút buồn cười, nhưng lại cảm thấy lạnh sống lưng.

Đường hành lang sâu hun hút, Lý Thuận Dung nhìn con đường đó, nhẹ nhàng nói:

- Thánh Thượng, cuối con đường này chính là nơi đặt linh cữu của tiên đế. Đường hành lang này không có bẫy, ta và ngài cùng đi nào.

Nàng sờ một vật gì đó, đóng cánh cửa màu lại.

Triệu Trinh nói giọng khàn khàn:

- Được.

Anh ta nắm hờ vạt áo của Lý Thuận Dung, còn nàng chợt nắm lấy tay anh ta. Triệu Trinh bị bất ngờ chỉ cảm thấy bàn tay kia lạnh lẽo không giống tay người, muốn kêu to lên, nhưng run đến nỗi nói không thành lời.

Lý Thuận Dung cười có vẻ thảm thương, mắt nhìn thẳng vào Triệu Trinh nói:

- Thánh Thượng, ngài yên tâm, bất luận thế nào, ta đều sẽ bảo vệ ngài bình an.

Triệu Trinh gật gật đầu, cổ họng đông cứng. Lý Thuận Dung đã đi vào đường hành lang, con đường rộng lớn đủ cho ba, bốn người cùng đi. Địch Thanh đi trong hành lang lát gạch trang trọng này, trong lòng lại có cảm giác kỳ lạ không sao nổi.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-119)


<