Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Sáp huyết - Hồi 032

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 032: Ám sát
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Địch Thanh phát hiện có người núp trong bụi hoa thì trong lòng ngạc nhiên nghi ngờ, lại quay trở về trước điện.

Trương Ngọc thấy làm lạ bèn hỏi:

- Huynh quay lại làm gì đó? Tốt bụng định trực thay ta sao?

Địch Thanh hạ giọng nói lại điều hắn vừa mới phát hiện. Trương Ngọc cũng trở nên căng thẳng, thấp giọng hỏi:

- Là ai được cơ chứ? Lẽ nào lại là thích khách?

Địch Thanh hạ giọng nói:

- Không rõ lắm, nhưng bây giờ không nên làm kinh động đến Hoàng thượng. Ngươi cẩn thận một chút...

Địch Thanh đang định đi tìm Vương Khuê thảo luận, cánh cửa phòng mở ra, Triệu Trinh nói:

- Địch Thanh, ngươi vào đi, trẫm có chuyện muốn nói với ngươi.

Triệu Trinh đứng ở trước cửa, hai hàng lông mày nhăn lại.

Địch Thanh hơi kinh ngạc nhưng vẫn đi vào căn phòng, thấy bên trong căn phòng bài trí rất giản dị, màu trắng là cơ bản, có một sự ảm đạm. Triệu Trinh ngồi xuống chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh nói:

- Không cần đa lễ, ngồi đi.

Địch Thanh mặc dù theo Triệu Trinh có vài ngày, vẫn còn chưa hình thành thói quen thi lễ. Lần này nghe thấy Triệu Trinh đề cập đến mới hơi tỉnh ngộ, trước mặt hắn chính là Hoàng đế. Nhưng Địch Thanh nhìn thế nào vẫn thấy vị Hoàng đế này rất không giống.

Triệu Trinh sau khi thấy Địch Thanh ngồi xuống thì thở dài nói:

- Trẫm thật không giống một Hoàng đế. Trẫm thậm chí có lúc còn cảm thấy mình chẳng qua chỉ là một thứ rác rưởi.

Địch Thanh vội hỏi:

- Thánh Thượng quá khiêm nhượng. Người... người...

Vốn định nói mấy câu ca tụng công đức, nhưng công lao đó đều là của Thái hậu, Địch Thanh không đành lòng lừa gạt Triệu Trinh nên đành im lặng.

Triệu Trinh không để ý đến sự khó xử của Địch Thanh, nhìn cây nến đỏ đang cháy, nói lẩm bẩm:

- Địch Thanh, trẫm rất cô đơn. Trẫm từ nhỏ đã không có bạn chơi cùng, lấy một người phụ nữ mình không yêu, cả ngày nghe bốn từ" Thái hậu không cho phép! ", lại chịu sự trói buộc của mấy lão thần mục nát đó. Địch Thanh, ngươi là người bạn đầu tiên của trẫm đo.

Địch Thanh có chút thấy được sủng ái mà lo sợ, mặt toát mồ hôi nói:

- Thần hổ thẹn không dám nhận.

Thật sự là hắn có chút xấu hổ, bởi vì cho tới nay, hắn toàn là bắt chẹt Triệu Trinh.

Triệu Trinh nghiêng đầu lại, nhìn chằm chằm Địch Thanh nói:

- Địch Thanh, nếu trẫm tự mình chấp chính, chắc chắn sẽ trọng dụng ngươi. Trẫm tuyệt đối không nuốt lời.

Địch Thanh vâng vâng nói:

- Thánh Thượng cất nhắc rồi.

Trong lòng hắn nghĩ, Hoàng đế Trọng Trinh này không biết còn có thể làm Hoàng đế được bao lâu nữa? Nếu chẳng may Thái hậu tự mình chấp chính thì chỉ sợ mình sẽ không được trọng dụng mà còn bị rơi đầu. Ta và ngài cộng lại sợ cũng chẳng chống lại được một đầu ngón tay của Thái hậu ấy chứ..

Triệu Trinh thở dài, đứng lên đi tới đi lui trong phòng, giơ tay lên vẽ vẽ trong không trung:

- Nếu trẫm tự mình chấp chính, làm một minh quân thiên cổ, sửa đổi những thói xấu của Đại Tống, chấn hưng uy thế quốc gia Đại Tống, dẹp loạn Bình Tây Bắc, thu phục mười sáu châu U Vân, thống nhất thiên hạ, học theo Tần Hoàng Hán Vũ, giống như Thái Tổ vậy, vó ngựa đi khắp thiên hạ. Địch Thanh, nếu như trẫm cầm quyền, thì chắc chắn sẽ trọng dụng ngươi. Nếu trẫm là Hán Vũ Đế thì ngươi chính là Hoắc Khứ Bệnh đánh Hung Nô. Nếu Trẫm nếu là Đường Thái Tông thì ngươi chính là Lý Tĩnh diệt Đột Quyết!

Địch Thanh thấy Triệu Trinh dõng dạc, vẻ mặt đầy hưng phấn thì thầm nghĩ hãy còn sớm, còn chưa tới lúc nằm mơ đâu. Nhưng lúc này, Địch Thanh làm sao mới có thể nói ra mấy câu mất hứng được chứ?

Triệu Trinh đột nhiên ngừng lại bước chân, thở dài một hơi nói:

- Nhưng Trẫm có khả năng tự mình chấp chính sao?

Địch Thanh sau một lúc lâu mới nói:

- Thánh Thượng là thân tử của Thái hậu...

Triệu Trinh lẩm bẩm nói:

- Trẫm thật sự là con ruột của Thái hậu sao? Vậy tại sao Thái hậu lại đối tốt với Triệu Doãn Thăng hơn trẫm? Có rất nhiều chuyện, Thái hậu thà rằng nói với Triệu Doãn Thăng, chứ không nói với trẫm.

Địch Thanh không kìm nổi cười lên:

- Quan hệ giữa Thánh Thượng và Thái hậu cả thiên hạ đều biết, làm sao mà sai được chứ?

Dưới ánh nến, Triệu Trinh sắc mặt âm trầm bất định, đột nhiên nói:

- Địch Thanh, ngươi có còn nhớ, trong Tập Anh Môn, trẫm đã từng nói có việc muồn cầu ngươi không?

Địch Thanh gật đầu nói:

- Xin Thánh Thượng cứ dặn dò.

Triệu Trinh đi tới, cầm lấy tay Địch Thanh. Địch Thanh có chút lúng túng, nhưng không giãy ra, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay Triệu Trinh đầy mồ hôi lạnh. Lại nhìn vào hai tròng mắt của Triệu Trinh, dường như cũng có ý kinh hãi.

- Địch Thanh, lần này trẫm đến lăng Vĩnh Định, cầu tiên đế phù hộ cho ta được tự chấp chính là một chuyện, cầu tiên đế phù hộ cho Thái hậu bình an là chuyện thứ hai. Tuy nhiên, trẫm còn muốn làm một chuyện thứ ba nữa. Chuyện này ngươi nhất định phải giúp trẫm.

Địch Thanh thấy sắc mặt Triệu Trinh xanh mét, thì cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, cười lớn nói:

- Là chuyện gì vậy?

Mặc dù bốn bề vắng lặng, Triệu Trinh vẫn quay đầu nhìn lại rồi mới nói nhỏ:

- Trẫm muốn vào căn phòng bí mật để quan tài của tiên đế để lấy một thứ đồ.

Địch Thanh giật mình nói:

- Muốn lấy vật gì? Việc này... không ổn đâu.

Hoá ra bái tế Chân Tông, chỉ cần cử hành nghi thức ở Hiến Điện ở bên trong nghĩa trang là được rồi. Nhưng nếu như muốn nhìn quan tài của Chân Tông thì phải đến Huyền Cung ở dưới ngầm.

Địch Thanh dù chưa từng đến lăng Vĩnh Định nhưng cũng biết các cơ quan bên trong Huyền Cung để di thế của Hoàng đế vô cùng nhiều. Đó là vì muốn phòng bị người ngoài đến quấy nhiễu di thể của Chân Tông. Nhưng Triệu Trinh lại muốn đi vào Huyền Cung đó? Đó là chuyện khiến người ta nghe xong cũng phải kinh sợ.

Triệu Trinh vô cùng lo lắng nói:

- Bất kể như thế nào, trẫm nhất định phải đi, tiên đế chắc chắn phù hộ trẫm. Nói cách khác...

Ông ta không nói tiếp nhưng sắc mặt tái nhợt, nắm chặt lấy tay Địch Thanh nói:

- Địch Thanh, ngươi nhất định phải giúp trẫm, trẫm cầu xin ngươi. Chuyện này mà thành thì trẫm và ngươi chính là huynh đệ sinh tử, không bao giờ vứt bỏ.

Tâm tư Địch Thanh rối bời. Thấy sự sợ hãi trong lời cầu khẩn của Triệu Trinh, nghĩ đến mối giao tình trước đây, nghĩa khí của hắn dâng lên, cắn răng nói:

- Được rồi, thần nguyện nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ.

Triệu Trinh thấy Địch Thanh nhận lời, mặc dù trong mắt còn có ưu sầu, nhưng đã thở phào một hơi, thấp giọng nói:

- Được lắm. Có câu nói này của ngươi trẫm cũng có chút vững vàng rồi. Địch Thanh, ngươi lui ra đi. Đến lúc đó trẫm sẽ tìm ngươi. Chuyện này tuyệt đối không được để cho người khác biết.

Sau khi Địch Thanh rời khỏi phòng của Triệu Trinh thì trong lòng đầy nghi hoặc. Rốt cuộc là Triệu Trinh muốn lấy vật gì quan trọng đây? Tự ý vào Huyền Cung Chân Tông không phải là chuyện nhỏ. Triệu Trinh làm sao dám chắc được việc có thể đi vào cơ chứ?

Trương Ngọc thấy Địch Thanh cõi lòng đầy tâm sự, thấp giọng nói:

- Địch Thanh, không sao chứ?

Địch Thanh muốn nói lại thôi, nhớ tới lời nhắc nhở của Triệu Trinh bèn lắc đầu nói:

- Không có gì, Thánh Thượng đang phiền lòng mà thôi.

Lại nghĩ đến chuyện có người ẩn nấp trong bụi hoa, hắn liền cau mày nói:

- Trương Ngọc, ta đi trước tìm Vương Khuê hỏi một chút, ngươi ở đây canh gác cẩn thận.

Trương Ngọc gật đầu nói:

- Huynh cũng cẩn thận đó.

Địch Thanh trở về chỗ gần bụi hoa, nhìn lại xung quanh, thấy có một con đường kéo dài đi ra. Hắn đi theo con đường nhỏ đó, đi được không xa, chợt nghe thấy ở chỗ tối có người nói khẽ:

- Sùng Đức.

Địch Thanh trả lời:

- Thiên Hòa.

Hoá ra qua thời gian giao ca, nhóm cầm vệ lại thay đổi một lần khẩu lệnh. Hành động này của Vương Khuê có ý nghĩa là hao tổn tâm huyết, chỉ là đề phòng người bên ngoài đục nước béo cò. Từ phía sau cây có một người đi ra, khuôn mặt ngăm đen, nói năng thận trọng, đó chính là thị vệ Lý Dụng Hòa bên cạnh Triệu Trinh. Lý Dụng Hòa hỏi:

- Địch Thanh, ngươi đến đây làm gì?

Địch Thanh hỏi ngược lại:

- Huynh có thấy có người đi qua đây không?

Vẻ mặt Lý Dụng Hòa có chút mất tự nhiên, lảng ánh mắt đi nói:

- Không có.

Địch Thanh thấy ánh mắt Lý Dụng Hòa chớp sáng, kiểu như nghĩ một đằng nói một nẻo, trong lòng trầm xuống, cảm giác Lý Dụng Hòa có chút kỳ lạ thì bèn nói tránh đi:

- Ở ngoại vi của huynh là ai đang trực?

Lý Dụng Hòa trả lời đơn giản:

- Vương Khuê.

Địch Thanh nói:

- Ta đang có việc muốn tìm Vương Khuê. Chỗ này nhờ cả vào Lý huynh rồi.

Lý Dụng Hòa gật gật đầu, lắc mình về phía sau cây. Địch Thanh sải bước rời đi, đi đến nơi mà Lý Dụng Hòa không thể nhìn thấy được thì lắc mình ẩn sau một tảng đá lớn, lặng yên nhìn về phía Lý Dụng Hòa. Một hồi lâu sau, không thấy động tĩnh của Lý Dụng Hòa, Địch Thanh trong lòng nghi hoặc, đang định đứng dậy thì đột nhiên cảm thấy có người lén lút đi qua, trong lòng Địch Thanh kinh sợ, chuyển người sang mặt bên khác của tảng đá lớn, tay giữ lấy chuôi đao.

*****

Người lén lút kia dừng bước chân, quát khẽ:

- Địch Thanh, đệ đến nơi đây làm gì?

Địch Thanh nghe ra là tiếng của Vương Khuê thì thở phào một cái nói:

- Vương Khuê, ta đang muốn tìm huynh đây. Có chuyện lạ.

Vương Khuê chậm rãi đi ra, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Địch Thanh.

Địch Thanh không thẹn với lương tâm, thản nhiên nói:

- Vừa rồi ta thấy hình như có động tĩnh từ hướng này. Lúc nãy mới thừa dịp Trương Ngọc đang trực thay ca nên lại đây để xem xét. Huynh có thấy người ngoài lui tới hay không?

Vương Khuê nói:

- Không có người ngoài, chỉ có người trong cung đi qua.

Địch Thanh hỏi:

- Là ai?

Vương Khuê nói:

- Là một Thuận Dung (thuận dung là một trong chín loại thiếp của Vua) của tiên đế, họ Lý, cũng là tỉ tỉ của tán trực Lý Dụng Hòa. Lý Dụng Hòa luôn ở trong kinh hộ giá. Lần này đến huyện Củng, Lý Thuận Dung nhớ đệ đệ của mình nên đến thăm. Ta đã cho phép rồi.

Địch Thanh biết Thuận Dung là người phụ nữ cấp ba, cấp bốn của Hoàng đế (Chính xác là xếp thứ năm trong các loại thiếp), bình thường không được coi là phi tần được sủng ái. Nghe nói Lưu Thái hậu ghen tị, sau khi Chân Tông qua đời, trong các phi tần, ngoại trừ Dương Thái hậu vẫn còn ở lại kinh thành ra, các phi tử còn lại đều bị phân phát đi xuất gia ở các nơi. Thuận Dung này coi giữ phần mộ của Chân Tông, rất là thê lương. Nghĩ đến đây, Địch Thanh cũng nảy sinh chút cảm thông với người phụ nữ này. Nhưng sự nghi hoặc vẫn không mất đi. Hắn thầm nghĩ, cho dù là Lý Thuận Dung thăm hỏi đệ đệ thì cũng chẳng cần phải núp trong bụi hoa như thế làm gì?

Tuy nhiên một người phụ nữ yếu ớt, chắc hẳn không tạo được sự uy hiếp đối với Hoàng Thượng. Địch Thanh nghĩ vậy liền nói:

- Thế thì không sao, ta đi xung quanh xem xét chút.

Vương Khuê cười nói:

- Địch Thanh, ngươi cẩn thận chút cũng là tốt. Đừng đi xa quá. Thánh Thượng muốn tại Ngũ Lậu canh ba bái tếtiên đế, chúng ta phải có mặt đủ để hộ giá.

Địch Thanh gật gật đầu, đi ra ngoài. Một con đường lát đá xanh, dưới ánh trăng chiếu xuống trông trơn láng như tơ lụa. Khí trên núi tươi mái phả vào mặt khiến cho đầu óc thoải mái tỉnh táo.

Địch Thanh biết đi theo con đường này thì sẽ đến tẩm lăng của Chân Tông. Không tiện đi thêm, hắn chọn một con đường nhỏ rồi chầm chậm bước đi. Hắn đi trên ánh trăng, càng đi càng lệch xa. Chỗ này đã không còn là trong phạm vi đề phòng của Vương Khuê, cũng không có ai coi giữ. Địch Thanh tùy tay hái một đóa hoa dại, lòng thầm nghĩ nơi này cảnh sắc thật là đẹp. Nếu như có thể cùng với Vũ Thường cùng nhau tản bộ nơi này thì thật chẳng kém gì chốn thần tiên. Hái về cho nàng mấy bông hoa, nhất định nàng sẽ rất thích, nhưng chỉ sợ hoa hái về rồi sẽ héo đi rất nhanh.

Hắn tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống, nhìn mặt trăng trên trời, trong lòng tràn đầy hình ảnh nữ tử thanh tú kia. Đang lúc mơ màng thì đột nhiên nghe thấy ở phía bên tay trái nơi sườn núi có tiếng người vọng đến. Địch Thanh trong lòng rùng mình, đi nhẹ nhàng qua bên đó, đi qua một cánh rừng, chỉ nhìn thấy có một nữ tử ngồi bên một con đường tối, y phục màu thâm mũ xanh đen, là cách ăn mặc của ni cô, đang bái lạy về hướng ánh trăng, trong miệng thì thào. Địch Thanh mơ hồ nghe được tiếng ni cô kia nói:

- Cầu xin người.. rơi xuống địa ngục.... cam lòng.

Gió nhẹ thổi qua, Địch Thanh nghe được đứt quãng, lại lặng yên tiến lên hai bước thấy ni cô kia đứng dậy, cầu nguyện hai câu, lại quỳ xuống, nói:

- Bồ Tát ở trên, dân nữ tạ ơn người mấy năm nay đã chiếu cố đến no. Biết nó không sao, dân nữ xin cảm tạ ân đức. Nhưng mấy năm nay dân nữ ngày đêm mong muốn được nhìn bóng dáng nó, cầu xin Bồ Tát rủ lòng thường cho con được gặp nó một lần, con có chết cũng không uổng!

Lúc này Địch Thanh đã lách đến bên cạnh ni cô đó, chỉ thấy hai hàng nước mắt từ gò má nàng chảy xuống rơi lã chã xuống phía bụi rậm. Ni cô tuổi trung niên, dung nhan hao gầy, trên khuôn mặt mơ hồ vẫn còn nhìn ra được vẻ đẹp trước đây.

Đúng vào lúc này, xa xa có tiếng bước chân vang lên. Địch Thanh ẩn người đi, nhìn thấy Lý Hòa Dụng vội vàng chạy tới.

Trong lòng Địch Thanh khẽ động, thầm nghĩ chẳng lẽ thật sự trùng hợp như vậy? Người phụ nữ này chính là phi tử của Chân Tông? Cũng là tỉ tỉ của Lý Dụng Hòa?

Lý Dụng Hòa đến trước ni cô nói:

- Hôm nay tỷ làm sao mà lại lỗ mãng như vậy? Thiếu chút nữa là bị người ta phát hiện ra, hỏng mất đại sự.

Người phụ nữ không hiểu:

- Ai phát hiện?

Lý Dụng Hòa nói:

- Là thị vệ trước điện, tên là Địch Thanh. Người này cực kỳ cảnh giác, đệ thấy hắn có vẻ như là phát hiện được có người đến gần cung Hiếu Nghĩa. Đệ đã nói với tỷ bao nhiêu lần rồi. Thánh Thượng muốn vào canh ba nửa đêm... Đến lúc đó mới là cơ hội của chúng ta...

Y giảm âm thanh xuống thấp, lúc liền lúc đứt.

Trong lòng Địch Thanh rùng mình, thầm nghĩ, bọn họ muốn làm gì vào canh ba nửa đêm tại Ngũ Lâu? Chẳng lẽ muốn gây hại cho Hoàng Thượng? Lý Dụng Hòa này rất được Hoàng Thượng tín nhiệm. Nếu như đúng là gây hại cho Triệu Trinh, vậy thì thật khó lòng mà phòng bị được.

Người phụ nữ kia nói:

- Ta không thể...

Nói tới đây khuôn mặt tràn đầy sự u oán, kéo lấy cánh tay của Lý Dụng Hòa nói:

- Đệ nhất định phải cẩn thận, bằng không Thái hậu nàng sẽ không bỏ qua chúng ta đâu.

Lòng Địch Thanh trầm xuống, thầm nghĩ hóa ra Lý Dụng Hòa đã bị Thái hậu mua chuộc hoặc uy hiếp nên mới gây hại cho Triệu Trinh.

Lý Dụng Hòa nhẹ giọng nói:

- Đệ đương nhiên sẽ cẩn thận, tỷ yên tâm đi. Lần này Tiền Duy Tể đã nói với đệ rồi. Có hắn ta ở đó thì chúng ta chắc không có vấn đề gì.

Địch Thanh chỉ cảm thấy lưng lạnh ngắt. Hắn thực sự không muốn tin, nữ tử u oán này liên hợp với Lý Dụng Hòa để gây hại cho Hoàng Thượng. Nhưng sự thật đang ở ngay trước mắt, chẳng thể do việc Địch Thanh tin hay không tin. Địch Thanh trong lòng lo lắng, chỉ sợ rút dây động rừng. Hắn khẽ lui sang một bên, muốn tìm mấy người Vương Khuê để bàn thêm về cách ứng phó. Đến chỗ rẽ thì đột nhiên nhe thấy có tiếng còi thê lương từ cung Hiếu Nghĩa truyền đến. Tiếng còi đó đã phá vỡ sự tĩnh mịch của màn đêm. Xung quanh tẩm lăng trở nên chấn động!

Địch Thanh chấn động, thấy phía cung Hiếu Nghĩa có ánh lửa chớp động, trong lòng căng thẳng, chạy vội về. Địch Thanh về đến trước cung Hiếu Nghĩa, tất cả các thị vệ cung trước điện đều đã đổ xô về phía cung Hiếu Nghĩa, gấp gáp hỏi:

- Chuyện gì thế? Thánh Thượng đâu?

Địch Thanh đột nhiên nghĩ đến một điều gì đó liền quát:

- Lý Giản, Lý Vũ Hanh, các ngươi mang theo mười người tạm thời chặn ngay đường chính, đề phòng có người tiến vào, những người còn lại đi theo ta hộ giá!

Bọn thị vệ đều gật đầu. Địch Thanh cùng bọn thị vệ tới trước điện, phát hiện Vương Khuê, Trương Ngọc cùng với những người canh giữ trước điện đều đã không còn ở đó thì hơi hoảng hốt, gọi to:

- Vương Khuê, Trương Ngọc!

Sau đó liền vọt đến phòng của Hoàng Thượng, chẳng quan tâm gì đến việc bẩm báo nữa mà đá văng cửa xô vào phòng.

Trong phòng có một ánh kiếm sắc bén, trực tiếp chỉ thẳng vào cổ họng Địch Thanh. Địch Thanh lùi lại sau một bước nhìn thấy đó là Vương Khuê thì liền hỏi:

- Thánh Thượng...

Thoáng thấy Triệu Trinh đang ngồi trong phòng thì thở phào hỏi:

- Các thị vệ ngoài điện đâu rồi?

Vương Khuê chậm rãi thu kiếm, thấy Địch Thanh đã đưa đến hơn mười thị vệ, nói:

- Sau điện Cung Hiếu Nghĩa đột nhiên bốc cháy, ta đã lệnh cho hai người đi trước xem xét tình hình, để đề phòng kẻ thù dương đông kích tây, ta đã phái toàn bộ người ở trước điện đến ngay bên Thánh Thượng. Vừa nãy ngươi phá cửa xông vào, ta còn tưởng là kẻ địch...

Địch Thanh khoát tay nói:

- Không cần giải thích, ta hiểu mà. Vương Khuê, ta dẫn theo mười bốn người lại đây, còn có mười người do Lý Giản suất lĩnh, tạm thời đang thắt chặt đường chính.

Nhìn thấy trong phòng Triệu Trinh ngoài Vương Khuê, Trương Ngọc ra còn có năm người, Địch Thanh nói:

- Lúc này đầu tiên phải bảo vệ sự an toàn của Thánh Thượng, sau đó cho người đi cứu hỏa...

Vương Khuê cau mày nói:

- Ta đã để Đỗ Phóng và Ôn Lương Ngọc đi thăm dò tình hình cháy rồi, mà sao vẫn chưa quay lại nhỉ?

Địch Thanh nói: - Ta đi xem.

Triệu Trinh đột nhiên nói:

- Địch Thanh, ngươi ở lại bên trẫm.

Vương Khuê lập tức nói:

- Xa Dạ Vĩnh, Thân Báo Hỷ, các ngươi hãy ra sau điện xem xét, đồng thời phụ trách sắp xếp người cứu hỏa. Nếu nhìn thấy Đỗ Phóng và Ôn Lương Ngọc thì bảo bọn họ quay về hộ giá.

Hai thị vệ nhận lệnh liền đi ra khỏi phòng. Lúc này hậu điện đã vang lên từng hồi chiêng. Diêm Văn Ứng vọt vào trong phòng, nhìn thấy Triệu Trinh còn ở đó thì vội hỏi:

- Thánh Thượng, còn không mau đi thôi. Lửa sắp lan đến chính điện rồi.

Triệu Trinh vỗ bàn nói:

- Tiền Duy Tế đâu rồi? Sao vẫn chưa qua đây? Lý Dụng Hòa đâu rồi? Bây giờ đang ở đâu?

Còn chưa dứt lời, ngoài cửa có tiếng người kêu lên:

- Thánh thượng!

Người đó bước nhanh xông tới, chính là Lý Dụng Hòa.

Trong lòng Địch Thanh rùng mình, đứng chắn bên cạnh Triệu Trinh. Lửa này tới đột nhiên như vậy, nói không chừng là kẻ địch vàng thau lẫn lộn, hắn không thể không đề phòng.

Triệu Trinh thấy Lý Dụng Hòa tiến đến liền hỏi:

- Lý Tán Trực, còn Tiền Duy Tế đâu?

*****

Lý Dụng Hòa nói:

- Thánh thượng, thần mới nghỉ ngơi, biết có lửa cháy liền vội vàng tới ngay, cũng không thấy Tiền Duy Tế đâu.

Triệu Trinh hừ lạnh nói:

- Bây giờ trong cung cháy, Tiền Duy Tế thân là cung sử, không thể đùn đẩy trách nhiệm thế được.

Lý Dụng Hòa vội hỏi:

- Thánh thượng, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm. Trong cung bị cháy, thần thấy khó có thể khống chế được. Thánh thượng phải ra khỏi đây đã rồi hãy tính sau, nếu không lửa cháy đến, chỉ sợ sẽ nguy hiểm.

Y đi lên phía trước hai bước nói:

- Thần hộ tống Thánh Thượng đi trước.

Vương Khuê theo bản năng ngăn Lý Dụng Hòa lại, nói:

- Lý Tán Trực, chức trách hộ tống Thánh Thượng này, giao cho chúng ta là được rồi.

Địch Thanh hơi ngạc nhiên, thấy rằng dường như Vương Khuê cũng có ý hoài nghi đối với Lý Dụng Hòa.

Lý Dụng Hòa ngẩn ra, nói:

- Vậy thì còn không đi đi?

Vương Khuê hỏi:

- Đi về phía nào?

Lý Dụng Hòa nói:

- Cứ đến lăng Hoàng đế đã rồi nói sau. Ở đó có mấy chục cấm quân hộ vệ, lại thêm mấy người chúng ta ở đây nữa, có thể bảo vệ sự an toàn của Thánh Thượng.

Vương Khuê xoay người thi lễ với Triệu Trinh, nói:

- Thánh Thượng, xin di giá trước.

Triệu Trinh gật gật đầu, đi ra khỏi phòng với sự hộ tống của Vương Khuê, Địch Thanh. Lúc này bọn thị vệ đã tụ tập hai mươi người đến. Triệu Trinh thấy thế, cảm thấy an tâm một chút, nói:

- Chúng ta đến chỗ lăng tẩm Tiên đế đã.

Triệu Trinh vẫn một lòng muốn mạo hiểm binh qua của Thái Tổ, nhưng lần này lấy thân mạo hiểm, đã có ý hối hận rồi.

Vương Khuê nói:

- Lăng tẩm của Tiên đế không thể đi được!

Lý Dụng Hòa ngẩn ra, vội hỏi:

- Vì sao?

Vương Khuê lạnh lùng nói:

- Vì ta nghi ngờ có người sẽ gây hại cho Thánh thượng!

Lý Dụng Hòa nhíu mày:

- Ngươi nói ai?

Vương Khuê trầm giọng nói:

- Hôm nay sau giờ ngọ, ta có nhìn thấy một người xì xào bàn tán với Tiền Duy Tế, dường như đang bàn tính điều gì đó. Bây giờ cung Hiếu Nghĩa có cháy, Tiền Duy Tế lại chậm chạp chưa tới. Con trai của Tiền Duy Tế đắc tội Thánh Thượng, dù là chuyện cũ Thánh thượng bỏ qua nhưng Tiền Duy Tế chưa chắc đã không còn ý xấu trong lòng, cấu kết với người ngoài. Lửa lần này cháy to như vậy, mấy người Đỗ Phóng bây giờ còn chưa quay lại, chắc là đã gặp bất trắc rồi. Ta nghĩ chắc chắn là có người phóng hỏa để gây lộn xộn, che khuất tầm nhìn để thừa cơ gây hại cho Thánh thượng. Mà trong cung Hiếu Nghĩa này, nhất định đã có thích khách lọt vào rồi.

Lúc này Địch Thanh mới biết Vương Khuê cũng thật cẩn thận, thở phào một cái. Vương Khuê vung tay lên, bọn thị vệ hiểu được ý của anh ta liền bao vây lấy Lý Dụng Hòa. Triệu Trinh nghẹn họng nhìn trân trối, chẳng nói câu gì. Lý Dụng Hòa thấy mọi người vây lại thì không hề hoảng hốt mà lạnh lùng hỏi:

- Cái người xì xào bàn tán với Tiền Duy Tế kia đương nhiên chính là ta sao?

Vương Khuê nói:

- Chính xác! Không biết ngươi có dám nói hết ra nội dung cuộc nói chuyện giữa ngươi và Tiền Duy Tế cho mọi người ở đây nghe không?

Lúc này, lửa lớn càng lớn hơn, tất cả các cung nhân, cung nữ cung Hiếu Nghĩa đều chạy đi cứu hỏa. Có một người vội vã chạy tới, nhìn thấy bọn thị vệ và Triệu Trinh thì vui mừng nói:

- Thánh thượng....

Vương Khuê quát:

- Đứng ở bên ngoài, không được đến gần, nếu không sẽ giết không luận tội!

Người nọ ngẩn ra, vội hỏi:

- Ty chức là Phó sứ Trang Biệt cung Hiếu Nghĩa, trong cung có cháy, ty chức tìm khắp nơi không thấy Tiền Đại nhân đâu nên đến để hộ giá!

Vương Khuê dặn dò:

- Trang Phó sứ, ngài dẫn mọi người trong cung cố gắng khống chế thế lửa. Nếu có người lạ lui tới thì cần bẩm báo ngay. Về phần hộ giá Thánh thượng, ta sẽ có trách nhiệm.

Trang Biệt thấy Vương Khuê đằng đằng sát khí, không dám làm trái, liền vội dẫn người đi cứu hoả. Triệu Trinh ở bên nhìn thấy, trong lòng lo sợ. Diêm Văn Ứng đã quát lên:

- Vương Khuê, ngươi thật to gan! Thánh thượng ở đây, ngươi dám tự mình làm chủ?

Vương Khuê ngẩn ra, xoay người quỳ một gối xuống nói:

- Thánh Thượng, thần được Thánh Thượng khen ngợi mới đạt được vị trí như hiện nay, chỉ muốn hộ vệ Thánh thượng an toàn, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi. Xin Thánh thượng hãy tin tưởng thần.

Ánh mắt y sáng quắc, tràn đầy sự khẩn thiết. Triệu Trinh nhìn rồi quay sang phía Địch Thanh nói:

- Địch Thanh, ngươi thấy thế nào?

Địch Thanh bước ra khỏi hàng, nói:

- Thần và Vương Khuê có cùng ý nghĩ. Lúc này cháy trong cung là chuyện nhỏ, hộ vệ Thánh Thượng an toàn là chuyện lớn. Lời nói của Vương Khuê rất có lý. Thần cũng cảm thấy Lý Dụng Hòa rất khả nghi.

Thấy Triệu Trinh tràn đầy kinh ngạc, Địch Thanh lại nói ra chuyện có người đi qua trạm kiểm soát của Lý Dụng Hòa, tiếp cận cung Hiếu Nghĩa. Hắn vốn định nói ra thêm chuyện nhìn thấy Lý Thuận Dung ở trên núi ra nữa, nhưng nghĩ lại thì vẫn nên kìm nén suy nghĩ này.

Địch Thanh lại nói tiếp:

- Nếu Thánh thượngkhông tin thì có thể hỏi Trương Ngọc.

Trương Ngọc bước ra khỏi hàng nói:

- Khởi bẩm Thánh thượng, lời nói của Địch Thanh là thật.

Như lửa dữ giữa trời quang, ánh mắt tràn đầy sự hoài nghi đề phòng của mọi người đều nhìn vào Lý Dụng Hòa. Vẻ măt Triệu Trinh trầm như nước nói:

- Lý Dụng Hòa, ngươi có thể cho ta một lời giải thích được không?

Lý Dụng Hòa quỳ gối xuống, lo lắng nói:

- Thánh thượng, thần đối với Thánh thượng luôn trung thành. Chẳng lẽ Thánh thượng lại không tin thần?

Vương Khuê lạnh lùng nói:

- Biết người biết mặt khó biết lòng. Ngươi đừng có đánh lừa dư luận. Tiền Duy Tế bây giờ đang ở đâu? Hôm nay ngươi đã nói gì với Tiền Duy Tế?

Lý Dụng Hòa quay đầu nhìn phía Vương Khuê, quát:

- Vương Khuê! Thánh thượng đối đãi ngươi không tệ. Bây giờ đang lúc nguy hiểm, ngươi không lo lắng cho sự an nguy của Thánh thượng mà chỉ muốn nội chiến, thật sự khiến ta thất vọng!

Vương Khuê nói:

- Muốn trừ bên ngoài phải trừ bên trong trước. Muốn hộ vệ Thánh thường thì trên dưới cần một lòng. Nếu bên trong có phản đồ thì làm sao có thể bảo toàn được? Thánh thượng, nếu như người này không nói ra chân tướng thì thần xin Thánh thượng hãy hạ chỉ bắt anh ta!

*****

Triệu Trinh cau mày nói:

- Dụng Hòa, đến nước này rồi, ngươi vẫn còn không thể nói ra được hay sao? Nếu như ngươi thật sự không thẹn với lương tâm, sao không nói tất cả cho trẫm biết?

Lý Dụng Hòa nhìn Triệu Trinh, sầu thảm nói:

- Thánh Thượng, thần không thể nói, càng không muốn lừa người, nhưng thần tuyệt đối không gây hại cho người. Thánh Thượng, mấy năm nay thần đối đãi với người như thế nào chứ?

Triệu Trinh do dự. Lúc này anh ta tín nhiệm nhất là mấy người Diêm Văn Ứng, Lý Dụng Hòa, Địch Thanh. Mặc dù Vương Khuê được anh ta đề bạt trọng dụng nhưng trong thời điểm thế này, muốn tin theo Vương Khuê bắt Lý Dụng Hòa thì trong lòng anh ta như tự mình hủy hoại Trường Thành vậy. Anh ta trầm ngâm hồi lâu mới nói:

- Dụng Hòa, ta tin ngươi!

Vương Khuê cả kinh, vội la lên:

- Thánh thượng...

Triệu Trinh lắc lắc đầu nói:

- Vương Khuê, ngươi và Lý Dụng Hòa, Diêm Văn Ứng, Địch Thanh và tất cả các cấm quân ở đây đều là những người ta tin tưởng nhất. Lúc này trẫm chỉ hy vọng các ngươi có thể đồng tâm hiệp lực, ứng phó cục diện.

Anh ta đi qua kéo Lý Dụng Hòa, lại kéo lấy tay Vương Khuê rồi cho bắt tay nhau, chậm rãi nói:

- Tất cả những chuyện quá khứ, để cho nó qua đi. Vương Khuê, ngươi nói xem thế nào?

Vương Khuê không thể làm trái, đành phải nói:

- Thần tuân chỉ.

Trong lúc đó một tiếng hét thảm thiết truyền đến khiến mọi người kinh hãi, quay đầu nhìn lại thì thấy từ phía xa xa có một người chạy tới, máu tươi chảy từ trên trán xuống, nhìn trang phục thì đúng là thị vệ mà Vương Khuê vừa phái đi. Người này thất tha thất thểu tới trước mặt mọi người, không trụ nổi, ngã lăn ra đất, giơ tay lên quay đầu về phía sau chỉ:

- Ba người bọn họ đều chết rồi...thần... Có kẻ thù.

Vương Khuê phóng qua đó, vội hỏi:

- Kẻ thù là ai?

Còn chưa dứt lời, Địch Thanh đột nhiên kêu lên:

- Cẩn thận!

Vương Khuê giật mình, phút chốc tránh ra, chỉ thấy ánh đao như tấm khăn lụa xoẹt qua người Vương Khuê, cắt vỡ vạt áo trước ngực y. Nếu như y không lùi bước đúng lúc, chỉ sợ đã bị đao này xuyên qua tim rồi.

Người vung đao kia lại là chính là thị vệ mặt đầy máu tươi đó. Mọi người kinh ngạc, nhất thời không biết chuyện gì xảy ra. Vương Khuê đã hiểu, người này không phải thị vệ, mà là thích khách. Thích khách đục nước béo cò mặc đồ của thị vệ, dùng máu tươi bôi lên mặt, cố tình khàn giọng, chính là muốn lẫn lộn tầm mắt, nhân cơ hội đánh lén.

Nói như vậy thì ...các thị vệ vừa rồi phái đi đều đã chết cả rồi? Vương Khuê nghĩ đến đây, mặc dù không kinh sợ nhưng lúc lui về phía sau đã rút trường kiếm ra, một kiếm đâm tới. Một tiếng "keng" vang lên, hoa lửa bắn khắp nơi, người đánh lén kia vừa đúng lúc lấy đao ngăn một kiếm của Vương Khuê.

Hai người đao kiếm giao nhau, đều là hiên ngang như nhau. Vương Khuê kinh hãi, đao này chất chứa sức mạnh rất lớn, thu phát tự nhiên. Người đánh lén đó cũng âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ thị vệ bên cạnh Triệu Trinh quả nhiên võ công cao cường. Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu, người đánh lén dựa thế lăn một vòng vượt qua Vương Khuê, lao thẳng tới Triệu Trinh. Hai người Địch Thanh, Lý Dụng Hòa không chút do dự, mỗi người một bên đứng trước Triệu Trinh.

Vương Khuê hét vang văng trường kiếm về phía ngực người nọ. Trường kiếm như cầu vồng, cứ như sẽ làm một đường đi thẳng vào lưng người nọ vậy, không ngờ người nọ bổ nhào về phía trước kia chỉ là chiêu giả, nhón chân một cái đã chạy xuyên ra ngoài. Trường kiếm của Vương Khuê tính sai thế đi, sượt qua vạt áo của người nọ cắm xuống đất, "phập’ một tiếng, thân kiếm rung lên khiến người ta cũng phải sợ. Thích khách kia chạy ra khỏi vòng vây của bọn thị vệ, đi vào trong bóng tối rồi sau đó là tiếng cười dài:

- Cẩu Hoàng đế, lần này giết không được ngươi, chỉ sợ ngươi không qua được đêm nay!

Sắc mặt Triệu Trinh xám ngoét. Trương Ngọc định đuổi theo, Vương Khuê nói:

- Giặc cùng đường chớ đuổi!

Sắc mặt y âm tình bất định, nhìn về hướng thích khách chạy trốn, trong lòng thầm nghĩ, chắc chắn thích khách biết hộ vệ bên cạnh Thánh thượng trùng trùng, lần này nghĩ muốn giết mình trước, gạt bỏ trợ thủ đắc lực của Thánh thượng, sau đó mới ra tay với Thánh thượng. Nhưng không ngờ sự tính toán tỉ mỉ như thế của hắn đã bị Địch Thanh nhìn thấu, bản thân mình cũng có thể đủ sức chống lại sát chiêu của thích khách đó. Thích khách đó xuất chiêu không trúng, lập tức rời đi, cũng là một nhân vật giỏi. Bây giờ phải coi việc bảo vệ Hoàng đế là chính, không thể để cho bọn chúng điệu hổ ly sơn được.

Trương Ngọc dừng lại, oán hận nói:

- Chẳng lẽ cứ để cho y dễ dàng chạy thoát như vậy sao?

Địch Thanh nói:

- Tại sao phải đuổi theo chứ? Y nhất định sẽ quay lại.

Mọi người rùng mình, thầm nghĩ Địch Thanh nói không sai. Thích khách bố trí tỉ mỉ như thế, gây cháy cung Hiếu Nghĩa, cải trang ám sát, nhất định sẽ không cam lòng dừng tay như vậy.

Vương Khuê chậm rãi nói:

- Người đó mặc quần áo thị vệ. Chỉ sợ mấy người Đỗ Phóng đã bị bọn chúng hạ độc thủ rồi.

Còn chưa dứt lời thì một tiếng nổ lớn vang lên từ phía hậu điện. Hậu điện cung Hiếu Nghĩa không chịu được lửa lớn đã đổ sụp hoàn toàn. Ngọn lửa vươn xa, đã đến điện chính. Ngay cả những người đứng ngoài điện cũng đều cảm thấy sự nóng bức của thế lửa.

Nhưng trong lòng mọi người đều là sự lạnh băng.

Vương Khuê đột nhiên nhìn phía Địch Thanh nói:

- Địch Thanh, vừa rồi đa tạ huynh đã nhắc. Nhưng...thích khách ngụy trang vô cùng giỏi, làm sao huynh biết được y là kẻ địch chứ?

Địch Thanh nói:

- Ta thấy người đó cử chỉ lảo đảo nhưng đôi mắt rất có thần, không giống người mới trải qua cuộc chiến đấu kịch liệt. Hơn nữa y tuy là mặt y tuy là đầy máu nhưng đao kiếm vẫn ngay ngắn, quần áo không vướng bụi bẩn. Nhìn thế nào thì cũng không giống như kiểu vừa mới trải qua một cuộc huyết đấu.

Vương Khuê cẩn thận suy nghĩ, không khỏi thầm khen óc quan sát nhạy bén của Địch Thanh. Y thoáng thấy Địch Thanh còn đang trầm tư, bèn hỏi:

- Địch Thanh, huynh có vấn đề gì sao?

Địch Thanh cau mày nói:

- Ta cảm thấy.... thích khách đó quan quen.

Nói xong liền nhìn qua phía Trương Ngọc. Trương Ngọc khó hiểu nói:

- Huynh nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ là bằng hữu của chúng ta.

Địch Thanh nhắc nhở:

- Không nhất thiết là bằng hữu của chúng ta. Nói không chừng đã từng đánh nhau sống chết với chúng ta. Ta nghĩ đệ không nên quên.

Trương Ngọc nhăn mày, nhớ lại tình hình lúc trước, đột nhiên kêu lên:

- Là Trị Quốc Thiên Vương. Người đó chính là Trị Quốc Thiên Vương.

Mọi người đều kinh sợ, Vương Khuê hỏi:

- Người đó chính là Trị Quốc Thiên Vương trước đây chạy thoát khỏi Tào phủ đúng không?

Trương Ngọc nói:

- Đúng thế. Địch Thanh vừa nói, ta liền nhớ ra ngay. Người này thực sự đúng là Trị Quốc Thiên Vương xuất hiện ở Tào phủ. Nhưng.... sao y lại đến đây?

Sắc mặt Vương Khuê âm trầm bất định, Triệu Trinh cả giận nói:

- Di Lặc Giáo (Phật giáo) này âm hồn không tan, không ngờ lại đại nghịch bất đạo như thế. Sau khi trẫm quay về kinh thành nhất định phải triệu tập cấm quân bắt hết tất cả các giáo đồ Di Lặc.

Trong lòng Địch Thanh nghiêm nghị, thầm nghĩ nếu quả thật thích khách chính là Trị Quốc Thiên Vương xuất hiện ở Tào phủ thì thật không ổn chút nào. Có khả năng người đó và Hạ Tùy có mối liên quan. Hạ Tùy lại là người của Thái hậu. Chẳng lẽ...vụ ám sát lần này, Thái hậu là chủ mưu? Rốt cuộc Lý Dụng Hòa có âm mưu quỷ kế gì? Vì sao Thánh thượng lại tin y như vậy?

Lửa cháy càng thêm mãnh liệt. Triệu Trinh thấy lửa lớn ở cung Hiếu Nghĩa càng ngày càng không thể cứu vãn thì không khỏi thở dài một tiếng, hỏi:

- Bây giờ nên ứng phó thế nào đây?

Vương Khuê an ủi:

- Thánh thượng không cần lo lắng. Cung Hiếu Nghĩa cháy, dù không thấy tung tích Tiền Duy Tế đâu nhưng lúc này còn có hơn mười nha dịch huyện Củng ở ngoài núi. Nếu biết ở đây cháy chắc chắn sẽ thông báo cho Trương Huyện lệnh huyện Củng. Cho nên thần phỏng đoán thì chậm nhất là sáng sớm mai, Trương huyện lệnh sẽ dẫn người tới hộ giá. Chúng ta nên ngồi chờ cứu viện.

Triệu Trinh an tâm đôi chút. Địch Thanh thì lại lo lắng vô cùng, thầm nghĩ, luôn là Tiền Duy Tế liên hệ nhân sự ở huyện Củng. Nhưng Tiền Duy Tế bây giờ không thấy đâu, nha dịch của huyện Củng này có đến hay không thì vẫn còn chưa biết.

*****

Lý Dụng Hòa ở bên nói:

- Thần không tán thành đề nghị của Vương Khuê. Nơi này cách lăng tẩm tiên đế không xa. Đi vào trong đó thì sẽ tốt hơn ở đây rất nhiều.

Vương Khuê phản bác:

- Theo như thần thấy. Cung Hiếu Nghĩa này bây giờ đã là nguy cơ trùng trùng. Ai mà biết được ở lăng tẩm đó sẽ không có kẻ địch lẫn vào? Hơn nữa kẻ địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, ai có thể đảm bảo dọc đường chúng ta đến lăng tẩm không xảy ra vấn đề gì?

Triệu Trinh nghe đến mức đau đầu, hỏi Địch Thanh:

- Ngươi nói xem nên làm thế nào?

Địch Thanh do dự nói:

- Thần lại đồng ý với ý kiến của Vương Khuê.

Triệu Trinh bất đắc dĩ nói:

- Vậy được rồi. Trẫm sẽ ở lại đây.

Vương Khuê thấy Triệu Trinh đồng ý đề nghị của mình, trong lòng an tâm một chút, mời Triệu Trinh dựa vào tường viện để ngồi. Hơn mười thị vệ làm thành vòng tròn vây quanh Triệu Trinh. Như thế thì dù có mấy trăm binh mã tiến đến, trong lúc cấp thiết, chỉ sợ cũng không phá được vòng hộ vệ của mọi người.

Vương Khuê thấy thần sắc mọi người hoặc là hoảng sợ, hoặc là mờ mịt thì biết được rằng mọi người đột nhiên gặp phải tình huống như thế này, nhất thời chưa biết ứng biến thế nào. Từ đủ loại dấu hiệu như việc cung Hiếu Nghĩa cháy, Tiền Duy Tế không thấy đâu, bốn thị vệ bị giết, Trị Quốc Thiên Vương đến ám sát mà phán đoán, kẻ địch đã tính toán một cách tỉ mỉ cả rồi. Tuy Trị Quốc Thiên Vương đã đi rồi nhưng đêm nay khó tránh một cuộc chiến ác liệt. Huống chi bên trong doanh trận của ta lại còn có một Lý Dụng Hòa lén lén lút lút như thế nữa. Cục diện như thế chỉ sợ có rất nhiều người sẽ không thấy được ánh mặt trời ngày mai. Vương Khuê nghĩ đến đây bèn nhìn sang Địch Thanh.

Địch Thanh cũng là lòng đầy tâm sự, nhìn lại Vương Khuê. Hai người bốn mắt gặp nhau, chậm rãi gật đầu. Dù chưa nói câu nào nhưng lòng đã cùng quyết tâm. Lúc này chỉ có đồng tâm hiệp lực, mới có thể bảo hộ sự an nguy của Triệu Trinh.

Lúc này ánh trăng đã lên cao, bóng cây sum suê, trong trẻo nhưng lạnh lùng treo trên biển lửa, trong sự xán lạn là cô đơn. Trải qua canh giờ này, chỉ nghe thấy xa xa có một tiếng ầm vang lớn. Hóa ra cung Hiếu Nghĩa không chịu nổi lửa lớn, chủ điện cũng sập xuống luôn. Một cột khói đặc phóng lên cao, kéo dài không tắt. Thế lửa nung đỏ nhuốm đỏ bầu trời, giống như ráng chiều đỏ trước lúc mặt trời lặn vậy.

Lại một tuần trà (tầm nửa canh giờ) nữa trôi qua, chỉ nghe được tiếng vó ngựa gấp gáp từ phía xa xa như sấm rền. Ngay sau đó là tiếng ngựa hí dài, tiếng chân bước vang lên, trong bóng đêm có người đi nhanh về phía các thị vệ. Lý Giản ở bên ngoài vòng bảo vệ quát lên:

- Ai đó?

Mọi người nghe thấy tiếng bước chân dày đặc thì biết có rất nhiều người đến, không khỏi kinh sợ.

Có người trả lời:

- Vị đại ca này là thị vệ tiền điện đúng không? Ty chức là Lã Đương Dương huyện úy huyện Củng, phụng thủ dụ (chỉ thị viết tay) của Trương huyện lệnh đến để hộ giá. Trương Huyện lệnh biết cung Hiếu Nghĩa có biến đã phái chúng ta nhanh chóng đến trước, Trương Huyện lệnh sẽ cùng với nhiều người nữa đi theo sau. Cung Hiếu Nghĩa cháy, thần cứu viện chậm trễ xin Thánh thượng thứ tội!

Lý Giản tiếp nhận thủ dụ, nhìn thấy có tới mấy chục người đến thì trong lòng mừng thầm, nói:

- Các ngươi cứ chờ ở đây đã.

Nói xong liền quay người đi đến trước mặt Vương Khuê, nói lại sự việc. Kỳ thật Vương Khuê sớm đã nghe được, cẩn thận kiểm tra thủ dụ, xác định không có gì sai liền nói với Triệu Trinh:

- Thánh thượng, huyện Củng đến cứu viện, còn sớm hơn thần dự liệu tới mấy canh giờ.

Triệu Trinh thấy viện trợ đến thì mừng rỡ nói:

- Mau bảo bọn họ đến. Trẫm sẽ có thưởng cho bọn họ.

Lý Giản nhận lệnh đến gặp Lã Đương Dương. Vương Khuê nói với Địch Thanh:

- Địch Thanh, huynh đi xem mấy người đến từ huyện đó đi, xem có thể lấy ra trong đó mấy người đi hộ giá được không.

Trong suy nghĩ của Vương Khuê, một huyện nho nhỏ thì cũng chẳng có mấy nhân tài, nhưng hiện tại trước mắt thì chỉ có thể tìm những người lớn nhất trong những người lùn mà thôi. Địch Thanh gật đầu, bước đi ra ngoài. Lý Giản cũng đã dẫn Lã Đương Dương đến.

Lã Đương Dương thoạt nhìn là người khôn khéo lanh lợi, trên mặt gã có một cái nốt ruồi rất to, bên cạnh gãcó hai trợ thủ, đều ăn mặc kiểu quan sai.

Lúc Địch Thanh đi lướt qua Lã Đương Dương, trong lòng chợt động, nhưng liếc thấy Lã Đương Dương và hai thủ hạ của gã, thấy thần sắc của ba người đó đều điềm tĩnh, không thấy có vấn đề gì.

Trong lòng Địch Thanh luôn cảm thấy có điều lạ thường nhưng bước chân không dừng mà đã đến trước mặt những quan sai đó, rồi đột nhiên trong lòng kinh hoàng...

Lã Đương Dương đã đi vào vòng trong các thị vệ, tiến lên một bước, cùng với hai trợ thủ quỳ xuống nói:

- Thần khấu kiến Thánh thượng.

Vương Khuê thấy Lã Đương Dương tiến lên một bước thì theo bản năng che trước người Triệu Trinh. Triệu Trinh âm thầm nhíu mày, thầm nghĩ Vương Khuê này có tâm hộ giá là tốt, nhưng nhiều lúc dường như là cẩn thận quá. Anh ta nhẹ nhàng nói:

- Miễn lễ bình thân.

Lã Đương Dương thấy Vương Khuê ngăn ở trước người như thế thì ngẩng đầu cười nói:

- Đại nhân cẩn thận như vậy chẳng lẽ sợ ta tập kích hay sao?

Vương Khuê thấy gã cười chân thành, trán lại đầy mồ hôi, chắc là đã vội tới trong đêm đến hộ giá thì không khỏi hổ thẹn với sự hoài nghi của mình, lui hai bước, nói tránh:

- Trương Huyện lệnh khi nào sẽ tới?

Lã Đương Dương nói

- Cung Hiếu Nghĩa cháy, sau khi Trương Huyện lệnh biết được thì vô cùng lo lắng. Bởi vậy mới bảo ty chức đến trước hộ giá. Trương Huyện lệnh gần đây bị cảm phong hàn, cố gắng dậy thì cũng phải có người đỡ tay. Nhưng thần nghĩ trước khi trời sáng chắc ông ấy có thể đến được.

Vương Khuê cảm giác có gì đó không đúng nhưng nhất thời lại không nghĩ ra rõ ràng được nên thuận miệng nói:

- Vậy ngươi dẫn theo bao nhiêu người...

Nói còn chưa dứt lời thì nghe thấy tiếng Địch Thanh từ xa xa vang đến:

- Cẩn thận, có kẻ lừa dối!

Vương Khuê giật mình, nhìn thấy một tia âm tàn trong mắt Lã Đương Dương thì không chút nghĩ ngợi, rút kiếm đâm thẳng vào cổ họng Lã Đương Dương.

Một kiếm Vương Khuê đâm ra, đã hiểu được không đúng chỗ nào. Tên Lã Đương Dương thật sự rất trấn tĩnh! Theo lý mà nói thì một huyện úy bình thường sẽ không được nhìn thấy Hoàng đế bao giờ. Trước mặt đấng Thiên tử thì sẽ không thể bình tĩnh như vậy được, huống chi hai thủ hạ của Lã Đương Dương cũng lại trấn tĩnh quá mức!

Vương Khuê xuất kiếm có ý thăm dò. Chỉ cần đối phương có ý xấu thì tất phải đề phòng. Qủa nhiên Lã Đương Dương rút kiếm, một kiếm đã ngăn trường kiếm của Vương Khuê. Một tiếng keng vang lên, đốm lửa văng khắp nơi sáng như ngân tinh. Trong mắt Lã Đương Dương hiện lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên cũng ngạc nhiên vì sự phản ứng nhanh chóng của Vương Khuê.

Vương Khuê lập tức nói:

- Hộ giá!

Y vươn người chặn phía trước Triệu Trinh. Nhưng trường kiếm của Lã Đương Dương như rắn, đã uốn lượn đâm tới khiến Vương Khuê không thể không lui.

Nhưng Vương Khuê không lùi! Phía sau y chính là Triệu Trinh. Triệu Trinh tay trói gà không chặt, nếu như y lui một cái không cẩn thận sẽ đặt Triệu Trinh vào chỗ nguy hiểm. Vương Khuê không do dự nữa, thân người đón lấy mũi kiếm vọt tới.

Lã Đương Dương vừa mừng vừa sợ, trường kiếm đâm nhanh nhưng lại không đâm vào cơ thể Vương Khuê. Lúc trường kiếm đâm vào thịt, Vương Khuê nhô khuỷu tay ra đánh thật mạnh vào mặt Lã Đương Dương. Trong thời khắc mấu chốt, Vương Khuê đã ra đòn, dùng vết thương nhẹ để có được cơ hội.

Lã Đương Dương chỉ cảm thấy một lực lớn tác động lên, cả người bay ra ngoài, mặt mũi mơ hồ trước mắt đầy sao. Vương Khuê cũng không đuổi theo, vừa vung tay lên, trường kiếm vung ra, xuyên thẳng vào ngực Lã Đương Dương trong không trung.

Máu tươi bắn ra, trong trời đêm cực kỳ đẹp. Vương Khuê giết chết Lã Đương Dương, nhưng trong lòng lại càng căng thẳng. Bởi vì khi Lã Đương Dương cuốn lấy y thì hai trợ thủ mà gã mang theo đã tả hữu thoát ra, chạy xẹt qua Vương Khuê, đánh về phía Triệu Trinh. Vương Khuê giết được Lã Đương Dương, nhưng lại không kịp ngăn hai tên thích khách còn lại.

May mắn còn có người bên cạnh! Trương Ngọc cũng xem như trải qua trăm trận chiến. Trong thời khắc sinh tử, đã phản ứng lại ngay, bổ nhào một cái liền nắm lấy mắt cá chân của thích khách. Tên đó ở trên không trung, chỉ cảm thấy có một lực mạnh mẽ truyền từ dưới chân lên, vội vàng không kịp chuẩn bị, kêu lên một tiếng ngã bịch một cái xuống đất.

Cứ coi là có Trương Ngọc thì cũng chỉ có thể vồ bắt được một người. Nhưng vẫn còn một tên thích khách khác nữa!

Một thích khách khác rung cánh tay lên, đã tung ra đường sắc bén bắn thẳng vào Triệu Trinh đang kinh sợ há hốc mồm.

Vương Khuê căng thẳng, muốn gọi Thánh thượng mau tránh đi nhưng cổ họng đã câm, hai mắt đỏ thẫm, âm thanh vì thế một tiếng cũng không nói ra được. Mắt thấy tia sắc bén kia sẽ bắn vào cơ thể Triệu Trinh thì liền vẹo người đánh tới, chắn trước người Triệu Trinh. Ba tia sắc bén đó cuối cùng không vào người.

Người nhào lên đó chính là Lý Dụng Hòa. Lý Dụng Hòa đã không cần giải thích gì, chỉ cần bằng màn bổ nhào đó, Vương Khuê biết đã trách nhầm Lý Dụng Hòa.

Lý Dụng Hòa ngăn trở ám khí của thích khách. Người ở trên không trung, gập cánh tay, hai tia ám khí đã bị đánh bật trở lại. Y là Tán Trực nên bên người lúc nào cũng mang theo cơ nỏ!

Thích khách kia vốn tưởng rằng đã đạt được rồi, không kịp vội mừng thì thấy ám khí đánh trước mặt. Y cố dốc sức tránh về phía bên, hai ám khí xoẹt qua chạm người. Thích khách đã quyết định tháo chạy!

Lã Đương Dương đã chết, các đồng bọn cũng đang bị đối phó. Y đánh một đòn không trúng, đã không còn có cơ hội xuất thủ nào nữa rồi. Mũi chân thích khách chạm đất, lại tung người lên đánh ra bên ngoài. Nhưng còn chưa kịp tháo chạy thì một mũi tên bắn tới trúng ngực của y. Y lắc mạnh hai cái, cúi đầu nhìn thì chỉ thấy trên ngực bị đâm một tên, y ngửa mặt lên trời ngã xuống.

Thị vệ Võ Anh ra tay đúng lúc bắn chết thích khách. Võ Anh bình thường trầm mặc ít lời nhưng trong thời khắc mấu chốt thì cũng không nương tay.

Trong lòng Vương Khuê nhẹ nhõm, thấy Trương Ngọc đang đánh nhau với thích khách cuối cùng, thân hình vừa nhảy lên liền đã đến bên tên thích khách kia. Tên thích khách kia bị Trương Ngọc cuốn lấy thân mình, cảm giác gió táp ập đến sau đầu gió táp nhanh như tên bắn, mới né tránh, thì liền đã nghe thấy một tiếng "phịch" lớn, hai mắt lồi ra, đương nhiên là mất mạng.

Vương Khuê một cước đá vào làm gãy cổ thích khách!

Lúc này phương xa có tiếng kêu thảm thiết không nguôi, không ngờ lại là tiếng của thị vệ. Vương Khuê lo lắng cho tình hình của Địch Thanh, hét lên:

- Các ngươi bảo hộ Thánh thượng! Nếu có người đến gần thì giết luôn không tha!

Bên hông y còn có vết máu nhưng cũng không thèm nhìn, cả người tung lên phóng về hướng Địch Thanh, Lý Giản.

Lúc vừa đến gần, dù Vương Khuê can đảm nhưng nhìn thấy tình trạng thê thảm trước mắt cũng không khỏi rùng mình một cái. Trong giờ phút này y chỉ cảm thấy không phải ở nhân gian mà như rơi vào tầng mười tám địa ngục. Những nha dịch mà Lã Đương Dương mang đến đã trở nên như chó điên vậy, gặp người liền vồ. Có mấy người thị vệ không kịp đề phòng liền bị những người đó ôm cổ cắn họng.

Vương Khuê chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay rét run, thấy Địch Thanh bỗng nhiên nhảy vào trong đám người, trường đao vung lên, chém vào một tên nha dịch, đoạt lại một thị vệ. Vương Khuê không khỏi âm thầm khen ngợi, Địch Thanh này ngày thường láu cá nhưng những lúc thực sự thì có thể trọng dụng được.

Địch Thanh cũng là có chút bất đắc dĩ. Với cảnh tượng như thế này, hắn dường như đã từng quen. Cảnh tượng này cũng dữ dội giống với cảnh tượng ở thung lũng Phi Long năm đó?

Địch Thanh nghe theo sự dặn dò của Vương Khuê đến đó xem xét nhân sự nha dịch, nhưng vừa mới đến trước mặt mọi người thì đã cảm thấy có gì đó không đúng. Bởi vì trong bóng đêm những người đó đứng như tượng gỗ, ánh mắt mờ mịt. Lập tức Địch Thanh cảm thấy như đã nhìn thấy tình cảnh này rồi. Hắn liền nhớ ra ngày những người dân bị mất tâm thần của thung lũng Phi Long cũng có bộ dạng y hệt như vậy.

Ngay lập tức Địch Thanh ra lời cảnh báo, nhưng hắn vừa mới hét lên thì trong đám người có người nói:

- Di Lặc ra đời, tân Phật độ kiếp. Giết người thiện nghiệp, lập địa thành Phật!

Trong lòng Địch Thanh run lên, quay đầu nhìn lại. Năm đó thung lũng Phi Long cũng là vì mười sáu chữ này, mới dẫn đến một đại họa khôn cùng. Địch Thanh thật không thể ngờ được rằng, hôm nay, giờ phút này lại nghe thấy những lời này!

Đêm đen như mực, có một đôi mắt sáng trong. Trong đôi mắt sáng đó mang theo một sự tà ác vô tận. Từ trong đáy lòng Địch Thanh có một tiếng gào thét, hắn đã nhận ra người đó là ai.

Người nọ rõ ràng chính là Đa Văn Thiên Vương -người khiến hắn nhiều năm đau khổ!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-119)


<