← Hồi 114 | Hồi 116 → |
Địch Thanh rất khó nuốt nước bọt, chậm rãi nói:
Phi Tuyết dường như đoán được sự hoang mang của Địch Thanh, hạ giọng nói:
- Ngài nghe ta từ từ nói. Sau khi Tào Nhân Quý chết, hậu nhân Tào gia lại nổi lên tranh chấp, có một nhóm thần bí tin tưởng Hương Ba Lạp, khổ nhọc canh giữ Hương Ba Lạp, hy vọng lại được chiếu cố của nữ thần. Có một nhóm người họ Tào khác, lại cho rằng Hương Ba Lạp không phải vùng đất giống như vậy, đã rời khỏi Hương Ba Lạp.
Địch Thanh nhớ tới chuyện có liên quan với Hương Ba Lạp, ngược lại có chút tán đồng với người họ Tào rời khỏi Sa Châu. Hương Ba Lạp quả thật có quá nhiều thần kỳ, nhưng người có liên quan với Hương Ba Lạp, cũng không có kết quả nào tốt.
Đoàn Tư Bình, Tào Nhân Quý, Chân Tông, Nguyên Hạo, những nhân vật này là tiếng tăm lừng lẫy, tuy có liên quan với Hương Ba Lạp, nhưng kết cuộc sao chứ?
Quách Tuân đột nhiên hỏi:
- Người họ Tào rời khỏi Hương Ba Lạp đi đâu?
Địch Thanh biết lời nói Quách Tuân phát ra không nhẹ, lấy làm lạ tại sao đại ca quan tâm tung tích đám người này như vậy? Nhưng hắn cảm giác, Phi Tuyết ngoại trừ nhắc tới Đoàn Tư Bình ngữ khí mới có phần khác thường, đối với chuyện của người khác đều rất là lãnh đạm.
Quả nhiên, Phi Tuyết lắc đầu nói:
- Không biết.
Đột nhiên trong chốc lát, Phi Tuyết lại nói:
- Nữ thần không đợi được kết quả, nhưng năng lực càng ngày càng yếu. Rơi vào đường cùng, đã đem mấy món đồ đưa tới Hương Ba Lạp.
Địch Thanh chấn động:
- Trong đó có Ngũ Long.
Phi Tuyết gật đầu nói:
- Phải, có Ngũ Long, còn có Vô Tự Thiên Thư và Giọt Lệ. Nếu theo giải thích của nữ thần, Ngũ Long là một vật có thể thay đổi bản chất con người, nhưng Ngũ Long chỉ có thể tác dụng với một số người tình cảm cực kỳ mãnh liệt làm nó gia tăng mạnh thêm. Chuyện này, ta cũng nói với ngài rồi.
Ở mật thất điện Phật Thanh Đường, ở dưới hoàng cung phủ Hưng Khánh, Phi Tuyết quả thật có nhắc tới tác dụng của Ngũ Long. Địch Thanh sợ Quách Tuân khó hiểu, nói:
- Đệ vì đau buồn, tâm tư phẫn uất rất mạnh, cho nên mới có thể tương thông với Ngũ Long.
Phi Tuyết nói:
- Lý là nên như vậy, cụ thể vì sao như vậy, ta cũng không rõ. Nhưng sau khi hòa hợp với Ngũ Long cơ thể sẽ xuất hiện một chút hình dạng quái dị, do đó Ngũ Long thay đổi bên trong cơ thể con người, còn có thể phản ánh ra bên ngoài. Nhưng hiện tượng này phải liên lục mấy tháng, thậm chí mấy năm, đợi sau khi ngài thích ứng năng lực đột biến, mới có thể biến mất.
Địch Thanh đột nhiên nghĩ tới mình năm đó có được Ngũ Long, sau mỗi lần đắc lực, mí mắt thậm chí hai má đều nhảy lên. Lúc đó không biết, bây giờ mới rõ còn là vì Ngũ Long tác quái. Còn Quách Tuân ngộ thương cha hắn, đương nhiên cũng là Ngũ Long quấy phá. Mấy năm nay, hắn ít có cảm thấy mí mắt giật nữa, xem ra Phi Tuyết giải thích rất có lý.
Quách Tuân hơi chấn động, cũng nhớ tới chuyện năm đó, trong lòng bùi ngùi, bên cạnh chậm rãi nói:
- Vậy Cốc Tư La thì sao? Có phải cũng có cảm ứng với Ngũ Long?
Phi Tuyết gật đầu nói:
- Cốc Tư La vì bị Thiết Bá kẹp hư bộ đầu rồi, tình hình giống như Địch Thanh. Nhưng phương diện ông ta bị kích phát không giống, ông ta bị kích phát là ý chí.
Vòng qua nhìn Quách Tuân, Phi Tuyết nói:
- Ngài bị kích phát hẳn là dũng lực.
Quách Tuân chấn động, lại hỏi:
- Vậy cô và Nguyên Hạo thì sao. Bị Ngũ Long kích phát là cái gì?
Địch Thanh hơi rét, biết câu hỏi của Quách Tuân tuyệt không phải là nói vô căn cứ. Nguyên Hạo và Phi Tuyết có phương diện không giống người bình thường, bọn họ cũng quen thuộc Hương Ba Lạp nhất, rõ ràng cũng có thể bị nữ thần ảnh hưởng qua. Nhưng Phi Tuyết quen thuộc Hương Ba Lạp như vậy, giữa cô ấy và nữ thần, có quan hệ gì?
Phi Tuyết cũng không có chút ngạc nhiên, lại lắc đầu nói:
- Nguyên Hạo và các ngài không giống, y là có một lần cùng muội muội vào nhầm Hương Ba Lạp, nữ thần thấy đầu óc ông ta có sát khí, mắt có đại chí, biết ông ta sớm muộn phải trở thành một đại kiêu hùng, cho nên mới hy vọng mượn lực của Nguyên Hạo tìm được bạn đời.
Địch Thanh thầm nghĩ nữ thần này vì tìm một nửa kia, thật sự dùng hết tâm tư rồi.
Vừa nghĩ tới mình bôn ba nhiều năm, ngược lại có chút giống với nữ thần đó, nhưng hắn là cứu người, còn nữ thần là tìm người mà thôi.
Đột nhiên nhớ tới lời nói năm đó của Tào Dật, Địch Thanh tỉnh ngộ nói:
- Vậy Ngũ Long từ trên trời rơi xuống, rõ ràng cũng là nữ thần làm, bản ý của bà ấy chính là muốn Chân Tông giúp bà ấy tìm bạn đời!
Nhân vật nữ thần lựa chọn, đối với thế gian lúc đó có ảnh hưởng không nhỏ. Bà ấy có thể chọn trúng Chân Tông, không cần nói cũng biết, chính là vì Chân Tông là thiên tử Đại Tống, được nhiều người ủng hộ.
Thì ra trong truyền thuyết chuyện Chân Tông gặp thần không phải không căn cứ.
Nhưng lại có mấy người có thể tin câu chuyện này chứ?
Phi Tuyết gật đầu nói:
- Đúng vậy, bà ấy muốn tìm một ngươi có ảnh hưởng với người phàm, kết quả thì chọn trúng Chân Tông. Và Vô Tự Thiên Thư có thể cho thấy một chút bí sử trước đây, kiên định ý niệm của Chân Tông. Còn về Giọt Lệ vốn là ngọc bội, đối với cơ thể con người luôn có công năng cải tạo. Chân Tông vì mang Giọt Lệ, mới...
Sắc mặt hơi đỏ, không có nói tiếp nữa.
Địch Thanh, Quách Tuân đều biết chuyện cũ, biết Chân Tông có thể được con trai, chắc chắn có liên quan với Giọt Lệ.
Mà Chân Tông chọn Lý Thuận Dung sinh con cho ông ta, lại gây ra một trận biến cung chấn động lòng người, không chừng là chuyện nữ thần cũng không ngờ tới.
Còn Dương Vũ Thường còn có thể giữ tính mạng, rất rõ ràng là được Giọt Lệ tác dụng lên.
Phi Tuyết lại nói:
- Kết quả là Cốc Tư La trong vô ý bị Ngũ Long kích phát, đạt được ý chí kiên định hơn, lúc này nới ở Tây Tạng tìm kiếm Chân Tông. Thật ra nữ thần cũng từng nói, vốn ẩn trong Ngũ Long có bí mật Hương Ba Lạp, nhưng vì con người bản chất cấu tạo không hoàn toàn giống nhau. Bà tuy là thần tiên, cũng không thể hoàn toàn cân nhắc rõ ràng, vì Ngũ Long thần kỳ có hạn, chỉ có một số người mới có thể biết chân tướng. Mà có những người tuy bị biến đổi, nhưng khó có thể vào Hương Ba Lạp. Còn về Chân Tông, ông ta ý chí tinh thần và bản chất cấu tạo thực sự quá kém, chỉ có thể vào lúc đặc biệt mới cảm nhận được thần kỳ của Ngũ Long mà thôi.
Địch Thanh không kìm được nhìn qua Quách Tuân, Quách Tuân cũng nhìn về hướng Địch Thanh, hai người trong lòng đều nghĩ, do đó Chân Tông chẳng những không có tìm được Hương Ba Lạp, ngược lại vì vậy mà thành ma. Còn mình đợi mãi chỉ có ấn tượng mơ hồ đối với Hương Ba Lạp, chẳng lẽ là nói còn có ngăn cách với tác dụng của Ngũ Long? Quách Tuân hỏi:
- Vậy Cốc Tư La thì sao? Có phải đã biết chân tướng không?
Phi Tuyết nói:
- Ông ta cũng là bị Ngũ Long cảm ứng, ít có người biết chân tướng, do đó ông ta muốn giúp nữ thần.
Địch Thanh cau mày nói:
- Ông ta muốn giúp nữ thần, nên phái binh đi tìm Hương Ba Lạp sao?
Phi Tuyết trầm lặng một lát, nói:
- Ông ấy không có xuất binh, ông ấy tìm cách đoạt lấy Thiên Huyền Thông từ trên tay Đoàn thị Đại Lý trước.
- Chính là cái hộp đó của dàn tế Thừa Thiên phải không?
Địch Thanh bỗng nhiên tỉnh ngộ, nghĩ tới điều gì.
Phi Tuyết nói:
- Đúng vậy, cái hộp đó là Thiên Huyền Thông, thật ra có tác dụng dùng để tìm kiếm bạn đời của nữ thần. Năm đó Đoàn Tư Bình lấy được từ trong Hương Ba Lạp, nhưng sử dụng nhiều năm, vẫn không tìm được bạn đời của nữ thần.
Cuối cùng Địch Thanh hiểu được, tỉnh ngộ nói:
- Ta hiểu rồi, cái gọi là dàn tế Thừa Thiên đó, thật ra không phải tế trời cầu phúc, mà là Cốc Tư La đang lợi dụng cái Thiên Huyền Thông đó để tìm người?
Phi Tuyết nói:
- Đúng vậy, tuy nhiên Cốc Tư La cũng không có tìm được. Ông ta biết chỗ của Hương Ba Lạp, nhưng vẫn không thể tiếp cận. Nhưng mục đích của ông ta và mọi người không giống, người khác đến Hương Ba Lạp đều là để cầu xin, nhưng ông ấy muốn vào Hương Ba Lạp là vì cứu nữ thần đó.
Quách Tuân không kìm được chen miệng nói:
- Cứu nữ thần? Tại sao nói như vậy chứ?
Địch Thanh nghĩ tới lời nói của Chiên Hổ ở Hương Ba Lạp:
- Nó tự thân khó bảo toàn!
Chẳng lẽ một vị thần, cũng rơi vào lâm nguy? Ngay cái này nghe ra rất là buồn cười, nhưng không biết tại sao tâm tình hắn càng thêm trầm trọng, làm sao cũng không cười nổi.
Ba người vẫn vừa đi vừa nói, con đường đó tựa hồ không có điểm cuối.
Địch Thanh bị Phi Tuyết nói tới chỗ hấp dẫn, nhất thời quên tình cảnh. Nhưng Quách Tuân vẫn không quên dưới lòng đất thâm sâu, y mượn ánh sáng của dạ minh châu, cũng quan sát tình hình xung quanh.
Phi Tuyết dẫn bọn họ vào cái hang đá vôi, hang động đó rất lớn, xung quanh quái thạch lởm chởm, cảnh sắc vạn ngàn. Quách Tuân không khỏi cảm thán tạo vật thần kỳ, ai biết dưới lòng đất thâm sâu này, có thể có cảnh tượng đồ sộ như vậy?
Nghe Phi Tuyết đáp:
- Là vì Nguyên Hạo!
Biết Địch Thanh không hiểu, Phi Tuyết giải thích:
- Nữ thần chỉ muốn lợi dụng Nguyên Hạo giúp bà ấy tìm người, nhưng không ngờ Nguyên Hạo dã tâm rất lớn. Có được nữ thần tương trợ, sau khi kích phát đại chí, chẳng những không giúp bà ấy tìm người, còn tiếp quản Hương Ba Lạp, không cho người khác tới gần.
- Tại sao y làm như vậy?
Địch Thanh kinh ngạc nói.
*****
Địch Thanh rất khó nuốt nước bọt, chậm rãi nói:
Quách Tuân mở miệng nói:
- Nói vậy Nguyên Hạo chí tại thống nhất thiên hạ. Sau khi biết thần kỳ của Hương Ba Lạp nhất định sẽ đào móc cái thần kỳ này, lại không muốn người khác có được loại thần lực này, do đó mới làm như vậy hả?
Quách Tuân từ thiên hạ suy nghĩ, khó tránh nghĩ như vậy, Địch Thanh lại nghĩ:
- Nguyên Hạo người này tuyệt tình ít ham muốn, trời sinh bản tính tàn nhẫn hiếu sát. Phi Tuyết nói nữ thần có năng lực kích hoạt khả năng bản thân con người, chỉ sợ Nguyên Hạo bị kích phát không những là đại chí còn có tính cách thích giết nữa.
Phi Tuyết dường như cũng có chút hoang mang với vấn đề này, trầm tư chốc lát mới nói:
- Tham dục của con người vô tận... theo ta thấy, nữ thần là muốn lợi dụng Nguyên Hạo tìm được bạn đời. Còn Nguyên Hạo muốn dùng chuyện tìm người uy hiếp nữ thần, có được chỗ lợi ích nhiều hơn?
Quách Tuân, Địch Thanh đều giật mình kinh hãi, chưa từng nghĩ tới Nguyên Hạo lại có dã tâm cuồng ngạo như vậy.
Nguyên Hạo cả thần cũng dám uy hiếp?
Người này điên rồi?
- Nhưng... Nguyên Hạo còn có nguyên do.
Phi Tuyết nhìn Địch Thanh, lại dời ánh mắt đi, trên mặt tựa hồ có phần phiền muộn:
- Nghe nói nữ thần tuy giúp người có được thần thông, nhưng không hoàn toàn tín nhiệm người nhờ vả, do đó cuối cùng muốn con người lập ước thề. Năm đó Đoàn Tư Bình vì chưa hoàn thành ước thề, cho nên bị lời thề cắn trả, mất đi người con gái tình cảm chân thành.
Địch Thanh khó hiểu tại sao Phi Tuyết luôn lặp đi lặp lại chuyện Đoàn Tư Bình mất đi nữ nhân. Thầm nghĩ hơn phân nửa nữ nhân đều là như vậy, đều quan tâm chi tiết tình cảm không đáng kể này, cho dù Phi Tuyết cũng không ngoại lệ, hỏi:
- Vậy Nguyên Hạo bị nữ thần nhờ vả, nói vậy cũng có ước thề hả?
Phi Tuyết chăm chú lặng lẽ nhìn Địch Thanh rất lâu, trong mắt tựa hồ có ngàn vạn hàm ý.
Địch Thanh khó hiểu, hỏi:
- Phi Tuyết, ta hỏi có sai không?
Phi Tuyết lắc đầu nói:
- Ngài hỏi không sai, ta nghĩ sai rồi.
Địch Thanh một bụng nghi hoặc, vốn không biết câu nói này của Phi Tuyết rốt cuộc là ý gì. Hắn không có để ý tới trên mặt Quách Tuân có phần khác thường, mới định hỏi, nghe Phi Tuyết đã nói:
- Nhưng ước thề của Nguyên Hạo và Đoàn Tư Bình có chỗ khác biệt. Năm đó lúc Nguyên Hạo có được sức mạnh của thần, đồng thời vốn cũng phải kèm theo một loại nguyền rủa. Nguyền rủa đó rằng nếu ông ta không thực hiện lời hứa, thì sẽ chết sớm! Nhưng...
Dừng lại, Phi Tuyết có chút bi thương nói:
- Kết quả Nguyên Hạo có được thần lực, còn Đan Đan lại bị nguyền rủa!
Địch Thanh chấn động, nhớ lại trước kia, hiểu rõ rất nhiều.
Chẳng trách Đan Đan còn trẻ như vậy trở nên tiều tụy, chẳng trách Nguyên Hạo cho dù xưng bá Tây Bắc, cũng không thể trị khỏi bệnh cho muội muội. Đan Đan chờ đợi kiếp sau, vì cô sớm biết thời gian kiếp này không nhiều, Nguyên Hạo hao hết tâm tư bắt Địch Thanh hắn, chỉ là vì để Đan Đan kiếp này không tiếc.
Vừa nghĩ tới cô gái tính cách nhiều biến đổi thoạt nhìn như phức tạp, thật ra tâm tình cũng rất đơn giản, Địch Thanh trong lòng không biết là cảm giác gì.
Quách Tuân hỏi:
- Sau đó Nguyên Hạo uy hiếp thần Hương Ba Lạp cứu lại muội muội của y?
Phi Tuyết gật đầu nói:
- Phải, Nguyên Hạo người này thật sự cuồng ngạo, thậm chí thần cũng không tin. Cho rằng mình mới là thần, là Đế Thích Thiên, là Cách Tát Nhĩ Vương, y cho rằng mình nhất định có thể làm nữ thần khuất phục. Kết quả... ông ta thua rồi.
Phi Tuyết nói bình thản, nhưng trong bình thản, không biết có bao nhiêu tiết tấu kinh động lòng người lặp đi lặp lại.
Địch Thanh nhớ lại chuyện cũ, chỉ cảm thấy bí ẩn trong lòng dần dần tháo giải rất nhiều, lại nhớ tới một nghi hoặc, nói:
- Vậy cô... tại sao muốn gả cho Nguyên Hạo chứ?
Vấn đề này, Địch Thanh tuy là không có ý định hỏi, nhưng thật sự cũng nghi hoặc rất lâu.
Trong mắt Phi Tuyết tựa hộ có ánh sáng vừa hiện, quay đầu nhìn Địch Thanh, một lát sau dời ánh mắt đi:
- Nguyên Hạo vẫn muốn cứu Đan Đan, còn muốn mượn lực của ta thuyết phục nữ thần. Nhưng sau đó Đan Đan chết rồi, ông ta cảm thấy ta vô dụng rồi.
Địch Thanh thầm nghĩ Nguyên Hạo tuy tàn nhẫn hiếu sát, nhưng đối với Đan Đan quả thật tình cảm chân thành. Chắc là Nguyên Hạo cảm thấy, dưới thiên hạ này, chỉ có Đan Đan đối với ông ta mới là tình huynh muội chân thật nhất. Nguyên Hạo tuy suy nghĩ nghịch thiên, nhưng điện Thiên Hòa biến đổi lớn làm Nguyên Hạo tự thân khó bảo toàn. Nguyên Hạo tuy mai phục A Nan Vương đánh trả một đòn chí mạng, nhưng cuối cùng khó thoát khỏi kiếp số, cũng không thể cứu lại Đan Đan.
Nghĩ tới một vấn đề nghi hoặc này, Địch Thanh hỏi:
- Vậy... cô đồng ý đề nghị của Nguyên Hạo đi Hương Ba Lạp là vì cái gì? Trước đây, cô còn tìm ta đi đến một nơi, chính là Hương Ba Lạp? Lúc đó cô dẫn ta đi làm gì?
Phi Tuyết lặng xuống, không nói lời nào.
Địch Thanh biết tính tình của Phi Tuyết, nếu chuyện Phi Tuyết không muốn nói, hỏi thế nào cũng sẽ không nói, trong lòng nghi hoặc càng tăng thêm. Đối với việc giữa Phi Tuyết và nữ thần rốt cuộc có liên quan gì rất là kỳ quái. Nhưng sợ Phi Tuyết cứ như vậy không nói, vội mở rộng vấn đề nói:
- Tất cả mọi chuyện ở Hương Ba Lạp xảy ra hôm qua, giải thích như thế nào chứ?
Phi Tuyết rất nhanh trả lời, trong giọng nói mang chua xót nói không ra:
- Vì Phi Ưng tìm được bạn đời của nữ thần.
Địch Thanh, Quách Tuân đều ngẩn ra, cùng kêu lên:
- Sao có thể thế này?
Nghĩ Đoàn Tư Bình, Tào Nhân Quý, Nguyên Hạo, Cốc Tư La và Chân Tông Triệu Hằng, nhân vật nào không phải là tiếng tăm lừng lẫy. Những người này dùng sức lực cả đời cũng không thể tìm được bạn đời của nữ thần, Phi Ưng có khả năng gì tìm được còn mạnh hơn họn họ?
Phi Tuyết nghiêm nghị nói:
- Phi Ưng cụ thể tìm được như thế nào, ta cũng không được biết. Nhưng đây có lẽ chính là vận mạng đấy.
Nhìn Địch Thanh, Phi Tuyết nói:
- Lúc ta phiêu du khắp nơi, nghe nói Thiểm Tây loạn phỉ học Ngũ Long, trải nghiệm Giọt Lệ. Ngũ Long ngược lại cũng thôi rồi, nhưng người biết Giọt Lệ rất ít. Ta nghĩ bọn họ có thể có liên quan với Hương Ba Lạp, thì lập tức tìm kiếm. Sau khi ở sa mạc gặp được Phi Ưng, cảm giác y biết rất nhiều về Hương Ba Lạp, do đó liền thương nghị với y, cùng đi gặp nữ thần... Thật ra ta định tìm Dã Lợi Trảm Thiên đi, nhưng ta phát hiện y rất có dã tâm... chỉ sợ y không thật tâm đi giúp nữ thần.
Quách Tuân chân mày vừa động, bỗng nhiên ngắt lời nói:
- Ta hiểu rồi, chẳng lẽ là như vậy?
Y đột nhiên lẩm bẩm nói, Phi Tuyết và Địch Thanh đều mở miệng đồng thanh hỏi:
- Rốt cuộc là thế nào?
Quách Tuân trầm ngâm nói:
- Địch Thanh, đệ nên biết Phi Ưng chính là Quách Mạc Sơn?
Thấy Địch Thanh gật đầu, Quách Tuân nói:
- Nhưng người ngày võ nghệ vốn bình thường. Năm đó ở trận chiến thung lũng Phi Long mất tích khó hiểu, sau đó tạo phản, xây dựng giáo Di Lặc, học Ngũ Long, trải nghiệm Giọt Lệ. Ta phụng chỉ bình định, bọn chúng dẫu sao chỉ là một đám ô hợp, cuối cùng bị quân Tống đánh tan. Nhưng đám người Quách Mạc Sơn, Vương Tắc, Trương Hải vẫn thoát mạng.
Địch Thanh biết những chuyện này là nhiều năm trước, nghe Quách Tuân nhắc lại, trong đầu có ánh sáng chợt lóe:
- Võ nghệ của Phi Ưng hôm nay đột nhiên tăng mạnh, y có thể đạt được bước tiến ngày hôm này, chẳng lẽ vì do Ngũ Long?
Trong lòng thầm nghĩ:
- Trên đời này rốt cuộc có mấy Ngũ Long chứ?
Quách Tuân lắc đầu nói:
- Ta cảm thấy không phải vậy, có thể y lúc đó gặp được bạn đời của nữ thần. Đệ còn nhớ không, lúc gần thung lũng Phi Long, có một hỏa cầu lớn từ trên trời giáng xuống, lầm thủng một lỗ rất sâu trên đất.
Địch Thanh từng nghe Quách Tuân, Diệp Tri Thu nói qua chuyện này, kinh ngạc nói:
- Hỏa cầu đó... chẳng lẽ chính là bạn đời của nữ thần.
Đối với loại chuyện quỷ dị thế này, hắn nhất thời suy nghĩ không ra.
Thần tiên... Hỏa cầu? Tại sao bạn đời của nữ thần phải qua hơn trăm năm, mới từ trên trời giáng xuống thung lũng Phi Long?
Chẳng lẽ đây chính là một ngày trên trời trong truyền thuyết, bằng trăm năm dưới nhân gian?
Nữ thần này đã xuống nhân gian sớm một ngày, còn bạn đời của bà ấy ở trên trời chậm trễ một ngày, qua trăm năm mới tới đây?
Địch Thanh không thể tưởng tượng, nhưng ngoài cái này ra, thật sự không thể giải thích tại sao tình hình như vậy.
Vừa nghĩ tới nữ thần vì đợi bạn đời lại cô độc chờ đợi lâu cả trăm năm, Địch Thanh trong lòng đã nảy sinh đồng cảm.
Quách Tuân rõ ràng cũng không bỏ qua, nhưng đã có định luận:
- Theo ta đoán, Phi Ưng rõ ràng là bị bạn đời của nữ thần đó nhờ vả, mà một nửa kia của nữ thần rõ ràng cũng kích phát năng lực tìm ẩn con người, họ muốn Phi Ưng làm việc, đương nhiên sẽ cho Phi Ưng lợi ích. Còn Phi Ưng hao phí hết tâm tư tìm Hương Ba Lạp, đương nhiên cũng là vì duyên cớ của việc bị người ta nhờ vả.
Địch Thanh thở dài một hơi, thầm nghĩ lời nói của Quách đại ca dựa trên lý lẽ mà nói thông suốt. Chẳng trách Phi Ưng năm đó mang ra một vật có vầng sáng, nói cái gì ta mang nó đến, thì ra là ý này. Nghĩ tới cái vấn đề lớn nhất, Địch Thanh lập tức hỏi:
- Vậy Phi Ưng tìm được bạn đời của nữ thần, tại sao ngược lại... ngược lại bộ dạng thế kia?
Kết cuộc thê thảm của Phi Ưng, Địch Thanh nghĩ tới, đều là lòng có ưu tư. Cơ thể biết thành xương cốt, xương cốt hóa thành tro, chẳng lẽ báo đáp của nữ thần cho Phi Ưng là thế này? Phi Ưng thành tiên rồi? Nhưng xem tình hình lại không giống.
*****
Địch Thanh rất khó nuốt nước bọt, chậm rãi nói:
Phi Tuyết trầm tư một lát, nói:
- Ta cũng hiểu rồi.
Lần này đến lượt Địch Thanh, Quách Tuân dị khẩu đồng thanh hỏi:
- Cô hiểu cái gì?
Phi Tuyết nói:
- Phi Ưng, đang gạt nữ thần, do vậy đã gặp báo ứng.
Khóe miệng nở nụ cười châm chọc:
- Nhưng nữ thần cũng gạt y, thì ra... thần cũng có thể gạt người.
Biết Địch Thanh rất là khó hiểu, Phi Tuyết nói:
- Năm đó ta và Phi Ưng thật sự vào Hương Ba Lạp, nhưng Phi Ưng nói với nữ thần, y biết một chút chuyện về bạn đời của nữ thần, như Ngũ Long, Giọt Lệ. Nhưng muốn tiến một bước tìm kiếm người đó, còn phải cần thời gian và năng lực. Dựa theo các ngài nói, Phi Ưng thật sự đã biết trước sự rơi xuống của bạn đời nữ thần, nhưng y không muốn để bọn họ gặp nhau. Phi Ưng giống như Nguyên Hạo, đều là muốn mượn cớ áp chế nữ thần, thu lấy thần lực.
Địch Thanh á khẩu không nói, khó mà tưởng tượng Phi Ưng cũng dã tâm bừng bừng như vậy.
Quách Tuân nhẹ giọng nói:
- Thì ra là vậy, nhưng kỳ thực cũng là báo ứng bình thường của con người. Dục vọng quyền lực dính vào người, có những người có thể không màng đến, nhưng càng nhiều người chỉ biết si mê với cái này. Phi Ưng từ một cấm quân bình thường trở thành năng lực phi phàm, khó tránh khỏi lòng tin bành trướng. Có lẽ y cảm thấy, đây là cơ hội y lưu danh sách sử, nhưng y bị ta đánh bại, lại cảm thấy năng lực vẫn không đủ, hận năng lực mà nam thần tiên kia cho y không đủ, lại muốn đi tìm chỗ nữ thần kia để thu được năng lực.
Địch Thanh nghe đến đó, đối với loại hành động kỳ quái của Phi Ưng đã rõ tám phần. Nhớ tới lúc ở sa mạc, nhìn thấy Phi Ưng ngạo mạn không chịu nổi, ngược lại cảm thấy Quách Tuân phân tích lòng người rất là sắc bén.
- Sau đó thế nào.
Địch Thanh liền hỏi.
Phi Tuyết bình tĩnh nói:
- Nữ thần nghe Phi Ưng nói, liền nói năng lực của mình đã có hạn, nhất định đạt được Thiên Huyền Thông mới có thể để Phi Ưng đạt được thêm một bước thần thông. Do đó Phi Ưng mới thương nghị với ta, đi tìm Cốc Tư La lấy cái Thiên Huyền Thông đó, chuyện sau đó, ngài cũng biết rồi.
Địch Thanh nghĩ trước nghĩ sau, nói:
- Phi Ưng tin lời của nữ thần, vốn lập kế hoạch đạt được một phần của Thiên Huyền Thông mà đàm phán với Cốc Tư La, nhưng bị ta phá hoại, y đến tương cứu, không phải cứu ta, là đang cứu cô.
Nhìn Phi Tuyết chậm rãi gật đầu, Địch Thanh lại nói:
- Y không có được Thiên Huyền Thông, nhưng vẫn muốn có được thần lực, có lẽ muốn đổi loại phương thức sinh tồn, lúc này mới lẫn vào Khiết Đan tham gia vào mưu phản. Có lẽ y dã tâm bừng bừng, một lòng chỉ muốn dựa vào bản lĩnh bản thân dành được công danh. Nhưng chuyện mưu phản thất bại, y có thể vô ý biết được Da Luật Hỉ Tôn đó cũng có hứng thú với Hương Ba Lạp, lúc này mới đầu nhập vào Da Luật Hỉ Tôn. Da Luật Hỉ Tôn từ lâu đã bất mãn với Nguyên Hạo, mưu đồ Hương Ba Lạp, là như vậy mới liên hệ Thiện Vô Úy, thừa dịp Nguyên Hạo cường lực trấn áp phản loạn trong nước, các tộc vô cùng bất mãn, bố cục ám sát Nguyên Hạo. Thiện Vô Úy mang Thiên Huyền Thông, Da Luật Hỉ Tôn mang Phi Ưng vào Hương Ba Lạp. Thiện Vô Úy muốn làm Tán Phổ, Da Luật Hỉ Tôn không chừng muốn làm hoàng đế...
Nghĩ tới lúc ban đầu gặp Da Luật Hỉ Tôn, Địch Thanh suy đoán:
- Cái suy luận này không chắc chính xác, nhưng Da Luật Hỉ Tôn rõ ràng cũng có nguyên do muốn vào Hương Ba Lạp. Và chỉ có Phi Ưng cho rằng thông minh nhất, gạt được tất cả mọi người, hy vọng mượn Thiên Huyền Thông đạt được thần lực càng mạnh?
Địch Thanh hỏi nhiều, kỳ thực nghĩ được cũng nhiều, rất nhiều chuyện hắn đã gắn kết nhau, tự thuật một lần, kỳ thực cũng đoán trúng tâm tư của đám người Da Luật Hỉ Tôn đó.
Phi Tuyết suy nghĩ hồi lâu mới nói:
- Ngài nói đều đúng, ngài là người thông minh... Nhưng...
Muốn nói cái gì, cuối cùng kìm chế mạnh mẽ, nói:
- Nhưng Phi Ưng chưa từng nghĩ qua, nữ thần cũng đang gạt y. Ta bây giờ mới hiểu, nữ thần sớm biết Phi Ưng đã tìm được bạn đời của bà ấy, lấy về Thiên Huyền Thông, chẳng qua làm chuẩn bị để rời đi! Bà ấy quá nhiều lần thất vọng người đời, chắc chắn cũng có thể sử dụng tâm cơ. Ta thật không ngờ, nữ thần cũng gạt người! Lúc ta thấy Phi Ưng tiếp cận vầng sáng, thì cảm thấy không ổn, mới bảo ngài kéo y ra, nhưng không có năng lực gì có thể cứu vãn. Phi Ưng xương cốt hóa thành tro, không cần hỏi, đó là trừng phạt của nữ thần dành cho y.
Địch Thanh chấn động, hai nắm tay nắm chặt:
- Nữ thần sớm biết? Vậy bạn đời của bà ấy ở đâu? Bọn họ rời khỏi, là đi đâu?
Phi Tuyết buồn bã nói:
- Bạn đời của bà ấy, nói không chừng đang ở trong quả cầu trong tay Phi Ưng... Phi Ưng lại cho rằng đó chỉ là một tín vật, do đó vẫn cho rằng có thể áp chế nữ thần. Bọn họ rời khỏi, đương nhiên là về trời rồi.
Địch Thanh rất là kinh ngạc, nhớ tới Phi Ưng lúc đó quả thật cầm một quả cầu, nhưng quả cầu đó làm sao có thể hóa thành một người chứ?
Phi Tuyết biết Địch Thanh khó hiểu, nói:
- Trong truyền thuyết, thần tiên có thể biến thân vô số, có thể ẩn trong quả cầu, cũng không có gì là lạ. Ây... Ta cũng không ngờ tới điều này.
Trong lời nói, có ý buồn chán nói không ra lời.
Cuối cùng Địch Thanh nghe hết tất cả, hiểu được nội tình, cũng buồn bã.
Nhớ tới năm đó Phi Tuyết nhắc tới một câu chuyện rất là xa xưa, từng nói:
- Biết có lợi ích gì chứ?
Mãi tới bây giờ, Địch Thanh mới hiểu ý của Phi Tuyết.
Biết có lợi ích gì?
Biết rồi không thể cứu vãn!
Hương Ba Lạp không còn nữa, thần tiên đi rồi, thậm chí ngay cả cơ hội hắn nói một câu với thần tiên cũng không có. Không có Hương Ba Lạp, hắn còn làm thế nào để cứu Vũ Thường? Không có Hương Ba Lạp, chờ đợi của hắn mấy năm nay, thì ra chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, ảo ảnh...
Nghĩ đến đây, lòng đau như đao cắt, lòng đang rơi lệ, cũng đang chảy máu...
Địch Thanh đứng ở đó, cũng không động đậy nữa, trên mặt đờ đẫn thương tâm đó tuy chưa rơi lệ, nhưng so với rơi lệ còn đau khổ hơn gấp trăm lần.
Phi Tuyết nhìn Địch Thanh, trong mắt đột nhiên có nước mắt, người con gái có linh tính này, rõ ràng đã cảm nhận được ưu thương của Địch Thanh, nhưng tại sao cô thoạt nhìn còn bi thương hơn Địch Thanh?
Cô vì Hương Ba Lạp bôn ba khắp nơi, rốt cuộc là vì cái gì?
Cô nói ra quá nhiều quá nhiều chân tướng, nhưng tại sao duy chỉ có chuyện của mình không có nói ra?
Cô quay đầu đi, không muốn để bất cứ ai nhìn thấy lệ trong mắt của cô, trầm lặng không biết bao lâu, nhẹ nhàng nói một câu:
- Thần tiên đi rồi, nhưng ngài vẫn có thể cứu lại Dương Vũ Thường!
Ngài còn có thể cứu lại Dương Vũ Thường!
Câu nói này giống như tiếng sấm vang bên tai Địch Thanh, Địch Thanh thân hình dao động, một tay nắm lấy tay Phi Tuyết, khàn giọng nói:
- Cô nói cái gì?
Cho dù Quách Tuân cũng khó mà tin lời nói nghe được, rung giọng nói:
- Là thật?
Y vẫn đang bôn ba vì Địch Thanh, sau khi biết thần tiên đi rồi, nhìn thấy Địch Thanh buồn bã, kỳ thực trong lòng y buồn bã không kém gì Địch Thanh. Nghe thấy Phi Tuyết lại nói còn có thể cứu Dương Vũ Thường, làm sao có thể không làm Quách Tuân vui mừng như điên?
Phi Tuyết cúi đầu nhìn tay của Địch Thanh, im lặng không nói. Lúc này Địch Thanh mới phát hiện thất lễ, chỉ sợ nắm đau tay Phi Tuyết, vội buông lỏng ngón tay, xin lỗi nói:
- Phi Tuyết, ta không phải là có ý, cô.. đừng trách, làm sao cứu Vũ Thường chứ?
Phi Tuyết tiếp tục đi về phía trước, tiếng bước chân nhẹ nhàng dưới lòng đất tĩnh mịch, ít nhiều có chút cô đơn.
- Ngài còn nhớ ta bảo ngài giữ cái hộp đó chứ?
- Nhớ, đương nhiên là nhớ, đó là cái gì?
Địch Thanh vội từ trong ngực lấy ra cái hộp dẹp dẹp. Lúc đó Hương Ba Lạp hỗn loạn một trận, chỉ có Phi Tuyết quỳ giống như cầu khẩu cái gì, sao đó bay tới cái hộp này.
Cái hộp này cuối cùng có huyền cơ gì, cái hộp này có thể cứu Vũ Thường? Giữa lúc Địch Thanh hoang mang, nghe Phi Tuyết nói:
- Đây là món đồ cuối cùng nữ thần để lại, cái hộp này có sức mạnh thần kỳ, có thể cứu một người, chỉ cần người đó không chết.
Địch Thanh nắm chặt cái hộp đó, lại sợ nắm hư, kinh hỉ nói:
- Thật sao?
Giây khắc đó hắn vừa mừng vừa lo, không có để ý tới Quách Tuân biến sắc, cũng không để ý tới ưu thương trên mặt Phi Tuyết càng sâu thêm.
- Làm sao cứu?
Quách Tuân mở miệng nói.
Phi Tuyết nói:
- Vấn đề này không phải lúc, bây giờ không nên nghĩ làm sao cứu, mà nên nghĩ làm thế nào ra ngoài mới đúng!
Quách Tuân bị bí mật của Hương Ba Lạp thu hút, lúc này mới ý thược được vẫn còn dưới lòng đất, trong lòng cười khổ. Biết Phi Tuyết nói không sai, ba người có thể sống sót ra ngoài hay không cũng là vấn đề, bây giờ bàn luận làm sao cứu Dương Vũ Thường hơi quá sớm.
Địch Thanh tinh thần chấn động, nghe Vũ Thường còn có thể cứu, lập tức nghĩ tới tình cảnh trước mắt, hắn cũng biết ra ngoài rất khó. Hắn tuy có thể không cần mạng, nhưng vì ba người Quách đại ca, Phi Tuyết và Dương Vũ Thường, hắn đánh vỡ đầu cũng nghĩ ra cách.
Tâm tư hỗn loạn, ba người vẫn bước chân không ngừng, con đường này giống như vô cùng vô tận, không có chỗ tận cùng.
Quách Tuân hoảng sợ dưới Hương Ba Lạp, còn có loại con đường thâm thúy này, thực tại không biết cái này thông tới đâu, nhưng cảm giác địa thế đi bằng phẳng, không có dấu hiệu đi lên.
Cuối cùng Phi Tuyết ngưng bước, lẩm bẩm:
- Có chút kỳ quái...
*****
Địch Thanh rất khó nuốt nước bọt, chậm rãi nói:
Địch Thanh đối với Hương Ba Lạp nghi vấn rất nhiều, nhưng lúc gặp chạy nạn, ngược lại suy nghĩ tinh tường. Thấy Phi Tuyết nhìn dưới đất, Địch Thanh trong lòng hơi động, nói:
- Quách đại ca, dạ minh châu của đại ca cho đệ mượn dùng.
Hắn từ trong tay Quách Tuân cầm lấy dạ minh châu, chiếu xuống đất, xem một hồi, nói:
- Quả thật có chút kỳ quái.
Quách Tuân cũng đang nhìn ở đó, chỉ thấy phía trước lõm xuống một con đường, trên con đường đó là chút đá vụn, hỏi:
- Có gì kỳ quái?
Địch Thanh tiến lên mấy bước, để ý quan sát đá vụn đó nói:
- Quách đại ca, Phi Tuyết, tảng đá này không có góc cạnh, rất giống như bị nước bào mòn.
Quách Tuân gật đầu, lập tức tỉnh ngộ:
- Trong đây vốn có đường sông? Tảng đá đó cũng giống đá cuội trong sông, rõ ràng là trước đây không ngừng bị nước chảy bào mòn. Nếu đã có nước chảy, thì có đường sông.
Phi Tuyết có linh tính người thường khó có được, chẳng lẽ cô cho rằng, đường sông có thể thông lên mặt đất?
Địch Thanh phấn chấn nói:
- Trong này không có nước, hơi nước lại nặng, có thể là vì nước chảy có cửa ra. Mà cửa ra này, rất có thể sẽ thông lên mặt đất hoặc miệng hồ.
Quách Tuân thầm nghĩ, chỗ hướng nước chảy đi. Trong này đã là dưới đất, cho dù có cửa ra, cũng không thể xông tới mặt đất được? Càng không có nghe nói xung quanh Đôn Hoàng này có nước hồ gì, nếu là thông ra nước giếng, ngược lại còn có thể, nhưng chắc chắn là không đường ra. Tuy suy nghĩ thế này, nhưng biết rất nhiều chuyện chỉ có thử qua mới biết.
Đang lúc chìm ngập vào suy nghĩ, sắc mặt Phi Tuyết đột nhiên thay đổi.
Địch Thanh cũng để ý tới khác thường của Phi Tuyết, thấp giọng nói:
- Phi Tuyết, sao vậy?
Phi Tuyết thân thể mềm mại khẽ run, nói:
- Tiếng nước, có tiếng nước...
Khi nói có ý sợ hãi, một tay nắm lấy cánh tay của Địch Thanh.
Địch Thanh thầm nghĩ:
- Có tiếng nước, sợ gì chứ? Nhưng ý niệm vừa mới chuyển, trên mặt cũng mang ý kinh hãi, Quách Tuân cũng là sắc mặt thay đổi.
Bọn họ đều nghe được tiếng nước.
Tiếng nước đó lúc đầu nghe hơi nhỏ, nhưng trong nháy mắt, đã mãnh liệt lên, như phẫn nộ kinh hãi, gào thét mà đến.
Tiếng gào thét đó, nhanh chóng tràn ngập cả dưới đất, ba người không tự chủ được quanh người đều đang chấn động, liền ngay sau đó chính là một luồng khí lạnh vọt tới ập vào mặt. Phi Tuyết gọi:
- Đi theo nước, không được kháng cự.
Cô chỉ nói một câu, một cơn sóng ngầm đánh tới, cô lảo đảo một cái, lui lại phía sau.
Địch Thanh kinh hãi, không ngờ trong này sao có thể đột nhiên xông ra một nguồn nước lớn, mới vừa muốn nắm lấy Phi Tuyết, thì bị nước lớn đánh vào ngực, xông ra ngoài.
Nhưng cho dù hắn nhanh chóng xông ra ngoài, một tay vẫn nắm lấy bàn tay của Phi Tuyết, xiết chặt như quấn quýt si mê.
Địch Thanh muốn gọi Quách Tuân, nhưng tiếng nước kinh thiên động địa rít gào, người trong nước, giống như muối bỏ vào biển, vô cùng nhỏ bé. Hắn chỉ có thể nắm chặt bàn tay của Phi Tuyết, hơi khép đôi mắt, buông lỏng hơi thở, theo nước mà đi.
Phi Tuyết nói không sai, theo nước mà đi. Nguồn nước này đến kỳ quái, nhưng tất có đầu nguồn, lúc này phản kháng vô ý, chi bằng theo nước mà đi, xem rốt cuộc đi tới đâu.
Nguồn nước tích tụ uy lực thiên địa đó, mênh mông cuồn cuộn vọt lên trước, kích động không ngừng. Địch Thanh sớm đã dùng khí lực toàn thân ôm lấy Phi Tuyết, chỉ cảm thấy thân hình không ngừng bị tảng đá va chạm, đau đớn nói không ra.
Nhưng hắn không oán không hận.
Không biết bao lâu, Địch Thanh cả người đã chết lặng, ý thức dần dần hôn mê. Trong hôn mê, có cảnh tượng bỗng dưng tia thiểm điện xuất hiện, cảnh tượng đó trong lạ lẫm mang phần quen thuộc.
Không đợi suy nghĩ, thì nghe thấy tiếng "ầm" vang lên, trước mắt ngũ quang thập sắc, có sắc thái rực rỡ.
Đây là đâu, là tiên cảnh... hay là nhân gian?
Địch Thanh không thể kháng cự, thì cảm giác từ khoảng không rơi xuống. Chẳng lẽ, bọn họ bị nguồn nước lớn cuốn tới địa ngục A Tỳ, rơi vào chỗ sâu vô biên?
Địch Thanh gắng gượng mở hai mắt, chỉ kịp nhìn Phi Tuyết trong lòng, đang thấy Phi Tuyết cũng đang nhìn hắn.
Trên mặt Phi Tuyết không biết là nước hay nước mắt, nhưng vẫn đang nhìn hắn, chưa bao giờ nhắm.
Đôi mắt sáng rực thâm thúy đó, như tam sinh giằng co, nhân duyên kiếp trước, xuyên qua con ngươi trong suốt, hắn chỉ nhìn thấy có một nam một nữ khấu lạy, nói:
- Ta Đoàn Tư Bình.. Đường Phi Tuyết không cầu cùng sinh, nhưng cầu cùng tử, đời đời kiếp kiếp, tình này không đổi.
Còn chưa dứt lời, hắn đã nặng nề rơi xuống mặt đất, chỉ cảm thấy xương cốt muốn bị nát vụn. Trong tiếng kêu to, miệng phun ra máu tươi, cứ như vậy ngất đi.
Hôn mê giống như chốc lát, lại giống như vĩnh hằng.
Trong hôn mê Địch Thanh đột nhiên nghe thấy có người đang hô:
- Địch tướng quân... Địch tướng quân
Âm thanh không ở đâu, mà ở ngay bên tai.
- Ta đang ở địa phủ? Sao có thể có người gọi ta Địch tướng quân? Chẳng lẽ... là huynh đệ chết đi gọi ta?
Trong thoáng chốc cuối cùng Địch Thanh mở mắt ra. Ánh vào trong mắt là khuôn mặt cực kỳ kinh tởm, trên mặt đó mù một con mắt, mũi bị cắt bỏ một nửa, mặt đầy hung tợn, thoạt nhìn so với đầu trâu mặt ngựa còn xấu xí hơn mấy phần.
Địch Thanh trước là có chút hoảng sợ, giây lát lại cười lên:
- Triệu Minh, sao lại là ngươi?
Người trước mắt đó chính là Triệu Minh. Triệu Minh từng tới Hương Ba Lạp, may mắn thoát ra. Lúc đó Địch Thanh vì Triệu Minh thậm chí không tiếc trở mặt với Hàn Kỳ, sau đó Triệu Minh khăng khăng một mực đi theo Địch Thanh, vẫn hoạt động gần Sa Châu, tìm kiếm bí mật của Hương Ba Lạp.
Trên mặt Triệu Minh nở nụ cười vui mừng, nói:
- Địch tướng quân, ngài tỉnh rồi, ngài tỉnh rồi thì tốt.
Mặt y tuy là xấu xí, nhưng trong mắt lộ ra ý thân thiết còn thân hơn người thân.
Địch Thanh giãy giụa nhìn, thấy mình ở trong lều trướng, hơi kinh hãi, hỏi:
- Phi Tuyết đâu? Quách Tuân Quách đại ca đâu?
Hắn nhớ mình rơi xuống cũng ôm chặt Phi Tuyết, Phi Tuyết làm sao có thể không thấy?
Triệu Minh vội nói:
- Địch tướng quân, đừng vội. Phi Tuyết và Quách tướng quân đều vô sự, bọn họ đang ở bên ngoài.
Lời còn chưa dứt, thì Địch Thanh đứng dậy, xông ra ngoài lều, trong mắt hắn có chút run sợ, nhớ tới chuyện rất quan trọng còn muốn hỏi Phi Tuyết.
Vọt ra ngoài lều, ánh mặt trời lên cao, xung quanh cỏ cây hỗn tạp sinh sống, nhìn xa núi non chập chùng, trời quang hàn bích.
Thì ra hắn ở trong núi, hắn làm sao có thể tới trong núi?
Hắn nhìn thấy xa xa phía sườn núi đang đứng mấy người, mơ hồ là dáng vẻ của Quách Tuân, Phi Tuyết. Địch Thanh thở dài, mới cảm giác cuối cùng thoát ra khỏi địa ngục. Khắp người hắn không chỗ nào là không đau đớn, nhưng hoàn toàn bất chấp, sải bước đi tới.
Sườn núi mấy người phát hiện Địch Thanh, nhanh đi qua. Người đầu tiên chính là Quách Tuân, mặt Quách Tuân có ý vui mừng, nắm lấy tay của Địch Thanh nói:
- Địch Thanh, chúng ta đều đang sống.
Chúng ta đều đang sống, đây đã là hạnh phúc lớn nhất.
Địch Thanh chính là cho rằng như vậy, ánh mắt hắn vội vàng nhìn qua Phi Tuyết, muốn mở miệng hỏi điều gì, đang lúc gặp đôi mắt trắng đen rõ ràng đó đã nhìn qua.
Địch Thanh trong lòng muôn vàn lời nói, nhất thời đều nuốt trở vào, nhìn thấy Phi Tuyết bình tĩnh như tuyết, lúng túng nói:
- Cô vẫn khỏe chứ?
Phi Tuyết bình tĩnh như trước, nói:
- Rất khỏe?
Địch Thanh bờ môi mở động hai cái, cuối cùng chỉ nói:
- Vậy tốt...
Hắn muốn nói cái gì, chính hắn cũng không biết. Hắn tâm tình như mơ, kỳ thực muốn hỏi Phi Tuyết một chuyện cực kỳ quan trọng, nhưng chuyện đó ngẫm nghĩ cùng là hoang đường không chịu nổi, Địch Thanh trong lòng cho rằng không thể. Thấy Phi Tuyết bình tĩnh như vậy, hắn chỉ cho rằng là ảo giác của mình.
Nhưng ảo giác làm sao mỗi lần lại một rõ hơn?
Nghe bên cạnh có người nói:
- Địch tướng quân, các người đại nạn không chết, tất có hậu phúc. Ngài tỉnh lại thì tốt, chúng ta đang nghiên cứu làm sao vào lại Hương Ba Lạp.
Vào lại Hương Ba Lạp? Địch Thanh có chút ngỡ ngàng, vào lại Hương Ba Lạp làm cái gì? Quay đầu nhìn qua, nhìn thấy một gương mặt rất trẻ, người đó đang nhìn Địch Thanh, giống như đã quen biết trước, nhưng trong ấn tượng của Địch Thanh không có thấy qua người này. Nhưng tại sao cho rằng, cảm giác người trước mặt này có chút quen mặt.
Bên cạnh có người nói:
- Địch Thanh, đây là Tào quốc cữu, ngươi không nhận ra sao?
Người nói đó lông mày như kiếm, chính là Diệp Tri Thu.
Địch Thanh giật mình kinh hãi, nhìn người trẻ tuổi đó:
- Ngài là Tào quốc cữu, sao ngài vẫn còn trẻ như vậy?
Hắn đương nhiên biết Tào quốc cữu, Tào quốc cữu chính là Tào Dật, đệ đệ của Tào hoàng hậu năm đó. Người này có chứng bệnh già sớm, cũng luôn tìm Hương Ba Lạp. Sau đó Tào hoàng hậu còn hỏi chuyện Tào Dật với Địch Thanh, cho rằng Tào Dật sớm đã chết rồi, nào ngờ tới đây Tào Dật lại trở nên trẻ ra.
Tào Dật nhìn Địch Thanh, trong mắt cũng lóe lên ý vui mừng, cười:
- Địch tướng quân, ta không phải trở nên trẻ. Ta vốn chính là trẻ như vậy, nói ra rất dài...
Quách Tuân ngắt lời nói:
- Nói ra rất dài, nhưng phải nói đơn giản cũng dễ. Địch Thanh, Tào quốc cữu chính là ẩn vào Sa Châu, dùng thời gian nữa năm, mua chuộc nhà bếp, được Triệu Minh giúp đỡ, lẫn vào trong quân Hạ, làm một đầu bếp.
Địch Thanh biết Triệu Minh sớm cùng một số người của bộ Phượng Minh lẫn vào Hương Ba Lạp, âm thầm thâm dò tin tức Hương Ba Lạp, nhưng cuối cùng không có tiến triển. Không biết đường đường một Quốc cữu không ngờ cũng làm như vậy.
Quốc Tuân lại nói:
- Nhưng lúc đầu bếp này trong núi gánh nước làm cơm, trong vô ý phát hiện một loại thảo dược, sau khi ăn xong, lại trị khỏi bệnh, đệ nói thần kỳ không?
Tào Dật thở dài:
- Hay đấy, những việc trải qua của ta bị ngài nói rồi, quả thật bình thản như nước.
Y đang thở dài, nhưng trong mắt cũng mơ hồ có ý tự đắc.
Địch Thanh nhìn Quách Tuân, lại nhìn qua Tào Dật, ngược lại quả thật cảm giác không thể tưởng tượng, cảm khái nói:
- Có lẽ đây chính là số mạng sao?
Quách Tuần cười, thái độ kiên định nói:
- Không sai, đây chính là số mạng, chúng ta đều sống sót ra tới đây, cái này chứng tỏ số mạng chúng ta không hẳn cùng đường!
*****
Nhìn Địch Thanh rất là hoang mang, Quách Tuân giải thích nói:
- Chúng ta làm sao ra khỏi xem ra tuy thần kỳ, nhưng số mạng đã ấn định. Đệ còn nhớ không, lúc trước sau khi Triệu Minh tới Hương Ba Lạp, từng ở núi Tam Nguy thấy được một thác nước.
Địch Thanh đương nhiên biết chuyện này, nói:
- Nhưng sau đó Triệu Minh thoát ra, thác nước đó cũng khô liền.
Bỗng nhiên hai mắt sáng lên, Địch Thanh khó có thể tin nói:
- Chẳng lẽ chúng ta theo thác nước đó mà vọt ra?
Mắt Quách Tuân lộ ra ý khen ngợi, nói:
- Đúng vậy, có thể ông trời có mắt, không muốn để chúng ta chết. Thác nước dưới lòng đất đó lại thông tới dưới Hương Ba Lạp, lần này vì đám người Triệu Minh vào Hương Ba Lạp gây nên đoạn tuyệt, nhưng trong có đường nước. Lần này Hương Ba Lạp kịch biến, không ngờ lại kích phát nguồn nước tích tụ dưới lòng đất. Mạch nước dưới dưới lòng đất tích tụ đã lâu, phun ra ngoài, lại đẩy mấy người chúng ta ra. Nhưng đệ vẫn bảo vệ Phi Tuyết, bị chút trọng thương, ta và Phi Tuyết ngược lại vô sự.
Trong lòng nghĩ rằng, tuy nói như vậy, nhưng nếu không phải Phi Tuyết tìm được hang động đá vôi dưới lòng đất đó, ba người nói không chừng đã biệt tử bên trong.
Địch Thanh không kìm được thở phào nhẹ nhõm, khẽ thở dài, nói:
- Hay, rất hay.
Quách Tuân và Phi Tuyết vô sự hắn rất là vui, nhưng ưu thương trong lòng hắn, ai có thể biết được? Hắn ra ngoài rồi, lại có thể làm sao?
Nhìn lên trời cao, thấy mây trắng khoảng không nhởn nhơ, trong thần sắc Địch Thanh có chút vui mừng của sống sót sau tai nạn.
Quách Tuân nhìn Phi Tuyết, từ từ nói:
- Địch Thanh, tại sao đệ không hỏi bọn ta đang làm gì ở đây?
Địch Thanh trong lòng khẽ động, đột nhiên nhớ tới cái hộp dẹp trong hang đá vôi, giơ tay luồn vào ngực móc ra, đã không thấy nữa, không khỏi sắc mặt hơi thay đổi.
Quách Tuân chìa tay, lấy ra cái hộp dẹp dẹp đó nói:
- Ở đây, Phi Tuyết nói rồi, muốn phát huy tác dụng của cái hộp này, thì phải nhất định vào Hương Ba Lạp!
Địch Thanh lúc này mới nhớ tới, dựa theo cách nói của Phi Tuyết, muốn cứu Dương Vũ Thường, thì phải dựa vào cái hộp này, cái hộp này, chắc là nữ thần cho. Nhưng rốt cuộc làm thế nào để cứu, hắn vẫn không biết gì cả, nhìn qua Phi Tuyết, ý mang lời hỏi, Phi Tuyết chỉ nói:
- Bây giờ chúng ta phải nghĩ cách làm thế nào vào lại.
Địch Thanh nhớ tới lúc bị nước lớn đẩy ra, vẫn còn nằm ác mộng, cuối cùng không có nói ra. Trong lòng thầm nghĩ, muốn vào Hương Ba Lạp, nhất định từ đường nước này vào, đào ngược đi vào là ổn thỏa nhất, nghĩ tới đây, hỏi:
- Trong này chắc là núi Tam Nguy hả?
Thấy mọi người đều gật đầu, Địch Thanh lấy làm lạ nói:
- Vậy làm sao chúng ta có thể nghênh ngang ở chỗ này, quân Hạ đang canh giữ đâu, đi đâu rồi?
Trên mặt mọi người đều lộ ra phần cổ quái, Quách Tuân mỉm cười nói:
- Cái này à, để Diệp bộ đầu nói rồi.
Diệp Tri Thu bên cạnh cười nói:
- Rốt cuộc huynh cho ta nói mấy câu rồi sao? Kỳ thực chuyện này theo Quách huynh nói, cũng rất đơn giản.
Địch Thanh nghe Diệp Tri Thu nói rõ điểm chính, mới biết ngọn nguồn của sự tình.
Diệp Tri Thu ở ngoài cửa động canh giữ, đúng lúc gặp Tào Dật đến tìm thảo dược, hai người gặp nhau, đều là bất ngờ. Tào Dật ngẫu nhiên trị khỏi bệnh của mình, nhưng không vội về Biện Kinh, được biết gần đây lại có cửa vào Hương Ba Lạp, không khỏi muốn vào xem, lại bị Diệp Tri Thu ngăn cản.
Lúc hai người chờ bên ngoài, đột nhiên đất rung núi chuyển, mặt đất lân cận đều đổ sụp xuống, ngay sau đó nhìn thấy một đường ánh sáng màu đỏ từ dưới đất xông ra, vút vào mây xanh.
Nếu không phải Diệp Tri Thu thân thủ nhanh nhẹn, hai người nói không chừng đều bị chôn trong đất.
Diệp Tri Thu thấy mặt đất đổ sụp, không khỏi kinh hãi, muốn tìm lại cái khe đó, sớm đã bị đất che lấp. Diệp Tri Thu nhìn tình hình, biết dựa vào năng lực một mình hoàn toàn không thể đào ra con đường, vội vàng đi tìm Triệu Minh. Hàn Tiếu cuối cùng cũng đuổi đến, cùng Triệu Minh nghe chuyện này rồi, cũng sốt ruột không kìm nổi. Quân Hạ thấy tình trạng quái dị này đều là lòng người hoang mang, Hàn Tiếu mai phục ở trong Phượng Minh bộ trong quân Hạ rải truyền tin tức, nói Nguyên Hạo chết rồi, trong này thần linh tức giận, còn có chuyện khác thường xảy ra.
Quân Hạ vốn là tin Phật, không khỏi kinh hoảng, lại nghe thấy Nguyên Hạo chết, không ngờ lập tức giải tán.
Địch Thanh nghe đến đây, trong lòng nghĩ:
- Kỳ thực Nguyên Hạo chết, nước Hạ đại loạn, chính là cơ hội chinh phạt nước Hạ. Nhưng triều Tống hoàn toàn không có lòng thống trị thiên hạ, an vui hưởng lạc, chỉ sợ không lâu sau, thì sẽ thừa dịp này thương nghị với nước Hạ. Nếu có chiến sự, bọn họ còn có thể dùng ta. Nếu không có chiến sự, Địch Thanh ta ở trong mắt họ, đáng là cái gì? Chỉ sợ những văn thần đó bị ta đắc tội, liền nghĩ cách làm thế nào hạ gục ta rồi.
Vừa nghĩ tới đây, ý hào hứng đã rã rời.
Quách Tuân nghe Diệp Tri Thu nói xong, đưa ra cách trở vào Hương Ba Lạp, giống như Địch Thanh nghĩ đúng là độc nhất vô nhị. Nhưng y đưa ra cái vấn đề Địch Thanh không có ngờ tới:
- Theo Diệp Tri Thu nói, con đường ánh sáng đó cũng không lớn lắm, so với quả cầu của thung lũng Phi Long năm đó phải nhỏ hơn nhiều. Phi Tuyết nói, hai vị thần tiên đi rồi, nhưng cảnh vật Hương Ba Lạp có thể vẫn còn, cô muốn vào trong xem.
Địch Thanh sau khi nghe xong, tâm tư khẽ động, ngược lại cảm thấy không cần vội tuyệt vọng, nói:
- Lý tuy là như vậy, nhưng muốn đào mở đường, tuyệt không phải thời gian mấy ngày.
Tào Dật bên cạnh hô:
- Dù sao chúng ta cũng không có việc gì để làm, mấy ngày đào không vào, thì đào mấy năm, ta không tin không vào được.
Địch Thanh lấy làm lạ, thầm nghĩ Quách đại ca, Phi Tuyết, Diệp bộ đầu vì Địch Thanh ta muốn vào lại Hương Ba Lạp, không ngại cực khổ, ta rất là cảm kích. Nhưng ân tình này của bọn họ, hắn không phải nói một lời tạ ơn đơn giản như vậy. Ngài đường đường một quốc cữu, nếu khỏi bệnh rồi, không quay về Biện Kinh hưởng phú, theo chúng tôi làm gì chứ?
Tào Dật tựa hồ nhận ra tâm tư của Địch Thanh, ưỡn mặt cười nói:
- Kỳ thực ta đại nạn không chết, ngược lại cảm thấy vinh hoa phú quý gì đều là hư không, trở về có thể thế nào? Chỗ này có thần tiên từng ở qua, nếu ta có thể vào, không chùng có thể thành tiên, đó không phải tốt hơn nhiều so với làm quốc cữu sao?
Y thần tình đầy là ý khẩn thiết, giống như rất sợ Địch Thanh đuổi y đi.
Diệp Tri Thu bên cạnh thấy vậy, nói đùa:
- Bọn ta phàm phu tục tử thế này, không có cách nghĩ như ngài. Nhưng theo ta biết, người xưa thành tiên quả thật không ít, có những người già như Lý Huyền, Lã Động Tân, Trương Quả, cộng thêm Tào quốc cữu ngài, cũng có khả năng lớn đó. Nếu ngài thành tiên rồi, phải nhớ bọn ta đó.
Tào Dật cười to nói:
- Nhất định, nhất định, còn không nhanh khởi công.
Y ngược lại còn nóng vội hơn ai, lập tức làm gương cho binh sĩ vào động, tìm kiếm Hương Ba Lạp dưới lòng đất, nhìn thấy cảnh Quỷ phủ thần công dưới đất, mọi người đều ngao ngán.
Nhưng muốn một lần nữa đào vào tới chỗ Hương Ba Lạp, lại không thể làm mặt trên đổ sụp xuống, quả thật như lời Địch Thanh nói, rất phí thời gian, nhưng mọi người cũng không sợ phiền hà, cẩn thận đào móc về hướng Hương Ba Lạp.
Hôm nay, tiết trời đã lạnh, đám người Địch Thanh ra khỏi con đường nước mới thở một hơi. Hàn Tiếu tới rồi, hóa ra đào móc xem ra dễ dàng, dính đến phương diện quả thật quá nhiều. Hàn Tiếu khoảng thời gian này, lại đi Tây Bắc tìm người biết thuật thổ mộc đến.
Địch Thanh thấy Hàn Tiếu dẫn mấy người đến, trong lòng hơi vui, thầm nghĩ đám huynh đệ này đối với Địch Thanh ta thật sự như người thân rồi.
Hàn Tiếu tới trước mặt Địch Thanh, cũng không nói chuyện đào đất trước, chân mày chau lại nói:
- Địch tướng quân, lại có chiến sự rồi.
Địch Thanh ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Chiến sự ở đâu? Là Khiết Đan nam hạ hả?
Trong mấy ngày này, hắn tuy ở Sa Châu nhưng cũng biết không ít tin tức. Cuối cùng nước Hạ truyền ra tin Nguyên Hạo chết, nhưng nói là bị Thái tử Trữ Lệnh Ca gây thương tích, Nguyên Hạo trọng thương không khỏi bệnh, lúc này mới chết. Trữ Lệnh Ca bị Một Tàng Ngoa Bàng lấy tội phản loạn truy sát, sau đó lập con trai của Một Tàng thị Lưỡng Phúc làm đế. Lưỡng Phúc cũng là con của Nguyên Hạo, nhưng chỉ một tuổi, do đó đại quyền nước Hạ rõ ràng rơi vào tay Một Tàng Ngoa Bàng.
Mọi người biết kết quả này, trong lòng rất khác dị, chưa từng nghĩ sau trận chiến kinh thiên ở điện Thiên Hòa, nước Hạ lại bị tên tiểu nhân đó giành được.
Phía Khiết Đan, Da Luật Hỉ Tôn vẫn không có trở về, đương nhiên là đã chết ở Hương Ba Lạp. Da Luật Hỉ Tôn dã tâm bừng bừng, nhưng sau khi Da Luật Tông Chân đăng cơ đế vị, nhốt mẹ đẻ, biết Nguyên Hạo đã chết, tựa hồ không có hưng trí tái đấu. Nghe nói y ở trong kinh cả ngài uống rượu mua vui, hình như cũng không có ý niệm thống trị thiên hạ gì.
Nguyên Hạo vừa chết, thiên hạ bình yên trở lại.
Lúc này, ở đâu có chiến sự? Cho dù là có lưu dân làm loạn, chắc cũng sẽ không làm Hàn Tiếu khẩn trương như vậy mới đúng.
Hàn Tiếu nói:
- Là ở Lĩnh Nam có quân làm loạn, nghe nói bọn chúng quân phong rất mạnh, đã khắc chế Ung Châu trọng trấn của tây lộ Quảng Nam Đại Tống, bao vây Quảng Châu ở đông lộ của Quảng Nam. Đại Tống liên tiếp bại, bây giờ mỗi ngày Lĩnh Nam đều có tin quân Tống bại trận đầu hàng, bá tính Lĩnh Nam khổ sở rồi.
Địch Thanh biết đám quân này. Lúc trở về kinh lần trước, nghe nói người này yêu cầu nội phụ Đại Tống, xin triều đình khai chiến với Ấp La. Kết quả Lã Di Giản đề nghị cho bọn chút ít lương thảo, bảo bọn chúng tự giải quyết vấn đề với Ấp La, không ngờ tên cầm đầu không những đánh bại Ấp La, xem ra còn muốn xâm phạm biên giới Đại Tống.
Mà quân Tống Lĩnh Nam lâu chưa khai chiến, xem ra thế nào cũng không đánh trận nổi.
Lúc này Quách Tuân, Diệp Tri Thu cũng đi qua, Diệp Tri Thu nghe vậy, khổ sở nói:
- Không biết triều Tống lần này muốn phái ai lãnh quân tác chiến đây?
Hàn Tiếu nói:
- Nghe nói đã phái ra mấy nhóm nhân mã, nhưng đều thất bại quay về. Quách Quỳ tiểu tướng quân bị gọi về Biện Kinh, chỉ sợ Thánh Thượng muốn ngài ấy lĩnh quân.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, sau khi Nguyên Hạo chết, Quách Quỳ trấn thủ Tây Bắc chống cự Tây Hạ, đã ngầm có phong độ của đại tướng. Nhưng dẫu sao kinh nghiệm còn ít, không ngờ triều Tống không có tướng, lại muốn bắt đầu dùng Quách Quỳ?
Địch Thanh thầm nghĩ:
- Triều Tống chỉ cầu yên vui không có ý thiên hạ thống nhất. Ta cho rằng sau khi Nguyên Hạo chết, Địch Thanh ta cũng không cần trở về lãnh quân, cùng Quách đại ca ở lại Sa Châu đi Hương Ba Lạp trước, xem có thể cứu lại Vũ Thường không rồi hãy nói. Nhưng Quách Quỳ là em trai của Quách đại ca, ta cũng vẫn xem nó là đệ đệ ruột. Đệ ấy kinh nghiệm còn thiếu, nếu bị chiếm đóng ở Lưỡng Quảng, ta làm thế nào ăn nói với Quách đại ca đây?
Quách Tuân không nói lời nào, chậm rãi ngồi vào một bên, ngẩng đầu nhìn trời, chân mày chau lại.
Mọi người trầm lặng không nói, Hàn Tiếu cũng không nói thêm.
Một lúc sau, Diệp Tri Thu cười, đi tới vỗ vai của Địch Thanh nói:
- Địch Thanh, ngươi đi về xem thử đi. Đào đất ngươi không bằng Triệu Minh, phá án ngươi kém hơn ta, nói lòng cầu tiên; ngươi không bằng Tào quốc cữu, nhưng nếu nói lãnh quân; bọn ta đều không bằng ngươi. Ngươi là Địch Thanh, bất luận thế nào, ta nghĩ... ngươi đều nên trở về xem xem.
Ngươi là Địch Thanh!
Chỉ có bốn từ đơn giản này, không cần nói nhiều, nhưng trong đó không biết hàm chứa bao nhiêu dụng ý phức tạp.
Địch Thanh nhìn Quách Tuân, Quách Tuân đã quay đầu lại, đứng dậy đi tới trước người hắn, cười nói:
- Địch Thanh, đệ quay về xem thử đi, chuyện ở đây, giao cho bọn ta thì được rồi. Đúng rồi, một lát muốn viết bức thư, muốn giao cho tiểu Quách, đệ giúp ta giao cho nó nhé.
Nói rồi khẽ thở dài nói:
- Trời lạnh rồi, đệ tự mình bảo trọng!
Lúc này Thương Sơn như ngọc bích.
Trên mặt Quách Tuân cũng mang ý ưu buồn, sau khi nói xong, xoay người đi về hướng con đường nước, bóng lưng mang vẻ cô độc nói không ra.
← Hồi 114 | Hồi 116 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác