Vay nóng Tinvay

Truyện:Sáp huyết - Hồi 081

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 081: Thống kích
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Shopee

Mặc dù Đồ Vạn Chiến đấu dũng mãnh hơn nhưng Địch Thanh lại chém một đao nhanh hơn, sắc bén hơn. Một đao đó của Địch Thanh khiến người khác phải kinh hô lên, Đồ Vạn Chiến thấy một đao đó của Địch Thanh cũng hoảng sợ.

Bọn chúng kêu lên sợ hãi vì cái gì?

Hai đội quân đã tràn tới phía trước như lũ thác.

Đột nhiên giữa lúc đó, Địch Thanh cảm thấy được nguy hiểm lớn, có hai người cưỡi ngựa ngay cạnh Đồ Vạn Chiến, dồn Địch Thanh từ hai bên lại. Sát khí của hai kẻ kia còn hung ác hơn cả Đồ Vạn Chiến.

Chỉ có hai người mới có khả năng tiếp cận Địch Thanh nhanh như vậy, đó chính là huynh đệ sinh đôi phía sau Đồ Vạn Chiến.

Đồ Vạn Chiến chỉ là mồi nhử, còn hai người kia mới chính là sát thủ thực sự. Đây vốn là một thế cục bày ra để giết chết Địch Thanh.

Khi Địch Thanh nghĩ ra thì hai tên kia đã xuất thủ.

Một tiếng "hự" vang lên, người kia cầm trường thương đã đâm vào ngực của Địch Thanh.

Địch Thanh thối lui, chém bừa một đao vào chiến mã của Đồ Vạn Chiến. Đao của hắn tuy rằng nhuốm máu nhưng ý chí chiến đấu đã sút giảm, tốc độ khí thế đã kém hơn trước.

Đối thủ thừa lúc này xuất chiêu thì hiển nhiên là biết nắm bắt cơ hội, cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ.

Người cầm chày sắt cũng đồng thời ra chiêu.

Chày sắt gậy sắt vũ điệu điên cuồng, sát khí ngập thu khiến cho lá vàng buồn đau xoáy tròn vỡ nát hỗn độn.

Địch Thanh thét một tiếng dài rồi lại vung đao. Tiếng đao thương chống đỡ vang lên "đang đang", ánh lửa bắn ra bốn phía. Trường thương vừa đẩy ra thì gậy sắt chày sắt theo sát tới đập giữa lưng ngựa.

Chiến mã hí lên đau đớn rồi ngã ầm xuống đất. Địch Thanh nghiêng mình trên không. Hắn chưa kịp vung đao đáp trả thì một tiếng "vút" vang lên, người cầm thương lại vung thương ra, phóng một mũi thương.

Mũi thương nhanh như tên xẹt, đâm ngay vào sườn Địch Thanh.

Địch Thanh xoay người trên không trung, mũi thương chỉ sạt qua sườn. Địch Thanh né đòn bất ngờ, phản ứng rất nhanh.

Nhưng không ngờ mũi thương kia lại đột nhiên biến hóa nhanh chóng, trói Địch Thanh lại. Phía sau mũi thương có một sợi dây nhỏ. Địch Thanh không nghĩ tới bất ngờ này nên đã bị sợi dây nhỏ đó trói cánh tay lại.

Sợi dây tuy rằng nhỏ nhưng hết sức bền chặt. Địch Thanh ra sức giãy dụa nhưng không thể thoát thân ra được.

Đúng lúc này thì chày sắt, gậy sắt lại lao đến.

Địch Thanh thét lên một tiếng lớn, bị chày sắt gậy sắt đánh bật ra. Nhưng trong tình thế sống chết, hai cánh tay Địch Thanh gồng lên thật mạnh khiến cho dây trói đứt lìa, trường đao trong tay hắn vung lên như sấm sét điện bắn.

Người nọ cầm chày sắt gậy sắt đạt được một chiêu thì trong lòng đang mừng thầm. Nhưng giây lát sau thì gã chợt thấy lạnh, cúi đầu nhìn xuống thì đã bị trường đao xuyên thủng người, thân người gã quơ quơ mấy cái rồi ngã xuống ngựa.

Địch Thanh cũng ngã ra đất.

Đúng lúc này thì một con ngựa lao đến, một cánh tay với ra, kêu:

- Địch tướng quân.

Người kia chính là Phong Lôi. Y thấy hai tướng quân của Quân Hạ đánh lén nên đã giục ngựa xông đến. Vừa lúc Địch Thanh ngã xuống đất thì y phóng tới nơi.

Địch Thanh giơ tay bám lấy tay của Phong Lôi, được Phong Lôi dốc sức kéo lên lưng ngựa. Người cầm thương muốn lao đến nhưng đã bị hai quân chặn lại.

Hai quân chạm nhau lao vào chém giết.

Trong lòng Phong Lôi lo lắng cho tình trạng vết thương của Địch Thanh nên đã bất chấp phải tái chiến mà vung trường thương lên, thét ra lệnh tạm về.

Quân Hạ mặc dù thừa dịp loạn mà tấn công nhưng quân phòng thủ trại An Viễn đã có kinh nghiệm phòng thủ, dùng thiết thuẫn, cung tiễn kết hợp với trường thương để đánh lui sự tấn công của Quân Hạ.

Sau khi Phong Lôi cõng Địch Thanh trở về doanh trại thì mọi người trong doanh trại không còn reo hò nữa. Trên mặt mỗi người đều trầm ngâm. Tất cả mọi người đều muốn biết một việc: "Rốt cuộc Địch Thanh có bị thương nặng hay không?"

Phong Lôi truyền lệnh xuống cho toàn bộ binh sĩ trong trại canh phòng nghiêm ngặt, tử thủ không được xuất chiến, kẻ nào muốn chiến thì sẽ chém. Sau khi Phong Lôi an bài cho Địch Thanh thì lập tức tìm một thầy thuốc giỏi nhất trong trại đến xem bệnh cho Địch Thanh. Về tình trạng vết thương của Địch Thanh, Phong Lôi giữ kín không nói ra.

Sau hai ngày liên tiếp, trên bầu trời của trại An Viễn mây đen bao phủ, trời đất mịt mờ, lại kéo theo mưa phùn khiến cho mọi người càng thêm lo lắng.

Quân Hạ liên tiếp khiêu chiến, chửi rủa trước trại An Viễn để khích cho Địch Thanh xuất chiến. Nhưng trại An Viễn chỉ đóng cửa không ra. Quân lính trong trại hoảng sợ, hiểu được rằng tình trạng vết thương của Địch Thanh khẳng định là vô cùng nghiêm trọng.

Nếu như Địch Thanh còn có thể tác chiến thì làm sao Quân Hạ có thể kiêu ngạo như vậy được?

Trong nháy mắt đã đến hoàng hôn ngày thứ ba, Quân Hạ ngoài trại An Viễn càng thêm kiêu ngạo. Tiếng chửi rủa cười đùa không dứt. Thậm chí có kẻ còn đi tiểu tiện trước cửa trại để làm nhục.

Mọi người trong trại An Viễn nổi cơn thịnh nộ, xen lẫn với căm phẫn. Tất cả mọi người lòng đầy căm phẫn. Cố Sơn Tây trấn thủ ở trại phía tây thấy thế thì giận dữ ra mặt, đột nhiên vỗ đùi quát:

- Địch tướng quân bị thương. Nhưng chúng chúng ta không bị thương tổn. Ai có dũng khí thì cùng ta xuất chiến!

Khi gã đứng lên thì quân sĩ trong trại vốn đã nhẫn nhịn oán hận mấy ngày nay đều hô lên hưởng ứng.

Cố Sơn Tây đang muốn xuất chiến thì Lưu Đao Nhi ở bên cạnh liền khuyên nhủ:

- Cố huynh, không thể xuất chiến. Phong trại chủ nói nếu tự xuất chiến thì sẽ là tử tội đấy.

Cố Sơn Tây cười lạnh, liếc xéo Lưu Đao Nhi, nói:

- Lưu Đao Nhi, trước kia ở thành Dương Mục Long, ngươi đã không chịu chiến, để mặc cho Vương Khuê tướng quân chịu chết. Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi cũng không chịu chiến sao?

Rồi đột nhiên gã xé ngực áo ra, để lộ ra một vết đao, quát:

- Cổ mỗ ở Lung Lạc Xuyên theo Vũ đại nhân tác chiến, may mắn không chết. Cái mạng này vốn là được nhặt về. Hôm nay cho dù chết ở An Viễn thì cũng không có gì hối tiếc.

Lưu Đao Nhi đỏ bừng cả mặt.

Vốn hai người này đều là binh sĩ may mắn còn sống sót sau trận chiến ở Thủy Xuyên, bây giờ lui về An Viễn. Trước kia Vương Khuê một mình chịu chết khiến cho mỗi một binh sĩ quân Tống khó mà không tự trách. Lưu Đao Nhi chính là một trong số đó. Vì thế khi y nghe được ông cháu Thuyết Thư nói về chuyện của Vương Khuê thì không kìm nổi sự xấu hổ.

Cố Tây Sơn thấy Lưu Đao Nhi không nói gì thì hô lớn:

- Hôm nay cho dù chết cũng làm cho người Hạ thấy rằng quân Tống ở trại An Viễn không phải là bọn hèn nhát!

Gã vừa ra khỏi trại thì lại bị Lưu Đao Nhi giữ lại.

Mặc dù mặt Lưu Đao Nhi đỏ bừng, nhưng y kiên quyết nói:

- Cố huynh, trước kia ta sợ chết là không hề sai. Nhưng hôm nay cho dù chết thì thế nào? Cái mạng của Lưu Đao Nhi này đã giao cho Cố huynh rồi.

Quân Tống nghe được vậy thì nhiệt huyết càng được kích động. Lưu Đao Nhi lại nói:

- Nhưng bất kể như thế nào thì quân lệnh không thể không theo. Chúng ta không thể để cho nhiều huynh đệ tự dưng phải chịu trách nhiệm như vậy được. Huynh có dám cùng ta đến gặp Phong trại chủ để cầu xin được liều chết chiến đấu không?

Cố Tây Sơn quát:

- Làm sao mà không dám? Phải xin thỉnh chiến, đi theo ta!

Trong lòng gã tức giận nhưng cũng biết là Lưu Đao Nhi có hảo ý, sải bước đi vào trướng của Phong Lôi.

Quân Tống thấy thế đều đi theo.

Quân trong trại nhanh chóng thành một dòng nước lũ đổ dồn về phía trước trướng chủ soái. Tiếng người ồn ào bên trong, Cố Sơn Tây quỳ rạp ngoài trướng vải, cao giọng nói:

- Phong trại chủ, Cố Sơn Tây muốn dẫn binh đánh một trận với quân Hạ.

Gã biết hành động này không ổn, thậm chí là có khả năng bị Phong Lôi chém tại chỗ. Nhưng vì đạo nghĩa không cho gã chùn bước.

- Lưu Đao Nhi cũng xin được chiến!

Khi hai người nói ra thì tất cả quân trong trại đều đồng thanh nói:

- Chúng ta xin quyết một trận tử chiến với quân Hạ.

Tinh thần của mọi người mãnh liệt, nhiệt huyết sôi sục. Mặc dù Địch Thanh bị thương nhưng mọi người đã quyết. Bọn họ nên vì Địch tướng quân chia sẻ trọng trách.

Một bàn tay dang ra, nhẹ nhàng đỡ Cố Tây Sơn dậy. Bàn tay mặc dù nhìn nho nhã nhưng trong đó chất chứa sự quyết tâm, thậm chí còn hơn mãnh liệt hơn cả lời thỉnh chiến của ngàn quân.

Cố Tây Sơn thấy bàn tay kia không phải bàn tay thô ráp của Phong Lôi thì ngẩng đầu lên, thất thanh nói:

- Địch tướng quân!

Người đứng trước mặt hắn chính là Địch Thanh mấy ngày rồi chưa xuất hiện.

Sắc mặt Địch Thanh có chút tái nhợt, ngực còn quấn băng vải. Trên băng vải còn có vết máu thấm ra. Nhưng thân người hắn đứng thẳng, ánh nắng của ngày mùa thu chiếu vào hắn, có vẻ cao lớn ngang tàng.

*****

- Địch tướng quân?

Tất cả binh sĩ kinh ngạc hô lên.

Cố Tây Sơn vui vẻ nói:

- Địch tướng quân, người đã khỏe lại rồi à?

Khi vừa thấy vẻ nghiêm nghị của Địch Thanh thì trong lòng Cố Tây Sơn lại trầm xuống. Trong suy nghĩ của mọi người, Địch Thanh là chiến thần bất tử của quân Tống, là ý chí chiến đấu sôi sục của quân Tống, là tướng quân không bao giờ đầu hàng. Mọi người truyền tụng cái tên Địch Thanh. Cái tên tượng trưng cho hy vọng của Tây Bắc.

Nhưng xem ra lúc này Địch Thanh đã bị hy vọng đè sập.

Có phi kỵ phóngtới dừng trước binh trại nói:

- Địch tướng quân... Phong trại chủ...

Rồi đột nhiên thấy tình hình như thế, hắn lại nói quanh co úp mở.

Phong Lôi ở bên cạnh Địch Thanh thấy thế thì cả giận nói:

- Có chuyện gì? Lưỡi ngươi bị cắt ròi à?

Tên lính kia cắn răng nói:

- Tướng quân Ngôi Danh Hư của quân Hạ ở trước trại muốn nghênh chiến với Địch Tướng quân một trận. Hắn nói rằng đã ngưỡng mộ đại danh của Địch tướng quân từ lâu, muốn được mở rộng tầm mắt.

Phong Lôi cả giận nói:

- Tên Ngôi Danh Hư này là cái gì chứ? Hắn muốn đánh là đánh ngay sao? Thật khiến chúng ta không còn mặt mũi!

Trong lòng mọi người nặng trĩu, hiểu rõ rằng khi Phong Lôi nói như vậy chính là cho rằng Địch Thanh đã không còn có khả năng chiến đấu nữa.

Địch Thanh bị tổn thương không ít.

Binh trại kia lắp bắp nói:

- Vậy... chúng ta không thèm để ý tới?

Phong Lôi quát:

- Đương nhiên không nên để ý tới. Đám người này mưu ma chước quỷ. Lần trước nói đơn đả độc đấu nhưng lại ám toán Địch tướng quân. Nói chuyện với bọn chúng thì có gì tốt chứ?

Binh trại xoay người bỏ đi, thần sắc uể oải.

Địch Thanh đột nhiên ngăn binh trại lại:

- Đợi một chút. Ngươi đi nói với Ngôi Danh Hư, lát nữa ta sẽ cùng hắn quyết một trận tử chiến!

Mọi người kinh hãi. Phong Lôi cũng lộ ra vẻ lo lắng, nói:

- Địch tướng quân, vết thương của người rất nặng, làm sao mà xuất chiến được?

Địch Thanh nhìn lại mọi người, chỉ nói một câu:

- Địch Thanh có thể chết nhưng không thể không đánh!

Tất cả binh sĩ có mặt đều nước mắt lưng tròng nhìn Địch Thanh. Bọn họ không khỏi nhớ lại Vũ Anh, nhớ tới Vương Khuê, nhớ tới Cảnh Phó, nhớ tới rất nhiều nam nhi nhiệt huyết nơi biên thùy khác.

Cũng vì những nam nhi nơi biên thùy này mà mới càng có thêm nhiều hảo hán nữa.

Thì ra Địch Thanh vẫn là Địch Thanh!

Một lúc nữa, Địch tướng quân sẽ cùng quyết một trận với tướng Ngôi Danh Hư của quân Hạ!

Tin tức truyền ra khiến cho trại An Viễn sôi sục từ trong ra ngoài, xen lẫn vẻ bi tráng khôn tả cùng với nỗi lo lắng vô biên.

Ai cũng biết, lần này Địch tướng quân không thể thua nữa. Bản thân Địch Thanh bị trọng thương, nếu như thua thì sẽ mất mạng! Quân Hạ mưu ma chước quỷ, lần này lại giở trò đánh lén giống như lần trước nữa không?

Ngôi Danh Hư là ai? Rất nhiều người không biết. Nhưng Địch Thanh lại biết.

Ngôi Danh Hư là một trong tám người dưới trướng Nguyên Hạo, là cao thủ thần bí nhất trong bộ Dạ Xoa. Ngay cả Địch Thanh cũng chỉ nghe qua họ tên của hắn. Người này là thủ lĩnh của Hư Không Dạ Xoa.

Chuyện cũ trôi qua nhanh chóng. Hảo hán của quân Tống như tre già măng mọc. Tuy nhiên trong tám bộ của Nguyên Hạo cũng bị tổn thất rất nhiều người tài.

Trận chiến hôm nay, tổn thất sẽ là hảo hán quân Tống hay là cao thủ người Hạ?

Một canh giờ thoáng chốc trôi qua, Địch Thanh ra khỏi trướng chủ soái, thậm chí không mặc áo giáp. Chẳng lẽ nói là hắn không còn sức mặc nổi áo giáp?

Thần sắc Phong Lôi nghiêm nghị, nhưng không hề khuyên nhủ gì thêm, chỉ điểm kỵ binh tinh nhuệ nhất trong trại. Tiếng pháo vừa vang lên thì cửa trại mở ra. Kỵ binh chia làm hai cánh, thuẫn bài binh, đao phủ thủ xếp phương trận đi ra ngoài.

Tuy nói là đấu tướng nhưng Phong Lôi muốn đề phòng quân Hạ thừa cơ xông vào doanh trại.

Mưa lạnh rơi tí tách. Gió thốc lên trong khoảng không.

Quân Hạ ở đối diện đã sớm bày xong thế trận. Ở trước trận hai quân, trải ra một khoảng đất trống. Trước trận quân Hạ, lần này chỉ có một người thúc ngựa tiến ra.

Người nọ mặc áo giáp màu đen, cưỡi hắc mã, sắc mặt tối, cầm trong tay cây chùy. Thân chùy màu đen giống như màu của người lẫn ngựa. Người kia đứng ở trước quân, hòa vào màu xẩm tối của hoàng hôn.

Mưa rơi rả rích, trờ đất mịt mờ. Địch Thanh trông thấy người kia thì cảm thấy người kia mờ ảo mịt mù..

Địch Thanh đeo lên mặt chiếc mặt nạ bằng đồng xanh, tăng thêm vẻ lạnh lẽo. Sau chiếc mặt nạ kia, con ngươi sáng quắc nhưng đồng thời hiện ra vẻ trong trẻo lạnh lùng. Hắn cầm đao leo lên yên ngựa, thúc ngựa đến trước cách Ngôi Danh Hư chừng vài trượng thì chậm rãi dừng lại.

Ngôi Danh Hư cầm chùy nói:

- Nghe qua đại danh của Địch tướng quân, hôm nay mới được diện kiến, thật là may mắn.

Địch Thanh lãnh đạm nói:

- May mắn không phải là chuyện thường xảy ra. Có lẽ ngươi sẽ nhanh chóng biết được đây là may mắn hay là bất hạnh đây.

Ngôi Danh Hư thở hắt ra một hơi, thận trọng nói:

- Nam nhi tập võ để được nổi danh thiên hạ. Có thể chết ở dưới tay Địch tướng quân thì ta chết cũng không tiếc. Tại hạ cũng biết Địch tướng quân có thương tích trên người. Nhưng ta nghĩ dù là Bồ Đề Vương cũng không phải địch thủ của Địch tướng quân, nên tại hạ chỉ có thể thừa dịp Địch tướng quân có thương tích mà mặt dày khiêu chiến mà thôi.

- Ngươi thật đúng là thẳng thắn.

Địch Thanh thở dài nói:

- Ngươi đương nhiên biết là ta không thể không đánh.

Trong mắt Ngôi Danh Hư hiện lên sự tôn kính, trầm giọng nói:

- Đúng vậy. Địch Thanh có thể chết nhưng không thể không đánh! Tại hạ dụng tâm ti tiện, cũng chỉ cầu được nổi danh thiên hạ.

- Một kẻ vì được nổi danh mà cho dù dùng thủ đoạn hèn hạ mà cũng có thể nói ra được?

Mặt nạ bằng đồng xanh lạnh lẽo hơn, ánh mắt phía sau hiện ra vẻ mỉa mai. Địch Thanh nói:

- Ngươi nói không sai. Một người chỉ cần tìm được một cái cớ để có thể an tâm làm việc. Nhưng ta rất muốn nói cho ngươi biết một câu.

Ngôi Danh Hư nghiêm nghị nói:

- Xin nghe lời dạy của Địch tướng quân.

Từ đầu đến cuối, thái độ của gã đối với Địch Thanh đều rất nho nhã lễ độ. Cho dù bên trong gã là một kẻ tiểu nhân nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra là một kẻ quân tử.

Địch Thanh nói:

- Ngươi lấy cớ là bất đắc dĩ thì ta cũng giống như ngươi thôi.

Ngôi Danh Hư ngạc nhiên, trong mắt hiện lên vẻ hồ nghi, một lúc sau mới nói:

- Thứ cho ta ngu muội không hiểu được lời nói của Địch tướng quân.

Địch Thanh nói:

- Ngươi sẽ nhanh chóng biết thôi. Mời!

Hắn không nói thêm lời nào, tay đè trường đao nhìn cử động của Ngôi Danh Hư. Tuy rằng Ngôi Danh Hư có hoang mang nhưng trong lúc nhất thời không thể suy nghĩ nhiều.

Hai người tham chiến thì giống như tên đã trên dây không thể không bắn.

Ngôi Danh Hư cầm chắc chùy trong tay, chậm rãi thở ra một hơi, nói:

- Mời!

Hai chân gã kẹp ngựa, xách chùy vọt tới hướng Địch Thanh. Thực sự là trước sau gã đều giữ sự cung kính đối với Địch Thanh. Khi khoảng cách với Địch Thanh chỉ còn có hai trượng, thấy Địch Thanh vẫn bất động, Ngôi Danh Hư đã không thể không ra tay.

Ngôi Danh Hư ra tay thì đập chùy xuống đất.

Ngàn quân im phăng phắc, chỉ nghe thấy tiếng chiến đấu của hai người trên chiến trường. Thấy Ngôi Danh Hư ra tay, tất cả mọi người đều ngạc nhiên khó hiểu chiêu này của gã có mục đích gì?

Rất nhanh chóng, mọi người đều hiểu ra dụng ý của Ngôi Danh Hư. Thiết chùy kia đột nhiên nổ tung, thoát ra làn khói đen dày đặc. Khói thoát ra nhanh chóng, trong phút chốc đã bao phủ hết phạm vi mấy trượng trong đó.

Người Hạ lại bày ra quỷ kế. Quân Tống giận dữ.

*****

Ngôi Danh Hư vọt tới phía trước Địch Thanh, "phập" vang lên, cán chùy linh hoạt sắc bén đâm vào ngực Địch Thanh, một chiêu long trời lở đất.

Từ lúc xuất chiến thì Ngôi Danh Hư đã có dụng kế. Đầu tiên gã dùng ngôn ngữ khiêu khích Địch Thanh, sau đó tranh thủ sự thông cảm bất đắc dĩ, rồi lại dùng khói đen chiếm được địa thế, sau đó dùng hết sứcc để một chiêu lấy mạng Địch Thanh.

Tất cả kế hoạch đều được chuẩn bị chính xác. Ngôi Danh Hư xác định rằng Địch Thanh đã bị thương, vết thương rất nặng. Cho nên gã mong là một trận này có thể giết chết được Chiến thần tây bắc của quân Tống.

Nhưng cán chùy đã đâm vào không trung.

Đột nhiên không thấy Địch Thanh đâu. Ngôi Danh Hư tuy rằng tinh mắt nhưng bên trong khói đen khó có thể nhận ra Địch Thanh ở chỗ nào. Sương khói tràn ngập che đi mắt của Địch Thanh, đồng thời cũng khiến cho Ngôi Danh Hư không nhìn thấy gì.

Ngay lúc đó nghe thấy tiếng "vút vút vút" vang lên không dứt. Trong chớp mắt phía đối diện bắn ra rất nhiều tên nỏ.

Địch Thanh lại dùng ám khí sao? Điều này sao có thể?

Ngôi Danh Hư cả kinh, núp dưới thân ngựa. Cũng đúng lúc đã gã thấy được dưới bụng ngựa đối diện hiện ra ánh sáng lạnh như băng của mặt nạ. Ngôi Danh Hư bỗng dưng hiểu được là vừa rồi khi gã tấn công, Địch Thanh đã tránh ở dưới bụng ngựa.

Hai con ngựa lần lượt giao nhau. Ngôi Danh Hư chợt nghe tiếng quân Hạ ồn ào, nhất định là quân Hạ đang rối loạn trận tuyến. Ngôi Danh Hư vừa sợ vừa không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

Cũng không biết là Dạ Nguyệt Phong đã xảy ra chuyện gì. Dạ Nguyệt Phong chính là một trong hai huynh đệ đã giao thủ với Địch Thanh ba ngày trước.

Phong Lâm Sơn Hỏa là Dạ Xoa tứ tuyệt.

Dạ Nguyệt Phong rất hận Địch Thanh. Lúc trước khi Địch Thanh vừa mới đến biên thùy đã giết hai huynh đệ Dạ Nguyệt Sơn và Dạ Nguyệt Hỏa của hắn. Dạ Nguyệt Phong vẫn chờ thời cơ để báo thù. Vì vậy khi y biết Địch Thanh đến An Viễn thì đã lập tức khiêu chiến.

Dạ Nguyệt Phong đi theo đệ nhất cao thủ Dạ Xoa là Đồ Vạn Chiến, cùng với huynh đệ của mình là Dạ Nguyệt Lâm tấn công Địch Thanh từ hai mặt. Vốn tưởng rằng trận chiến này tất thắng chứ không ngờ là chỉ đả thương Địch Thanh, lại còn bị chết mất Đồ Vạn Chiến và Dạ Nguyệt Lâm.

Nhưng cuối cùng Địch Thanh cũng bị thương.

Dạ Nguyệt Phong cấp báo xuống phía nam cho thái thú Linh Châu là Đậu Duy Cát. Sau khi Nguyên Hạo đại thắng ở Thủy Xuyên đã cùng Trương Nguyên trở về nước Hạ, ra lệnh cho Đậu Duy Cát toàn quyền xử lý mọi chuyện ở Kính Nguyên lộ, tìm thời cơ tấn công Quan Trung. Đậu Duy Cát vừa nghe được tin thì lập tức ra lệnh cho Ngôi Danh Hư đến An Viễn khiêu chiến, đồng thời dồn binh xuống phía nam để giết Địch Thanh, chiếm An Viễn.

Giết được Địch Thanh còn khiến phấn chấn tinh thần hơn là chiếm được hơn mười bảo trại của quân Tống. Địch Thanh mà chết thì quân Hạ ở tây bắc không còn người nào để khiếp sợ nữa.

Dạ Nguyệt Phong thấy Ngôi Danh Hư dốc hết sức xuất thủ thì hận không thể tự mình tham chiến. Y chỉ có thể chặn ở tuyến đầu, đề phòng quân Tống tấn công. Nếu bọn chúng có thể bày ra quỷ kế thì quân Tống cũng không thể ngồi nhìn mà chờ chết được.

Quả nhiên Ngôi Danh Hư vừa ra tay bên kia quân Tống đã có dấu hiệu di chuyển.

Dạ Nguyệt Phong đã truyền lệnh cho quân Hạ chuẩn bị xuất kích. Đúng lúc này thì phía hậu quân đột nhiên loạn cả lên khiến Dạ Nguyệt Phong nổi giận, quay đầu trông lại thì thấy lửa trại bốc lên, có thể thấy rõ từ phía xa. Gió lạnh thổi đến khiến ngọn lửa bùng lên từng đợt.

Từng đợt lửa bùng lên giống như mặt nước gợn từng vòng, từ từ lan rộng ra trung quân của quân Hạ.

Trung quân của quân Hạ đã loạn.

Dạ Nguyệt Phong không hiểu rõ, quát hỏi:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Có binh sĩ vội vàng tiến đến bẩm báo:

- Dạ Nguyệt tướng quân, đột nhiên có quân địch từ phía tây nam truy sát tới đây. Chúng ta không ngăn cản được.

Lời còn chưa dứt thì đã có binh sĩ khác chạy đến, kêu lên:

- Dạ Nguyệt tướng quân, có quân địch từ phía tây bắc truy sát tới. Chúng ta tổn thất vô cùng thê thảm.

Dạ Nguyệt Phong nghiêm nghị trong lòng, đã mơ hồ hiểu ra được chuyện gì, chưa kịp hạ lệnh thì hai hướng tây bắc, tây nam phía sau cùng loạn lên. Ngay sau đó, đội ngũ quân Hạ như tảng đá lớn bị quăng xuống nước, như băng bị đâm xuyên trong đêm lạnh, lộ ra hai khe hở.

Có hai đội binh mã đột nhiên chia ra, xé nhỏ thế trận của quân Hạ.

Binh sĩ tấn công từ phía tây bắc đều mặc áo đen, cầm trường thương trong tay, lưng đeo đao sắc, chạy nhanh như tên bắn. Trong đêm tối, những mũi trường thương đâm ra mạnh mẽ, xếp thành một lá chắn đầy đinh nhọn. Mỗi lần lá chắn trường thương đâm tới thì vô số tiếng kêu rên thảm thiết vang lên, máu tươi chảy xối xả.

Người cầm đầu ánh mắt sắc như mũi kiếm nhìn về phía Dạ Nguyệt Phong.

Người đó chính là Qua Binh.

Qua Binh đã mang theo Thập Sĩ trong Hãm Trận Chi Sĩ đi đột phá vòng phòng ngự mạn tây bắc của quân Hạ.

Toàn bộ binh sĩ tấn công từ phía tây nam đều mặc áo giáp màu đen, cầm trường chùy trong tay, đầu chùy có gắn răng sói như móc câu, lưng đeo khoan đao. Trong bóng đêm, họ như u linh xông ra, vung trường chùy trong tay như Lôi công hành pháp.

Những binh sĩ kia không có sự lợi hại như Hãm Trận chi binh nhưng lại có uy thế hùng hồn như núi đổ.

Sức mạnh kinh hồn của thiết chùy bổ xuống, đập kẻ nào chết kẻ đó, vung lên đánh ngựa khiến ngựa chạy mất.

Người cầm đầu cầm chùy lớn trong tay, ánh mắt điên cuồng phóng, đồng thời cũng phóng tới hướng Dạ Nguyệt Phong.

Người đó chính là Bạo Chiến.

Bạo Chiến mang theo Thập Sĩ trong Dũng Lực chi sĩ đột phá phòng tuyết phía tây nam của quân Hạ.

Kỵ binh của quân Hạ vội vàng không chuẩn bị kịp. Trước trận thế đại loạn, nhất thời không có lợi thế tấn công, từng người tự rơi vào cơn ác mộng chiến tranh.

Mộng khó tỉnh, mà cuồng phong thì lớn.

Qua Binh và Bạo Chiến xé tan đội hình của quân Hạ, khiến cho Dạ Nguyệt Phong rơi vào thế bị vây kín. Dạ Nguyệt Phong trầm xuống. Bọn chúng bố trí thế cục làm kẻ đi săn, bỗng dưng lại biến thành con thú bị vây trong bẫy.

Địch Thanh thật là gian trá!

Vậy rốt cuộc Địch Thanh kia có bị thương hay không? Dạ Nguyệt Phong rất nghi ngờ nhưng y không thể suy nghĩ tiếp vì Qua Binh và Bạo Chiến đang tạo nên áp lực lớn khiến y phải cẩn thận.

Chắc chắn Địch Thanh có thương tích. Nếu Địch Thanh không bị thương thì tuyệt đối hắn sẽ không sử dụng tên nỏ, cũng sẽ không ẩn thân dưới bụng ngựa. Lúc Ngôi Danh Hư nghĩ đến chuyện này thì ý chí chiến đấu tăng lên.

Giết được Địch Thanh thì Ngôi Danh Hư gã có thể xưng bá trong bộ Dạ Xoa, thậm chí có thể vinh quang trèo lên vị trí Long Bộ Cửu Vương.

Hai ngựa lại ra sức lồng vào nhau. Ngôi Danh Hư lại ra chiêu. Trong đám khói đen mờ mờ ảo ảo, lúc này chính là cơ hội tuyệt vời cho gã xuất thủ. Ngôi Danh Hư xuống ngựa, tung chiêu biến ra thành ba người đứng trước mặt Địch Thanh.

Ngôi Danh Hư là Hư Không Dạ Xoa, có thể biến ảo thành hư, dùng khoảng không vô hạn bao lấy Địch Thanh.

Bộ Dạ Xoa đều có tuyệt học. Chiêu này của Ngôi Danh Hư vốn được gọi là Nhất Khí Hóa Tam Thanh, chỉ trong một thoáng của thể biến ra ba bóng người ảo, hưu hư thật thật làm cho không người nào có thể nhận ra.

Đây chính là nhẫn thuật của nước ngoài (nghệ thuật ám sát và gián điệp thời phong kiến của các ninja Nhật Bản), kết hợp chặt chẽ với phương pháp của Tạng Bắc Mật giáo, quỷ dị khôn cùng.

*****

Ngôi Danh Hư thấy quân Hạ rối loạn, biết là sự việc có biến. Gã nhất định phải nhanh chóng, hết sức giải quyết xong Địch Thanh thì mới có thể ứng phó với những thứ khác.

Gã không tin rằng Địch Thanh có thể ứng phó với thuật chướng nhãn của gã. Quần áo của gã huyễn ảo ra những bóng dáng khác trước mặt Địch Thanh. Gã mượn khói biến thành hai bóng dáng, đi đến trước mặt Địch Thanh.

Gã dồn hết lực đâm một kích, ngay vào sau lưng Địch Thanh.

Khi Ngôi Danh Hư đi đến phía sau Địch Thanh thì đột nhiên lạnh cả sống lưng. Gã chỉ thấy một mớ quần áo, một mặt nạ bằng đồng xanh ở dưới bụng ngựa mà không thấy Địch Thanh.

Địch Thanh không trốn dưới bụng ngựa?

Khi Ngôi Danh Hư nghĩ ra thì đã thấy một luồng ánh sáng.

Ánh sáng sáng như trăng, sáng như băng, sáng như trăng sáng chiếu lên băng. Sông băng mênh mông, sát khí mênh mông như vậy chiếu xuống. Tất cả ảo ảnh đều bị chiếu diệt.

Đêm nay tối như vậy, vốn không có trăng. Vậy ánh trăng sáng đó là từ đâu mà có? Khi Ngôi Danh Hư nghĩ thông ra thì thấy ánh trăng đã nhuộm máu.

Máu là máu của Ngôi Danh Hư. Trăng không phải trăng, là ánh đao, là ánh đao trên tay Địch Thanh. Ánh mắt Địch Thanh như ánh đao, nhìn chằm chằm cái đầu Ngôi Danh Hư đang bay lên, chỉ nói một câu:

- Bây giờ ngươi đã hiểu rõ ý của ta chứ?

Một tiếng "bịch", cái đầu rơi xuống. Ánh mắt Ngôi Danh Hư vẫn còn mở to, dường như đã hiểu được.

Địch Thanh không bị thương. Nếu Địch Thanh bị thương nặng thì không thể xuất ra một đao sáng lạnh như vậy.

Ngôi Danh Hư dùng chiêu Nhất Khí Hóa Tam Thanh tấn công Địch Thanh. Còn Địch Thanh cũng dùng cách che mắt, dùng đồ đánh lạc hướng dưới bụng ngựa, rồi phóng lên cao chém Ngôi Danh Hư một đao trí mạng.

Ngô Danh Hư vẫn tự cho rằng mưu sự đã thành nên có phần kiêu ngạo. Vì thế gã đã thua vì sự kiêu ngạo. Nếu như gã bình tĩnh một chút, thì bản năng sẽ phát hiện ra ở dưới bụng ngựa kia chỉ là ảo ảnh.

Ngươi viện cớ bất đắc dĩ thì ta cũng vậy.

Khi Ngôi Danh Hư chết thì cuối cùng cũng hiểu hàm ý những lời này của Địch Thanh. Nhưng gã chết không nhắm mắt. Gã không hiểu vì sao Địch Thanh biết rằng gã sẽ sớm ra tay, vì sao Địch Thanh phải kéo dài vài ngày, vì sao quân Hạ lại loạn lúc này?

Nhưng người đã chết thì hiểu hay không hiểu được thì có gì khác nhau đâu.

Địch Thanh phi người lên ngựa, mang mặt nạ chạy ra khỏi đám khói đặc. Quân Tống thấy Địch Thanh từ trong đám khói đặc lao ra thì tất cả nhảy lên hò reo hoan hô vang động cả đất trời.

Người ra tay chính là Địch Thanh, còn kẻ chết đích đáng chính là Ngôi Danh Hư. Địch Thanh vẫn là Chiến thần bách chiến bách thắng của Đại Tống. Cho dù Địch Thanh có bị trọng thương thì cũng vẫn vậy.

Không khí đau buồn của quân Tống bỗng trở thành tinh thần dũng cảm ngút trời.

Khi Địch Thanh nâng đao hướng về quân Hạ ra hiệu "giết" thì Lôi Phong đã sớm chuẩn bị, quát lên:

- Xông lên!

Quân Tống ở trại An Viễn dưới sự dẫn dắt của Lôi Phong ào về phía trận doanh quân Hạ.

Dạ Nguyệt Phong thất bại phải chạy trốn.

Một chiêu tính toán sai lầm mà cả bàn cờ đều thua. Vốn Dạ Nguyệt Phong còn hy vọng có thể tiêu diệt hai người Qua Binh và Bạo Chiến, xoay chuyển tình thế tàn cuộc. Nhưng khi nghe tiếng hoan hô của quân Tống, thấy Địch Thanh xuất hiện qua màn sương đen thì Dạ Nguyệt Phong liền quyết định phải chạy trốn.

Hắn không còn tinh thần chiến đấu nữa.

Quân Hạ không đầu, một chủ tướng thì bị chém, một thì chạy trốn nên không còn dũng khí chống cự nữa. Chúng gào thét thúc ngựa chạy như điên hướng về hướng bắc.

Đêm càng xuống thì tiếng mưa càng nặng hạt. Tiếng vó ngựa đạp lên mưa thu, xé gió, tỉnh cả mộng.

Dạ Nguyệt Phong chạy một mình trên đường như điên, thoắt cái chạy được hơn mười dặm.

Nhưng tiếng vó ngựa vẫn vọng lại từ phía sau gã, giống như muốn chạy theo giết gã bất cứ lúc nào.

Truy binh của Địch Thanh không hề buông tha. Một khi hắn đã đuổi theo, giống như muốn đem mối ân cười mấy năm kia được chấm dứt, đoạt lại mối bi huyết ngày xưa, ngàn dặm núi sông.

Phía trước đã là trại Kê Xuyên. Trong lòng Dạ Nguyệt Phong vui buồn lẫn lộn. Đau buồn chính là vì mấy ngàn thiết kỵ của quân Hạ đã tan tác hết. Vui mừng chính là trại Kê Xuyên của Đậu Duy Cát có hơn vạn đại quân.

Chỉ cần gặp được Đậu Duy Cát, tập hợp lại thì gã vẫn có thể chiến một trận với Địch Thanh. Dạ Nguyệt Phong không phục, thua không cam lòng. Địch Thanh giả dối, dám giả vờ bị thương để dụ bọn chúng lơ là, dùng danh nghĩa là quyết chiến để tập kích bất ngờ.

Địch Thanh nói không giữ lời.

Lần này không chiến không trả hết tội.

Lúc Dạ Nguyệt Phong nghĩ tới đây thì đã mang mấy trăm kỵ binh đến trước trại Kê Xuyên. Có tên lính hô lên:

- Là ai đó?

Dạ Nguyệt Phong vội la lên:

- Nhanh bẩm báo với Đậu thái úy là quân tống đột kích! Phải toàn lực chuẩn bị chiến đấu!

Tên lính Hạ kia có chút không tin, cười nói:

- Đậu thái úy mới dời binh ở đây, ngày mai đi đến An Viễn...

Lời còn chưa dứt thì đột nhiên sắc mặt hắn thay đổi.

Phía sau Dạ Nguyệt Phong bất ngờ nổi lên cuồng phong, tiếng kỵ binh vang lên như sấm sét.

Trong đêm tối hiện ra một đội binh mã cầm trong tay trường đao, búa lớn, hung hãn tiến tới tàn sát đám binh lính phía sau do Dạ Nguyệt Phong dẫn đầu. Dạ Nguyệt Phong khẩn trương không biết làm thế nào mà địch có thể đến nhanh đến như vậy? Không cần nói nhiều, gã giục ngựa chạy nhanh vào trong doanh trại để trốn.

Quân Hạ bên ngoài trại cũng thấy là bảo toàn sinh mạng là quan trọng hơn, thấy trại Kê Xuyên mới là nơi an toàn nhất nên vội vàng chen chúc chạy theo Dạ Nguyệt Phong vào trong trại. Quân Tống truy sát thấy thế thì cũng tiến vào..

Quân Hạ canh trại thấy quân Tống cầm đao giơ búa xông tới như trận gió cuồn cuộn, mưa to sấm lớn thì đều biến sắc cả.

Dạ Nguyệt Phong đã chạy tới trước trướng trung quân.

Đậu Duy Cát nghênh đón, quát hỏi:

- Có chuyện gì?

Thấy Dạ Nguyệt Phong chật vật, lại nhanh chóng nghe thấy tiếng giết nổi lên bốn phía trại Kê Xuyên, Đậu Duy Cát nhất thời không biết kẻ thù đến ít hay nhiều, sắc mặt biến đổi lớn.

Dạ Nguyệt Phong khàn giọng nói:

- Đậu thái úy, việc lớn không tốt rồi. Ngôi Danh Hư chết rồi. Địch Thanh đuổi giết tới đây. Ngươi hãy mau chuẩn bị nghênh chiến đi.

Đậu Duy Cát kinh hoàng kêu lên:

- Ngươi...

Y định mắng Dạ Nguyệt Phong nói bậy.

Điều này sao có thể?

Từ sau khi quân Hạ đại thắng ở Thủy Xuyên trở về vẫn luôn ra uy bắt người cướp của, công phá trại Tam Xuyên, vây khốn thành Dương Mục Long, xua binh xuống nam hạ. Những trại của quân Tống trên đường đều bị lâm nguy, hoặc bị phá, hoặc phòng thủ mà không chiến.

Lúc này có tin truyền đến là Địch Thanh nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, chủ chiến ở Kính Nguyên lộ, phụ trách điều hành binh mã của Kính Nguyên Lộ. Địch Thanh tới Kính Nguyên Lộ không lâu thì chuyển đến An Viễn ở Tần Phượng Lộ.

Dạ Nguyệt Phong bày kế khiêu chiến khiến cho Địch Thanh bị thương nặng. Tin tức truyền đi khiến quân Hạ chấn động. Đậu Duy Cát lại cấp tốc phái cao thủ Ngôi Danh Hư của Dạ Xoa bộ đến khiêu chiến. Đậu Duy Cát chuẩn bị ngày mai tự mình lãnh binh xuôi về phía nam để vây An Viễn, giải quyết dứt điểm.

Giết Địch Thanh, đoạt An Viễn, đánh thủng tuyến đường Tần Phượng lộ thì chẳng bao lâu sẽ khai thông con đường đi tới Quan Trung. Đúng lúc Đậu Duy Cát đang sung mãn thì đột nhiên nghe tin dữ Địch Thanh thoát chết trở về, khó trách khiến y không tin được.

Tiếng giết chóc nổi lên bốn phía trại Kê Xuyên giống như quân Tống đã vây khốn bốn phía. Dạ Nguyệt Phong nghe thấy thì sắc mặt càng tái đi, thầm nghĩ vì sao quân Tống có thể có nhiều nhân thủ như vậy, làm sao có thể nhanh chóng truy sát đến nơi này?

Đậu Duy Cát không nói nhiều, quát lớn:

- Chuẩn bị ngựa!

Một binh sĩ dẫn ngựa đến bên cạnh Đậu Duy Cát. Đậu Duy Cát mới trèo lên ngựa thì tự dưng thấy ớn lạnh trong người. Y hét vang, rút đao nổi giận chém.

Đao vừa vung lên thì tia máu bắn ra đầy mặt. Tên binh sĩ dẫn ngựa kia xoay người lẩn ngay vào trong bóng tối. Trước khi tên binh sĩ kia lẩn đi còn quay đầu lại nhìn, mắt đầy sát ý.

Người nọ chính là thủ hạ của Địch Thanh, Tử Phẫn chi sĩ, Lý Đinh!

Dạ Nguyệt Phong kinh hãi, vội hỏi:

- Đậu thái úy, sao lại ra thế này?

Rồi đột nhiên gã nhìn thấy đầu vai trái của Đậu Duy Cát cắm một mũi tên nỏ, mặt biến sắc.

*****

Hóa ra chẳng biết từ lúc nào, Lý Đinh thừa dịp loạn tới bên cạnh Đậu Duy Cát, mượn việc đưa ngựa để ám sát Đậu Duy Cát.

Dù sao Đậu Duy Cát cũng trải qua trăm trận chiến, lại làm Thái thú Hồng Châu, cả ngày sống nơi đao kiếm. Ngay thời khắc Lý Đinh xuất thủ thì y nhanh chóng giật mình, tránh chỗ hiểm, vung đao phản kích.

Một chiêu của Lý Đinh không trúng thì thối lui. Đầu vai Đậu Duy Cát đau, nhưng trong lòng còn đau hơn vì căm tức Dạ Nguyệt Phong.

Dạ Nguyệt Phong nhanh chóng hiểu được. Vừa rồi khi gã xông vào trong quân doanh thì quân Tống thuận thế giết vào, nhất định là Lý Đinh đã lẩn vào giết quân Hạ sau đó thay quần áo, dẫn ngựa ra tiếp cận Đậu Duy Cát.

Nhưng người này sao lại có kế hoạch trù tính như vậy?

Tất cả đã rõ ràng. Lần công kích này không phải là quân Tống thừa cơ đánh lén mà là mưu đồ từ lâu!

Đậu Duy Cát lại nhảy lên ngựa, định giục ngựa chuẩn bị tham chiến thì con ngựa hí lên đau đớn rồi ngã "rầm" xuống đất. Đậu Duy Cát liếc qua nhìn thì thấy con ngựa sùi bọt mép ngã lăn trên mắt đất. Y lại càng nổi giận, không đợi ngựa được mang đến thì thấy một người xông đến, mặc thiết giáp hùng hổ cầm búa bổ đến.

Cơn mưa búa ào ạt đổ tới, tới tấp như bão. Búa chưa đến thì gió lạnh đã tạt vào mặt.

Đậu Duy Cát tránh gấp lăn qua một bên rồi nhảy lên hất một thủ hạ xuống dưới ngựa. Sau khi đoạt được chiến mã của thủ hạ thì Đậu Duy Cát chưa vội nghênh chiến mà thét với tên thủ hạ, giục ngựa hô lớn:

- Theo ta xuất trại đánh một trận!

Ra trại đánh một trận!

Sự sắc bén của quân Hạ không nằm ở việc thủ trại. Uy thế của quân Hạ là lợi dụng ưu thế kỵ binh, sự chia rẽ của đồng bằng để đối công đối xung.

Đậu Duy Cát kêu gọi binh mã chuẩn bị ra ngoài chiến đấu với quân Tống, đã xoay chuyển tình thế nguy nan. Trong tiếng thét lên của Đậu Duy Cát, quân Hạ rốt cuộc cũng tìm được phương hướng. Tất cả đều hăng hái đi theo Đậu Duy Cát, sóng vai xông ra ngoài doanh trại để chiến đấu.

Nhưng vừa ra đến ngoài doanh trại thì sắc mặt của Đậu Duy Cát thay đổi. Trong bóng tối, hai bên hiện ra hai đội kỵ binh khí thế còn hơn cả sấm sét mưa xa.

Một đội cầm thương, mũi thương đâm ra như rừng. Một đội giơ cao búa, búa phủ kín như núi.

Nhuệ khí của hai đội kỵ binh hợp lại tạo nên sát khí đằng đằng, ào ạt lao ra. Kỵ binh của Đậu Duy Cát bị đối thủ xông tới thì chia năm xẻ bảy, quân lính tan tác.

Hơn vạn quân Hạ giống như ruồi không đầu, chạy tán loạn trối chết khắp nơi.

Đậu Duy Cát thấy thế địch như nước triều thì ngạc nhiên trước sự chuẩn bị của đối thủ. Y không còn lòng dạ nào cũng không còn sức mà chiến đấu. Y xác định phương hướng rồi dẫn người chạy trốn về phương bắc. Chỉ cần qua được Kê Đầu Sơn, chạy đến trại Dã Bình tập hợp với quân Hạ ở đó thì có thể ổn định trận tuyến.

Chỉ cần có thể đứng vững thì Đậu Duy Cát vẫn tin tưởng rằng vẫn có thể quyết chiến một trận với quân Tống.

Y vẫn không tin là quân Tống có thể tấn công nhanh như vậy, cũng không tin rằng kỵ binh của quân Tống có thể đánh bại bọn chúng.

Chiến mã run rẩy trong gió thu, mưa rơi nặng hạt trong đêm.

Một lát sau thì Đậu Duy Cát đã đến Ngô Công Lĩnh ở Kê Đầu Sơn. Y biết rõ những con đường nhỏ phía sau nên phi ngựa rất nhanh. Nhưng lúc này, tiền quân bỗng dưng dừng lại.

Đậu Duy Cát cả giận nói:

- Có chuyện gì?

Không đợi trả lời, y đã biết xảy ra chuyện gì. Từ yếu đạo trong núi xuất hiện một đội nhân mã dựng lá chắn như bức tường, kiên quyết chắn đường yếu đạo trên núi.

Đường này không thông.

- Xông lên!

Đậu Duy Cát hô lớn.

Quân Hạ tiến lên. Chỉ có điều đường núi hẹp nên uy lực của kỵ binh suy yếu. Mọi người xông lên nhưng uy lực giảm nhiều so với lúc rong ruổi khoái ý tiêu dao trên bình nguyên.

Khó khăn lắm bọn chúng mới tiến tới bức tường sắt phía trước, nhưng quân Hạ lại chần chừ. Bọn họ tuy dũng mãnh nhưng làm thế nào để phá bức tường chắn này? Đang ngần ngừ thì bức tường chắn bỗng nhiên vỡ ra, ánh búa bổ tới giống như hồng hoang quái thú.

Chiến mã đau đớn hí lên. Quân Hạ kêu lên thảm thiết. Có người bị rìu lớn bổ ra làm hai nửa, máu chảy thành sông.

Người chắn đường chính là Phi Kiên!

Là Phi Kiên chi sĩ trong Thập Sĩ dưới trướng của Địch Thanh.

Phi Kiên mặc trọng giáp, cầm thiết thuẫn, vung búa thép. Ánh búa lóe lên giống như bánh xe đang lăn, siết chặt yếu đạo trên núi. Quân Hạ xung phong không có kết quả gì, lại nghe một tiếng pháo vang lên. Hai bên sườn núi, phục binh nổi lên bốn phía, tên bắn như mưa, đá lăn như sét, ầm ầm đổ xuống.

Quân Hạ đại loạn. Đậu Duy Cát quay đầu ngựa tìm kiếm đường núi khác, vất vả lắm mới chạy ra khỏi mai phục. Y thê thảm lắm mới thoát ra khỏi núi, đội thiết kỵ quân Hạ đi theo chỉ còn có mấy trăm người.

Đậu Duy Cát ngửa mặt lên trời thở dài rồi giục ngựa chạy về phía bắc. Chợt y nghe thấy tiếng vó ngựa gấp gáp từ phía bắc. Một con vật cưỡi nhanh như gió, nhanh như điện xé màn đêm lao tới phía trước mặt y.

Trong đêm tối, chỉ thấy người kia mặt mũi hung tợn.

Địch Thanh?

Là Địch Thanh! Làm sao Địch Thanh lại xuất hiện ở chỗ này? Đậu Duy Cát hoảng sợ, muốn tiếp lên nghênh chiến nhưng tinh thần đã sớm sa sút, muốn lui về phía sau chạy trốn nhưng đã muộn.

Trường đao của người kia vung lên, làm kinh động đêm đen. Một tiếng quát lớn vang lên cùng tiếng chém rụng.

Địch Thanh ở đây!

Tiếng đến ngựa đến. Ngựa đến đao vung. Đao vung đầu rơi!

Địch Thanh điên cuồng giục ngựa đuổi theo quân Hạ hai trăm dặm, truy sát trong đêm tối, giơ tay chém một đao liền bay đầu Thái thú Linh Châu Đậu Duy Cát.

Quân Hạ cuồng loạn, chạy trối chết khắp nơi.

Địch Thanh dồn sức chém Đậu Duy Cát rồi lại dừng lại nghỉ. Hắn đứng trong mưa nhìn quân Hạ chạy trốn tứ phía. Sớm đã có kỵ binh lao ra truy kích, nhưng dường như Địch Thanh đang chờ cái gì đó.

Tiếng mưa rơi tí tách trên lá khô, chảy xuôi theo tấm mặt nạ lạnh ngắt, mang theo vẻ lạnh lẽo.

Máu đã phai. Mưa như nước mắt. Mặt nạ dữ tợn kia nhìn về phương bắc suy nghĩ điều gì đó, vẻ lạnh lẽo trên mặt nạ khiến cho người ta sợ hãi.

Một người giục ngựa chạy đến, dáng vẻ tươi cười, hoàn toàn đối lập với vẻ dữ tợn của mặt nạ kia.

Người đến là Hàn Tiếu. Hàn Tiếu tươi cười, có phần tự hào nói:

- Địch tướng quân, trại Kê Xuyên đã bị phá, quân Hạ chạy trốn tứ phía. Ba đội Dũng lực, Hãm Trận, Khấu Binh đã đúng hẹn chia ra làm ba đường xuất kích. Phi Kiên phụ trách dọn dẹp hậu phương, toàn bộChấp Nhuệ chuẩn bị sắp xếp, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp tục xuất chiến cùng với tướng quân.

Bên trong cơn mưa thu có một đội binh mã lẳng lặng đứng phía sau Địch Thanh như một đám âm hồn.

Đội nhân mã kia cầm trong tay hoặc hoặc trường đao, hoặc búa lớn, hoặc lợi kích sắc bén...

Bọn họ là đội nhân mã đầu tiên tấn côn trại Kê xuyên. Đội nhân mã này gọi là Chấp Nhuệ.

Binh khí trong tay của bọn họ không giống nhau, nhưng hàn quang trên bính khí của họ đều lạnh lẽo như nhau. Lưỡi đao lạnh không vấy máu, máu không dính đao.

Đây là đội nhân mã thứ bảy mà Chủng Thế Hành chuẩn bị cho Địch Thanh, cũng có thể nói là thứ vũ khí thứ bảy của Địch Thanh.

Chấp Nhuệ!

Lấy nhuệ khí giành thắng lợi, lấy lưỡi dao sắc bén để tấn công.

Tử Phẫn, Dũng Lực, Hãm Trận, Khấu Binh, Phi Kiên, Chấp Nhuệ, Đãi Mệnh, toàn bộ thất sĩ đều đến đông đủ tham dự trận chiến này. Nếu Ngôi Danh Hư không chết thì có lẽ sẽ hiểu rõ. Địch Thanh giả vờ bị thương, chỉ là kéo dài thời gian để cho bảy đội nhân mã tụ tập, phát động một cuộc phản công dữ dội với quân Hạ.

*****

Trong vòng hai ngày Địch Thanh giả vờ bị thương, hai đội của Hãm Trận và Dũng Lực lặng lẽ di chuyển, tạo thành thế tiêu diệt Ngôi Danh Hư. Còn ba đạo quân Khấu Binh, Chấp Nhuệ và Tử Phẫn đã sớm đúng hẹn mà dời binh trăm dặm, nhìn trại Kê Xuyên một cách thèm thuồng. Tam sĩ chi binh thấy Ngôi Danh Hư bại quân thối lui thì thừa dịp loạn tấn công Đậu Duy Cát.

Việc này đã được thảo luận thỏa đáng với Hàn Tiếu trước khi Địch Thanh giết Đồ Vạn Chiến.

Vì đêm nay mà Địch Thanh đã chuẩn bị nửa năm trời. Thậm chí có thể nói khi hắn vừa đến biên thùy đã chờ mong một trận chiến như vậy.

Gặp chư quân Đãi Mệnh, Địch Thanh gật đầu ra lệnh:

- Tốt lắm, bắt đầu dựa theo kế hoạch, tiếp tục truy kích. Mục tiêu lần này chính là trại Tĩnh Biên!

Trại Tĩnh Biên ở phía bắc trại Kê Xuyên mấy chục dặm. Đêm nay quân Tống đã toàn thắng, mà Địch Thanh cũng không có ý định dừng tay lại! Một trận phải đạp phá quan ải, giành lại non sông!

Tiếng thiết kỵ vang lên trong cơn mưa thu không dứt.

Hoàng hôn chiếu rực rỡ trên An Viễn, máu nhộm khắp quan ải!

Địch Thanh hăng hái ở An Viễn, chém giết ba đại cao thủ của quân Hạ là Ngôi Danh Hư, Đồ Vạn Chiến vàDạ Nguyệt Lâm, xâm nhập vào Kính Nguyên lộ của quân Hạ, phát động toàn diện phản công. Quân Tống đại thắng trại Kê Xuyên, đánh tan tác hơn vạn kỵ binh chủ lực xuôi phía nam của quân Hạ phía nam, lấy mạng Thái thú Hồng Châu Đậu Duy Cát. Quân Tống tiếp tục tấn công trại Tĩnh Biên, giành lại đất bị mất.

Quân Tống chiến đồng gia bảo, quân Tống thủ uy vinh thành.

Trong vòng vài ngày, quân Tống đã giành lại hơn nửa những vùng đất bị mất ở Kính Nguyên lộ.

Quân Hạ nghe tiếng thì chạy trốn về phía bắc, thậm chí không dám đánh một trận với Địch Thanh. Chiến thần tây bắc Địch tướng quân có lệnh, toàn bộ binh mã ở Kính Nguyên lộ phối hợp hành động lần này, cướp giết thiết kỵ của Tây Hạ ở phía bắc.

Kính Nguyên lộ toàn dân đều là binh.

Đội thiết kỵ của Địch Thanh phấn chấn, ba ngày trải qua mười một cuộc chiến lớn nhỏ, đều đại thắng, hát vang.

Mặt trời đỏ lên, sương thu ngưng đọng, trên trời cao có bóng chim nhạn làm bạn đồng hành.

Vẻ lạnh lùng bên trong đã biến mất, Địch Thanh đã giết đến Tam Xuyên Khẩu. Mấy vạn oan hồn ngày xưa đã mịt mù trong cơn mưa cuối hạ. Ngày xưa khó có thể trở về được, ngay cả những ký ức gian khổ năm đó cũng không thể trở về được.

Địch Thanh giục ngựa đi, vẫn đeo tấm mặt nạ bằng đồng xanh. Sau tấm mặt nạ ấy, chỉ có khuôn mặt hiu quạnh hơn cả cuối thu.

Khuôn mặt lạnh, ánh mắt đa tình. Địch thanh đứng cô liêu trước Tam Xuyên Khẩu, mi mắt hơi ướt.

Núi xanh vẫn thế người đã già.

Người không còn, tình núi vẫn còn.

Nhìn trời cao vút một màu, khói trên sông trải dài, hắn dường như nhìn thấy được Vũ Anh đang xua binh huyết chiến, cô đơn nói: "Huynh là người luyện võ, binh bại thì chết". Hắn như được nhìn thấy Vương Khuê quỳ về hướng đông, bi thương nói: "Thần không thể phụ nước nhà, nhưng kỳ thực không đủ sức. Thần không dám cầu xin kẻ nào chết thay, chỉ có thể tự mình chết để đền nợ nước!"

Chuyện cũ như khắc rõ mồn một trước mắt.

Có thể nào quyên chúng huynh đệ say rượu cùng điên cuồng ca hát? Có thể nào quên chúng huynh đệ tình thâm ý trọng? Bao nhiêu năm gió đao mưa tên năm xưa trôi qua nhanh như điện, xương trắng núi hoang bi ca nhiệt huyết. Những huynh đệ đã từng là bằng hữu kia cũng không còn được thấy nữa.

Đấng tu mi phải lấy việc thành danh làm trọng, lấy việc dương danh làm mộng.

Nghĩ đến đây thì hắn không kìm nổi lòng chua xót, không kìm nổi hàng lệ rơi, không kìm nổi thở dài một tiếng.

Quân thủ trong thành Dương Mục Long đã sớm hò reo hoan hô, quân Hạ vây ngoài thành sau một đêm đã bị đánh tan hết. Địch tướng quân theo Tần Phượng lộ tiến đánh, đại chiến Kính Nguyên lộ, tiêu diệt quân chủ lực của quân Hạ, chiến đấu ở Kê Xuyên, thu lại Tĩnh Biên. Trong vòng ba ngày mà hắn liên tục chiến đấu trong hơn trăm dặm, đánh chiếm lại Tam Xuyên Khẩu, tận sức giành lại những vùng đất mà đại Tống đã mất đi suốt một năm qua.

Địch tướng quân đã dẫn binh đến gần thành Dương Mục Long.

Sau trận chiến Thủy Xuyên ở Kính Nguyên, thành Dương Mục Long đã trơ lại là một cô thành.

Binh sĩ trong thành không còn sợ hãi, cũng không cố thủ mà sớm ra nghênh đón vị tướng quân anh hùng trong suy nghĩ của bọn họ. Vó ngựa như sấm rền, tiếng hoan hô vang trời.

Địch Thanh chỉ mong rằng được nhẹ nhàng như làn khói kia bay lên trời. Biển trời mênh mang, đàn cô nhạn bay về phía mặt trời nhuộm đỏ.

Áng mây chuyển động, ở bên trong dường như hiện ra một bóng hình quen thuộc. Hình ảnh ấy mờ nhạt, như ẩn như hiện, cảm giác như tư tư sớm tối cùng nhau.

Đám mây theo gió phiêu lãng. Bên tai Địch Thanh như nghe được một tiếng gọi.

Âm thanh ấy vẫn quen thuộc như nhiều năm trước, nhẹ nhàng nồng nàn.

- Địch Thanh, huynh phải sống thật tốt, để cho muội biết... Muội không nhìn lầm vị anh hùng của muội!

Trời đất yên lặng, quan hà uốn lượn. Tam thiên quấn quýt si mê như dây cung hoa rơi, vắng vẻ trường ca. Hóa ra, mọi thứ chưa bao giờ rời đi, cũng không hề thay đổi.

Trong mắt Địch Thanh đã ngấn lệ, tràn đầy tang thương. Hắn ngẩng lên nhìn bầu trời đầy mây nghê thường kia, trong lòng lẩm bẩm:

- Vũ Thường, nàng sẽ không nhìn lầm vị anh hùng của nàng. Nàng yên tâm, ta sẽ nhanh chóng đi tới chỗ Hương Ba Lạp. Nàng nhất định phải chờ ta!

Màu trời đỏ rực ngày thu xuyên qua đám mây trôi, những tia nắng đỏ chiếu sáng khắp nơi. Ánh sáng ấm áp chiếu lên những đóa hoa dại, dịu dàng như người tình nhân đang nhẹ nhàng vuốt ve giọt sương còn sót lại trên cánh hoa.

Giọt sương trong như nước mắt, lấp lánh trong suốt dưới ánh nắng mặt trời, đóa hoa như lúm đồng tiền trên khuôn mặt người thiếu nữ trẻ.

Gió ở biên thùy nổi lên, cổ thành nồng đậm tiết thu. Sương mù dày đặc bao phủ con đường tiến đến trong thành lăng. Có nhiều tiếng sáo, không biết từ nơi nào truyền đến từng hồi ca hát, lảnh lót trào dâng, làm vỡ tan cái rét, tiếng ồn ào liên tục vang lên. Có một con chim nhạn lẻ loi bị tiếng động làm cho hoảng sợ, vỗ cánh bay lên trời cao ngàn dặm, bay qua thành Dương Mục Long để đến nơi không còn cô đơn nữa.

Bên trong phủ thành của thành Dương Mục Long, Địch Thanh nghe thấy tiếng nhạn kêu liền ngẩng đầu ngắm nhìn. Giây lát sau lại nhìn vào công văn trên bàn, lông mày nhíu lại, tóc bạc bên thái dương giống như thu muộn ngưng sương.

Kính Nguyên lộ thắng lớn, thu phục cố thổ. Tướng sĩ ở biên thùy Đại Tống đều rất sôi nổi, tinh thần dâng cao, chỉ đợi Địch Tướng quân ra lệnh một tiếng, mọi người lập tức ngựa đạp qua Hoành Sơn, tiếp tục chiến đấu với quân Hạ.

Địch Thanh lại nghĩ, mọi việc không đơn giản như vậy. Theo tin nhận được, hôm nay, Không Tàng Ngộ Đạo thống lĩnh quân Tây Hạ phòng ngự ở Hoành Sơn, điều Sơn Ngoa nghiêm mật tử thủ tuyến đường Hoành Sơn. Quân Tống muốn qua Hoành Sơn, sao dễ dàng như vậy? Từ sau khi Địch Thanh chiến thắng ở đường Kính Nguyên lộ, cũng không dám lơ là, tích cực chuẩn bị chiến sự đề phòng Nguyên Hạo phản kích, lại sớm phái các binh sĩ Đãi đi tìm hiểu động tĩnh của quân Hạ.

Mấy ngày nay, ngoại trừ việc trấn an dân chúng trong thành, lại tiến hành tế lễ cho Vương Khuê đã tử trận. Dân chúng bên trong thành vốn đã vì cái chết của Vương Khuê mà lập nhiều mộ chôn quần áo và di vật, thành Dương Mục Long này có thể thủ vững mấy tháng, cô thành không bị phá, đều là nhờ vào cái chết của Vương Khuê đã kích động nhiệt huyết của dân chúng.

Cô thành: thành trì bị cô lập, không có tiếp viện.

Lúc Địch Thanh tế bái, quân sĩ và dân chúng trong thành Dương Mục Long vui buồn lần lộn. Buồn vì cái chết của Vương Khuê, vui vì cuối cùng Tướng quân cũng có thể chống đỡ tình hình chiến tranh ở Tây Bắc.

Chưa đến một tháng, Địch Thanh đã dùng hành động tạo ra uy vọng vô thượng trong lòng dân chúng. Uy vọng này ở Tây Bắc không ai có thể sánh được.

Lúc này, Địch Thanh đang xem bản đồ của biên thùy Tây Bắc, sau đó cẩn thận suy tính xem kế tiếp nên hành động thế nào.

Lúc này, ở ngoài phủ truyền đến tiếng vó ngựa. Giây lát sau, Hàn Tiếu tiến vào phủ, tiến lên bẩm báo:

- Địch Tướng quân, quân Hạ ở phía nam thành Dương Mục Long đã rút hết khỏi Kính Nguyên Lộ. Quân Hạ ở trước trại Tam Xuyên cũng có dấu hiệu lui quân về phía bắc... Mấy ngày qua, quân ta giết quân Hạ hơn vạn, thu được vô số khôi giáp và chiến mã...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-119)


<