← Hồi 071 | Hồi 073 → |
Không ai trả lời, Bảo Vượng La không gọi nữa. Đối diện con phố dài chạy đến một con khoái mã, thấy hành trang là cách ăn mặc của lính Hạ, người đó hô lớn:
- Đoàn luyện đại nhân, Vương gia bảo ngài lập tức tới lầu Thông Hóa.
Chỗ này chỉ có một Vương gia, đó chính là Thiên Đô Vương Dã Lợi Ngộ Khất một trong Long bộ cửu vương.
Long bộ cửu vương, bát bộ chí cường, trời cũng không giới, núi thủ biên cương!
Trong ngũ quân quân Hạ, Thiết Diều Tử trong kỵ binh và quân Sơn Ngoa của Hoành Sơn là lợi hại nhất. Thiên Đô Dã Lợi Ngộ Khất lãnh quân Sơn Ngoa trấn thủ Hoành Sơn nhiều năm, cho dù Nguyên Hạo thấy rồi, đều nể mặt mấy phần. Bảo Vượng La lại kiêu ngạo, nghe được Dã Lợi Ngộ Khất gọi đến, cũng không dám chậm trễ, vội nói:
- Được, ta lập tức đi.
Lầu Thông Hóa là một tửu lầu lớn nhất chợ Diệp. Bảo Vượng La thầm nghĩ Dã Lợi Ngộ Khất tìm y tới đó, hơn phân nữa là muốn bàn bạc chuyện tấn công thành Đại Thuận.
Ngựa đã tới trước mặt Bảo Vượng La.
Bảo Vượng La đột nhiên có loại tim đập nhanh, cảm nhận được có chút không ổn, quát lên:
- Ngươi là ai?
Y đột nhiên phát hiện, binh sĩ đó chỉ là ăn mặc của binh Hạ bình thường ở chợ Diệp, không phải thân binh bên cạnh Dã Lợi Ngộ Khất.
Nếu thân binh bên cạnh Dã Lợi Ngộ Khất, sao lại bị phái đưa tin?
Kỵ sĩ lập tức thấp giọng nói:
- Đây là... lệnh bài của... Vương gia...
Y nói đứt quãng, giơ tay ra, trên lòng bàn tay là mặt lệnh bài kim quang lóng lánh.
Bảo Vượng La chăm chú nhìn, không hiểu đó là cái gì.
Trong lúc đó, một đường hàn quang từ cổ tay áo người đó đánh ra, bay thẳng tới cổ họng của Bảo Vượng La.
Mọi người hô to, không ngờ kỵ sĩ đó lại là thích khách. Tai họa sát nách, Bảo Vượng La trong tiếng kiêu la, cố gắng tránh qua bên trái. Thích khách đó ngầm đánh vội, nhưng Bảo Vượng La thân thủ thoăn thoắt, không ngờ tránh được một đòn tất sát này.
Nhưng ám khí thích khách mới ra, người đã bay lên trời, cánh tay vội vung lên, chỉ dựa lệnh bài kim quang lóng lánh trong tay, thì phá vỡ cổ họng của Bảo Vượng La.
Bảo Vượng La ngã lăn xuống ngựa, mắt giống như cá chết, trừng mắt nhìn mặt của thích khách. Y cho đến bây giờ, vẫn không hiểu người đó tại sao muốn giết y. Bảo Vượng La chỉ thấy được đối thủ mặt xám như tro tàn.
Người đó xoay người trong không trung, đã lập tức cưỡi lên của ngựa Bảo Vượng La, hét to:
- Kẻ giết người_Địch Thanh.
Con phố dài mọi người nghe thấy hai chữ "Địch Thanh" sợ hãi kêu lên.
Người đó trong tiếng hét to giục người chạy về phía trước. Một con vật cưỡi tuyệt trần, hộ vệ của Bảo Vượng La lúc này mới tỉnh táo lại, thúc ngựa nhanh chóng đuổi theo. Không ngờ phía trước chỗ con phố dài hai bên lao ra hai người, vượt qua đoạn gỗ lớn đụng tới.
Gỗ lớn cỡ khoảng cái chén ăn cơm, dài đến mấy trượng, bắt ngang qua chặn con phố dài.
Trong tiếng cuồng hô, con ngựa kêu thảm, lại bị gỗ lớn đó đánh gãy bốn chân, những hộ vệ đó tránh không kịp, lần lượt ngã xuống ngựa.
Một hộ vệ thân thủ không tệ vẫn xoay người đứng lên, thì thấy có một nắm tay cỡ bằng cái bát đánh tới."bốp" một tiếng lớn vang lên, hộ vệ đó trong tiếng kiêu gào lại bị đánh một quyền đánh bay ra ngoài.
Hộ vệ đó bay trong không trung, máu tươi cuồn cuộn phun ra, chỉ thấy được một người nắm tay dính máu, khóe miệng cười, hạ giọng nói:
- Ta... chính là Địch Thanh.
Phố Lạc Diệp đã loạn. Lúc hộ vệ đó ngất đi vẫn nghĩ không ra, tại sao lại xuất hiện một Địch Thanh?
Bốn người cầm gỗ lớn liền giết mấy người, đã ngừng truy kích, lần lượt nghiêng mình tiến vào cửa hiệu lân cận, không biết tung tích. Lúc này trên con phố dài cảnh báo ngân dài, náo loạn bốn phía.
Lúc Thác Bạt Ma Kha bước nhanh ra phủ, chỉ nghe được kèn ngân dài, không biết xảy ra chuyện gì. Gã vốn là Giám sứ quân của ti quân Gia Ninh, phụng lệnh từ Hựu Châu qua Hoành Sơn tiến đến chợ Diệp, bất cứ lúc nào chuẩn bị tiến công thành Đại Thuận.
Dã Lợi Ngộ Khất vừa mới bảo người truyền lệnh, lệnh gã nhanh chóng tới lầu Thông Hóa.
Thất Bạt Ma Kha nghe Vương gia cho gọi, không dám chậm trễ, sớm lệnh thủ hạ chuẩn bị xe ngựa. Gã tới ngoài phủ, mười hai dũng sĩ bên cạnh đã chuẩn bị chờ lệnh, thần sắc nghiêm nghị.
Mười hai dũng sĩ đó giống như có cài tiêu thương, chỗ nào cũng ác liệt, trấn tĩnh.
Thá Bạt Ma Kha rất hài lòng, biết mười hai dũng sĩ này tới đâu, đều có tư cách lãnh quân. Gã có hộ vệ của những người này, có thể nói là không lo không nghĩ, bất cứ kẻ nào đánh bại những dũng sĩ này, xông tới trước mặt gã, đều phải trả cái giả đau đớn thê thảm. Cho dù có người xông qua phòng vệ của những dũng sĩ đó, cũng không ngăn được cái lều lớn mở núi của Thác Bạt Ma Kha.
Thác Bạt Ma Kha thân là Giám sứ quân, dũng lực vô địch, một cây búa lớn, cũng không biết muốn bao nhiêu tính mạng con người.
Chỗ xa xa, tiếng vang dài không dứt, dường như có địch đột kích. Lúc Thác Bạt Ma Kha tới trước ngựa, chau mày, thầm nghĩ Bảo Vượng La tọa thủ ở đây, xảy ra chuyện, sao không vội tới thông báo một tiếng?
Thác Bạt Ma Kha không có nghĩ nhiều, cho rằng đây là chợ Diệp, cho dù có địch, người cũng không quá nhiều. Bảo Vượng La nhất định cũng có thể làm được. Thác Bạt Ma Kha lên ngựa, dưới vây quanh của mười hai dũng sĩ, men theo con phố dài đi về hướng lầu Thông Hóa.
Con ngựa hí nhẹ, lúc Thác Bạt Ma Kha đang suy nghĩ dụng ý của Thiên Đô Vương, cảm thấy được gió nhẹ luồn qua, ngẩng đầu nhìn qua, thấy được trên cây có mấy phần lục ý.
Thì ra mùa xuân đã tới rồi.
Thác Bạt Ma Kha không nghĩ nữa, thì thấy trên cây cao đột nhiên nhẹ nhàng rơi xuống một chiếc lá rụng, che mặt trời, bay qua gã. Thác Bạ Ma Kha cả kinh, lập tức phát hiện, đây không phải là lá rụng, mà là một người.
Một người đang mặc áo xám.
Áo người đó màu sắc giống như cây khô, vẫn bám trên tàng cây, nếu là không để ý, chỉ cho đó là cành cây khô. Người đó trong nháy mắt xẹt qua hộ vệ của Thát Bạc Ma Kha, đã đến đỉnh đầu của Thác Bạt Ma Kha.
Thác Bạt Ma Kha kinh hãi, quát:
- Bắt lấy nó.
Mười hai dũng sĩ hô quát liên tục, lần lượt dũng mãnh xông tới Thát Bạc Ma Kha. Nhưng người đó từ trên không mà bay tới, vượt qua hộ vệ, mười hai dũng sĩ nhất thời không kiểm soát được.
Thác Bạt Ma Kha thấy người đó đã tới đỉnh đầu, giận quát lên một tiếng, vung búa bổ. Búa lớn rất nặng, trọng lượng khoảng chừng hai ba chục cân, một đầu búa này xuống, cho dù tảng đá đều có thể bị gã chém thành hai nửa.
Nhưng đao khó chém nước, búa lớn khó khắc nhu. Trong không trung người đó mãnh như chiếc lá, chỉ là rung nhẹ, đã đánh tới búa lớn. Tay vừa giơ lên, một cái lưới lớn đột nhiên mở ra, che trùm Thác Bạt Ma Kha vào trong lưới.
Thác Bạt Ma Kha trải qua trăm trận chiến, nhưng chưa bao giờ trải qua loại chiêu này, trong tiếng kêu to, đã bị lưới lớn trói buộc không thể động đậy. Lúc này hàn quang chợt lóe, một con dao găm đã thấu qua lưới, cắm trong lòng ngực Thác Bạt Ma Kha.
Thác Bạt Ma Kha hai mắt lồi ra, giận hét:
- Ngươi là ai?
Người đó đá rơi Thác Bạt Ma Kha, đứng trên lưng ngựa, lãnh đạm nói:
- Ta chính là Địch Thanh.
*****
Còn chưa dứt lời, cổ tay người đó lật chuyển, một sợi dây thừng bay ra, cắm trên đầu thành. Y mượn lực dây thừng, thân hình bắn lên, đã lên thành cao. Dây thừng trong tay lại bay cuốn lấy cành cây, bay dựng lên, lay động xa.
Mười hai dũng sĩ cả kinh trợn mắt há hốc mồn, không tin trên đời còn có loại thân thủ này.
Thác Bạt Ma Kha chết, mười hai dũng sĩ không thể miễn trách, vừa nghĩ tới đây, các dũng sĩ kiên trì đuổi theo. Vừa mới qua đầu phố, thì thấy chỗ rẽ con hẽm xông tới hơn mười người. Mỗi người tay cầm thương ngắn, sắc bén buộc tới.
Mười hai dũng sĩ đó vội vàng không kịp chuẩn bị, lại bị lật ra một nữa. Hơn mười người hô một tiếng, lần lượt lui lại. Tay cầm thương ngắn những người đó không có đuổi theo, thân hình chớp động, đã ẩn thân bên trong ngõ, biến mất không thấy gì.
Không biết bao lâu, mới có dũng sĩ cả gan nhìn, trong ngõ sớm không có vết chân. Trên tường trắng con ngõ đó, dính mấy chữ máu tươi_kẻ giết người, Địch Thanh!
Kẻ giết người Địch Thanh! Địch Thanh đi tới Chợ Diệp!
Tin tức này như gió truyền đi, lôi đình như sấm, chỉ thời gian nữa ngày, đã truyền khắp chợ Diệp.
Địch Thanh uy chấn tây bắc, đại náo Phủ Hưng Khánh, thậm chí giết Ngọc Môn Quan, người Hạ không thể làm gì được hắn.
Địch Thanh hiệp công thành Bạch Báo, giết Cốt Mị tam hùng, vung đao trước thành Kim Thang, nhưng không ai dám ra thành nghênh chiến.
Địch Thanh thủ thành Đại Thuận, mấy tháng đánh năm trận, chém bảy thướng, đại phá quân địch chợ Diệp.
Mấy ngày nay cái tên Địch Thanh sớm truyền khắp tây bắc, như mặt trời ban trưa.
Quân Hạ đại thắng Tam Xuyên Khẩu, cũng không thể che hết hào quang của hai chữ Địch Thanh.
Cái tên Địch Thanh này trong suy nghĩ người Tây Hạ, đã càng ngày càng nặng nề, càng ngày càng thần bí. Ai đều nghe nói qua Địch Thanh, nhưng thấy Địch Thanh lại càng thêm ít. Có người nói hắn cây ngọc đón gió, có người nói hắn mặt mũi hung tợn, có người nói thân thể hắn cao hơn một trượng... bản thể của mỗi người nói đều không giống nhau.
Mà bản thể Địch Thanh truyền đến trước mặt Dã Lợi Ngộ Khất, cũng có hơn bốn cái.
Đã hoàng hôn, Dã Lợi Ngộ Khất đang ở lầu Thông Hóa.
Dã Lợi Ngộ Khất quả thật truyền lệnh bảo các quân tướng chợ Diệp nhanh tới. Nhưng sau một hồi truyền lệnh, trong bảy người gọi tới, không ngờ chỉ có ba người chạy tới.
Không nghe hiệu lệnh của Thiên Đô Vương, hậu quả chỉ có một, đó chính là chết.
Nhưng bốn người không nghe hiệu lệnh đó rõ ràng đã không cần sợ hãi. Lại qua một canh giờ, bọn họ được khiêng vào, bốn người đã chết.
Trong mắt mỗi người đều là vẻ mặt sợ hãi khó có thể tin, đương nhiên là không tin có người giết bọn họ ở chợ Diệp.
Trong thi thể có Đoàn Luyện Bảo Vượng La, có Giám quân sứ Thác Bạt Ma Kha của quân ti Gia Ninh, hai người khác, quần áo sang trọng quý phái, hiển nhiên cũng là người của chợ Diệp.
Dã Lợi Ngộ Khất ngồi ở địa vị cao, lạnh lùng nhìn bốn thi thể đó hỏi:
- Giáo luyện sứ, ngươi có tra ra hung thủ là ai?
Dã Lợi Ngộ Khất cái trán cao vút, hai tròng mắt hãm sâu, cái mũi xương gò má cao ngất lên, cả khuôn mặt đều như núi, có đỉnh có khe, rất là kỳ quái.
Nhưng không có ai dám cười lão, thậm chí không có ai dám liếc nhìn lão. Tất cả mọi người đều biết, Dã Lợi Ngộ Khất bản tính tàn bạo, từ sau khi Dã Lợi Vượng Vinh chết, lão càng âm u lạnh lẽo vô cùng. Nếu có ai dám chọc giận Dã Lợi Ngộ Khất, nói không chừng sẽ gặp phải họa sát thân.
Dã Lợi Ngộ Khất hỏi chính là một người Phiên bên tay trái lão. Người Phiên đó thân hình dũng mãnh, sắc mặt vàng như nến, nghe vậy vâng vâng dạ dạ nói:
- Ty chức đã tra ra, hung thủ... hình như là Địch Thanh.
- Hình như?
Dã Lợi Ngộ Khất mỉm cười, thản nhiên hỏi:
- Ngươi hình như cũng sắp chết rồi?
Trời đã lạnh, Giáo luyện sứ đó mồ hôi không ngừng chảy xuống, run giọng nói:
- Hung thủ chính là Địch Thanh!
Dã Lợi Khất thở dài nói:
- Ta nghe nói, bốn người này hình như cùng chết một thời gian, có phía đông, có phía tây chợ Diệp. Địch Thanh lợi hại như vậy, lại phân thân bốn chỗ giết người sao?
Giáo luyện sứ lau mồ hôi nói:
- Vậy thì không phải Địch Thanh rồi.
Dã Lợi Ngộ Khất giọng mỉa mai cười nói:
- Ta là bảo ngươi bắt trộm hay là bảo ngươi ở đây đóan mò? Ngươi mệt rồi, nên nghỉ ngơi một chút. Tô Cật Nẵng.... đem Giáo sứ luyện ra chém.
Lời nói vừa rơi xuống, một người từ sau lưng Dã Lợi Ngô Khất lách người ra, bắt trói Giáo luyện sứ.
Người đó đứng ra mặt như đao gọt, trên người mặc quần áo đen cực kỳ thích hợp, nổi bật trên người như trường thương thẳng lên. Mọi người đều nhận được, người này chính là Tô Cật Nẵng thị vệ thân cận của Dã Lợi Ngộ Khất.
Giáo luyện sứ cũng xem như khôi ngô, cũng không biết là sợ hãi, vẫn hoàn toàn không thể cản lại được. Nhưng lại bị Tô Cật Nẵng bắt trói như con gà.
Lúc Giáo luyện sứ bị bắt ra ngoài, kêu thảm thiết nói:
- Vương gia, ty chức oan uổng. Chỉ xin ngài cho thêm cơ hội.
Dã Lợi Nộ Khất không nói, không ai dám nói, chỉ sợ rước họa vào thân.
Một lát sau, Tô Cật Nẵng đã bưng cái khay vào hành lang nói:
- Vương gia, xin kiểm tra.
Trên bàn có một cái đầu người dính toàn máu, chính là đầu của Giáo luyện sứ.
Mọi người đang nghĩ, vừa lúc này là một người vẫn còn sống, trong nháy mắt chỉ còn một cái đầu, không khỏi trong dạ dày buồn nôn. Nhưng trước mặt Dã Lợi Ngộ Khất, bọn họ nào dám nôn ra?
Dã Lợi Ngộ Khất nhìn đầu người đó, đột nhiên chỉ vào một người cách đó không xa nói:
- Ngươi bây giờ chức quan gì?
Người bị chỉ đó giọng hơi run nói:
- Ty chức là Tùng cấm trong quân, chức vị Giáo luyện sứ dưới Giám sứ quân, Tùng cấm thấp bậc hơn Giáo luyện sứ.
Dã Lợi Ngộ Khất thản nhiên nói:
- Bây giờ ngươi chính là Giáo luyện sứ chợ Diệp, phụ trách tập nã kẻ ác. Đi đi.
Thị cấm đó vừa mừng vừa sợ, mừng là bỗng dưng được đề bạt, sợ là nếu không tìm ra kẻ ác, kết cuộc có phải cũng sẽ giống như Giáo luyện sứ lúc nãy. Nhưng lúc này không có lựa chọn con đường sống. Thị cấm đó chạy như bay xuống lầu, hô quát người ngựa, bắt đầu dốc sức lục soát chợ Diệp.
*****
Dã Lợi Ngộ Khất nâng chén rượu lên nói:
- Nào, uống rượu.
Chỗ lão hạ tay xuống, chỉ đang ngồi ba người, mỗi người vẻ mặt xám xịt, đều giơ chén rượu lên nói:
- Tạ Vương gia.
Sau khi Dã Lợi Ngộ Khất uống chén rượi xong, hỏi:
- Bên phía Pha siêu thứ sử, Quần mục ti có tin tức gì không?
Quần mục ti người Hạ chủ yếu phụ trách cung cấp ngựa. Pha diêu thứ sử thân ở Quần mục ti, bây giờ phụ trách chuyện điều phối chiến mã.
Pha diêu thứ sử dáng người hơi thấp, màu da ngăm đen, nghe vậy đứng lên nói:
- Vương gia, sau khi mặt trời lặn, sẽ có hai ngàn chiến mã đưa tới chợ Diệp.
Dã Lợi Ngộ Khất gật đầu, hỏi:
- Đô áp nha, binh lực của Các Lưu phân phái thế nào?
Đô áp nha nước Hạ và Đô giám binh mã của Đại Tống đều chức trách như nhau, chủ yếu phụ trách tụ tập binh.
Đô áp nha thần sắc lạnh lùng như băng, trầm giọng nói:
- Quân lệnh đã truyền, ngày mai phải tề tựu hơn mười ngàn binh mã.
Tây Hạ toàn dân giai binh, địa phương xuất binh, đều do thủ lĩnh bộ tộc của địa phương đến chỉ huy. Một binh sĩ của bộ tộc thì gọi là nhất Lưu. Quân lệnh vừa hạ, các bộ lạc phải hưởng ứng, nếu không theo, sẽ có trọng phạt.
Kể từ đó, người Hạ phụ trách tương đối nhẹ hơn so với triều Tống, tốc độ rối rắm binh lực càng hơn hẳn triều Tống.
Dã Lợi Ngộ Khất nghe Đô áp nha hồi báo lưu lóat, hài lòng gật đầu nói:
- Các ngươi cực khổ rồi.
Hai người đó cùng kêu lên:
- Bổn phận của ty chức.
Dã Lợi Ngộ Khất thản nhiên nói:
- Nhưng có những người ngay cả bổn phận cũng không làm được.
Lão liếc xéo thủ hạ thứ ba, nhẹ nhàng hỏi:
- Phiên lạc sử, ngựa đã chuyển đủ, người đã tề tụ. Không biết ngươi có chuẩn bị tất thắng không?
Phiên lạc sử kinh ngạc nói:
- Vương gia, lúc này Địch Thanh làm loạn chợ Diệp, chúng ta thật sự xuất binh tấn công thành Đại Thuận sao?
Phiên lạc sử lại là thủ lĩnh của các bộ lạc liên hợp. Người Khương nhiều bộ phận, thống lĩnh điều khiển khó khăn. Sau khi Nguyên Hạo lập quốc, các nơi yếu hại của biên giới nước Hạ thiết lập mười hai Giám quân ti, do Đô thống quân trấn thủ. Dưới Đô thống quân, lại có Phiên lạc sử, Đô áp nha phụ trách chỉ huy triệu tập quân mã các bộ, cung cấp người Hạ xuất binh nhanh nhất.
Trận chiến Tam Xuyên Khẩu năm đó, Nguyên Hạo có thể nhanh chóng tập kết một trăm năm mươi ngàn kỵ binh xâm lấn Đại Tống, chính là từ loại sách lược điều binh này.
Phiên lạc sử này vốn tên là Thác Bạt Thủ Hiện, đã là thống lĩnh cao nhất lân cận chợ Diệp.
Dã Lợi Ngộ Khất nói:
- Ngươi có biết Địch Thanh tại sao gây loạn ở chợ Diệp không?
Thác Bạt Thủ Hiện lắc đầu nói:
- Hạ quan không biết.
Dã Lợi Ngộ Khất cười lạnh nói:
- Phạm Trọng Yêm dựng lên thành Đại Thuận, đã cắm đao tới cảnh Hạ. Biên phòng tây bắc triều Tống hỗn độn, khó có thể tụ tập đại quân. Do vậy thành Đại Thuận nhiều nhất cũng chỉ hai ngàn người đang thủ. Phạm Trọng Yêm biết ta tuyệt đối không thể dễ dàng cho một tòa thành như vậy lập lên ở trước mặt, cũng biết ta nhất định muốn xuất binh quy mô lớn. Lão biết rõ thành Đại Thuận kiên thủ khó khăn, lúc này mới bảo Địch Thanh qua quấy loạn, mục đích của bọn chúng chính là không muốn chúng ta xuất binh. Nếu đã như vậy, chúng ta phải lập tức xuất binh.
Thác Bạt Thủ Hiện vừa sợ vừa khâm phục nói:
- Vương gia tâm trí phi phàm, nghĩ Phạm Trọng Yêm đó là tuyệt đối kém xa. Hạ quan... tuy không có nắm chắc phần thắng, nhưng tuyệt sẽ không phụ lòng dầy vọng của Vương gia.
Dã Lợi Ngộ Khất hừ lạnh, nhìn chén rượu trầm ngâm không nói, trong lòng thầm nghĩ:
- Đại ca chiến loạn bị giết, nguyên soái gần đây đối với ta rất lạnh nhạt, chỉ sợ có lòng nghi ngờ ta. Lần này ta mang binh tấn công thành Đại Thuận, nhất định phải thành công, bằng không....
Bằng không thế nào, lão đã không dám nói ra.
Dã Lợi Ngộ Khất không nói, mọi người càng không dám nói nhiều.
Đêm đã tới, tửu hàn phong lạnh.
Đèn hoa thắp lên. Từ trên lầu Thông Hóa nhìn qua, chỉ thấy con phố dài ngọn đèn như sao. Nhưng dưới ánh sáng này, lại là yên lặng như chết.
Hôm nay chợ Diệp giết người nổi lên bốn phía, cho dù thương nhân muốn mua bán, đều sớm đã về trong tòa nhà đóng cửa không ra ngoài.
Thác Bạt Thủ Hiện sau khi tới lầu Thông Hóa, hơi thở cũng không dám thở nhiều, chỉ uống mấy chén rượu lạnh, vừa lạnh vừa đói, cẩn thận nói:
- Vương gia, đêm đã khuya rồi, chuyện bắt Địch Thanh, tự có bọn họ phụ trách. Vương gia vất vả cả ngày, cũng nên sớm nghỉ ngơi một chút. Chẳng may...
Y thấy Dã Lợi Ngộ Khất sắc mặt không tốt, cuối cùng không dám nói tiếp.
Dã Lợi Ngộ Khất hai mắt liếc xéo:
- Chẳng may thì sao?
Thác Bạt Thủ Hiện cả gan nói:
- Địch Thanh tiến đến ám sát, Vương gia thân thể ngàn vàng, làm sao không cẩn thận đề phòng?
- To gan!
Tô Cật Nẵng quát:
- Vương gia sao sợ Địch Thanh? Vương gia lúc này, chính là muốn để người của chợ Diệp thấy Địch Thanh chỉ là con chuột nhát gan.
Thát Bạt Thủ Hiện trong lòng bất mãn, thầm nghĩ:
- Ngươi chẳng qua chỉ là cận vệ bên cạnh Vương gia, sao có thể to tiếng hô hào với ta?
Thấy Dã Lợi Ngộ Khất không nói gì, Thác Bạt Thủ Hiện trong lòng sợ hãi, cười trừ nói:
- Hạ quan hiểu rồi, thì ra Vương gia bây giờ chính là muốn đợi Địch Thanh đến! Nếu hắn không đến, chỉ là một con chuột nhát gan. Nếu hắn đến còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Vương gia sao?
Y càng nghĩ càng đúng, chính mình cũng có chút khâm phục mình.
*****
Dã Lợi Ngộ Khất đột nhiên nói:
- Ta đói rồi...
Thác Bạt Thủ Hiện bỗng sửng sốt, nửa hồi sau cũng không biết trả lời thế nào. Dạ Lợi Ngộ Khất nói:
- Ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ không biết đói bụng thì phải ăn cơm sao?
Thác Bạt Thủ Hiện cuối cùng tỉnh ngộ lại, vội hô:
- Mau đem rượu thức ăn đến, Vương gia đói rồi.
Còn chưa dứt lời, trên bậc thang đã có tiếng bước chân vang lên, Thác Bạt Thủ Hiện thầm nghĩ:
- Sao thức ăn làm xong nhanh như vậy.
Tô Cật Nẵng sắc mặt thay đổi, đã lắc mình tới trước người của Dã Lợi Ngộ Khất, thần sắc đề phòng, có người chưa thông bẩm đã lên lầu.
Nghe tiếng bước chân người đến, chậm từ từ, tuyệt không phải là thị vệ, thị vệ sao dám thất lễ như vậy. Nhưng nếu không phải là thị vệ, vào chẳng lẽ là thích khách?
Nhưng nếu là thích khách, sao có thể đi không chút hoang mang?
Tô Cật Nẵng nghĩ mãi không rõ, tay ấn chuôi kiếm, mặt lộ sát khí. Bất kể người đến là ai, gã đều bảo vệ Thiên Đô Vương là quan trọng.
Mọi người thấy Tô Cật Nẵng khẩn trương, không khỏi biến sắc hoảng sợ, đều đứng lên.
Chỉ có Dã Lợi Ngộ Khất thần sắc không thay đổi, chậm rãi nói:
- Lui ra.
Tô Cật Nẵng hơi ngạc nhiên, nhưng không dám phạm ý của Thiên Đô Vương, lắc mình tới một bên, vẫn toàn thân quán lực, như hổ rình mồi.
Đầu bậc thang, cuối cùng hiện ra một người.
Người đó dáng người không cao không lùn, không mập không gầy, quần áo đơn giản không đến nỗi keo kiệt. Hàn xuân se lạnh, người đó lại chỉ mặc chiếc áo dài, sắc mặt y hồng hào, khóe miệng cười như không. Làm người ta kỳ quái nhất là, gương mặt của y rất trẻ, nhưng đôi mắt đã rất tang thương. Người này đang đứng ở đó, nhưng không ai có thể nhận ra tuổi của y.
Tô Cật Nẵng tay buông kiếm thủ, lui lại nửa bước, trong mắt lại lộ ra phần ý hoảng sợ. Vừa lúc nãy gã giết người lấy thủ cấp, mí mắt cũng không nháy một chút, nhưng thấy người bình thản này, không biết tại sao, tay đều có chút run.
Người bình thản đó liếc xéo Tô Cật Nẵng, khóe miệng vẫn nở nụ cười, nhìn về Dã Lợi Ngộ Khất nói:
- Ta đến rồi.
Dã Lợi Ngộ Khất nắm chén rượu, cau mày nói:
- Ngươi đến làm gì?
Người đó mỉm cười nói:
- Ta đến nói cho ngài biết mấy chuyện.
Dã Lợi Ngộ Khất mặt giống như núi non, bắt đầu biến ảo lưu động, giống như bị tầng mây bao trùm, làm cho người ta nhìn không ra tâm ý.
Người đó vẫn mỉm cười, đang lẳng lặng chờ Dã Lợi Ngộ Khất đáp lời.
Dã Lợi Ngộ Khất trong mắt mang phần cảnh giác, mở miệng nói:
- Mời ngồi.
Lão ở trong lầu Thông Hóa, cuối cùng nói từ "mời" nhưng nhìn biểu hiện của lão, cảm giác không tự nhiên, người này đáng được lão dùng từ mời.
Người đó cũng không nhún nhường, mỉm cười ngồi xuống nói:
- Có rượu không có đồ ăn, không tính là chủ nhân tốt.
Dã Lợi Ngộ Khất vỗ bàn, quát:
- Đồ ăn đâu rồi, sao còn không mang lên?
Rượu và thức ăn đều nhanh chóng mang lên, lại không có ai động đũa. Người đó nhìn rượu và thức ăn, đột nhiên quay đầu nói với Tô Cật Nẵng:
- Sao ngươi sợ ta?
Tô Cật Nẵng sắc mặt tái nhợt, cười lớn nói:
- Bàn Nhược Vương nói đùa rồi, ty chức không phải sợ ngài, chỉ là kính ngài.
Người đó mỉm cười, không nói nữa. Phiên diệu thứ sử và Đô áp nha đều giật mình, không ngờ người mang nụ cười bình thản đó lại cũng là một trong Long bộ cửu vương.
Người đến chính là Bàn Nhược Vương!
Long bộ cửu vương, bát bộ chí cường, Bàn Nhược ngộ đạo, trí tuệ vô song!
Bàn Nhược vốn tiếng Phạm, ý là trí tuệ.
Mọi người đương nhiên đều nghe qua đại danh Bàn Nhược Vương, nhưng rất ít người thấy Bàn Nhược Vương, người này vốn ít hoạt động ở biên thùy. Nghe nói Bàn Nhược Vương luôn không ra khỏi học viện Phiên, lần này sao cũng tới chợ Diệp?
Cái này cũng khó trách Dã Lợi Ngộ Khất nói từ mời.
Tô Cật Nẵng thấy Bàn Nhược Vương không nói, dường như cũng nhẹ nhàng thở ra.
Dã Lợi Ngộ Khất biết gần đây trong Long bộ cửu vương, Bồ Đề Vương bị Địch Thanh giết chết, Dã Lợi Vương tự sát, Long Dã Vương chết ở trận Tam Xuyên Khẩu. Nếu nói là trước kia, gần nhất với Nguyên Hạo đương nhiên là hai huynh đệ Dã Lợi. Từ sau khi Dã Lợi Vượng Vinh chết, Dã Lợi Ngộ Khất biết Nguyên Hạo không thể khăng khít thân mật với Dã Lợi gia nữa.
Lúc này đi gần nhất với Nguyên Hạo lại là Bàn Nhược Vương này.
Dã Lợi Ngộ Khất mỗi lần nghĩ đến đây, trong lòng đều không thoải mái. Thấy Bàn Nhược Vương giống như ngồi thiền, Dã Lợi Ngộ Khất cuối cùng không kìm được hỏi:
- Ngươi nói tới đây, muốn nói cho ta biết mấy chuyện?
Bàn Nhược Vương nụ cười không giảm:
- Địch Thanh đại náo Chợ Diệp, giết mấy người lãnh quân chúng ta. Thiên Đô Vương đương nhiên phẫn nộ, đã nghĩ ôm cây đợi thỏ, xem xem Địch Thanh có gan tới giết ngài không. Vương gia hùng phong không giảm, thật đáng mừng.
Dã Lợi Ngộ Khất mặt trầm như nước:
- Vậy theo ngươi nghĩ, Địch Thanh dám đến không?
Bàn Nhược Vương mỉm cưới:
- Hắn hình như trước giờ không có chuyện không dám. Theo bọn ta đoán, lúc trước thích khách từ xà ngang điện Thiên Hòa nhảy xuống đó chính là Địch Thanh. Ngài nghĩ hắn ngay cả Đế Thích Thiên cũng dám ám sát, trên đời này còn có chuyện y không dám không?
Đây vốn là câu nói bình thường, Dã Lợi Ngộ Khất nghe vậy, ánh mắt bắt đầu híp lại, suy nghĩ thâm ý trong đó. Phản loạn điện Thiên Hòa lúc trước, người cầm đầu chính là huynh trưởng của Dã Lợi Ngộ Khất. Bàn Nhược Vương nhắc lại chuyện cũ, là tại sao?
Dã Lợi Ngộ Khất tâm tư bay lộn, vẫn có thể bình tĩnh nói:
- Nếu hắn dám đến, không biết lúc khi nào đến?
Bàn Nhược Vương híp mí liếc tròng mắt, đột nhiên nhìn qua tiểu nhị bưng thức ăn đến, từng chữ nói:
- Bây giờ!
Dã Lợi Ngộ Khất đã thay đổi sắc mặt.
Lầu Thông Hóa sát khí nổi lên.
Mọi người bị đối thoại của hai Vương gia thu hút, đều hiểu rõ Bàn Nhược Vương tới chỗ này, tuyệt không phải để tán ngẫu. Nhưng ai cũng không ngờ, còn có người dám ra tay trước mặt hai Long bộ nhị vương.
Xuất thủ là tiểu nhị bưng thức ăn đó.
Tiểu nhị bưng một cái khay, trên mặt thủ sẵn một cái nắp bằng bạc sáng loáng, bên trong cũng không biết là cá chưng hay là gà luộc. Thiên Đô Vương muốn dọn thức ăn lên, ông chủ lầu Thông Hóa đương nhiên không ngừng dọn lên, có những món hoàn toàn cũng chưa động đũa, đã nguyên thế bưng xuống.
Đồ của Vương gia ăn, đương nhiên không thể lạnh, bởi vì có tiểu nhị lặng lẽ đổi thức ăn, dường như cũng là chuyện bình thường.
Nhưng chínhh là tiểu nhị bình thường này, bỗng nhiên xốc cái khay đậy, lấy ra đoản đao. Ánh đao lóe sáng, đã áp tới bốn vách tường ánh sáng biến màu.
Tiểu nhị đó nhất định là Địch Thanh.
Tất cả mọi người đều cho là như vậy, chỉ có Địch Thanh mới có gan lẫn vào chỗ này, chỉ có Địch Thanh mới dám cầm đao lúc này. Tất cả mọi người đều cho rằng Địch Thanh muốn giết chính là Thiên Đô Vương Dã Lợi Ngộ Khất.
Nhưng trong nháy mắt, mọi người chấn động, thích khách ra tay một đao lại đâm về hướng cổ họng Bàn Nhược Vương.
Đoản đao độc vũ, đao ý ngang dọc.
Thích khách muốn giết Bàn Nhược Vương!
Ánh đao làm Dã Lợi Ngộ Khất trên mặt biến sắc, trong ánh mắt lão có ý hoảng sợ. Người đó không giết lão, lão nên vui mừng mới phải, lão hoảng sợ là vì cái gì?
Bàn Nhược Vương vẫn tươi cười, chỗ cổ y đột nhiên có thêm một ly rượu, ly rượu đó vốn ở trên bàn, y vừa giơ tay lấy ly rượu chặn giữa chỗ cổ họng.
Đoản đao đâm lên chén rượu, "đinh" một tiếng vang lên, chén rượu nứt ra làm bốn. Thế đao hơi đột ngột, mảnh sứ vỡ vụn không đợi rơi xuống. Đột nhiên tia chớp hiện ra, thẳng tới giữa cổ thích khách. Thích khách đó ra tay bất thình lình, nhưng Bàn Nhược Vương phản đòn lại sắc bén.
Trong giây lát, thích khách đó đã lẩn trong đám đông hỗn loạn. Nếu y lui, bốn phía bao vây, lúc đó thị vệ trên lầu xuất thủ với thích khách, đột nhiên xông lại. Nếu y vào, phải trúng mảnh vỡ đó trước, mảnh vỡ như đao, sắc bén vô cùng.
Thích khách đột nhiên ngã ngửa, một cước đá lên bàn, bàn đột nhiên dựng lên, không những chặn mảnh sứ vỡ, còn nện tới đầu Bàn Nhược Vương. Bát đũa trên bàn đều bay lên, gào thét, không thua gì lưỡi phi đao sắc bén.
Dã Lợi Ngộ Khất thân hình vừa tung, đã lên không trung. Lão người trong không trung, chỉ nghe thấy "chát" một tiếng vang lên, thì thấy đoản đao bay xuyên mặt bàn, vẫn là lấy cổ họng của Bàn Nhược Vương.
Lúc thích khách đá bay cái bàn, đoản đao rơi khỏi tay bay ra, đâm rách mặt bàn, vẫn muốn chặn giết Bàn Nhược Vương.
Bàn Nhược Vương nụ cười cứng đờ, đột nhiên lộn một vòng ra ngoài. Đoản đao đó gần như mài sát khuôn mặt của y, đâm vào trụ xà của tửu lầu. Mũi đao lạnh lùng nghiêm nghị, đã thổi trúng khắp cả người y phát lạnh.
Trên lầu động tác mau lẹ, tất cả chỉ trong chớp mắt.
Dã Lợi Ngộ Khất thấy Bàn Nhược Vương tránh một đao đó, quát:
- Bắt lấy nó.
Lão đã thoáng nhìn thấy thích khách vội xông ra, thì muốn chạy xuống lầu. Trong không trung lão xoay một cái bay xuống dưới.
Một kích không trúng, lúc cầu toàn thân để lui, thích khách đó quả quyết bỏ đi, không tiếp tục ở lại nữa.
Pha diêu thứ sử đang thủ ở hướng thích khách chạy trốn, rút đao ra quát:
- Đi...
Gã chưa nói từ "đâu", đơn đao đã tới tay thích khách. Ánh đao lóe lên, hơi vượt qua và ngã xuống đất. Anh đao lại lóe lên, bay khỏi tay, hướng ra không trung chém tới Dã Lợi Ngộ Khất.
Dã Lợi Ngộ Khất rùng mình, lắc mình tránh né, không đợi đuổi nữa, thì nghe thấy một tiếng "ầm" lớn ở tửu lầu vang lên. Ánh lửa nổi lên bốn phía, khói đặc cuồn cuộn, mọi người đều kinh sợ, đã phát hiện lầu Thông Hóa lung lay sắp đổ.
Lại một tiếng vang lên, mãnh vỡ bay tứ tung, lầu Thông Hóa không ngờ đổ xuống.
Mọi người hô to gọi nhỏ, đã không quan tâm tới bắt thích khách nữa, đều ùa nhau xuống lầu. Tên Đô áp nha và mấy thị vệ trốn không kịp, kêu gào thê thảm, lại bị chôn trong lầu.
Lúc Dã Lợi Ngộ Khất rơi xuống lầu, khóe mắt nhảy lên, chóp mũi đã có mồ hôi lạnh.
*****
Trận ám sát này tới đột ngột, đi đột ngột trong cát bụi cuồn cuộn. Thị vệ canh giữ ngoài lầu nháo nhào bao vây, trong nhất thời cây đuốc như rừng, chiếu sáng khiến ngoài lầu giống như ban ngày.
Trong lúc mọi người kinh hãi thấy Vương gia không sao, đều thở phào một cái. Có một người xông lại hỏi:
- Vương gia không việc gì chứ?
Người đó cũng là thị vệ bên cạnh của Dã Lợi Ngộ Khất, chỉ muốn lấy lòng Dã Lợi Ngộ Khất, không ngờ Dã Lợi Ngộ Khất bỗng nhiên rút đao ở thắt lưng của y.
Người đó ngẩn ra, không đợi nói thêm, chỉ thấy ánh đao lóe lên sáng ngời, thì đã ngã xuống. Người đó lúc sắp chết cũng không hiểu sao chọc giận Vương gia.
Đơn đao dính máu, trời không trăng, đêm đen gió lớn.
Sau khi Dã Lợi Ngộ Khất giết một người, trong mắt hoảng sợ càng tăng. Ai cũng nhận ra trong ánh mắt lão có hoảng sợ, thích khách đã đi lão sợ cái gì?
Mọi người sợ hãi, một người mỉm cười nói:
- Chiêu là chiêu nhanh, đao là đao tốt, nhưng vẫn không bằng Vô Diệt đao của nguyên soái ban tặng.
Người lúc này còn có thể bật cười chỉ có một người, chính là Bàn Nhược Vương bình phàm. Bàn Nhược Vương trong tay đang cầm cây đao, ánh đao bất diệt, trong ánh lửa sáng đêm tối, rạng rỡ sáng lên.
Đao là bảo đao, cũng là đao của thích khách sử dụng.
Bàn Nhược Vương vẫn đang cười, hình như thích khách muốn giết không phải là y, mà là người bên cạnh. Ở đây y không nên cười, nhưng y dường như y cười vui vẻ nhất.
Dã Lợi Ngộ Khất mí mắt có chút nhảy lên, nhìn chằm chằm cây đao trong tay Bàn Nhược Vương, lại bắt đầu im lặng.
Bàn Nhược Vương chậm rãi nói:
- A Na Luật, bản ý bất diệt, A Na Luật, cũng là đệ tử của Thích Già Ma Ni. Người này vốn là họ hàng tôn thích, sau khi theo Phật, gác đêm cho Phật, đến nỗi hai mắt mù, lại được thích tôn coi trọng, tu tới thiên nhãn thần thông.
Y lúc đó, đột nhiên nhắc đến một đoạn điển cổ của Phật Giáo, người bên ngoài có chút kỳ quái. Dã Lợi Ngộ Khất sắc mặt từ từ bình tĩnh, chỉ nhìn chuôi đao trên tay mình. Trên thân đao máu tuôi đã nhỏ giọt, thân đao ánh sáng màu ảm đạm, đây chỉ là khoái đao, không phải đao tốt.
Đao tốt giết người không để lại máu...
- Thiên Đô Vương trấn thủ Hoành Sơn nhiều năm, cẩn trọng. Nếu bàn về vất vả cần cù có thể so với A Na Luật. Là bảo đao Vô Diệt nguyên soái tặng Thiên Đô Vương, bảo đao chém sắt như chém bùn. Lại là nguyên soái ban tặng, Thiên Đô Vương xưa nay đều yêu quý giữ gìn, người bên cạnh không dễ dàng nhìn thấy...
Bàn Nhược Vương chậm rãi nói, mọi người đều là nghe lấy làm lạ. Không hiểu tại sao Bàn Nhược Vương không quan tâm thích khách chỉ quan tâm cây bảo đao. Bàn Nhược Vương vẫn đang cười, nhưng nụ cười trong bóng đêm dày đặc, ít nhiều mang mấy phần lạnh của đầu xuân:
- Ta rất lấy làm lạ, một thanh đao Vô Diệt quý giá như vậy, sao có thể trong tay của thích khách?
Mọi người sắc mặt đều thay đổi, lại nhìn đao của Bàn Nhược Vương, vẻ mặt mỗi người không giống nhau.
Hóa ra thích khách cầm chính là đao Vô Diệt.
Thích khách cầm đao Vô Diệt của Dã Lợi Ngộ Khất tới lầu Thông Hóa, muốn giết lại là Bàn Nhược Vương, thâm ý trong này làm người ta nghe đều kinh hãi.
Bàn Nhược Vương tiếp tục nói:
- Từ sau khi Dã Lợi Vương chết, Thiên Đô Vương hình như ít trở về phủ Hưng Khánh, hàng năm thường lui tới cảnh Tống, rất lâu không về. Người biết đều hiểu rõ Thiên Đô Vương là tận trung vì nước, nhưng không biết nhìn thấy rồi, khó tránh khỏi sẽ nhớ. Thiên Đô Vương liệu có bất mãn chuyện Ngột Tốt ban chết cho huynh đệ của ngài ấy không, muốn liên hệ người Tống tạo phản?
Dã Lợi Ngộ Khất vẫn không nói, mọi người thấy rồi, đều là trong lòng nghiêm nghị. Thầm nghĩ Thiên Đô Vương tính tình độc ác, tính cách táo bạo mãnh liệt, bây giờ trầm lặng như vậy, chẳng lẽ nói thích khách đó chính là lão phái tới?
Bàn Nhược Vương lại cười nói:
- Theo lý mà nói, hôm nay chợ Diệp sát khí nổi lên khắp nơi, mục tiêu kế tiếp của Địch Thanh rất đơn giản. Đó chính là ám sát Thiên Đô Vương, hoàn toàn cắt đứt ý định quân Hạ xuất binh tấn công thành Đại Thuận. Nhưng kỳ lạ là... người y muốn giết không phải là Thiên Đô Vương, mà là ta.
Dã Lợi Ngộ Khất mở miệng nói:
- Y không nhất định là Địch Thanh, y cho dù là ra tay với ta, cũng không thể giết được ta.
Bàn Nhược vương hỏi:
- Ta chỉ là nghi ngờ một chút. Ta đến đây, là lệnh của Ngột Tốt. Trước đây, chỉ có Vương gia mới biết tin tức, tại sao thích khách đó đối phó ta? Chẳng lẽ... có người biết ta đối với y không có lợi, cho nên sắp xếp người xuống tay diệt trừ ta trước. Lúc nãy lầu Thông Hóa bỗng nhiên bị sụp, làm chúng ta đuổi không kịp thích khách, nếu không có kế hoạch tỉ mỉ, sao có thể như vậy? Sau sự việc, có người lại đem tất cả đổ lên người Địch Thanh.
Tất cả mọi người đều biết rõ ngụ ý của Bàn Nhược Vương, lầu Thông Hóa bỗng dưng bị hủy, e là cũng chỉ có Dã Lợi Ngộ Khất có bản lĩnh này.
Nói như mũi đao, phong cuốn hỏa sầu, ngoài lầu Thông Hóa, đã yên lặng đến hơi thở cũng có thể nghe thấy được.
Tất cả mọi người đang nhìn Dã Lợi Ngộ Khất, chờ đợi bày mưu đặt kế của lão.
Ở đây dù sao cũng là thiên hạ của Dã Lợi Ngộ Khất, người theo lão số lượng cũng không ít, chỉ cần lão bảo một tiếng, Bàn Nhược Vương cho dù là trí tuệ hơn, e rằng cũng sẽ bị loạn đao phân thân.
Dã Lợi Ngộ Khất chỉ là đang nhìn đao trên tay, tay áo run rẩy, cũng không biết là gió thổi, hay là tâm động...
Chợ Diệp tuy phồn hoa, nhưng cũng là đất hoang, giống như ánh mặt trời dù rực rỡ, cũng có thể chiếu ra cái bóng. Rời khỏi ngoài mấy dặm con đường lá rơi, có một vườn hoang, năm đó đã từng cực kỳ phồn hoa, nhưng từ khi chủ nhân nhà đó đắc tội Bảo Vượng La, bị chém hết không chừa ai, cái vườn đó trở thành vườn quỷ.
Gió thổi lạnh, như âm hồn nghẹn ngào, lá rơi trên con đường thường xuyên có người chết. Rất nhiều người đều nói, những oan hồn chết oan đều tụ tập ở vườn hoang, cho dù là ban ngày, cũng không ai dám vào vườn.
Lúc đêm khuya, vườn hoang gió lạnh gào thét, lá khô bay tứ tung, giống như vô số âm hồn cả đêm cuồng hoan.
Trong vườn dưới một cây đại thụ, đứng lặng lẽ cái bóng đen. Lá khô trong gió lạnh, ngưng đọng và bất động. Cho dù hàng nghìn hàng vạn âm hồn cuồng hoan, bóng đen đó cũng cô tịch.
Cuồng hoan là một đám người cô tịch, nhưng cô tịch cũng không phải là cuồng hoan của một người?
Cái bóng đó tuy cô tịch, nhưng ánh mắt lại sáng như tuyết mà nóng rực.
Ngoài vườn đột nhiên truyền đến mấy tiếng mèo kêu, thật là thê lương bi ai. Theo như lời đồn, mèo cũng là vật thông linh, thậm chí có thể nhìn thấy âm hồn lui tới. Mèo đó không rên rỉ, chẳng lẽ là vì thấy được quỷ quái?
Cái bóng đó nghe tiếng mèo kêu, chỉ là đánh ra một chưởng.
Một bóng đen leo lên tường cao, như u linh thoáng hiện. Bóng đen dưới tàn cây không nhúc nhích, chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm người đi đến đó.
Bóng đen từ tường cao xuống, không kìm nổi nhìn xung quanh.
Dưới tàng cây người đó nói:
- Ở đây ngoài ta ra, không có người khác.
Người đó tiến đến cười:
- Đều nói Địch Thanh gan to bằng trời, hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.
Dưới tàn cây người đó chính là Địch Thanh. Đôi mắt Địch Thanh lóe sáng, nhìn chăm chăm người đó. Đêm tối gió mạnh, người đó bịt kín mặt, để người ta không nhận ra khuôn mặt.
Địch Thanh chỉ thấy người đó thân hình giống như trường thương, người mặc quần áo không tệ.
Người đó ho nhẹ nói:
- Chuyện hôm nay, rất thành công.
Địch Thanh "ồ" một tiếng, trả lời:
- Ngươi yên tâm, chuyện mà Chủng Thế Hành hứa với ngươi, nhất định sẽ làm được, bây giờ Dã Lợi Ngộ Khất thế nào rồi?
Người đó thở phào một cái, thấp giọng nói:
- Bàn Nhược Vương trúng kế, y bất đầu nghi ngời Dã Lợi Ngộ Khất. Lần này Dã Lợi Ngộ Khất dù có mười cái miệng, chỉ sợ cũng không giải thích được. Lại nói khoảng thời gian trước. Dã Lợi Vượng Vinh phản nghịch, Ngột Tốt cũng có cảnh giác với Dã Lợi Ngộ Khất, chỉ sợ cũng sẽ không nghe giải thích của lão. Lúc này Bàn Nhược Vương và Dã Lợi Ngộ Khất trở về phủ Hưng Khánh, nói hết tất cả cho Ngột Tốt. Chỉ cần ông ta đi, chính là các cơ hội ngươi công đánh Hoành Sơn.
Trong giọng nói người đó mơ hồ có phần đắc ý, nhưng nghe y nói, rõ ràng không phải cùng một bọn với Địch Thanh.
Địch Thanh gật đầu, ánh mắt có phần cổ quái, đột nhiên trầm giọng nói:
- Ngươi giỏi lắm... Bọn ta tấn công Hoành Sơn, lại thêm một trận đánh Hựu Châu.
Người đó không có cảm giác được khác thường của Địch Thanh, giọng vội vàng nói:
- Dã Lợi Ngộ Khất đi rồi, ta nhất định cũng phải theo ông ấy đi. Chuyện tấn công Hoành Sơn không liên quan với ta. Ta đến đây chỉ là muốn nói cho ngươi, đây là chuyện cuối cùng ta làm cho các ngươi, các ngươi chớ quên lời hứa của mình.
Địch Thanh hít sâu một hơi, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén như kim châm:
- Ngươi không cần đi theo y nữa.
Người đó cả kinh, thất thanh nói:
- Ngươi muốn là gì? Chẳng lẽ... các ngươi nói không giữ lời?
- Ngươi không cần đi theo Thiên Đô Vương, bởi vì ngươi ở đâu cũng không cần đi
Một giọng nói từ xa vọng tới.
Người đó đột nhiên kinh sợ, thân hình như trường thương kịch liệt run lên.
Trong bóng tối đi ra một người, trên mặt nở nụ cười, lững thững nhàn nhạ đi tới trước mặt Địch Thanh cách đó không xa, dừng lại nói:
- Vị này... chính là Địch Thanh Địch tướng quân tiếng tăm lừng lẫy sao?
Con ngươi Địch Thanh co mạnh lại, vẫn có thể bình tĩnh nói:
- Bàn Nhược Vương.
Người đến chính là Bàn Nhược Vương một trong Long bộ cửu vương.
Bàn Nhược Vương gật đầu, mỉm cười nói:
- Địch Thanh, ta từ lâu nghe nói qua tên của ngươi, vẫn luôn muốn gặp ngươi, Nhưng muốn gặp ngươi, không phải chyện dễ dàng như vậy.
Ánh mắt Địch Thanh từ Bàn Nhược Vương chuyển qua người của người bịt mặt, người bịt mặt run rẩy như lá rụng trong gió, chậm rãi nói:
- Bây giờ ngươi không phải thấy được rồi?
Y bên ngoài bình tĩnh, nhưng sớm nghe ra xung quanh vườn bỏ hoang có tiếng bước chân đi tới nhẹ nhàng.
Tiếng bước chân tuy nhẹ, nhưng không thoát khỏi lỗ tay của y, trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh Bàn Nhược Vương.
Địch Thanh bắt đầu cảm thấy là mật thám bán đứng hắn, nhưng thấy cử chỉ của mật thám, thì biết là không phải. Đương nhiên, Bàn Nhược Vương không có trúng kế, trúng kế là Địch Thanh hắn.
- Gặp mặt ngươi, quả thật tốt không ít công phu.
Bàn Nhược Vương vẫn đang cười, nhưng ánh mắt như kim châm, trừng trừng nhìn cử động của Địch Thanh.
Địch Thanh thấy qua võ công của Bàn Nhược Vương, biết ngang tay giao chiến, mình không phải không thắng được y, nhưng lúc này hắn xung quanh là kẻ địch, đã mất địa thế. Càng huống hồ... Bàn Nhược Vương nếu không mắc mưu, Thiên Đô Vương đương nhiên cũng đến rồi.
Hắn lấy sức một mình, làm sao chống đỡ được Long bộ nhị vương, cộng thêm sự bao vây của trăm cao thủ?
Quan trọng nhất là, ngũ sĩ của hắn đã chia ra rút khỏi Chợ Diệp. Hắn giữ lại một người cuối cùng ở đây, hắn vốn đã quyết định, bất luận thành sự hay không, hắn đều phải đi.
Hắn dùng đao Vô Diệt đánh lén Bàn Nhược Vương, vốn là một kế, giá họa cho Dã Lợi Ngộ Khất là một kế. Chủng Thế Hành mua chuộc mật thám trộm đao Vô Diệt của Dã Lợi Ngộ Khất. Nếu hắn có thể dùng đao Vô Diệt giết Bàn Nhược Vương, Dã Lợi Ngột Khất hết đường chối cãi. Cho dù không thể đạt được, Bàn Nhược Vương sao có thể buông tha cho Dã Lợi Ngộ Khất. Hắn có thể thuận lợi chạy trốn, nhờ sợ giúp đỡ phích lịch, lúc bọn Lý Đinh đang chờ Địch Thanh phát động công kích, thì sử dụng phích lịch, phá hủy lầu Thông Hóa.
Kế hoạch rất là chu đáo, nhưng đáng tiếc là, Bàn Nhược Vương còn thông minh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Địch Thanh.
Bàn Nhược Vương thấy Địch Thanh không nói, lại nói:
- Gần đây tin tức các ngươi nhận được quá nhanh, bọn ta mấy lần công kích thành Đại Thuận, đều được ngươi nhận được tin tức trước tiên. Bọn ta có nghi ngờ, nghi ngờ trong người Đảng Hạng bọn ta có nội gián!
Y vô ý hữu ý liếc nhìn người bịt mặt, người bị mặt trán đã đổ mồ hôi. Bàn Nhược Vương tiếp tục nói:
- Lần này ngươi vừa ra tay, thì giết bốn người quan trọng nhất quân Đảng Hạng, cản trở bọn ta xuất binh công kích thành Đại Thuận, đương nhiên là biết tin tức trước. Ta vừa tới đây, ngươi liền chuyển sang muốn giết ta, ngươi tâm cơ rất khéo léo.
Không đợi Bàn Nhược Vương nói tiếp, Địch Thanh đã nói:
- Ngươi đến Chợ Diệp, không phải vì Dã Lợi Ngộ Khất, mà là vì ta. Ngươi sớm biết ta sẽ xuống tay với Chợ Diệp, đúng không?
Bàn Nhược Vương vỗ tay mỉm cười nói:
- Đúng vậy.
Địch Thanh lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn giết ta, nhưng vẫn không bắt được ta, vì vậy ngươi làm ra vẻ trúng kế. Ngươi đương nhiên biết, trong các ngươi đã có mật thám! Ngươi chỉ cần diễn trò bức Thiên Đô Vương trở về phủ Hưng Khánh, mật thám đó nhất định sẽ nói rõ tình hình cho ta. Lầu Thông Hóa sập, ta mặc dù chạy thoát, nhưng ngươi không vội bắt ta, ngươi chỉ cần nhìn chằm chằm mật thám, biết y nhất định sẽ dẫn ngươi đến. Vì vậy các ngươi có thể tương kế tựu kế bao vây bọn ta, đúng không?
Một người vỗ tay nói:
- Thông minh, Địch Thanh, ngươi quả nhiên là người thông minh. Người đó đi tới, một bước một dấu chân, từng bước như núi, người đến chính là Thiên Đô Vương Dã Lợi Ngộ Khất.
Người bịt mặt lại run lên kịch liệt, hận không thể hóa thành chiếc lá khô thổi đi.
Dã Lội Ngộ Khất hoàn toàn không nhìn người bịt mặt, vì kẻ thù lớn của lão là Địch Thanh. Một trăm người bịt mặt, cũng không bù được một Địch Thanh. Càng huống hồ, lão sớm đã biết người bịt mặt là ai.
- Mấy ngày trước, có người trộm bảo đao của ta. Ta vẫn đang nghĩ, rốt cuộc y có mục đích gì? Bây giờ chuyện đơn giản rồi, thì ra các ngươi muốn dùng bảo đao vu cáo ám hại ta. May mắn là... chuyện này ta đã nói cho Ngột Tốt biết trước. Địch Thanh, ngươi rất thông minh, ngươi biết cho dù tự lực một đòn, cũng không thể giết được ta. Do vậy khi biết Bàn Nhược Vương đến, ngược lại công kích y. Ngươi muốn để Bàn Nhược Vương cho rằng, ta có lòng phản, ngươi muốn châm ngòi chúng ta tự giết lẫn nhau.
Địch Thanh đứng trong gió lạnh, sau một hồi lâu mới nói:
- Bây giờ ngươi không muốn giết Bàn Nhược Vương, không có nghĩa sau này sẽ không.
Dã Lợi Ngộ Khất sắc mặt hơi biến sắc. Bàn Nhược Vương đã cười nói:
- Địch Thanh, ngươi tới bây giờ còn không buông bỏ lòng khiêu khích sao? Lúc nãy ngươi đoán rất nhiều chuyện đều đúng, chỉ nói sai một câu.
- Là câu nào.
Địch Thanh hỏi.
Bàn Nhược Vương nói:
- Ngươi cho rằng bọn ta muốn giết ngươi, vậy là sai lầm, sai lầm.
Địch Thanh giễu cợt nói:
- Các ngươi không muốn giết ta, bố trí hơn trăm người tới chỗ này bắt quỷ sao?
Bàn Nhược Vương nói:
- Bọn ta không muốn giết ngươi, nhưng cũng không muốn tha cho ngươi. Ngươi là kẻ địch bọn ta phải nghiêm túc đối phó.
Y vẫn đang cười, giọng điệu chân thành nói:
- Ngột Tốt đã cảm thấy, ngươi là sự uy hiếp đáng sợ nhất của Đại Hạ, sau này rất có thể ngươi trở thành Tào Vĩ, một Tống tướng có uy hiếp lớn nhất đối với nước Hạ. Nhưng ngươi chịu chế quản tài trí như vậy, không thể thi triển hết khả năng, mang xiềng xích tác chiến, vô cùng thống khổ?
Địch Thanh trầm mặc không nói gì, trong lòng thở dài.
Bàn Nhược Vương để ý vẻ mặt của Địch Thanh, trong mắt lóe lên ánh sáng:
- Ngột Tốt hùng tài vĩ lược, mặc ai duy có thể, chí tại thiên hạ, thành vương đồ bá nghiệp. Địch Thanh, nếu ngươi đầu hàng Ngột Tốt, ta lấy đầu đảm bảo, ngươi có thể thăng làm Long bộ cửu vương, nắm trong tay thiên quận vạn mã Đảng Hạng, mở ra khát vọng cuộc đời, dữ dội sảng khoái? Bây giờ ngươi tuy có Phạm Trọng Yêm khen ngợi, nhưng triều Tống đã hủ bại, Phạm Trọng Yêm tự thân khó bảo toàn. Phạm Trọng Yêm nếu ngược lại, ngươi còn có thể tìm Phạm Trọng Yêm nữa không?
Địch Thanh khẽ thở dài:
- Đại Tống chỉ có một Phạm Trọng Yêm.
Bàn Nhược Vương cười ha hả:
- Nói rất hay, nếu ngươi hiểu rõ điều này, thì nên đến giúp Ngột Tốt... Bằng không... cho dù võ công cái thế, kết cục cũng giống như Quách Tuân.
Địch Thanh nghe được tên của Quách Tuân, bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt có màu giống như lửa giận.
Bàn Nhược Vương tự hối hận nói lỡ lời, thầm nghĩ nghe nói Quách Tuân và Địch Thanh có quan hệ vô cùng tốt. Mình vốn định nêu ví dụ, bây giờ ngược lại có chút chữa lợn lành thành lợn què. Không đợi nói thêm, Địch Thanh đã từng chữ nói:
- Đại Tống chỉ có một Phạm Trọng Yêm, nhưng Đại Tống cũng chỉ có một Địch Thanh.
Bàn Nhược Vương nụ cười rất nhạt, y nghe được ý của Địch Thanh, chậm rãi nói:
- Ở đây người giỏi nhiều như mây, Dạ Xoa bộ tài giỏi hơn phân nửa ở đây. Ngươi phải biết rõ, bọn ta tuy không muốn giết ngươi, nhưng tuyệt sẽ không thể ngươi về.
Địch Thanh mỉm cười:
- Ta hà tất trở về?
Hắn nói xong, đã rút đơn đao.
Gió xuân lạnh, tương tư nồng, ánh đao giơ lên, chém không đứt tình ý trong gió, lại chém đứt đầu. Tiếng đao réo rắc, tiếng đao như hát, đơn đao đơn độc, trong đêm tối thê lương bài ca vang lên như ngọn lửa.
← Hồi 071 | Hồi 073 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác