Vay nóng Tinvay

Truyện:Sáp huyết - Hồi 051

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 051: Đối công
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Lazada

Phi Tuyết di chuyển mấy bước tới trước tầm mắt của Địch Thanh, hai tay đưa chiếc mặt nạ tới trước ngực Địch Thanh nói:

-Chiếc mặt nạ này tuy không thể bán nhưng có thể tặng cho ngươi.

Địch Thanh ngẩn người nhìn thấy hai mắt của cô gái đó rất chân thành, cuối cùng đưa hai tay ra nhận lấy, trầm giọng nói:

-Cảm ơn ngươi!

Phi Tuyết tươi cười như làn khói nhẹ, khiến cho người khác nhìn thấy nụ cười của nàng, đôi mắt của nàng thì sẽ không để ý tới khuôn mặt của nàng.

-Ta bảo ông nội ta làm cho chiếc mặt nạ này là để tặng cho một người, không ngờ người đó lại là ngươi.

Địch Thanh thấy kỳ lạ không hiểu Phi Tuyết nói vậy là có ý gì.

Phi Tuyết chăm chú nhìn Địch Thanh, đột nhiên nói:

-Nếu ta muốn nhờ ngươi làm một việc, vậy ngươi có đồng ý không?

Địch Thanh cau mày nói:

-Vậy còn phải xem là việc gì đã, nếu ta có thể làm được ta sẽ cố gắng hết sức.

Hắn cũng không muốn lấy không chiếc mặt nạ mà Phi Tuyết yêu thích.

Hai tròng mắt của Phi Tuyết đột nhiên sầm xuống, sâu thẳm, nàng nhìn Địch Thanh rất lâu, cuối cùng lắc đầu nói:

-Ngươi sẽ không đồng ý với ta đâu, vì ngươi sắp phải đi đánh trận rồi.

Địch Thanh ngơ ngẩn không biết trả lời ra sao, càng không hiểu tại sao Phi Tuyết lại có thể khẳng định là hắn không đồng ý.

-Nhưng ta nhất định sẽ khiến ngươi đồng ý, vì ngươi và ta giống nhau ...

Phi Tuyết không nói gì them nữa, ánh mắt kiên định, vẻ mặt nghiêm nghị.

Địch Thanh không kìm được, hỏi:

-Tại sao cô nương không nói muốn ta làm cho việc gì?

Trong lòng cảm thấy kỳ lạ:

"Ta sao có điểm nào giống cô được chứ?"

Phi Tuyết thở dài nói:

-Nếu ngươi không đồng ý, ngươi sẽ khó chịu, ta cũng sẽ khó chịu, nếu đã như vậy thì sao ta phải nói ra?

Nàng lắc lắc đầu, không nói thêm gì nữa, quay về chỗ cũ ngồi xuống không nhìn Địch Thanh lấy một cái.

Ông lão cũng lắc đầu, giống như là hết cách với cô cháu gái này vậy.

Đầu ngón tay của Địch Thanh chạm vào chiếc mặt nạ đồng xanh kia, cảm giác có gì đó lạnh lẽo, lại nhìn sang Phi Tuyết một cái, thấy nàng ngồi ôm đùi trên chiếc ghế dài, ánh mắt nhìn ảm đạm về phía chân trời, giống như không muốn nói thêm gì nữa.

Địch Thanh chỉ cảm thấy Phi Tuyết rất kỳ lạ nhưng phải quan tâm tới tình hình chuẩn bị của quân sĩ ra sao nên hướng sang ông lão thợ rèn cáo từ, mang theo chiếc mặt nạ chậm rãi đi ra ngoài.

Lúc Địch Thanh đi ra khỏi lò rèn thì cảm thấy Phi Tuyết lại nhìn sang, cố nén không quay đầu lại.

Không gian mùa thu tĩnh mịch, chim nhạn bay về.

Khi Địch Thanh rời khỏi thì chỉ nghe bên tai tiếng cô gái đó lẩm bẩm nói:

-"Tinh vệ cắp cành nhỏ, Muốn đem lấp biển xanh. Hình Thiên múa búa múa khiên, chí lớn luôn luôn còn. Tuy cùng vật nhưng khác loài, Một sớm hoá đi chẳng chút hối tiếc..."

Không hiểu sao trong lòng hắn có chút đau xót, có một cảm giác khó nói thành lời, giống như không muốn ly biệt, lại giống như đang mất đi một thứ gì đó vô cùng quý giá.

Cảm giác đó vô cùng mãnh liệt.

Mặt trời đỏ rực ló dạng phía đông, sông lớn trải dài uốn lượn như suối tóc của một cô gái.

Vào buổi sáng cuối thu, những giọt sương còn đọng lên những phiến lá, mặc dù cảnh vật xung quanh có chút hiu quạnh, nhưng cũng bừng bừng sức sống. Địch Thanh lúc này đang đứng bên bờ nhìn dòng sông uốn lượn, ánh mặt trời rọi lên những con sóng lăn tăn trên sông làm ánh lên những tia sáng lấp lánh, khiến trên mặt sông giống như được rải lên một màu vàng nhạt lung linh.

Địch Thanh lợi dụng bóng đêm hành quân thần tốc, đồng thời hắn đi theo đường tắt nên hiện tại hắn đã tiến vào quân Bảo An.

Phía trước chính là Lạc Thủy, xung quanh quân Bảo An có bóng dáng thiết kỵ của người Đảng Hạng. Nói như vậy, từ thời điểm tiến vào quân Bảo An thì bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh chiến đấu ác liệt.

Địch Thanh nhìn Lạc Thủy tráng lệ, quay lại nhìn đám binh sĩ đã có phần mệt mỏi, liền nói:

-Tất cả nghỉ ngơi một canh giờ!

Nhưng trong lòng hắn lúc này lại nhớ đến những hình ảnh khi gặp Phi Tuyết.

Lúc đó, hắn bỗng nhiên cảm thấy bất an mãnh liệt, nhưng đúng là Phi Tuyết nói không sai, bất kể cái gì cũng không thể ngăn cản hắn mang quân Tân Trại đi theo quân Bảo An.

Có đôi khi, có một số việc cần phải có một số người thực hiện.

Quân Tân Trại nghe được mệnh lệnh của Địch Thanh, ai nấy liền thở phào nhẹ nhõm, binh sĩ phụ trách hậu cần lập tức chôn nồi nấu cơm dọc theo bờ sông Lạc Thủy. Có người không kìm nổi lập tức dùng nước sông mát mẻ rửa sạch bụi bẩn trên mặt, thích thú cảm nhận sự mát lạnh do nước sông mang lại.

Địch Thanh suy nghĩ miên man, hắn đến tột cùng đã bỏ lỡ cái gì đây? Cô gái Phi Tuyết này cũng rất kỳ quái, nàng cuối cùng là muốn hắn làm chuyện gì đây? Hắn nghĩ mãi cũng không ra.

Lúc hắn đang trầm tư thì Cát Chấn Viễn từ đằng xa thúc ngựa chạy đến nói:

-Khởi bẩm Chỉ Huy Sứ, phía tây bắc tạm thời chưa thấy tung tích địch. Thuộc hạ đã phái khoái mã Cam Phong – kỵ thủ nhanh nhất của Tân Trại đem theo mấy người quan sát động tĩnh cách đây hai mươi dăm.

Địch Thanh gật đầu nói:

-Tốt, ngươi có vẻ mệt rồi, hãy về nghỉ ngơi trước đi.

Trong quá trình hành quân, Địch Thanh đã bắt đầu hiểu biết mỗi người trong đội quân của mình.

Tính cả Địch Thanh, lần này Tân Trại tổng cộng phái ra hai trăm mười ba người, đến trợ giúp sơn trại của quân Bảo An. Địch Thanh đem hai trăm mười ba người này chia làm năm đội bao gồm: đội kỵ binh, đội đột kích, đội cung tiễn, đội trinh sát, và đội cung cấp. Mỗi đội nhiều nhất khoảng năm sáu mươi người, ít nhất là đội cung cấp thì khoảng hơn mười người.

Chim sẻ tuy nhỏ nhưng vẫn đầy đủ ngũ tạng.

Mặc dù đây là lần đầu tiên Địch Thanh lĩnh quân, nhưng hắn rất coi trọng tính mạng của mỗi người, thế nên bất cứ đi đến đâu hắn đều cho người điều tra tỉ mỉ nơi đó trước, tránh cho mọi người gặp phải mai phục của đối phương mà chết không có chỗ chôn.

Bởi vậy nên Địch Thanh mới phái Cát Chấn Viên dẫn theo vài người trong đội, cưỡi những con ngựa nhanh nhất phụ trách trinh thám trước khi hắn dẫn quân tới. Đồng thời, hắn lại đem trường thương thủ, đao phủ thủ, câu liêm thủ cùng hợp thành đội đột kích, đội này do Liêu Phong, Tư Mã Bất Quần chỉ huy. Còn Phó đô đầu Lỗ Đại Hải mặc dù mắt không lớn nhưng thuật bắn cung lại rất cao siêu, nên hắn cho vị này phụ trách cung tiễn thủ, Thiết Phi Hùng thì dẫn người đi phía sau để đề phòng.

Vùng Tây Bắc có rất ít ngựa, hơn nữa Tân Trại lại là một sơn trại nhỏ, thế nên ngựa lại càng hiếm. Tôn Tiết hao tâm tổn sức vì Địch Thanh mới tập hợp được hơn năm mươi con ngựa. Địch Thanh đem toàn bộ số ngựa này tạo thành một đội kỵ binh nho nhỏ.

Số người của đội kỵ binh này không nhiều lắm, nhưng đối với tổng số hơn hai trăm người mà nói, thì đã là một đội ngũ không thể coi thường.

Đội kỵ binh này do chính Địch Thanh tự mình chỉ huy.

Mọi người thấy Địch Thanh chỉ đạo gọn gàng ngăn nắp, không nóng không vội, lại càng thêm tin tưởng vài phần. Bọn họ hoàn toàn không biết, đây là lần đầu tiên Địch Thanh lãnh binh tác chiến, hắn có thể làm được như vậy cũng là do hằng ngày bỏ công tìm hiểu, hơn nữa còn từ miệng của Quách Tuân lãnh hội được một phần.

Địch Thanh rất trấn tĩnh, hắn làm ra vẻ mình rất thông thạo việc chỉ huy này. Hắn biết mình chính là trụ cột của quân Tân Trại, hắn tuyệt đối không thể lộ ra sự sợ hãi, càng không thể mất đi sự bình tĩnh.

Hắn có trách nhiệm đem những người này bình an trở về Tân Trại.

Cát Chấn Viễn lúc này đã xuống ngựa, rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.

Đang dùng hai tay vớt nước sông rửa bụi bẩn trên mặt, Cát Chấn Viễn đột nhiên nói:

-Từ đây đi về phía tây bắc năm mươi dặm chính là trại Đức Tĩnh, Chỉ Huy Sứ...nghe ý tứ của ngài thì cấp trên để chúng ta tùy cơ ứng biến hỗ trợ cho trại Đức Tĩnh và trấn Lâm Viên. Ngài hiện giờ đi tới Lạc Thủy, chẳng lẽ ngài tính hỗ trợ trại Đức Tĩnh trước sao?

Địch Thanh nhìn về phía những ngọn núi đằng xa, hỏi:

-Tướng trấn thủ trại Đức Tĩnh là ai?

Cát Chấn Viện lập tức trả lời:

-Là Lưu Hoài Trung. Theo tại hạ được biết thì hắn vốn là người Đảng Hạng.

Địch Thanh nhướng mày, có điều hắn cũng không trả lời Cát Chấn Viễn ngay mà chỉ ậm ừ trong miệng, trong lòng lại nghĩ vì sao Cát Chấn Viễn cố ý nhắc nhở hắn Lưu Hoài Trung là người Đảng Hạng? Chẳng lẽ Lưu Hoài Trung không đáng tin? Địch Thanh biết, hiện nay những tướng lãnh trấn thủ biên cương Đại Tống thật ra đa số đều là người Đảng Hạng. Ngay cả thống lĩnh mười tám lộ Khương binh của trại Kim Minh, Thiết Bích Tướng Công Lý Sĩ Bân, cũng vốn là người Đảng Hạng.

*****

Người Đảng Hạng cũng có người trung thành với Đại Tống đấy thôi, giống như có rất nhiều người Tống cũng chạy sang đầu phục Nguyên Hạo.

Nghe nói thủ hạ của Nguyên Hạo chính là Trung Thư Lệnh Trương Nguyên, vốn chính là người Tống.

Địch Thanh khôi phục lại tinh thần, hắn nhìn Cát Chấn Viễn lúc này còn đang nhìn về phía hắn, nói:

-Trước mắt phải...

Lời còn chưa dứt thì lại thấy ánh mắt Cát Chấn Viễn lộ vẻ kinh dị.

Địch Thanh theo phản xạ quay đầu lại, hai tròng mắt tập trung nhìn về hướng ánh mắt của Cát Chấn Viễn đang nhìn, bỗng nhiên sắc mặt hắn chợt biến đổi.

Trên mặt nước trong vắt trống trải phía thượng du đang trôi xuống một vật.

Không, không phải là vật gì, mà chính là một thiếu nữ đang ôm một khúc gỗ trôi dạt về phía này!

Nơi này tại sao lại có thiếu nữ nhảy sông nhỉ?

Nước sông chảy xuôi mang theo thiếu nữ kia ngày càng lại gần bọn họ. Đám lính Tân Trại mọi người đều đã phát hiện có chuyện khác thường, tất cả đều nhao nhao đứng lên nhìn qua khiến không khí bỗng dưng có chút ồn ào.

Trên mặt sông, thiếu nữ kia mặc giáp trụ bó sát người, tóc tai rối bù che mất một bên khuôn mặt nàng.

Non xanh, nước biếc, sông vàng, tóc đen vương trên khuôn mặt tái nhợt của thiếu nữ, tất cả dường như hợp thành một bức tranh tuyệt đẹp, nhưng mọi người lại chỉ thấy kinh tâm động phách.

Địch Thanh quát lên:

-Cứu cô ấy lên mau!

Lập tức, có hai binh lính vọt tới chỗ nước cạn giữa sông, khi khúc gỗ và thiếu nữ trôi qua, hai người liền dùng câu liêm móc vào khúc gỗ. Rồi lại có thêm mấy binh sĩ tới giúp đem khúc gỗ kéo lên bờ. Lúc này, lại có một binh sĩ khác chạy lại ôm lấy thiếu nữ rồi đem nàng đặt lên bãi cỏ, nhìn Địch Thanh nói:

-Chỉ Huy Sứ, sau đầu của cô ta có thương tích, nhưng hẳn là không uống nhiều nước, như vậy rất có khả năng nàng là bị người khác đánh bất tỉnh trước khi rơi xuống nước, lại vừa khéo bắt được một khúc gỗ đang trôi.

Địch Thanh nghe binh sĩ kia phân tích có phần hợp lý, liền hỏi:

-Ngươi tên là gì?

Binh sĩ kia vội trả lời:

-Thuộc hạ Thọ Vô Cương.

Địch Thanh có chút buồn cười, hỏi:

-Xem ra ngươi cũng biết chút ít y thuật, bằng không làm sao có thể vạn thọ vô cương được?

Mọi người đều bật cười, không khí quỷ dị ban nãy có phần dịu bớt. Lúc này, Thọ Vô Cương nói:

-Võ nghệ của thuộc hạ không tốt, nhưng đúng là cũng có chút hiểu biết về y thuật, lần này thuộc hạ báo danh đi trợ giúp quân Bảo An thì xin làm lính cấp dưỡng, cũng không hy vọng xa vời là có thể giết được vài tên địch, nhưng nếu có thể cứu được vài người thì thuộc hạ cũng đã hài lòng lắm rồi.

Đich Thanh nói:

-Tiểu tử ngươi thật không có hảo ý...

Thọ Vô Cương ngẩn ra, hỏi:

-Chỉ Huy Sứ vì sao lại nói như vậy?

Địch Thanh lấy tay che mặt nói:

-Ngươi nói ngươi muốn cứu người, không phải là muốn chúng ta bị thương hay sao? Cái này...ta thật sự không muốn.

Trên mặt Thọ Vô Cương tràn đầy sợ hãi, chắp tay nói:

-Thuộc hạ quả thật không có ý này...

Trán y thoáng cái đổ mồ hôi hột, Địch Thanh thấy vậy cười nói:

-Ta cho phép ngươi lập công chuộc tội, đem cô gái này cứu tỉnh đi.

Thọ Vô Cương lúc này mới hiểu ra là Địch Thanh đang nói đùa, y thầm nghĩ: "Vị Chỉ Huy Sứ này ngoài mặt nhìn có vẻ khó tính, nhưng nói chuyện cũng thật thú vị", sau đó gật đầu nói:

-Thuộc hạ sẽ làm hết sức.

Y tự tay lấy từ trong ngực áo ra một cái hộp dẹp, sau khi mở ra có thể thấy được bên trong toàn là những cây châm bạc. Địch Thanh thầm nghĩ: "Tên tiểu tử này cũng biết châm cứu à, không biết so với Vương thần y thì thế nào nhỉ?" Trong khi Thọ Vô Cương đang châm cứu cho thiếu nữ thì từ hướng tây bắc truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp, từ xa có thể thấy một con ngựa đang phóng như bay đến đây.

Nhưng trên ngựa lại có hai người.

Địch Thanh đưa mắt nhìn lại, lập tức hắn thấy được một binh sĩ trong đội trinh sát đang mang theo một người phía sau, mà người này toàn thân bê bết máu.

Địch Thanh bước nhanh tới đón, quát:

-Chuyện gì?

Tên binh sĩ Tân Trại này xuống ngựa nói:

-Chỉ Huy Sứ, chúng tôi gặp một binh sĩ của trại Đức Tĩnh đến cầu viện, thuộc hạ cố gắng mang gã về xin chỉ thị của ngài. Người này có thư cầu cứu của Lưu đại nhân từ trại Đức Tĩnh.

Địch Thanh nhận lấy lá thư, trên bức thư chỉ viết hai chữ "Cấp Viện", bên trên quả thực còn có con dấu chuyên dụng của các trại.

Người được phái đi cầu viện nọ miễng cưỡng ngẩng đầu lên, nói đứt quãng:

-Ngài...có phải...là Chỉ Huy Sứ...của Tân Trại?

Địch Thanh gật đầu hỏi:

-Tình hình trại Đức Tĩnh hiện giờ như thế nào rồi?

Người kia nói:

-Người Đảng Hạng xuất binh làm năm nhánh, một nhánh tấn công trại Đức Tĩnh, hai nhánh khác thì tấn công thành Khảo Lão, hai nhánh quân còn lại thì đánh chiếm trấn Lâm Viên. Lưu đại nhân anh dũng chiến đấu, tử thủ trại Đức Tĩnh, đến lúc rạng sáng thì người Đảng Hạng mới lui quân, Lưu đại nhân liền phái mấy người phóng ngựa ra ngoài xin cứu viện. Trên đường tới đây, ty chức đã giết mấy tên Đảng Hạng, may mắn mới thoát ra được, không ngờ lại gặp được các ngươi.

Gã thở dốc một lúc, rồi vội la lên:

-Vị Chỉ Huy Sứ này, ty chức xin người hãy mau xuất binh đi cứu Lưu đại nhân.

Gã nói tới đây thì ho khan kịch liệt, lấy tay che miệng lại, máu tươi từ kẽ tay chảy xuống, thoạt nhìn có vẻ bị thương rất nặng.

Địch Thanh cau mày hỏi:

-Đối phương có đến bảy tám ngàn người không?

Người kia nói:

-Lúc tấn công vào trại quả thật là có bảy tám ngàn người, nhưng hiện tại rất nhiều tên đều đã bỏ chạy rồi, bên ngoài chỉ còn chút tàn quân đi bắt người cướp của thôi. Hiện giờ trại Đức Tĩnh tổn thất trầm trọng, cần phải chi viện gấp.

Ánh mắt Địch Thanh từ trên thân thể người kia quét qua, hỏi:

-Huynh đệ họ gì?

Người nọ vâng dạ nói:

-Ty chức tên Vân Sơn. Chỉ Huy Sứ, người mau đi nhanh đi, bằng không lại có quân Đảng Hạng đến, trại Đức Tĩnh khẳng định không thể cầm cự thêm được nữa.

Địch Thanh gật đầu nói:

-Tốt, chuẩn bị xuất phát. Thọ Vô Cương, ngươi trước tiên hãy xem bệnh cho vị Vân huynh đệ này đi.

Thọ Vô Cương đang nghĩ biện pháp cứu tỉnh thiếu nữ vừa vớt được dưới sông lên, nghe vậy liền đứng lên nói:

-Được rồi. Chỉ Huy Sứ, cô gái này đã tỉnh.

Địch Thanh quay đầu nhìn lại, hắn thấy trong ánh mắt của nàng vẫn còn có chút hoang mang, giống như nàng không biết mình đang ở chỗ nào. Địch Thanh quay người lại, trở mình leo lên ngựa nói:

-Vậy ngươi tiếp tục chiếu cố cô gái này, đợi cô ta có thể tự mình đi được rồi hãy đuổi theo chúng ta. Vân Sơn, ngươi hãy ở lại đây, trên mặt ngươi cũng bị thương sao?

Địch Thanh nhìn trên mặt Vân Sơn cũng có vết máu, giơ tay muốn giúp lau gã lau đi.

Vân Sơn vội vàng dùng tay áo lau mặt, rồi la lên:

-Chỉ Huy Sứ, ty chức không bị thương nặng lắm. Ti chức sẽ mang các ngươi đi trại Đức Tĩnh, nếu phải chết... ty chức cũng muốn chết cùng Lưu đại nhân.

Mọi người nhìn thấy Vân Sơn nghĩa khí như vậy, tất cả đều tỏ ra kính nể. Địch Thanh liếc mắt đánh giá gã từ trên xuống, chậm rãi gật đầu nói:

-Tốt lắm, ngươi dẫn đường đi, nhưng ngươi vẫn có thể cưỡi ngựa sao?

Vân Sơn nói:

-Có thể!

Trong lòng gã vội vàng, lập tức nắm lấy dây cương để quay đầu ngựa lại, rồi hướng phía tây bắc mà đi. Địch Thanh quay đầu lại quát:

-Lên đường!

Lúc Địch Thanh và Vân Sơn nói chuyện, mọi người đã thu thập gọn gàng, nghe Địch Thanh hạ lệnh, tinh thần mọi người liền tập trung, đội kỵ binh đi phía trước, đội đột kích theo sau, tiếp đó là đội cung thủ. Mọi người không vội không loạn kéo nhau đi theo đội hình dài như một con rắn, uốn lượn hướng phía tây bắc chạy tới, một lúc sau, tất cả đều đã đi xa.

Thiếu nữ kia nghe được tiếng vó ngựa gấp gáp, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nàng nhìn thấy Thọ Vô Cương đang nhìn mình thân thiết, liền cất giọng khó nhọc hỏi:

-Ta...ta đang ở đâu, ngươi là ai?

Thọ Vô Cương thấy thiếu nữ đã tỉnh táo thì vui vẻ nói:

-Cô đang ở trong quân Bảo An, ta là Thọ Vô Cương!

Thiếu nữ kia miễn cưỡng ngồi xuống, lại nhìn thấy trang phục của Thọ Vô Cương, hai mắt tỏa sáng, nói:

-Ngươi là quân sĩ triều Tống? Vừa rồi hình như có rất nhiều quân nhân ở đây? Bọn họ đã đi đâu rồi?

Lúc nàng từ trong hôn mê tỉnh lại, dường như cảm thấy có không ít người đang rời đi.

Thọ Vô Cương giải thích nói:

-Ta đương nhiên là quân sĩ Đại Tống. Cô từ trên thượng nguồn sông trôi dạt xuống đây, là Chỉ Huy Sứ của chúng ta cứu cô. Trại Đức Tĩnh phái người tới cầu viện nên Địch chỉ huy để ta ở lại chăm sóc cô, còn ngài ấy đã mang binh đi cứu viện rồi.

*****

Đôi mi thanh tú của thiếu nữ kia nhăn lại, thất thanh nói:

-Trại Đức Tĩnh làm sao có thể có người ra đi cầu viện được?

Thọ Vô Cương khó hiểu hỏi:

-Vì sao không thể?

Thiếu nữ nọ kêu lên:

-Trại Đức Tĩnh đã thất thủ rồi, Lưu đại nhân đã chết rồi! Trại Đức Tĩnh toàn quân bị diệt, làm thế nào còn có người đi cầu cứu đây?

Trong đầu Thọ Vô Cương nổ ầm một tiếng, thất thanh nói:

-Vậy thì những gì tên kia nói là sao? Gã tên là Vân Sơn, gã nói quân Đảng Hạng bỏ chạy hết rồi, mời Địch chỉ huy đi trợ giúp.

Sắc mặt thiếu nữ kia liền trở nên trắng bệch, giọng run run nói:

-Vậy gã nhất định là gian tế, là gian tế do người Đảng Hạng phái tới. Bọn chúng chính là sử dụng gian tế trà trộn vào trại Đức Tĩnh nên mới có thể nhân lúc Lưu đại nhân ra ngoài tác chiến, mà khống chế trại Đức Tĩnh. Bọn chúng dụ người của các ngươi đi, phía trước nhất định sẽ có mai phục...

Thọ Vô Cương không đợi thiếu nữ nói xong thì y đã đứng lên, chạy về phía quân Tân Trại vừa mới rời đi, nhưng quân Tân Trại đã rời đi được một lúc lâu, lại đi rất vội vã, y làm sao có thể đuổi kịp đây?

Thọ Vô Cương mặc kệ, y chỉ biết dùng toàn lực để chạy, mồ hôi chảy ra mờ cả hai mắt, trong lòng y như có một giọng nói đang gào thét: "Chỉ Huy Sứ, phía trước có mai phục!"

Giờ phút này, Địch Thanh đã đi được hơn mười dặm, nhưng hắn không thể đi nhanh hơn được, bởi vì trong đội ngũ của hắn chỉ có hơn năm mươi kỵ binh, còn lại chừng hơn một trăm người thì đều phải khiêng mấy chục cân trang bị mà đi bằng hai chân.

Thấy Địch Thanh ghìm cương ngựa để chờ những người phía sau, Vân Sơn có chút vội vàng, nói:

-Chỉ Huy Sứ, nếu không thì...chúng ta đi trước đi.

Địch Thanh nhìn vào trong mắt Vân Sơn, đột nhiên nói một câu rất kỳ quái:

-Vội vã như vậy làm gì? Vội vã đi tìm chết sao?

Khuôn mặt Vân Sơn đột nhiên xám xịt, kích động nói:

-Chỉ Huy Sứ ngài...có ý gì? Chẳng lẽ ngài không muốn đi cứu người?

Giọng nói của Địch Thanh có chút mỉa mai nói:

-Ta chỉ là không muốn đi chịu chết thôi.

Cái này liền khiến đám kỵ binh cảm thấy Địch Thanh có chút không ổn, nhưng Địch Thanh là Chỉ Huy Sứ của bọn họ, bọn họ tuy hoang mang nhưng cũng chỉ có thể duy trì im lặng.

Vân Sơn cắn răng nói:

-Không ngờ Chỉ Huy Sứ nói thật hay, nhưng lại yếu đuối như thế. Tốt, ngài không đi, ty chức đi! Lưu đại nhân trông chờ mỏi mòn ở trại Đức Tĩnh, những người có lương tâm đều đã đi cả. Ti chức cho dù biết là phải chết, cũng phải chết cùng các huynh đệ!

Lúc hắn thúc ngựa chạy đi, lại liếc mắt nhìn quân Tân Trại một cái.

Quân Tân Trại tất cả đều đang nhìn Địch Thanh. Bọn họ mặc dù không đồng ý với những lời mà Địch Thanh nói, nhưng nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của Địch Thanh.

Địch Thanh ngược lại càng thêm lạnh lùng, bỗng nhiên nói:

-Thương thế của ngươi tốt hơn rồi sao?

Vân Sơn ngẩn ra, cười ha ha hỏi:

-Ngài...nói cái gì?

Hắn mới vừa rồi giống như bị kích động mà quên đi mình đang bị thương. Lúc này, hắn nghe Địch Thanh nói đến thương thế của mình thì lập tức miệng hắn thở gấp, trông có vẻ không thể chống chọi thêm nữa. Lúc này, quân Tân Trại đã đến đông đủ toàn bộ, nghe Địch Thanh và Vân Sơn nói chuyện lạnh lùng như vậy, khiến ai nấy đều cảm thấy kinh ngạc.

Vẻ mặt Địch Thanh có chút trào phúng nói:

-Ngươi đừng để hộc máu lần nữa nhé, trong tay ngươi lén lút nắm túi thuốc nhuộm màu đỏ kia đã lộ ra rồi kìa.

Sắc mặt Vân Sơn hiện giờ xám ngoét, thân hình y run lên lập cập.

Sắc mặt của quân Tân Trại đều đã thay đổi, thầm nghĩ: "Nếu những gì Địch chỉ huy nói là sự thật, cái tên kia là giả bộ hộc máu, chẳng lẽ lần cầu viện này có gì gian trá?

Ánh mắt Địch Thanh giống như châm chọc, đâm vào lòng Vân Sơn, hắn nói:

-Ta vẫn luôn cảm thấy quái lạ là vì sao ngươi thoạt nhìn có khi giống như bị thương rất nặng, nhưng cũng có khi giống như không có chuyện gì? Ngươi cuối cùng muốn che dấu cái gì? Ta cố ý lau mặt cho ngươi, ngươi sợ lộ ra sơ hở nên không cho ta lau dùm, nhưng không ngờ được khi chính ngươi tự dùng tay lau mặt thì lại lộ ra đoạn cánh tay kia. Trên bàn tay người quả thật là vết máu và bụi bặm, nhưng cánh tay ngươi thế nào lại sạch như tắm thế? Ngươi ra vẻ đã chém giết rất nhiều người, nhưng lại quên rằng nếu đã chém giết thì trên cánh tay sẽ không sạch sẽ như vậy được.

Vân Sơn không tự chủ được rũ ống tay áo xuống che lại hai cánh tay.

Địch Thanh lại nói:

-Ngươi căn bản là không có dáng vẻ cùng người khác huyết chiến, trên mặt ngươi chỉ có máu, nhưng không có vết mồ hôi chảy xuống, tóc tuy có bụi nhưng lại thiếu mồ hôi bết vào. Ngươi chẳng qua chỉ là lấy máu bôi lên mà thôi! Ngươi không hề bị thương cho nên vừa rồi mới không dám để cho Thọ Vô Cương trị thương!

Đám người Liêu Phong nghe xong, thầm hổ thẹn trong lòng. Địch Thanh nói ra những chi tiết này, bọn họ đều không có ai có thể nhìn ra.

Nhưng vừa nghe Địch Thanh nói xong, tất cả mọi người ở đây đều biết Vân Sơn có vấn đề!

Sắc mặt Vân Sơn trắng bệch, khàn giọng nói:

-Ngươi nếu biết ta dụ người tới, vì sao còn phải làm bộ tin lời của ta?

Gã vừa nói như vậy, không thể nghi ngờ là đã thừa nhận phán đoán của Địch Thanh.

Địch Thanh nói:

-Ta chỉ là muốn xem ngươi đi hướng nào thôi, từ đó mới có thể xác định các ngươi mai phục như thế nào. Chính ngươi đã thừa nhận, vậy thì không còn gì tốt hơn. Theo những gì ngươi nói thì Lưu Hoài Trung đã chết rồi phải không?

Trong lòng Địch Thanh suy nghĩ, Lưu Hoài Trung nếu như không chết, người bên ngoài làm sao có thể dễ dàng có thủ dụ của hắn? Nói như vậy trại Đức Tĩnh đã bị phá rồi sao? Cam Phong vẫn còn ở ngoài mười dặm, hiện giờ chưa có cánh bảo gì, nếu như có mai phục, thì hiện tại lui lại còn kịp.

Hắn cũng không hi vọng xa vời có thể từ miệng của Vân Sơn thu được tin tức gì. Quả nhiên, Vân Sơn cười ha ha, nói:

-Chết ư, ta đương nhiên phải chết! Nhưng các ngươi cũng không ngoại lệ, tất cả đều phải chết. Người đừng vội đắc ý, ngươi cũng đã biết bọn họ sắp tới đây rồi.

Còn chưa dứt lời, Vân Sơn đột nhiên hai chân dùng lực, thúc ngựa chạy về phía bắc.

Địch Thanh cảm thấy hơi rét, đột nhiên hắn có cảm giác tim đập nhanh hơn.

Đó chính là cái cảm giác mà chỉ mỗi hắn có đươc, cảm giác trước lúc gặp nguy hiểm.

Một âm thanh "vù" vang lên, một mũi tên xé rách không khí bay ra, nhắm vào giữa ngực Vân Sơn.

Vân Sơn kêu lên một tiếng trầm đục, mũi tên xuyên qua ngực chũi ra, thân thể hắn lập tức nghiêng ngả rồi ngã xuống.

Người bắn tên lại chính là Lỗ Đại Hải. Trong quân Tân Trại thì tài bắn cung Lỗ Đại Hải có thể nói là như thần.

Lỗ Đại Hải một mũi tên bắn chết Vân Sơn, sau đó y xếp cung tên lại, híp mắt cười cười, nhưng cũng không nói gì. Liêu Phong nhịn không được nói:

-Chỉ Huy Sứ, nếu phía trước có mai phục, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Cảm giác tim đập nhanh của Địch Thanh ngày càng mãnh liệt, hắn đột nhiên nói:

-Ta đã từng tới nơi này, ta biết ở phía tây nam cách đây ba mươi dặm có một dãy núi.

Đám người Liêu Phong khó hiểu, đồng loạt hỏi:

-Chỉ Huy Sứ, ý ngài muốn nói cái gì?

Sắc mặt Địch Thanh biến đổi, quát:

-Bắt đầu từ bây giờ, tất cả toàn lực chạy về phía tây nam thật nhanh!

Vừa mới nói xong, trên mặt Địch Thanh lộ vẻ sầu thảm, hắn nhìn thấy phía bắc trong thoáng chốc đã bốc lên một đám khói.

Đám khói này chia cách trời xanh mây trắng, tiêu sát vô tình.

Sau đó, môt con ngựa chạy như bay đến, không đợi đến gần, người nọ đã lập tức kêu lên:

-Chỉ Huy Sứ, người Đảng Hạng đánh tới rồi, là Thiết Diều Hâu!

Tên trại binh kia khàn cả giọng, đã lộ ra vẻ tuyệt vọng trong đó.

Tên binh sĩ này chính là khoái mã Cam Phong.

Con ngựa chưa tới nơi đã hí lên một tiếng thảm thiết, bốn chân lảo đảo, ngã xuống mà chết. Cam Phong ngã lăn ra đất, toàn thân mềm oặt, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi tuyệt vọng.

Mọi người nghe vậy, sắc mặt ai nấy đều biến đổi, tim trong ngực cứ đập ầm ầm, giống như nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thiết Diều Hâu? Bọn họ vừa đến quân Bảo An thì đã gặp ngay công kích của Thiết Diều tử?

Thiết Diều Tử đương nhiên không phải để chỉ diều hâu làm bằng sắt. Diều hâu không có gì đáng sợ, mấy ngàn con diều hâu, cũng địch không lại với một Thiếu Diều Tử.

Nguyên Hạo trọng võ, ở biên thùy lập ra bát bộ, xây dựng ngũ quân. Trong bát bộ cao thủ nhiều như mây, trong ngũ quân lớn nhất là quân Cầm Sinh, có hai trăm ngàn quân.

Nhưng trong ngũ quân, sắc bén nhất lại không phải là quân Cầm Sinh mà là Thiết Diều Tử!

*****

Kỵ trung Thiết Diều, lĩnh nội Sơn Ngoa!

Thiết Diều, Sơn Ngoa, hai đội quân này chính là lực lượng đáng sợ trong tay Nguyên Hạo! Quân Sơn Ngoa nhiều năm qua trấn giữ Hoành Sơn đã tỏ rõ tính chất của đội quân này đó là âm tàn như sói, linh hoạt như vượn, giảo hoạt như hồ ly.

Thiết Diều Tử không có sự linh động như Sơn Ngoa, nhưng lại có sự hung tàn giống như hổ báo. Quân Cầm Sinh thủ hạ của Nguyên Hao có hai trăm ngàn, nhưng Thiết Diều Tử lại chỉ có ba ngàn mà thôi.

Nhưng ba ngàn Thiết Diều tử này đủ để chống cự với một trăm ngàn quân Cầm Sinh!

Ngày hôm nay, đám quân Tân Trại bọn họ lại đụng phải chính là đội quân Thiết Diều Tử rong ruổi khắp bình nguyên, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi này.

Địch Thanh cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của Vân Sơn, bất kể Vân Sơn gã có thể trở về hay không, nhưng chỉ cần thời gian dài gã không quay lại, Thiết Diều Tử chắc chắn sẽ biết có địch, nên sẽ lập tức xuất động!

Do hắn nhất thời không xem xét kỹ, nên bây giờ lâm vào cảnh hiểm nguy.

Cam Phong là người có thuật cưỡi ngựa tốt nhất trong quân Tân Trại, người khác còn gọi hắn là Cản Phong, quả thật kỹ thuật cưỡi ngựa của y rất tốt, cưỡi ngữa có thể đuổi kịp gió. Cát Chấn Viễn phái y đi trước trinh sát, chính là muốn tận dụng ưu thế này của y. Cam Phong cũng đã không phụ lòng tin của mọi người, có thể nhanh chóng quay lại trước lúc Thiết Diều Tử tới, đem tin tức truyền về.

Cam Phong vì quân Tân Trại tranh thủ một chút thời gian, nhưng chút thời gian này quả thật quá sức ngắn ngủi.

Địch Thanh đang định hỏi số lượng kỵ binh bao nhiêu thì hắn rất nhanh phát hiện căn bản hắn không cần phải hỏi làm gì. Một đợt chấn động nho nhỏ từ lòng bàn chân truyền đến, rồi lập tức biến thành đất rung núi lở. Từ phía tây bắc truyền đến những tiếng vó ngựa ầm ầm, giống như thiên quân vạn mã đang chạy tới.

Chiến mã bất an hí lên từng đợt, chúng nó cũng cảm thấy tai họa đang đến gần.

Bụi đen điên cuồng bốc lên đầy trời, giống như gió lốc ào ào cuốn tới, gào thét mà đến, uy danh của Thiết Diều Tử quả là như vậy!

Sắc mặt của mọi người lúc này đều đã biến đổi, Liêu Phong khàn giọng nói:

-Chỉ Huy Sứ, chạy mau.

Trái lại, Địch Thanh giờ này đã lấy lại bình tĩnh, hắn chỉ nói ba chữ:

-Không thể trốn!

Mới vừa rồi hắn cảm giác được nguy cơ, liền muốn đem đám thủ hạ này tránh đi, nhưng bây giờ đã đến nước này, hắn biết mọi người đã không còn chỗ để trốn nữa rồi.

Mà với uy thế của đối phương, lại thêm địa hình nơi đây lồi lõm, đa số quân Tân Trại đều di chuyển bằng hai chân thì làm sao có thể thoát khỏi sự đuổi giết của Thiết Diều Tử?

Liêu Phong bị uy thế của đối phương bức bách, dưới tình huống gấp rút như vậy, ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là chạy trốn, nhưng anh ta cũng biết nếu như trốn thì đội kỵ binh cũng chưa chắc thoát khỏi sự đuổi giết của đối phương, huống chi là đám bộ binh này, không một chút do dự, anh ta lạnh lùng nói:

-Bày trận!

Quân Tân Trại đối mặt với sự sống chết trước mắt, đã bất chấp sợ hãi, thuẫn bài thủ tiến lên phía trước, đao phủ thủ hỗ trợ phía sau, cung tiễn thủ chia ra hai cánh, đội kỵ binh đứng sau cùng, trong nháy mắt đã sắp xếp thành một trận hình có thể phát huy toàn bộ nhân lực.

Địch Thanh cưỡi ngựa đứng ở phía trước đội ngũ, khóe mắt hắn đột nhiên giật giật.

Một đường màu đen tràn ra từ phía đường chân trời, giống như sóng biển dâng trào, lại giống như mây đen điên cuồng cuốn tới. Trong phút chốc, ở giữa cơn sóng triều màu đen kia chợt lóe lên một đường sáng. Ánh sáng lành lạnh mang theo vẻ dữ tợn.

Lá khô cuốn lên cao, gió lạnh táp vào mặt.

Mọi người nhìn thấy một màn xuất hiện này của Thiết Diều Tử, trong lòng ai nấy trầm xuống. Mặc dù đám Thiết Diều Tử đang tới chẳng qua cũng chỉ khoảng một trăm người, nhưng một trăm người kia giống như thiên quân vạn mã, khí thế xông lên mãnh liệt, nghe rợn cả người.

Mọi người đều biết sự sắc bén của Thiết Diều Tử, nhưng từ khoảnh khắc nhìn thấy Thiết Diều Tử xông đến kia, vẫn không kìm nối thất vọng đau khổ dâng lên trong lòng...

Ở phía trước, kỵ binh như rừng, trọng giáp như thuẫn, Thiết Diều Tử chừng trăm người đã hình thành một bức tường thép, hung tợn đẩy tới.

Nhưng bức tường sắt này lại không thể làm cho người ta lạnh lẽo bằng phân nửa những ánh sáng lập lòe kia.

Mọi người cuối cùng cũng phát hiện những bóng sáng kia là gì, hóa ra chính là ánh sáng phát ra từ binh khí của đối phương. Sắc mặt Liêu Phong xám như tro tàn, nghẹn họng nói:

-Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao?!

Trong giọng nói của anh ta cũng lộ ra sự tuyệt vọng, đám binh sĩ Tân Trại cũng mất hết ý chí.

Trái tim của Địch Thanh nhảy lên kịch liệt, hắn rung động vì cái hung khí trên chiến trường kia, hắn khiếp sợ vì hùng tâm của Nguyên Hạo!

Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao!

Đường Triều năm đó có thể thống nhất thiên hạ là nhờ có sự trợ giúp của khoái mã, nhưng sự cường thịnh của Đường Triều, giúp triều đại này bình định tứ di lại chính là nhờ Mạch Đao. Mạch Đao có hai lưỡi, ban đầu chính là vũ khí sắc bén của bộ binh để đối phó với kỵ binh, nhưng nếu được cải thiện và vận dụng cho kỵ binh thì uy lực khiến người nghe phải kinh sợ.

Nhà Đường lấy Mạch Đao xưng hùng thiên hạ, nhưng bởi vì giá thành chế tạo của Mạch Đao quá đắt đỏ nên việc sử dụng đại trà trong quân khó có thể thực hiện. Về sau đến triều Tống, tình hình đã có thay đổi, các loại binh khí cải tiến dần dần thay thế địa vị của Mạch Đao, trong đó Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao chính là một biến chủng của Mạch Đao, sắc bén không giảm mà còn linh hoạt hơn, nhưng giá cả để chế tạo cũng không rẻ.

Nguyên Hạo cung cấp cho Thiết Diều Tử chiến mã nhanh nhất tây bắc, binh khí sang quý nhất, giáp trụ dày nhất, phòng hộ hoàn mỹ nhất, cho nên mặc dù y chỉ có ba ngàn Thiết Diều Tử nhưng thực tế giá trị để tạo ra đội quân ba ngàn người này không hề kém giá trị để đào tạo ra một trăm ngàn binh lính thông thường. Thiết Diều Tử mặc trọng giáp nên đao thương không thể đâm thủng, hơn nữa còn được trang bị Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, với tốc độ như một cơn lốc màu đen, cứ như vậy không kiêng nể gì vọt tới. Quân Tân Trại dưới uy thế như vậy giống như sơn dương chờ chết.

Liêu Phong lúc này biết mình bày trận sai lầm, với trận thế lúc này, tuyệt đối không thể ngăn cản thế công mạnh mẽ của đối phương. Mũi tên dài của cung tiễn thủ cũng không thể bán thủng trọng giáp, nhưng anh ta thật sự không biết phải sắp xếp trận hình như thế nào để có thể ngăn cản đối phương. Phương pháp duy nhất có thể ngăn cản được Thiết Diều Tử chính là tránh ở trong thành lũy, trong núi hoặc phía sau tường dày, mà không phải là đứng ngây ngốc giữa bình nguyên.

Quân Tân Trại một nước tính sai, toàn bộ không còn cơ hội.

Quân Tân Trại gần như buông xuôi, không hẹn mà cùng nhìn về phía Địch Thanh.

Bọn họ hy vọng Địch Thanh sẽ còn có kế sách kỳ diệu nào đó, nhưng lại biết hy vọng đó là không thực tế. Địch Thanh cho dù là có mưu có dũng đi nữa thì cũng chỉ là con người, làm sao có thể ngăn cản uy thế như bão tố điên cuồng của Thiết Diều Tử này?

Hiện tại, hy vọng duy nhất là làm sao để cho một hai người có thể trở về, báo cho người ở Tân Trại biết. Lúc này, những binh sĩ kia chỉ cảm thấy bi tráng và bất đắc dĩ.

Địch Thanh đột nhiên mỉm cười, hắn tự tháo mặt nạ bằng đồng xanh giắt trên yên ra, chậm rãi mang lên mặt.

Khuôn mặt tuấn lãng kia, nháy mắt đã hóa thành dữ tợn, bất khuất như Hình Thiên.

Hình Thiên bi tráng, không oán không hối, chỉ còn lại sự bất khuất và ý chí chiến đấu sôi sục, vĩnh viễn không buông bỏ!

Quân Tân Trại nhìn thấy Địch Thanh lấy mặt nạ che mặt thì đều ngạc nhiên, không hiểu hắn có ý gì, nhưng qua mấy giây sau, bọn họ liền hiểu ra, lại càng hoảng sợ.

Địch Thanh thúc giục chiến mã, một mình một ngựa hướng về phía đội quân Thiết Diều Hâu phóng tới!

Hắn không dặn dò gì, cũng không quay đầu lại, cứ như vậy quyết tuyệt vọt tới giống như Hình Thiên, biết rõ không địch lại nhưng với ý chí chiến đấu trong tim bùng cháy, hắn không hề vứt bỏ hy vọng.

Ánh mặt trời xuyên qua những đám mây rọi xuống mặt đất, mặc dù không thể xuyên qua bức tường thép đang gào thét lao tới, nhưng lại cho vị anh hùng bi tráng một cái bóng thật dài, giống như trời xanh cảm động mà lưu lại một cái bóng sau lưng bầu bạn với con người cô độc kia...

Tinh Vệ ngày ngày ngậm gỗ, lấp cạn biển Đông!

Bất khuất như Hình Thiên vung búa, chí lớn còn mãi!

Giữa trời đất, bóng dáng kia một mình một ngựa như Tinh Vệ ngậm gỗ, như Hình Thiên vung búa!

Gió giục mây vần, thiên địa tiêu sát.

Địch Thanh đơn thương độc mã lao ra, hắn cũng không phải là muốn khoe khoang cái dũng của kẻ thất phu, chẳng qua hắn đã không còn lựa chọn nào khác. Lúc này, việc hắn có thể làm được chỉ là vì quân Tân Trại giành lấy một phần cơ hội sinh tồn.

Liều mạng để cứu mạng những người còn lại!

Hắn đã nhìn ra quân Tân Trại lúc này chỉ có bất an, sợ hãi và tuyệt vọng.

Do vậy, Địch Thanh hắn liều mạng chính là vì những binh lính Tân Trại có thể được sống, Thiết Diều Tử mặc dù hung tàn, nhưng hắn không sợ!

*****

Như bão vũ cuồng phong lao tới, Địch Thanh lúc này đã đến gần sát Thiết Diều Tử.

Thiết Diều Tử có phần nghi hoặc, nhưng bọn chúng không chút chần chừ. Bọn chúng sẽ không do dự mà đem tất cả những kẻ cản đường xé thành trăm mảnh!

Quân Tân Trại đã không kìm nổi nhắm hai mắt lại, thậm chí bọn họ đã tưởng tượng ra được tình huống kế tiếp, đó chính là cảnh Địch Thanh sẽ bị Thiết Diều Tử đang trong thế lao tới đánh bay, rồi giẫm thành thịt vụn, cảng tưởng như vậy thật không thế nào chịu nổi...

Liêu Phong và Đô Đầu không thể nhắm mắt, trái tim trong ngực của hai người như muốn nhảy ra ngoài.

Mây xám ảm đạm nhưng cũng không thể che lấp được những lưỡi đao lạnh như băng đang lóe sáng, ngàn dặm tro tàn cũng không thể bao trùm hết sát khí đang ùn ùn kéo tới.

Con ngựa đau đớn rên rỉ, trong phút chốc đã bị vài thanh Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao đâm vào bụng. Cơ thể nó cũng không đợi được đến khi máu bắn ra thì đã bị lực xung kích đánh bay lên không trung. Những âm thanh xì xì đột nhiên dừng lại, trên không trung chỉ còn lại một đám sương máu, nhưng đám sương máu này chưa kịp tan đi thì bóng dáng một con rồng đã lao tới!

Địch Thanh từ lúc ngồi trên lưng ngựa lao lên, đã lướt qua những lưỡi đao sắc bén rồi bay lên đỉnh đầu của đám Thiết Diều Tử.

Bay lên như rồng, ngạo thị trời cao.

Trong khoảnh khắc Địch Thanh nhảy lên, còn có vài thanh trường đao đâm đến. Phải thừa nhận rằng phản ứng của Thiết Diều Quân là cực nhanh, kèm với lực lượng mãnh liệt, tất cả những thứ này quả thực khiến sắc mặt những người khác phải biến đổi.

Trong nháy mắt, vài thanh trường đao đã đến cả hai bên trái phải của Địch Thanh, khiến hắn lâm vào tuyệt cảnh!

Địch Thanh trên không trung gầm nhẹ một tiếng, thân hình nhanh chóng lách qua, tránh được một kích đâm tới của những lưỡi đao sắc bén kia. Cánh tay hắn khẽ vung qua, giống như ánh chớp bắt lấy cán dài của Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao. Tên Thiết Diều quân bị chụp đao ngẩn ra, trong lúc hét vang thì hai bàn tay vung lên như muốn đem Địch Thanh ném xuống ngựa. Địch Thanh cũng đột nhiên gầm lên, thế lao đến ầm ầm như thiên lôi khiến cho tên Thiết Diều quân kia giật mình, đồng thời y lại bắt thấy ánh mắt lạnh lùng sau chiếc mặt nạ, khiến trong lòng y không khỏi run rẩy dữ dội. Lúc này, Địch Thanh sớm đã thuận thế lao tới, hắn dùng trường thương đâm từ trên cao xuống, xuyên thẳng vào trong cổ của tên Thiết Diều quân kia.

Mặc dù quanh người Thiết Diều quân đều là áo giáp nhưng dù sao bọn chúng cũng không phải người sắt. Địch Thanh trong chớp mắt đã tìm ra yếu điểm của Thiết Diều quân mà đâm thương tới, đâm chết một tên. Tên kia mặc dù đã chết những trong lòng Địch Thanh cũng trầm xuống. Hóa ra thân thể hắn lại dùng dây thừng buộc trường đao cùng với giáp sắt thành một thể, khiến cho hắn mặc dù đã chết nhưng cũng không thể rơi xuống ngựa mà vẫn có thể mượn lực xung kích để giết người.

Thiết Diều Tử quả nhiên là sắc bén khó chơi!

Giờ phút này đao thương chằng chịt, thế ngựa lao tới như bão táp, Địch Thanh vội vàng hạ xuống, hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vươn cánh tay nhanh chóng kéo lấy cán thương trên thân tên Thiết Diều Tử vừa bị giết kia, bám chặt vào phía sau tên nọ.

Lúc này vài thanh đao đã đâm tới, thân người Địch Thanh co rụt lại, tránh ở bên cạnh cái xác. Chỉ nghe tiếng leng keng không ngừng bên tai, thì ra mấy thanh đao sắc bén kia đều đâm vào trên cái xác, làm tóe ra những tia lửa văng khắp nơi.

Áo giáp trên thân xác chết kia quả thật rất dày, lưỡi đao sắc bén như vậy nhưng không ngờ cũng không thể đâm vào. Địch Thanh dựa vào điểm ấy nên mới may mắn tránh thoát được công kích sắc bén này.

Địch Thanh không cam lòng thất thủ, hắn hét lớn một tiếng rồi vung trường thương quét ngang qua, quất thẳng vào thân thể một tên khác.

Âm thanh "răng rắc" vang lên, mặc dù có giáp dày bảo vệ, nhưng do tên nọ vội vàng không kịp chuẩn bị nên đã bị một thương của Địch Thanh làm đứt gân gãy xương, máu tươi điên cuồng phun ra, nửa thân trên của y mềm rũ xuống.

Địch Thanh mặc dù quất chết tên đó, nhưng trường thường cũng vì thế mà bị gãy, trong lòng hắn không khỏi kinh hãi đối với giáp trụ của đối thủ. Đám Thiết Diều Quân xung quanh thấy vậy, sắc mặt kẻ nào cũng biến đổi lớn, trong lòng thì kinh hoàng, nhìn về phía chiếc mặt nạ dữ tợn kia, chỉ là bọn chúng đang nghĩ: "Người này là ai mà dũng mãnh như vây?"

Thiết Diều Quân chính là đội quân tinh nhuệ dưới tay Nguyên Hạo, ngày thường bọn chúng tung hoành ở tây bắc, chưa lần nào gặp được đối thủ. Đội quân này tinh nhuệ tới mức có thể nói là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Lần này mục đích của Thiết Diều Quân đến đây là để xóa sổ quân Tân Trại, ban đầu còn tưởng rẳng mọi việc sẽ dễ dàng như cắt cỏ, làm gì nghĩ đến việc Địch Thanh dám đơn độc xông tới!

Từ trước tới nay, Thiết Diều Quân tung hoành ở tây bắc, chưa bao giờ gặp được loại đối thủ như vậy.

Lúc trước thấy Địch Thanh lao tới, Thiết Diều Quân đầu tiên là khinh thường, sau đó chuyển thành giận dữ. Bọn chúng khinh thường cái loại không biết tự lượng sức mình, còn giận dữ là vì Địch Thanh cao ngạo không coi bọn chúng ra gì. Bọn chúng không hề nghĩ nhiều, cảm thấy chỉ cần dựa vào khí thế thôi thì cũng đủ để nghiền nát Địch Thanh dưới móng thiết kỵ rồi, hơn nữa chúng còn chuẩn bị sau khi giết chết Địch Thanh sẽ đem ý chí của mấy trăm binh lính nhà Tống phía sau một lần bóp chết toàn bộ giống như nghiền nát cỏ khô dưới gót sắt.

Bọn chúng chưa bao giờ đem Địch Thanh để trong mắt mặc dù hắn đeo một cái mặt nạ cổ quái.

Cổ quái mà không có thực lực thì chỉ có biến thành trò cười mà thôi.

Trong mắt của đám Thiết Diều Quân thì Địch Thanh chính là cái trò cười đó, không biết tự lượng sức!

Nhưng khinh thường đã biến thành kinh ngạc, giận dữ thành hoảng sợ khi mà Địch Thanh dưới công kích sắc bén như thế lại có thể tiến thẳng vào trong sự bao vây trùng điệp của đám thiết kỵ. Hơn nữa hắn còn có thể giết chết hai tên Thiếu Diều Tử. Địch Thanh chẳng những giết được hai tên, mà thoạt nhìn hắn còn muốn tiếp tục chém giết!

Cái mặt nạ cổ quái kia giờ đây không hề còn buồn cười chút nào nữa, mà đã trở nên vô cùng dữ tợn.

Lúc này, lại thêm một tiếng hét đau đớn truyền ra. Ở bên trong sự trùng vây của thiết kỵ, lại có một tên bị Địch Thanh giết chết. Mặc dù cây thương trên tay Địch Thanh lúc này đã bị gãy, nhưng đoạn thương còn lại này được hắn ném đi lại đâm vào bên cổ một tên Thiết Diều Tử khiến y chết ngay tại chỗ.

Thiết Diều Tử bề ngoài mạnh mẽ, không gì là không thể phá, nhưng Địch Thanh lại lẫn vào giữa đám thiết kỵ này khiến cho bọn chúng có sức mạnh nhưng lại không phát huy được. Loại tình huống này Thiết Diều Tử chưa gặp bao giờ, trong lúc nhất thời khó có thể ứng phó được.

Trên thảo nguyên mênh mông này, thiết kỵ mạnh mẽ như sói, mà Địch Thanh lúc này không phải là dê giữa bầy sói mà chính là hổ giữa bầy sói đói.

Thiết Diều Quân thực sự phẫn nộ, bọn chúng quả thật không thể nghĩ rằng lại có người dám trong thế trận của mình mà tự do giết chết ba người! Mặc dù bọn chúng có thể dễ dàng đánh giết đám quân Tống trước mặt như bỡn, nhưng lại không thể giết được Địch Thanh giống như giòi bám trong xương tủy...

Loại cục diện như vậy chưa bao giờ xảy ra!

Ở phía trước lúc này đột nhiên vang lên một tiếng gào to, tên thủ lĩnh trên đầu đội mũ sắt của Thiết Diều Tử tràn đầy tức giận, gã đã quyết định trước hết phải giết bằng được Địch Thanh, sau đó mới quay lại chém giết đám quân Tống còn lại!

Hiệu lệnh của gã nhanh chóng vang lên, Thiết Diều Từ đang tràn lên như nước bỗng nhiên dừng lại.

Hơn một trăm binh lính của quân Tân Trại khó có thể tin được cảnh tượng trước mắt, càng không thể tin được Địch Thanh lấy sức một người lại có thể khiến cho Thiết Diêu Quân ngừng lại!

Địch Thanh cảm giác được xung quanh mình có vô số ánh mắt lạnh lẽo. Hắn lúc này đã tiến sâu vào trong đấm thiết kỵ, xung quanh hắn là tầng tầng trọng giáp đã đem hắn bao bọc chật như nêm cối. Áp lực mà hắn phải gánh chịu lúc này có thể nới là siêu lớn.

Thiết Diều Tử từ động chuyển sang tĩnh, rồi từ tĩnh lại chuyển sang động chỉ là trong thoáng chốc, nhưng toàn bộ sát khí lúc này đã đổ dồn về phía Địch Thanh. Chiến mã phía trước của Địch Thanh đột nhiên dừng lại, giống như một bức tường sắt ngăn trước người Địch Thanh, trong khi đó chiến mã phía sau lại ầm ầm lao tới không ngừng, giống như sóng to gió lớn hướng về phía Địch Thanh đánh tới.

Trường đao loang loáng, hai mặt trước sau đem Địch Thanh kẹp vào giữa, khiến hắn tiến cũng chết mà lui cũng chết!

Địch Thanh cả người nhễ nhại mồ hôi, ý chí chiến đấu của hắn lúc này càng tăng vọt, trong tiếng rống giận dữ, Địch Thanh lại một lần nữa nhảy lên không. Thiết Diều Tử dường như sớm đoán được chiêu số của Địch Thanh, chỉ nghe thấy những âm thanh xoàn xoạt, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao phía trước từ từ dựng thẳng lên, hình thành trước người Địch Thanh một bức tường đao sáng loáng!

Thiết Diều Quân hiển nhiên vừa mới học được bài học khi để Địch Thanh lao vào giữa giết chóc, nên cả đám bây giờ hoàn toàn không dám khinh thường hắn. Lúc này, hơn mười thanh Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao hình thành thế cài răng lược, thay phiên nhau lúc công lúc thủ khiến Địch Thanh không thể lập lại chiêu cũ.

Nhưng Địch Thanh lúc này đột nhiên hạ xuống, không ngờ lại chui xuống dưới bụng ngựa, biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.

*****

Thiết Diều Quần lại ngẩn ra, bọn chúng không thể tưởng tượng được Địch Thanh lại biến hóa cực nhanh như vậy. Cả đám gầm lên tiên tục, thúc ngựa dẫm đạp, trường đao thì liên tục đâm xuống, nhưng Địch Thanh bên dưới bụng ngựa lại như một con báo di chuyển nhẹ nhàng và khéo léo. Mặc dù Thiết Diều Quân số lượng đông đảo nhưng vẫn không thể gây thương tổn đến Địch Thanh tí nào.

Lúc này, đám Thiết Diều Quân ở phía sau đã tới, bọn chúng bỗng nhiên mất đi mục tiêu, trong trận lập tức xuất hiện một chút hỗn loạn.

Nhưng dù sao thì Thiết Diều Quân cũng chả phải là thứ vô danh tiểu tốt, cả đám đồng loạt ghìm ngựa khiến những con ngựa lồng lên hí dài, làm cho bụi đất bay đầy trời, sát khí cũng vì thế mà bắt đầu khuấy động, Thiết Diều quân cũng đã dừng lại.

Ở đằng xa, quân Tống thấy thế, sắc mặt kẻ nào cũng biến đổi, bọn họ đã từng nghe nói đến quân thiết kỵ tây bắc của Nguyên Hạo dũng mãnh ra sao, nhưng quả thật không ngờ đến những người này lại điều khiển ngựa tinh diệu đến vậy. Đội hình của Thiết Diều Quân di chuyển tự nhiên, nhịp nhàng như chính bản thân điều khiển cánh tay của mình vậy, làm cho người xem chỉ còn biết trầm trồ thán phục!

Địch Thanh ỷ vào thân thủ vô song của mình, di chuyển bên trong vòng vây mới miễn cưỡng bảo vệ được tính mạng. Hắn cũng thừa hiểu rằng nếu để đám thiết kỵ xiết chặt vòng vây thì hắn đúng là không thể tiếp tục cầm cự được nữa. Lúc này, một cây trường đao bất ngờ đấm tới, Địch Thanh lập tức ra tay, chộp ngay được chuôi đao này.

Đám thiết kỵ liền phát hiện được hành tung của Địch Thanh, lại có vô số trường đao đâm về phía hắn. Địch Thanh hú lên một tiếng quái dị, toàn lực né tránh. Vì Thiết Diều Quân gắn chết đao với yên ngựa nên mới có thể người chết nhưng đao không rớt, tiếp tục sát thương địch thủ, thế nên muốn đoạt được binh khí của dám thiết kỵ này quả thật còn khó hơn lên trời!

Địch Thanh đã biết điểm ấy, nhưng hắn lại không có tấc sắt trong tay, trong lúc toàn lực lao xuống chỉ nghe một tiếng ầm thật lớn, lập tức đem cả người lẫn ngựa một Thiết Diều Tử kéo ngã xuống đất!

Thiết Diều Quân thấy thế hô to, trong tiếng hô tràn ngập vẻ không thể tin được.

Địch Thanh lúc này thấy được phía cuối thanh Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao có một cái vòng buộc trên cánh tay của tên thiết kỵ vừa bị kéo ngã. Ngay lập tức, Địch Thanh giơ tay kéo một phát liền kéo đứt cả cánh tay tên đó ra, tháo Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao ra, rồi ngay tại chỗ lăn một vòng, lao đến dưới thân của con ngựa đối diện.

Vút một tiếng vang lên, một đao sượt qua đầu Địch Thanh, cắt đứt cả dây cột tóc trên đầu hắn.

Luồng kình phong kéo theo một đao kia khiến cho tóc tai Địch Thanh xõa bung ra, hắn quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy một đôi mắt giống như cá chết đang chăm chăm nhìn hắn. Địch Thanh cũng không kịp nhìn rõ khuôn mặt người đó, chỉ nhớ mang máng hình như hắn chính là thủ lĩnh của đám Thiết Diều Quân này.

Địch Thanh nhanh chóng hạ thấp người, tên thiết kỵ đối diện thấy vậy liền cho ngựa chồm lên rồi hướng đầu Địch Thanh mà đạp xuống. Địch Thanh trong tiếng hét phẫn nộ của mình đã đâm ra một đao, tiếp đó chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, lại một tên Thiết Diều Tử miệng phun máu tươi mà chết.

Thì ra một đao đâm tới kia của Địch Thanh lại là đâm vào bụng ngựa rồi xuyên thẳng lên người tên kia.

Mặc dù Thiết Diều Quân trên người mang trọng giáp, nhưng điểm yếu cũng ở bụng ngựa. Nguyên Hạo dù cho có được mọi người xưng tụng là thiên tài thì cũng không thể nghĩ đến đối phương lại có thể ra tay từ dưới bụng ngựa.

Trường đao trên tay Địch Thanh đâm ra, chính là đánh ngay vào điểm yếu này của Thiết Diều Quân.

Con ngựa đau đớn rên lên một tiếng rồi ngã quỵ xuống đất. Địch Thanh cũng đã rút Tam Tiên Lượng Nhận Đao ra, rồi chớp mắt lại đâm vào bụng ngựa lần nữa khiến cho máu tươi văng khắp nơi. Địch Thanh lúc này đã biến thành huyết nhân, nhưng lập tức lại có một con ngựa khác chồm tới đạp hắn. Hắn rút đao nhanh chóng vung lên chém ngay chân trước của con ngựa đó.

Con ngựa kêu thảm, chân trước bị chặt đứt, rơi xuống đất.

Trong mắt của đám Thiết Diều Quân lúc này đã xuất hiện sự hoảng loạn. Thanh đao trong tay Địch Thanh như Hình Thiên đang múa rìu, phật cản giết phật, ma cản giết ma. Thiết Diều Quần tuy đông người nhưng lại bất lực trước một Địch Thanh.

Đến khi Địch Thanh lại tiếp tục giết một tên thiết kỵ nữa thì lúc này nhiệt huyết của đám quân Tống đằng xa đã sôi trào cả lên...

Liêu Phong không thể kiềm chế được, khàn giọng quát lớn:

-Xung phong!

Anh ta không nói thêm một lời, liền làm đầu tàu gương mẫu tiến lên trước nhất. Ai cũng biết, mặc dù Địch Thanh tạm thời có thể thu hút đám Thiết Diều Tử kia, nhưng thời điểm hắn sức cùng lực kiệt cũng sẽ nhanh chóng tới, trong khi đó thực lực quân Tống và Thiết Diều Tử cách nhau quá xa, đến lúc đó hậu quả chỉ có thể là quân Tống bị toàn diệt mà thôi.

Địch Thanh chiến đấu hăng hái chính là vì níu kéo một tia hi vọng sống của quân Tân Trại. Nếu quân Tân Trại lúc này chia ra để chạy thì cuối cùng cũng chỉ có thể còn vài người sống sót.

Nhưng lúc này thì ai sẽ chạy trối chết đây?

Ít nhất Liêu Phong sẽ không chạy trốn, anh ta xông lên phía trước chính là để chịu chết. Anh ta không muốn để Địch Thanh phải chiến đấu một mình. Trên đời này, có một người đơn độc chiến đấu, bất khuất như Hình Thiên kia, thì tuyệt không thể để hắn phải cô đơn như vậy!

Liêu Phong vừa mới giục ngựa xông lên thì đã có hơn mười người cũng cưỡi ngựa lên theo. Đám trường thương thủ xông tới, đao phủ thủ tiếp phía sau, cho dù là mấy tên hỏa đầu quân (quân sĩ lo việc bếp núc) cũng sải bước cùng tiến lên...

Không có bất kỳ trận pháp nào, chỉ có tinh thần quyết tử mãnh liệt!

Địch Thanh lại giết thêm một tên, mồ hôi chảy ướt đẫm, không ai có thể tưởng tượng được áp lực mà hắn đang phải chịu đựng lớn đến mức nào. Nhìn hắn giống như bằng sức của một người chống trọi lại toàn bộ Thiết Diều Quân, nhưng thân ở giữa trùng vây, hắn lúc này đã vận dụng quá nhiều khí lực.

Lúc này, trong Thiết Diều Quân đột nhiên truyền đến hai tiếng kèn hiệu, Địch Thanh lấy làm khó hiểu, nhưng tức khắc hắn thấy được trước mặt mình bỗng dưng tách ra một con đường.

Thiết Diều Quân lại tự nhiên tách ra, hơn nữa còn lui trở lại.

Địch Thanh khó có thể tin vào một màn trước mắt, nhưng hắn không thèm nghĩ nhiều mà liền lao nhanh ra khỏi vòng vây, đây chẳng qua là bản năng của hắn nên hắn mới phản ứng như thế. Bởi vì hắn giờ đây vô cùng mệt mỏi, hắn muốn nhanh chóng được thở gấp một hơi. Nhưng ngay khi vừa lao ra, trong lòng Địch Thanh liền có cảm giác không ổn. Tiếng vó ngựa rầm rập vang lên, gần như ngay lập tức vọt tới sau lưng Địch Thanh.

Đây chính là kế lạt mềm buộc chặt của Thiết Diều Quân, bọn chúng hiểu rằng nếu không thể giết chết Địch Thanh trong này thì chi bằng để hắn ra ngoài, sau đó mới tiếp tục đuổi giết. Thiết Diều Quân vừa di chuyển vài bước thì đã tạo thành một mảng rộng lớn để xông lên tàn sát!

Địch Thanh lúc này hiểu được, nhưng cũng đã quá muộn.

Mấy tên thiết kỵ xông tới như bay, người mặc dù ít nhưng cuồng phong ào ào cuốn tới. Sau khi mấy tên thiết kỵ xông lên, lại có thêm mười tên khác chia làm hai cánh, giương cung cài tên, không đợi cho Địch Thanh kịp thở dốc thì loạn tiễn đã phóng tới.

Địch Thanh lăn một vòng ngay tại chỗ, nhưng chưa đợi hắn đứng dậy thì trên đầu đã cảm thấy lành lạnh. Một đao mang đầy hận ý lóe lên như ánh chớp đã chém tới, cánh tay của Địch Thanh vung lên, trường đao trong tay vọt lên chặn lại một đao chém xuống kia.

Âm thanh leng keng vang lên, đốm lửa văng khắp nơi.

Con ngựa kia chạy vụt qua, lập tức tên cưỡi ngựa đó trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Gã đúng là thủ lĩnh của đám Thiết Diều Tử, võ công cao cường, gã vốn định nhân lúc Địch Thanh chưa kịp chuẩn bị liền chém giết, nhưng không ngờ tới phản ứng của Địch Thanh lại nhanh đến vậy, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của gã.

Ngựa trước vừa qua, ngựa sau đã tới, lại có ba thanh trường đao đồng loạt chém về phía Địch Thanh.

Địch Thanh không kịp đứng dậy, ra sức chống đỡ, cũng không ngờ chặn được ba đao kia. Chẳng qua sau khi vang lên những tiếng keng keng thì ba thanh đao kia lại nhất loạt lao về phía Địch Thanh đâm tới.

Địch Thanh thấy vậy thì trong lòng kinh hãi, lúc này hắn mới phát hiện thì ra trong tay ba tên kia là Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao có mũi đao có thể tách rời, bên trong có dây kéo, không ngờ có thể bay ra đả thương đối thủ. Mũi đao lạnh như băng lao về phía trước mặt Địch Thanh, hắn không còn cách nào khác chỉ đành cố hết sức lực lộn một vòng ngay tại chỗ, khiến cho ba mũi đao bay tới sượt qua vạt áo, nhưng thế tới lại không giảm, không ngờ quấn lấy thanh đao trên tay Địch Thanh.

Ba tên thiết kỵ đồng loạt hét to, rồi dùng sức giật mạnh. Địch Thanh trong tình trạng kiệt sức liền bị ba tên đó đoạt mấy binh khí. Lúc này, tiếng vó ngựa lại vang lên, thủ lĩnh Thiết Diều Quân đã cưỡi ngựa xông tới, thúc ngựa đạp lên người Địch Thanh. Cùng lúc đó, trường đao trong tay gã vung lên chuẩn bị chém về phía Địch Thanh.

Địch Thanh mặc dù có thể né được chiến mã nhưng không thể nào né được một đao trí mạng kia!

Nhưng vào lúc này, một người bất ngờ phi thân lao tới, không ngờ cầm thuẫn che phía trước Địch Thanh. Vó ngựa hạ xuống, lực lượng đâu chỉ như ngàn quân? Chỉ nghe một tiếng kêu đâu đớn, người nọ liền bị ngựa giẫm lên cả người lẫn thuẫn, khiến máu tươi điên cuồng phun ra.

Người nọ đúng là Thiết Phi Hùng!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-119)


<