← Hồi 0895 | Hồi 0897 → |
Liên quân cánh tả, khôi giáp của Tàn Lạc đã nhuốm đầy máu tươi, ánh mắt gã đỏ ngầu, chiến đao chém ngã một gã Ngụy binh, liền nghe được hậu phương truyền đến tiếng kèn, thừa dịp quay đầu nhìn, nhìn phía lệnh kỳ, giận dữ hét:
- Các huynh đệ, giết, để mấy tên Ngụy quốc này nếm thử sức mạnh của người Yến chúng ta!
Thuộc cấp của gã đều rống lên giận dữ, hét lớn, lập tức nghe được trống trận ầm ầm dồn dập đằng sau, sĩ khí toàn quân dâng cao, rít gào tiến lên phía trước.
Tần Lạc xung phong đi đầu, không xa bên cạnh gã, là người dưới trướng Thương Vân Lan được Hàn Mạc phái đến, cho đến bây giờ, Tần Lạc vẫn không hiểu người mang mặt nạ này có lai lịch gì, nhưng người này quả thật rất dũng mãnh, ở bên trong loạn quân, đao pháp cực cao minh, hơn nữa người này còn chuẩn bị nhiều thanh đao, đánh đến bây giờ đã chém cong hai thanh đao, lúc này rút ra cây đao thứ ba, đang cùng vài tên Ngụy quân khổ chiến.
Công bằng mà nói sức chiến đấu của kỵ binh Yến quốc so với kỵ binh Ngụy quốc, kể cả trang bị, đều kém hơn một chút, nhưng kỵ binh Ngụy và Khánh mấy tháng khổ chiến, đã hao phí tinh lực và thể lực rất lớn, bất kể là người hay ngựa, đều đã vô cùng mệt mỏi không còn chịu nổi, mà Yến quân trước khi vào trận, đã nghỉ ngơi dưỡng sức, toàn thân tràn đầy tinh lực, cho nên kỵ binh Ngụy tuy rằng trang bị tốt, chiến đấu dũng mãnh gan dạ, lại bị Yến quân bức lui từng bước một.
Trên chiến trường, xác chất như núi, máu chảy thành sông, đao thương giao nhau cùng tiếng rống giận vang tận trời xanh.
Trời đã sáng, trong không khí mang mùi máu tươi vô cùng nồng đậm, tuy song phương khổ chiến đã lâu, nhưng chiến cuộc vẫn lâm vào trạng thái giằng co, bất kể là trung quân hay hai cánh, tuy chém giết thảm khốc, nhưng chúng tướng lĩnh vẫn kêu gào duy trì trận hình, lúc này không phải so đấu sự dũng mãnh và ngoan cường giữa các binh lính, mà còn so năng lực chỉ huy của tướng lĩnh trên chiến trường, bất luận một đội hình nào bị suy sụp, có thế kéo theo toàn quân bại vong..
Hàn Mạc nhìn cánh phải của liên quân, lông mày nhíu lại, nhưng từ trong đôi mắt lại có thể thấy được sự bình tĩnh.
Tuy hắn từng tham gia qua trận chiến bình định Bột Châu, cũng đã trải qua việc bao vây tiêu diệt Thế gia quân, nhưng so với hai trận chiến kia, lần này mới là chân chính chém giết.
Trận chiến này, tất cả quân đội tinh nhuệ của ba nước đều có mặt, so với những trận chiến trước kia của Hàn Mạc, hoành tráng hơn nhiều, máu tanh hơn nhiều.
Mùi máu tươi nồng nặc xộc vào trong mũi Hàn Mạc, khiến cho dạ dày hắn không hề thoải mái.
Lúc này sâu trong nội tâm hắn, đối với sức chiến đấu của quân Ngụy có vài phần khâm phục, vốn tưởng rằng qua nửa năm chém giết, dưới tình huống người kiệt sức, ngựa hết hơi, sức chiến đấu đáng lẽ rất yếu ớt, nhưng nhìn lại, tuy rằng Yến quân tác chiến dũng mãnh, nhưng Ngụy quân lại ngoan cường ngăn cản Yến quân đang xông tới. Bọn họ tử thủ cánh phải, phía trước có người ngã xuống, phía sau lập tức có người xông lên lấp lỗ hổng, giống như một bức tường sắt, ngăn cản Yến quân đột phá.
...
Lâm Thành Phi lúc này trấn giữ trung quân, áp lực cánh phải Khánh quân phải gánh, làm cho vẻ mặt vị đại tướng Khánh quốc này cực kỳ nghiêm trọng. Kỵ binh của Khánh quốc vốn không nhiều, ngoại trừ tập trung lượng lớn kỵ binh ở trung quân đột phá thì hầu hết kỵ binh đã được đưa đến cánh phải ngăn cản Ngụy quân. Nhưng Ngụy quân công kích liên quân quá mạnh, kỵ binh Khánh quân tổn thất nghiêm trọng, toàn bộ trận hình bị Ngụy quân đẩy lùi từng bước.
Y liên tục cho người bắn hỏa tiễn, muốn Hàn Mạc đem vương bài ra sử dụng, nhưng Hàn Mạc ở cánh trái không có bất kỳ một phản ứng nào, điểu này làm cho y không khỏi chửi ầm lên:
- Họ Hàn khốn khiếp, rốt cuộc muốn làm gì? Muốn Khánh quân bị đánh lui sao?
Các thuộc cấp ở bên cạnh Lâm Thành Phi cũng không nhịn được, dùng ánh mắt tức giận mà nhìn về phía đại doanh Yến quân.
Bỗng có khoái mã phi tới, báo:
- Bẩm tướng quân, hữu quân không cản được, tử thương nghiêm trọng!
Lâm Thành Phi nắm chặt roi ngựa, nhìn hữu quân, thấy Ngụy quân hò hét vang trời, hiển nhiên là đã chiếm được thượng phong.
- Con mẹ nó!
Giờ phút này, Lâm Thành Phi không kìm nổi mà ăn nói thô tục, huy roi nói:
- Tôn Vinh, mang Thân vệ đội bổ sung đi, bất luận trả cái giá thế nào, cũng phải đột phá, nhất định!
Tôn Vinh giật mình nói:
- Tướng quân...!
Dưới tay gã có hơn ngàn kỵ binh, là Thân vệ binh đoàn của chủ tướng, nói thẳng ra, chính là khi thất bại, đội ngũ này liền bảo vệ chủ tướng thối lui, không được xuất chiến.
Lúc này hữu quân gặp nguy, chỉ cần kỵ binh Khánh quốc tháo chạy, bộ binh căn bản là không thể ngăn cản kỵ binh công kích, cho nên Lâm Thành Phi dù không muốn, nhưng chỉ có thể đem Thân vệ kỵ binh của mình đi ngăn cản.
Kỳ thật trong lòng Lâm Thành Phi vô cùng rõ ràng vì sao Hàn Mạc lại chờ đợi, Hàn Mạc hiện tại không dùng vương bài, chính là muốn sau khi kỵ binh xuất trận, làm cho Ngụy quân trở tay không kịp.
Nếu lúc này đem vương bài ra tham chiến, tuy sẽ làm cho kỵ binh Ngụy bị chấn nhiếp thật lớn, nhưng sẽ làm cho chúng cảnh giác, chỉ cần kỵ binh Ngụy quân phát hiện sự tồn tại của vương bài, muốn tiêu diệt bọn họ, là khó khăn rất lớn.
Đó là lý do Hàn Mạc luôn chờ đợi.
Nhưng Lâm Thành Phi lo lắng nhất, chính là kỵ binh chưa xuất trận, thì hữu quân của mình đã bị tiêu diệt, nếu như vậy, liên quân sẽ bị tổn thất nặng nề, đối với việc tiêu diệt kỵ binh địch, Lâm Thành Phi quan tâm tới chiến thắng hơn.
...
Ở hữu quân bố trí sáu ngàn kỵ binh, mà Ngụy quân ngay từ đầu đã phái mười ngàn kỵ binh áp chế, muốn nhanh chóng đánh tan Khánh quân, nhưng Khánh quân ngoan cường chống đỡ, kỵ binh hai bên ở bên trong, bộ binh lại xông lên, chiến cuộc cực kỳ hỗn loạn, trải qua chém giết thảm thiết, kỵ binh Khánh quân tổn thất cực kỳ nghiêm trọng. Sáu ngàn nhân mã, có hai ngàn chết dưới đao của kỵ binh Ngụy quân, mà Ngụy quân cũng thương tổn không nhỏ. Nhưng mục đích của bọn họ là không tiếc giá nào tấn công hữu quân liên quân, mở ra một con đường, cho nên tấn công điên cuồng, khiến cho Khánh quân ngăn không được, liên tục lui về phía sau.
Đang lúc hữu quân sắp sụp đổ, chợt nghe được một trận hét hò vang lên, Thân vệ binh của Lâm Thành Phi đã xông lên, tuy chỉ có ngàn người, nhưng thanh thế cực lớn, một ngàn người tiến đến, tuy binh lực không hơn Ngụy quân, nhưng lại làm cho Khánh quân vốn lung lay sắp đổ, một lần nữa lại vùng lên.
Hàn Mạc bên này, tự nhiên là lúc nào cũng có thám báo báo lại tình hình chiến đấu, biết được Lâm Thành Phi cho Thân vệ binh của mình tiến lên, Hàn Mạc lập tức lộ ra ý cười.
Yến quân bên này, tuy chưa chắc đã tiến về phía trước ba trăm bước, nhưng dưới khổ chiến, trận hình cũng đang tiến lên một khoảng cách không nhỏ, cũng tạm ngăn chặn được Ngụy quân.
- Cũng nên đi ra!
Hàn Mạc thì thào nói.
Không thể nói được lời nào, Chu Tiểu Ngôn rốt cục nói:
- Tiết Phá Dạ lúc trước được Tư Mã Kình Thiên coi trọng, không có nguyên nhân khác, chỉ bởi vì Tiết Phá Dạ làm việc cẩn trọng, gặp việc luôn bình tĩnh!
Hàn Mạc quay đầu, nhìn Chu Tiểu Ngôn nói:
- Ngươi biết Tiết Phá Dạ?
- Tiết gia ở Ngụy quốc không phải là gia tộc lớn, nhưng vẫn là võ tướng thế gia.
Chu Tiểu Ngôn bình tĩnh nói:
- Ngụy quốc ngoại trừ hoàng tộc Tư Mã, có tam đại võ tướng thế gia, tuy nhiên hôm nay Hầu gia xuống dốc, Khổng gia cũng không người nối nghiệp, chỉ có Tiết gia có Tiết Phá Dạ chống đỡ, nhưng Tiết Phá Dạ cũng chỉ có thể tính là lương tướng, với tài năng của hắn chỉ có thế thống lĩnh ba vạn người, vượt qua số này, khả năng thống lĩnh của hắn liền suy giảm.
Hàn Mạc hứng thú nói:
- Tiểu Chu a, ta thấy ngươi đối với hắn vô cùng hiểu rõ a!
Chu Tiểu Ngôn ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng không nói gì.
Nhưng vào lúc này, Lăng Vân đột nhiên kêu lên:
- Đại tướng quân, người xem!
Tinh thần Hàn Mạc rung lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hướng hữu quân của liên quân bắn ra hơn mười nũi hỏa tiễn, vô cũng rõ ràng, bắn liên tục hai đợt.
- Ngụy quân không nhịn được.
Hàn Mạc nắm chặt tay, cười nói:
- Kỵ binh đã xuất trận!
Ngụy quân đúng là không kìm nổi.
Chiến lược của Ngụy quân, đó là lấy tốc độ nhanh nhất đột phá hữu quân liên quân, sau đó tiến vào bên trong công kích mục tiêu, mắt thấy hữu quân liên quân sắp sụp đổ, nhưng Lâm Thành Phi lại cho một ngàn Thân vệ binh xông lên, khiền cho thế công của Ngụy quân lập tức bị chậm lại, càng quan trọng hơn là, Yến quân phụ trách cách tả liên quân tạo cho Khánh quân áp lực thật lớn.
Tiết Phá Dạ vẫn trụ vững, không hề điều động kỵ binh, nhưng nhìn tình hình chiến trường, chỉ sợ là không đợi được Ngụy quân đột phá hữu quân liên quân, ngược lại bị Yến quân đột phá hữu quân của mình, liền chịu không nổi, rốt cục phát ra quân lệnh, cho kỵ binh sẵn sàng nghênh địch tiến lên.
Song phương chém giết, binh sĩ giằng co, mà ba nghìn kỵ binh hiển nhiên là muốn thừa dịp hỗn loạn này, đột kích xông lên đánh Khánh quân.
Ba nghìn trọng giáp kỵ binh, như gió bão, nhắm thẳng hữu quân của liên quân đánh tới.
- Đại tướng quân, có phát tín hiệu hay không?
Lăng Vân hỏi.
Hàn Mạc vẻ mặt nghiêm nghị, hai mắt lóe sáng, lắc đầu nói:
- Chờ một chút, chờ thêm một chút, để kỵ binh xông lên đã!
...
Tiếng vó ngựa do ba nghìn kỵ binh gây nên, so với ba vạn kỵ binh còn muốn vang dội hơn, như trời long đất lở, mà khi kỵ binh đến, Ngụy quân liền đem xe tránh ra hai bên, không hề ngăn chặn, để cho kỵ binh phát động tấn công.
Thanh âm quen thuộc kia, khiến tướng sĩ Khánh quân thần sắc đại biến, rất nhiều người trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Bọn họ đã nhiều lần nếm thử sự khủng bố của toán quân kỵ binh kia, dường như đó là một toán kỵ binh từ địa ngục đi đến nhân gian, bọn họ đại biểu cho sự lãnh huyết, chết chóc, mạnh mẽ!
Cho dù là binh sĩ Khánh quân giết địch vô số, nghe được tiếng vó ngựa rung trời, nhìn thấy tiền phương một mảnh đen kịt, tay cầm binh khí cũng nhũn ra.
Kỵ binh chẳng những tranh bị trọng giáp màu đen, mà ngay cả chiến mã cũng được trang bị, người ngựa như hòa thành một, giống như được đúc từ sắt đen, ba nghìn kỵ binh trận hình nghiêm mật, chiến đao giơ lên, ánh sáng chiếu vào chiến đao ánh lên lấp lánh, lạnh thấu xương.
← Hồi 0895 | Hồi 0897 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác