← Hồi 0713 | Hồi 0715 → |
Tiểu Quân vội vàng chạy theo, đi qua Hàn Mạc, nói nhẹ giọng:
- Hàn thiếu gia, ngài... nhanh giải thích với tiểu thư!
Cũng không dám nói nhiều, đi cùng Tiêu Linh Chỉ ra ngoài.
Hàn Mạc không chút do dự, lập tức đứng dậy, chắp tay chào Trang Uyên, Trang Uyên đã nói:
- Tiểu tử ngốc, vi sư đã nói với ngươi, chuyện nữ nhi vi sư không hiểu lắm, nhưng nếu Tiêu Linh Chỉ bị người khác cướp đi, tiểu tử thối ngươi phải hối hận cả đời đấy.
Nghiêm mặt nói:
- Mà theo quy định của bổn môn, đệ tử Quỷ Cốc, nếu đã kết hôn với nhau, thì người ngoài không thể cướp đi được.
Hàn Mạc sửng sốt, ngạc nhiện nói:
- Sư phụ, điều lệ của Quỷ Cốc sư phụ giao cho học trò, học trò đều xem rất kỹ, hình như không có điều này a.
Trang Uyên khẽ đảo ánh mắt, nói một cách không vui:
- Vi sư là chưởng môn Quỷ Cốc, điều lệ này, mới nghĩ ra, nó trở thành điều lệ mới của bổn môn!
Hàn Mạc nói một cách kính nể:
- Đệ tử tuân theo môn quy.
Cũng không nói nhiều, vội vã đuổi theo.
Hắn vừa ra cửa, nhìn thấy hai bóng người đang đi vội vàng về phía Tây, đi vào con đường nhỏ bên rừng cây, Hàn Mạc vội vàng tăng tốc đuổi theo phía sau, ở đây cũng không dám gọi to, sắp đuổi theo đến nơi, mới nhẹ giọng kêu:
- Quân sư... sư muội, hãy chờ một lát!
Tiêu Linh Chỉ thấy bóng dáng của hắn thì không đi tiếp nữa, dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
Hàn Mạc đi thêm vài bước đã đuổi kịp, đi đến bên cạnh Tiêu Linh Chỉ, cười gượng hề hề, Tiêu Linh Chỉ cũng làm lơ, không nhìn hắn.
Tiểu Quân cực kỳ nhanh nhạy, thi lễ đối với Hàn Mạc, nói nhẹ giọng:
- Nô tỳ lên phía trước xem thử ngựa có còn hay không? Nếu không người khác trộm đi mất.
Hai người từ trong kinh đi ra, tất nhiên là cưỡi ngựa, chỉ là không tiện cưỡi vào trong thôn làm kinh động, cho nên cột ở ngoài thôn không xa.
Chờ Tiểu Quân đi khỏi, Tiêu Linh Chỉ vẫn đứng lẳng lặng như cũ, giống như đóa hoa nở rộ trong đêm, xinh đẹp thơm ngát, nhưng mang theo hàn khí, dáng người yểu điệu kia bị áo khoác to che lấy, nhưng vẫn thon thả như xưa, đẹp đến lay động lòng người.
Hàn Mạc đứng cạnh nàng, nàng quay đầu qua, Hàn Mạc nhìn thấy cổ nàng trắng mịn như sương tuyết, trong bóng đêm, vẫn trắng ngần sáng lóa cả mắt.
Hàn Mạc nhìn Tiêu Linh Chỉ đẹp tuyệt trần, trong chốc lát chỉ biết nhìn một cách ngẩn ngơ, không biết nên nói điều gì thì tốt.
Tiêu Linh Chỉ đợi một chút, cuối cùng cũng nói một cách điềm đạm:
- Sư huynh gọi muội, có chỉ bảo gì không?
Hàn Mạc định thần lại, cười gượng gạo, nói nhỏ nhẹ:
- Cái kia, sư muội.... ồ... !
- Sư huynh nếu không có gì chỉ giáo, muội cần phải đi rồi.
Tiêu Linh Chỉ nói với giọng rất lãnh đạm:
- Phải nhanh về kinh thành trước khi trời sáng.
Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn lên trời, nói:
- Còn chưa đên nửa đêm, trời còn sớm!
Tiêu Linh Chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì nhiều, nhấc chân lên định bước đi.
Hàn Mạc vội nói:
- Sư muội chậm đã, cái kia... ờ, là như thế này, Sư phụ nói phái Quỷ Môn của chúng ta có một điều lệ còn chưa có trên quyển điều lệ, cho nên muốn bảo cho muội biết, để tránh khỏi phạm vào điều lệ môn phái, sư phụ sẽ không vui đâu.
Tiêu Linh Chỉ dừng bước, nói:
- Huynh nói đi, muội đang nghe đây.
- Sư phụ nói, Quỷ Cốc phái chúng ta... ờ, điều lệ đó có chút đặc biệt, phàm là nữ đệ tử Quỷ Cốc phái, không được... không được kết hôn với người ngoài phái... chỉ có thể kết hôn trong cùng môn phái!
Hàn Mạc nói một cách ngượng ngùng, hình như đang nghĩ đến cái gì, lại nói thêm một câu:
- Hơn nữa cũng không được kết hôn với người ngoại tộc, chỉ kết thành với người cùng bổn tộc!
Phái Quỷ Cốc trước giờ chỉ có bốn người, ngoài chưởng môn Trang Uyên ra, thì chỉ có Hàn Mạc, Tiêu Linh Chỉ, Hắc Mộc Địch ba đệ tử thôi. Mà bốn nước Trung Nguyên, Ngụy Khánh Yến luôn coi Phong quốc là người dị tộc. Hắc Mộc Địch là người Phong quốc, tất nhiên là người ngoại tộc rồi.
Hàn Mạc nói ra điều lệ này, cũng là có ý Tiêu Linh Chỉ ngoài lấy mình ra, ai cũng không thể lấy được nữa.
Tiêu Linh Chỉ quay đầu qua, cắn môi, mặt tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp kia, lúc này cũng đỏ lên, mà con ngươi, lại tỏ ra vô cùng tức giận, đôi mắt tức giận kia nhìn chằm vào Hàn Mạc, Hàn Mạc bị nhìn chằm chằm đến nỗi trong lòng cũng sợ hãi.
Hắn cười một cách quá gượng gạo, Tiêu Linh Chỉ lại nói một cách lạnh nhạt:
- Vậy thì sư phụ cũng đã từng nói qua, nam đệ tử của phái Quỷ Cốc không thể lấy người nữ ngoài môn phái làm vợ?
Hàn Mạc cười một cách đau khổ nói rằng:
- Cái đó không có!
Tiêu Linh Chỉ run giọng nói:
- Hàn Mạc, đến hôm nay, huynh còn đùa giỡn muội à? Chẳng nhẽ nào trong mắt của huynh, muội chỉ là tiện nữ để cho huynh tùy tiện trêu đùa?
Hàn Mạc cười nói một cách khổ sở:
- Huynh trêu đùa muội lúc nào chứ?
Tiêu Linh Chỉ cắn vào đôi môi hồng, nhìn Hàn Mạc một cách giận hờn, không thèm để ý đến Y, xoay người bước đi. Hàn Mạc vội vàng đuổi theo, kéo cánh tay ngọc ngà của Tiêu Linh Chỉ, Tiêu Linh Chỉ đứng lại, nói rất lạnh nhạt:
- Huynh buông muội ra!
- Ta không buông!
Tiêu Linh Chỉ quay người, nâng tay lên, đưa lên trước mặt Hàn Mạc, liền tát cho Hàn Mạc một cái. Hàn Mạc hoàn toàn có thể né tránh, nhưng hắn đứng im."Bốp" một tiếng, tay ngà tát lên mặt Hàn Mạc, âm thanh lanh lảnh, Hàn Mạc chỉ cảm thấy mặt nóng bừng lên, nàng tát cái này quả thực không nhẹ, khuôn mặt đúng là xuất hiện dấu tay.
Một cái tát đánh xuống, đúng là đánh mạnh lên mặt Hàn Mạc, Tiêu Linh Chỉ nâng tay lên, đúng là không thu về lại được, chỉ hơi thất kinh nhìn Hàn Mạc, lập tức mắt chảy ra những giọt lệ, run rẩy nói:
- Huynh... tại sao lai không né tránh?
Hàn Mạc vẫn nắm lấy cánh tay Tiêu Linh Chỉ, khẽ thở dài nói:
- Muội nếu đã đánh ta, từ trước giờ trong lòng có ngọn lửa tức giận rất lớn, nếu ta tránh, muội tất nhiên sẽ càng tức giận, trong lòng sẽ càng không thoải mái... Ta cớ gì phải tránh, nếu như muội có thể đánh ta để trút giận, ta sẽ chịu bị muội đánh, cái đó đáng gọi là cái gì cơ chứ? Vậy thì bây giờ muội đã bớt giận chưa? Đã đánh đủ chưa?
Tiêu Linh Chỉ cắn chặt hàm răng lại, thân thể mềm mại run lên, nói với giọng căm hận:
- Muội hận không thể đánh chết huynh ở đây được!
- Vậy thì muội cứ đánh tiếp đi.
Hàn Mạc nhìn chằm vào mắt Tiêu Linh Chỉ mà nói:
- Nếu như đánh chết ta mà có thể trút giận, vậy thì muội đánh chết ta là được rồi!
Tiêu Linh Chỉ giơ đôi bàn tay trắng ngần, đánh vào ngực Hàn Mạc, nước mắt cứ tuôn chảy, khóc nói:
- Huynh cớ gì phải nói những lời nói ngọt đó, huynh đã lấy người khác rồi, hà tất lại đến đây chọc muội nữa... muội để mặc huynh muốn chọc gì thì chọc, không muốn chọc nữa thì vất sang một đống à?
Nàng ấy quả nhiên trong lòng tức giận rất nhiều, đôi tay ngọc ngà đó đập lên trên ngực Hàn Mạc.
Hàn Mạc giống như cây giáo đứng thẳng tắp, cứ để cho đôi tay ngọc ngà đó đánh lên ngực của mình, nhìn thấy mặt Tiêu Linh Chỉ giàn dụa nước mắt, thở dài nói:
- Ta lúc nào để muội sang một bên đâu? Ta luôn nghĩ về muội, ta lấy Tiểu Thiến, cả đời này tất nhiên phải đối tốt với nàng ta, nhưng ta không bao giờ quên lời thề với muội. Ta đã từng nói qua muốn cưới muội nhập môn, tất nhiên sẽ đàng hoàng cưới hỏi về Hàn gia. Muội có đồng ý không, sau khi ta quay về kinh, sẽ đến nhà muội cầu hôn... !
Tiêu Linh Chỉ hai mắt đẫm lệ, hình như đánh cũng đã mệt, dừng lại, gật đầu nói:
- Muội không tin huynh, huynh là tên lừa đảo nói lời đường mật, nếu huynh nhớ muội, vì sao cứ như vậy không tìm muội? huynh chỉ đang nói dối, muội cả đời này không tin huynh nữa đâu... !
Hàn Mạc kéo tay Tiêu Linh Chỉ, nhẹ nhẹ kéo qua, kéo thân thể mềm mại Tiêu Linh Chỉ ôm vào trong ngực,
- Ta trước giờ đâu có lừa muội, muội làm sao không tin ta?
Tiêu Linh Chỉ dùng sức cựa quậy, khó nói:
- Huynh nhanh buông muội ra, muội không muốn người lừa dối như huynh đụng vào... Huynh buông ra, nhanh buông ra... !
Cơ thể yếu đuối của nàng cố gắng cựa quậy trong lòng Hàn Mạc, nhưng Hàn Mạc lại ôm chặt lấy nàng, không để nàng thoát khỏi.
Tiêu Linh Chỉ dường như cũng mệt rồi, người mềm nhũn trong lòng Hàn Mạc, cánh tay nhỏ bé còn ở tư thế đánh Hàn Mạc, âm thanh cũng đuối đi:
- Vì sao cứ muốn ăn hiếp muội? Huynh tai sao cứ đối xử với muội vậy?
Hàn Mạc áp sát mặt mình vào mặt Tiêu Linh Chỉ, âm thanh tha thiết:
- Muội và ta nhiều lần cùng trải qua hoạn nạn, trong Bát quái vây ở quận Nghi Xuân, lúc đó ta đã từng thề qua, nếu chúng ta có thể sống sót, vậy thì ông trời đã để cho chúng ta cùng nhau vượt qua cả đời. Ông trời có mắt, chúng ta đã sống sót, ta làm sao có thể để muội rời xa ta? Muội có thể đánh ta, chửi ta, nhưng có thể đừng hoài nghi tấm lòng của ta, càng không thể không tin lời hứa của ta.. !
Bị Hàn Mạc ôm ở trong lòng, từng hơi ấm truyền vào cơ thể của mình, trán của Tiêu Linh Chỉ không có sức nữa dựa vào vai Hàn Mạc, mặc cho mặt của Hàn Mạc áp sát vào hai gò má mình, âm thanh vẫn run rẩy:
- Muội không tin huynh, muội không tin huynh đâu... !
Nhưng lời nói này, đã có vẻ rất vô lực.
Những giọt nước mắt ấm áp kia, lăn trên gò má của nàng, không ngừng lăn xuống.
Hàn Mạc đợi nàng ta yên tĩnh trở lại, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên mái toc của nàng, nói nhẹ nhàng:
- Chỉ nhi, tin ta đi, ta quyết không phụ nàng đâu, nếu ta phụ nàng, trời sẽ đánh ta!
Một tiếng "Chỉ nhi" mới dịu dàng làm sao.
Tiêu Linh Chỉ cũng không kìm nỗi lòng ôm chặt lấy Hàn Mạc, âm thanh hiền dịu pha chút yếu ớt:
- Mặc kệ huynh phụ hay không phụ muội, muội đều mong huynh sẽ sống tốt, muội không cần huynh phải thề... mặc kệ cho có duyên mà không có phận, huynh... trong lòng huynh có muội, đã dủ cho muội lắm rồi.
- Kệ nó hữu duyên vô phận.
Hàn Mạc lập tức nói:
- Người có tình sẽ thuộc về nhau... Chỉ nhi, muội hãy chờ ta, ta chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa của mình.
Tiêu Linh Chỉ cảm giác được Hàn Mạc đang mang lại hơi ấm cho mình, không hiểu vì sao, một tiếng "Chỉ nhi" quả thật đã làm cho những oán hận trong lòng nàng hóa thành hư không. Có lẽ nữ nhi vốn là động vật cảm tính do trời sinh, cảm nhận được sự thành thật trong lời nói của Hàn Mạc, làm cho trái tim vốn rất cứng rắn của nàng, trong chốc lát mềm yếu đi. Nàng cảm nhận được khuôn mặt của Hàn Mạc đang chạm sát khắp mặt nàng, từ thái dương đến chân tóc, không kìm được tình cảm nói:
- Chàng biết đó... ta luôn nhớ đến chàng, chàng đi Khánh quốc, ta ngày đêm mong ngóng chàng bình an quay trở về... Đến mấy đêm, ta mơ chàng bị hại ở Khánh quốc, ta giật mình tỉnh giấc, rồi không thể ngủ tiếp nữa... !
Nàng nói mê đi, những lời nói thật tự trong đáy lòng chậm rãi nói ra.
Hàn Mạc nghe bên tai, vô cùng cảm động, càng ôm chặt Tiêu Linh Chỉ.
Hồng nhan vì ai mà tiều tụy vì ai mà gầy yếu? chỉ có vì lang quân, chỉ vì lang quân... !
- Chỉ nhi, đợi ta về kinh, sẽ đi cầu hôn nàng.
Hàn Mạc nói dịu dàng:
- Nàng chờ ta nhé!
- Không thể!
Tiêu Linh Chỉ nhấc trán ra khỏi bờ vai Hàn Mạc ngẩng đầu lên, đẩy nhẹ Hàn Mạc ra,
- Lúc này, tuyệt đối không được... !
- Vì sao?
Tiêu Linh Chỉ đau khổ nói:
- Không thể được, lúc này, Hàn gia sẽ không đồng ý, ông nội sẽ không đồng ý... bây giờ nhà chàng và thiếp đã đối đầu nhau, trong cung đến ngoài cung, thế như muốn nuốt chết kẻ thù, họ quyết sẽ không đồng ý!
- Mặc kệ họ như thế nào!
Hàn Mạc nói một cách trầm trọng:
- Là ta cưới nàng, có quan hệ gì đến họ?
Tiêu Linh Chỉ giơ tay ra, nhẹ nhành vuốt lên khôn mặt tuấn tú của Hàn Mạc, nói với giọng chua xót:
- Thiếp tuy là muốn ở bên cạnh cùng chàng, nhưng thiếp không thể ích kỷ, nếu chàng bất chấp người nhà phản đối, vẫn cưới thiếp, sau này ở trong Hàn gia thì sẽ sống như thế nào? Cưới con gái kẻ thù, không chỉ Hàn gia nhà chàng, người cả nước Yến này đều sẽ cười chàng... !
Hàn Mạc nhất thời bộc phát ra phẫn nộ mà nói:
- Không kể nhiều như thế... việc của lão tử, liên quan gì đến người thiên hạ?
Tiêu Linh Chỉ lắc đầu nói:
- Chàng mặc kệ, nhưng thiếp thì không. Nếu như để chàng rơi vào tình huống khó khăn, thiếp quyết không làm thế, dù trong lòng rất muốn. Thiếp sẽ chờ chàng, chờ đến một ngày, Hàn gia nhà chàng sẽ hoan nghênh đón thiếp vào nhà... !
Hàn Mạc lẳng lặng chăm chú nhìn người con gái đẹp trước mắt mình, nâng tay lên, nhẹ nhàng lau đi dấu những giọt nước mắt, liền tiến sát đến, dùng miệng hôn lên đôi môi hồng thắm có chút băng lạnh kia.
Ánh trăng lờ mờ chiếu khắp, nhẹ nhàng như làn nước.
← Hồi 0713 | Hồi 0715 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác