Vay nóng Tima

Truyện:Quyền thần - Hồi 0050

Quyền thần
Trọn bộ 1133 hồi
Hồi 0050: Kỳ chứng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1133)

Siêu sale Lazada

Từ lúc giữa trưa lên đường, cho đến lúc màn đêm buông xuống, thải châu thuyền mới tới hải vực của Trân Châu đảo, cách bờ biển ước chừng gần trăm hải lý.

Hải vực Trân Châu đảo là là một khối hải vực phía tây của Đông Hải, là một vùng biển có không ít đá ngầm lộ hẳn trên mặt biển, lốm đốm như trân châu, cho nên người Đông Hải mới gọi vùng biển này là Trân Châu đảo.

Mặt biển yên tĩnh, gió êm sóng lặng, nước trong xanh, đó chính là cảng biển mà thiên nhiên tạo ra trở Trân Châu đảo.

Nơi này sản sinh ra toàn những hạt ngọc trai cỡ lớn, tròn đều, ít tì vết, độ bóng cao, tính chất tinh mịn, màu sắc đều đặn, là cực phẩm ngọc trai. Quan trọng nhất là bởi vì năm đó Đông Hải Vương cùng triều đình đạt thành hiệp nghị, chỉ thu hoạch ngọc trai với số lượng có hạn, để cho loài trai ở nơi này có không gian sinh tồn và phát triển tốt. Cho nên hải vực này có rất nhiều trai, sản lượng ngọc cũng rất nhiều, có thể nói là một khối bảo địa rộng lớn.

Bọn hải tặc bởi vì không được rèn luyện chuyên nghiệp hàng ngày, hơn nữa cả mảnh hải vực cũng được Trấn phủ quân bảo vệ, nên cho tới nay, bọn hải tặc mặc dù luôn thèm khát cực phẩm ngọc trai nơi này, nhưng không có cơ hội lấy được.

Bởi vì một mảnh hải vực có rất nhiều đá ngầm, lại càng nhiều đá ngầm nằm chìm dưới mặt nước, nên đi thuyền phải cực kỳ cẩn thận, may là Trấn phủ quân của Hàn gia đã sớm hiểu rõ địa hình của vùng biển này mà vẽ thành hải đồ. Dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ, đội tàu rốt cục đã tiến tới gần Trân Châu đảo.

Tiến vào bên trong dãy đá ngầm bao quanh hải vực, hai chiếc thải châu thuyền liền bỏ neo, đồng thời hai bên trái phải, hai chiếc chiến thuyền cũng buông neo, tập trung tinh thần hộ vệ ở bên ngoài.

Sau khi dùng qua bữa tối, những người làm nhiệm vụ khai thác trai lập tức đi ngủ sớm, những ngày tiếp sau đó, họ sẽ không ngừng làm việc, thời gian nghỉ ngơi sẽ vô cùng ít ỏi, sau một phen nghỉ ngơi dưỡng sức tối nay, sáng sớm mai đã phải bắt đầu công việc.

- Hàn Mạc, mau đem nước rửa chân bưng tới cho Bổn quan! :

Bên trong khoang thuyền, Tiêu Đồng Quang ngồi đến tê dại mông trên ghế, kêu lớn.

Hàn Mạc tay cầm bàn chải chà chân, bưng nước đi vào, cười híp mắt nói:

- Thị Lang đại nhân, nước đây, Hàn Mạc hầu hạ ngài rửa chân!

Tiêu Đồng Quang híp mắt, nhìn thấy bộ dạng khiêm cung của Hàn Mạc, trong lòng không nhịn được một trận đắc ý.

Từ lúc ra biển, mặc dù chưa tới một ngày, nhưng ngồi trên thải châu thuyền vẫn bị lắc lư không ít, làm cho Tiêu Đồng Quang chưa một lần ra biển thiếu chút nữa nôn đến sạch ruột, cả người vô lực, ăn uống bao nhiêu vào bụng cũng trở thành vô ích.

Chỉ đến khi buông neo tại Trân Châu đảo, Tiêu Đồng Quang mới được nghỉ ngơi một chút, nhưng cảm giác khó chịu vẫn không giảm bớt, lại thêm gió biển lúc nào cũng lồng lộng, làm cho hắn không sao thích ứng được.

Cho nên lão chỉ có thể núp ở bên trong trong khoang thuyền, đóng chặt cửa sổ, đem mình giấu đi như giấu bảo bối, quên đi tiếng sóng biển khiến hắn tâm phiền ý loạn, quên đi mùi vị của biển hắn buồn nôn.

Chẳng qua tiếng sóng biển cùng mùi vị của biển tuyệt sẽ không vì cửa sổ đóng chặt mà không len lỏi vào, cho nên Tiêu Đồng Quang đã gần như kiệt lực.

Đợi đến lúc hắn phát hiện Hàn Mạc đang đứng ở cửa khoang thuyền, hắn đột nhiên có ý nghĩ nếu đặt hết tâm tư vào việc sửa trị Hàn Mạc, có lẽ những cảm giác không thoải mái trên người lão sẽ trở nên khá hơn một chút.

- Ngươi đang dùng nước gì thế này?

Tiêu Đồng Quang quát lớn.

Hàn Mạc cười tủm tỉm, thản nhiên nói:

- Đương nhiên là nước biển a, Thị Lang đại nhân, ngài cho rằng đây là nước gì?

Đối với kẻ đã hết sức chán biển như Tiêu Đồng Quang mà nói, để cho hắn dùng nước biển rửa chân, thật sự đúng là chuyện không thể chấp nhận nổi. Hắn lập tức nổi giận mắng:

- Hàn Mạc, ngươi giỏi lắm, ngươi đang trêu cợt bổn quan sao?

- Cớ sao đại nhân lại nói ra lời ấy?

Hàn Mạc ra vẻ kinh ngạc:

- Dùng cước biển rửa chân, đây là quy củ trên biển mà ai cũng biết, đại nhân chẳng lẽ không thích?

Tiêu Đồng Quang đưa tay quẹt vài giọt nước biển, đưa lên mũi ngửi ngửi, một mùi tanh nồng lập tức xộc thẳng vào óc, hắn không nhịn được lại muốn nôn ra.

Tiêu Đồng Quang nghiêm mặt, chỉ vào Hàn Mạc nói:

- Ngươi... Giỏi cho Hàn Mạc ngươi a, nước này làm sao lại có mùi tanh hôi như thế? Ngươi đã pha cái gì vào bên trong?

Hắn thậm chí cảm giác được, hai bàn chân đang ngâm trong nước cũng đang phát ra mùi vị hôi thối.

- Hồi bẩm đại nhân, nước này rất là quý giá.

Hàn Mạc ngoài mặt cung kính nói, nhưng trên môi lại nở một nụ cười hả hê, hơn nữa lại đường đường chính chính nói:

- Nước này dùng để rửa hải sâm và sứa, sau khi rửa qua chúng, sẽ giữ lại trong nước thành phần dinh dưỡng cực cao, nghe nói có thể chữa bệnh phù chân, còn có tác dụng làm làn da trở nên dễ chịu, đánh tan máu bầm, so với thuốc men bảo vệ sức khỏe lại càng tốt hơn, Thị Lang đại nhân chắc chắn sẽ rất thích. Hạ quan không nỡ cho người khác dùng, ngay cả chính mình cũng không dám dùng, đặc biệt lưu lại để hiếu kính đại nhân.

Tiêu Đồng Quang há miệng, tức giận đến tím mặt tím mày. Hắn hận không thể tự tay bóp chết tên tiểu tử nhìn như ngây thơ kì thực vô cùng âm hiểm này. Chỉ khi nghĩ đến trên thuyền hết tám chín phần mười đều là người của Hàn gia, hắn đành nén cơn tức giận sắp phun trào như núi lửa xuống, phất tay nói:

- Còn không biến đi! Đổ nước đi! Bổn quan muống nghỉ ngơi.

Hàn Mạc ha hả cười, rất biết điều mà bưng bồn nước ra cửa, thuận tay khép cánh cửa lại.

Hắn vừa ra tới cửa, lập tức có một tên binh sĩ đứng ngay cửa tiến lên nhận lấy bồn rửa chân. Hàn Mạc nhẹ giọng phân phó nói:

- Đổ ra ngoài biển, ngay cả bồn rửa chân cũng vứt luôn đi.

- Vâng, Ngũ thiếu gia.

Hàn Mạc quay đầu lại, nhìn cửa khoang tàu đã đóng lại, lẩm bẩm trong miệng:

- Tiêu Đồng Quang ơi Tiêu Đồng Quang, ngươi cho rằng chuyện ngươi khi nhục Bích di nương ta, ăn một trận đòn trả nợ là xong sao? Chọc đến Hàn Mạc ta, có khác nào chọc tới quỷ, chỉ cần ta không chết, tiểu gia vẫn quấn lấy ngươi. Nước rửa chân vừa rồi đã được ta pha chút dược liệu, chính là đồ chơi năm đó của tiểu thiếu gia tại học viện quân sự, đảm bảo tối nay ngươi sẽ ngủ không yên giấc, tiểu gia xem ngày mai ngươi có bao nhiêu tinh lực để giám thị Hàn gia ta.

Hắn có thể chế ra thuốc hay cứu người nhưng thật ra trong nội tâm hắn yêu thích việc chế tạo độc dược hơn, đây chính là sự hứng thú mà hắn ẩn giấu sâu trong nội tâm, hay nói cách khác, mỗi người đềi có một mặt trái xấu xí của riêng mình.

Mặt trái đó đôi lúc làm cho con người trở nên thoải mái, dễ chịu hơn.

Một đêm này, Tiêu Đồng Quang thật sự ngủ không được ngon giấc.

Hắn nằm ở trên giường, đầu tiên là mùi hôi thối từ chân truyền đến làm cho hắn liên tục nôn mửa, nhưng chỉ không lâu sau hắn dần dần cảm thấy ngoại trừ sự tanh hôi khó chịu đó, còn là cảm giác như bị hàng đàn kiến cắn xé nơi chân.

Vạn kiến xâu xé!

Những người nào chưa từng trải qua cảm giác đó, vĩnh viễn không bao giờ cảm nhận được cảm giác thống khổ ấy như thế nào. Người nào trải qua cảm giác thống khổ đó, nhất định sẽ lưu lại sự sợ hãi tận trong xương tủy.

Hiện tại, Tiêu Thị Lang đại nhân đang cảm thụ loại hành hạ trước nay chưa từng có này, rên hừ hừ cả đêm.

Hắn thà rằng chịu năm mươi quân côn, roi da trăm lần, tích lạp vạn giọt còn hơn chịu loại hành hạ phi nhân cách như thế này.

- Hàn Mạc, Hàn Mạc!

Sự tê dại nơi chân làm gương mặt Tiêu Đồng Quang trở nên vặn vẹo, hắn lớn tiếng gào thét.

Hàn Mạc một mực đứng chờ đợi phía bên ngoài, nghe tiếng kêu của hắn chẳng khác nào tiếng tru của dã thú, cực kỳ hưng phấn lẩm bẩm trong lòng:

- Dám giành mỹ nhân, dám chú ý tới Bích di nương, dám tới Đông Hải quận giám thị Hàn gia ta, ta cho ngươi biết nơi này là nơi ngươi không nên đến.

- Đại nhân, Hàn Mạc đang ở chỗ này chờ hầu hạ ngài.

Hàn Mạc đẩy cửa đi vào, ra vẻ cung kính biết điều nói:

- Đại nhân có chỗ nào không được thoải mái trong người hay sao?

- Hàn Mạc!

Tiêu Đồng Quang tức giận chỉ vào thẳng vào Hàn Mạc nói:

- Có phải ngươi đã động tay động chân vào nước rửa chân? Có phải ngươi định âm mưu hãm hại bổn quan có phải hay không?

Hàn Mạc lập tức nghiêm nghị nói:

- Đại nhân, hạ quan gan lớn bằng trời, cũng không dám hại ngài a. Ngài là nhân vật trọng yếu nhất của đệ nhất thế gia tại Yên quốc, lại là khâm sai đại thần được Thánh Thượng phê chuẩn. Hàn Mạc có mười cái đầu cũng không dám gian lận với Tiêu đại nhân. Hạ quan đã nói rồi, nước rửa chân kia đã nhúng qua hải sâm, rất nhiều chất dinh dưỡng, lưu thông máu huyết, đánh tan máu bầm, là loại thuốc hay khó tìm. Đại nhân có thể tùy tiện tìm một người khác để hỏi, nếu Hàn Mạc có một lời giả dối, xin đại nhân cứ chém đầu hạ quan.

- Việc này... Vì sao sau khi bổn qua rửa chân, lại có cảm giác ngứa ngáy khó chịu như thế?

Tiêu Đồng Quang quát lớn, tay của hắn càng không ngừng gãi chân, gãi đến rách cả da thịt, máu chảy đầm đìa mà cảm giác ngứa vẫn không giảm bớt, ngược lại càng lúc càng trở nên nghiêm trọng.

- Cái này hạ quan cũng là không hiểu rõ.

Hàn Mạc thản nhiên nói.

- Còn không mau đi gọi đại phu!

Dạ!

Hàn Mạc chầm chậm rời đi. Đợi cho đến khi Tiêu Đồng Quang ngứa đến mức gần chết, đại phu mới từ từ bước vào.

Trên mỗi chiếc thuyền đều có an bài một vị đại phu đi theo, mục đích chính là phòng bị việc thủy thủ đoàn có thể mắc bệnh.

Đại phu thoạt nhìn rất có kinh nghiệm, chỉ cần quan sát một lượt, sờ sờ mó mó một chút, lập tức nghiêm túc nói:

- Bẩm đại nhân, đại nhân trời sinh đã có làn da nhạy cảm, rất dễ dị ứng, nay gặp phải hơi ẩm của nước biển, nên mới xuất hiện loại bệnh trạng này.

- Đây là dạng bệnh gì?

Tiêu Đồng Quang cắn răng nói:

- Vì sao cả thuyền nhiều người như vậy, lại chỉ có mình bổn quan mắc triệu chứng này? Ngươi lo mà trị liệu bệnh của ta cho tốt, nếu không chuẩn bị dâng đầu cho bổn quan đi.

Mạn Điều Tư Lý đại phu nghiêm trang nói:

- Chân ngài đã nhiễm phải một loại độc tố ngoài da vô cùng hiếm thấy.

Đại phu nói ra một cái tên rất dài, quay sang nhìn Hàn Mạc, thấy Hàn Mạc khẽ gật đầu, biết mình nêu ra tên bệnh không sai so với lời dặn của Ngũ thiếu gia, cho nên mới tiếp tục nói:

- Loại bệnh này vốn rất hiếm gặp, nếu chỉ là da nhạy cảm cũng không nhất định mắc phải, nhưng nếu làn da nhạy cảm cộng thêm thận hư nhược thì rất dễ mắc phải chứng này. Tiểu nhân quan sát trên mặt đại nhân, quả nhiên có dấu hiện thận suy nhược, cho nên mới chắc chắc đại nhân đã mắc phải chứng này.

- Ngươi... !

Tiêu Đồng Quang hừ lạnh một tiếng, nhưng nói thận mình hư nhược tám chín phần là đúng, đêm nào cũng sinh long hoạt hổ như vậy, thận của mình tuyệt đối đã hư tổn không ít. Nghĩ vậy hắn bèn hỏi tiếp:

- Vậy có phương pháp chữa trị hay không? Mau tìm cách, bổn quan ngứa gần chết rồi đây, giống như có ngàn vạn con kiến đang cắn xé trong xương cốt.

Đại phu dáng vẻ trầm ngâm, nói:

- Chỉ có một biện pháp!

- Còn không mau chuẩn bị!

- Đại nhân... !

Đại phu chần chừ muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng đành nói:

- Chỉ có nước tiểu của đồng nam, mới có thể giải độc!

Tiêu Đồng Quang mở to hai mắt:

- Cái gì?

Lúc này, Hàn Mạc đã kịp thời xen vào, hắn rất biết điều ôm quyền nói:

- Đại nhân, Hàn Mạc vẫn giữ được một thân xử nam, nguyện hiến nước tiểu để cho đại nhân chữa trị. Chỉ cần đại nhân có thể mau sớm khang phục, hạ quan dù phải vượt núi băng rừng, quyết không từ nan.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1133)


<