← Hồi 0309 | Hồi 0311 → |
Thân thể mềm mại của nàng ấm như lửa, thân thể mềm mại áp vào người Hàn Mạc, cơ thể hai người kề sát vào nhau. Hàn Mạc cảm thấy thân thể của nàng mềm mại như tơ liễu, gần như không có chút sức nặng nhưng thân thể đẫy đà. Tuy rằng cách lớp áo lót nhưng vẫn có thể cảm nhận đầy đủ mỗi tấc da thịt trên người nàng co dãn và nở nang, đặc biệt là khuôn ngực đẫy đà của nàng ép chặt ở ngực hắn, thật sự làm cho người ta cảm thấy dục hỏa đốt người.
Hàn Mạc là một nam tử nhiệt huyết, tuy rằng tính tình cẩn thận, nhưng giờ phút này cảm thấy thân thể ma quỷ tuyệt vời kia áp sát, cảm thấy được cặp đùi đẫy đà kia đang co dãn thì huyết mạch căng ra. Trong đầu lại nghĩ, trước đây tại chính sảnh nàng biểu diễn điệu múa vô cùng thần bí và uyển chuyển. Bờ mông đó rất tròn, bộ ngực đó rất lớn, da thịt trắng nõn, những tư thế khiêu khích, chỉ cảm thấy phía dưới mình đột nhiên đứng thẳng lên, chen vào khe hở giữa hai chân nữ tử đó.
Hàn Mạc cảm thấy toàn thân thích thú vô cùng, bên tai lại nghe được tiếng nàng thầm thì:
- Tướng quân, chàng...Chàng ức hiếp thiếp như vậy sao? Nhẹ nhàng một chút ... Thiếp muốn được chàng nhào nặn...!
Nữ tử đó rên rỉ, hạ giọng nói:
- Hàn Mạc, ngươi thành thật một chút, nếu không ta bức chết ngươi!
Hàn Mạc cảm thấy bản thân chen thật sâu vào giữa hai chân nữ tử đó. Nàng ta có chút thích ứng không được, thân thể mềm mại giật giật, phía dưới hắn cũng là chọc lên bụng của nàng, lại một trận ấm áp, không kìm nổi đưa tay lên ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, thấp giọng nói:
- Bà chủ Diễm, ta đã từng nói, có lúc diễn trò giả sẽ thành thật...!
- Nhẹ một chút... Từ từ một chút... Tướng quân thương thiếp một chút...!
Nữ tữ rối loạn quá sức rên rỉ, lập tức nhẹ nhàng cười duyên, thanh âm kiều mỵ, lại nhẹ nhàng như con muỗi:
- Hàn tướng quân biết thiếp khi nào vậy? Diễn giả thành thật, nhưng ngài đừng quên, ta lớn hơn ngài rất nhiều, ngài vẫn cảm thấy có hứng thú với một bà lão như ta sao?
Báu vật mê mị đến tận xương tủy này, đương nhiên không phải người khác, chính là Diễm Tuyết Cơ, người từng đánh cuộc với Hàn Mạc.
Nhà trọ hoang vu, Hàn Mạc cùng Diễm Tuyết Cơ lấy kim phật đánh bài, cuối cùng thắng Diễm Tuyết Cơ, và ước định Diễm Tuyết Cơ bào vệ hắn và Hàn Huyền Xương một năm.
Sau đó Diễm Tuyết Cơ hạ lệnh cho hai trong bốn thuộc hạ là Sấu Ma Can và Hầu Tử âm thầm bảo vệ Hàn Mạc và Hàn Huyền Xương. Tuy nhiên hai người này cũng là là thần long thấy đầu không thấy đuôi, không biết lúc nào sẽ ra tay giúp đỡ.
Về phần Diễm Tuyết Cơ, Hàn Mạc vẫn biết rằng thân phận của nàng cực kỳ thần bí, có liên quan đến Bạch Dạ Lang. Còn biết rằng tuổi tác của Diễm Tuyết Cơ đã hơn ba mươi tuổi, có lẽ là ba mươi ba, ba mươi tư tuổi, chẳng qua thân thể và dung mạo của nàng không biết vì nguyên nhân gì mà không thua kém con gái hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, da thịt còn mềm mại hơn hẳn những thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi.
Việc bảo vệ nhan sắc của Diễm Tuyết Cơ, có thể coi là đứng đầu thiên hạ.
Da thịt của thiếu nữ, thân hình và dung mạo của thiếu phụ, vẻ đẹp và cử chỉ của thục phụ. Sự kết hợp kỳ quái này được lưu lại trên cơ thể Diễm Tuyết Cơ, nhưng không làm cho người ta cảm thấy nửa phần phản cảm, nếu có chỉ là sự hấp dẫn vô cùng.
- Động tác và hương thơm trên người bà chủ Diễm đều không giống với bất kỳ nữ nhân nào khác, chỉ cần nghĩ một chút, đều có thể biết được.
Hàn mạc nhẹ giọng nói. Ở trong sảnh, khi Diễm Tuyết Cơ nhảy múa, hắn liền có cảm giác quen thuộc, sau đó ngửi thấy hương thơm Diễm Tuyết Cơ lưu lại, cẩn thận nghĩ, cũng nghĩ ngay đến nàng.
Lúc đó hắn tự nhiên rất kinh ngạc, thậm chí còn nghi ngờ phán đoán của mình, nhưng đi vào trong phòng, nghe thấy thanh âm mềm yếu của Diễm Tuyết Cơ thì tự nhiên đã khẳng định rồi.
- Ngài đúng thật là thông minh!
Diễm Tuyết Cơ chán ngán nói.
Tuy rằng Hàn Mạc vận dụng "Trường sinh kinh", nhưng tác dụng bình phục khí huyết của hắn không quá lớn, trái lại từng đợt hương thơm trên người Diễm Tuyết Cơ chui vào lỗ mũi, lại còn hạ thân chọc vào chỗ bụng bằng phẳng của nàng, khí huyết toàn thân quay cuồng, thấp giọng:
- Bà chủ Diễm, vì sao phải diễn trò này? Hay là nhã hứng của bà thay đổi, không thích đánh bạc thích diễn trò?
Diễm Tuyết Cơ cười ha ha nói:
- Hiện giờ ta vẫn thích đánh bạc, cũng thích diễn trò...!
Nàng lại bắt đầu rên rỉ:
- Tướng quân, ta... ta đổi tư thế cho ngài... ta đều bị ngài xé rách...!
Hàn Mạc cười khổ nói:
- Bà chủ Diễm, bà có thể không kêu thành như vậy hay không... Ta thật sự... thật sự chịu không nổi...!
- Hóa ra ngài quả thật thích bà lão.
Diễm Tuyết Cơ vặn vẹo thân thể, dường như muốn nhích khỏi người Hàn Mạc một chút, quyến rũ nói:
- Xem ra sức hấp dẫn của bà đây vẫn không giảm hơn năm đó, tiểu tử kia của ngài vẫn hứng thú ta như vậy...!
Nàng lại không biết, động tác uốn éo này, phía dưới của Hàn Mạc lập tức xâm nhập tới một chỗ kỳ diệu, chỉ nghe Diễm Tuyết Cơ dĩ nhiên ngâm khẽ "ừm" một tiếng, tiếng rên rỉ này, rất khác so với lúc trước, dường như phát ra từ trong lòng, mang theo giọng mũi, quả thật khiến người ta rung động tâm thần.
Mặc dù Hàn Mạc vẫn chưa làm qua chuyện việc người trong cuộc đời này, nhưng kiếp trước hắn cũng không thiếu kinh nghiệm này, hiểu rất rõ, chỗ hạ thân mình tiến vào đúng là chỗ u tuyền thần bí của Diễm Tuyết Cơ, một tiếng rên khẽ này của Diễm Tuyết Cơ, chỉ sợ bởi vì mình chạm vào chỗ nhạy cảm của nàng, cho nên mới rên rỉ lên.
Thậm chí trong nháy mắt Hàn Mạc cảm nhận được thân thể mềm mại của Diễm Tuyết Cơ run rẩy nhẹ nhàng.
Áo lót của Diễm Tuyết Cơ được làm bằng tơ tằm, cực kỳ nhẹ nhàng mỏng manh, giống như cánh ve vậy, giữa hai đùi nở nang rắn chắc kia tự nhiên cũng rất mỏng manh.
Diễm Tuyết Cơ cũng không lừa dối người nghe bên ngoài, lại phát ra tiếng nói quyến rũ đến tận xương:
- Tướng quân thích tư thế này sao... ồ... chậm một chút...!
- Tư thế gì?
Hàn Mạc thấp giọng hỏi.
Diễm Tuyết Cơ vươn tay nhéo lên đùi Hàn Mạc một cái, thấp giọng nói:
- Tiểu tử thối, ngươi đang đùa bà đây sao?
Hàn Mạc nhếch miệng, đột nhiên cao giọng nói:
- Ồ, mông thật trắng, bản tướng quân thích... thích nàng như vậy... nằm sấp giống như chó cái...!
Giọng hắn chưa dứt, liền cảm thấy bên hông tê rần, đúng là bị Diễm Tuyết Cơ nhéo.
- Ngươi... ngươi nói ai là chó cái?
Diễm Tuyết Cơ cắn lỗ tai Hàn Mạc, thấp giọng nói:
- Ngươi dám mắng bà đây?
Hàn Mạc cười khổ nói:
- Không phải là diễn trò sao? Một mình bà chủ diễn, chỉ sợ sẽ không ai tin...!
Diễm Tuyết Cơ ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy có đạo lý, nhưng vẫn thấp giọng nói:
- Tiếp tục nói năng lỗ mãng, có thể bà đây sẽ không khách khí với ngươi...!
Nàng lớn giọng quyến rũ nói:
- Nhẹ một chút... tướng quân, ngài mạnh mẽ như thế... ta chịu không nổi...!
Nàng rên rỉ phóng đãng, lại khiến Hàn Mạc chịu không nổi, phía dưới lúc này còn đang ở chỗ u tuyền của Diễm Tuyết Cơ, nhất thời máu huyết quay cuồng, dĩ nhiên yên lặng nâng mông chậm rãi xâm nhập lên phía trên, trong vô tình, không ngờ xuyên vào một chút, mặc dù có quần lót ngăn cách, nhưng Hàn Mạc cảm nhận được sự dồn nén rõ ràng, dường như đã tiến vào chỗ kia vậy.
Quả thật hắn không ngờ, lần đầu tiên trong cuộc đời này, đúng là đâm vào chỗ bí mật của Diễm Tuyết Cơ, dù chưa thật sự tiến vào, nhưng cảm thấy kích thích hơn tiến vào nhiều lắm.
Hắn rõ ràng cảm nhận được thân thể mềm mại của Diễm Tuyết Cơ nhẹ nhàng run rẩy một chút.
Hai tay của nàng, một bàn tay nắm lấy đầu vai Hàn Mạc, một tay nắm hông Hàn Mạc, không ngờ đều dùng sức, lại khẽ ngâm một tiếng, dường như hai chân co rút, kẹp chặt, nhưng càng kẹp chỗ kia của Hàn Mạc chặt hơn.
Hai đùi đẹp của nàng thẳng tắp mà thon dài, mượt mà lại vô cùng rắn chắc.
Hàn Mạc không kìm nổi lại nâng mông lên trên, dưới máu nóng sôi trào, rất muốn chui vào sâu.
- Không nên.. thật xấu...!
Diễm Tuyết Cơ giống nhưu giận dữ, thấp giọng trách cứ một tiếng, lại cao giọng rên rỉ phóng đãng
- Mau... tướng quân mau một chút... ta... ta thật thoải mái... ồ... ta yêu tướng quân chết mất...!
Nàng rên rỉ một hồi, dĩ nhiên xụi lơ trên người Hàn Mạc, thân thể mềm mại nhẹ như tơ vẫn không nhúc nhích, tùy ý chỗ kia của Hàn Mạc chạm vào chỗ u tuyền của nàng, cũng tùy ý Hàn Mạc ôm vòng eo mảnh mai không xương của nàng, môi đỏ mọng căng lên, hô hấp gấp gáp, bộ ngực sữa kia phập phồng theo hơi thờ, dồn ép trên ngực Hàn Mạc.
Trong phòng lập tức trở lại yên lặng.
Hàn Mạc ngưng thần lắng nghe, liền nghe được trên nóc nhà vang lên một âm thành cực kỳ nhỏ, trong lòng rõ ràng, đó rất nhiên là kẻ nghe lén bên ngoài.
Nhất thời hắn và Diễm Tuyết Cơ đều không động đậy, thân thể hai người dán sát vào nhau, hơi thở Diễm Tuyết Cơ thơm như lan, trong khi hô hấp, mùi hơi thở và hương thơm của cơ thể đan xen lại chui vào mũi Hàn Mạc, khiến Hàn Mạc vẫn dựng lên như trước.
Cũng không biết khi nào tay Hàn Mạc đã đặt lên kiều đồn của nàng, rất tròn rất rắn chắc, đò là điều rất dễ có thể cảm nhận được trên kiều đồn bóng loáng, rất ấm áp, hai cánh mông hình thành hương đồn tuyệt vời, thậm chí Hàn Mạc không kìm nổi dùng một ngón tay nhẹ nhàng di chuyển trên cánh mông đầy đặn, tuy có áo lót giống như tơ tằm, vẫn bóng loáng như ngọc, cảm giác mềm mại còn hơn thiếu nữ trẻ tuổi rất nhiều, nghĩ đến nàng tập võ, hương mông này cũng luyện tới bóng loáng rắn chắc.
Cũng không biết tư thế mờ ám này dừng lại trong bao lâu, liền cảm thấy được thân thể Diễm Tuyết Cơ giật mình, Hàn Mạc còn chưa phản ứng lại, không ngờ cổ mình phát lạnh, dường như có lưỡi đao kề ở cổ họng mình, mà thân thể Diễm Tuyết Cơ đã bò lên khỏi trên người mình, trong mơ hồ thấy được Diễm Tuyết Cơ quỳ gối trên giường xuân, ngay bên người mình, một tay cầm dao găm lạnh lẽo, đang để ở cổ họng mình.
- Tiểu tử thối, dám nhân cơ hội chiếm tiện nghi bà đây, ngươi thật sự là không sợ chết!
Giọng nói của Diễm Tuyết Cơ lạnh như băng, cảm giác quyến rũ tận xương vừa rồi tan hết, giống như là một người khác.
Hàn Mạc không sợ hãi, chỉ thản nhiên nói:
- Bà chủ Diễm, không phải ta chiếm tiện của bà, chẳng qua... vừa rồi bà cảm thấy dưới loại tình huống này, nếu ta không có phản ứng thì còn bình thường sao? Hoặc là ta không phải đàn ông bình thường... Hoặc là, bà không phải một phụ nữ có đủ lực hấp dẫn... Đáng tiếc hai điểm này đều không tồn tại, một người đàn ông bình thường gặp một người phụ nữ hấp dẫn như bà vậy... cuối cùng sẽ có chút chuyện!
Dao găm trong tay Diễm Tuyết Cơ ở cổ họng Hàn Mạc trượt nhẹ, nháy mắt nàng cười rộ lên ha ha:
- Từ trước đến nay Hàn tướng quân có tài biện luận, ngài thích ức hiếp phụ nữ như vậy, ta có nên giết ngài hay không?
- Trời đất chứng giám!
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Từ trước đến nay Hàn Mạc ta tôn trọng phái nữ, cũng không ức hiếp... Có đôi khi đơn giản chỉ là thưởng thức mà thôi, bà chủ Diễm tuyệt thế giai nhân như vậy, có thể mê đảo người trong thiên hạ, ta chẳng qua là một kẻ phàm phu tục tử, sao có thể chống cự được...!
- Lời ngon tiếng ngọt!
Diễm Tuyết Cơ cười khúc khích.
- Bà chủ Diễm muốn giết ta, lúc này cũng không nên ra tay.
Hàn Mạc than nhẹ một tiếng:
- Nếu không bà chủ Diễm có thể trở thành người thất tín không khôn ngoan!
Diễm Tuyết Cơ thu dao, nằm bên người Hàn Mạc, "ồ" một tiếng, nhẹ nhàng hỏi:
- Thất tín không khôn ngoan? Muốn giết ngài, chỉ là giơ tay, sao lại thất tín không khôn ngoan?
- Bà chủ Diễm sẽ không quên đánh cuộc giữa hai người chúng ta.
Hàn Mạc thấp giọng nói, tuy rằng thân thể nóng bỏng xinh đẹp của Diễm Tuyết Cơ đã rời khỏi, nhưng phía dưới Hàn Mạc vẫn chưa bình phục, chỉ có thể nằm không nhúc nhích, bình tĩnh nói:
- Thời hạn một năm chưa qua, bà chủ Diễm tự tay giết ta, đây là vi phạm lời hứa của bà rồi.
Diễm Tuyết Cơ nũng nịu nói
- Vậy vì sao không khôn ngoan?
- Dùng thân phận của bà chủ Diễm, cam tâm nghe Hạ Học Chi sai phái, lại cam tâm ở đây tiếp khách...!
Hắn nói tới đây cảm thấy trên đùi mình đau đớn, lại bị Diễm Tuyết Cơ nhéo, chỉ có thể nói:
- Ngài ủy khuất bản thân như vậy, tự nhiên là có ý đồ... Nếu giết ta, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, chỉ sợ không đáng... Chẳng lẽ không phải không khôn ngoan?
Diễm Tuyết Cơ cười ha ha, hơi thở như lan, thơm ngát động lòng người:
- Hàn tướng quân thật sự rất thông minh!
- Chỉ có điều ta hơi không rõ.
Hàn Mạc thấp giọng nói:
- Nếu Hạ Học Chi sai bà chủ Diễm bồi tiếp không phải là ta mà là người khác, vì mục đích, chẳng lẽ bà chủ Diễm thật sự sẽ.... !
Diễm Tuyết Cơ nhẹ nhàng cười, thấp giọng nói:
- Nếu không phải ngài, mà là nam nhân khác, ta sẽ không để hắn đụng lên người ta, nhưng lúc đi ra ngoài lại nghĩ tới đã làm tất cả... Ngài muốn thử một lần hay không...!
Hàn Mạc nhẹ nhàng cười:
- Không cần, từ trước đến nay ta không thích nếm thử ảo dược!
Hắn tự nhiên biết, nếu là nam nhân khác, Diễm Tuyết Cơ tuyệt đối sẽ dùng mê dược, khiến nam nhân này tuy rằng không chạm vào thân thể nàng, nhưng trong ảo giác lại cảm thấy đã giao hợp với nàng.
Loại thuốc này tuy rằng khó cầu, nhưng nhân vật như Diễm Tuyết Cơ chắc chắn có.
- Bà chủ Diễm ủy khuất ở đây là vì sao vậy?
Hàn Mạc nhẹ giọng hỏi, đây là vấn đề hắn quan tâm nhất.
Dùng võ công của Diễm Tuyết Cơ, xuất thuần nhập hóa, như nào cam tâm để cho Hạ Học Chi sai phái, đến tột cùng mục đích của nàng là vì cái gì?
← Hồi 0309 | Hồi 0311 → |