Vay nóng Homecredit

Truyện:Quyền thần - Hồi 0237

Quyền thần
Trọn bộ 1133 hồi
Hồi 0237: Tây Môn gia tự diệt
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1133)

Siêu sale Lazada

Hàn Mạc lòng ngập đầy lửa giận, đối với Tây Môn Lôi Tàng nổi lên sát tâm, hắn gầm lên giận dữ, chúng quan viên bên kia đều hướng ánh mắt lại. Hàn Huyền Xương liếc mắt một cái liền nhận ra là tiểu tử của chính mình, toàn thân chấn động, giống như hổ tiến lên:

- Mạc nhi, ngươi như thế nào lại ở đây lúc này?

Hàn Mạc nhấc côn đồng trong tay, chỉ vào Tây Môn Lôi Tàng nói:

- Tây Môn Lôi Tàng, việc đã đến nước này, ngươi còn muốn sống sót sao?

Tây Môn Lôi Tàng lập tức kêu lên:

- Hàn Mạc, ngươi cùng thích khách cấu kết, ý đồ ám sát các vị đại nhân, ngươi thật sự là quá to gan, người đâu, bắt tên phản nghịch này cho ta!

Tứ chủ sự chạy vội tới bên người Hàn Mạc, bảo vệ bốn phía, cách ăn mặc của bọn họ tuy rằng là thích khách như trước, nhưng vừa ra tay đánh chết Hắc kỳ, tất cả mọi người đều nhìn thấy đều hiểu hiển nhiên là người một nhà.

Hồ Tuyết Tân nghe Tây Môn Lôi Tàng vu cáo hãm hại Hàn Mạc, cười lạnh một tiếng, chỉ vào Tây Môn Lôi Tàng nói:

- Tây Môn đại nhân, rốt cục ai là phản nghịch, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, ngươi còn muốn vu cáo hãm hại người khác sao? Nếu không có Hàn Mạc dẫn người ra tay cứu giúp, chúng ta chỉ sợ cũng bị cạm bẫy này của ngươi hại chết. Cho tới bây giờ, ngươi còn không biết hối cải, thật sự là ngu xuẩn, xem chúng ta đều là hài đồng ba tuổi sao?

Trên mặt Tiêu Hoài Kim vết máu loang lổ, phía sau lưng lại trúng một đao, giọng căm hận nói:

- Tây Môn Lôi Tàng, ngươi đây là tự tìm đường chết, lần này ông trời cũng không thể nào cứu được ngươi.

Hàn Huyền Đạo trấn tĩnh tinh thần, thản nhiên nhìn Tây Môn Lôi Tàng, cuối cùng lắc đầu, nói:

- Tây Môn đại nhân, lần này ngươi thật là hồ đồ.

Tây Môn Lôi Tàng nhìn thấy mấy đại thế gia đã đem đầu mâu nhắm ngay chính mình, sắc mặt khẽ biến, trầm giọng nói:

- Chư vị, những lời này ta nghe không hiểu. Không sai, để đám thích khách này lẫn vào bên trong phủ, đích xác là lỗi của ta, nhưng chư vị nếu nói ta Tây Môn gia và thích khách cấu kết, đó là tuyệt đối không được, chư vị muốn vu cáo hãm hại ta Tây Môn Lôi Tàng, mời xuất ra chứng cớ. Ngoài ra, cho dù đám thích khách này lẫn vào bên trong Tây Môn phủ, cũng không phải tất cả đều là sai lầm của Tây Môn Lôi Tàng, bên ngoài có Ngự lâm quân hộ vệ, Mộ Dung Hạc phụ trách kiểm tra người ra vào, tại sao gã lại để cho đám thích khách tiến vào? Hả ...!

Gã ta chỉ vào đám người Hàn Mạc, lớn tiếng nói:

- Hàn thính trưởng này không ngờ cùng thích khách ở cùng một chỗ, biết rõ có thích khách ám sát, trước đó cũng không thông báo, ta đang muốn hỏi Hàn thính trưởng muốn gì?

Hàn Huyền Xương thấy Tây Môn Lôi Tàng đổ hết tội lên đầu Hàn Mạc, tức thì phẫn nộ, đang muốn phản bác, Hàn Mạc đã cười lạnh nói:

- Tây Môn Lôi Tàng, ngươi không cần cấp bách, là đúng hay là sai, vào Đại lý tự hoặc là Hình bộ tổng hội là rõ.

Đúng vào lúc này, nghe được tiếng lưỡi mác vang lên, giọng Mộ Dung Hạc hô to:

- Đem khu vườn này vây lại cho ta, Tây Môn quý phủ ngay cả một con ruồi, con bọ cũng không cho rời khỏi.

Lời vừa dứt, đã thấy Mộ Dung Hạc mình mặc quân phục đội báo cùng hơn mười Ngự lâm quân mặc áo giáp vây quanh, tiến vào trong vườn, giữa vườn một đống hỗn độn, cực kỳ khiếp sợ, nhanh bước tiến lên, hướng Tiêu thái sư thi lễ:

- Thái sư, ngươi không sao chứ?

Nhìn thấy giữa sân không ít thế gia quan viên trên người mang theo vết máu, nhíu mày, quát lớn:

- Hạ vũ khí!

Sau khi cửa vườn mở ra, trong lúc hỗn loạn, có quan viên nhân cơ hội đi ra ngoài báo tin, Mộ Dung Hạc kinh hãi, vội vàng dẫn người tiến đến tiếp ứng.

Lúc này tay cầm binh khí, phần lớn là bọn gia tướng của Tây Môn Lôi Tàng, nhìn thấy Ngự lâm quân xông vào, đã luống cuống tay chân, nghe Mộ Dung Hạc muốn chính mình buông binh khí, chúng gia tướng mọi ánh mắt đều hướng về phía Tây Môn Lôi Tàng.

Sự việc lần này tuy vẫn chưa là án mưu sát lớn nhất từ khi Yến quốc thành lập, nhưng cũng tuyệt đối là án mưu sát có dã tâm lớn nhất, muốn một lưới đem các nhân vật chủ yếu của các thế gia đánh chết, đối với dã tâm này, cũng thật sự là làm cho người ta không rét mà run.

Mặc dù các quan viên thế gia có lòng phòng bị, nhưng cũng không thể tưởng được Tây Môn Lôi Tàng lại có dã tâm điên cuồng như thế, cũng không thể tưởng được lá gan gã lại lớn đến thế, nghĩ đến nếu không có Hàn Mạc và thuộc hạ hắn đột nhiên ra tay, rất có thể hôm nay mọi người đều táng mạng nơi đây. Tuy nói ở đây đều là các nhân vật dày dạn kinh nghiệm, nhưng chỉ nghĩ tới hậu quả cũng không khỏi rúng mình khiếp sợ, đúng là Tây Môn Lôi Tàng có ý định giết người.

Tây Môn Lôi Tàng tuy rằng là người thô lỗ, hơn nữa tính tình táo bạo, làm việc kích động, nhưng đến lúc này, hắn cũng hiểu được, Tây Môn gia... đã đến trước vực thẳm diệt vong.

Nhưng hắn không thể ngồi chờ chết, dù chỉ còn một con đường sống, hắn cũng muốn vớt lấy tia hy vọng. Vì toàn bộ gia tộc Tây Môn.

Trong đầu hắn, lúc này trong nháy mắt không ngờ nhớ tới Diệp gia và Ngô gia đã bị tiêu diệt.

Diệp gia binh bại, toàn tộc bị thảm sát hầu như không còn, Ngô gia cũng còn lại chẳng có bao nhiêu, cảnh tượng như vậy Tây Môn Lôi Tàng cũng đã tận mắt nhìn thấy, tàn khốc mà là sự thật.

Đôi mắt gã trong nháy mắt lại chứa đầy thù hận, ánh nhìn lạnh lẽo về phía Hàn Mạc, nếu không có hắn phá hỏng đại sự, kế hoạch của gã gần như sẽ thành công.

Trong nháy mắt, hận ý đối với Hàn Mạc, xâm nhập vào tận cốt tủy của Tây Môn Lôi Tàng

- Mộ Dung tham lĩnh!

Tuy rằng biết rõ là vô dụng, Tây Môn Lôi Tàng vẫn làm ra một phen thái độ vô tội, chỉ vào Hàn Mạc nói:

- Dẫn binh đem tên phản tặc kia bắt giữ, bọn họ chính là thích khách!

Mộ Dung Hạc lúc này đã nhìn đến gương mặt Hàn Mạc, gã cùng với Hàn Mạc có hiềm khích, nếu là Tiêu thái sư nói, gã nhất định là người đầu tiên xông lên hạ Hàn Mạc.

Tuy nhiên Tây Môn Lôi Tàng trong mắt Mộ Dung Hạc là không đủ tư cách, cho nên gã cũng căn bản không để ý tới mệnh lệnh của Tây Môn Lôi Tàng.

Đã ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi, Tiêu thái sư lạnh lùng nhìn Tây Môn Lôi Tàng, rốt cục nói:

- Tây Môn Lôi Tàng ngươi vừa rồi tiến vào vườn, ngay cả thích khách đều không thấy rõ, lại biết bọn họ là Hắc kỳ thích khách, hay là ngươi ở ngoài vườn thì thấy rõ bọn họ là ai?

Tây Môn Lôi Tàng ngẩn ra, hắn mới vừa rồi dẫn gia tướng vào cửa, ngay lập tức hô "Bắt Hắc kỳ thích khách", lúc này mới ý thức được, lúc ấy dưới sự kích động, đúng là sai một ly đi một dặm.

Nhưng hắn hãy còn vớt vát cãi cố:

- Thái sư! lời này ta nghe không hiểu, có thể bày ra kế hoạch ám sát như thế, ngoại trừ Ngụy quốc Hắc kỳ, còn có thể có ai?

- Rất nhiều.

Tiêu Thái sư lấy khăn mặt trong tay áo ra, nhẹ nhàng lau cái trán dính vài giọt máu, giọng nói già nua lại tràn đầy khí sắc âm trầm:

- Ít nhất Khánh quốc tử y vệ cũng có bản lĩnh như vậy, ngươi vì sao lại chỉ chăm chăm là Hắc kỳ? Hơn nữa ngươi đoán thật sự chính xác, thực không tồi, thích khách đó đều mang theo hắc trúc, quả thật là Ngụy quốc hắc kỳ, Tây Môn đại nhân, ngươi đón được thật sự là chuẩn a.

Tây Môn Lôi Tàng nhíu mày nói:

- Ta chỉ là hồ đoán lung tung mà thôi!

Tiêu Hoài Kim cả giận nói:

- Tây Môn Lôi Tàng, ngươi còn muốn ngụy biện? Lão tử nói thẳng với ngươi, lần này ngươi có chắp cánh cũng không thể thoát.

Chợt nghe Hàn Huyền Đạo trầm giọng hỏi:

- Tây Môn Lôi Tàng, Trầm thượng thư hiện giờ ở nơi nào? Ngươi đã làm gì hắn?

Tây Môn Lôi Tàng thản nhiên trả lời:

- Ta chẳng qua là mời phạm đại nhân nhìn một bức tranh, có thể có chuyện gì?

- Mộ Dung tham lĩnh!

Tiêu Thái sư rốt cục đem khăn tay có dính vết máu thu vào trong tay áo.

- Có ty chức!

Mộ Dung Hạc lập tức cung kính đáp.

Tiêu Thái sư lạnh lùng nhìn Tây Môn Lôi Tàng, rốt cục nói:

- Bắt Tây Môn Lôi Tàng cùng bộ hạ của hắn, đưa vào nhà ngục hình bộ, tạm thời giam giữ ở đó, mặt khác tăng cường nhân thủ, trước hộ tống các vị quan viên rời khỏi Tây Môn phủ, khống chế được Tây Môn phủ từ trên xuống dưới, tựa như lời ngươi nói, một con ruồi, một con bọ cũng đừng cho nó thoát khỏi Tây Môn phủ.

Mộ Dung Hạc lập tức đáp:

- Ty chức tuân mệnh!

Vung tay lên:

- Đều bắt hết!

Chúng gia tướng, bộ hạ của Tây Môn Lôi Tàng lập tức nắm chặt trong tay binh khí chưa buông, hộ vệ quanh Tây Môn Lôi Tàng. Tây Môn Lôi Tàng lại trợn mắt nhướn mày, lớn tiếng quát:

- Ai dám bắt ta?

Mộ Dung Hạc cười lạnh nói:

- Thái sư có lệnh, bắt phản tặc Tây Môn Lôi Tàng!

Ngự lâm quân là đội quân tinh nhuệ nhất của Yến quốc, ngự lâm vệ mỗi người lại như lang, như hổ, cùng đồng loạt tiến lên, đem Tây Môn Lôi Tàng và hơn mười gia tướng của hắn đem vây quanh ở giữa.

Tiêu Thái sư lạnh lùng nói:

- Mộ Dung tham lĩnh, bản Thái sư lệnh cho ngươi bắt Tây Môn Lôi Tàng, nếu có chút chống cự, giết không tha!

Mộ Dung Hạc lập tức có lo lắng, quát lớn:

- Tây Môn Lôi Tàng, ngươi còn không bó tay chịu trói? Nếu có chút chống cự, giết không tha!

Tây Môn Lôi Tàng căm tức lớn tiếng nói:

- Các ngươi lấy cớ gì bắt ta? Tiêu Đồng Lam, ngươi... ngươi chẳng phải lợi dụng việc công để trả thù cá nhân sao?

Tiêu Đồng Lam là đại danh của Tiêu thái sư, lúc này Tây Môn Lôi Tàng tự nhiên cũng bất chấp lễ tiết, gọi thẳng tên ra.

Tiêu Thái sư cũng không để ý đến, mà đứng dậy, đối với một đám quan viên thế gia phía sau cung tay làm lễ, chậm rãi nói:

- Chư vị đại nhân, việc này sự tình trọng đại, cho nên trước đem Tây Môn Lôi Tàng cùng vây cánh giam giữ lại, chúng ta phải lập tức hướng Thánh thượng báo cáo việc này... !

Hàn Huyền Đạo gật đầu nghiêm nghị nói:

- Thái sư nói rất đúng.

Vẫn ung dung thản nhiên, Tô Quan Nhai rốt cục nói:

- Tây Môn Lôi Tàng ở kinh thành mưu phản, Ngô quận bên kia biết được tin tức này, nhất định sẽ có động tác, xem ra chúng ta phải suốt đêm cử hành hội nghị nội các, thương thảo kế hoạch, tuyệt đối không thể trì hoãn.

Hồ Tuyết Tân lập tức nói:

- Tô đại nhân nói có lý, phải lập tức mời dự họp nội các!

Tây Môn Lôi Tàng nhìn thấy các thành viên đại nội đã bắt đầu hình thành khối thống nhất, thậm chí đã suy xét đến sẽ đối phó Ngô quận, trong lòng biết việc đã đến nước này khó lòng cứu vãn, đã biết kế hoạch một lần mạo hiểm đã hoàn toàn thất bại, giận dữ bật cười, trong tiếng cười tràn đầy bi phẫn:

- Hảo hảo hảo!

Đoạt lấy đại đao bên người một gã gia tướng, cất tiếng thở dài:

- Một nước đi sai, thua toàn bộ bàn cờ, ta xin lỗi Tây Môn gia tộc.

Dương đao giận dữ nhìn mọi người, cười như điên loạn:

- Lại không biết nhà nào là tiếp theo... !

Hắn cũng không hổ là một Hán tử, đem ánh mắt hướng Hàn Mạc, lớn tiếng nói:

- Không nghĩ đại sự lại bại trong tay một đứa con nít... Ha ha ha, ông trời muốn tiêu diệt ta, dùng cái gì chống lại? Ta Tây Môn Lôi Tàng sao có thể bị bọn thấp hèn các ngươi sỉ nhục?

Hắn vung đại đao trong tay, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, kéo chặt đứt cổ họng chính mình, máu tươi phun ra, trong đôi mắt gã tràn đầy vẻ không cam lòng, nhắm mắt lại, thân thể ngã xuống.

Mọi người thấy Tây Môn Lôi Tàng tự sát, thần sắc khác nhau, Hàn Mạc như trước vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, nhẹ nhàng buông đồng côn trong tay xuống.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1133)


<