Vay nóng Tinvay

Truyện:Quyền thần - Hồi 0234

Quyền thần
Trọn bộ 1133 hồi
Hồi 0234: Tây Môn gia ra đòn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1133)

Siêu sale Lazada

Phía trên Thất xảo các, các vũ cơ đã nhanh chóng lui xuống, các kịch tử bắt đầu dàn dựng cảnh diễn. Vở diễn lần này là về tích anh hùng Yến Khang của Yến quốc, là một hảo hán danh tiếng, một đao thủ lẫy lừng trên những cuộc chiến chinh sát phạt Ngụy quốc. Yến Khang xướng, chủ đề chính là ca tụng chủ nghĩa anh hùng cá nhân.

Thật hay là hơn nửa các quan viên đều thích nghe vài đoạn yến khúc, nhìn thấy trên đài bày cảnh tượng, đã có người kêu lên: "Đây có phải là tuồng "đơn đao đi gặp"?

"Đan đao phó hội" - đơn đao đi gặp tán tụng vị anh hùng được đời sau vinh danh "Võ thánh" Quan Nhị Ca.

Dựa theo quy củ Yến khang, trước mỗi tuồng diễn trước, phải có một "tiểu giác nhi" đi lên hát khởi màn, gọi là kể lại sự tích, để người xem có thể thưởng thức nội dung dễ dàng hơn, thú vị hơn. Nhưng ngược lại, người hát mở màn này không được thể hiện hết nội dung chính, không được làm lu mờ cái uy thế của nhân vật chính, nên giọng hát cũng chỉ được phép chừng mực vậy thôi, không quá mạnh mẽ.

Trên đài có một người cất cao giọng, đeo mặt nạ, đó là Chu Thương, lính hầu của Quan Nhị gia. Chu Thương bắt đầu lả lướt lên lên xuống xuống, vừa diễn vừa ca, giọng hào hùng, khỏe khoắn. Lúc này liền có người kêu lên: hảo hảo!

Tiêu thái sư tựa vào ghế trên, mắt lim dim, trong tay đả phách, cuối cùng cũng nhịp theo nhẹ nhàng như vậy, bàn bên kia Hàn Huyền Đạo cũng đang chăm chú nghe, hầu hết những người ở đây đều mê xem hát.

Tây Môn Lôi Tàng nhìn thấy nhân vật tên là Khai Tảng Tử đã lên đài, lúc này mới hướng Phạm Vân Ngạo thấp giọng nói:

- Phạm đại nhân, bên này mọi người nghe hát trước đã, ta dẫn huynh đi đến chỗ cất tranh.

Phạm Vân Ngạo gật đầu nói:

- Được, chúng ta đi

Hướng bên cạnh Hàn Huyền Đạo hạ giọng nói:

- Hàn đại nhân ở đây nghe hát, ta đi xem tranh rồi quay về.

Lập tức Phạm Vân Ngạo đi theo Tây Môn Lôi Tàng ra vườn, Tây Môn Lôi Tàng dĩ nhiên phải quay lại tạm nói lời tạm biệt, mời mọi người xem hí kịch, rồi sau đó mới đưa Phạm Vân Ngạo rời khỏi, y không quên dặn tôi tớ:

- Đóng cửa lại, không cho bất cứ kẻ nào đi vào quấy rầy chư vị đại nhân xem kịch, phái người thủ hộ ở bên ngoài, bất cứ kẻ nào cũng không được tự tiện đi vào.

Y có vẻ tỏ ra nghiêm túc, dù sao trong vườn hiện giờ có Tiêu, Hạ, Hồ, Hàn, Tô, các nhân vật chủ yếu của ngũ đại gia tộc, cũng có một ít quan lại cao cấp của ngũ đại gia tộc, ngay cả Phạm gia cũng còn có hai ba quan viên cao cấp ở bên trong.

Hôm nay cũng nhân quý khách tập hợp ở phủ Tư Mã, cho nên mới từ nội các ra lệnh, triệu tập Báo đột doanh hai trăm tinh binh canh giữ ở ngoài phủ, không thể nghi ngờ các đại thế gia vì phòng ngừa chẳng may có kẻ ở ngoài phủ mai phục ám sát mình, theo một góc độ nào đó mà nói, yến hội hôm nay diễn ra thật an toàn, mà Tây Môn phủ cũng được bảo vệ thiết hùng như nhau.

...

...

Phía trên sân khấu, Chu Thương lả lướt hát hát xướng xướng, chợt nghe một tiếng la vang lên, từ phía sau khán đài, sáu người đội mặt nạ ra diễn các loại nhân vật "tiểu giác nhi" trong đó cũng có "Lỗ Túc". Lỗ Túc ngồi trên sân khấu xử án, phía sau hai gã tiểu giác nhi, đối diện lại có án nhi, sáu người phân hai bên ngồi xuống.

Sáu người đi lên sau lại "đi từ từ, đi từ từ, đi từ từ" Trên mặt đất, trong tay cầm sáu đại đao sắm vai đào võ, tay phất phất cờ, hướng sân khấu kịch phía trước, tả ba cái hữu ba cái, thoạt nhìn rất uy vũ, bên trái là ba gã "võ giác nhi" ngồi cách Tiêu thái sư một bàn tuy nhiên cũng xa vài bước.

Từ phía sau một người chậm rãi đi lên, mắt xếch, mặt đỏ thẫm, râu ria, đúng là Quan Nhị gia, bước chân trên mặt đất rất có khí thế cất giọng hát. Chu Thương khiêng thanh long đại yến đao đi theo Quan Nhị Ca.

Tiêu Hoài Kim cười ha hả nói:

- Bây giờ diễn hí khúc đạo cụ làm thật là tốt, ngươi xem bọn người kia đao nhỏ, còn quan lão gia thanh long đại đao, thoạt nhìn giống như thật.

- Giả giả, thật thật diễn như ngoài đời, có đôi khi diễn là thật, thật cũng là diễn!

Tiêu thái sư bình tĩnh nói:

- Quay đầu cũng không ai biết cái gì là thật, cái gì là giả!

Âm thanh hắn chút hơi trầm xuống, quyền cao chức trọng, uy vọng thân cao, nhưng không một ngày nào không sống đấm đá với nhau, bên trong người lừa ta gạt, đối với người sống trong cuộc chính là giả giả hư hư thật thực, Tiêu thái sư có lẽ là nhận thức sâu nhất.

Trên đài, Quan Nhị gia đã xướng lên, thanh âm rất to, có lực, nghe đúng là giọng của Lâm Nguyên, đúng là Hầu Lâm rạp hát trung trấn viên, một giọng hát nổi tiếng.

Thanh âm quyến rũ, mọi người đều kêu hảo hảo. Lâm Nguyên diễn hí khúc thật bản lĩnh.

Thật hay bên trong đã yên tĩnh, chỉ nghe Lâm Nguyên xướng, phía sau Chu Thương khiêng thanh long yển nguyệt đại đao đi theo, một bước không rời, tiến dần về phía trước đài.

Nghe được Lâm Nguyên "a" kêu một tiếng, phía trước đài sáu gã đào võ đều nắm chặt đại đao, múa may đứng lên trong miệng đều kêu "Nha nha", chợt vừa thấy ánh đao rét lạnh, trông rất đáng sợ.

Trên đài ánh đao bay múa, dưới đài Hồ Tuyết Tân đột nhiên nhíu mày, kề sát vào Hàn Huyền Xương thấp giọng nói:

- Em rể, ta thấy đại đao trên đài giống như thật, không giống như đạo cụ, đảo như hàng thật, cương đao cũng là thật!

Hàn Huyền Xương nhíu mày nhìn kỹ xem, lẩm bẩm nói:

- Đao thật?

Thần sắc hắn khẽ biến, dường như nghĩ đến cái gì, quay đầu hướng đại môn, chỉ thấy cửa đã đóng chặt, nhìn bốn phía, trong vườn ngoại trừ năm bàn khách cùng với bàn biểu diễn của nhóm con hát phía trên, tôi tớ Tây môn gia không biết đã biến mất lúc nào, trong vườn đúng là một bầu không khí cực kỳ quỷ dị.

Hàn Huyền Xương trong lòng trầm xuống, nhìn về phía Hồ Tuyết Tân, chỉ thấy Hồ Tuyết Tân cũng hiện đuợc vẻ gì, vẻ mặt có chút quái dị, không đợi Hàn Huyền Xương nói chuyện, Hồ Tuyết Tân đã đến gần thấp giọng nói:

- Y không có lá gan lớn như vậy?

Trong miệng Hồ Tuyết Tân nói "y" tất nhiên là chỉ Tây Môn Lôi Tàng.

Hàn Huyền Xương vẻ mặt ngưng trọng, đã toan nổi lên nắm tay, con mắt sắc bén chớp động, nhìn về phía nhóm con hát trên đài, hạ giọng nói:

- Cữu huynh, hôm nay chỉ sợ có người to gan lớn mật!

Âm thanh chưa dứt chợt nghe trên đài Chu Thương quát to một tiếng"

- Một trăm ngàn binh mai phục, nhất chiêu giết tận địch, mặc dù chết cũng không tiếc!

Giữa tiếng quát, đột nhiên hắn nâng lên trên vai thanh long yển nguyệt đại đao, nhưng lại nhảy xuống phía trước đài, trong tay đại đao đã dơ lên, hàn quang sâu kín, trong ánh mắt mọi người khiếp sợ, trước mặt chém xuống đúng chỗ Tiêu thái sư ngồi.

...

Phạm Vân Ngạo đi theo Tây Môn Lôi Tàng đến thư viện Tây môn phủ, tiến vào trong viện, Phạm Vân Ngạo liền nhìn thấy trong viện có một đám dáng người khôi ngô là gia tướng Tây môn, vẻ mặt mỗi người trang nghiêm, dường như đang chờ cái gì, nhìn thấy Tây Môn Lôi Tàng hai người tiến vào lập tức khom mình hành lễ.

Tây Môn Lôi Tàng vẻ mặt thản nhiên phất tay:

- Các ngươi đều đi đi!

Nhóm người này cùng đáp trả lại một tiếng, dường như nhận được một nhiệm vụ gì đó cực kỳ quan trọng, nghiêm nghị cùng kêu lên nói:

- Tuân lệnh!

Đúng là giống như lang hổ từ trong thư viện lao thẳng ra ngoài.

Phạm Vân Ngạo nhíu mày, hơi chút nghi hoặc, nhìn về phía Tây Môn Lôi Tàng, chỉ thấy Tây môn Lôi Tàng giấu vẻ mặt cũng hơi quái dị, trong lòng đầy nghi ngờ.

Tây Môn Lôi Tàng đã cười kéo tay Phạm Vân Ngạo nói:

- Phạm đại nhân, ta có lưu một bức tranh rất đẹp, đó là bút pháp tranh vẽ thần kỳ, huynh mau theo ta đi xem!

Lôi kéo Phạm Vân Ngạo vào trong phòng sách, chỉ vào cái bàn lớn ở chính sảnh nói:

- Ở trên này!

Trên bàn bày một tấm tranh cuốn thật to, Phạm Vân Ngạo chắp hai tay sau lưng tiến lên nhìn, thấy có một chỗ trống trên giấy trắng, tuy rằng tranh cuốn thật lớn, mặt trên không có một tia nét mực.

- Đây là ý gì?

Phạm Vân Ngạo nhíu mày, khó hiểu mà nhìn Tây Môn Lôi Tàng.

Tây Mộn Lôi Tàng đứng đối diện Phạm Vân Ngạo chỉ vào chỗ trống trên tranh cuốn, hỏi:

- Phạm đại nhân, hãy nhìn bức tranh hoạ này là cái gì?

Phạm Vân Ngạo cau mày, nghĩ cái gì, ngẩng đầu nhìn Tây Môn Lôi Tàng, lộ ra nụ cười thản nhiên nói:

- Tây môn đại nhân nói giỡn Phạm mỗ hay sao?

Tây Môn Lôi Tàng lắc đầu nói:

- Phạm đại nhân, đây là một bộ " Thảo nguyên bôn mã đồ"

- Thảo nguyên bôn mã đồ.

Phạm Vân Ngạo thản nhiên cười nói:

- Cây cỏ đâu?

- Bị tuấn mã ăn rồi!

- Tuấn mã đâu?

- Bị bầy sói cắn nuốt!

- Vậy bầy sói ở chỗ nào? Phạm Vân Ngạo nhíu mày nói.

- Bị thợ săn giết hại!

- Thợ săn lại ở chỗ nào?

Tây Môn Lôi Tàng thần sắc nghiêm nghị đứng lên:

- Mang theo con mồi, đã rời khỏi!

Phạm Vân Ngạo đương nhiên không phải kẻ kém cỏi, Tây Môn Lôi Tàng cố làm ra vẻ huyền bí, hắn lập tức đoán ra trong đó có vấn đề, cau mày, con ngươi lập tức thoáng hiện hào quang sắc bén, nhìn thẳng Tây Môn Lôi Tàng nói:

- Rốt cục ý tứ của Tây môn đại nhân là thế nào?

Tây Môn Lôi Tàng nói:

- Phạm đại nhân, huynh và ta đều là chủ quản ở bộ binh, cho đến nay, ta rất khâm phục nhân phẩm của ngươi. Tây Môn Lôi Tàng ta là vũ phu, nói chuyện không muốn giấu đầu lòi đuôi, nay có chuyện ta nói thẳng. Cho tới nay, gia tộc Tây môn ta chính là cây cỏ trên bức hoạ, chỉ có thể để người khác tuỳ ý nhai nuốt, lại đành thúc thủ, không thể phản kháng. Sau đại chiến quận Bột châu, Tây môn gia tình hình càng ngày càng sa sút. Tiêu gia từng bước ép sát, muốn đem Tây môn gia vào đườngg cùng, mặt khác các thế gia toạ sơn quan hổ đấu, thản nhiên ngồi xem Tây môn gia một ngày thiên địa suy bại, cuối cùng biến mấttrong bản đồ ở Yến quốc!

Phạm Vân Ngạo lạnh lùng nhìn Tây Môn Lôi Tàng nói:

- Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?

-Tây Môn Lôi Tàng ta là con cháu của Tây Môn gia, đương nhiên không thể trơ mắt đứng nhìn gia tộc của mình bị người đời khi dễ!

Tây Môn Lôi Tàng nắm hai tay lại thành nắm đấm, y vốn cố tình che giấu sự phẫn nộ bằng vẻ mặt bình thản, lúc này đã khôi phục lại khí phách, mắt long lên:

-Bọn họ không muốn ta sống, ta cũng không thể cho bọn họ sống.

Phạm Vân Ngạo dường như linh tính điều gì, hai tay nắm chặt đến nổi cả gân xanh, kinh ngạc:

-Tây Môn Lôi Tàng, ngươi muốn làm gì?

Tây Môn Lôi Tàng cười như điên loạn:

-Ta muốn bọn họ chết. Tất cả đều biết thành xác chết.

Phạm Vân Ngạo biến sắc, trầm giọng nói:

-Thất xảo các, đúng là cạm bẫy!

Trước mặt hơn mười người thuộc hạ thanh âm trầm thấp:

- Hết thảy vì Ngụy quốc, mặc dù chết cũng không tiếc!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1133)


<