Vay nóng Tima

Truyện:Quyền thần - Hồi 1026

Quyền thần
Trọn bộ 1133 hồi
Hồi 1026: Thủy hỏa giao hòa
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1133)

Siêu sale Shopee

Đỗ Băng Nguyệt từ nhỏ đã luyện võ công, hơn nữa lại thường xuyên tiếp xúc với gió biển và ánh mặt trời, nên làn da của nàng không được trắng trẻo cho lắm, thậm chí trên cơ thể nàng không có lấy một chấm trắng, nhưng làn da bánh mật này mịn màng như lụa, mỗi một thớ thịt trên người nàng đều rắn chắc, những đường cong mê người, độ đàn hồi và sức lực tiềm ẩn dưới lớp da của nàng không phải cô nương bình thường nào cũng có được.

Những người phụ nữ mà Hàn Mạc từng gặp, Diễm Tuyết Cơ cũng là người học võ, nhưng thân hình cô nương ấy được bảo dưỡng cực tốt, làn da trắng nõn mịn màng, so với làn da chất chứa sức mạnh của thiên nhiên hoang dã như Đỗ Băng Nguyệt quả khác nhau một trời một vực.

Cặp đùi tròn vo, chắc nịch của nàng, bắp đùi nàng trơn bóng như bôi mỡ, lại có sóng biển xô vào làm ướt sũng, cảm giác thật như đang ôm một cái lộc hươu ướt sũng.

Nằm trên biển cảm giác sức nặng của Đỗ Băng Nguyệt đè lên cơ thể, nhưng Hàn Mạc lại thấy, cô nương này không có chút kinh nghiệm hôn, chỉ là dùng lực cắn chặt môi của Hàn Mạc, còn hai tay lại nắm chặt hai cánh tay của hắn.

Trong giây phút cơ thể nàng dung hòa với Hàn Mạc, trong đầu Đỗ Băng Nguyệt chỉ còn một mảng trống rỗng không nghĩ ra điều gì cả. Nàng chỉ biết nằm dưới người mình là Tiểu Ngũ ca ca, là người mà mình yêu thích, trong lúc đầu óc và toàn thân như bốc lửa đó, trong đầu nàng bỗng xuất hiện một ý nghĩ rất kỳ lạ, nàng chỉ muốn cơ thể mình được tan chảy trong con người của Tiểu Ngũ ca ca.

Cô nương ở biển không e thẹn rụt rè như các cô nương trên lục địa. Tính tình của nàng từ nhỏ đã là người phóng thoáng thoải mái, tự do tự tại, đến Hoàng đế cũng khó lòng quản nổi, vậy nên trong con người nàng đã tồn tại cái ý chí dám yêu, dám hận.

Tiểu Ngũ ca ca đã nói thích mình, vậy tự nhiên một chút bên cạnh huynh ấy cũng có gì là không được.

Tuy Hàn Mạc bị sóng biển đánh dạt vào làm ướt sũng nhưng trên người hắn lúc này lại đang có một ngọn lửa đang bùng cháy, đặc biệt là cơ thể của Đỗ Băng Nguyệt, từng đường cong mượt mà, phía trước nhấp nhô phía sau cong vểnh lên, giống hệt một cây đuốc đang thiêu đốt khắp cơ thể.

Hàn Mạc cũng không phải trai tân, nhưng thực lòng trong lúc này hắn cũng không biết nên làm gì mới đúng, nếu tiếp tục chuyện lãng mạn này với Đỗ Băng Nguyệt, cảm giác có gì không ổn, nhưng nếu đẩy nàng ra, hắn lại có chút không đành lòng, chỉ còn biết nhắm chặt mắt lại, trong lòng nhĩ thầm: "Nếu ta đẩy ra, trong lòng Nguyệt nhi nhất định sẽ nghĩ ta không thích nàng, nhất định sẽ rất đau khổ, ta đường đương một tên nam tử, sao lại để một cô nương đau lòng được chứ? Không sai, vì để Nguyệt nhi vui, ta sẽ yên lặng chịu đựng tất cả!"

(DG:!!!)

Trong lúc không kiềm chế được hai tay của hắn từ từ trượt xuống dưới, đặt lên mông Đỗ Băng Nguyệt. Hai tay hắn vừa chạm vào cặp mông rắn chắc đầy đặn của nàng, Đỗ Băng Nguyệt đã co rúm người lại. Cô nương này rốt cuộc đã rời môi mình khỏi môi hắn, mặt ửng đỏ, đôi mắt mơ màng, nhìn thấy trên miệng Hàn Mậc dính đầy nước bọt của mình, Tiểu Ngũ ca ca thì nhắm chặt hai mắt, dường như đang phải chịu đựng mình, liền cảm thấy xấu hổ. Nàng nhất thời hưng phấn, lúc này phục hồi tinh thần cũng cảm thấy có chút gì đó không ổn, định rời khỏi người Hàn Mạc, nhưng Hàn Mạc đã ngay lập tức giữ chặt mông nàng lại, hai bàn tay thậm chí bắt đầu di chuyển vuốt ve...

Bị Hàn Mạc vuốt ve, toàn thân Đỗ Băng Nguyệt mềm nhũn, như tê liệt dán vào người hắn. Hai mắt nhắm nghiền, cặp môi thơm khẽ mở, không kìm nổi mà phát ra những tiếng rên khẽ.

Chính bản thân Đỗ Băng Nguyệt cũng không thể ngờ rằng mình lại có phản ứng mãnh liệt như vậy nữa, nàng bủn rủn cả người nằm dài trên Hàn Mạc, mới bị hắn nắn mông mà nàng đã cảm giác muốn bốc cháy cả người, nước xuân thì đã hòa quyện cùng nước biển chảy dài giữa hai chân, làm ướt cả cặp mông căng tròn sung mãn của nàng.

Vô hình chung, không biết từ lúc nào đôi tay của Đỗ Băng Nguyệt đã mò tận vào ngực áo của Hàn Mạc, trong khi Hàn Mạc vẫn chưa kịp cảm nhận được độ căng tròn của cặp mông thì cô nương xinh đẹp đó đã không nói không rằng mà mở toang nút áo của hắn, lộ ra khuôn ngực màu đồng, đôi tay mềm mại của nàng đang vuốt ve khuôn ngực săn chắc trơn tru của hắn, bỗng nàng phát hiện cái váy cá sấu của mình bị cởi ra tự khi nào, thậm chí Tiểu Ngũ ca ca còn nhấc một chân lên, dùng cặp chân chắc nịch đó ném chiếc váy da cá sấu ra xa, bên trong chỉ còn lại một màu đen tuyền. Khố.

Trái tim nàng lúc này trở nên loạn nhịp, không kiềm chế được chỉ biết hô lên:

- Tiểu Ngũ ca ca... ca ca... !

Nàng chưa kịp nói xong, đôi môi của Tiểu Ngũ ca ca đã hướng lên, giữ lấy mồm nàng, dùng lực hôn lên bờ môi nồng nàn đó.

Cô nương đó cũng nhiệt tình đáp lễ, đem áo ngoài của Tiểu Ngũ ca ca cởi ra, cặp mông cong vểnh ngồi ngay trên hai chân của Ngũ ca, ôm lấy cổ Tiểu Ngũ ca ca, hôn mãnh liệt.

Rất nhanh sau đó cô nương cũng đã cảm nhận thấy cặp ngực phía trước có chút lạnh, chiếc váy da cá sấu cũng bị Tiểu Ngũ ca ca ném đi xa, chỉ còn lại mỗi chiếc áo nịt nho nhỏ trên người, nhưng Tiểu Ngũ ca ca lại vô cùng dịu dàng cởi bỏ nốt mảnh vải sau cùng, làm cặp ngực đàn hồi mạnh hơn, căng lên nhanh hơn, chỉ muốn nhảy ra ngoài, nay đã lộ ra toàn bộ trước mặt Tiểu Ngũ ca ca.

Đỗ Băng Nguyệt nhắm mắt lại, nàng rất nhanh liền cảm thấy kẽ hở giữa hai chân mình có một vật cứng rắn chen vào. Nàng xuất thân trên biển, bên người luôn có đám đàn ông thô lỗ, ngày thường nghe không ít chuyện tục tĩu, tất nhiên hiểu đó là vật gì, trống ngực đập thình thịch, cổ họng nóng ran. Xúc giác của nàng cực kỳ linh mẫn, có thể cảm nhận rõ ràng vật nóng rực và cứng ngắc kia, không hiểu vì sao, nàng cũng cảm thấy ngực mình căng lên, hai hạt đậu đỏ bừng như chồi non chực đâm ra khỏi lòng đất. Tiểu Ngũ ca ca ngay lúc đó, hai tay cũng đặt lên hai đầu nhũ, rất thành thục mà dùng ngón tay đùa nghịch, khiến đầu nhũ nàng càng có phản ứng mãnh liệt, dần săn lại.

Vốn dĩ Tiểu Ngũ ca ca vẫn e dè một chút, nhưng đối diện với một thân thể gợi cảm thế này, hắn không biết thế nào mà lại vào trạng thái cũ, bao nhiêu chiêu thức độc môn của hắn trong tình trạng không còn ý thức được gì nữa, từng chiêu, từng chiêu được hắn vận dụng linh hoạt, ngọt ngào.

Nhưng một cô nương chưa bao giờ trải qua việc này như nàng làm sao chiệu nổi những động tác lão luyện của hắn chứ? Nên đôi môi anh đào của nàng đã không kìm được mà rên rỉ từng hồi, toàn thân cũng không rõ thế nào mà cứ xoay qua xoay lại mãi, cặp mông vặn vẹo ép xuống "tiểu tướng quân" của Hàn Mạc.

Sóng biển từng đợt từng đợt ập qua, cả hai đều bị nước biển đánh ướt sũng, đến cả khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Băng Nguyệt cũng bị nước làm ướt nhem, nên không còn trông thấy mồ hôi đang rơi trên trán nàng nữa.

Dường như đã không kìm lòng nổi, Đỗ Băng Nguyệt mở to hai mắt, nhìn Tiểu Ngũ ca ca đang phấn khích xoa bóp cặp ngực căng tròn kia của nàng, nàng nói thầm vào tai Hàn Mạc:

- Tiểu Ngũ ca ca, Nguyệt nhi... Nguyệt nhi rất khó chịu... !

Nàng cũng không đợi Tiểu Ngũ ca ca lên tiếng đã tự mình lột nốt chiếc khố đen ra, nàng tỏ vẻ kiên quyết nhiệt huyết mà nhìn Hàn Mạc. Hai tay của cô nương hoang dã đó lại có chút run rẩy, nhưng lại càng làm nàng thêm phần gợi cảm, nóng bỏng hơn. Nàng nhìn Tiểu Ngũ ca ca một cái rồi cắn răng, nhắm mắt lại từ từ ngồi xuống, và cái thứ cương cứng ấy đang tiến vào cái chỗ ấm áp kia, cùng với tiếng rên nhè nhè của nàng, cơ thể của nàng dường như đang bị cái thứ cương cứng ấy khóa chặt lại, đang bị ôm sát lấy, nàng cảm thấy vô cùng đau đớn nhưng lại tìm thấy một cảm giác mới lạ, cái cảm giác cực kỳ khác thường này lại đã làm cho cơ thể của nàng vô cùng dễ chịu. Còn Tiểu Ngũ ca ca lúc này đã ôm chặt lấy eo của nàng, vô cùng thuần thục và dịu dàng đang từ từ tiến vào chỗ ẩm thấp của nàng, liền theo đó là những tiếng rên rỉ của nàng ngày một lớn.

Hai người lúc này tuy rằng đang ở trên bãi biển, nhưng lại không hề lo lắng là sẽ có người đi qua, ánh rạng đông vẫn chưa lên, ánh trăng vẫn đang chiếu rọi xuống mặt đất, tiếng sóng biển vẫn đang ào ào đánh vào bờ, lúc này Đỗ Băng Nguyệt sau khi đã thích ứng được với cuộc chơi, thì đã bắt đầu chủ động lắc lư vòng eo, muốn tìm thấy sự thích thú từ trên người của Tiểu Ngũ ca ca.

Tiếng sóng biển mênh mông ào ạt đánh vào bờ, cũng không thể che dấu được sự hưng phấn đến điên dại của Đỗ Băng Nguyệt. Người vùng biển quan niệm rằng, yêu là yêu, ghét là ghét, chứ không hề che úp úp mở mở, lúc mà họ thư sướng, thì sẽ rên rỉ một cách sảng khoái, đó cũng là một chuyện đương nhiên.

Nhưng điều mà Đỗ Băng Nguyệt không thể ngờ tới là, những tiếng rên rỉ cực kỳ gợi tình đó, đã khiến cho Tiểu Ngũ ca ca chưa được trải nghiệm từ trước tới giờ. Trong những hoan ái mà hắn trải qua, các nữ tử đều có chút rụt rè, không dám buông thả hoàn toàn như vậy. Kể cả hiệp khách giang hồ như Diễm Tuyết Cơ, cũng có chút giữ kẽ. Đằng này Đỗ Băng Nguyệt thì không hề xấu hổ không ngừng rên rỉ, khiến Tiểu Ngũ ca ca kích động tột đỉnh. Nhìn thấy một đôi gò núi trước mặt không ngừng nhún nhảy, Tiểu Ngũ ca ca không kìm lòng nổi, đưa hai tay lên nắm lấy, nhào nắn chúng thành những hình dạng khác nhau.

Tiểu Ngũ ca ca lúc này mới biết được cảm giác tròn đầy của bộ ngực sữa trong tay mình, hắn hiểu, những tiếng rên rỉ câu hồn của Nguyệt nhi đêm nay mãi mãi khiến hắn không thể quên được.

Cặp đùi rắn chắc của cô nương đó đúng là rất có lực, cưỡi ngồi trên người Tiểu Ngũ ca ca, vòng eo rắn chắc mềm mại uốn lượn như rắn nước, lên lên xuống xuống liên tục, cặp mông đầy đặn cũng phập phồng theo tạo nên những đường cong chết người. Hai người tan chảy vào nhau, giữa đất trời và biển cả một cách vô cùng khoái lạc.

Sóng biển hồ như cũng có chút ngượng ngùng, vỗ ào ào, như muốn che giấu hoan cuồng cho họ, để tránh cho vầng trăng trên cao cao kia nhìn thấy.

Dưới ánh trăng, sóng biển trào dâng từng đợt từng đợt, mà Tiểu ngũ ca ca và mỹ nhân ngư cũng hòa chung tiết tấu của sóng biển, thay đổi các tư thế, người lên ta xuống, dường như không muốn ngừng nghỉ.

Khiến cho Đỗ Băng Nguyệt mệt nhoài, là lúc Tiểu Ngũ ca ca lại xoay người đổi thế, chủ động tấn công, mỗi lần xung kịch, lại nghe tiếng rên rỉ bên tai càng lúc càng mạnh, khiến Tiểu Ngũ ca ca hưng phấn dâng trào, hắn tấn công nhanh hơn mạnh hơn, Đỗ Băng Nguyệt bấu chặt vào tay hắn, chặt đến mức khiến Hàn Mạc rách cả da thịt.

Tàn trận chiến, hai người ôm lấy nhau ngủ mê mệt, mặc cho sóng biển vuốt ve cơ thể. Bình minh, mặt trời lặng yên không một tiếng động chiếu thứ áng sáng ấm áp xuống mặt đất, trên bờ biển, nữ bá vương dịu dàng tựa vào ngực Hàn Mạc, cặp chân thon dài gác lên người hắn, khẽ thì thầm:

- Tiểu Ngũ ca ca, Nguyệt nhi... là người của chàng!


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1133)


<