← Hồi 1010 | Hồi 1012 → |
-Rút dây động rừng. Có một số chuyện không thể nóng vội được.
Hàn Mạc nhìn mặt nước trong veo, nhẹ giọng nói:
-Triều đình không có biểu hiện gì, thì quốc gia cũng không thể có vấn đề gì được. Nội các là nơi truyền tải đường lối của một quốc gia. Lão là thủ phụ nội các, là người quan trọng nhất trong việc truyền tải hướng đi của quốc gia. Hiện giờ, đất nước này vẫn còn giữ được trật tự như thế này cũng là nhờ công lao của lão. Ít nhất cho đến khi kinh đô Ngụy Quốc bị tiêu diệt, chúng ta vẫn phải giữ tình trạng này.
Hắn ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Hàn Thanh, nói:
-Ở tiền phương còn có hơn mười vạn binh sĩ của Đại Yến ta. Hiện giờ cuộc chiến vẫn còn chưa hoàn toàn ngã ngủ, ưu thế vẫn nằm trong tay Ngụy Quốc. Chúng ta vẫn cần đảm bảo hậu cần từ trong nước. Một khi có vấn đề xuất hiện ở hậu phương, cuộc chiến ở tiền phương tất sẽ có biến chuyển, rất có thể sẽ đại bại, cũng có thể có binh biến nghiêm trọng. Nếu thật như thế, Đại Yến ta chắc chắn sẽ đứng trước nguy cơ chỉ trong sớm tối. Người có thể chắc chắn sẽ cung ứng cho tiền phương, hiện tại chỉ có thể dựa vào vị đại bá kia của ta. Chính vì thế trong khoảng thời gian ngắn, ta không hy vọng lão gặp bất cứ chuyện gì.
Hàn Thanh hiểu được đạo lý này.
Cũng giống như khi y còn ở Đông Hải đã từng tình cờ nghe được Nhị tông chủ dạy Hàn Mạc một câu: Người có tầm nhìn hạn hẹp chỉ biết mưu tính nhất thời, còn người có chí lớn phải biết mưu tính cho toàn cuộc. Một người nếu chỉ biết hành động theo cảm tính bộc phát nhất thời thì cũng chỉ là một tên thất phu vũ dũng mà thôi.
-Gã là trưởng tôn của chi trưởng của Hàn tộc, là người thừa kế gia chủ tương lai. Sau lưng gã còn có đại gia gia.
Hàn Mạc khẽ thở dài:
-Ngươi thử nghĩ xem, nếu ta thật sự vì cơn giận nhất thời mà ra tay với gã, thì mọi người từ trên xuống dưới trong tộc sẽ ủng hộ ai đây? Tuy rằng cũng như rất nhiều người, ta cũng không thích những tên cổ hủ trong tộc này, nhưng dù sao bọn họ vẫn là người nắm giữ quyền uy của Hàn tộc.
Hắn nhẹ nhàng cười:
-Ta là người xuất thân từ tộc này. Trong tình thế trước mắt, nếu ta trở mặt đối địch với gã, trên thực tế chính là đối đầu với toàn bộ Hàn tộc. Là con cháu của Hàn tộc mà lại không có sự ủng hộ của ngay tộc mình, ngươi nghĩ ta sẽ thắng được sao?
Hàn Thanh cũng thoáng buồn bã.
Y biết rõ, gia chủ Hàn tộc hiện giờ là Hàn Chính Càn. Hàn Chính Khôn tuy là Nhị tông chủ, nhưng người thực sự can thiệp vào mọi chuyện trong tộc chính là Đại tông chủ. Uy vọng và địa vị của Hàn Chính Càn ở trong tộc không thể suy chuyển. Là một hậu bối, tầm ảnh hưởng của Hàn Mạc hiển nhiên là còn xa mới đuổi kịp Hàn Chính Càn, thậm chí hắn còn không thể sánh bằng Hàn Huyền Đạo.
Một khi hắn đã cách biệt với Hàn Huyền Đạo như vậy, mười người thì có chín người trong bộ tộc Hàn thị sẽ ủng hộ trưởng tử của Hàn Huyền Đạo. Đã không có được sự ủng hộ phía sau, trận này Hàn Mạc nếu quyết đánh tất sẽ thua trước một hiệp.
-Thiếu gia, vậy làm sao bây giờ?
Hàn Thanh cuối cùng cũng hỏi.
-Chính vì thế ta cần quay về Đông Hải.
Hàn Mạc ung dung, thoạt nhìn hết sức bình tĩnh, nói:
-Đại bá vẫn còn chưa dừng tay. Từ giờ, lão chắc chắn vẫn còn muốn làm rất nhiều chuyện. Chỉ cần ta quay về Đông Hải, như vậy nỗi lo lắng của lão cũng sẽ giảm đi không ít, sẽ càng làm ra nhiều chuyện khiến người khác phải kinh ngạc. Ta muốn chờ lão phạm một ít sai lầm. Ta phải đợi đã.
Tức thì, hắn lại thản nhiên cười, nói:
-Quan trọng nhất là ta cũng muốn mượn sức lão làm một chuyện!
-Ý của thiếu gia là?
-Dù sao ta cũng là con cháu của Hàn tộc. Hàn tộc còn có rất nhiều người thân của ta, ta không muốn thấy ngày nào đó Hàn tộc sẽ gặp phải tai ương.
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
-Thật ra chuyện lão làm chưa chắc đã là sai. Sự sinh tồn của một thế gia ở Yến Quốc chỉ có thể tiến lên, chứ không thể lùi về sau. Tiến lên trước dĩ nhiên là vách núi, nhưng chúng ta cũng có thể mở ra một con đường máu, tìm được sống cho mình. Nhưng nếu lùi lại phía sau, chúng ta chỉ còn nước tan xương nát thịt mà thôi. Cũng chính vì thế, kể từ khi lập quốc đến nay, chín đại thế gia, bao gồm cả Hàn tộc ta đều đã giẫm lên chông gai mà tiến tới. Cho đến nay, một số gia tộc đã diệt vong, nhưng chưa đến thời khắc cuối cùng, các thế gia còn lại vẫn chưa biết được ai là người có thể cười đến phút chót.
Hàn Thanh cười nói:
-Thiếu gia, hiện giờ Hàn tộc ta đang thế mạnh, cực kỳ hưng thịnh, làm gì còn kẻ nào chống lại được Hàn tộc ta nữa.
Hàn Mạc lắc đầu, chậm rãi nói:
-Loại trò chơi này luôn biến chuyển bất ngờ, không ai có thể nói rõ kết quả cuối cùng được.
Dừng một chút, hắn thản nhiên cười, nói:
-Có rất nhiều người muốn thế lực Hàn tộc chúng ta suy vong. Không loại bỏ được mối uy hiếp này, Hàn tộc ta chưa chắc đã là người chiến thắng cuối cùng.
Hàn Thanh trợn tròn mắt, dường như hiểu được chuyện gì, y thấp giọng nói:
-Thiếu gia, người muốn nói sẽ mượn sức của lão để tiêu diệt kẻ thù của Hàn gia ta sao?
Hàn Mạc khẽ cười, nói:
-Nếu lão quyết chí diệt trừ những phe phái đối lập, gạt bỏ đối thủ của Hàn gia, tại sao ta lại không làm thế?
Dừng một chút, hắn lại khẽ thở dài:
-Có mấy tên địch thủ như vậy, ta cũng không tiện ra tay. Có lão ra tay loại trừ họ trước, vẫn hơn là ta phải tự mình hao tổn tâm cơ.
Hàn Thanh khâm phục nói:
-Thiếu gia, người thật sự thông minh. Ta còn tưởng người sợ. Ha ha, tối nay nghe được người nói như vậy, mới biết mọi chuyện đã được người tính toán cả rồi.
Dừng một chút, đôi mắt y ánh lên vẻ hưng phấn, y thấp giọng nói:
-Thiếu gia, người có phải muốn đợi cho địch thủ bị tiêu diệt gần hết mới ra tay không? Đại lão gia phải đối mặt với nhiều địch thủ, còn người chỉ cần quan sát lão rồi chuẩn bị, chờ đợi thời cơ. Thiếu gia, nếu thực đã tới thời điểm đó, sẽ không còn ai trở thành đối thủ của người nữa, người sẽ có thể làm Hoàng đế rồi!
Hàn Mạc nghe vậy, quay đầu lại, ánh mắt ánh lên vẻ tàn khốc. Ánh mắt sắc bén này khiến Hàn Thanh lạnh cả người, y vội vàng nói:
-Thiếu gia, ta...
-Không phải lúc nào ngươi cũng có thể nói năng tùy tiện như thế được.
Hàn Mạc đứng dậy, lười biếng duỗi người:
-Sau khi ta trở lại Đông Hải, ta sẽ thông báo cho Quan Thiếu Hà. Đến lúc đó, chúng ta sẽ âm thầm điều động rất nhiều tiền bạc tới quan thị mậu dịch trong kinh thành, cũng sẽ không sợ thiếu bạc nữa. Ngươi chỉ cần làm theo lời ta dặn, đưa đống bạc đó đi là đã lập được công lớn. Khi ngươi về, thiếu gia ta chắc chắn sẽ thưởng ngươi thật tốt.
Dừng một chút, hắn lại nhếch miệng cười quái dị:
-Giờ ta mới phát hiện thứ bạc này vẫn là thứ tốt, có thể làm được rất nhiều chuyện, cũng có thể mua được rất nhiều lòng người. Hàn Thanh, ngươi còn nhớ rõ đống tiền thuế kia không?
Hàn Thanh ngẩn ra, giơ tay gãi gãi đầu, thoáng ngơ ngẩn.
-Trí nhớ của ngươi đúng là không tốt gì cả, nhưng nếu ngươi dám quên chuyện hôm nay ta giải thích với ngươi, dù chỉ là một chuyện, ngươi cũng sẽ phải rơi đầu.
Hàn Mạc thở dài:
-Năm đó khi chúng ta còn ở Đông Hải, giết chết Diêm Vương, có cất giấu một số bạc. Ngươi không quên đấy chứ?
Hàn Thanh "A" lên một tiếng, vỗ đầu, nhanh nhẹn đáp lời:
-Thiếu gia, ta nhớ ra rồi. Người không nói tí nữa ta quên mất. Số bạc đó cũng rất lớn a.
-Chuyện đã qua hai, ba năm rồi. Tin đồn cũng đã sớm lắng xuống, số bạc này cũng nên xuất hiện đi thôi.
Hàn Mạc vuốt cằm, nói:
-Số bạc này ta cần phải sử dụng rồi.
Hàn Thanh cũng đứng dậy bên cạnh Hàn Mạc, nói:
-Thiếu gia, nếu thiếu bạc thì chúng ta cũng có thể thu nạp từ các hiệu buôn của Hạ gia nữa.
-Việc này phải tiến hành bí mật.
Hàn Mạc hết sức nghiêm túc nhìn Hàn Thanh:
-Chuyện thu bạc phải thực hiện bí mật, chuyện xuất bạc lại càng là như vậy. Đây có lẽ là lần tiêu pha lớn nhất cả cuộc đời của chúng ta. Nhưng một khi thành công, có lẽ đây cũng là lần chúng ta thu được nhiều lời lãi nhất.
Dừng một chút, hắn buồn bã nói:
-Xuất bạc ra cần phải chú ý, muốn đưa một số bạc khổng lồ ra ngoài mà không bị người phát hiện lại càng cần phải chú ý hơn nữa. Dùng cách như thế nào còn phải xem ngươi hiểu biết lòng người bao nhiêu nữa!
Trăng treo lơ lửng trên trời, hai người chủ tớ đứng bên bờ ao khe khẽ nói chuyện như hai bóng mị ảnh, lay động lòng người.
....
....
Hàn Mạc lại được ngửi thấy mùi gió biển Đông Hải quen thuộc là chuyện nhiều ngày sau đó. Hai ngày sau buổi dạ yến ở phủ Hộ bộ Thượng thư, một đoàn xe khổng lồ lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi Yến kinh đi về phía đông từ tờ mờ sáng.
Khoảnh khắc rời khỏi Yến kinh, Hàn Mạc thoáng chút không nỡ nhưng hắn hiểu rõ một ngày nào đó, hắn vẫn còn có thể trở lại đô thành khổng lồ này.
Hắn lại càng hiểu rõ một ngày nào đó khi hắn trở về, có lẽ sẽ không phải mang lại niềm vui sướng cho nơi này, mà để dấy lên một trận chiến binh đao. Hắn hy vọng mọi chuyện sẽ không phát triển như hắn nghĩ. Hơn nữa, sâu trong lòng hắn, hắn cũng mong rằng nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ, hắn sẽ không phải làm náo loạn Yến kinh lần nữa.
Theo đoàn xe rời đi, ngoài ba người vợ chồng Hàn Mạc, còn có mẹ con Bích Di Nương.
Hàn Mạc vốn định khuyên Hàn phu nhân trở về Đông Hải, nhưng Hàn phu nhân luôn muốn chiếu cố Hàn Huyền Xương từng thời từng khắc nên không đồng ý. Hàn Mạc lại không thể nói nhiều, đành phải từ bỏ.
Còn Bích Di Nương, Hàn Mạc lại lấy ly do phải chăm sóc Định Nhi, kiên quyết bắt Bích Di Nương rời kinh thành, hồi hương. Hàn Thấm dĩ nhiên đi theo mẫu thân.
Tuy nói như thế, nhưng thực ra Bích Di Nương cũng không thể ở bên cạnh Hàn Huyền Xương. Khi còn ở kinh thành, thời gian nàng và Hàn Huyền Xương ở cùng một chỗ cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Lần này trở về, nàng cũng có thể vơi bớt sầu muộn, lại cũng có thể thực sự chăm sóc cho Định Nhi, thêm nữa Hàn Mạc lại kiên trì, cuối cùng Hàn phu nhân còn đứng ra làm chủ nữa, mẹ con Bích Di Nương mới quyết định hồi hương.
Còn một chuyện bất ngờ nữa là Hồng Tụ. Hàn Mạc vốn tưởng nàng chắc chắn sẽ đi cùng đoàn xe về Đông Hải, nhưng trước khi đi, Hồng Tụ lại đổi ý, muốn ở lại chiếu cố bên cạnh Hàn phu nhân. Hàn Mạc nhất thời không rõ vì sao Hồng Tụ lại làm như thế, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của nàng, lại thêm Hàn phu nhân cũng rất vui vì có thể giữ nàng lại bên mình, hắn đành phải để Hồng Tụ ở lại kinh thành.
Kể từ sau khi Hồng Tụ mất trí nhớ rồi vào phủ, Hàn phu nhân vẫn luôn quan tâm, chăm sóc, hỏi han nàng, chẳng khác nào đối xử với con gái mình cả. Tình cảm giữa hai người cũng trở nên hết sức sâu đậm. Ngược lại, Hồng Tụ lại hết sức quan tâm Hàn phu nhân. Hàn Mạc chỉ có thể nói Hồng Tụ vì thương Hàn phu nhân nên mới ở lại mà thôi.
Đoàn xe dọc đường đi rất chậm rãi. Ngày hè nắng chói chang, đi một chút, bọn họ lại nghỉ chân một chút. Một ngày đường bọn họ cũng không đi được bao xa, mất gần mười ngày mới về đến quận Đông Hải.
Nhìn tòa cổ thành Đông Hải đã xa cách từ lâu dưới ánh trời chiều, Hàn Mạc chợt cảm nhận sự nguy nga, tráng lệ của nơi đây. Mùi gió lạnh quen thuộc ùa vào trong mũi hắn, xúc động đến tận tâm can.
Đông Hải, cố hương, ta đã trở về!
← Hồi 1010 | Hồi 1012 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác