Vay nóng Tima

Truyện:Quyền thần - Hồi 0764

Quyền thần
Trọn bộ 1133 hồi
Hồi 0764: Sát khí tràn ngập
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1133)

Siêu sale Shopee

Ngũ Thiên Thiệu cười lạnh nói:

- Hàn Mạc, ngươi luôn miệng nói việc này do Đại soái căn dặn, vậy bổn Tổng binh muốn hỏi một chút, hiện nay Đại soái ở đâu?

Y không cất đao đi, vẫn nắm chặt trong tay, còn Hàn Mạc một tay cầm binh phù sáng chói, tay khác đặt lên thanh đao bên hông, cả hai người hiện lên một vẻ đằng đằng sát khí bao trùm khắp doanh trại.

Hàn Mạc thản nhiên nói: - Đại soái có lệnh, tạm thời không được tiết lộ nơi ở của người, chỉ lệnh ta cầm binh phù đi điều quân Tây Bắc vào kinh cần vương. Ngũ Thiên Thiệu chắc ngươi không dám chống đối quân lệnh đúng không?

Trong lòng Hàn Mạc hiểu rất rõ, trong lúc này, không thể nói ra tin Tiêu Hoài Ngọc đã chết cho mọi người, hiện giờ trong cung có biến, nếu như tin Tiêu Hoài Ngọc đã chết bị đồn ra ngoài, thì lòng quân Tây Bắc ắt sẽ loạn, chỉ sợ loạn càng thêm loạn.

Hiện tại Hàn Mạc cũng hiểu rằng, việc cấp bách nhất chính là điều quân hồi kinh dẹp loạn, cứu người nhà, bất chấp những chuyện khác, bất cứ trở ngại nào, hắn đều phải tiêu diệt.

Tuy hiện nay có binh phù trong tay, nhưng Hàn Mạc hiểu rất rõ, binh sĩ Tây Bắc chỉ là vì coi binh phù như Tiêu Hoài Ngọc. Trong lòng tướng sĩ Tây Bắc, binh phù chinh là Tiêu Hoài Ngọc, Hoài Ngọc chính là binh phù, cả hai là một thể thống nhất.

Nếu quân Tây Bắc biết tin Tiêu Hoài Ngọc đã chết, thì tác dụng của miếng binh phù này chắc chắn không còn. Hơn nữa trong quân Tây Bắc tốt xấu lẫn lộn, đến nay mọi chuyện bình an vô sự, là nhờ có ngọn núi lớn như Tiêu Hoài Ngọc khống chế. Hàn Mạc không nghĩ rằng mình có thể dựa vào miếng binh phù này mà dễ dàng khống chế quân Tây Bắc.

Tuyệt đối không thể!

Ngũ Thiên Thiệu chằm chằm nhìn miếng binh phù, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nói:

- Bổn tướng nghi ngờ, lời truyền lệnh của ngươi là giả. Chuyện lớn như vậy, vì sao Đại soái không đích thân ra lệnh, sao lại để ngươi đến truyền lệnh? Không lẽ quân Tây Bắc ta không còn người sao?

Ý của y rất rõ.

Trong quân Tây Bắc, ngoại trừ Tiêu Hoài Ngọc, Ngũ Thiên Thiệu ta có thế lực lớn nhất. Cho dù Tiêu Hoài Ngọc không đích thân chủ trì việc này, lẽ ra phải là Ngũ Thiên Thiệu ta xử trí, bất kể thế nào cũng không đến lượt Hàn Mạc ngươi.

Hàn Mạc không có ý muốn tranh luận với y, chỉ thản nhiên nói:

- Ngươi nghi ngờ binh phù này là giả?

Ngũ Thiên Thiệu không dám nói như vậy, bởi mọi người ở đây nhìn rất rõ ràng, binh phù này đích thực là thật, muốn ngụy tạo binh phù dường như là chuyện không thể.

- Bổn tướng không nghi ngờ binh phù này là giả, mà chỉ nghi ngờ quân lệnh của ngươi là giả.

Ngũ Thiên Thiệu từ từ nói:

- Bổn tướng nghi ngờ, binh phù này là do ngươi trộm từ người Đại soái mà có.

Y vừa nói dứt lời, Hàn Mạc liền phá lên cười: "

- Ngũ tổng binh, ngươi quả là biết nói chuyện, trộm mà có? Trộm binh phù từ người Đại soái?

Giọng hắn bỗng lạnh xuống:

- Ngươi nghĩ trong lòng Đại soái không xem binh phù ra gì bất cẩn bị ta trộm đi, hay xem thường khả năng của Đại soái, đến binh phù cũng không giữ được?

Ngũ Thiên Thiệu há hốc mồm, tức thời không nói được lời nào.

Hàn Mạc liếc nhìn đám tướng lĩnh đang quỳ trong trại, bình tĩnh nói:

- Ai tình nguyện phụng lệnh Đại soái cùng Hàn Mạc ta vào kinh bình loạn, lập tức đứng lên!

Ánh đèn chập chờn trong trại, tỏa ra ánh sáng nhạt nhạt, ánh đèn đó chiếu vào tấm rèm có in làn da ngăm đen nhưng biểu lộ vẻ mặt khác nhau của mọi người.

Cuối cùng, một người trong số đó đứng dậy, chắp tay nói:

- Nếu như là lệnh của Đại soái, mạt tướng xin nguyện ý nghe theo!

Người này vừa đứng dậy, lập tức có mấy người cùng đứng theo chắp tay nghe theo quân lệnh.

Trong số hơn ba mươi tên tướng lĩnh, một nửa là vì thấy binh phù đã đứng lên biểu hiện chấp lệnh quân lệnh, còn một số người vẫn tiếp tục quỳ, trong lòng do dự.

Không thể phủ nhận, Hàn Mạc đột nhiên cầm binh phù tự xưng là quân lệnh của Tiêu Hoài Ngọc, đây chắc chắn làm đám tướng lĩnh Tây Bắc nảy sinh nghi ngờ.

Trong mắt mọi người, Tiêu Hoài Ngọc cho dù có chuyện lớn như thế nào, nhưng nếu trong kinh có biến, theo tính cách của Tiêu Hoài Ngọc, tuyệt đối không thể không quản, nhất định đích thân xử lí vụ này.

Cho dù theo lời Hàn Mạc, Tiêu Hoài Ngọc thực sự có chuyện, thì cũng không giao binh phù cho Hàn Mạc, lý ra phải giao cho Ngũ Thiên Thiệu mới đúng.

Dù gì trong quân Tây Bắc thế lực của Ngũ Thiên Thiệu là cao nhất. Tiêu Hoài Ngọc có chuyện, thì Ngũ Thiên Thiệu điều binh khiển tướng về kinh dẹp loạn, cũng là điều đương nhiên.

Thế nhưng hôm nay Tiêu Hoài Ngọc không đích thân xử lí việc này, thậm chí còn không ra mặt, lại đem việc lý ra nên giao cho Ngũ Thiên Thiệu xử lý, lại giao cho một vị tướng lĩnh của Ngự Lâm Quân, điểm khác thường này quả là không tầm thường.

Nhưng mọi người cũng biết, nếu như binh phù không phải do đích thân Tiêu Hoài Ngọc trao cho Hàn Mạc, thì dù Hàn Mạc có bản lĩnh thế nào, cũng không thể có được binh phù. Trong lòng tướng lĩnh xem Tiêu Hoài Ngọc như thần thánh, bọn họ không bao giờ tin Hàn Mạc có bản lĩnh không có sự cho phép của Tiêu Hoài Ngọc mà có binh phù.

Toàn bộ sự việc thật quá kì lạ.

Những tướng lĩnh đứng lên đều tin rằng chuyện này khẳng định do Tiêu Hoài Ngọc căn dặn, Hàn Mạc làm vậy chính là do Tiêu Hoài Ngọc ủy thác, tất nhiên phải nghe theo.

Số tướng quỳ không đứng lên là do cảm giác toàn bộ sự việc có chút kì lạ, nên do dự không quyết.

Bọn họ đều là tướng lĩnh do Tiêu Hoài Ngọc tận tình đào tạo, tất nhiên là trung thành tuyệt với Tiêu Hoài Ngọc. Họ không nghi ngờ binh phù là giả nhưng hoài nghi trong sự việc này có điều bí ẩn. Tiêu Hoài Ngọc không lộ diện sau chuyện kì là này, có hay không gặp biến cố gì không?

Còn năm sáu tên tướng lĩnh sau lưng Ngũ Thiên Thiệu không quỳ xuống, thực chất không phải nghi ngờ quân lệnh do Hàn Mạc truyền đến là giả, bọn họ đương nhiên hiểu trong đại doanh Tây Bắc, tên tướng lĩnh trẻ tuổi Hàn Mạc tuyệt không có gan giả truyền quân lệnh của Tiêu Hoài Ngọc.

Chỉ có điều trong lòng bọn chúng không phục.

Số tướng lĩnh sau lưng Ngũ Thiên Thiệu đều là do Ngũ Thiên Thiệu đề bạt chiếu cố. Đối với Ngũ Thiên Thiệu vô cùng kính sợ, cũng là tướng lĩnh tâm phúc của Ngũ Thiên Thiệu, trong đó bao gồm cả Đô chỉ huy sứ Bộ binh, đều là tướng lĩnh quan trọng trong doanh trại.

Bọn họ nghĩ rằng Hàn Mạc không có tư cách sánh với Ngũ Thiên Thiệu, việc điều binh không giao cho tổng binh Tây Bắc Ngũ Thiên Thiệu, lại đưa cho Hàn Mạc, chuyện này chắc chắn làm đám tướng lĩnh tâm phúc của Ngũ Thiên Thiệu không vừa lòng, càng không phục.

Một tên Chỉ huy sứ Ngự Lâm Quân lại dám thống lĩnh đại quân Tây Bắc, đây quả là chuyện làm tướng sĩ Tây Bắc khó chấp nhận.

Hàn Mạc thấy rõ một bộ phận tướng lĩnh đang do dự, lạnh cười, trầm giọng quát lớn:

- Các ngươi đều là tướng giỏi của Tây Bắc, đều là các dũng sĩ, lại làm việc do dự như vậy sao? Kẻ nào muốn theo bổn tướng lên kinh đứng lên, kẻ nào không muốn, bổn tướng cũng không ép, do dự không quyết như đàn bà, là có ý muốn bổn tướng khinh thường các ngươi sao?

Hắn nắm chặt lệnh bài trong tay, lạnh cười nói:

- Vẫn nghe nói tướng sĩ Tây Bắc của Đại Yến ta là đoàn quân quân kỉ nghiêm minh, hôm nay mới thấy... cần phải nghiêm túc chỉnh đốn mới được!

Hắn vừa nói dứt, mười mấy tên tướng lĩnh đang quỳ quay đầu nhìn nhau, không ít người thể hiện vẻ mặt phẫn nộ, thế nhưng tất cả đều đứng lên, một người trong số đó chắp tay nói:

- Mạt tướng Chỉ huy sứ kỵ quân Hoắc Tư Ích, nếu lời Hàn tướng quân nói là thật, mạt tướng xin được nghe theo, hồi kinh bình loạn.

Ngừng một lúc, cặp mắt bỗng sắc lên:

- Nhưng mạt tướng phải nhắc nhở Hàn tướng quân, nếu đây là một trò đùa, Hàn tướng quân dám đùa cợt quân Tây Bắc ta, ngươi nhất định sẽ trở thành cái gai trong mắt tướng sĩ của quân Tây Bắc ta.

Hàn Mạc nghe y nói xong cười lạnh lùng, một lần nữa nhìn Ngũ Thiên Thiệu nói:

- Ngũ tổng binh, xem ra ngươi không định nghe theo quân lệnh rồi?

Thần sắc lạnh lùng nói:

- Bổn tướng không ép các ngươi vào kinh, có điều sự việc trọng đại các ngươi chống lại quân loệnh, bổn tướng đã được Đại soái căn dặn, sẽ không bàng quan không quản, vậy khiến các vị chịu uất ức tạm thời buông binh khí, tạm thời làm việc cho Ngự Lâm Quân ta, đợi sau này Đại soái xử lý!

Lời vừa nói xong, Ngũ Thiên Thiệu cùng các người khác trở lên biến sắc, số tướng lĩnh sau lưng đều nắm chặt thanh đao.

Tuy đại bộ phận tướng loxnh đều đồng ý nghe theo quân lệnh, nhưng Hàn Mạc hiểu rõ, Ngũ Thiên Thiệu chính là nhân tố chủ yếu.

Ngũ Thiên Thiệu cố ý biểu lộ thế lực và danh vọng của y trong quân Tây Bắc, nếu không khống chế được y, sau này nhất định sẽ xuất hiện thêm nhiều loạn tặc. Nhưng tình thế hiện nay của nước Yến, không thể có chút sơ xuất, nếu không tên Ngũ Thiên Thiệu không biết an phận này nhất định sẽ không buông tha.

Thậm chí Hàn Mạc nghĩ rằng, nếu muốn hoàn toàn nhổ cỏ tận rễ, thì có thể dùng cái tội vi phạm quân lệnh chém đầu vị Tổng binh này.

Nhưng hắn cũng biết rằng, dù gì Ngũ Thiên Thiệu cũng là Tổng binh Tây Bắc, thế lực to lớn, nếu không phải bất đắc dĩ, không thể dễ dàng giết y.

Ngũ Thiên Thiệu nghe Hàn Mạc nói xong lập tức hiểu ngay. Ý của Hàn Mạc là giam lỏng y và thuộc hạ tâm phúc của y, trong lúc phẫn nộ lập tức cười lớn, liếc nhìn đám tướng lĩnh tình nguyện nghe theo quân lệnh, nói lớn:

- Chư vị huynh đệ, các người đã nghe rồi, vị Chỉ huy sứ Ngự Lâm Quân này, lại dám giam lỏng bổn tướng. Hắn rút cuộc muốn làm gì. Đại soái mất tích hắn đem binh phù đến đây ra oai tác quái, lại còn muốn giam lỏng Tổng binh, những việc khác không nói tự hiểu." Ánh mắt y lộ rõ sát khí:

- Chư vị, bổn tướng nghi ngờ tất cả là âm mưu của Hàn Mạc, kẻ này muốn cướp đoạt binh quyền Tây Bắc!

Dù gì Ngũ Thiên Thiệu cũng là Tổng binh, thực chất tướng lĩnh ở đây tuy không toàn bộ là người của y, nhưng không thể không phủ nhận, đây đều là thuộc cấp của vị Tổng binh này, lời y nói vô cùng có trọng lượng.

Lúc này các tướng đều quay mặt nhìn nhau, nhưng khuôn mặt của Hàn Mạc thì vẫn cứ bình tĩnh, nhếch mép, có vẻ lạnh lùng.

- Hàn Mạc, Đại soái ở đâu?

Ngũ Thiên Thiệu đưa tay giơ đao chỉ thẳng vào Hàn Mạc:

- Nếu hôm nay không giải thích được chuyện này, đừng trách bổn tướng vô tình. Ngươi muôn nhân cơ hội Đại soái không có mặt để cướp binh quyền, sao bổn tướng có thể đểu ngươi toại nguyện được, nói, Đại soái ở đâu, trong âm mưu của các ngươi có làm hại Đại soái không?

Mấy tên tướng lĩnh sau lưng hắn cũng đưa đao lên, người nào người ấy đằng đằng sát khí, nhóm người cuả Tiếu Mộc trong lòng nghĩ tên Ngũ Thiên Thiệu này quả thực ngông cuồng, binh phù của Đại soái đang trong tay Hàn Mạc, bọn chúng lại vờ như không thấy, lại còn dám dùng đao uy hiếp.

Tướng lĩnh của Ngự Lâm Quân chắc chắn không yếu hơn tướng lĩnh của quân Tây Bắc, đều là những dũng sĩ không sợ chết, tuy đang ở trong đại doanh Tây Bắc, yếu thế hơn người, nhưng không hề sợ hãi, cũng đưa đao về phía trước đằng đằng sát khí.

Ánh mắt hai bên rực lên, luồng sát khí nồng nặc trong doanh trướng của Đại soái.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1133)


<