Vay nóng Tinvay

Truyện:Quyền thần - Hồi 0368

Quyền thần
Trọn bộ 1133 hồi
Hồi 0368: Trận thư hùng trong thung lũng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1133)

Siêu sale Shopee

Hàn Mạc vuốt cằm, nói:

-Thật không thể tưởng được, các hạ lại là người của Hạ Học Chi. Người nước Phong không ngờ lại đi cùng đường với Hạ Học Chi. Điều này thật bất ngờ a.

A Địch lãnh đạm nói:

-Hàn Mạc, vốn tối nay hẹn ngươi đến là ta cũng muốn xem võ công của ngươi có thực như danh tiếng mà ngươi có hay không? Mỗ thật không thể tưởng tượng ngươi chính là Hàn Mạc, nếu biết như thế thì mỗ đã không gặp lại ngươi.

A Địch tối nay hẹn gặp Hàn Mạc là do Hạ Học Chi sắp xếp. Về phía A Địch mà nói, chỉ là vì tò mò mà muốn một phen thư hùng để xem võ công ai lợi hại hơi ai mà thôi.

Gã đối với võ học, đúng là rất say mê, và hiếu thắng.

Hạ Học Chi hết lời khen ngợi võ công của Hàn Mạc, thậm chí có ý khích bác rằng gã cam đoan không thể nào thắng nổi hắn, điều này khiến cho lòng kiêu hãnh của A Địch bị tổn thương, gã nhất định tìm Hàn Mạc so tài cao thấp.

Gã được sư phụ chân truyền, nên rất tự tin vào võ công của mình, thực tế xưa nay cũng ít có kẻ đáng là địch thủ, cho nên gã đinh ninh sẽ đánh bại Hàn Mạc.

Hạ Học Chi chọn địa điểm quyết đấu là cốc Âm Dương, A Địch cũng không để tâm đến dụng ý khác của y.

Gã đương nhiên không biết cốc Âm Dương có gì quỷ quái, cho dù biết cũng bất chấp. Nếu trong thung lũng có ác thú gã cũng không sợ, ở đất nước của gã, núi rừng bao bọc, độc trùng dã thú chẳng thiếu. Gã từ nhỏ đã săn hổ bắt báo, dã lang cơ bản không coi là gì. Nên sau khi vào cốc, gặp hai con dã thú định tập kích, gã đã nhẹ nhàng giải quyết.

Từ trong lòng mà nói, địa điểm quyết đấu này khiến gã rất hài lòng.

Tuy rằng trong lòng háo hức so tài cao thấp với Hàn Mạc nhưng gã cũng hiểu được, Hàn Mạc không phải là thường dân, mà là con cháu quý tộc, có địa vị cực cao ở nước Yến. Gã tuy cũng có địa vị cao ở nước Nam Phong nhưng Nam Phong và nước Yến xưa nay hòa thuận, tuyệt không thể để bị người ngoài xúi giục mà khiêu chiến với con cháu quý tộc của nước Yến được.

Cốc Âm Dương tuy rằng lạnh lẽo hiểm nguy, hoang vắng thê lương, nhưng nếu quyết đấu ở đây thì sẽ không có ai biết.

Chỉ cần thắng Hàn Mạc, gã sẽ đắc thắng mà lẳng lặng bỏ đi.

Nhưng gã không ngờ Hàn Mạc chính là người gã đã gặp ở quán dê, là người quen.

A Địch trong nháy mắt đã có tính toán, nếu là người khác, thì tối nay sẽ dừng ngay việc quyết đấu, nhưng tiểu tử trước mặt này đã biết mình là người nước Phong, hơn nữa, lại sớm đoán ra mình và Hạ Học Chi có câu kết, một khi đã như vậy, thì càng không thể để sống sót.

Về việc gã và Hạ Học Chi bắt tay nhau, hai bên đều không thể để lộ cho người ngoài biết. Đây đúng là một loại cấu kết có lợi cho đôi bên, nhưng lại không có lợi đối với quốc gia, nên một khi bị phát hiện thì Hạ thị gia tộc của nước Yến và A Địch bộ tộc của nước Phong sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.

Cho nên A Địch đã thay đổi chủ ý, nhất định không thể để Hàn Mạc sống sót mà rời khỏi cốc. .

Gã may mắn được Hạ Học Chi chọn địa điểm quyết đấu là cốc Âm Dương, một nơi hoang vắng thê lương không một dấu chân người, ở trong này giết chết Hàn Mạc chắc chắn sẽ không ai biết.

Nhưng tận đáy lòng gã, gã thật không muốn vì việc này mà khiến hòa khí giữa hai nước rạn nứt.

Gã hiểu hơn ai hết, nếu mình giết chết Hàn Mạc, có lẽ không có mấy người biết, nhưng Hạ Học Chi thì biết.

Dẫu vậy, gã không lo Hạ Học Chi sẽ đem chuyện này nói ra ngoài, bởi vì giết chết Hàn Mạc là đúng ý của Hạ Học Chi, huống chi Hạ Học Chi cũng có liên đới, cho nên Hạ gia nhất định sẽ không dễ dàng tiết lộ.

Những suy nghĩ này xẹt qua đầu A Địch như tia chớp, đôi mắt vốn lãnh đạm của gã bỗng chốc nổi đầy sát khí.

Hàn Mạc vẫn thản nhiên:

-Tuy rằng không biết thân phận của các hạ ở nước Phong như thế nào, nhưng có thể giao du với Hạ Học Chi thì hẳn thân phận các hạ không thấp. Ngươi phải biết, ta là con cháu quý tộc của nước Yến, các ngươi yên ổn thái bình ở một vùng nam cương, há cớ sao lại phải tự biến mình thành công cụ của Hạ Học Chi, điều này ta thật khó hiểu. Ngươi không phải là người thông minh rồi.

A Địch lạnh lùng:

-Bất kể ngươi là ai, tối nay nhất định không thể còn sống mà rời khỏi cốc.

Hàn Mạc cả cười:

-Các hạ đúng là có thừa tự tin. Ta biết, nếu ta phát giác chuyện ngươi âm thầm cấu kết với Hạ gia, ngươi nhất định sẽ phải giết ta. Chỉ có điều, ngươi có đủ năng lực sao? Hơn nữa, ta cũng cho ngươi biết, ngươi lén cấu kết các thế gia của nước Yến mưu đồ gây rối, ta thân là Hộ quân tham lĩnh của Ngự lâm quân, cũng sẽ phải bắt ngươi giải về kinh chịu tội, xem ngươi rốt cuộc có ý đồ gì. Cho nên, ngươi dù không giết ta thì ta cũng sẽ bắt ngươi bằng được.

Hắn vừa nói mắt vừa đảo xung quanh bốn phía, để xem đối phương có mai phục không và bao nhiêu người?

Nói ra cũng lạ, thung lũng này trống trải yên tĩnh, dù 5 giác quan của Hàn Mạc rất thính nhạy, nhưng cũng mơ hồ cảm giác trong này có không nhiều người.

Tuy rằng đầu kia thung lũng còn rất dài, kẻ thù có thể có mai phục ở đó, nhưng Hàn Mạc không hề "ngửi" thấy mùi sát khí. Đó là một cảm giác mang tính bản năng, có thể cảm thấy hơi thở của kẻ thù đang rình rập xung quanh. Đối với các dạ hành nhân, thì đây là loại cảm giác mà họ phải rèn luyện rất công phu, cho dù kẻ thù ẩn mình trong bóng tối vẫn phải cảm nhận được hơi thở của hắn, phải cảm nhận được mối đe dọa đang rình rập mình.

Sát khí mạnh nhất lúc này, chính là phát ra từ người của A Địch.

Nghe Hàn Mạc nói vậy, gã phá lên cười rất ngạo nghễ.

Miêu Võ tiến lên một bước, chỉ đao vào người A Địch:

-Hóa ra ngươi là người nước Nam Phong? Ngươi cũng biết, lén cấu kết với đại thế gia của nước Yến, một khi triều trình biết được, thì sẽ không để cho Nam Phong các ngươi được yên đâu. Còn không may bó tay chịu trói, đến lúc đó, còn có thể hưởng lượng khoan hồng.

A Địch cười lạnh:

-Ngươi chỉ là kẻ tiểu nhân bất trung, bán đứng cả đại nhân của mình, còn có mặt mũi nào đứng ở đây mà lớn tiếng quát tháo? Ngươi không phải là định sẽ tự sát sao? Quân tử nhất ngôn, tự sát còn không dám, thì sao đáng mặt là nam nhân? Hay là muốn mỗ giúp ngươi một tay?

Hiển nhiên, A Địch nãy giờ đã nghe thấy hết, đã biết Miêu Võ bán đứng Hàn Mạc, dẫn dụ Hàn Mạc vào cốc.

Miêu Võ mặt trắng bệch, tay nắm chặt đao đến nổi cả gân xanh, đôi mắt hết phẫn nộ lại ân hận, nói không nên lời, thở ra một hơi, đứng ngây như phỗng.

Hàn Mạc thản nhiên:

-Miêu đại ca, người này là muốn khích bác huynh, huynh nếu để ý lời hắn nói, là trúng bẫy của hắn rồi.

A Địch lạnh lùng cười, từ thắt lưng rút ra một cây roi nhỏ, cây roi trông giống như một con linh xà, được gã cất rất kín ở bên hông. Nếu không phải là gã đột nhiên lấy ra thì Hàn Mạc cũng không tài nào phát hiện ra bên hông hắn có đeo một thứ vũ khí như vậy.

-Hàn Mạc, nếu tối nay ngươi có thể thắng mỗ, mỗ từ nay về sau nếu gặp ngươi sẽ tự nguyện rút lui.

A Địch chậm rãi nói:

-Nhưng nếu ngươi thua dưới tay mỗ, thì mệnh của ngươi cũng nằm lại ở trong cốc này.

Miêu Võ một lần nữa nắm chặt đao, hướng Hàn Mạc nói:

-Đại nhân, hay để ty chức tỉ thí với hắn trước.

Hàn Mạc lắc đầu:

-Không cần, vị nhân huynh này chính thức khiêu chiến, nếu ta cự tuyệt thì sẽ phật ý hắn.

Hàn Mạc vào lúc này lại suy tính rất cẩn thận. Nếu bắt được người Nam Phong này và Hạ Học Chi có câu kết, ắt hẳn Hạ Học Chi cũng không thấy thoải mái.

Tuy rằng hắn biết, Hạ Học Chi nếu trăm phương ngàn kế lợi dụng Miêu Vũ lừa mình đến nơi này, thì chắc chắn Nam Phong nhân này là kẻ cực kỳ khó đối phó.

Nhưng Hàn Mạc xưa nay chưa từng khiếp sợ điều gì, hắn có Huyết đồng âm dương côn trong tay, lại có thêm bãn lĩnh Bát bộ côn thuật, thấm nhuần Thái cực bộ pháp, tuy rằng chưa đạt đến tuyệt kỹ công phu nhưng nếu hợp lại thì cũng thừa sức bảo vệ mình.

Người nước Phong tuy có vẻ thần bí, nhưng thần bí không có nghĩa là hùng mạnh..

Hơn nữa hai bên lần đầu tiên giao đấu, công phu của Hàn Mạc trong mắt đối thu còn thần bí hơn nhiều.

A Địch dẫu đã giao đấu với nhiều cao thủ, nhưng dùng côn thuật như Hàn Mạc thì đúng là lần đầu tiên gặp phải.

Trên tay Hàn Mạc nhìn qua thì tưởng là một cây côn bình thường, dường như khả năng sát thương cũng không mạnh, nhưng là người có võ công, A Địch đương nhiên muốn đối thủ ra tay trước, khi đối thủ ra tay hắn sẽ có thể quan sát và định liệu xem bản lĩnh của đối thủ cao thấp như thế nào.

Đây cũng là lời răn dạy chí lý nhất của sư phụ.

Sư phụ của gã còn dạy gã một đạo lý khác, trên thế giới này, thứ vũ khí dễ đối phó nhất là loại vũ khí xa hoa, một người nếu say mê vũ khí đẹp đẽ quý giá, thì khả năng điều khiển vũ khí đó của hắn cũng cực kỳ yếu.

Nhưng nếu người nào sử dụng binh khí bình thường, thậm chí là xa lạ thì càng phải đề phòng, với vì với người luyện võ, đấy mới chính là loại vũ khí độc đáo, uy vũ.

Đồng côn tuy rằng không còn xa lạ, nhưng không hề nghi ngờ, là hoàn toàn không bình thường.

Hàn Mạc cầm đồng côn trong tay, dưới ánh trăng, toàn thân côn phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, mà A Địch thì nắm chặt roi, hai chân xoạc thẳng, vững chắc, đôi mắt như rắn, nhìn chăm chú khắp người Hàn Mạc, trong ánh mắt của gã đúng là có chút hưng phấn không thể che dấu.

Có thể khiến hắn bị kích thích, không phải là nữ nhân mà chính là giao chiến.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1133)


<