Vay nóng Tinvay

Truyện:Quyền thần - Hồi 0222

Quyền thần
Trọn bộ 1133 hồi
Hồi 0222: Món quà của thần tiên
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1133)

Siêu sale Shopee

Hàn Mạc cười nói:

- Khi ta còn nhỏ ta thường nằm mơ gặp ác mộng cảm thấy có cái gì đó muốn làm hại ta. Vào một đêm nọ, ta lại nằm mơ thấy ác mộng, ta sợ quá nhưng cũng lúc đó có một vị thần đột nhiên xuất hiện giúp ta đuổi bọn người xấu và ma quỷ đi.

- Thần tiên?

Sương nhi mở to mắt ngạc nhiên vẻ thích thú

Hàn Mạc gật gật đầu:

- Vị thần tiên đó có chòm râu dài, mặc bộ y phục ngũ sắc giống như một đám mây vậy, trong tay cầm bảo bối đánh tan bọn người xấu và ma quỷ.

- Người nữ mà xấu cũng đánh sao?

Sương Nhi đột nhiên hỏi.

- Nữ nhân xấu?

Hàn Mạc sững sờ, sao tiểu cô nương này nhạy bén thế nhỉ? chỉ dựa vào một câu nói mà đã đoán ra trong giấc mơ có liên quan đến phụ nữ.

Thấy Sương nhi đang chăm chăm nhìn mình với ánh mắt hồi hộp, Hàn Mạc lập tức gật đầu nói:

- Đương nhiên, chỉ cần là người xấu và ma quỷ cho dù là nam hay nữ đều bị thần tiên trừng phạt.

Sương nhi nghe vậy liền mừng rỡ ra mặt.

- Vậy khi thần tiên sắp đi ta sẽ hỏi nếu sau này ta lại mơ thấy ác mộng thì làm thế nào?

Hàn Mạc làm ra vẻ thần bí đáp:

- Sương nhi, ngươi đoán xem lão tiên sẽ trả lời thế nào?

Sương nhi lắc đầu, vẻ nghi hoặc nhưng lại gật đầu cười ngọt ngay:

- Mạc ca ca, có phải huynh và ông ấy đã hẹn với nhau rồi phải không, hễ huynh nằm mơ thì ông ấy sẽ đến giúp huynh?

Hàn Mạc tủm tỉm cười nói:

- Sương nhi thật thông minh, thoáng một cái muội đã đoán ra rồi. Đúng vậy, lúc đó ta đã giao hẹn với ông ấy, khi ta gặp ác mộng thì làm thế nào? Vị thần tiên đó là người tốt, không, phải nói là rất rất tốt. Ông ấy đã tặng ta một món quà, đó chính là một chiếc tiên bào tàng hình, khi mặc nó lên người ma quỷ và người xấu sẽ không thể làm hại được ta.

Sương nhi nhìn Hàn Mạc một hồi rồi nói:

- Vậy bây giờ huynh còn mặc nó không? Sao muội chẳng nhìn thấy?

Hàn Mạc cười nói:

- Nha đầu ngốc, ta đã nói rồi, chiếc áo tiên bào này là áo tàng hình, ngoài thần tiên ra người khác không thể nhìn thấy nó, trừ khi là người mặc qua đã 18 tuổi, lúc đó cũng có thể nhìn thấy tiên bào. Ta đã hơn 18 tuổi, vả lại đã mặc nó nhiều năm rồi cho nên ta có thể nhìn thấy nó.

Chỗ này có thêu tiên hạc, thêu rất đẹp giống như là chúng đang bay qua bay lại trên tiên bào vậy. Ôi, ở đây còn có mây trôi, đám mây này như được thêu bằng gấm ...

Sương nhi mở to đôi mắt trong veo pha chút ngỡ ngàng và tràn đầy háo hức.

- Bây giờ ta sẽ tặng nó cho muội, sau khi muội mặc nó vào sẽ không có ai có thể ức hiếp muội nữa, muội cũng không sợ gặp ác mộng, bởi vì... bởi vì... thần tiên sẽ bảo vệ muội!

Hàn Mạc chăm chú nhìn Sương nhi nghiêm nghị nói.

Sương nhi vội vàng xua tay nói:

-Không được đâu, Mạc ca ca, đây là bảo bối quý giá nhất của huynh, thần tiên đã tặng nó cho huynh sao muội có thế lấy chứ? Muội không nhận đâu.

Hàn Mạc lắc đầu nói:

- Muội đừng vội, ta vẫn chưa nói xong mà. Năm đó vị thần tiên tặng tiên bào nói với ta rằng, chiếc tiên bào này chỉ có tác dụng với người chưa đủ 18 tuổi, nếu qua 18 tuổi sẽ không còn tác dụng nữa. Vị thần tiên đó còn nói với ta khi ta được 18 tuổi ta có thể đem chiếc tiên bào này tặng cho người khác để nó tiếp tục bảo vệ người tốt. Ta quên khuấy đi mất hôm nay chợt nhớ ra cho nên ta đem nó tặng cho muội. Nó thực không còn tác dụng đối với ta nữa.

Sương nhi bán tín bán nghi:

- Thật sao?

Hàn Mạc gật đầu nói:

- Đương nhiên là thật rồi. Nhưng muội phải hứa với ta một việc!

- Huynh nói đi, việc gì?

- Khi muội 18 tuổi, muội phải đem chiếc tiên bào này tặng cho người cần nó, được không?

Hàn Mạc chăm chú nhìn Sương nhi với ánh mắt trịnh trọng hỏi.

- Được.

Sương nhi gật đầu.

- Khi muội 18 tuổi nhất định muội sẽ tặng cho người cần nó.

- Vậy là tốt rồi

Hàn Mạc mỉm cười, bắt đầu làm động tác như cởi tiên bào ra, rất cẩn thận và nhẹ nhàng, miệng giải thích:

- Khi mặc tiên bào lên người hầu như không cảm thấy gì nhưng khi đã mặc vào nếu không đủ 18 tuổi thì không cởi ra được, nó sẽ luôn luôn bảo vệ ngươi mặc, nó không cần phải giặt, sau khi mặc lên người muội cũng không cần phải để ý đến nó nữa.

Sương nhi thắc mắc:

- Vậy khi tắm chẳng lẽ cũng không phải cởi ra? Nó sẽ không bị ướt sao?

- Không

Hàn Mạc quả quyết

- Đây là tiên bào, nước và lửa không thể xâm hại, sau khi mặc vào, muội không phải để ý gì cả, nó sẽ luôn luôn bảo vệ muội. Sương nhi à, muội hiểu chưa?

Sương nhi khẽ gật đầu

Lúc này Hàn Mạc làm tư thế đưa hai tay nâng tiên bào cẩn thận mặc lên người Sương nhi, thậm chí còn làm động tác thắt đai sau đó lùi lại mấy bước ngắm nghía, mỉm cười và gật đầu nói:

- Không tồi, Sương nhi mặc tiên bào đẹp quá!

Sương nhi hớn hở:

- Mạc ca ca, huynh có thể nhìn thấy muội mặc tiên bào ư?

- Ừ

Hàn Mạc gật đầu

- Đợi đến khi muội 18 tuổi, đem tiên bào khoác lên người người khác muội cũng có thể nhìn thấy tiên bào.

- Muội mong chờ đến ngày đó quá

Ánh mắt Sương nhi ánh lên vẻ háo hức

- Tốt lắm, từ nay về sau, không có thứ gì có thể làm hại được muội nữa.

Hàn Mạc cười ha hả:

- Sương Nhi, bây giờ muội còn sợ nữa không?

Sương nhi nhắm mắt lại nhưng liền mở mắt ra ngay cười rất tươi:

- Không sợ nữa, có tiên bào bảo vệ, sau này muội cũng không sợ mơ thấy ác mộng nữa.

- Thế là được rồi!

Hàn Mạc cười ha hả, ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời đã ngả về tây, thấy đã không còn sớm nữa, nói:

- Sương nhi, chúng ta về thành thôi, để tránh người nhà lo lắng.

Vẻ mặt Sương nhi ảm đạm, lắc lắc đầu khẽ nói:

- Họ sẽ không lo lắng cho muội đâu

Nhưng rất nhanh ngẩng đầu cười nói:

- Đi thôi, Mạc ca ca, cám ơn món quà của huynh nhé.

- Là thần tiên tặng cho muội mà.

Hàn Mạc nháy mắt.

Cách thành không quá 10 dặm, tuấn mã phi như bay, chẳng bao lâu thì đã đến cổng thành, vào đến thành, Hàn Mạc nói:

- Sương nhi, Mạc ca ca còn có vài việc, muội tự về nhà nhé?

Sương nhi ngoan ngoãn gật đầu nói:

- Được, ca ca

Rồi nhìn Hàn Mạc dường như muốn nói câu gì nhưng lại thôi.

Hàn Mạc hiểu được ý của Sương nhi, dịu dàng cười nói:

- Lần sau nếu rảnh rỗi ta lại đưa muội đi chơi, thế có được không?

- Hay quá, hay quá!

Sương Nhi cười thích chí

- Nhưng...nhưng làm sao muội biết khi nào huynh lại xuất hiện?

- Thế này nhé, nếu muội có thể đến thì hãy buộc một sợi dây trên cây hoè trước quán, ngày thứ hai ta sẽ đợi muội ở đó.

Hàn Mạc mỉm cười nói:

- Muội thấy có được không?

- Được, được

Sương Nhi liền gật đầu.

Sau khi Sương Nhi vừa đi khỏi, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt Hàn Mạc lập tức biến mất thay vào đó là nụ cười lạnh lẽo âm u.

Chàng đưa ánh mắt về phía những người đi lại ở cổng thành phía tây, thúc ngựa tiến lên, lại một lần nữa ra khỏi thành.

Trong khu rừng cách Dương Gia thôn không xa, Hàn Mạc xuống ngựa, buộc ngựa trong rừng dùng một dải vải buộc vào mõm ngựa để tránh bị phát hiện.

Đi ra khỏi cánh rừng, mặt trời đã tắt nắng, chân trời ánh lên một vệt đỏ thẫm.

Hàn Mạc vươn vai thì thầm tự nhủ:

"Có thể trận này không chính thức, hôm nay chắc là cơ hội tốt đây".

Ngẩng đầu nhìn vệt ráng chiều đỏ rực nơi chân trời, suy nghĩ một lúc lâu, hắn mới lẩm bẩm:

"Vận khí hôm nay chắc là rất tốt".

Hắn không nói nữa, đi đến bên tuấn mã, lôi từ dưới bụng ngựa ra một cái túi nhỏ, sau khi mở ra, bên trong là một bộ y phục bó sát màu đen.

Hàn Mạc thay quần áo nai nịt gọn gàng, đem bộ quần áo đã thay gói gém lại để phía dưới bụng ngựa. Lúc này hắn mới vận động tay chân rồi ra khỏi rừng. Hắn men theo con đường nhỏ ít dấu chân người đi lại chạy về phía thôn Dương Thụ. Trong bóng tối lờ mờ, giống như ma quỷ, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Bóng đêm nặng nề, bầu không khí tĩnh mịch bao phủ lên thôn Dương Thụ, người dân trong thôn đã sớm có thói quen với cuộc sống nghỉ ngơi và làm việc cùng với mặt trời, trong thôn thậm chí đến một con chó cũng không có, tĩnh mịch một cách đáng sợ.

Trong ngôi nhà của Dương Tiêu, trưởng thôn thôn Dương Thụ toả ra ánh lửa, lúc đó Dương Tiêu đang kính cẩn đứng trong nhà, trên chiếc ghế lớn trước mặt đang có một vị chừng 45, 46 tuổi tai to mặt lớn, trên mặt có chút xấu xí, thần sắc u ám, chau mày nói:

- Ngươi nghe thấy tiếng chúng không? Có thể là kinh lí?

-Tên nha đầu đó không nói gì, gã tiểu tử thì chắc chắn không phải là kinh lý khang. Thảo dân cũng không rõ là người ở đâu nhưng quyết không phải sinh ra và lớn lên ở trong kinh thành.

Dương Tiêu suy nghĩ rồi cúi mình nói:

- Đại nhân, ngài nói xem có phải là gian tế của nước địch không?

- Gian tế!

Gã "Lạc Tai Hồ" mắng:

- Ngươi chỉ là một trưởng thôn, những tên gian tế đó sao phải tốn sức ở đây chứ. Ta không lo gian tế, ta chỉ lo người trong thành bắt đầu chú ý đến chuyện của chúng ta thì sẽ lộ ra, có kẻ cố ý muốn nắm được điểm yếu thì sự việc đã tồi tệ rồi.

Dương Tiêu hoảng hốt:

- Đại nhân, bây giờ phải sao đây? Nếu điều tra ra thì mất đầu như chơi.

Lạc Tai Hồ liếc hắn rồi mắng:

- Ngươi hoảng hốt cái con khỉ, chúng ta vẫn chưa bị nắm thóp, tất cả đều không lộ sơ hở không có chứng cứ thì không thể tìm ra được, những người dân trong thôn có dám làm chứng không? Giả sử nếu làm chứng chỉ có nhân chứng mà không có vật chứng thì không sợ, nói gần nói xa, coi như nếu điều tra ra, có ta đây ngươi cóc phải sợ gì cả.

- Vâng, vâng, vâng

Dương Tiêu vội vàng nói.

Lạc Tai Hồ tít mắt hỏi:

- Ngươi vừa nói hai người này là họ hàng của Yến nhi tỷ tỷ phải không?

- Con nha đầu đó bây giờ ở đang ở đâu nhỉ?

Dương Tiêu vội nói:

- Bị đưa vào cung mấy năm rồi, đến nay vẫn chưa về quê, cũng chẳng biết còn sống hay chết.

- Trong cung?

Lạc Tai Hồ chau mày kích động

- Ngươi nói là làm cung nữ?

- Hôm đến tuyển người, theo cách nói của họ thì có vẻ là vậy, rút cục làm việc gì cũng không rõ lắm.

Dương Tiêu cười giả lả:

- Cha nó là Dương Nhị Hoè, năm kia nếu không được ban lệnh trở về thì cũng đã chết rồi.

Lạc Tai Hồ gật đầu nói:

- Thì ra là như vậy. Khi đó trong thôn các ngươi đã chết 3 người, ta mang ngân lượng đến để giúp đỡ họ, ngươi hãy cầm đi đi.

- Vâng, vâng, vâng

Dương Tiêu lật đật gật đầu

- Thảo dân đi ngay

- Thế là tốt rồi. Trong thư nói là mỗi gia đình nhận 20 lạng bạc. Nhưng ngươi cũng biết việc trong nha môn có một vài thứ phải chi, bỏ ra 10 lạng bạc đã là không ít, họ vẫn chưa nói là đi đường vòng ư?

Lạc Tai Hồ vuốt râu hỏi.

- Không có, không có, tất cả đều yên ổn

Dương Tiêu cười tủm tỉm nói.

Lạc Tai Hồ cười tít, ánh mắt đột nhiên sáng lên, nhìn thẳng về hướng bên cạnh cửa phòng, chỉ nhìn thấy Dương Điền thị đang đứng dựa vào cửa, miệng cắn hạt dưa, ánh mắt xa xăm, long lanh nhìn Lạc Tai Hồ một cách đàng điếm.

Dương Điền thị hiển nhiên có tâm ý, mụ vừa mới tắm xong, đầu còn ướt sũng, áo choàng hờ hững, chiếc yếm buông lơi lộ ra những thớ thịt trắng hồng có thể nhìn thấy cặp nhũ hoa căng tròn, miệng cắn hạt dưa, giơ tay vân vê vạt áo lụa, ra vẻ yểu điệu thục nữ.

Mụ đàn bà này quả là có sức hấp dẫn, thêm nữa thân hình nở nang càng làm cho người ta nảy sinh ý phong tình, Lạc Tai Hồ tuy quen biết mụ hai năm nhưng mỗi lần gặp chưa nhìn thấy nàng để lộ ra thân thể, nên giờ không thể kìm nén được bản thân, cười tít mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống thị.

Dương Tiêu có ý hận nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, cũng không nhìn vào mắt của Lạc Tai Hồ và vợ mình.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1133)


<