Vay nóng Tinvay

Truyện:Quyền thần - Hồi 0059

Quyền thần
Trọn bộ 1133 hồi
Hồi 0059: Mỹ Nhân Ngư
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1133)

Siêu sale Lazada

Hàn Mạc nghe được thanh âm kia, không nhịn được phải quay lại nhìn. Chỉ thấy đám người đó đã tránh ra tạo thành một lối đi, ở đó có một nữ tử đang chống nạnh, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lãnh Chiếu.

Làn da của nàng có màu cổ đồng thật khỏe mạnh, tựa hồ mỗi một tấc da thịt đều ẩn chứa sự co dãn và lực lượng kinh người. Hàn Mạc lần đầu tiên gặp gỡ, cũng chưa kịp nhìn mặt nàng, thì lại bị đôi chân thon dài thẳng tắp của nàng hấp dẫn.

Nàng mặc một cái váy ngắn bằng da, để lộ ra một đôi chân dài bóng loáng mà khỏe mạnh. Cặp chân dài kia rất săn chắc, thẳng tắp mà co dãn, đặc biệt là nước da màu cổ đồng khỏe mạnh kia tràn ngập sự hấp dẫn vô tận. Trên chiếc váy da lộ ra nửa vòng eo thon và nhỏ nhắn, tinh tế mà bằng phẳng không có tì vết. Phía trên, nàng vận một cái áo da, chỉ đủ che phần ngực, bó chặt đôi nhũ phong ngạo nghễ. Mặc dù được chiếc áo bó vô cùng chặt, nhưng vô luận như thế nào, cũng không thể ngăn cản cả vùng đồ sộ trước ngực của nàng vươn cao giống như một ngọn núi vậy. Khoác ngoài chính là một cái áo choàng nhỏ màu đỏ, nhìn qua thì đơn giản nhưng lại tỏa ra một sức sống mãnh liệt.

Nàng thật đẹp, một vẻ đẹp hoang dã! Ngũ quan xinh xắn do trời ban cộng thêm mái tóc đen nhánh xinh đẹp được cột lại bằng một sợi tơ hồng.

Dưới đôi môi của nàng có một nốt ruồi mỹ nhân màu đỏ, nhưng lại thoáng ẩn thoáng hiện. Điều này làm cho khuôn mặt mỹ lệ của nàng vốn lạnh như băng vô hình chung lại tăng thêm mấy phần quyến rũ.

Ánh mắt nàng lạnh như băng, có thể làm cho người ta lập tức cảm giác được nữ nhân này rất khó đối phó. Hơn nữa, toàn thân nàng lại tỏa ra một nét dã tính khó có thể thuần phục.

Lấy sự suy đoán của Hàn Mạc thì thiếu nữ này tuyệt đối không lớn tuổi hơn mình, chắc là khoảng mười bảy mười tám tuổi! Rất có thể cùng với tuổi mình?

.... :

Lãnh Chiếu ngẩng đầu nhìn rồi thiếu nữ, rồi thản nhiên nói:

- Đại tiểu thư, ta tự tiện ra biển, cũng chỉ vì ba trăm miệng ăn trên đảo thôi!. Về phần không để Đảo chủ vào mắt thì quả thật Lãnh Chiếu ta đảm đương không nổi!!

Thiếu nữ chân dài chậm rãi đi tới hỏi:

- Tìm cơm ăn? Ngươi tìm được cái gì rồi? Hưng sư động chúng, bất tuân đảo quy, bản thân ta muốn nhìn xem ngươi đã ra ngoài lấy được cái gì về cho mọi người đây?

Liếc thấy cánh tay Đại Bảo không xa phía sau Lãnh Chiếu còn đang băng bó, nàng tức giận nói:

- Đại Bảo, ngươi cũng đi theo đi hắn mò mẫm chộn rộn để rồi bị thương sao? Chẳng lẽ không ai đau lòng vì ngươi à?.

Đại Bảo nhếch miệng cười ngây ngô nói:

- Đại tiểu thư, ta không sao! Nàng đừng trách cứ Lãnh nhị ca! Mặc dù chúng ta không có cướp được trân châu nhưng cũng bắt được hai tên cẩu quan để đổi lấy bạc mà... !!!

-Trân châu?

Hàng lông mày thon dài của thiếu nữ chau lại, nàng quét mắt nhìn mọi người một lần, nụ cười bỗng trầm xuống:

- Hà lão tam đâu? Làm sao lại thiếu mất mấy người?

Đám người bốn phía tụ tập nhất thời tỉnh ngộ, một phụ nhân lập tức kêu lên:

- Khẩu tử nhà ta đâu rồi? Hắn ở đâu?

Vừa nói, một đứa trẻ chừng tám tuổi kêu lên:

- Cha, cha ta đi đâu rồi? Cha nói sau khi trở lại sẽ cho ta ăn ngon mà!

Nhất thời đã có không ít người rối rít đi tìm kiếm thân nhân của mình. Những hải tặc trở lại kia thì cúi thấp đầu, không dám nói lời nào cũng không dám đối mặt với sự chất vấn của mọi người.

Thật ra thì tình huống như thế tương đối nhiều. Hải tặc ra biển đương nhiên sẽ gặp tình huống như vậy. Mỗi một lần ra biển, tổng hội sẽ có mấy người thương vong, còn những người quay về sẽ phải đối mặt với sự hỏi thăm cùng thống khổ của những gia đình có người chết.

Bất quá thường ngày địch thủ của họ cũng yếu, bị thương mặc dù không tránh được, nhưng người chết lại không nhiều, thỉnh thoảng mới xuất hiện tử vong thôi, mà cũng chỉ là một, hai người.

Nhưng mà lần này lại là hao tổn đến bốn năm người, coi như là thương vong quá lớn rồi.

Qua nét mặt của những người đi biển về, tất cả đều hiểu được những người chưa trở về thì vĩnh viễn cũng sẽ không về được rồi.

Nụ cười trên mặt thiếu nữ chân dài tắt dần, thay vào đó là sắc mặt tràn đầy giận dữ, lông mày nàng nhíu chặt, nàng cắn môi.

Ôi! Bộ dáng này trong mắt Hàn Mạc thì thật là đẹp a!

- Đây chính là đồ mà nhị đương gia ngươi mang về cho mọi người sao? Mang về sự thống khổ, mang về cảnh tang thương?

Thiếu nữ chân dài căm tức nhìn Lãnh Chiếu, tựa như muốn xé Lãnh Chiếu ra thành từng mảnh.

Nàng tựa hồ không khống chế được sự tức giận của mình mà chỉ vào Lãnh Chiếu nói:

- Ngươi tự tiện hành động dẫn đến hao binh tổn tướng, ngươi làm như thế nào mà ăn nói với mọi người? Ngươi làm như thế nào mà ăn nói với Đảo chủ đây?.

Lãnh Chiếu liếc thiếu nữ chân dài một cái rồi thản nhiên nói:

- Vì ba trăm miệng ăn thì có người hy sinh cũng là điều tất nhiên!

- Ngươi... !!!

Đôi mắt đẹp của mỹ nữ chân dài mở to ra, giơ tay tát lên khuôn mặt của Lãnh Chiếu với tốc độ nhanh vô cùng. Hàn Mạc nhìn thấy thế thì khóe miệng hiện lên nụ cười, quả nhiên là lạt tiêu mỹ nhân.

Ớt là một loại quả có mùi vị, rất có mùi vị! Nếu như là một mỹ nhân còn có một đôi chân dài săn tròn và thẳng tắp, lại tràn đầy lực lượng cùng co dãn, thì tự nhiên là khó có thể dùng bất kỳ loại ngôn ngữ nào để diễn tả được.

Chẳng qua là cái tát hung hãn của lạt tiêu mỹ nhân cũng không tới được mặt của Lãnh Chiếu. Tay Lãnh Chiếu trong nháy mắt bắt được cổ tay của thiếu nữ chân dài. Hắn lạnh lẽo nhìn mỹ nhân chân dài rồi thản nhiên nói:

- Đỗ Băng Nguyệt, muốn đánh ta, nàng còn chưa đủ tư cách!!!

- Lãnh Chiếu, ngươi... Ngươi là tên khốn kiếp!

Mỹ nữ chân dài Đỗ Băng Nguyệt kia cắn môi, trong đôi mắt xinh đẹp kia tưởng chừng như muốn phun ra lửa.

- Không nên dùng loại giọng này nói với ta!

Lãnh Chiếu ghét sát vào khuôn mặt Đỗ Băng Nguyệt, trước mặt hắn là khuôn mặt kiều diễm động lòng người mà không lúc nào hắn không tơ tưởng. (A Bư: đệ chém đấy!)

- Năm đó, cha ta đi theo đảo chủ, chính vì muốn chuẩn bị cho ta một miếng cơm ăn. Hôm nay, phụ thân ta mặc dù không có ở đây nhưng mà phần trách nhiệm này Lãnh Chiếu ta cũng phải gánh... Nàng nên nhớ kỹ, chúng ta là hải tặc, hải tặc muốn sinh tồn thì có đôi khi sẽ phải lấy tính mệnh ra để đổi!

- Ngươi buông tay ta ra!.

Đỗ Băng Nguyệt muốn rút cổ tay non tơ mềm mịn của mình ra khỏi bàn tay thô to của Lãnh Chiếu, nhưng do khí lực của Lãnh Chiếu quá lớn, nhất thời không thể rút ra được:

- Ngươi làm đau ta đó... !!!

Lãnh Chiếu nhếch miệng cười quái dị:

- Băng Nguyệt à, biết đau là tốt rồi! Nàng phải biết rằng nàng cuối cùng cũng chỉ là một nữ nhân, dù cho có bản lãnh gì đi nữa cũng phải nghe lời của nam nhân! Nhớ kỹ điểm này thì mới có lợi cho nàng!

Hắn buông tay ra, Đỗ Băng Nguyệt lập tức từ sau thắt lưng rút ra một thanh chủy thủ sắc bén, nhắm ngay Lãnh Chiếu mà đâm tới.

Vẻ mặt Lãnh Chiếu lạnh lùng nói:

- Đỗ Băng Nguyệt, nàng muốn làm gì? Thật không biết tốt xấu! Nàng không phải là đối thủ của ta đâu!.

Đỗ Băng Nguyệt kiều nhan tức giận, đôi chân thon dài bay lên hướng về phía Lãnh Chiếu đá một cước. Đôi chân dài thẳng tắp ưu mỹ này làm cho tim Hàn Mạc đang bên cạnh chợt đập thình thịch, không nhịn được bèn ngước lên nhìn. Hắn muốn nhìn xem thời điểm Đỗ Băng Nguyệt đá chân có thể tiết lộ cảnh xuân ra ngoài hay không, đối với điểm này, hắn rất là có hứng thú. (A Bư: Đã bị trói mà còn ham hố Lạ ka nhỉ? – Ta cũng thế mà Bư! Hix... !!!)

Chẳng qua là phía ngoài Đỗ Băng Nguyệt mặc dù ăn mặc tương đối cởi mở, nhưng mà bên trong lại vô cùng kín đáo. Giống như trên bộ ngực mặc dù hơi thiếu vải, nhưng lại đem địa phương trọng yếu che lại, mà phía dưới cũng giống vậy, mặt dưới váy ngắn lại là da quần cụt, rất kín a!.

Cho nên Hàn Mạc chỉ có thể tiếc nuối mà hướng về phía bộ ngực Đỗ Băng Nguyệt nhìn, ít nhất khi bộ ngực vĩ đại ấy đánh nhau, vẫn có thể thấy sự run rẩy, phập phồng. (A Bư: pó tay!)

Bình tâm mà nói thì thân thủ Đỗ Băng Nguyệt cũng coi như không kém. Dù sao, nàng cũng là thiếu nữ, nên chỗ thiếu hụt nhất chính là khí lực, mà ở thời đại này, khí lực tuyệt đối là một tiêu chuẩn trọng yếu của công phu.

Thử nghĩ mà xem, là một hảo thủ chân chính thì khí lực là phương diện tương đối quan trọng.

Đám người ở bốn phía cũng rối rít kêu lên:

- Đại tiểu thư, Đại tiểu thư, đừng đánh nữa!

- Lãnh nhị ca, dừng tay sao, đừng làm bị thương Đại tiểu thư!

Chỉ hơn mười hiệp, Lãnh Chiếu lại một lần nữa chế trụ tay của Đỗ Băng Nguyệt, bẻ ngoặc lại sau lưng nàng, đoạn ghé sát vào lỗ tai Đỗ Băng Nguyệt thản nhiên nói:

- Ta nói rồi, nàng không phải là đối thủ của ta đâu! Tính khí của nàng phải sửa lại đi, bằng không đợi khi nàng gả cho ta, ta sẽ hảo hảo mà dạy dỗ nàng đó!!!

- Ngươi... Vô sỉ!

Đỗ Băng Nguyệt bị chế trụ tay, nhất thời không phản kích được, khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên đỏ bừng.

- Hôn ước giữa ta và nàng, đó là khi phụ thân ta lúc sinh tiền đã định ra, đảo chủ chính miệng đáp ứng, không thay đổi được!!

Lãnh Chiếu cười lạnh nói:

- Mấy ngày nữa ta sẽ hướng đảo chủ thương nghị chuyện đám cưới, nàng hãy chuẩn bị sẵn sàng đi!

Đỗ Băng Nguyệt oán hận nói:

- Lãnh Chiếu, ngươi đừng có nằm mơ, ta sẽ không gả cho ngươi đâu, có chết cũng sẽ không!!!

Lãnh Chiếu cau mày, sắc mặt rất khó coi, hừ lạnh một tiếng nói:

Có một số việc, cũng không phải nàng có thể quyết định!

...

- Hai vị muốn thương lượng hôn sự thì cứ từ từ thương lượng, ta chúc hai vị bạc đầu giai lão hỉ kết liên lý!

Trong lúc Lãnh Chiếu cùng Đỗ Băng Nguyệt đang cãi vã thì thanh âm Hàn Mạc bỗng nhiên không đúng lúc vang lên:

- Chỉ là hai người chúng ta đang làm khách mà không thể ngủ ngáy gì sẽ rất mệt mỏi! Có thể tìm một chỗ nghỉ ngơi trước hay không? Dù sao các ngươi còn muốn dùng chúng ta đi đổi lại bạc mà, cũng không thể đến lúc đó giao ra hai cỗ thi thể chứ?

Hắn nói ra câu này, nhất thời làm cho tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt tập trung vào hắn. Tiêu Đồng Quang ở bên cạnh lại càng lấy làm kinh hãi, lúc này mà Hàn Mạc còn dám nói như thế.

Quả nhiên là nghé con mới sinh không sợ cọp! Nếu như chọc giận đám hải tặc này thì hậu quả thật là không thể chịu nổi a! Hắn không nhịn được mà cúi đầu thấp hơn, sợ mình khiến cho các đại gia chú ý.

Khuôn mặt Lãnh Chiếu âm nghiêm, đẩy Đỗ Băng Nguyệt ra. Dưới ánh mắt chán ghét và căm hận, Đỗ Băng Nguyệt đi tới trước mặt Hàn Mạc lạnh lùng nói:

- Ngươi có tin hay không, ta chỉ động đầu ngón tay, là có thể khiến ngươi trở thành một cỗ thi thể?

Hàn Mạc cười híp mắt nói:

-Ta rất tin tưởng! Bất quá ta cũng tin tưởng, đợi sau khi ta chết, ngươi cũng rất nhanh đi theo ta đó!

Con ngươi của Lãnh Chiếu co lại, hắn nâng tay lên."Ba " một tiếng, một cái tát đánh vào mặt Hàn Mạc, trên gương mặt tuấn tú của Hàn Mạc nhất thời xuất hiện một dấu máu đỏ.

-Ta hiện tại đánh ngươi, ngươi có thể làm gì?

Lãnh Chiếu cười lạnh nói:

- Nhớ kỹ thân phận hiện tại của mình đi, ngươi bất quá chỉ là một tù nhân trong tay của ta, ta tùy thời có thể khiến ngươi chết!

Hàn Mạc lè lưỡi liếm liếm khóe miệng, trong con ngươi xinh đẹp như sao kia hiện lên một tia sát cơ âm lãnh, hắn thản nhiên nói:

- Ngươi tên là Lãnh Chiếu phải không? Ta sẽ nhớ kỹ cái tên này, bất quá ngươi cũng hãy nhớ kỹ một tát này!

Lãnh Chiếu cảm giác được sát khí trong mắt Hàn Mạc tuyệt không kém gì sát khí của mình, không nhịn được nhíu mày, hắn biết người trẻ tuổi trước mắt kia tuyệt không phải chỉ là một tên Hải quản. Thân phận chân thật của hắn là gì? Vì sao dưới tình huống như vậy, thanh niên anh tuấn này còn có cốt khí cùng can đảm như vậy chứ?!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1133)


<