Vay nóng Homecredit

Truyện:Quyền thần - Hồi 0035

Quyền thần
Trọn bộ 1133 hồi
Hồi 0035: Đàn và Sách - Duyên và Phận
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1133)

Siêu sale Shopee

Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Mạc còn chưa ngủ dậy, đã nghe ở phòng trong vang lên tiếng bước chân, nhẹ nhàng êm ái. Hắn nghe được thanh âm Liễu Như Mộng nói thản nhiên:

- Ngũ thiếu gia, ngươi nếu muốn luyện đàn thì nên dậy sớm đi. Những lúc khác ngươi bận nhiều việc chính sự, về sau tranh thủ khoảng thời gian lúc sáng sớm, bồi phòng nha hoàn ta đây sẽ dạy ngươi luyện đàn!

Hàn Mạc dụi dụi mắt ngồi dậy, chỉ thấy Liễu Như Mộng đang bưng chậu nước ấm tiến vào, ngay cả muối ăn cũng đã chuẩn bị xong, hiển nhiên là để hầu hạ mình làm vệ sinh buổi sáng đây mà.

Nàng mặc một bộ y phục trắng tinh khiết, mái tóc vốn được búi lên giờ xõa ra như dòng suối, những sợi tóc mềm mại rũ xuống ở một bên má. Dưới ánh nắng mai chiếu rọi, càng làm cho da thịt Liễu Như Mộng vốn đã như tuyết ngọc thêm nổi bật, trắng nõn mịn màng vô cùng.

Sáng sớm, mùi hoa mới nở từ trong vườn phiêu đãng lượn lờ, hợp với mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể của Liễu Như Mộng chui vào trong mũi Hàn Mạc. Mùi thơm đột kích bất ngờ, thấm sâu vào ruột gan, làm hắn thích ý không thể nói nên lời.

- Như Mộng tỷ, tỷ thay đổi chủ ý rồi à?

Hàn Mạc đứng dậy, duỗi lưng một cái, cười nói:

- Đa tạ tỷ!

- Ta chỉ là không muốn viên minh châu Huyễn Phượng Cầm có số phận long đong.

Liễu Như Mộng để khay nước xuống, trừng mắt nhìn Hàn Mạc, đột nhiên hét lớn:

- Y.... A... A...A... A...!

Nàng lập tức xoay người đi chỗ khác, thân thể mềm mại run lên kịch liệt, che đôi mắt lại:

- Ngươi.... !!!

Đây cũng không phải do Hàn Mạc không mặc quần áo, trên dưới người hắn đều có bộ y phục trắng tinh, cực kì kín đáo, không hệ có tí lộ hàng nào.

Hàn Mạc thấy Liễu Như Mộng như thế, có chút kì quái, kiểm tra lại một vòng, liền rất nhanh phát hiện ra được vấn đề cực kì xấu hổ.

Thời điểm nam hài tử thức dậy vào sáng sớm, đều sẽ xuất hiện một hiện tượng có tên khoa học "Sáng sớm bừng bừng", phản ứng cụ thể là tiểu đệ đệ sẽ cứng rắn như sắt, dựng thẳng đứng như cái cột cờ. Thêm nữa do quần áo của Hàn Mạc rộng thùng thình, không thể nào che dấu được một màn hoành tráng ấy. Tiểu JJ của hắn làm đũng quần nhô cao như muốn bạt nóc nhà, cảnh tượng thật hoành tráng và đồ sộ.

Ánh mắt Liễu Như Mộng dừng lại ở nơi đó. Cho dù là ngươi cực kì thanh thuần, có vô tâm đến mức nào đi nữa, cũng không thể không biết được đó là cái gì.

- Vô sỉ!

Mặt Liễu Như Mộng vốn trắng mịn giờ đỏ bừng lên, sánh với hoa đào. Trong lòng oán hận, không thể ngờ được sẽ xuất hiện tình huống như vậy. Tim nhảy loạn cả lên, bộ ngực sữa vốn đã đầy đặn cứ phập phồng lên xuống, gần như muốn phá xiêm y nhảy ra ngoài.

Trên mặt Hàn Mạc đầu tiên xuất hiện một trận xấu hổ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, mang theo nụ cười quỷ dị, nói thản nhiên:

- Như Mộng tỷ, đây là biểu hiện khí huyết thông suốt, tinh lực tràn đầy, chứng minh thân thể của đệ cực kì ổn. Tỷ hẳn không hi vọng ta là một con ma ốm, không dậy nổi chứ?

- Ngươi... !

Liễu Như Mộng hung hăng dậm chân:

- Ngươi còn nói nữa hả? Còn không mau mặc quần áo vào đi!

Nàng phất tay áo tiến vào buồng trong, trong lòng vẫn nhảy loạn lên mãi không dứt.

Hàn Mạc ngẩng đầu lên, nhìn Liễu Như Mộng mở ra một đoạn mỹ sắc hương diễm. Kiều đồn lắc lư tiến vào phòng trong, lưu lại một màn sóng vỗ dập dồn, làm hắn không thể nhịn được cười nắc nẻ.

- Tỷ nếu đã là bồi phòng nha đầu, nhìn thấy chủ tử cương mãnh hùng vĩ như thể, phải lấy làm cao hứng mới đúng chứ?!

Hàn Mạc xoa xoa cằm, trong lòng nổi lên ý râm, vỗ nhẹ nhẹ vào Tiểu Hàn Mạc, miệng lẩm bẩm:

- Có đôi khi phải thu liễm lại a! Phong mang lộ liễu thế này dễ gặp chuyện không may lắm đây!

Vệ sinh sạch sẽ xong, Hàn Mạc mới nói to lên:

- Như Mộng tỷ, đệ tẩy rửa xong rồi! Ra đi a, dạy đệ đánh đàn nè!

Qua một hồi, Liễu Như Mông mới bước nhẹ ra ngoài, bên tai vẫn còn chút nóng rần lên. Trên mặt nét đỏ ửng vẫn còn chưa hết, khẽ nhìn Hàn Mạc một cái, thấy hắn đã mặc xiêm y vào, thở phào nhẹ nhõm. Không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà ánh mắt của nàng lại nhìn xuống phía dưới, giống như muốn xác định phía dưới của Hàn Mạc đã khôi phục lại bình thường hay chưa. Vừa nhìn một cái, nàng đột nhiên cảm giác được Hàn Mạc kia đang cười híp mắt, ánh mắt tập trung vào mình. Nàng vừa thẹn vừa xấu hổ, thiếu chút nữa đã chạy trở vào phòng.

Hàn Mạc bước tới ôm lấy đàn ngọc, cười ha hả:

- Như Mộng tỷ, chúng ta bắt đầu như thế nào đây a?

- Ngươi tối hôm qua có nằm mơ không?

Liễu Như Mộng thản nhiên hỏi.

Hàn Mạc sửng sốt, nhưng ngay lập tức hiểu được ý của nàng, gật đầu lia lịa:

- Có có, một giấc mộng rất kỳ quái!

- Để đàn ở chỗ này!

Liễu Như Mộng chỉ vào cái bàn nhỏ bằng gỗ lim:

- Huyễn Phượng Cầm còn cần phải điều cầm nữa. Trước tiên, ta so dây lại một chút. Ngũ thiếu gia, tối hôm qua ngươi nằm mộng cái gì, vừa vặn có chút thời gian ngươi hãy viết nó đi a!

Trong đôi mắt của nàng mang theo vẻ chờ mong, hiển nhiên đối với những cảnh trong giấc mơ của Hàn Mạc cảm thấy rất hứng thú.

- Điều tình? ("Điều cầm" và "Điều tình – Tán tỉnh" là hai từ đồng âm - Biên).

Hàn Mạc có chút giật mình, nói:

- Như Mộng tỷ, đây... đây không được tốt sao?

- Dây đàn nếu không điều, âm sắc sẽ không được chuẩn, hiển nhiên là phải chỉnh rồi.

Liễu Như Mộng đáp thản nhiên, đột nhiên hiểu được cái gì đó, mặt đỏ lên, trừng mắt hung hăng nhìn Hàn Mạc, giọng nói đầy giận dữ: . n. Y. Y

- Ngũ thiếu gia, ngươi... ngươi đây nghĩ cái gì vậy hả?

Thần sắc Hàn Mạc cực kì bĩnh tĩnh, đáp:

- Đệ không nghĩ cái gì hết a. Đệ vốn không biết điều tình là gì cả, cho nên nghĩ là không cần điều... điều cầm. Ơ, Như Mộng tỷ, tỷ kích động như thế, có phải vì ta lại gây ra chuyện gì không?

Tán tỉnh cùng với điều cầm, Liễu Như Mộng thật sự không biết làm sao để nắm lấy nhược điểm của hắn. Liếc xéo Hàn Mạc, nàng biết rằng cùng hắn ăn miếng trả miếng sẽ chỉ càng bị hãm vào vực sâu mà thôi, đáp thản nhiên:

- Ngũ thiếu gia, lúc sáng sớm cực kì tốt cho việc luyện cầm, cố gắng tận dụng thời gian đi a!

Hàn Mạc đặt Huyễn Phượng Cầm lên bàn, tùy ý Liễu Như Mộng điều cầm, còn bản thân thì đến bên bàn sách viết tiếp "Niếp Tiểu Thiến".

Trong quá trình điều cầm, thỉnh thoảng phát ra tiếng đàn đầy ưu mỹ, làm cho Hàn Mạc hiểu được, khối đàn ngọc này không phải là vật tầm thường, trong tiếng đàn du dương kia còn xen lẫn hàm ý hư hư thật thật, nếu như chính thức khảy đàn, chỉ sợ sẽ làm cho ngươi ta say mê không thôi.

Giai nhân điều cầm, công tử ngồi bên bàn sách, ngoài cửa sổ phong cảnh tươi đẹp, lại thêm tiếng hót thánh thót của chim oanh tước vào sáng sớm, tổng hợp lại thành một bức họa cực kì thanh nhã.

Đợi cho Liễu Như Mộng điều cầm chuẩn rồi thì Hàn Mạc cũng đã viết xong "Niếp Tiểu Thiến" với giọng văn đầy lôi cuốn, ưu nhã và mỹ diệu. Hắn đi tới bên cạnh Liễu Như Mộng, đưa cho nàng:

- Như Mộng tỷ, đây chính là giấc mộng của đệ ngày hôm qua, để tỷ chê cười rồi...

Liễu Như Mộng nhận lấy bản thảo, cuối cùng đặt nó ở một bên, nhẹ nhàng nói:

- Ngũ thiếu gia, ngươi đã biết ngũ âm bao gồm những cái nào rồi nhỉ?

- Cung, Thương, Giác, Trưng, Vũ!

Hàn Mạc cười hì hì nói, vấn đề này không tính là quá khó với hắn.

Liễu Như Mộng gật đầu nói:

- Gảy Huyễn Phượng Cầm, đó là chuyện tu thân dưỡng tính đầy cao nhã, còn có lục kỵ, bảy loại không được gảy, ngươi cũng biết hết?

Hàn Mạc thấy vẻ mặt Liễu Như Mộng trang trọng. Dáng vẻ dị thường nghiêm túc này của nàng làm cho dáng vẻ quyến rũ từ trong xương thêm phần đoan trang. Hàn Mạc khoanh chân ngồi xuống vị trí đối diện Liễu Như Mộng, lắc lắc đầu, vô cùng chân thành nói:

- Đệ không biết.

- Cái được gọi là lục kỳ, bao gồm kỵ cực lạnh, gió lớn, cực nóng, mưa to, bão tuyết, sét đánh.

Liễu Như Mộng chậm rãi nói:

- Những tình huống đó sẽ phá hư cổ cầm, không thích hợp để đánh đàn.

Hàn Mạc suy nghĩ một chút rồi nói:

- Thế nhưng đệ nghe nói cũng từng có người ở trong mưa to gió lớn khảy đàn ngọc, hơn nữa còn có người trong trận chinh chiến sát phạt trên chiến trường đánh đàn rất tự nhiên, vậy thì phải giải thích như thế nào đây?

Hiển nhiên là Liễu Như Mộng với vấn đề Hàn Mạc đặt ra vô cùng hài lòng, mỉm cười nói:

- Lục kỵ này, là những âm gảy ra lúc bình thản. Còn những thứ ngươi nói kia khi gảy ra trong lục kỵ, cũng không phải là bản tính vốn có của cầm, mà gảy ra từ lòng người.

Dừng một chút, nàng thở dài một cách lặng lẽ:

- Nếu như có thể ở bên trong lục kỵ mà gảy ra được tiếng đàn tuyệt vời, vậy chính là thánh thủ trong cầm vận, hạng phàm phu tục tử như chúng ta không thể nào đi so sánh được đâu.

Hàn Mạc cái hiểu cái không, gật gật đầu:

- Thì ra là như thế!

Hắn lại hỏi tiếp:

- Còn thất cầm không được gảy thì như thế nào?

- Nghe được tin buồn không gảy, tấu nhạc không gảy, gặp chuyện rắc rối không gảy, y quan không chỉnh chu không gảy, không lau chùi trước không gảy, không dâng hương, không gảy, không gặp được tri âm...không gảy.

Liễu Như Mộng nhẹ nhàng nói:

- Hàn Mạc cười nói:

- Quy củ thực sự nhiều a.

Đánh giá lại quần áo của mình một chút, thấy cũng đủ chỉnh tề, hắn đứng dậy, mỉm cười:

- Để đệ đi đốt đàn hương!

Liễu Như Mộng lắc đầu nói:

- Hôm nay chúng ta không thực sự khảy đàn đâu, tuy rằng là tập luyện nhưng không phải chú ý đến những thứ kia.

Hàn Mạc gật đầu, một lần nữa ngồi xuống ghế.

Lúc này, Liễu Như Mộng liền bắt đầu giảng giải cho Hàn Mạc các điểm mấu chốt khi đánh đàn, vô cùng kiên nhẫn. Hàn Mạc một bên cảm nhận được mùi thơm, một bên nghe được thanh âm mềm mại êm dịu của Liễu Như Mộng, vô cùng thích ý.

Lúc Hàn bá đưa bữa sáng đến, thấy Hàn Mạc vậy mà lại có hứng thú học đánh đàn, hơi có chút kinh ngạc, nhưng khi hắn nghĩ kĩ lại thì mỉm cười, suy nghĩ kia tiêu tan. Có được một nữ tử xinh đẹp quyến rũ như Liễu Như Mộng ở bên cạnh làm cố giáo dạy đánh đàn, thì có ai đành lòng mà cự tuyệt được đây?

- Huyễn Phượng Cầm kia là danh cầm trong thiên hạ!

Dùng xong bữa sáng, Liễu Như Mộng giải thích:

- Trong thiên hạ có thất đại danh cầm trân quý nhất, Huyền Phượng Cầm này bài danh thứ năm, ngàn vàng khó cầu, không biết có bao nhiêu quan lại quyền quý truy tìm nhưng không chiếm được, là bảo vật chính tông!

Trở về chỗ cũ, Liễu Như Mộng lấy ra cái ống hút bằng cỏ húp nước canh. Lúc này thì Hàn Mạc mới hiểu được, Quan Thiếu Hà vì muốn mượn sức của mình mà không tiếc xuất ra vốn lớn đến thế.

Nguyên cả ngày, Hàn Mạc không hề đi ra ngoài, liên tục ở bên cạnh Liễu Như Mộng, học đánh đàn từ sáng sớm cho đến hoàng hôn, coi như cực kì chăm chỉ. Càng về sau, khi nàng lộ ra dáng vẻ mệt mỏi, Hàn Mạc mới tự mình thử khảy đàn vài cái, âm vận như chó sủa mèo kêu, kém nàng không chỉ là ba bốn bậc.

Liễu Như Mộng chống tay đọc "Niếp Tiểu Thiến". Sau khi xem xong, nàng không ngừng cảm thán, dáng vẻ rất hứng thú. Nàng cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi, thầm nghĩ trong lòng:

- Hắn làm sao có thể miêu tả được khung cảnh trong mơ vừa xinh đẹp lại không kém phần hư ảo như thế nhỉ? Cũng không biết là thật hay giả đây. Nghĩ ra thì trong bụng hắn cũng còn chút tài năng văn chương, so với đám con nhà giàu ăn chơi trác táng thì khác nhau hoàn toàn.

Lúc này, Hàn Mạc đang dùng ánh mắt thưởng thức nhìn toàn bộ trên dưới Liễu Như Mộng vốn đang đắm chìm trong ảo tưởng, bộ ngực phong long (đồ sộ), eo thắt lưng ong, kiều đồn thì tròn lẵn, đôi chân thẳng tắp, vừa vô cùng ôn nhu, quyến rũ mà lại không kém phần mị hoặc như hồ ly làm say đắm lòng người.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-1133)


<