← Hồi 043 | Hồi 045 → |
Trời tờ mờ sáng, Lôi quản gia đã đứng đợi ở cổng Nha môn, mãi đến khi trời sáng hẳn Nha môn mới bắt đầu ngày làm việc mới, vừa trông thấy Nha dịch, ông ta vội đi lại.
- Hôm qua sau khi mọi người giải tán, tôi mới phát hiện ra cửu thiếu phu nhân (sau này sẽ gọi là dì chín) mà Lôi Thành Đào mới lấy về làm vợ bé bỗng dưng mất tích, mới đầu, khi Lôi lão gia có ý định lấy cô ta, mọi người trong Lôi phủ đều khuyên ngăn, cửu thiếu phu nhân này có dáng vẻ rất hồ ly, nhất định không phải là loại nữ nhân chính chuyên, nhưng tính khí của Lôi lão gia thì biết rồi đó, đã thích thì ai ngăn được, thôi thì cứ mặc lão gia lấy thêm vợ bé, không ngờ con hồ ly tinh này vừa bước chân vào phủ chưa được mấy ngày thì Lôi lão gia đã chết thảm.
Lôi quản gia xót xa nói.
- Cái gì, dì chín mất tích sao, xem ra vụ án này càng ngày càng phức tạp rồi đây, dì chín đúng là mất tích thật chứ?
Lý đại nhân hiếu kỳ hỏi.
- Đương nhiên rồi, không thì sao tôi lại đến báo án chứ.
Lôi quản gia vội nói.
- Vương bổ đầu, cậu mau đi gọi Quách bổ đầu dậy, nói là vụ án này đã có tiến triển mới, bảo cậu ấy mau tới Lôi phủ một chuyến.
Lý đại nhân nói.
- Vâng, đại nhân, tôi đi ngay đây.
- Quách bổ đầu, không hay rồi, lại xảy ra chuyện.
Khi Quách Tiểu Phong đang say giấc nồng thì bị Vương Long đánh thức, Quách Tiểu Phong vội mặc y phục.
- Vương bổ đầu, lại xảy ra chuyện gì?
- Là thế này, sáng nay chúng tôi lại nhận được báo án của Lôi quản gia nói là dì chín mà Lôi Thành Đào vừa lấy về làm vợ bé đã mất tích, đại nhân đã tới đó, bảo Quách bổ đầu tới Lôi gia xem thế nào.
- Được, Nguyệt Quang, nàng có muốn cùng qua đó xem thế nào không? Biết đâu lại có thể tìm ra manh mối gì.
Quách Tiểu Phong hỏi.
- Được, tướng công, thiếp sẽ đi cùng chàng.
Bạch Nguyệt Quang phấn chấn nói.
- Nếu đại tẩu có ý muốn đi, chúng tôi đương nhiên rất hoan nghênh, mời.
Vậy là ba người họ cùng đi tới Lôi gia.
- Đại nhân, Quách bổ đầu và Quách phu nhân đến rồi.
- Ai, Quách lão đệ à, cậu đến thật đúng lúc, ta vừa tìm thấy chút manh mối.
Lý đại nhân có vẻ như tâm trạng rất tốt, bởi vì vụ án này dường như sắp được phá rồi.
- Lại đây, lại đây, Cẩu Tử à, nói cho Quách bổ đầu biết trưa hôm qua cậu đã nhìn thấy gì đi.
Lý đại nhân đắc ý nói.
- Tôi nhớ vào trưa hôm qua, tôi đã trông thấy dì chín có vẻ vội vàng đi vào phòng của lão gia, sau đó không thấy dì chín ra ngoài, cũng chính là từ lúc đó, mọi người trong Lôi phủ không ai trông thấy dì chín nữa, dì chín đại khái là mất tích vào thời điểm đó.
Cẩu Tử nhớ lại.
- Thế nào, Quách bổ đầu, có phải là có thể kết thúc vụ án này rồi không, theo ta, trưa qua, cửu thiếu phu nhân sau khi vào phòng lão gia, đã cố ý làm tình, trong lúc Lôi lão gia đang bị cô ta mê hoặc, cô ta đã ra tay, Lôi lão gia thấy cửu thiếu phu nhân dám ra tay giết mình, tự nhiên sẽ có vẻ mặt sợ hãi.
Lý đại nhân đắc ý nói. Tuy Lý đại nhân nói rất có lý nhưng Quách Tiểu Phong vẫn thấy có mấy điểm nghi vấn: Thứ nhất, dì chín nếu muốn hại chết Lôi lão gia, vậy động cơ giết người của cô ta là gì? Thứ hai, Lôi lão gia sau khi chết đã bị chó hoang cắn xé, vậy con chó hoang đó là từ đâu tới? Thứ ba, tại sao dì chín phải cố ý tạo ra câu chuyện ly kỳ về hồn ma giết người của Tiểu Hoa phu tử hai mươi năm trước, nói cách khác, tại sao dì chín phải cố ý tạo ra một vụ án thần bí, sau khi giết người vẫn phải chạy trốn?
- Đại nhân, bây giờ xem ra dì chín này là người rất đáng nghi ngờ, tôi thỉnh cầu đại nhân ra cáo thị truy nã dì chín.
Quách Tiểu Phong nói.
- Được, truyền lệnh, ra cáo thị truy nã cửu thiếu phu nhân của Lôi phủ - Xuân Đào.
Lý đại nhân nói, hiện giờ ông ta đang đoán định hung thủ chính là cửu thiếu phu nhân.
- Quách lão đệ, đệ muội, giờ chúng ta về Nha môn từ từ trao đổi về vụ án này.
- Được, Lý đại nhân, mời.
Quách Tiểu Phong đáp lễ.
- Cậu xem liệu có khả năng là như vậy không, dì chín vốn có mối thù sâu nặng với Lôi Thành Đào, cô ta cố ý trở thành vợ bé cũng là vì để trả thù, cô ta cũng biết được chuyện trước đây của Lôi lão gia, biết được chuyện của Lôi lão gia và Tiểu Hoa phu tử, ngay từ đầu cô ta muốn mượn hồn ma giết người của Tiểu Hoa phu tử để đánh lừa chúng ta, nhưng không may lại bị Cẩu Tử nhìn thấy, sợ âm mưu bị bại lộ, cho nên cô ta đã quyết định chạy trốn.
Lý đại nhân nêu ra suy luận của bản thân.
- Lý đại nhân quả nhiên rất thông minh, cách giải thích này có vẻ hợp lý, song Quách mỗ vẫn thấy còn mấy điểm chưa được làm rõ. Thứ nhất, nếu đại nhân thật sự cho rằng dì chín đã giết hại Lôi lão gia, giả thiết đúng là dì chín làm, đại nhân nói vậy rất khó để người ta tin phục, trừ phi đại nhân có thể tìm ra chứng cứ đủ để buộc tội dì chín, nếu không đại nhân cũng không có lý do chính đáng để bắt cô ta. Thứ hai, Vương bổ đầu, nếu cậu có mối thù sâu nặng với một người, cậu lại tìm mọi cách để được làm vợ bé của người đó, vậy sao cậu phải làm như thế?
Quách Tiểu Phong hỏi.
- Đương nhiên là để trả thù người đó.
Vương Long buột miệng nói. Nói xong cậu ta biết là mình đã nói sai, nhìn sang thì thấy Lý đại nhân đang trừng mắt, Vương Long thấy vậy liền cúi đầu, nhưng Quách Tiểu Phong lại không hề để ý tới những điều đó, tiếp tục nói:
- Đúng, Vương Long nói không sai, nếu là tôi, nếu tôi có mối thù sâu nặng với Lôi Thành Đào, tôi chắc chắn sẽ giết hắn ngay trong đêm tân hôn, chứ không đợi đến bây giờ. Thứ ba, cứ cho là dì chín có thể nhẫn nhịn đến bây giờ, vậy cô ta tại sao lại không chọn một ngày bình thường như thế này? Thứ tư, nếu dì chín là người thận trọng, cô ta sao có thể để Cẩu Tử trông thấy với bộ dạng như thế chứ? Tại sao lại không ra tay vào buổi tối để khó bị phát hiện?
Cách giải thích này đã phủ nhận suy luận của Lý đại nhân.
- Vậy, Quách lão đệ rốt cuộc có cao kiến gì, nếu cửu thiếu phu nhân không phải là hung thủ, vậy hung thủ là ai?
Lý đại nhân hỏi.
- Tôi không nói dì chín không phải là hung thủ, có điều là, những điểm nghi vấn này tôi chưa giải quyết được. Tốt nhất chúng ta hãy về Nha môn trước đã, sau đó trao đổi xem còn khả năng nào khác không, tôi vẫn luôn có một dự cảm bất an, tôi cho rằng vụ án này không thể đơn giản như thế, bây giờ cái cảm giác bất an đó của tôi lại mạnh hơn trước, chuyện về cái chết của Lôi Thành Đào mới là mở đầu thôi, e rằng tiếp theo vẫn có thêm người thiệt mạng nữa, tôi vẫn có cảm giác rằng vụ án này có liên quan đến vụ án của Tiểu Hoa phu tử hai mươi năm trước. Trong chuyện này vẫn còn một điểm nửa chưa thể lý giải, không biết đại nhân đã nghe về chuyện ma quỷ gây rối ở phòng học Trạng Nguyên chưa?
Quách Tiểu Phong hỏi.
- Nói thật, Quách lão đệ, nếu nói chưa từng nghe qua tức là ta nói dối rồi, có rất nhiều người từng nhìn thấy bóng ma quỷ trên bức tường đó, chính là hình ảnh Tiểu Hoa phu tử bị cưỡng bức năm đó, chuyện này vì chưa tìm ra lời giải thích hợp lý, nên lâu nay, mọi người đều cho nó là ma quỷ gây rối mà thôi.
Lý đại nhân bất đắc dĩ nói.
- Nguyệt Quang, nàng nghe thấy chưa, nó không thể làm hại người.
Quách Tiểu Phong nhẹ nhàng nói với Nguyệt Quang.
- Vâng, nhưng tướng công, chàng vừa nói là có điểm đột phá, sao bỗng dưng lại nhắc đên chuyện bức tường của phòng học đó?
- Phải rồi, nếu trực giác của tôi không sai, tôi nghĩ điểm đột phá của vụ án này có thể tìm thấy trên bức tường của phòng học đó.
Quách Tiểu Phong nói.
- Sao, đệ muội cũng trông thấy rồi sao?
Lý đại nhân quan tâm hỏi.
- Phải, hôm qua Nguyệt Quang đã nhìn thấy hình vẽ trên bức tường đó.
Quách Tiểu Phong giải thích.
Quay về Nha môn, lúc này một Nha dịch vội vàng chạy tới,
- Không hay rồi đại nhân, Hoàng Thế Hoàng đại nhân đã chết rồi
- Cái gì, Hoàng Thế cũng chết rồi sao? Sao có thể như vậy?
Dự cảm của Quách Tiểu Phong quả đã ứng nghiệm, Hoàng Thế đã chết, Quách Tiểu Phong không cảm thấy sửng sốt vì điều này không nằm ngoài dự đoán của hắn, Quách Tiểu Phong chỉ không ngờ là Hoàng Thế lại chết nhanh như vậy.
← Hồi 043 | Hồi 045 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác