Vay nóng Tinvay

Truyện:Quách Tiểu Phong phá án - Hồi 039

Quách Tiểu Phong phá án
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 039: Đặt Chân Tới Tây Song Bản Nạp
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Lazada

Câu chuyện về bi kịch của nữ phu tử đó đã xảy ra cách đây nhiều năm, mấy năm sau có một đoàn người lữ hành không hề có liên quan gì đến vụ án đó đã tới thị trấn trỏ đó của Tây Song Bản Nạp, đó chính là nhóm người Quách Tiểu Phong, bọn họ ở lại trong một quán trọ trong thị trấn. Vương Hâm có thể nói là hòa nhập rất nhanh, mười mấy ngày trên đường đi mọi người trò chuyện rất vui vẻ, trừ một người, đó là Quách Thiên Lễ. Bởi vì Vương Hâm và Mạnh Kiều thường xuyên gần gũi nhau, có thể nói là Quách công tử đang ghen, trông Vương Mãnh và Mạnh Kiều còn đẹp đôi hơn cả cậu ta và Mạnh Kiều, Quách Thiên Lễ càng giận, hai người họ càng thân mật. Cho nên mấy ngày nay Quách Thiên Lễ toàn là vô duyên vô cớ nổi giận, thậm chí không thèm quan tâm tới Mạnh Kiều, điều này khiến Mạnh Kiều rất khổ não. Quách Thiên Lễ là người mình thích, Vương Hâm cũng giống nhưu ca ca Mạnh Lâm của mình, cho nên cô cảm thấy rất khó xử khi đứng giữa hai người này. Quan trọng là Vương Hâm nghĩ gì? Vương Hâm vừa mất đi anh trai, bỗng nhiên trở nên cô độc, vậy nên cậu ta cũng chỉ đơn thuần coi Mạnh Kiều là em gái mình mà thôi, hai người họ không hề có bất cứ tình ý gì, nhưng Quách Thiên Lễ lại không nghĩ như vậy, vẫn âm thầm mắng Mạnh Kiều hơi dễ dãi. Cậu ta tướng mạo cũng chẳng kém cạnh gì Vương Hâm, nhưng là Đại thiếu gia nếu đi chấp nhặt với Vương Hâm thì không hay, cho nên đành phải giấu sự khó chịu trong lòng.

Quách Tiểu Phong và Quách Thiên Hùng là những người thế nào chứ, sao có thể không nhìn ra tâm tư của đệ đệ, cho nên hôm đó khi đã đến Bản Nạp, huynh đệ bọn họ dẫn Vương Hâm tới gặp Quách Thiên Lễ, cùng nhau ngồi nói chuyện.

- Thiên Lễ, đệ sao thế, tuy Vương Hâm không phải là người của nhà chúng ta, Mạnh Kiều cũng như vậy, đệ có thể tiếp nhận Mạnh Kiều, tại sao không thể chấp nhận Vương Mãnh?

Quách Thiên Hùng trực tiếp hỏi.

- Đó là vì...

Quách Thiên Lễ ấp úng, sao có thể tùy tiện nói ra là mình thích Mạnh Kiều chứ.

- Là vì đệ thích Mạnh Kiều đúng không?

Quách Tiểu Phong nói đúng vào "tử huyệt" của Quách Thiên Lễ.

Quách Thiên Lễ im lặng, thầm nghĩ: Mình sao có thể qua mặt được hai ca ca này chứ, một người mắt tinh, một người tai thính.

- Vậy là đã thừa nhận rồi nhé, đệ cũng mười ba tuổi rồi, cũng không thể coi là trẻ con nữa.

Quách Tiểu Phong thản nhiên nói.

- Theo ta là vì Vương Mãnh và Mạnh Kiều cả ngày thân mật với nhau, cho nên đệ mới ghen đúng không, haha, tiểu tử này học được cả ghen cơ đấy.

Quách Tiểu Phong cười sảng khoái nói.

- Không, không phải, là vì...là vì....

Quách Thiên Lễ hận là không tìm được một cái lỗ nào để chui xuống.

- Được rồi được rồi, chúng ta không trách đệ nữa, cũng không nói gì nữa, song không thể vì đệ là em trai của chúng ta mà sẽ được thiên vị, chân trời góc biến có chỗ nào mà không có cỏ thơm, hà tất phải yêu đơn phương Mạnh Kiều? Hôm nay đệ và Vương Hâm hòa giải, sau này cạnh tranh công bằng được không?

Quách Thiên Hùng đã lấy quyền uy của của một anh cả.

- Nhưng...

Vương Hâm ngồi bên cạnh rốt cuộc cũng không kìm nén được nữa.

- Không cần phải nôn nóng, thích thì đi cạnh tranh thôi, chúng ta đều rất rõ ràng, cậu không cần vì Thiên Lễ thích Mạnh Kiều mà rút lui, nếu Mạnh Kiều cũng thích cậu, chúng ta chẳng phải sẽ biến thành chiếc gậy đánh đôi chim uyên ương sao?

Quách Thiên Hùng nói.

- Nhưng, sự thật là tôi không thích Mạnh Kiều, cạnh tranh gì chứ?

Vương Hâm ngại ngùng nói.

- Cái gì, cậu không thích Mạnh Kiều?

Quách Tiểu Phong lập tức hỏi.

- Tôi chỉ coi cô ấy là em gái thôi, cả Thiên Lễ nữa, tôi coi Thiên Lễ như là đệ đệ của mình, tôi nghĩ Quách đại ca đã hiểu nhầm rồi, hơn nữa, Mạnh Kiều cũng nói với tôi rằng là cô ấy rất thích Thiên Lễ. Chỉ là chuyện này, Mạnh Kiều là nữ nhi, sao có thể mở miệng trước chứ.

Vương Hâm vui vẻ nói.

- Đệ xem xem, vốn chẳng có chuyện gì, thích người ta thì cứ nói với người ta đi, đệ nói xem Mạnh Kiều cô bé đó à, đệ vẫn đợi cô ấy tỏ tình trước với đệ à, đệ đúng là không thể làm được chuyện gì.

Quách Thiên Hùng bắt đầu trêu chọc Quách Thiên Lễ.

- Đệ chỉ cảm thấy bọn đệ còn nhỏ, bây giờ nói chuyện yêu đương là hơi sớm.

Quách Thiên Lễ đỏ mặt nói.

- Đệ nói cũng có đạo lý lắm, đợi hai năm nữa, đợi khi nào đệ mười lăm tuổi thì đến tỏ tình với Mạnh Kiều nhé.

Quách Tiểu Phong nói.

- Đại ca, nhị ca, nói như vậy tức là hai huynh đồng ý chuyện của đệ và Mạnh Kiều rồi.

Sắc mặt của Quách Thiên Lễ lập tức thay đổi.

- Đúng vậy đúng vậy, chúng ta không có lý do để không đồng ý, Nhị đệ nói không sai, giờ đệ mới mười ba tuổi, Mạnh Kiều cũng chưa tới mười bốn, bây giờ vẫn quá sớm để nói chuyện này, cứ theo Nhị ca của đệ nói đi, đợi khi nào đệ mười lăm tuổi rồi tính tiếp.

Quách Thiên Hùng cũng rất vui vẻ, xem ra buổi trò chuyện hôm nay đã thành công mỹ mãn rồi.

- Vậy, Vương đại ca, xin lỗi nhé, tôi thật là lấy lòng tiểu nhân đọ dạ quân tử.

Quách Thiên Lễ ngại ngùng nói.

- Đừng đừng đừng, tôi có sao đâu, cậu sao lại nói lời xin lỗi chứ, kỳ thật tôi cũng có lỗi, nếu tôi sớm nói rõ thì đâu có chuyện hiểu lầm này, nhớ, sau này phải coi tôi là ca ca đấy.

Vương Hâm rộng lượng tha thứ cho Quách Thiên Lễ.

Lúc này, Mạnh Kiều từ bên ngoài chạy vào.

- Không hay rồi, không hay rồi, Nguyệt Quang tỷ tỷ bị ngất.

- Cái gì, là chuyện gì, muội trông nom cô ấy kiểu gì vậy?

Quách Tiểu Phong nôn nóng, tự dưng đổ hết sự bực tức lên Mạnh Kiều.

- Quách đại ca, xin lỗi, song bọn muội cũng không biết là sao nữa, khi bọn muội đi dạo phố, Nguyệt Quang tỷ tỷ cứ nhìn chăm chăm vào bức tường của một phòng học, hình như có gì đó kỳ quái ở đó, sau đó tỷ tỷ bị ngất.

Mạnh Kiều e dè nói.

- Nhị đệ, việc này không thể trách Mạnh Kiều, đệ cũng đừng nôn nóng, mau đi xem Nguyệt Quang thế nào, xem xem đứa trẻ trong bụng có sao không.

Quách Thiên Hùng khuyên răn Quách Tiểu Phong. Quách Tiểu Phong lặng người một một lúc, chuyện này đúng là không thể trách Mạnh Kiều, bản thân mình đã quá kích động rồi.

- Mạnh Kiều, xin lỗi, ta đã quá kích động, Nguyệt Quang giờ đang ở đâu?

- Tỷ ấy đang ở trong phòng, bọn muội nghĩ tỷ ấy bị cảm nắng, cho nên đã đưa tỷ ấy về phòng, không biết có xảy ra chuyện gì không.

Mạnh Kiều lo lắng nói. Quách Tiểu Phong cũng màng tới Mạnh Kiều, vội chạy về phòng bọn họ.

- Nguyệt Quang, Nguyệt Quang, nàng không sao chứ?

Quách Tiểu Phong vẫn chưa bước vào phòng đã lớn tiếng hỏi. Vào phòng thì thấy Nguyệt Quang đã tỉnh.

- Không sao đâu, nhìn chàng kìa, chẳng có chút dáng dấp của một đầu gì cả, sao cứ phong phong hỏa hỏa thế.

Vân Nhi đang ngồi bên giường trò chuyện với Nguyệt Quang.

- Sao muội bỗng nhiên lại bị ngất như thế?

Vân Nhi hiếu kỳ hỏi.

- Trên bức tường đó có cái gì à?

Vân Nhi lại tiếp tục hỏi.

- Muội cũng không biết, chỉ là vừa nhìn lên bức tường đó, muội lại thấy bỗng nhiên xuất hiện ra hình vẽ nào đó, muội vẫn ngỡ rằng là có ma quỷ, cho nên mới bị ngất đi.

Bạch Nguyệt Quang không để ý tới Quách Tiểu Phong, nói chuyện với Vân Nhi.

- Hình gì thế?

Quách Tiểu Phong cũng bị làm cho hiếu kỳ.

- Cái này thiếp cũng không nhớ rõ, hình như, hình như là có một nhóm người cưỡng bức một cô gái xinh đẹp, bọn họ đều không mặc y phục.

Bạch Nguyệt Quang nói đến đây thì đỏ mặt.

- Chắc chắn là do nàng đi đường quá mệt, cho nên mới bị ảo giác như thế.

Quách Tiểu Phong an ủi.

- Thế này đi, đệ muội, muội cứ yên tâm nghỉ ngơi, đến chiều ta lại đến thăm muội.

Vân Nhi nói.

- Vâng, cảm ơn tỷ tỷ, chiều chúng ta gặp lại.

- Nhị đệ, chăm sóc cho đệ muội cẩn thận nhé.

Vẫn Nhi trước lúc đi vẫn dặn dò Quách Tiểu Phong. Sau khi Vân Nhi đi, Quách Tiểu Phong mới đến bên giường.

- Nguyệt Quang, nàng nhìn rõ không? Đúng là hình vẽ đó à?

- Tuyệt đối không nhầm, thiếp không thể nhìn nhầm.

- Phòng học đó tên là gì, ta tới đó xem xem.

- Hình như nó tên là phòng học Trạng Nguyên.

- Như vậy đi, ta và Vương Mãnh sẽ đi xem thế nào, nàng nằm đây nghỉ ngơi nhé.

- Ồ, cảm ơn tướng công.

- Ngốc quá, nàng không sao là tốt rồi.

Quách Tiểu Phong hô nhẹ vào trán Bạch Nguyệt Quang một cái

- Đáng ghét, mau đi đi.

................................................※※ ※ ※ ※ ※.............................................※※ ※ ※ ※※ ※※

Vương Hâm, mau cùng ta ra phố một chuyến.

Quách Tiểu Phong gọi lớn.

- Được, Quách đại ca.

Không lâu sau, Vương Hâm đã chạy đến phòng Quách Tiểu Phong.

- Đi, ra phố.

Quách Tiểu Phong nói.

Thật không ngờ, ngày đầu tiên nhóm người Quách Tiểu Phong tới Tây Song Bản Nạp đã xảy ra chuyện lạ. Rốt cuộc là Bạch Nguyệt Quang có hoa mắt hay không? Hay là có ai cố ý tạo ra chuyện huyền bí, hoặc cũng có thể đúng là do ma quỷ làm, lần này Quách Tiểu Phong sẽ thu được kết quả gì và còn có những vụ án ly kỳ nào nữa đang đợi Quách Tiểu Phong?


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-119)


<