← Hồi 049 | Hồi 051 → |
- Quách Tiểu Phong, đừng có quá đáng quá, mọi người chúng tôi không nợ ca ca cái gì.
Mạnh Kiều trách móc.
- Mạnh Kiều, lại đây, ngồi xuống uống với ca ca một chén rượu.
Quách Tiểu Phong tay cầm bình rượu nói.
- Được, ca ca thích uống rượu như vậy, muội sẽ tiếp huynh.
Nói xong Mạnh Kiều cầm lấy bình rượu trên bàn dốc lên uống.
- Mạnh Kiều, không cần phải kích động, muội vẫn là trẻ con mà, sao có thể uống rượu chứ.
Quách Tiểu Phong vội cướp lấy bình rượu từ tay Mạnh Kiều. Mạnh Kiều xưa nay chưa từng uống rượu, chỉ cảm thấy vị cay xộc lên mũi, toàn thân nóng bừng, lập tức chạy ra ngoài nôn.
- Tiểu Qúy, đệ hơi quá rồi đấy, sao có thể để Mạnh Kiều uống rượu chứ?
Quách Thiên Hùng cũng bị làm cho tức khí.
- Mạnh Kiều không uống được rượu, vậy đại ca uống cùng đệ, qua đây đi.
Quách Tiểu Phong say say tỉnh tỉnh nói.
- Đệ, đệ rõ là không có thuốc chữa. Tiểu Vân, chúng ta đi, cứ mặc tên thối tha này ở đây uống rượu một mình.
Quách Thiên Hùng phất tay áo, quay người bỏ đi. Giờ chỉ còn lại Quách Thiên Lễ, Vương Hâm và Mạnh Kiều.
- Quách đại ca, đừng uống nữa, nếu ca ca mà say thì còn ai đi tìm Nguyệt Quang tỷ tỷ nữa.
Vương Hâm lo lắng nói.
- Haha...ta đã tận tâm tận lực đi tìm nhưng kết quả thì sao chứ, ta đã mất cô ấy, cô ấy sẽ không quay về bên ta nữa. Ông trời ơi, ông đã ban tặng Nguyệt Quang cho ta, cớ sao giờ lại cướp cô ấy đi chứ, sao ông lại không có lương tâm như vậy.
Lúc này, trên trời bỗng nhiên có sấm chớp, như muốn đánh thẳng vào người Quách Tiểu phong.
- Haha...đánh chết ta đi...
Quách Tiểu Phong chỉ tay lên trời nói.
Mạnh Kiều đã nôn ra hết, trực tiếp cầm bình rượu lên đánh vào đầu Quách Tiểu Phong.
- Ca ca làm ồn đủ chưa, có phải là ca ca đã điên rồi không, sao lại thích uống rượu như thế. Nguyệt Quang tỷ mất tích, không chỉ mình đại ca đau lòng, bọn muội cũng lo lắng lắm chứ, nhưng việc cũng đã xảy ra rồi, có trách sao không trách lúc ban đầu, nếu ngay từ đầu không phải do muội thì ca ca của mội đâu có chết, Nguyệt Quang tỷ tỷ nếu không lấy ca ca thì đâu có bị mất tích, một người sai, cũng đã sai rồi, không có cách nào khác, nhưng đại ca đã sai rồi, đại ca cũng biết sai, nhưng rõ ràng biết là mình sai, lại không hối cải, như vậy đã sai lại thêm sai, nếu Nguyệt Quang tỷ tỷ có mệnh hệ gì, không thể trách người khác, chỉ trách Quách Tiểu Phong huynh thôi. Tỷ ấy có lẽ giờ đang ở một nơi tối tăm nào đó đợi huynh tới cứu.
Mạnh Kiều nói xong nước mắt tuôn rơi. Quách Tiểu Phong nghe tới đây, tay đang rót rượu bỗng nhiên ngừng lại.
- Mà ca ca, giờ như một kẻ thối tha giờ chỉ biết ngồi đây uống rượu. Nếu uống rượu có thể thay đổi được tất cả, có thể cứu được Nguyệt Quang tỷ về, có thể phá được vụ án này, vậy muội sẽ uống cùng huynh, uống đến sáng mai, uống tới ngày kia, đại ca thế này, chẳng phải là đã trúng kế của hung thủ hay sao?
Mạnh Kiều noi xong iền chạy đi. Quách Thiên Lễ sợ Mạnh Kiều xảy ra chuyện, bèn đuổi theo.
- Mạnh Kiều, đợi ta...
- Quách đại ca, đừng uống nữa, nhìn xem huynh đã thành ra thế nào rồi, đệ cảm thấy Mạnh Kiều nói rất phải, huynh không nên trách bản thân nữa, không thì Nguyệt Quang tỷ sẽ nghĩ thế nào.
Vương Hâm khuyên nhủ.
- Đi đi, mặc kệ ta.
- Quách Tiểu Phong, chúng tôi là vì tốt cho huynh nên mới khuyên huynh, tuy đệ không phải là họ hàng thân thích của huynh, nhưng đệ luôn xem huynh là ca ca của đệ, trước nay đệ luôn coi huynh là Nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, luôn coi huynh là chỗ dựa vững chắc, bởi vậy đệ mới theo huynh, tôn trọng huynh, nhưng không ngờ Nguyệt Quang tỷ vừa mất tích mà huynh đã thành ra thế này, sớm biết thế này đệ đã ở lại sơn thôn rồi.
Vương Hâm tức giận nói.
- Khách quan, chúng tôi phải đóng cửa rồi.
Ông chủ quán rượu e ngại nói.
- Ồ, ông chủ, xin lỗi, đã để các vị phải đóng cửa muộn, chỗ này coi như để trả tiền rượu.
Vương Hâm khách khí nói.
- Được rồi, hai vị quan khách cứ tự nhiên.
Nói đoạn ông chủ lại đi làm việc khác.
Vương Hâm đưa Quách Tiểu Phong về quán trọ. Sáng sớm hôm sau, Quách Tiểu Phong tỉnh lại, đầu đau vô cùng, không còn nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ mang máng là có liên quan đến Vương Hâm.
- Vương Hâm, đúng rồi, Vương Hâm đã đưa mình về quán trọ, vậy sao giờ mình lại ngủ trên phố thế này nhỉ? Vương Hâm nhất định là đã gặp phải chuyện gì rồi, rốt cuộc là chuyện gì? Người đi đường thì nhìn hắn như một kẻ bị bệnh thần kinh, không dám lại gần, Quách Tiểu Phong cũng không quan tâm, cũng không muốn quay về quán trọ.
- Quách đại ca.
Mạnh Kiều trông thấy hắn trên phố, vội lại gần gọi. Quách Tiểu Phong giả bộ không nghe thấy, vẫn tiếp tục bước đi.
- Quách Tiểu Phong, đứng lại cho muội.
Quách Tiểu Phong lúc này mới đứng lại.
- Vương Hâm, Vương Hâm đi rồi.
Nói xong Mạnh Kiều nước mắt lại tuôn rơi. Quách Tiểu Phong sửng sốt vô cùng, nhưng vẫn bước đi như kẻ mất hồn.
- Quách Tiểu Phong đứng lại cho ta.
Mạnh Kiều chạy đến trước mặt Quách Tiểu Phong, giơ ra một tờ giấy, sau đó bỏ đi.
Quách Tiểu Phong cầm lấy tờ giấy, mở nó ra: "Quách đại ca, thu thứ cho sự ra đi của đệ, nhưng huynh đã khiến đệ quá thất vọng, xin lỗi, sau này đừng như vậy nữa, hy vọng sự ra đi của đệ sẽ khiến huynh lấy lại được tinh thần."
- Vương Hâm, xin lỗi, Vương Hâm, sao cậu lại bỏ đi như thế chứ?
Quách Tiểu Phong đầu óc quay cuồng, ném tờ giấy đó đi.
- Khách quan, vừa nhìn là biết cậu có chuyện không vui, chi bằng để ta xem giúp cậu một quẻ, xem xem vận thế gần đây của cậu thế nào.
Bên cạnh là một lão đầu tử.
- Được.
Quách Tiểu Phong lấy ra một ít bạc, trực tiếp đặt lên bàn.
- Xem tốt ta sẽ thưởng.
- Tiểu ca tiểu ca, xem tướng thì có gì hay chứ, lại bên kia, có rất nhiều thứ hay ho để xem đấy, đều là lấy từ Tây phương về.
Quách Tiểu Phong cùng lão đầu tử qua bên đó, sạp hàng này đúng là làm cho Quách Tiểu Phong được mở rộng tầm mắt, nào là kính viễn vọng, kính vạn hoa, đều là những thứ mà trước giờ Quách Tiểu Phong chưa từng được trông thấy, cuối cùng, Quách Tiểu Phong bị hấp dẫn bởi một món đồ, đó là quả cầu gỗ go chín miếng gỗ ghép lại. Quách Tiểu Phong cầm lấy hai quả cầu gỗ bên này, ném xuống đất, thì hai quả cầu bên kia liền bắn lên
- Ông chủ, đây là thứ gì vậy? Sao lại hay như vậy?
Quách Tiểu Phong hiếu kỳ hỏi.
- À, tiểu ca, thực ra tôi cũng không rõ, thứ đó là vừa được mang tới, theo như người nước ngoài nói thì có năng lượng nào đó truyền đi, tôi cũng không biết, nếu cậu thích, hai lạng bạc cậu cầm lấy đi.
Ông chủ đó vui vẻ nói.
← Hồi 049 | Hồi 051 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác