Vay nóng Tima

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 451

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 451: Ngộ nhập ôn nhu hương
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Ánh mắt Lý Tự Nghiệp trừng to, không chút tình nguyện hừ một tiếng:

- Ta đã biết!

- Được rồi, ngươi ngủ đi.

Tần Tiêu đứng dậy, vỗ vỗ vai Lý Tự Nghiệp, cất bước đi ra ngoài.

Lý Tự Nghiệp ngồi trên ghế, càng nghĩ trong lòng càng uất ức, nhịn không được phát tác, một tay lật tung bàn, đập vỡ đồ đạc trong phòng.

Tần Tiêu ở phòng bên nghe được rõ ràng, không nói thêm lời nào, chỉ thở dài một hơi, để nguyên quần áo nằm lên giường nhắm mắt lại.

Trong mấy ngày kế tiếp Tần Tiêu cho Vạn Lôi di chuyển chiến thuyền đến nơi này, tập trung thống nhất quản lý. Đến tiếp sau bộ binh cùng dân phu vận chuyển lương thảo đồ quân nhu đã lục tục đến Bạc Chước, hạ trại, cho dù bận rộn trong lòng Tần Tiêu vẫn bất an.

Từ khi Lý Giai Lạc hi sinh đến bây giờ cũng đã qua một đoạn thời gian. Hoàng thượng cùng triều đình còn chưa hạ mệnh lệnh đến nơi này, điều này nhiều ít làm trong lòng hắn có chút không yên. Không phải hắn lo lắng vinh nhục gì đó cho mình, hắn trước mắt lo lắng chính là Liêu Đông quân, lo lắng thế cục mà hắn đánh xuống sẽ bởi vì nguyên nhân chính hắn mà biến thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Công cao chấn chúa, mặc kệ ở thời đại nào, mặc kệ là hoàng đế thế nào mà nói, cũng đều là sự kiêng kỵ thật lớn. Trước mắt công lao của hắn đã có chút quá cao, thanh danh, đã có chút quá mức.

Ước chừng qua bảy ngày, hết thảy vô sự. Cao Văn Giản mang theo bốn năm vạn nhân mã còn sót lại cố thủ Bình Nhưỡng thành chuẩn bị tử chiến. Tần Tiêu từng nhiều lần muốn đánh thẳng qua, nhưng vừa nghĩ tới hoàng đế đang ở gần trong gang tấc, hắn đành phải nhẫn nại xuống. Biến thành các thủ hạ tướng quân đều sốt ruột chạy tới thỉnh chiến.

Chạng vạng hôm nay, Vạn Lôi phái hai tướng quân vào thành mời Tần Tiêu đến quân doanh gặp mặt, nói là sinh nhật của hắn, chuyên thỉnh đại nguyên soái qua uống vài chén. Ban đầu Tần Tiêu cũng không để ý, còn chuẩn bị lễ vật cùng rượu ngon, thật sự muốn đến chúc mừng hắn một phen.

Chờ vào soái trướng, Tần Tiêu liền tỉnh ngộ, thái giám tâm phúc của hoàng đế cũng có mặt, chính là Cao Lực Sĩ.

Nếu trong lòng đã hiểu rõ, Tần Tiêu cũng không nhiều lời. Đem những người khác mời ra ngoài trướng, hắn nhìn Cao Lực Sĩ hỏi:

- Lực Sĩ, hoàng thượng bảo ngươi đến gọi ta?

Cao Lực Sĩ là đại hồng nhân trước mặt hoàng đế hiện tại, ở trước mặt Tần Tiêu vẫn cung kính như ngày trước không dám có chút lãnh đạm. Hắn xoay người thi lễ, đầy mặt tươi cười nói:

- Liêu Dương Vương quả nhiên nhìn thấu mọi việc. Một khi đã như vậy tiểu nhân cũng không nhiều lời. Thỉnh Liêu Dương Vương điện hạ cùng tiểu nhân đi một chuyến đi?

Tần Tiêu mỉm cười:

- Được, mời!

Trong lòng thầm nhủ: Nên tới, cuối cùng đã tới.

Vào đêm, trong quân trại ánh đèn sáng rực, đề phòng sâm nghiêm. Cao Lực Sĩ cùng Tần Tiêu cưỡi ngựa đi ra quân doanh hướng về tây bắc.

Tây bắc quân doanh chính là cảng quân sự thủy quân dưới trướng Vạn Lôi. Mấy trăm đại chiến thuyền chỉnh tề sắp xếp trong cảng, theo sóng nước nhẹ nhàng lay động, tráng lệ huy hoàng.

Cao Lực Sĩ mang theo Tần Tiêu tới cảng, hai người xuống ngựa, đi lên ván tàu bước lên một con thuyền. Sau đó dọc theo ván thuyền đi thêm nửa canh giờ, cuối cùng đi tới một con thuyền bình thường không có gì nổi bật.

Trước khi bước lên thuyền, Tần Tiêu đã chú ý tới tuy rằng thuyền này không có gì khác biệt, nhưng chung quanh không có binh lính trực ban. Mà trên thuyền có một nhóm tướng sĩ mặc áo giáp binh lính bình thường, nhưng ánh mắt thật sắc bén đang giới nghiêm.

Người của Thiên Binh Giám!

Xuất phát từ trực giác bản năng, hắn lập tức ý thức thân phận những người này. Nhìn qua như thị vệ bình thường, kỳ thật đều là cao thủ. Hắn là thủy tổ của bọn họ, không lý do nhìn không ra dấu vết.

Vừa đi lên boong thuyền, bên trong đi ra một người mặc thanh sam, lưu loát tiêu sái, hướng Tần Tiêu chắp tay cúi đầu, nói:

- Vương gia, mời!

Tần Tiêu hai mắt tỏa sáng: Hình Trường Phong?

Trên mặt Hình Trường Phong lộ nụ cười ôn hòa thân thiện. Tuy rằng không nói chuyện, nhưng Tần Tiêu nhìn ra được hắn thật hưng phấn.

Tần Tiêu nhìn hắn mỉm cười, nắm tay hắn, khom người đi vào trong khoang thuyền.

Vào khoang thuyền, liền cảm giác được một cỗ khí tức ấm áp dịu dàng tràn đến.

Trong khoang thuyền đốt một đống lửa, đang hâm một vò rượu đựng bằng vò sứ men xanh hoa hồ tốt nhất, hương thơm bốn phía. Trong tai truyền ra thanh âm đàn tranh dịu dàng, không khí tràn ngập hương phấn lan tỏa. Mỹ âm, ôn hương ôn ngọc, là một loại không khí thật dễ làm nam nhân say lòng.

Tần Tiêu còn chưa kịp say, đã kinh hãi.

Vừa nghĩ hẳn mình sắp nhìn thấy hoàng đế Lý Long Cơ phúc thái trang nghiêm, nhưng không nghĩ đến nhìn thấy lại là...

Kim Tiên công chúa, Lý Trì Nguyệt!

Lý Trì Nguyệt nằm nghiêng người, yếu ớt như liễu trong gió trên một chiếc giường phía bắc. Trên người nàng mặc trường bào bằng tơ thanh nhã vàng óng, trang sức tinh xảo chói mắt, hai tai buông xõa đôi bông tai bằng châu ngọc đặc sắc. Trước ngực đem vòng cổ bảo thạch hồng ti, mơ hồ che phủ hơn phân nửa bộ ngực trắng tuyết lộ bên ngoài.

Mắt như hàm xuân, miệng anh đào hé mở, khẽ cười khúc khích.

Tần Tiêu nghe được tiếng cười như chuông bạc của nàng, không khỏi có chút ngây dại, nhìn quanh một vòng, chỉ thấy được chung quanh cung nữ nhảy múa, trong khoang thuyền chỉ có một mình Tần Tiêu là nam nhân, nhìn hoàn cảnh trước mắt thấy thế nào giống như vừa xông vào ổ ôn hương.

Lý Trì Nguyệt thay đổi tác phong nghiêm túc trong dĩ vãng, nhẹ nhàng quỳ gồi trên giường cúi nhẹ đầu thi lễ với Tần Tiêu:

- Phu quân ở trên, xin nhận tiện thiếp Trì Nguyệt một lễ.

Tần Tiêu lại sửng sốt, không biết nên nói gì, làm gì. Những chuyện trước mắt thật sự quá quỷ dị, thật không chân thật chút nào.

Hắn là một đại nguyên soái luôn bận rộn, lại bị mời đến gặp một... vị thê tử bị ly hôn ngày trước. Hơn nữa... Lý Trì Nguyệt hiện tại so sánh với ngày trước giống như là hai người hoàn toàn khác biệt. Hắn còn nhớ rõ năm đó khi hắn cùng Lý Tiên Huệ, Lý Trì Nguyệt từ Kiền Lăng trở lại, Lý Trì Nguyệt đoạn tuyệt, tâm như tro tàn. Trước mắt nàng lại biến thành một nữ tử thiên kiều bá mỵ...

- Khụ...

Tần Tiêu cực kỳ xấu hổ ho khan một tiếng:

- Làm sao... công chúa, miễn lễ đi!

Lý Trì Nguyệt nhíu mày, không nhịn được che miệng nở nụ cười, có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu nhẹ nói:

- Liêu Dương Vương xin thứ cho tiện thiếp đường đột...

- Nga... ha ha...

Tần Tiêu chỉ có thể cười ngây ngô, liên tục xua tay:

- Không, không, không đường đột...

Trong lòng hắn xoay chuyển thật nhanh: Cao Lực Sĩ đến mời, Hình Trường Phong hộ vệ, hoàng đế vắng mặt, đó mới là lạ! Khẳng định đang ẩn trong phòng bên, trốn tránh xem náo nhiệt! Còn có Lý Trì Nguyệt, ma pháp nào làm cho nàng biến dạng thế này đây? Nghe nói nàng đã được Lý Long Cơ sớm thỉnh trở về, đang ở chung một chỗ với Tiên Huệ cùng Uyển nhi các nàng, chẳng lẽ là bị tẩy não sao?

Nghĩ đến đây, Tần Tiêu theo bản năng đưa mắt nhìn vào bình phong sau lưng Lý Trì Nguyệt, không có bóng người, rõ ràng là có phòng kín. Trong lòng Tần Tiêu cười thầm: Quả nhiên có quỷ!

Gương mặt Lý Trì Nguyệt như hoa đào, nỉ non nói:

*****

- Liêu Dương Vương... phu quân trên đường hành quân đánh giặc, đã cực kỳ vất vả. Không bằng ngồi xuống nghe một khúc hát uống một chén rượu, nghỉ ngơi một chút thế nào? Vì sao vẫn luôn đứng nơi đó đâu, chẳng phải làm cho tiện thiếp có vẻ mất cấp bậc lễ nghĩa, thật là bất kính?

Tần Tiêu nghe xong trong lòng buồn cười: Là ai dạy Lý Trì Nguyệt nói ra lời kịch ma quỷ này? Nhất định là Lý Long Cơ đã quen phong hoa tuyết nguyệt đầy bụng ý xấu đi!

Nghĩ đến đây, Tần Tiêu vuốt mũi cười nhẹ, đi tới vài bước định ngồi xuống uống rượu ăn thịt. Không ngờ Lý Trì Nguyệt lại nói:

- Phu là trời, thê là đất. Phu quân hẳn nên ngồi ở chủ vị, cũng tiện cho tiện thiếp hầu hạ!

Tần Tiêu sửng sốt, nháy mắt nhìn nàng, nhịn không được nói:

- Nàng... là công chúa, ta là thần tử. Làm vậy không tốt đi?

Mặc dù không nói thật rõ ràng, đã nhắc nhở Lý Trì Nguyệt: Chúng ta không phải đã sớm ly hôn rồi sao?

Lý Trì Nguyệt mỉm cười nói:

- Tiện thiếp chỉ nhớ rõ, Liêu Dương Vương là phu quân của tiện thiếp...

- Chơi cái gì đây?

Tần Tiêu có chút lớn tiếng kêu lên:

- Trì Nguyệt, hôm nay nàng làm sao vậy? Không phát sốt đi? Thật không giống nàng ah!

- Phát sốt?

Lý Trì Nguyệt sửng sốt:

- Tiện thiếp vẫn khỏe thôi, không bị bệnh. Tuy rằng ngồi thuyền đến đây có chút không khỏe, nhưng vẫn không có việc gì.

Tần Tiêu vảnh tai, mơ hồ nghe được tiếng cười khẽ vang lên, không ngờ không chỉ có một người ẩn núp, trong lòng cười: Còn giả vờ!

Cũng được, chơi với mọi người!

Nghĩ đến đây, Tần Tiêu cười quỷ dị, đi nhanh tới giường của Lý Trì Nguyệt. Nàng nhu thuận dời sang bên cho hắn ngồi xuống, rót rượu cho hắn.

Tần Tiêu thừa cơ bắt lấy tay Lý Trì Nguyệt, làm nàng hoảng sợ kêu lên, suýt nữa làm rơi bầu rượu xuống đất.

Tần Tiêu tiến tới, làm bộ như muốn hôn nàng. Lý Trì Nguyệt cắn nhẹ môi, nhắm hai mắt lại, nhích tới gần Tần Tiêu.

- Tốt lắm, chúng ta động phòng ngay chỗ này đi, thế nào?

Tần Tiêu lớn tiếng nói, làm Lý Trì Nguyệt hoảng sợ run rẩy người, muốn giãy dụa lại tránh không thoát, bộ dáng như tiểu bạch thỏ rơi vào tay đại hôi lang. Trong phòng bên đã vang ra thanh âm tiếng cười khúc khích, Tần Tiêu ghé sát tai Lý Trì Nguyệt, hỏi:

- Trong phòng ngoại trừ hoàng thượng, còn có người nào?

Lý Trì Nguyệt thoáng sững sờ, gương mặt đỏ bừng, khẽ đáp:

- Mặc Y, Tử Địch, Ngọc Hoàn đều ở đây.

Trong lòng Tần Tiêu vui mừng: Tử Địch cùng Ngọc Hoàn an toàn? Thật tốt quá! Mấy a đầu kia lâu rồi không gặp, còn muốn chọc ghẹo ta!

Trên mặt Tần Tiêu hiện lên nụ cười, đưa tay gãi gãi lên eo Lý Trì Nguyệt khiến nàng bật cười khanh khách. Tần Tiêu ra vẻ tức giận nói:

- Trì Nguyệt, nàng là người xuất gia, lại hùa cùng bọn họ trêu cợt ta. Nàng không thấy xấu hổ sao?

- Muội không có xuất gia!

Lý Trì Nguyệt đỏ mặt, như nhi đồng làm sai chuyện, thẹn thùng nói:

- Phụ hoàng cùng các hoàng huynh đều khuyên muội... khuyên muội...

- Khuyên muội gả cho ta, phải không?

Tần Tiêu đề cao thanh âm, giả vờ lớn tiếng nói:

- Vì thế muội cùng Tử Địch học xấu, học lừa dối ta? Lấy ta ra đùa đâu! Được, lão hổ không phát uy, muội còn xem ta là mèo bệnh đâu, bồi ngủ, chúng ta động phòng đi!

Dứt lời vẻ mặt cười xấu xa muốn kéo nàng ngã vào trong ngực của mình.

Lý Trì Nguyệt hoảng sợ sửng sốt, nhất thời hoang mang lo sợ khôi phục bộ dạng nhát gan ngày trước, kinh hãi kêu lên:

- Bệ hạ... Mặc Y, Tử Địch, Ngọc Hoàn, nếu mọi người còn không ra, muội... muội không chống đỡ được...

- Ha ha! Thật thú vị, thật thích thú!

Từng đợt cười to từ trong phòng truyền ra. Cửa phòng bị mở toang, Lý Long Cơ trong một thân hoàng bào, đầu đội long quan, nghênh ngang đi ra:

- Liêu Dương Vương, đã lâu không gặp, có khỏe hay không ah!

Sau lưng hắn, Dương Ngọc Hoàn che miệng cười trộm, đang hưng phấn vươn cổ nhìn xem Tần Tiêu.

Tần Tiêu lập tức đứng dậy, vội vàng bái xuống, nghiêm túc hô:

- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

- Được rồi.

Lý Long Cơ ha ha cười, lộ ra vẻ mặt đùa giỡn với đời mà Tần Tiêu thật quen thuộc, mười phần hài hước nói:

- Thế nào ah, đại ca... nha, muội phu? Nên gọi ngươi là gì đây, thật sự là khó xử. Trì Nguyệt, biểu hiện không sai đi?

Tần Tiêu đứng lên nhìn Lý Trì Nguyệt đỏ mặt cúi đầu, không nhịn được bật cười:

- Tạm được. Lời kịch vẫn nhớ rõ, nhưng kỹ xảo biểu diễn còn chờ đề cao.

Đã hơn một năm không gặp, Lý Long Cơ lại mập hơn trước, bụng cũng hơi lớn hơn.

Chỉ thấy hắn vỗ vỗ bụng cười to, vui sướng nói:

- Đây chính là do mấy phu nhân tốt của ngươi dạy dỗ thôi. Ngọc Hoàn dạy cách ăn mặc, Tử Địch niệm lời kịch, Mặc Y sao, ha ha, luôn luôn theo bồi ta chơi cờ. Kỹ thuật của nàng thật quá tệ, ha ha, thua liên tục bảy bàn cho ta. Thẳng đem của cải nhà ngươi đều thua sạch!

Dương Ngọc Hoàn cực kỳ vui mừng hướng Tần Tiêu chạy tới, nhưng e ngại có mặt hoàng đế nên đành tránh sau lưng hắn, trong ánh mắt tràn đầy thần thái hưng phấn cùng khát vọng, không nháy mắt nhìn lên Tần Tiêu. Mặc Y đứng bên cạnh cửa phòng, nhìn Tần Tiêu mỉm cười ôn nhu như nước, chỉ riêng không nhìn thấy Tử Địch.

Tần Tiêu sửng sốt hỏi:

- Tử Địch đâu?

- Muội ở trong này! Muội ở trong đây!

Lập tức nghe được thanh âm hô to của Tử Địch từ trong phòng truyền ra, Mặc Y lập tức đi vào, qua nửa khắc bế Tử Địch đi ra.

Tử Địch nằm trong lòng Mặc Y một tay ôm cổ tỷ tỷ, một tay vươn về hướng Tần Tiêu:

- Lão công, muội ở trong này nhé, hì hì!

Tần Tiêu cẩn thận nhìn xem, một cánh tay của Tử Địch băng bó thật dày, một chân trái bị bao kín, xem ra tổn thương không nhẹ. Nhưng nha đầu vẫn dị thường hưng phấn, tinh thần phấn chấn.

Tần Tiêu lo lắng nhìn Tử Địch, muốn bước qua xem. Lý Long Cơ mỉm cười nói:

- Đều là người một nhà, không cần băn khoăn, đi qua đi.

Dứt lời tránh sang bên cạnh hai bước.

Tần Tiêu gật đầu vòng nhanh qua Lý Long Cơ đi về hướng Tử Địch.

Tử Địch cao hứng cười to, kích động chảy nước mắt. Chờ khi Tần Tiêu đến gần, nàng khẩn cấp chuyển người nhào vào trong lòng Tần Tiêu.

Tần Tiêu hoảng sợ cả kinh vận khí lực tiếp lấy nàng, ôm vào trong ngực, đau lòng nhẹ giọng trách cứ:

- Nha đầu ngốc, một thân tổn thương, cẩn thận một chút.

Nguyên Tử Địch còn đang thật cao hứng, lúc này đột nhiên bộc phát cảm tình, rúc vào trong lòng Tần Tiêu ô ô khóc lên, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói:

- Lão công... muội còn tưởng rằng muội sẽ không còn được gặp lại huynh đâu!

- Nha đầu ngốc, làm sao có thể!

Tần Tiêu cẩn thận ôm Tử Địch vào lòng, nhẹ giọng an ủi:

- Hiện tại không phải đã tốt lắm sao?

- Không tốt, không tốt chút nào!

Tử Địch lại thương tâm nóng nảy hô:

- Tay của muội bị gãy rồi, chân cũng bị trọng thương. Còn không biết có thể lành lại hay không! Huynh xem, huynh xem này...

Vừa nói nàng vừa cẩn thận rút một chiếc khăn trong ngực, vẻ mặt tràn đầy khát vọng lẫn xấu hổ. Tần Tiêu ôm nàng cẩn thận ngồi xuống, mở ra mặt khăn vừa nhìn, trong lòng không khỏi kích động.

Đây là khăn tay mà Tử Địch đã thêu lúc mới bắt đầu học, đôi chim uyên ương bị hắn ngộ nhận là ngựa hay con lừa, cuối cùng đã được thêu xong.

Tần Tiêu nhìn Tử Địch ôn nhu mỉm cười:

- Đẹp lắm, ta rất thích.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-456)


<