← Hồi 418 | Hồi 420 → |
Trước mắt họ chỉ cảm thấy may mắn mình không gặp phải tai họa ngập đầu như người Đột Quyết cùng người Khiết Đan. Không chỉ như thế còn có thể bảo hộ tộc nhân, các thủ lĩnh đều trở thành quan chức Đại Đường, trở thành tướng quân, chuyện tốt như vậy đi đâu mà tìm? Cũng chính bởi vì như thế, nhóm người Lý Đại Bô cảm kích lẫn kính sợ Tần Tiêu chưa từng có, hiện tại không chỉ nhận thức "Trung Nguyên chiến thần" cùng "Lang Ma tướng quân" trí dũng vô địch, càng xem hắn như ân nhân cứu mạng. Thế cho nên hiện tại các tướng lĩnh Hề tộc đều xung phong muốn gia nhập vào Hổ Kỵ sư của Tần Tiêu, khiến tình cảm mọi người đều dâng trào nhiệt huyết, nhấc lên một cỗ nhiệt triều trong quân.
Tâm tình Tần Tiêu cũng thật vui vẻ, trên bàn rượu hắn cũng không để ý tới lời khuyên can của Lưu Địch, cùng Lý Tự Nghiệp không ngừng uống rượu bằng chén lớn. Cùng lúc đó dân chúng U Châu đều giăng đèn kết hoa chúc mừng U Châu đại thắng, các quân nhân trú đóng trong quân doanh ngoài thành cũng mở tiệc ăn mừng, giết bò giết dê khánh chúc.
Địa phương trăm dặm biến thành một mảnh sung sướng hướng vinh, so sánh với địa ngục thi thể tại hà cốc Loan Hà hình thành sự đối lập vô cùng trái ngược.
Tiệc rượu cuối cùng vẫn tan, sắc trời đã tối. Tần Tiêu tiễn các tướng lĩnh quan chức, dàn xếp xong sứ giả triều đình lại giữ Kim Lương Phượng ở lại, kéo hắn đi vào một gian tĩnh thất.
Hôm nay cao hứng, người có tính trầm ổn như Kim Lương Phượng cũng hơi có men say. Tần Tiêu gọi người hầu mang chậu than tới, hai người châm trà ngồi cạnh chậu than chơi cờ vây.
- Ta chơi cờ vây thật tệ, ngươi phải nhường một chút.
Tần Tiêu có chút men say nói:
- Năm đó khi ta theo ân sư học tập, liên tục bị mắng, nói ta không phải nhân tài đạo này.
- Được rồi, không còn người ngoài, ngươi có chuyện gì nói thẳng ra đi.
Mặc dù Kim Lương Phượng có chút say, trong lòng hắn lại hiểu thật rõ ràng. Hắn biết Tần Tiêu không thích làm những chuyện không có ý nghĩa. Rảnh rỗi chơi cờ sao, hắn thật sự chưa từng làm qua.
- A, xem ra ngươi còn nóng vội hơn ta, lão mũi trâu.
Tần Tiêu đặt con cờ xuống, hớp trà, khoan thai nói:
- Ta trước tiên cần chúc mừng ngươi, Kim đại nhân, lần này được hoàng đế ban thưởng làm Bình Dương huyện hầu, trở thành quốc thích.
- Làm sao có thể so sánh được với ngươi nha, Liêu quốc công!
Kim Lương Phượng ngượng ngùng cười cười, đặt cờ xuống.
Tần Tiêu khẽ cười, hít sâu một hơi nói:
- Nói thẳng ra đi, trước mắt những ban phong của hoàng đế, ta không dám lấy.
Kim Lương Phượng cũng không cảm giác có gì ngoài ý muốn, giương mắt nhìn Tần Tiêu, bình tĩnh nói:
- Hay là ngươi lại giống như mấy năm trước, bỏ gánh chạy lấy người?
- Vậy thì không đến mức. Trước mắt trách nhiệm của ta trọng đại hơn ngày đó, đương nhiên không dám tiếp tục làm ra chuyện như vậy nữa.
Tần Tiêu nói:
- Nhưng hôm nay sau khi nghe xong ban thưởng của hoàng đế, trong lòng ta nặng nề, cảm giác không thiết thực.
- Không thiết thực, là được rồi.
Kim Lương Phượng mỉm cười:
- Thăng quan tiến tước thì cũng thôi, còn làm tể tướng, lại thêm quan võ nhị phẩm. Chậc chậc, trong triều chỉ có một mình ngươi. Ngay cả Trương Nhân Nguyện cũng không sánh kịp với ngươi. Trước đó không lâu Đường Hưu Cảnh mới mất kia cũng được xem là cột trụ nguyên lão triều đình đi? Lại chưa từng được hưởng thụ qua đãi ngộ như ngươi vậy.
- Cho nên ta mới cảm thấy không thiết thực.
Tần Tiêu cầm con cờ đùa nghịch trong tay, thản nhiên nói:
- Vốn trước mắt trong triều đã có thật nhiều lời chê trách bất lợi cho ta. Hiện tại đánh thắng trận lớn, xem như có thể đem những lời đồn đãi kia ép trở về. Nhưng phiền phức khác lại xuất hiện, công cao chấn chúa ah! Không cần nói đâu xa, ngươi phóng mắt nhìn khắp triều đình đương kim, bất kể là quan văn hay võ có ai được đãi ngộ như ta đây? Hoàng thân? Mấy thân huynh đệ mà hoàng đế tín nhiệm nhất? Tước vị của họ cao hơn ta, thực ấp nhiều hơn ta, nhưng trong tay bọn hắn có ai có được thực quyền, có người nào đâu? Ở tại Liêu Đông, bất kể là quân dân Đại Đường, hay là Bắc Địch xa xôi, đều chỉ biết Tần Tiêu, không ai biết hoàng đế. Hôm nay biểu hiện của nhóm người Lý Đại Bô ngươi nhìn thấy chứ? Còn kém chút đem ta lên thờ phụng. Đây không phải chuyện tốt. Làm thần tử, mũi nhọn sao có thể lấn át hoàng đế đây? Đây là mầm móng tai họa!
Tay Kim Lương Phượng khẽ run lên, con cờ không tự chủ được rơi lên bàn cờ làm rối loạn ván cờ. Tần Tiêu có chút tức giận kêu lên:
- Lão tiểu tử, muốn làm càn cũng không cần làm vậy đi?
Kim Lương Phượng cười ha ha, nhặt lên quân cờ, lại khôi phục bàn cờ nguyên dạng, đánh trống lảng cười nói:
- Uống nhiều quá, uống nhiều quá...
- Nhiều cái đầu ngươi! Uống nhiều quá mà còn nhớ rõ ràng từng bước đi của quân cờ, sắp xếp chỉnh sửa thật đúng như vậy?
Tần Tiêu liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh nói:
- Đừng giả vờ giả vịt, chỉ vài chiêu cho ta đi. Nói, ta nên làm cái gì bây giờ.
Kim Lương Phượng nhíu mày nhìn chằm chằm bàn cờ, trầm tư một lúc chậm rãi nói:
- Kỳ thật ở trong mắt hoàng đế cùng triều đình, thiên hạ chính là tổng thể. Bất kể là ai cũng chỉ là một con cờ mà thôi. Hoàng đế cùng triều đình mong muốn là cục diện đại cục cả ván cờ, cũng chính là công thủ cân bằng. Đại soái nói rất đúng, nếu một quân cờ không phục tùng cần xằng bậy, như vậy vận mệnh của nó...
Tần Tiêu cau mày:
- Ân, nói tiếp đi.
Kim Lương Phượng khẽ vuốt râu, chậm rãi nói:
- Làm thần tử, khó nhất mà cũng quan trọng nhất chính là suy đoán tâm tư của hoàng đế. Trước mắt hoàng đế tín nhiệm ngươi có thể nói là vượt quá bất luận kẻ nào. Nhưng trăng tròn thì khuyết, vật cực tất trái lại. Chính bởi vì lòng tín nhiệm vô thượng như thế, đại soái càng bị chú ý nhiều hơn. Ta cấp cho đại soái một tổng nguyên tắc, chính là phải làm cho hoàng đế sinh ra tin tưởng có thể khống chế cùng lý do để tín nhiệm ngươi.
- Đúng như ý nghĩ của ta.
Tần Tiêu nói:
- Tâm thuật của một đế vương, chính là cân bằng lực lượng giữa các thần tử, lợi dụng bọn hắn ước thúc lẫn nhau, phương tiện cho mình khống chế họ. Mặt khác muốn lợi dụng khuyết điểm của thần tử mà khống chế họ.
Kim Lương Phượng thoáng kinh hãi, không khỏi lắc đầu thở dài:
- Nói như vậy là không được, ở địa phương khác ngàn vạn lần đừng nói ra, trong lòng hiểu được là tốt rồi.
- Đây là tự nhiên.
Tần Tiêu mỉm cười, lại đặt xuống quân cờ:
- Ta cũng không phải loại người lòng tham không đáy trong lòng mang chí lớn. Ta chỉ muốn vừa có thể hoàn thành sứ mạng của mình, lại đừng gặp phải phiền toái không cần thiết, cho nên mới nghĩ như vậy. Ngươi nói không sai, quan hệ cá nhân giữa ta cùng hoàng đế đích thật là rất thâm hậu, ngoài ra còn có quan hệ thân thích bên trong. Nhưng mấy thứ này đối diện với lập trường chính trị cùng ích lợi đại cục quả thật là không đáng giá nhắc tới. Kẻ làm tướng, khó được kết cục tốt. Nếu không phải chết nơi sa trường, thì chết trong tay người nhà mình. Bắt đầu từ ngày đầu tiên đi ra Đàm Châu, ta luôn cân nhắc làm sao cho mình có được một kết cục tốt đẹp. Chuyện cho tới bây giờ, không thể không cẩn thận cân nhắc một chút.
*****
- Xem ra ngươi thật sự còn cẩn thận hơn ta tưởng tượng.
Kim Lương Phượng mỉm cười nói:
- Cũng khó trách, ở trong triều trải qua nhiều lần biến cố trọng đại như vậy, muốn không trưởng thành cùng bình tĩnh cũng không được. Nói như thế ngươi cũng là người thông minh, chúng ta không ngại nói thẳng ra đi. Ban đầu hoàng đế chỉ một lòng nghĩ làm sao sử dụng ngươi để giải quyết họa lớn U Châu. Trước mắt xem ra mục đích đã đạt được. Vì thế hắn không thể không suy nghĩ một chút, làm sao đối đãi ngươi. Ngươi nói rất đúng, tâm thuật đế vương quan trọng nhất là muốn làm cân bằng. Trước mắt, bất kể là trong triều đình hay là biên ải Liêu Đông xa cách triều đình, uy vọng cùng công tích của ngươi thật không người sánh được. Phóng mắt cả thiên hạ, đã không còn ai đủ sức ngang vai ngang vế với ngươi. Đây là chuyện mà một vị đế vương không nguyện ý nhìn thấy nhất. Thánh ý khó dò, ta không rõ hoàng đế có tự mình ý thức được vấn đề này hay chưa. Nhưng sớm hay muộn gì hắn cũng sẽ giống như đại soái, phải đối mặt nhận rõ vấn đề đó. Cho nên đại soái trước tiên hẳn nên làm một sự tình, tiêu trừ nỗi băn khoăn này trong lòng hoàng đế.
- Làm như thế nào?
Tần Tiêu nhíu mày, mắt lộ tinh quang nhìn Kim Lương Phượng.
Kim Lương Phượng mỉm cười, hờ hững nói:
- Người biết đầy đủ sẽ vui vẻ. Nên buông tha thì phải buông tha. Hoàng đế tìm không được người đến cân bằng lực lượng của ngươi, vậy ngươi tự mình tìm ra một người, phân chia thực lực của chính mình.
- Có đạo lý, ta cũng nguyện ý làm như vậy.
Tần Tiêu cười:
- Cụ thể xin mời ngươi chỉ điểm!
Dứt lời Tần Tiêu rót cho Kim Lương Phượng một chén trà.
Nói đến chính sự, Kim Lương Phượng cũng không hồ nháo với hắn, nghiêm túc nói:
- Trước mắt trên người đại soái có bao nhiêu danh hiệu? Đây là việc đầu tiên cần xử lý. Bởi vì dân chúng cùng tướng sĩ và các thần tử nhìn vào, đây là dấu hiệu rõ ràng nhất.
Tần Tiêu hít sâu một hơi, vạch đầu ngón tay có chút khoa trương nói:
- Danh hiệu sao? Ngươi nghe: Hà Bắc đạo hạnh quân đại soái, U Châu đại đô đốc, Liêu Đông đạo hạnh quân đại tổng quản, phụ quốc đại tướng quân, thái tử thái bảo, Liêu quốc công, tể tướng, tổng cộng như thế.
- Ân, trong đó thực quyền nhất chính là U Châu đại đô đốc, cùng Liêu Đông đạo hạnh quân đại tổng quản. Nhưng theo người bên ngoài xem ra, có phân lượng nhất là Hà Bắc đạo hạnh quân đại nguyên soái. Theo các quan văn triều thần xem ra, uy hiếp lớn nhất của ngươi đối với họ là thân phận tể tướng.
Kim Lương Phượng nói:
- Xuất tướng nhập tướng, tôn vinh cực kỳ. Thế nhưng bốn danh hiệu có phân lượng nhất đại soái ít nhất phải buông tha hai danh hiệu, mới có thể làm người ngoài yên tâm, ngăn chặn lời đồn đãi nhảm nhí.
Tần Tiêu thoáng suy tư, gật đầu nói:
- Có đạo lý. Hà Bắc đạo hạnh quân đại nguyên soái, lớn có chút khoa trương. Cả phủ binh Hà Bắc cùng trú quân đều do ta điều khiển, nhưng ta cũng chưa từng chân chính dùng qua. Trước đó dùng tới là vì cướp bóc lương hướng mới sử dụng một chút. Mũ mão lớn như vậy, ta đã sớm muốn lấy xuống, thứ này ta nguyện ý buông tha. Mặt khác cái gì mà tể tướng đồ bỏ gì đấy, ta cũng không cần. Ta ở biên ải ngàn dặm, cũng không tiến vào các bộ nghị sự, lấy tới làm gì? Một ngày kia về triều, hoàng đế không chém ta, cho ta một tán quan hư chức trải qua cuộc đời này bình an, ta đã thỏa mãn. Chức đồng tử vi môn hạ bình chương sự tể tướng kia, ta nguyện ý buông tha. Mặt khác bốn danh hiệu hữu dụng nhất ta chuẩn bị bỏ ba. U Châu đại đô đốc, ta cũng không muốn làm. Ta sẽ làm Liêu Đông đạo hạnh quân đại tổng quản, an tâm mang lính của ta. Chờ qua năm phải đi Doanh Châu, mang theo binh lính cùng dân chúng thầm lặng đi làm ruộng chăn dê đi. Có trận đánh thì ta tiếp tục nhảy ra. Dưới U Châu có tám châu huyện, lại có thêm Nhiêu Nhạc đô đốc phủ của Hề tộc. Phóng mắt nhìn ra, đông bắc Đại Đường chỉ do một mình Tần Tiêu này định đoạt, quả thật có chút xu thế cắt đất xưng vương. Ta không cần làm như vậy, lại mệt người, còn không lấy lòng, đã vậy nguy cơ trùng trùng.
- Đại soái quả nhiên cơ trí hơn người, bội phục!
Kim Lương Phượng chắp tay khen ngợi đứng lên:
- Bỏ được, bỏ được, không cần, vậy sẽ đạt được. Nếu đại soái quả thật bỏ qua ba danh hiệu này, sẽ không khó giữ mình. Cứ như vậy không chỉ miễn được nhiều chê trách, đại soái còn có thể chuyên tâm mang binh đánh giặc, không phụ hoàng đế xã tắc kỳ vọng. Mặt khác danh hiệu phụ quốc đại tướng quân ta cũng đề nghị đại soái bỏ quên đi. Bởi vì trước mắt Đại Đường, chức quan võ tướng cao nhất là thập nhị vệ đại tướng quân cùng hoàng thành ngự suất ti đại đô đốc, cũng chỉ đạt tới tam phẩm. Chỉ riêng một mình đại soái như hạc trong bầy gà được nhị phẩm, hư chức như vậy cũng không có đãi ngộ đặc thù gì, lại làm đại soái phải đứng đầu các võ tướng, thật sự không đáng giá.
- Có đạo lý, nghe lời ngươi!
Tần Tiêu vui vẻ gật đầu cười nói:
- Muốn hư danh, thường thường trêu chọc họa, đích thật là không đáng. Ta làm người không tham lam, cũng không tính toán làm tới chung cực quân thần. Người cảm thấy đầy đủ luôn được vui vẻ, làm thần tử cứ như vậy mới chân chính bình an, hưởng thụ vinh hoa phú quý thực sự!
Kim Lương Phượng ha ha cười nói:
- Lời này của ngươi có chút ngụy biện, nhưng cũng là sự thật.
- Con người của ta không có ưu điểm nào khác, nhưng lại luôn thẳng thắn.
Tần Tiêu cũng cười, sau đó nói:
- Các đại đô đốc quân trấn Đại Đường phần lớn đều cũng nhị phẩm, nhưng là chức vụ lâm thời, hoặc là bao hàm tính chất của quan văn. Trong mấy chục vạn quân đội Đại Đường, chỉ có một quan võ nhị phẩm như ta đích xác không tốt. Mặt khác ta còn tính toán đem lão bà nhi đồng đưa đến đế đô, làm cho hoàng đế cùng triều thần càng thêm an tâm. Hoàng đế không phải cần lợi dụng nhược điểm của thần tử đến khống chế sao? Ta trọng tình hoàng đế vốn biết rõ. Ta sẽ đặc biệt giao nhược điểm này cho hắn. Việc này chỉ có thể do chính ta nói ra, không thể để cho hắn nói, bằng không sẽ khiến hắn không thể xuống đài. Thê tử của ta đi tới Trường An ngược lại làm ta an tâm hơn một ít. Hiện tại đã sắp tới tết, ta sẽ nói với hoàng đế để sang năm thanh minh cho Lý Tiên Huệ giúp ta đến Lạc Dương bái tế ân sư Địch quốc lão, tế bái tiên đế Trung Tông cùng Tắc Thiên thánh hậu hoàng tổ mẫu. Đại Đường lấy hiếu trị quốc, thỉnh cầu như vậy vừa có thể diện cũng không có lý do không đáp ứng. Khi đến Trường An thì Tiên nhi các nàng tự nhiên sẽ có người chiếu cố thật tốt. Nàng không phải còn một ca ca, Bình Vương Lý Trọng Tuấn hay sao? Vị vương gia kia luôn nhàn rỗi không có việc gì làm, ta sẽ để cho hắn đảm nhiệm vú em chuyên trách đi chiếu cố lão bà cùng nhi đồng của ta, ha ha!
- Ta xem đại soái làm như vậy là có thể. Mặc dù có hiềm nghi đưa thê tử vào kinh làm con tin, nhưng nếu có danh nghĩa vào kinh hết hiếu cũng có thể nói thông.
Kim Lương Phượng nói xong lại có chút nghi hoặc hỏi:
- Nhưng mà "vú em" là có ý gì?
← Hồi 418 | Hồi 420 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác