← Hồi 403 | Hồi 405 → |
- Mùa đông đông bắc thực sự lạnh đến tàn khốc ah, không chuẩn bị trước một chút, một mùa đông đủ làm sức chiến đấu của quân đội giảm mạnh. Dân chúng tổn thương giá rét hay chết cóng, chúng ta sẽ không đảm đương nổi. Từ giờ trở đi hẳn nên điều động dân chúng cùng đại quân chuẩn bị vật phẩm qua đông. Nhìn xem có thể mời Cao Lực Sĩ cùng Hà Bắc khâm sai Tống Khánh Lễ cùng nhau đến nghị sự hay không, việc này cần phải mời họ cùng tham gia bàn bạc.
Kim Lương Phượng cười cười:
- Đại soái, những việc này giao cho tôi đi xử lý. Chuyện gì đại soái cũng quấn vào người, còn cần trưởng sử như tôi làm gì? Đại soái nên trở về hao chút tâm tư nghĩ biện pháp làm sao đối phó hai tiểu ma tinh kia đi!
Tần Tiêu nghi hoặc nhíu mày nhìn hắn:
- Tiểu ma tinh gì? Có ý tứ gì?
Kim Lương Phượng cười ha ha:
- Đại soái trở lại trong phủ không phải sẽ hiểu rồi sao? Việc nhà, việc nhà, những người như chúng ta không tiện hỏi tới. Đại soái tự mình đi giải quyết thôi! Chư vị đồng liêu, đại soái hành quân trở về vất vả, chúng ta không nên đi quấy rầy, để cho hắn nghỉ ngơi vài ngày cho tốt. Hai ngày nữa chúng ta cùng nhau đến phủ đại đô đốc nghị sự.
Dứt lời Kim Lương Phượng cùng Lý Giai Lạc bọn họ cười vang chắp tay cúi đầu rời khỏi.
- Uy, uy uy...
Tần Tiêu liên tục kêu vài tiếng nhưng mọi người chỉ cười thoát đi thật nhanh.
Tần Tiêu không khỏi mắng thầm: Đám người các ngươi lại chơi trò bí mật với bổn nguyên soái? Việc nhà, việc nhà gì? Trong nhà chỉ có tiểu lão bà Mặc Y, còn có việc nhà gì chứ? Tiểu ma tinh, còn là hai người?
Trong lòng Tần Tiêu chợt động – chỉ ai đây?
Nghĩ đến đây hắn thúc ngựa đi nhanh về phủ.
Tới trước cổng phủ, Tần Ảnh bước lên tiếp cương ngựa, Tần Tiêu thấy thần sắc khác thường của hắn, không khỏi hỏi:
- Trong nhà có khách đến sao, hay xảy ra việc lạ gì?
Tần Tiêu nhìn vào binh sĩ bên cạnh, thần tình nghi hoặc cùng khó hiểu. Tần Ảnh vốn luôn không thích nói chuyện nhưng lại mười phần kinh dị nói:
- Chủ nhân, hôm nay tôi lại có thể nhìn thấy... hai vị Anh Dực tướng quân!
- Ah!
Tần Tiêu không để ý hình tượng hét thảm một tiếng, trong lòng cả kinh nói: Tiểu ma tinh, xem ra là xú nha đầu Tử Địch!
Xú nha đầu từ Sở Tiên sơn trang đi suốt mấy ngàn dặm đến U Châu sao?
Tần Tiêu vung tay đem roi ngựa ném cho Tần Ảnh, trực tiếp sải bước đi vào trong hậu viện, trong lòng thầm mắng: Xú nha đầu Tử Địch phiền toái kia, đã làm mẫu thân rồi còn hồ nháo như vậy. U Châu là quân trấn trọng yếu, nếu nàng gây ra tai vạ gì, thật không biết làm sao. Thật quá xằng bậy, nơi này là tiền tuyến chiến tranh!
Tần Tiêu dời đến nơi đây, đã xây dựng tường vây phân chia tiền trạch cùng hậu trạch.
Tiền trạch chuyên dùng làm việc quân sự, hậu viện là nhà ở tư nhân của hắn, phân chia thật rõ ràng. Diện tích phủ đại đô đốc rất rộng rãi, dù sao trước kia nơi này cũng được Tiết Nột khai phủ riêng cho mình. Hiện tại Tần Tiêu không khai phủ, còn lưu thật nhiều sân viện, có thể làm khách phòng sử dụng.
Mới vừa đi vào cổng hậu viện, Tần Tiêu chợt nghe được thanh âm tiếng cười giòn khúc khích:
- Khanh khách, hầu gia ca ca đã về rồi!
Tần Tiêu nhất thời ngây dại, đưa ánh mắt dời qua, ai nha, đó không phải là Dương Ngọc Hoàn sao?
Không ngờ nàng cũng tới!
Không đợi cho hắn kịp suy nghĩ, Dương Ngọc Hoàn đã vui sướng chạy tới trước mặt hắn. Nàng bổ nhào vào trong lồng ngực hắn, ôm chặt hắn, thì thào nói:
- Hầu gia ca ca, Ngọc Hoàn rất nhớ huynh đâu!
Tần Tiêu nhất thời cảm giác trong lòng có một đoàn ôn hương mềm mại đánh úp tới, không tự chủ được ôm nàng:
- Ngọc Hoàn, vì sao muội cũng tới đây?
Dương Ngọc Hoàn ngẩng đầu lên, có chút mất mát quyệt mồm nhìn hắn:
- Sao vậy, hầu gia ca ca không thích Ngọc Hoàn đến sao?
- Không phải, ta không phải ý tứ này...
Tần Tiêu vội vàng lộ ra khuôn mặt tươi cười an ủi nàng:
- Muội đi cùng Tử Địch sao?
- Phải!
Dương Ngọc Hoàn lập tức cười khúc khích, vùi đầu vào ngực hắn, thấp giọng nói:
- Chúng tôi đi thật lâu nha... ba tháng! Vừa cưỡi ngựa vừa ngồi thuyền, trên đường còn gặp phải du côn lưu manh khi dễ chúng tôi... thật vất vả mới đến U Châu đâu, mới đến hôm qua!
Nghe được lời nói này, trong lòng Tần Tiêu chợt nhói đau. Hắn ôm vai nàng nói nhỏ:
- A đầu ngốc, đường xa như vậy, dọc theo đường mưa gió sương tuyết mệt nhọc còn gặp phải người xấu, làm sao muội lại cùng Tử Địch hồ nháo chạy tới nơi đây chứ?
- Không phải đâu, hắc hắc!
Dương Ngọc Hoàn cúi đầu cười mờ ám:
- Lần này là muội xúi giục tứ nương mang theo muội cùng đi. Nàng do dự thật lâu đâu, không chịu đi. Muội liều mạng khóc thật lâu, cầu nàng mãi mới đáp ứng. Nàng còn nói hầu gia ca ca sẽ hung hăng mắng nàng, vì vậy vừa đưa muội tới U Châu nàng liền bỏ trốn.
Trong lòng Tần Tiêu đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp. Một tiểu cô nương vừa biết yêu, lại chấp nhất cùng nhiệt tình như thế. Mấy ngàn dặm, lộ trình hơn ba tháng, xuyên qua châu huyện vượt Trường Giang Hoàng Hà, xem như đã đi vượt qua nửa Trung Hoa để gặp hắn.
Lực lượng mối tình đầu thật là đáng sợ!
Trong lòng Tần Tiêu không nhịn được rung động, nhẹ nhàng vỗ lưng Ngọc Hoàn thấp giọng nói:
- Yên tâm, ta không trách hai muội. Nhưng U Châu không thể so được với Giang Nam, rất nhiều chuyện phải tuân theo quy củ, bằng không sẽ dễ dàng phát sinh chuyện xấu. Hai muội nhất định phải nghe theo lời của ta mới dễ làm việc nga!
- Dạ, Ngọc Hoàn nghe lời, nhất định nghe lời, việc gì cũng nghe theo huynh!
Dương Ngọc Hoàn vui vẻ nhảy dựng lên:
- Chỉ cần hầu gia ca ca không đuổi muội về, nói gì muội cũng nghe cả, thật tốt quá! Lại có thể mỗi ngày ở chung một chỗ với hầu gia ca ca!
Tiếng hoan hô tràn ngập thanh xuân chân khí của Dương Ngọc Hoàn đem ánh mắt mọi người đều hấp dẫn tới. Mọi người bị vẻ ngây thơ nhiệt tình của nàng hấp dẫn thật sâu.
Huống chi ở U Châu một tiểu mỹ nhân xinh xắn như nàng thật sự chẳng khác gì lông phượng và sừng lân, có thể chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Tần Tiêu cười ha ha, nhìn thấy Dương Ngọc Hoàn vui vẻ, trong lòng cảm thán. Nói thật lúc ban đầu tận trong đáy lòng hắn chỉ đem tiểu cô nương xem là muội tử thậm chí là nhi nữ mà thương yêu. Nhưng chuyện tới bây giờ, tiểu cô nương đã thật sâu hấp dẫn hắn, chiếm cứ địa vị phi thường trọng yếu trong lòng hắn. Bởi vì vẻ hồn nhiên thẳng thắn của nàng lẫn vẻ quyến luyến sâu sắc kia khiến Tần Tiêu vô cùng cảm động, đồng thời không tự chủ được đã làm vị trí của nàng trong lòng hắn xảy ra chuyển biến.
Trong lòng Tần Tiêu nghĩ thầm: Tần Tiêu ta xem như thật có phúc, cả đời này lại có nhiều nữ tử tốt như vậy làm bạn! Tiên nhi thâm tình uyển chuyển, hiền thê lương mẫu, trong nhà có nàng hết thảy không lo; Thượng Quan Uyển Nhi tài hoa hơn người lại ái mộ ta, đồng thời còn có trí tuệ chính trị độc đáo, mang đến cho ta thật nhiều trợ giúp, là hồng nhan tri kỷ hiếm có; Mặc Y thâm tình điệu thấp, mẫu tính rất tốt, không chỉ có thể đi ra chiến trường cũng có thể ở nhà đảm đang; Tử Địch thẳng thắn hoạt bát, là mầm móng vui vẻ của gia đình, hơn nữa nhìn qua có vẻ giảo hoạt hồ đồ, kỳ thật chỉ là cãi bướng mà thôi.
*****
Dương Ngọc Hoàn, một tiểu cô nương còn hồn nhiên ngây thơ, vì muốn ở lại với ta thề sống chết không tiến cung, hiện tại còn ngàn dặm xa xôi chạy tới U Châu. Ở trong lòng nàng nhìn qua ngoại trừ ta không còn chứa đựng được bất cứ chuyện gì. Bất kể là diễn kịch khi quân, hay ngàn dặm tầm tình, nàng đều không để ý!
Chỉ vì một nguyện vọng đơn giản "ở lại bên người hầu gia ca ca"!
Trên mặt Tần Tiêu nổi lên dáng cười thư tâm mà dịu dàng, kéo tay Dương Ngọc Hoàn hỏi:
- Ngọc Hoàn, đoạn đường này muội vất vả lắm đi?
- Vất vả nha!
Dương Ngọc Hoàn vẫn giống như lúc trước, nhẹ nhàng nắm tay Tần Tiêu nhảy hai bước, cười khanh khách:
- Nhưng bây giờ có thể vui vẻ như vậy, muội không còn nhớ rõ! Muội chỉ biết là từ hôm nay trở đi, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hầu gia ca ca, toàn bộ mệt nhọc vất vả đều không còn đáng kể vậy!
Tần Tiêu mỉm cười, vỗ về đầu nàng nói:
- Ta không phải đã nói rồi sao, sẽ phái người về Giang Nam đón mọi người. Vì sao muội lại nóng vội như vậy đây, tự mình chạy đến. Như thế thật hay, làm Tiên nhi cùng Uyển nhi còn không vội chết? Còn có Tử Địch, nàng đi ra ngoài như vậy còn không sợ Khải Toàn cùng Khải Tát khóc vang mỗi ngày? Lần này xem như Tiên nhi hai nàng sứt đầu mẻ trán!
Dương Ngọc Hoàn nhất thời mở to mắt, tràn đầy hổ thẹn nói:
- Vậy sao... muội không nghĩ nhiều được như vậy! Tiên nhi tỷ các nàng sẽ thật sốt ruột, thật tức giận đi? Sau khi chúng tôi đến Ngạc Châu, tứ nương đã gởi thư trở về, nói cho Tiên nhi tỷ việc này. Tỷ ấy nói với muội... hẳn là không sao cả.
Tần Tiêu thoáng lắc đầu cười khổ:
- Ngọc Hoàn, lần này Tiên nhi hai nàng khẳng định sẽ bận tâm cùng sốt ruột. Ta lập tức viết thư về Sở Tiên sơn trang, nói cho họ biết hai muội đã bình an tới U Châu. Ít nhất phải báo cho họ biết tin bình an mới được. Muội ah, thật đúng là nhi đồng, ha ha!
Dương Ngọc Hoàn xấu hổ lẫn tự trách nhìn Tần Tiêu, thì thào nói:
- Hầu gia ca ca, muội biết sai lầm rồi! Muội chỉ nghĩ muốn mỗi ngày nhìn thấy huynh, không nghĩ thêm được điều gì khác! Hiện tại nghe huynh nói muội mới hiểu được nguyên lai muội thật sự rất tùy hứng, làm vậy nhất định sẽ làm các tỷ tỷ lo lắng cùng tức giận. Thật xin lỗi... muội thật sự không cố ý làm như vậy!
Tần Tiêu rộng lượng cười nói:
- Bỏ đi, Ngọc Hoàn, không trách muội. Ta sẽ viết thư cho Tiên nhi các nàng, nói rõ sẽ vô sự. Đúng rồi, Mặc Y cùng Tử Địch đâu, vì sao không thấy?
Dương Ngọc Hoàn nói:
- Tứ nương sợ huynh mắng nàng, luôn trốn trong khách điếm không dám tới. Sau khi tam nương về tới đã đón nàng về phủ, nhưng vừa rồi nàng nghe nói huynh đã về U Châu, lập tức kinh hoảng bỏ chạy ra ngoài... vì vậy tam nương phải đi truy nàng.
Tần Tiêu buồn cười, trong lòng nhủ thầm: Tử Địch thật sự ngốc nghếch đến đáng yêu!
- Ngọc Hoàn biết là khách điếm nào không?
- Biết nhé! Vừa mới đến U Châu muội cùng tứ nương đã ở đó.
- Đi, chúng ta cùng đi đón họ về!
Dương Ngọc Hoàn cười khanh khách, bởi vì Tần Tiêu ôm nàng đặt lên con ngựa hùng tráng của hắn. Nàng có chút khẩn trương dựa theo lời nói của Tần Tiêu nắm chặt yên ngựa, hai chân xỏ vào trong bàn đạp, sau đó còn sợ hãi vỗ vỗ cổ ngựa. Đạm Kim mã thật thông linh tính, còn ngẩng nhẹ đầu thở phì phì xem như chào hỏi nàng.
Dương Ngọc Hoàn cao hứng cười to:
- Thật vui vẻ ah, muội rốt cục được cưỡi ngựa vậy!
Tần Tiêu xoay người lên ngựa, ôm Dương Ngọc Hoàn trước ngực, đem dây cương giao trong tay nàng:
- Cầm đi, ta dạy cho muội làm sao chỉ huy con ngựa nên đi theo hướng nào.
- Oa, quá tuyệt vời! Thật thú vị, thật kích thích ah! Không ngờ ngồi cao tới như vậy!
Dương Ngọc Hoàn chẳng khác gì một con chim én nhỏ líu ríu kêu lên:
- Nha nha, nó động, động đâu! Hướng bên này đi nha!
Tần Tiêu cười vang, nắm tay nàng chỉ dạy cho nàng biết làm sao điều khiển ngựa.
Đạm Kim mã đi theo sự chỉ huy của nàng chậm rãi chạy ra cửa sau hậu viện. Dương Ngọc Hoàn lớn tiếng cười vui, có cảm giác thành tựu mười phần.
Ra khỏi phủ viện, Dương Ngọc Hoàn vừa khẩn trương vừa hưng phấn điều khiển ngựa đi ra đường lớn. Đạm Kim mã đi theo Tần Tiêu nhiều năm, được huấn luyện nghiêm chỉnh lại thông linh, Tần Tiêu cũng không hề lo lắng nó sẽ chạy loạn. Cho dù tiểu cô nương nhất thời không biết chỉ huy, Đạm Kim mã cũng sẽ tự mình phán đoán mệnh lệnh đúng sai mà làm theo hoặc thay đổi.
Dương Ngọc Hoàn nhìn thấy có chiếc xe ngựa chạy tới đối diện, kinh hoảng kéo dây cương kêu to:
- Oa, có xe đến đây, sắp đụng rồi! Quay đầu lại, quay đầu lại!
Đạm Kim mã thông minh tránh sang lề đường, tránh chiếc xe kia. Chỉ hận dây cương kéo quá mạnh khiến nó cảm thấy đau đớn.
Đại nguyên soái mang theo một tiểu cô nương cưỡi ngựa đi trên đường, tự nhiên hấp dẫn vô số ánh mắt. Mà tiểu cô nương còn xinh đẹp tuyệt mỹ lại hồn nhiên, khiến người càng nhìn chăm chú. Cũng may hình tượng của Tần Tiêu rất tốt, hành vi quang minh lỗi lạc cũng không hề cố ý che giấu, bằng không thật sự lại tuôn ra lời đồn đãi không hay.
Đi qua hai con đường, cuối cùng tìm tới khách sạn kia. U Châu cũng không nhiều khách điếm, Tần Tiêu muốn tìm cũng rất dễ dàng, chỉ cưỡi ngựa chừng nửa nén nhang là đến. Nhưng vì muốn chiếu cố hứng trí của Dương Ngọc Hoàn nên hắn xem như một lần huấn luyện cưỡi ngựa luyện tập kiên nhẫn.
Đến cửa khách sạn, Tần Tiêu xoay người nhảy xuống, Dương Ngọc Hoàn lại thản nhiên bổ nhào vào trong lồng ngực của hắn. Tần Tiêu giật mình hoảng sợ, cũng may kịp thời ôm lấy nàng, không khỏi trách cứ nói:
- Cẩn thận một chút chứ! Nếu ta không đón muội kịp thì làm sao bây giờ?
Dương Ngọc Hoàn tràn đầy tự tin nở nụ cười:
- Hầu gia ca ca nhất định có thể đón được muội, muội biết!
Tần Tiêu không khỏi nở nụ cười, trong lòng nói: Rốt cục tiểu cô nương tín nhiệm ta tới mức độ nào đây?
Hai người cùng đi vào khách điếm, Dương Ngọc Hoàn vô cùng hưng phấn đi phía trước dẫn đường, chạy chậm lên lầu hai dẫn Tần Tiêu đi tới trước một khách phòng.
Tần Tiêu đi tới trước cửa phòng, nghe được bên trong có thanh âm thì thào nói chuyện, không khỏi buồn cười, thật đúng là ở trong này!
- Đốc... đốc...
Tần Tiêu gõ cửa.
- Ai nha?
Là thanh âm của Mặc Y.
Tần Tiêu ho khan một tiếng:
- Điếm tiểu nhị, đến đưa nước trà.
- A, người kia đến đây...
Lập tức nghe được tiếng la hoảng của Tử Địch.
Mặc Y đi ra mở cửa, nhìn Tần Tiêu áy náy cười:
- Lão công, huynh đừng nóng giận, việc này...
- Không có, không tức giận.
Tần Tiêu đi vào phòng, quay người đóng cửa, thoáng nhìn vào trong, Tử Địch sợ hãi rúc vào góc giường, đang trùm mền trừng đôi mắt to có chút sợ hãi nhìn Tần Tiêu.
- Sao vậy, ta rất đáng sợ sao?
Tần Tiêu cười đi tới cạnh giường.
Tử Địch cảnh giác lui về phía sau:
- Huynh đừng tới đây nga! Huynh đừng trách muội, chẳng qua hiện tại muội lập tức quay về Giang Nam thôi! Muội chỉ đem Ngọc Hoàn đưa tới cho huynh, huynh... huynh đừng mắng muội! Muội lập tức đi về!
Tần Tiêu nhìn vẻ mặt nhận chân của Tử Địch, không khỏi nở nụ cười.
- Tử Địch, nguyên lai muội cũng sợ bị mắng?
Tử Địch khẽ hừ một tiếng, quay đầu sang một bên.
← Hồi 403 | Hồi 405 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác