← Hồi 398 | Hồi 400 → |
Lúc này tiên phong Hoàn Tử Đan đã chạy đi hơn mười dặm, đi tới một sườn đất dừng ngựa quan sát. Bên cạnh có người lập tức đưa lên bản đồ hành quân, Hoàn Tử Đan cẩn thận nhìn một lúc, sau đó nói:
- Xa trăm dặm phía bắc chính là biên cảnh Hề cùng Đại Đường. Các huynh đệ, nhớ kỹ quân lệnh của đại soái, không thể tàn sát Hề tộc nhân. Nếu có người phản kháng, bắt sống!
- Dạ!
Khí thế của Hoàn Tử Đan tràn đầy trên mặt, nổi lên tia mỉm cười thỏa mãn. Trong tay hắn nắm chặt phượng sí lưu kim đang mà Tần Tiêu giao cho, trong lòng nhiệt huyết mênh mông.
- Đi!
Vỗ ngựa, hơn ba trăm người theo sát sau hắn phóng về phía trước.
Một lúc lâu sau quả nhiên gặp được một ít lều trại cùng dê bò. Hơn mười Hề tộc nhân kinh hoảng bỏ chạy, dê bò nhảy loạn khắp núi đồi. Hoàn Tử Đan ngưng thần quan sát một lúc, mang người vây quanh nhóm Hề tộc nhân kia.
Những Hề tộc nhân này, nhàn rỗi làm dân, thời chiến làm binh. Trong tay mỗi người đều có loan đao cùng cung tên. Tuy rằng biết rõ không đánh lại mấy trăm Đường quân từ trời giáng xuống, nhưng quyết tâm liều chết. Đao ra khỏi vỏ, tên lên dây, vẻ mặt mỗi người cực kỳ bi tráng, nhìn qua như muốn liều mạng, chết mà thôi.
Hoàn Tử Đan thúc ngựa tiến lên vài bước, dùng thổ ngữ Khiết Đan nói:
- Các ngươi là người Hề hay người Khiết Đan?
Mấy Hề tộc nhân mặc áo da dê, kết đuôi sam nhất thời sửng sốt nhìn vị tướng quân Đại Đường, không ngờ hắn biết nói tiếng Khiết Đan lưu loát như vậy?
Hề tộc không có ngôn ngữ riêng của dân tộc mình, chỉ nói tiếng Khiết Đan. Trong Thiên Binh Giám cần phải học đủ loại ngôn ngữ như Đột Quyết ngữ, Khiết Đan ngữ cùng Thổ Phiên ngữ. Bản thân Hoàn Tử Đan là thiên binh thừa đương nhiên giỏi đạo này.
- Chúng ta là Hề tộc!
Trên mặt Hoàn Tử Đan hiện lên tia mỉm cười thân thiện, giương tay lên, để nhóm thiên binh tránh đường, sau đó nói:
- Nếu là người Hề, vậy là bằng hữu tương lai của chúng ta. Bổn tướng chính là dưới trướng Liêu Đông đạo hạnh quân đại tổng quản Tần đại soái – tướng tiên phong, họ Hoàn. Phụng lệnh Tần đại soái đến chiêu an Hề tộc dân chúng, bao vây tiễu trừ phản nghịch Khiết Đan. Nếu các ngươi là Hề tộc nhân, có thể dẫn dê bò của các ngươi quay về bản thổ Hề tộc đi. Trở về nói cho tù trưởng Lý Đại Bô của các ngươi, Tần đại nguyên soái của Liêu Đông đạo hạnh quân phụng lệnh hoàng đế Đại Đường ít ngày nữa sẽ đến chiêu an Hề tộc.
Mấy dân chúng Hề tộc sững sờ, vừa thấy Đường quân tránh sang một bên, nửa tin nửa ngờ thu hồi loan đao cùng cung tên, cưỡi ngựa phóng ra thật nhanh.
Thật không đuổi theo!
Những người kia nhất thời như được đại xá, xua đuổi dê bò cũng không hề quay đầu lại hướng phương bắc bỏ chạy thật nhanh.
Hoàn Tử Đan đứng trên sườn dốc nhìn theo bóng lưng bọn hắn chạy xa xa, môi khẽ động, nở nụ cười.
Hơn ba trăm thiên binh tiếp tục xông về phía trước, nhanh như mũi tên rời cung, gào thét trên đại thảo nguyên. Đi tới biên cảnh Hề tộc, dọc theo đường đi buông tha cho sáu bảy nhóm mục dân. Ở trên biên cảnh lại gặp một đám kỵ binh, chỉnh tề liệt thành một đội đứng trên đồi cao, lẳng lặng chờ đám người Hoàn Tử Đan.
Hoàn Tử Đan ngưng thần quan sát, ước chừng không ít người. Nếu muốn ngay mặt kích sát, ba trăm thiên binh đối phó nhóm người này có thể nói chỉ là một bữa ăn sáng. Nhưng vừa nghĩ tới quân lệnh của Tần Tiêu cùng chiến thuật, trong lòng Hoàn Tử Đan lại có chủ ý khác. Hắn đem phượng sí lưu kim đang ném cho tướng sĩ phía sau, mang theo Thiết Tam hướng sườn núi trước mặt đi tới. Nhóm Hề tộc đột nhiên xôn xao, từ xa xa Hoàn Tử Đan nghe không được rõ ràng, chỉ nghe loáng thoáng vài từ "Kim Giáp Chiến Thần – Lang Ma tướng quân" gì đó.
Trong lòng Hoàn Tử Đan có chút dở khóc dở cười: Đám người này không biết chữ Hán sao?
Trên đại kỳ thêu rõ ràng chữ "Hoàn" lại đem hắn nhận thức là sư phụ hắn... A, người Hề cùng người Khiết Đan hiện tại cũng chưa có văn tự riêng của mình, lại có mấy người nhận thức được chữ Hán?
Hoàn Tử Đan mặc kệ hết thảy, dồn trung khí dùng tiếng Khiết Đan rống lớn:
- Đại Đường Liêu Đông quân tiên phong, thỉnh Hề tộc tướng lĩnh ra trả lời!
Một tiếng rống to, nhóm người Hề lại xôn xao một trận. Sau một lúc lâu mới có một nam nhân bốn mươi mấy tuổi cưỡi ngựa đi xuống sườn núi đến trước mặt Hoàn Tử Đan, đặt tay lên ngực cúi người thi lễ:
- Hề tộc, Mộc Côn bộ Sĩ Cân Đa Mễ Đa gặp qua Lang Ma tướng quân.
Hề tộc được phân năm bộ, Hột Chủ, Mạt Hạ Phất, Khế Cá, Mộc Côn, Thất Đắc – mỗi bộ có một thủ lĩnh xưng là Sĩ Cân. Năm bộ lại có một tù trưởng liên minh, hiện tại đảm nhiệm chức này chính là A Hội thị đại tù trưởng Lý Đại Bô mà tổ tiên từng được ban cho họ Lý.
Hoàn Tử Đan khẽ cười, nói:
- Ta không phải Lang Ma tướng quân. Lang Ma tướng quân là sư phụ ta. Ta là đồ đệ của ngài tên Hoàn Tử Đan. Đa Mễ Đa Sĩ Cân đại nhân, bổn tướng phụng lệnh đại nguyên soái cũng chính là Lang Ma tướng quân, hôm nay đặc biệt đến gặp mặt Hề tộc, nhắn lại ý chỉ của hoàng đế Đại Đường. Chỉ cần Hề tộc chịu sát nhập, Đại Đường bất kể hiềm khích ngày trước, cùng Hề tộc hòa thuận chung sống. Cùng chống chọi với kẻ thù ngoan cố Đột Quyết cùng Khiết Đan.
Đa Mễ Đa thoáng sững sờ, trên mặt hiện lên chút thất vọng, nhưng vẫn thập phần khiêm cung nói:
- Đại sự như thế một Sĩ Cân như ta thật không dám độc đoán, còn phải quay về mời các Sĩ Cân các bộ cùng đại tù trưởng thương nghị mới có thể định đoạt. Thỉnh Hoàn tướng quân chuyển lời kính ý của Đa Mễ Đa đến Lang Ma tướng quân cùng hoàng đế Đại Đường.
Hoàn Tử Đan có chút kinh dị, người này lại có thể đem Lang Ma tướng quân nhắc nhở trước cả danh xưng của hoàng đế Đại Đường. Xem ra man nhân Bắc Địch kính trọng dũng sĩ còn hơn cả hoàng đế Đường triều. Hơn nữa trong lòng hắn hơi có chút khó chịu... tên này, sau khi biết ta không phải Lang Ma tướng quân, lại có vẻ ủ rũ, xem thường ta? Đáng giận!
Mặc dù có chút khó chịu, nhưng Hoàn Tử Đan vẫn biết lấy đại cục làm đầu, mỉm cười gật đầu nói:
- Sĩ Cân đại nhân yên tâm, ta sẽ chuyển lời. Còn nữa, kể từ hôm nay thỉnh Hề tộc nhân không cần tiếp tục lướt qua biên cảnh triền núi nơi này nữa. Sự tình trước kia chúng ta không trách lỗi, nhưng từ nay về sau phàm là ai xâm phạm biên giới, đại nguyên soái đã có lệnh nghiêm trị không tha!
Đa Mễ Đa thoáng ngây người, đặt tay lên ngực cúi người thi lễ:
- Ta sẽ trở về chuyển đạt ý tứ của tướng quân, cáo từ!
Dứt lời Đa Mễ Đa thúc ngựa quay về sườn núi, một trận thanh âm như sói hú vang lên, hơn ngàn Hề tộc kỵ binh nhanh như cơn gió biến mất.
Nhóm người Hoàn Tử Đan hội tụ cùng nhau, nhìn nhóm Hề tộc rời đi, đều vui vẻ nở nụ cười.
Ba trăm người làm ngàn người nghe danh rút lui, đích thật là chuyện làm người cảm thấy sảng khoái. Nhưng trong lòng Hoàn Tử Đan lại có chút không vui, bởi vì hắn biết thành công này không liên hệ gì tới mình. Nhóm Hề tộc kia chỉ vì e ngại Lang Ma tướng quân mà thôi.
Mình chọn trang phục giống sư phụ như đúc, không nghĩ tới lại biến thành hàng giả, buồn bực...
*****
Hoàn Tử Đan ngẩng đầu nhìn sắc trời, ngày đã giữa trưa, vì thế hạ lệnh:
- Tiếp tục đẩy mạnh về hướng đông bắc nửa canh giờ, sau đó nghỉ ngơi ăn uống tại chỗ. Buổi tối tiếp tục hành động!
Trước khi lên đường, Tần Tiêu đã đặc biệt phân phó thời gian nghỉ ngơi cần ở xế chiều, không thể đến tối. Ban đêm đại thảo nguyên cực lạnh, hơn nữa chỉ cần đốt đuốc sẽ biến thành bia sống cho người Bắc Địch. Mọi người trong Thiên Binh Giám đã luyện tập sinh tồn dã ngoại, đối với những việc này cũng vô cùng hiểu rõ.
Hơn ba trăm người tung cao vó ngựa hướng đông bắc đi tới.
Ở địa phương phía sau cách mười dặm, Tần Tiêu mang theo vạn Hổ Kỵ sư phi nhanh.
Dọc theo đường đi nhìn thấy thật nhiều Hề tộc dân chúng cùng dê bò đang hốt hoảng bỏ chạy. Trong lòng Tần Tiêu thầm hài lòng, xem ra Hoàn Tử Đan đem lệnh của mình chấp hành không tệ lắm. Khi đến giữa trưa, Tần Tiêu cho đại quân ngừng lại an bài mọi người nghỉ ngơi ăn cơm. Đại quân xuất hành mỗi người mang theo mười ngày lương khô, nhẹ nhàng hành động, không mang theo nhiều đồ quân nhu, đây là cách phân phối khi đánh du kích.
Mặc Y lập tức dỡ xuống gói lương khô, cầm bình nước da dê đưa cho Tần Tiêu, ghé vào tai hắn nói:
- Huynh thật sự yên tâm cho hảo đồ đệ của huynh dẫn theo nhóm thiên binh mở đường tiên phong phía trước sao? Nếu gặp phải cường địch hoặc là tình huống gì đặc biệt phải làm sao bây giờ?
Tần Tiêu mở gói lương khô lấy ra hai bánh nướng áp chảo đưa một cái cho Mặc Y, hờ hững nói:
- Phía trước đã phái ra nhiều thám báo như vậy, tự nhiên là có tác dụng, hiện tại gần đây cũng không có nhiều địch quân. Hơn nữa Hoàn Tử Đan lăn lộn trong Thiên Binh Giám ba năm, hẳn là có thể ứng đối các tình huống. Ngọc không mài không thành khí, nếu mãi xem hắn là nhi đồng, khi nào hắn mới có thể độc bá một phương?
- Phải rồi phải rồi, sau này huynh cũng đối đãi với các con như vậy, đúng không?
Mặc Y lườm hắn, nói:
- Nghiêm khắc có thừa, từ ái không đủ!
Tần Tiêu cười ha ha:
- Muội nha, thật sự là tràn đầy mẫu tính! Hiện tại nơi này là quân đội, đừng mang quá nhiều cảm tình riêng tư trộn lẫn vào. Ta lo lắng là làm sao đánh tốt chiến trận, làm sao bồi dưỡng được càng nhiều nhân tài.
Dứt lời Tần Tiêu cầm bánh nướng ném cho Tần Ảnh đang ngồi một bên.
Mặc Y nhẹ nhàng bĩu môi:
- Con của chúng ta sao, không cần trà trộn trong tay của huynh là tốt nhất, tốt nhất là đừng làm quan làm tướng.
- Ha ha, phải không?
Tần Tiêu tùy ý cười cười, trong lòng lại rõ ràng hiện ra hình ảnh của thê thiếp hài tử tại Giang Nam xa xôi.
Màn đêm buông xuống, nhiệt độ không khí trên đại thảo nguyên giảm nhanh. Gió tây lãnh liệt, thổi lên thảo nguyên phần phật không ngừng.
Hoàn Tử Đan mang theo ba trăm thiên binh nghỉ ngơi hai canh giờ lúc xế chiều, tinh thần phấn chấn tiếp tục ra quân. Đi thêm một đoạn về hướng đông bắc, đã đi tới biên cảnh giữa Đại Đường cùng Khiết Đan.
Khảo nghiệm chân chính cuối cùng đã tới. Hơn ba trăm người nhất thời cùng hưng phấn, trông mong gặp được một đội kỵ binh Khiết Đan, theo chân bọn hắn làm một trận. Đoạn đường làm "tiên phong" của bọn họ thật sự là quỷ dị lẫn đột nhiên, người Khiết Đan sẽ không nghĩ tới thái độ của Đại Đường lại có thể khác thường như vậy, sử dụng hình thức du kích chủ động phóng ra, hơn nữa còn phái ra một đội ngũ ít người như thế đi tiên phong phía trước. Nhóm người Hoàn Tử Đan không nhiều, hành động nhanh nhẹn, chẳng khác gì mũi đao nhọn đâm thẳng vào bụng của Khiết Đan.
Chuyển qua một con dốc thoải, xa xa gió rít, lóe lên ánh lửa!
Hoàn Tử Đan giống như hít thuốc kích thích, nhất thời tinh thần đại chấn, giương tay nghiêm túc thấp giọng nói:
- Dừng lại, phát hiện mục tiêu!
Tất cả mọi người tinh thần tỉnh táo, ngưng thần quan sát ánh lửa phía trước. Đống lửa phân tán, ước chừng hơn mười, đây là thói quen của người Khiết Đan. Nơi này là lều trướng của mục dân, mấy gia đình tạo thành một nhóm, đem dê bò của mình vây quanh ở giữa. Quả nhiên bên cạnh đống lửa còn có một bầy dê đang đi lại hoặc nằm dài nghỉ ngơi.
Hoàn Tử Đan lập tức nhận định đây là một nhóm mục dân ra ngoài chăn nuôi!
Hắn không nhịn được bật cười, trong lòng thầm nhủ: Không thể tưởng được ta suất lĩnh Thiên Binh Giám đi ra, nhiệm vụ đầu tiên lại là... đánh cướp!
Hoàn Tử Đan vươn tay, dựng thẳng ba ngón tay với mọi người, vung sang trái phải. Ba gã thiên binh ngầm hiểu xuống ngựa, thân hình thiểm nhanh biến mất trong màn đêm.
Thời gian một nén nhang trôi qua, ba gã thiên binh cùng hồi báo tình hình: Mười lăm lều trướng, gần bên không phát hiện có quân đội Khiết Đan.
Hoàn Tử Đan gật đầu, dựng thẳng hai ngón tay, hướng hai bên chỉ tới. Ba trăm người phía sau lập tức chia thành ba đội, hai đội nhanh chóng bọc sang hai bên, hình thành vòng vây cỡ lớn, đem mục dân Khiết Đan vây bên trong. Hoàn Tử Đan mang theo trăm người chậm rãi đi về phía trước.
Chờ khi vòng vây đã khép lại gần xong, Hoàn Tử Đan vung phượng sí lưu kim đang, tiếng huýt gió kỳ quái vang lên, ba trăm thiên binh nhất thời xông thẳng về hướng lều trại trước mặt!
Hơn mười hộ mục dân Khiết Đan đang nướng thịt dê ăn cơm, chợt nghe được thanh âm tiếng huýt kỳ quái cùng tiếng vó ngựa, không khỏi hoảng sợ cùng chạy ra. Trong tầm mắt nhìn thấy liền choáng váng, khắp bốn phía đều bị nhóm kỵ binh mặc khải giáp màu đen vây quanh! Những người kia phảng phất như nhóm ma quỷ đột nhiên buông xuống không chút dấu hiệu. Trong bóng đêm, mơ hồ nhấp nháy hàn quang, nhưng may mắn họ không sử dụng cung tên!
Mấy nam nhân Khiết Đan vội vàng lao về hướng buộc ngựa, nơi đó có cung tên của bọn họ!
- Sưu sưu sưu...
Vài tiếng gió rít xuyên phá bầu trời, mấy nam nhân Khiết Đan nhất thời dừng phắt người lại. Bởi vì bên chân bọn họ cắm mấy mũi tên thép ngăm đen!
Cung tên thật quái dị! Nhóm nam nhân Khiết Đan bị dọa đổ mồ hôi lạnh, chỉ cần nhích qua một tấc đã thoải mái xỏ xuyên qua thân thể bọn hắn!
Mấy nữ nhân nhất thời hét rầm lên, hướng nam nhân của mình chạy qua chen chúc thành một đoàn.
Hoàn Tử Đan nhìn nhóm mục dân, cũng không có ý định giết chết bọn họ. Bởi vì kế hoạch của Tần Tiêu là cuối cùng bình định cùng dung hợp người Khiết Đan, nếu giết quá nhiều bình dân cũng sẽ không có ích lợi gì.
Hoàn Tử Đan thúc ngựa đi qua, tới cạnh đống lửa, hoàng kim giáp sáng lên rực rỡ, hắn dùng tiếng Khiết Đan hỏi:
- Các ngươi, là người Khiết Đan?
Mấy hán tử Khiết Đan nhìn vị tướng quân uy phong lẫm lẫm trước mặt, trong tay cầm một thanh binh khí thật kỳ dị mà bá đạo, trong lòng phát lạnh cố gắng lấy can đảm nói:
- Phải!
Hoàn Tử Đan lãnh liệt cười:
- Hiện tại các ngươi có hai lựa chọn. Thứ nhất, chết trên lưng ngựa. Thứ hai, làm tù binh của chúng ta!
Nhóm thiên binh chung quanh cùng rống lên, vung cao cánh tay!
Lần này nhóm người Khiết Đan nhìn thấy thật rõ ràng, trên cánh tay những quân nhân kia buộc chặt một loại cung nỏ kỳ quái, mũi tên đen bóng lóe sáng hàn khí đoạt tâm phách người.
Hai ba mươi người Khiết Đan chen chúc thành một đoàn, các nam nhân rút loan đao, gắt gao che chở nữ nhân phía sau. Bọn hắn không chút cam lòng nhìn đàn dê bò bên cạnh mình, nhìn qua giống như muốn liều chết tới cuối cùng!
← Hồi 398 | Hồi 400 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác