← Hồi 393 | Hồi 395 → |
- Kim tiên sinh, ta biết ngươi có ý gì. Ngươi muốn nói trong triều, thậm chí là hoàng đế sẽ kiêng kỵ ta ủng binh tự trọng, đuôi to khó chém, đúng không?
Kim Lương Phượng mỉm cười cam chịu.
Tần Tiêu khẽ hừ một tiếng:
- Cây to đón gió, chuyện như vậy ta đã dự liệu từ trước. Nếu như không có nghi kỵ này, bản thân ta cũng cảm thấy kỳ quái. Chẳng qua đương kim thánh thượng không phải một vị hoàng đế binh thường, hắn độ lượng cùng trí tuệ vượt quá người thường. Lấy sự hiểu biết lẫn nhau giữa chúng ta, không cần phải lo lắng việc đó. Cho dù toàn bộ người trong thiên hạ nghị luận sôi nổi, nhưng giữa hai người chúng ta vĩnh viễn đều biết rõ lòng dạ lẫn nhau, vậy thì đủ rồi. Hơn nữa thời gian sẽ chứng minh hết thảy!
Kim Lương Phượng không nói gì, chắp tay cúi đầu rời đi.
Tần Tiêu nhìn theo bóng lưng Kim Lương Phượng, trong lòng thầm nói:
- Đại tướng biên ải khó tránh phải gặp chuyện như thế...Hi vọng Lý Long Cơ có thể thanh tỉnh một chút, đừng chỉ huy rối loạn. Trong Liêu Đông Quân Cơ Xứ, may mắn cũng có được mấy người hiểu đạo lý, hi vọng bọn họ có thể lý giải ta. Vua tôi một lòng, trên dưới đồng đức mới có thể làm tốt mọi sự!
Tần Tiêu ngước mắt nhìn xuống đại giáo trường, cát vàng cuồn cuộn, sóng nhiệt tận trời, các tướng sĩ hò hét vang xa rung trời. Tần Tiêu cau chặt mày, cảm giác sức ép trên thân càng lớn. Đồng thời hắn cũng từ trên người các tướng sĩ thấy được hi vọng. Nguyên bản Liêu Đông quân sĩ khí thấp kém đang biến hóa như thay da đổi thịt, điều này thập phần khả quan. Nếu lúc này bởi vì hoàng đế chỉ huy loạn bậy hay có nghi kỵ, làm mất đi hoàn cảnh tốt trước mắt, thật sự sẽ làm người cảm thấy đau lòng.
Hổ Kỵ sư, chờ khi các ngươi chân chính trở thành đông bắc hổ, sẽ có kịch hay để xem. Hi vọng hoàng đế cùng các triều thần có thể lý giải nỗi khổ tâm của ta. Lúc ban đầu U Châu quân cũng chẳng khác gì người bị bệnh nặng, trước tiên phải đem thân thể dưỡng tốt, sau đó luyện thành bản lĩnh, nếu liều lĩnh dùng loạn quyền đi đánh lão sư phụ, vậy hết thảy xem như xong đời!
Khi mặt trời hạ phía tây thì đợt huấn luyện hôm nay xem như đã xong. Dùng qua bữa tối nghỉ ngơi một chút, sau đó còn đốt lửa huấn luyện ban đêm. Hành quân bên ngoài cũng không thể cam đoan chỉ chiến đấu ở ban ngày, huấn luyện ban đêm cũng là thiết yếu. Một ngày mười hai canh giờ, các tướng sĩ Liêu Đông quân đều phải vượt qua trong huấn luyện.
Gió mặc gió, mưa mặc mưa, huấn luyện cường độ cao ma quỷ thức.
Trước giờ huấn luyện ban đêm, ước chừng còn được nửa canh giờ nghỉ ngơi, Tần Tiêu lên ngựa chạy về đại đô đốc phủ. Dưới giáp trụ, quần áo của hắn đã ướt đẫm dính sát vào làn da, trên người đã có chút mùi chua. Mặc Y đau lòng đón hắn, lập tức nhét hắn vào phòng mang tới thùng nước lớn cho hắn tắm rửa.
Tần Tiêu ngâm mình trong thùng nước mát mẻ, cảm giác thật thoải mái. Mặc Y dùng khăn tắm chà lưng cho hắn, kéo xuống làn da trên vai phơi nắng bị bong ra, đau lòng cau mày.
- Chưa thấy qua vị đại nguyên soái nào liều mạng chẳng khác gì một tiểu tốt như huynh.
Mặc Y oán trách.
Tần Tiêu kéo tay nàng cười híp mắt:
- Quân nhân thôi, cho tới bây giờ chỉ kính nể cùng tin phục dũng sĩ càng anh dũng, càng liều mạng hơn chính bọn họ. Đại nguyên soái mới đến như ta nếu không xuất ra chút thành ý cùng bổn sự, làm sao có được uy vọng đây?
Mặc Y đau lòng ôm cổ hắn từ phía sau, nhẹ nhàng vỗ vỗ đồi ngực rắn chắc của hắn, thì thào nói:
- Đã phơi nắng đen thui chẳng khác gì Thiết Nô rồi, người cũng gầy. Nếu để Tiên nhi các nàng nhìn thấy, sẽ hận chết muội cho xem, trách muội không hầu hạ được tốt cho huynh.
- Nhìn ta bây giờ không phải gợi cảm hơn thật nhiều sao?
Tần Tiêu cười xấu xa, kéo Mặc Y vào trong thùng nước:
- Đến đây đi, hiện tại hầu hạ lão gia nhà muội!
Mặc Y giật mình kêu khẽ một tiếng, ra sức giãy dụa. Cuối cùng không lay chuyển được lực lớn của Tần Tiêu, bị kéo vào trong thùng nước. Cuối cùng toàn thân ướt đẫm, nàng đành ngồi xuống trên đùi hắn, hai người cùng ngâm trong thùng làm nước tràn ra.
Mặc Y mắng:
- Huynh tới địa ngục đi! Tối nay huynh còn huấn luyện ban đêm đâu, không sợ làm mềm đôi chân?
Tần Tiêu cười xấu xa:
- Bổn soái vẫn có dư sức vậy!
- Thôi đi!
Mặc Y cười khanh khách kéo bàn tay không thành thật của Tần Tiêu.
Nàng càng kéo càng không lay chuyển được hắn làm khó dễ chẳng khác gì cầm thú. Thân thể đại mỹ nhân đã ướt đẫm, dáng người lộ liễu, đôi gò ngực vun cao cực kỳ hấp dẫn.
Tần Tiêu ha ha cười rộ lên:
- Đúng là luyện võ luôn có ưu đãi ah. Muội xem muội đi, rõ ràng đã làm mẫu thân nhưng vẫn hấp dẫn như vậy. Vẫn mê người gợi cảm như năm đó, hắc hắc!
Mặc Y bị hắn trêu chọc một trận đã có chút tâm loạn, oán hận cắn vành tai của hắn:
- Huynh đừng nói dễ nghe như vậy, chẳng lẽ ghét bỏ thiếu phụ như muội rồi, muốn nạp thiếp cướp tiểu cô nương sao? Hai tháng nay huynh cũng chưa chạm tới muội mấy lần. Thành thật khai báo, có phải ở ngoài có tiểu tình nhân không?
- Phải đó, đúng vậy, ta ở bên ngoài tư tàng bốn năm tiểu tình nhân, nàng không biết sao?
Tần Tiêu cởi bỏ áo ngoài của nàng, lại đưa tay cởi luôn cái yếm trước ngực.
Làn da trơn bóng co dãn, lóe lên ánh sáng mê người. Lúc này Tần Tiêu mới nhớ tới đoạn thời gian gần đây hắn vội vàng luyện binh, vừa về nhà liền nằm ngủ, đã lâu không gần gũi với nàng. Lúc này lửa dục của hai người đã tăng cao, giằng co triền miên, hơi thở gấp gáp. truyện copy từ tunghoanh
Mặc Y nhẹ nhàng vặn vẹo vòng eo, vỗ vỗ bờ lưng rắn chắc như sắt của hắn, lẩm bẩm nói:
- Từ nay về sau mỗi ngày muội đều chỉnh cho huynh thành chân mềm, cho huynh không cách nào đụng vào nữ nhân khác! Như vậy sau này muội có thể trả lời với Tiên nhi các nàng, hì hì!
- Đến đi, bổn lão công còn sợ nàng hay sao!
Tần Tiêu đang định khơi dậy cuộc đại chiến, đột nhiên nghe được ngoài cửa sổ có tiếng vang khẽ, đột nhiên quay đầu lại quát:
- Ai?
Lập tức nghe được tiếng bước chân rời đi thật khẽ, xem ra người thăm dò bên ngoài công phu khinh công không sai!
Mặc Y thật nhanh kéo quần áo mặc lên người, nhảy ra khỏi thùng nước, chụp lấy bảo kiếm trên bàn. Tần Tiêu đã sớm phi thân khỏi bồn tắm thả người phá tung cửa sổ nhanh chóng đuổi theo!
Phủ đại đô đốc vốn chỉ có mấy thân binh Thiên Binh Giám, hiện tại phần lớn đã đi trong quân. Mấy người còn lại đang ở trong phòng nghị sự bàn công việc. Hậu viện chỉ có ít người hầu cùng nha hoàn, một tiếng quát của Tần Tiêu không có mấy người nghe được.
Bên cạnh tường vây phủ đại đô đốc, một người áo xanh đang đứng, trên lưng vác thanh kiếm, đang lạnh lùng nhìn Tần Tiêu chằm chằm.
Người này trên dưới ba mươi tuổi, mái tóc rối bời, áo quần rách rưới. Toàn thân tản ra khí tức làm người cực kỳ không thoải mái. Loại khí tức này chỉ có người từng lăn lộn trên chiến trường đẫm máu mới có thể hiểu được. Đây là loại khí tức kỳ quái nằm giữa sát khí cùng tử khí. Nếu không phải trên lưng đeo mang vô số sinh mạng cùng máu tươi, chắc chắn sẽ không có loại khí tức này.
Tần Tiêu chỉ kịp mặc quần dài, mặc cho nước trên người rơi xuống, ngưng thần nhìn người áo xanh trầm giọng hỏi:
*****
- Ngươi là ai?
Người áo xanh vẫn không nhúc nhích, không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn Tần Tiêu, phảng phất như một pho tượng. Tần Tiêu lại cảm giác ánh mắt của hắn như biến thành thực chất, rơi lên trên người của mình.
Lúc này Tần Tiêu mới phát hiện ở mắt trái người kia từ chân mày đến cằm có một vết thương dài nhỏ, cả con mắt lõm sâu xuống, khuôn mặt cũng có chút vặn vẹo. Chẳng thể trách vừa nhìn thấy hắn liền có loại cảm giác thập phần dữ tợn.
Tần Tiêu cảm nhận được võ công của người này cao phi thường. Hơn nữa toàn thân hắn đều lộ ra tâm cảnh không màng sinh tử. Giống như đối với hết thảy hắn đều lạnh lùng, không hề quan tâm chút nào.
Ý đồ đến nơi đây của hắn thật cổ quái. Nếu như là thích khách vừa rồi khi Tần Tiêu cùng Mặc Y thân thiết chính là cơ hội hạ thủ tốt nhất. Nếu như dò hỏi tình báo trinh thám, hoàn toàn không cần lưu lại ở nơi này hiện tại.
Tần Tiêu có tự tin có thể bằng vào vũ lực lưu lại hắn, thậm chí không cần đích thân động thủ. Nhưng hắn càng thêm hiếu kỳ chính là ý đồ của người áo xanh kia.
- Nói, ngươi là ai. Ta đã lặp lại một lần, không muốn hỏi thêm lần nữa.
Tần Tiêu cố gắng nhẫn nại nói.
Người áo xanh rốt cục mấp máy môi, hộc ra vài chữ:
- Người giết người!
- Tới giết ta?
- Không!
Tần Tiêu buồn bực, tên tiểu tử này còn giả vờ làm lãnh khốc. Đúng lúc này Mặc Y rút kiếm đi ra, chứng kiến người áo xanh cũng có chút nổi giận. Đồng hành là cừu nhân, Mặc Y vốn là nhân tài kiệt xuất trong nghề thích khách, hiện tại lại bị một vị khách không mời mà đến phá rối thời gian ôn nhu của nàng cùng lão công... thật giận!
Nàng đang muốn rút kiếm lao lên, Tần Tiêu chợt giữ nàng lại. Nhóm thân binh ở tiền trạch cũng đã nghe được động tĩnh, hơn mười người chạy nhanh tới, thiết nỏ trên tay đã giương lên, nhắm ngay người áo xanh vô lễ kia.
Tần Tiêu càng lúc càng cảm thấy hứng thú với hắn. Bởi vì hắn không chỉ không né tránh, còn từ trên tường vây nhảy xuống đi về hướng Tần Tiêu.
Nhóm thân binh quát lớn chói tai:
- Đứng lại!
Tần Tiêu khoát tay ngăn cản:
- Thu hồi thủ nỏ, lui ra!
Mọi người nhanh chóng thối lui, phảng phất như chưa từng phát sinh qua chuyện gì. Quân lệnh chỉ dùng để phục tùng, không cần hỏi lý do vì sao. Đi vào Thiên Binh Giám đầu tiên cần học tập chính là điều này.
Người áo xanh đi tới trước mặt Tần Tiêu cùng Mặc Y. Hắn chỉ còn lại một con mắt, cũng chỉ có vẻ tro tàn, nhìn không ra chút cảm tình dao động.
Tần Tiêu có đủ lòng tự tin phán đoán hắn không có ác ý. Hơn nữa cho dù hắn có ác ý cũng không có gì đáng sợ. Mặc Y nhìn nam tử xấu xí dữ tợn trước mắt, trong lòng chợt rét lạnh. Trên mặt hắn hiện đầy vết thương chằn chịt như những con rết, mà mí mắt trái còn chen chúc cuộn vào nhau, nhìn qua giống như đã bị mù thật nhiều năm.
Người áo xanh đi tới trước mặt Tần Tiêu, lại quỳ xuống một gối:
- Ta tới đây, làm giao dịch với ngươi.
Từng chữ gằn xuống, hình như nói chuyện không được lưu loát.
Tần Tiêu có chút ngoài ý muốn, nhưng không hề tỏ vẻ, chỉ nói một chữ:
- Nói!
- Giúp ta báo thù!
Tần Tiêu nhếch môi cười:
- Dựa vào cái gì?
- Ta với ngươi cùng chung địch nhân – người Khiết Đan!
Tần Tiêu có chút hứng thú:
- Ngươi hẳn cũng không phải là người Hán đi?
- Ta là người Khiết Đan!
- Nga?
Tần Tiêu càng cảm thấy thật kỳ quái.
- Mười lăm năm trước ta quen biết vợ ta, nàng là người Hán. Chúng ta đi tới Đại Đường, an cư sinh con tại Ngụy Châu. Mười năm trước gia đình của ta bị quân đội của Lý Tận Trung Khiết Đan giết sạch rồi!
Tần Tiêu nhíu mày:
- Ngươi muốn báo thù cho vợ ngươi? Nhưng Lý Tận Trung đã chết rồi.
Người áo xanh vẫn cúi thấp đầu, dùng thanh âm khàn khàn lãnh khốc nói:
- Lúc ấy mang binh giết vợ ta là thủ lĩnh Khiết Đan hiện tại – Lý Thất Hoạt. Ta sống, chính là vì giết hắn!
Tần Tiêu tỉnh ngộ:
- Vì vậy ngươi đi làm một gã thích khách?
Người áo xanh trầm giọng nói:
- Ám sát hơn hai mươi lần. Mỗi lần ta đều thất bại. Trên người của ta tổng cộng có hơn ba trăm vết thương, nhưng ta vẫn chưa chết. Vì thế ta đi tìm ngươi, hi vọng ngươi có thể giúp ta báo thù!
Tần Tiêu chợt cười:
- Ta có chỗ tốt gì?
Người áo xanh ngẩng đầu, dùng con mắt còn lại nhìn Tần Tiêu, tinh quang bốn phía:
- Ngươi sẽ được một nô lệ trung thành nhất!
Tần Tiêu lôi kéo Mặc Y xoay người đi vào phòng:
- Ngươi đi đi, ta không cần nô lệ.
- Ngươi nhất định nhận!
Người áo xanh từ trên mặt đất nhảy dựng lên, rút kiếm, đâm ra!
Kiếm thật nhanh!
Mặc Y thoáng cau mày xoay một kiếm ngăn trở. Kiếm của người áo xanh chẳng khác gì rắn nước, quấn quýt lấy thanh kiếm của Mặc Y lan tràn lên, thẳng tới trước ngực nàng.
Kiếm thật quỷ dị! Kiếm chiêu thật tà khí!
Trong lòng Mặc Y cả kinh, phi thân rút kiếm nhảy trở về. Người áo xanh được thế không buông tha, trực tiếp công kích sau lưng Tần Tiêu. Tần Tiêu xoay người lại diễn cảm bình tĩnh nhìn hắn.
Thanh kiếm của hắn dừng cách ngực Tần Tiêu chưa đến một tấc, kiếm cùng người không chút tổn hại.
Tần Tiêu híp mắt nhìn hắn:
- Tên là gì?
- Đã quên. Ngươi có thể gọi ta "Ảnh Tử".
- Ảnh Tử, ngươi phải nhớ kỹ ba chuyện, nếu không ta tùy thời sẽ lấy tính mạng của ngươi. Thứ nhất không thể quấy nhiễu tới cuộc sống của ta; thứ hai, nơi này là quân đội, hết thảy phải phục tùng quân lệnh; thứ ba, quên mối hận của ngươi, bằng không ngươi vĩnh viễn sẽ không báo được thù.
Người áo xanh thoáng sững sờ, thu kiếm, quỳ hai gối một tay đặt trên ngực cúi đầu:
- Tuân mệnh, chủ nhân!
Tần Tiêu nhấc chân đi vào nhà:
- Từ hôm nay trở đi ngươi là mã tiền tốt của ta, đừng gọi ta chủ nhân, gọi ta đại soái. Ta ban cho ngươi một cái tên – Tần Ảnh. Hiện tại đi cho ngựa ăn đi.
Người áo xanh Tần Ảnh thu kiếm vào vỏ đứng dậy, hướng chuồng ngựa đi tới.
Những người của Thiên Binh Giám đang đứng gần nhìn xem đều dùng ánh mắt đề phòng nhìn người Khiết Đan kỳ quái kia. Nhìn thấy hắn đi tới trước chuồng ngựa, cầm cỏ khô đút cho Đạm Kim mã ăn, sau đó lại tự mình rúc vào trong đống cỏ khô, ngủ bên cạnh ngựa, nhìn qua thật giống như không có sức sống.
Trở lại trong phòng, Mặc Y đặt kiếm lên bàn, có chút không vui nói:
- Lão công, vì sao huynh chịu lưu lại một người quái dị như vậy?
Tần Tiêu nở nụ cười:
- Nếu không lưu lại hắn, hắn chẳng khác gì oan hồn bất tán quấn quýt chúng ta không bỏ qua. Nhưng thân thủ của hắn không tệ, xem như là người hữu dụng. Hơn nữa hắn là người Khiết Đan. Nói không chừng sẽ có một ngày cần dùng tới hắn.
Mặc Y bất đắc dĩ lắc nhẹ đầu:
- Người này lệ khí thật quá nặng, chỉ sợ là không chịu được quản thúc. Ý đồ của hắn thật rõ ràng, muốn lợi dụng huynh báo thù cho hắn.
Tần Tiêu hừ nhẹ vài tiếng, hờ hững cười nói:
- Người sao, vốn là lợi dụng lẫn nhau. Muội không biết người Khiết Đan kia tuy rằng cổ quái, nhưng lại cho người ta cảm giác thật đáng được tín nhiệm sao?
Mặc Y lắc đầu:
- Không hề cảm thấy.
Tần Tiêu cười:
- Ta đã có trực giác như thế. Trong lòng của hắn chỉ chứa chấp cừu hận. Chỉ cần báo thù, chuyện gì hắn cũng không chút do dự đi làm. Muội tin hay không, hiện tại chỉ cần ta đáp ứng hắn nhất định sẽ báo thù giúp hắn, cho dù muốn hắn đi chết, hắn cũng không hề nháy mắt mà lập tức rút kiếm tự vận?
← Hồi 393 | Hồi 395 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác